Dì Hương ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần, có chút ngạc nhiên và vui mừng, cười tủm tỉm nói:
- Dì còn tưởng ai đến tìm mẹ vợ nữa chứ, hóa ra là Dương Thần à, Quế Phương vừa đi sang quán ăn Hồ Nam bên cạnh mượn đồ ăn rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy, cậu đợi một chút nha.
- Mượn đồ ăn?
Dương Thần cảm thấy hơi buồn bực, đồ ăn mà cũng có thể mượn được sao?
Dì Hương cười nói:
- Mấy quán ăn nhỏ của bọn chị, cũng có lúc dùng chung nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng có quán bán hết rồi, quán khác còn, thế nên đi mượn về dùng trước, tóm lại là không thể để khách gọi rồi mà lại không có được, cũng chẳng thêm mấy đồng, mọi người giúp đỡ nhau cùng làm ăn ý mà.
Dương Thần cũng hiểu ra mọi chuyện, định tìm một chiếc ghế để ngồi, muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại nghĩ, nếu mà bị Mã Quế Phương nhìn thấy thì lại mất hình tượng, vì thế cũng miễn cưỡng cất điếu thuốc đi.
May thay, chẳng mấy chốc mà Mã Quế Phương cũng đã quay về, trong tay cầm một chiếc túi nhựa đen, chắc là mang thức ăn đi mượn về rồi.
Nhưng chỉ có điều, sắc mặt Mã Quế Phương không được tốt cho lắm, hơi tai tái, có chút gì đó thất thần, Dương Thần ngồi ngay ở cửa mà cũng không nhìn thấy.
Đem đồ ăn vào giao cho dì Hương, Mã Quế Phương mới phát hiện ra Dương Thần, cười miễn cưỡng,
- Dương Thần, sao con lại đến, tìm mẹ có việc gì sao?
Dương Thần lo lắng nói:
- Mẹ thấy không thoải mái ở đâu à, để con bắt mạch cho.
Mã Quế Phương xua tay nói:
- Làm gì có chỗ nào không thoải mái, mẹ rất khỏe.
Dương Thần lo lắng, túm lấy tay mẹ vợ, bắt mạch xem thế nào, hắn cũng chẳng có y thuật gì, nhưng khả năng chữa trị của cơ thể, thì không thần y nào có thể sánh được.
Kết quả, Dương Thần không phát hiện ra là Mã Quế Phương có vấn đề gì, cơ thể rất khỏe mạnh, vì thế ngượng ngùng buông tay Mã Quế Phương ra.
Tuy nhiên Mã Quế Phương cũng thấy được rằng Dương Thần thực sự quan tâm đến mình, ánh mắt tràn đầy niềm vui,
- Nói, có chuyện gì nào?
Dương Thần gật đầu, nói chuyện của Quách Tuyết Hoa cho bà nghe, và bảo Mã Quế Phương chọn ngày.
Mã Quế Phương vui mừng:
- Mẹ nghe bà thông gia hết, mẹ không rõ về Trung Hải lắm, tùy mọi người chọn xem ngày nào rảnh rỗi, đến với nhau là được rồi.
Dương Thần lúc này mới nhớ ra là Mã Quế Phương vừa mới đến Trung Hải, để bà ấy chọn địa điểm thì không thích hợp lắm, vì thế liền hẹn thời gian với Mã Quế Phương, địa điểm cụ thể thì nói sau.
Chào tạm biệt Mã Quế Phương, trong lòng Dương Thần nhớ đến Sắc Vi, vội vàng phóng xe như bay đến, tuy nhiên lần này lại trực tiếp đỗ xe ở bên ngoài, chạy vào cửa nhà Sắc Vi.
Gọi điện vào máy bàn nhà Sắc Vi, tiếng chuông vang lên mấy hồi Sắc Vi mới nhấc máy.
- Ông xã, sao anh lại gọi điện thoại đến, có chuyện gì thế?
Tiếng Sắc Vi dịu dàng hỏi.
