Mấy câu nói đó tựa như tranh luận, Lôi Thần cũng không cúi đầu nữa, ngẩng lên nhìn Sắc Vi.
Trên mặt Sắc Vi rốt cục cũng lộ vẻ tức giận, cô không ngờ Lôi Thần sẽ ngang nhiên làm trái lời mình, giận dữ cười nói:
- Xem ra tôi ủy quyền đã lâu, có nhiều người đã quên mất vị trí của mình rồi. Lôi Thần, anh muốn làm phản sao?
- Thuộc hạ không dám, nhưng quyết định của hội trưởng, Lôi Thần tôi cho rằng không ổn.
Lôi Thần hung hăng nói:
- Nếu hội trưởng muốn tôi từ chức, xin hội trưởng hãy triệu tập tất cả các đường chủ và người quản lý trong hội đến họp hội nghị quyết định, nếu phần lớn mọi người bỏ phiếu cho rằng tội của tôi phải phạt như vậy, Lôi Thần tôi cũng không còn gì để nói.
Trong đôi mắt đẹp của Sắc Vi hiện lên tia lạnh lùng.
- Lôi Thần, anh có tư cách gì mà cò kè mặc cả với Tư Đồ Sắc Vi tôi? Nếu không vì nể tình anh đã vì anh em trong hội mà đổ máu, chuyện hôm nay tôi đã có thể cho anh em anh chết trên đường rồi.
Không ai nghi ngờ lời nói của Sắc Vi lúc này, bởi vì trong mắt cô đã hiện lên sát khí.
Trần Dung vẫn căng thẳng, bất an nãy giờ, không kìm nổi, mở miệng khuyên giải:
- Chị Sắc Vi, đường chủ Lôi cũng là không hiểu rõ tình hình, có ai mà không phạm sai lầm đâu chứ, lần này chị bỏ qua cho anh ấy, anh ấy của là một trong những người đứng đầu, có không ít công lao trong hội, hơn nữa, lập tức rút một đường chủ khỏi nơi này chắc chắn sẽ làm cho các anh chị em trong hội bất an.
Nghe thấy Trần Dung biện hộ cho Lôi Thần, sắc mặt Sắc Vi cũng không tốt hơn, ngược lại còn càng thâm trầm, ánh mắt lạnh thấu xương liếc về Trần Dung nói:
- Tôi nhớ rõ không giao vị trí hội trưởng cho cô… sao cô lại còn lo lắng cho hội nhiều hơn tôi vậy?
Lời vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dung trắng bệch, khiếp sợ cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu.
Lôi Thần đứng bên kia nét mặt vẫn u ám, thấy Trần Dung nói đỡ cho mình như vậy, cũng có thoáng chút suy nghĩ.
Sắc Vi thấy Trần Dung cúi đầu, cũng không nói nhiều, quay lại nói với Lôi Thần:
- Lời tôi đã nói xong, nếu ngày mai anh em anh không rời khỏi, đừng trách Tư Đồ Sắc Vi tôi lòng lang dạ sói. Tay tôi đã lâu không nhuộm máu người của mình rồi, Lôi Thần, anh hãy suy nghĩ cho rõ.
Nói xong, Sắc Vi quay người, nói với Dương Thần đang im ắng gặm thịt:
- Ông xã, chúng ta về nhà.
Dương Thần gật gật đầu, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, trong mắt hắn, hội Hồng Kinh ra sao không là vấn đề, chỉ cần người phụ nữ của hắn bình an vô sự, những việc khác hắn lười để ý.
- Chờ đã.
Lôi Thần quát, lớn giọng nói:
- Hội trưởng, đây là cô bức tôi!
Dương Thần và Sắc Vi dừng chân, quay người lại, nhìn Lôi Thần cách đó không xa tràn đầy dứt khoát.
Chỉ thấy Lôi Thần không biết từ lúc nào đã rút trong người ra một cây súng lục, giơ cao trước mặt, họng súng đen sì ngắm thẳng vào Sắc Vi.
- Ối, là súng!
Bởi vì ở đầu đường, mặc dù lúc này đang có đám người xã hội đen tụ tập, không có ai dám đến gần, nhưng vẫn có không ít chủ quán và người đi đường ở phía xa đứng xem.
Giờ phút này nhìn thấy Lôi Thần lấy ra một khẩu súng lục thật, dân chúng thường ngày chưa từng thấy qua súng đạn thật, lập tức vôi vàng kêu to lên.
Trong lúc đó, trên đường náo loạn, những người qua đường nhanh chóng chạy trốn khắp nơi, sợ súng bắn ra sẽ mất mạng ngay.
- Lôi Thần, anh điên rồi, mau bỏ súng xuống!
Trần Dung vốn cúi đầu không dám nói lời nào cũng vội khuyên giải:
- Đường chủ Lôi, nhất định không được làm chuyện điên rồ này, đây không phải chuyện đùa!
Lôi Thần nhe răng cười độc ác, nói:
- Tôi biết không phải chuyện đùa, tiểu thư Trần, cô yên tâm, Lôi Thần tôi ghi nhận tấm lòng hôm nay cô nói giúp tôi. Việc hôm nay đã đến nước này, hội trưởng vẫn cố chấp như vậy, Lôi Thần tôi cũng không phải quả hồng nhũn để mặc người ta nắn bóp. Mấy năm nay cảm ơn công bồi dưỡng của hội trưởng, hôm nay lại phải tự tay tiễn hội trưởng đi, cũng là do cùng đường bất đắc dĩ, hội trưởng thành quỉ rồi cũng đừng đến tìm tôi.
- Anh cho là như vậy sẽ thay đổi được gì? Thật buồn cười!
Sắc Vi không chút lo lắng, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô bị súng nhắm vào, bên cạnh mình lại có Dương Thần, súng vốn không có gì đáng ngại.
Lôi Thần nói:
- Có thể thay đổi gì không, hôm nay tôi cũng đã tính, không thành công cũng sẽ xả thân, các anh em ở đây đều là người thân tín tôi tin cậy nhất, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cho dù thân thủ hội trưởng đến đâu cũng không thể trốn thoát được, chắc hội trưởng cũng không nghi ngờ tôi có năng lực này, tất nhiên, nếu hội trưởng thề với trời đất, thu hồi lệnh đã ban ra, và không truy cứu sự việc hôm nay nữa, tôi trước giờ luôn tôn trọng hội trưởng, sẽ không làm khó hội trưởng.
- Anh cảm thấy tôi là loại người nói không giữ lời sao? Kỳ thực anh cũng như những người khác vẫn sợ tôi, nếu không đã sớm nổ súng, cần gì phải dông dài như vậy.
Lôi Thần mặt đỏ lên, phẫn nộ nói:
- Hội trưởng khinh người quá đáng, cứ cho là tôi có một đề nghị, hội trưởng hai năm nay một tay phát triển hội Hồng Kinh thành đại bang thống nhất ở Trung Hải, cũng coi như công thành danh toại, nên hưởng phúc rồi. Người nối nghiệp của hội trưởng, tiểu thư Trần Dung đã rất có phong độ của một đại tướng, tuy chưa bằng hội trưởng, nhưng cũng rất tiến bộ. Hơn nữa tiểu thư Trần Dung với các đường chủ quan hệ rất tốt, mọi người cũng đều ủng hộ cô ấy trở thành hội trưởng kế tiếp…
Nghe những lời này, Trần Dung trong mắt không che dấu được sự bối rối, căng thẳng cắn môi, bàng hoàng nhìn Sắc Vi, và vô tình hay cố ý liếc về phía Dương Thần vẫn im lặng không lên tiếng.
Sắc Vi cũng có thâm ý nhìn Trần Dung đánh giá, rồi nói:
- Ý anh là muốn tôi từ chức, sau đó để Dung Dung thay thế tôi?
- Không sai, dù sao nửa năm gần đây, tiểu thư Trần Dung luôn luôn tiếp xúc, xử lý toàn bộ mọi việc, cũng quản lý rất tốt, trong mắt tất cả mọi người chúng tôi, hội trưởng đã có người tốt nối nghiệp, việc chuyển giao sớm muộn gì cũng phải làm, chi bằng hiện giờ quyết đoán.