Dương Thần lại nghe thành ý khác, dường như Sắc Vi đang lo lắng điều gì, nói:
- Không có chuyện gì thì không thể đến thăm em sao, anh về nước được mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa kịp đến, bây giờ đang đứng ở cửa nhà em, em xuống mở cửa đi.
Sắc Vi trầm giọng, nhỏ tiếng nói:
- Em đang ngủ trưa mà, không muốn dậy, hay ngày mai ông xã lại đến.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Sắc Vi có phải em đang giấu anh chuyện gì đó phải không, nhưng lời này không giống những lời của em.
Lần này, Sắc Vi trầm mặc hồi lâu, đến lúc cuối mới thở dài, nói:
- Được, vậy anh đợi một lát, em xuống ngay đây.
Bảo đợi một lát, nhưng cũng phải đến năm phút sau mới xuống mở cửa.
Sắc Vi mặc một bộ quần áo ngủ bằng cotton rộng rãi, đi một đôi dép lê bằng nhung, thoạt nhìn thì giống như cách ăn mặc ở nhà của một cô gái thành thị bình thường.
Mái tóc đen tuyền rối tung rối mù, mấy sợi tóc nhuộm cũng không thấy đâu, khuôn mặt Sắc Vi nhìn thanh tú, nhưng lại thiếu đi sự quyến rũ.
Điều mà khiến Dương Thần cảm thấy có cái gì đó không đúng chính là, trên mặt Sắc Vi có dính phấn trang điểm, môi cũng dính son môi, mặc dù là mờ mờ, nhưng lại khiến cho Dương Thần phải để ý.
Bởi vì, cho dù là có đi gặp người lạ thì Sắc Vi cũng không trang điểm như thế này, làm sao có chuyện ở nhà ngủ trưa, chạy xuống mở cửa, mà lại phải trang điểm?
Sắc Vi nhìn thấy bộ mặt nghiêm nghị của Dương Thần, không dám nhìn thẳng vào Dương Thần, nghiêng người, để Dương Thần bước vào, dịu dàng nói:
- Đừng có nhìn em như vậy, vừa mới ngủ dậy, có hơi chút mơ mơ màng màng.
Dương Thần đi vào trong phòng, đóng cửa lại, mặt mày vẫn chẳng hề giãn ra tý nào, nghiêm mặt hỏi:
- Em bị thương rồi, hơn nữa còn là nội thương, đúng không?
Cho dù là không bắt mạch, không kiểm tra, nhưng với khả năng của Dương Thần như ngày hôm nay, lại công với bao nhiêu năm luyện võ, kinh nghiệm và lĩnh ngộ, tình hình thương tích trên người Sắc Vi, đương nhiên là Dương Thần có thể nhìn thấy rồi.
Rất hiển nhiên, chuyện Sắc Vi trang điểm, là để giấu di khuôn mặt và đôi môi trắng nhợt của cô ấy.
- Vẫn là không giấu nổi anh...
Sắc Vi hé miệng cười chua xót,
- Xin lỗi, ông xã, em không nên giấu anh mới phải.
Dương Thần nào có sức đi suy xét chuyện giấu hay không giấu, lúc này túm lấy Sắc Vi đặt xuống chiếc sô pha, cẩn thận xem xét kinh mạch trong cơ thể Sắc Vi, chau mày nói:
- Có phải em lại đi luyện nội công với người khác không, kinh mạch của em rõ ràng có dấu vết bị đả thương.
Sắc Vi gật đầu,
- Đi luyện Ngạnh Khí Công, em cũng không biết là tính vào hàng nội công hay không, là em coi thường đối thủ, quá không cẩn thận, hụ...
Nói đến đây, Sắc Vi không kìm nổi, ho khan vài tiếng, một tay ôm ngực, nhăn mặt nhíu mày, hiển nhiên là rất khó chịu.
- Không cẩn thận? Phổi của em bị thương rồi, nếu như không cẩn thận nữa, thì mạch của em rốt cuộc sẽ còn điên đến mức nào nữa đây, sao tự dưng không có chuyện gì lại cùng đám cao thủ ấy giao đấu làm gì? Lẽ nào vẫn là lúc lấy mạng sống ra để chém giết hay sao? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu như gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, thì anh sẽ giải quyết giúp em.
Dương Thần lớn tiếng nói.
Nếu không phải vì người phụ nữ này đang bị thương, thì Dương Thần thậm chí hận không thể kẹp cô ấy vào đùi phát cho vài phát vào mông, chút nữa là mất mạng rồi, bảo mình sao có thể không giận được đây.
Sắc Vi cười buồn nói, chu mỏ nói:
- Em biết sai rồi, ông xã đừng giận nữa mà, sau này em...sẽ không như vậy nữa.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, nói:
- Không nói chuyện khác nữa, anh giúp em trị thương, em nhắm mắt vào, quay người lại, đừng có nghĩ ngợi gì hết.
Sắc Vi tuy không biết Dương Thần muốn làm như thế nào, nhưng cũng ngoan ngoãn quay lưng lại, sợ Dương Thần nổi giận, dù sao thì ngay từ đầu Dương Thần cũng đã phản đối chuyện cô mạo hiểm tính mạng của mình, nếu như hôm nay thực sự xảy ra chuyện, làm sao cô dám để Dương Thần phát hiện ra? Lại không nghĩ đến chuyện trốn tránh tất cả sao.
Dương Thần cũng không nói nhiều, một tay đặt lên lưng của Sắc Vi, rồi sau đó một nguồn nội lực mạnh mẽ, hùng hậu từ từ xâm nhập vào cơ thể của Sắc Vi...
Sắc Vi cảm thấy chỗ bị thương của mình, có vô số dòng suối nhỏ chảy vào, rõ ràng, ngưa ngứa, nhưng rất thoải mái, cũng không biết là cái gì.
Lúc sau, khi những dòng suối này đã chảy hoàn toàn vào cơ thể Sắc Vi, khiến cho Sắc Vi thoải mái chìm vào giấc ngủ, không hề nghĩ đến chuyện gì khác.
Nhưng cảm giác vui sướng này, lại chẳng tồn tại được đến một phút, đã nghe thấy tiếng Dương Thần ở đằng sau nói:
- Tốt rồi, vết thương của em đã không việc gì rồi.
Sắc Vi sửng sốt, kinh ngạc và nghi ngờ quay người lại, cẩn thận cảm nhận ở đằng sau, quả thật một chút dấu vết của vết thương cũng không còn nữa, thậm chí còn cảm thấy có thần khí hơn trước, tinh lực dư thừa.
Trước đây cũng đã từng dùng máu của Dương Thần để điều trị vết thương, Sắc Vi đã cảm thấy vô cùng thần kỳ rồi, bây giờ, Dương Thần lại lộ ra chiêu thức này, không ngờ trong chốc lát lại có thể trị khỏi nội thương, Hoa Đà tái thế cũng không thể làm được chuyện huyễn hoặc như thế này.
- Ông xã, anh...sao anh có thể làm được?
Sắc Vi không kìm được, mở to đôi mắt thủy tinh nhìn Dương Thần đầy mong đợi, cô ấy muốn biết rốt cuộc đây là loại bản lĩnh gì.
Dương Thần bị người phụ nữ của mình nhìn bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy rất ngại ngùng, kỳ thật đối với hắn mà nói, đây là điều rất tự nhiên, là kỹ xảo mà có thể học được.
- Anh có luyện một môn nội công, mấy hôm trước vừa lĩnh hội được, sau đó trong cơ thể anh có chút chân khí, dường như biến thành một thứ gì đó khác, nói tóm lại là công hiệu không tồi, he he, anh đang nghĩ không biết có nên đổi nghề thành bác sĩ không đây, tuyệt đối có hiệu quả hơn việc uống thuốc với tiêm nhiều.
Dương Thần nhếch miệng cười nói.
Chân khí “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” trong cơ thể vào sáng sớm hôm đó không biết đã biến thành cái gì, là một thay đổi ngoài dự kiến, nhưng Dương Thần vốn dĩ không biết cái đó là cái gì, chỉ biết rằng bản thân mình hiểu là cái gì rồi, nhưng lại không nói ra được.
Dương Thần nghĩ, lần sau mà gặp Yến Tam Nương, phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới được.
- Dì còn tưởng ai đến tìm mẹ vợ nữa chứ, hóa ra là Dương Thần à, Quế Phương vừa đi sang quán ăn Hồ Nam bên cạnh mượn đồ ăn rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy, cậu đợi một chút nha.
- Mượn đồ ăn?
Dương Thần cảm thấy hơi buồn bực, đồ ăn mà cũng có thể mượn được sao?
Dì Hương cười nói:
- Mấy quán ăn nhỏ của bọn chị, cũng có lúc dùng chung nguyên liệu nấu ăn, thỉnh thoảng có quán bán hết rồi, quán khác còn, thế nên đi mượn về dùng trước, tóm lại là không thể để khách gọi rồi mà lại không có được, cũng chẳng thêm mấy đồng, mọi người giúp đỡ nhau cùng làm ăn ý mà.
Dương Thần cũng hiểu ra mọi chuyện, định tìm một chiếc ghế để ngồi, muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại nghĩ, nếu mà bị Mã Quế Phương nhìn thấy thì lại mất hình tượng, vì thế cũng miễn cưỡng cất điếu thuốc đi.
May thay, chẳng mấy chốc mà Mã Quế Phương cũng đã quay về, trong tay cầm một chiếc túi nhựa đen, chắc là mang thức ăn đi mượn về rồi.
Nhưng chỉ có điều, sắc mặt Mã Quế Phương không được tốt cho lắm, hơi tai tái, có chút gì đó thất thần, Dương Thần ngồi ngay ở cửa mà cũng không nhìn thấy.
Đem đồ ăn vào giao cho dì Hương, Mã Quế Phương mới phát hiện ra Dương Thần, cười miễn cưỡng,
- Dương Thần, sao con lại đến, tìm mẹ có việc gì sao?
Dương Thần lo lắng nói:
- Mẹ thấy không thoải mái ở đâu à, để con bắt mạch cho.
Mã Quế Phương xua tay nói:
- Làm gì có chỗ nào không thoải mái, mẹ rất khỏe.
Dương Thần lo lắng, túm lấy tay mẹ vợ, bắt mạch xem thế nào, hắn cũng chẳng có y thuật gì, nhưng khả năng chữa trị của cơ thể, thì không thần y nào có thể sánh được.
Kết quả, Dương Thần không phát hiện ra là Mã Quế Phương có vấn đề gì, cơ thể rất khỏe mạnh, vì thế ngượng ngùng buông tay Mã Quế Phương ra.
Tuy nhiên Mã Quế Phương cũng thấy được rằng Dương Thần thực sự quan tâm đến mình, ánh mắt tràn đầy niềm vui,
- Nói, có chuyện gì nào?
Dương Thần gật đầu, nói chuyện của Quách Tuyết Hoa cho bà nghe, và bảo Mã Quế Phương chọn ngày.
Mã Quế Phương vui mừng:
- Mẹ nghe bà thông gia hết, mẹ không rõ về Trung Hải lắm, tùy mọi người chọn xem ngày nào rảnh rỗi, đến với nhau là được rồi.
Dương Thần lúc này mới nhớ ra là Mã Quế Phương vừa mới đến Trung Hải, để bà ấy chọn địa điểm thì không thích hợp lắm, vì thế liền hẹn thời gian với Mã Quế Phương, địa điểm cụ thể thì nói sau.
Chào tạm biệt Mã Quế Phương, trong lòng Dương Thần nhớ đến Sắc Vi, vội vàng phóng xe như bay đến, tuy nhiên lần này lại trực tiếp đỗ xe ở bên ngoài, chạy vào cửa nhà Sắc Vi.
Gọi điện vào máy bàn nhà Sắc Vi, tiếng chuông vang lên mấy hồi Sắc Vi mới nhấc máy.
- Ông xã, sao anh lại gọi điện thoại đến, có chuyện gì thế?
Tiếng Sắc Vi dịu dàng hỏi.
Dương Thần lại nghe thành ý khác, dường như Sắc Vi đang lo lắng điều gì, nói:
- Không có chuyện gì thì không thể đến thăm em sao, anh về nước được mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa kịp đến, bây giờ đang đứng ở cửa nhà em, em xuống mở cửa đi.
Sắc Vi trầm giọng, nhỏ tiếng nói:
- Em đang ngủ trưa mà, không muốn dậy, hay ngày mai ông xã lại đến.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Sắc Vi có phải em đang giấu anh chuyện gì đó phải không, nhưng lời này không giống những lời của em.
Lần này, Sắc Vi trầm mặc hồi lâu, đến lúc cuối mới thở dài, nói:
- Được, vậy anh đợi một lát, em xuống ngay đây.
Bảo đợi một lát, nhưng cũng phải đến năm phút sau mới xuống mở cửa.
Sắc Vi mặc một bộ quần áo ngủ bằng cotton rộng rãi, đi một đôi dép lê bằng nhung, thoạt nhìn thì giống như cách ăn mặc ở nhà của một cô gái thành thị bình thường.
Mái tóc đen tuyền rối tung rối mù, mấy sợi tóc nhuộm cũng không thấy đâu, khuôn mặt Sắc Vi nhìn thanh tú, nhưng lại thiếu đi sự quyến rũ.
Điều mà khiến Dương Thần cảm thấy có cái gì đó không đúng chính là, trên mặt Sắc Vi có dính phấn trang điểm, môi cũng dính son môi, mặc dù là mờ mờ, nhưng lại khiến cho Dương Thần phải để ý.
Bởi vì, cho dù là có đi gặp người lạ thì Sắc Vi cũng không trang điểm như thế này, làm sao có chuyện ở nhà ngủ trưa, chạy xuống mở cửa, mà lại phải trang điểm?
Sắc Vi nhìn thấy bộ mặt nghiêm nghị của Dương Thần, không dám nhìn thẳng vào Dương Thần, nghiêng người, để Dương Thần bước vào, dịu dàng nói:
- Đừng có nhìn em như vậy, vừa mới ngủ dậy, có hơi chút mơ mơ màng màng.
Dương Thần đi vào trong phòng, đóng cửa lại, mặt mày vẫn chẳng hề giãn ra tý nào, nghiêm mặt hỏi:
- Em bị thương rồi, hơn nữa còn là nội thương, đúng không?
Cho dù là không bắt mạch, không kiểm tra, nhưng với khả năng của Dương Thần như ngày hôm nay, lại công với bao nhiêu năm luyện võ, kinh nghiệm và lĩnh ngộ, tình hình thương tích trên người Sắc Vi, đương nhiên là Dương Thần có thể nhìn thấy rồi.
Rất hiển nhiên, chuyện Sắc Vi trang điểm, là để giấu di khuôn mặt và đôi môi trắng nhợt của cô ấy.
- Vẫn là không giấu nổi anh...
Sắc Vi hé miệng cười chua xót,
- Xin lỗi, ông xã, em không nên giấu anh mới phải.
Dương Thần nào có sức đi suy xét chuyện giấu hay không giấu, lúc này túm lấy Sắc Vi đặt xuống chiếc sô pha, cẩn thận xem xét kinh mạch trong cơ thể Sắc Vi, chau mày nói:
- Có phải em lại đi luyện nội công với người khác không, kinh mạch của em rõ ràng có dấu vết bị đả thương.
Sắc Vi gật đầu,
- Đi luyện Ngạnh Khí Công, em cũng không biết là tính vào hàng nội công hay không, là em coi thường đối thủ, quá không cẩn thận, hụ...
Nói đến đây, Sắc Vi không kìm nổi, ho khan vài tiếng, một tay ôm ngực, nhăn mặt nhíu mày, hiển nhiên là rất khó chịu.
- Không cẩn thận? Phổi của em bị thương rồi, nếu như không cẩn thận nữa, thì mạch của em rốt cuộc sẽ còn điên đến mức nào nữa đây, sao tự dưng không có chuyện gì lại cùng đám cao thủ ấy giao đấu làm gì? Lẽ nào vẫn là lúc lấy mạng sống ra để chém giết hay sao? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu như gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, thì anh sẽ giải quyết giúp em.
Dương Thần lớn tiếng nói.
Nếu không phải vì người phụ nữ này đang bị thương, thì Dương Thần thậm chí hận không thể kẹp cô ấy vào đùi phát cho vài phát vào mông, chút nữa là mất mạng rồi, bảo mình sao có thể không giận được đây.
Sắc Vi cười buồn nói, chu mỏ nói:
- Em biết sai rồi, ông xã đừng giận nữa mà, sau này em...sẽ không như vậy nữa.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, nói:
- Không nói chuyện khác nữa, anh giúp em trị thương, em nhắm mắt vào, quay người lại, đừng có nghĩ ngợi gì hết.
Sắc Vi tuy không biết Dương Thần muốn làm như thế nào, nhưng cũng ngoan ngoãn quay lưng lại, sợ Dương Thần nổi giận, dù sao thì ngay từ đầu Dương Thần cũng đã phản đối chuyện cô mạo hiểm tính mạng của mình, nếu như hôm nay thực sự xảy ra chuyện, làm sao cô dám để Dương Thần phát hiện ra? Lại không nghĩ đến chuyện trốn tránh tất cả sao.
Dương Thần cũng không nói nhiều, một tay đặt lên lưng của Sắc Vi, rồi sau đó một nguồn nội lực mạnh mẽ, hùng hậu từ từ xâm nhập vào cơ thể của Sắc Vi...
Sắc Vi cảm thấy chỗ bị thương của mình, có vô số dòng suối nhỏ chảy vào, rõ ràng, ngưa ngứa, nhưng rất thoải mái, cũng không biết là cái gì.
Lúc sau, khi những dòng suối này đã chảy hoàn toàn vào cơ thể Sắc Vi, khiến cho Sắc Vi thoải mái chìm vào giấc ngủ, không hề nghĩ đến chuyện gì khác.
Nhưng cảm giác vui sướng này, lại chẳng tồn tại được đến một phút, đã nghe thấy tiếng Dương Thần ở đằng sau nói:
- Tốt rồi, vết thương của em đã không việc gì rồi.
Sắc Vi sửng sốt, kinh ngạc và nghi ngờ quay người lại, cẩn thận cảm nhận ở đằng sau, quả thật một chút dấu vết của vết thương cũng không còn nữa, thậm chí còn cảm thấy có thần khí hơn trước, tinh lực dư thừa.
Trước đây cũng đã từng dùng máu của Dương Thần để điều trị vết thương, Sắc Vi đã cảm thấy vô cùng thần kỳ rồi, bây giờ, Dương Thần lại lộ ra chiêu thức này, không ngờ trong chốc lát lại có thể trị khỏi nội thương, Hoa Đà tái thế cũng không thể làm được chuyện huyễn hoặc như thế này.
- Ông xã, anh...sao anh có thể làm được?
Sắc Vi không kìm được, mở to đôi mắt thủy tinh nhìn Dương Thần đầy mong đợi, cô ấy muốn biết rốt cuộc đây là loại bản lĩnh gì.
Dương Thần bị người phụ nữ của mình nhìn bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy rất ngại ngùng, kỳ thật đối với hắn mà nói, đây là điều rất tự nhiên, là kỹ xảo mà có thể học được.
- Anh có luyện một môn nội công, mấy hôm trước vừa lĩnh hội được, sau đó trong cơ thể anh có chút chân khí, dường như biến thành một thứ gì đó khác, nói tóm lại là công hiệu không tồi, he he, anh đang nghĩ không biết có nên đổi nghề thành bác sĩ không đây, tuyệt đối có hiệu quả hơn việc uống thuốc với tiêm nhiều.
Dương Thần nhếch miệng cười nói.
Chân khí “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” trong cơ thể vào sáng sớm hôm đó không biết đã biến thành cái gì, là một thay đổi ngoài dự kiến, nhưng Dương Thần vốn dĩ không biết cái đó là cái gì, chỉ biết rằng bản thân mình hiểu là cái gì rồi, nhưng lại không nói ra được.
Dương Thần nghĩ, lần sau mà gặp Yến Tam Nương, phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới được.
/1662
|