Lôi Thần trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt nói:
- Chỉ cần hội trưởng đáp ứng, mời anh em trong bang họp đại hội, sau đó từ chức, giao quyền lực trong tay cho tiểu thư Trần Dung, Lôi Thần tôi sẽ nguyện phụ tá tiểu thư Trần củng cố địa vị.
- Đủ rồi, Lôi Thần, đầu óc anh không sáng suốt đâu liên quan gì tới tôi? Mau buông súng xuống, anh ăn gan hùm sao, dám dùng súng với hội trưởng?
Trần Dung rốt cục cũng không nhịn được nữa, trong lòng sợ hãi hóa thành lửa giận, khiến cô tựa như bùng nổ.
Cô sớm đã không phải cô gái ngây thơ mới đến Trung Hải, trong gần một năm thời gian ở đây, dưới sự dạy dỗ của Sắc Vi, dù là năng lực hay khí chất của cô đều được nâng cao, đặc biệt Sắc Vi ủy quyền cho cô đến giờ là vì không cho ai xem nhẹ cô. Cô vẫn duy trì thái độ tao nhã đến lúc này, rốt cục không thể tiếp tục rụt rè nữa, lớn giọng quát lên.
Lôi Thần cũng sửng sốt, đối với gã, đề nghị vừa rồi là có lợi nhất cho Trần Dung.
Trần Dung đã được Sắc Vi bồi dưỡng thành người nối nghiệp chức vụ hội trưởng, những ngày này, lại cố gắng quan hệ tốt với các đường chủ các khu lớn, tất nhiên là hướng đến vị trí hội trưởng.
Nhưng dù sao Sắc Vi vẫn còn rất trẻ, dù thời gian gần đây cô không quá quản lý các việc hằng ngày, nhưng phải thật sự trao quyền hội trưởng, chắc phải mười mấy năm sau, không chừng đến cả mấy chục năm sau cũng nên.
Cho nên Trần Dung chắc chắn cũng rất nóng vội, ai có thể đợi đến lúc mình bảy, tám mươi tuổi mới có được vị trí mình mong muốn đây? Lúc đó cô có năng lực làm được mấy năm?
Mà hiện giờ, cũng là một thời cơ tốt, Sắc Vi lẻ loi một mình đi tới địa bàn của chính mình, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, chính mình muốn người có người, muốn súng có súng, bao vây Sắc Vi cũng không khó.
Chẳng lẽ Trần Dung e ngại Sắc Vi như vậy, việc đã nắm chắc thắng lợi cũng không dám làm? Hay là sợ nắm quyền như vậy mọi người sẽ không phục?
Lôi Thần vẫn là không nghĩ ra, bởi vì , nếu Trần Dung thay Sắc Vi nắm giữ lực lượng tinh nhuệ nhất của hội Hồng Kinh, vậy thì dù không ai ủng hộ, cô vẫn có thể có năng lực trấn áp tất cả những ai phản kháng.
Biết rõ vị trí hội trưởng hội Hồng Kinh có sức hấp dẫn lớn thế nào, lại thấy Trần Dung vì mình mà nói giúp, Lôi Thần cho rằng giúp đỡ Trần Dung nhất định sẽ rất ăn ý, nếu không phải trong lòng Trần Dung có ý kế nhiệm, sao lại mạo hiểm lúc Sắc Vi giận dữ, nói giúp cho chính mình? Không phải là cô hy vọng một vài lão đại trong bang hội đứng về phía cô sao?
Trên mặt Sắc Vi rốt cục cũng lộ vẻ tức giận, cô không ngờ Lôi Thần sẽ ngang nhiên làm trái lời mình, giận dữ cười nói:
- Xem ra tôi ủy quyền đã lâu, có nhiều người đã quên mất vị trí của mình rồi. Lôi Thần, anh muốn làm phản sao?
- Thuộc hạ không dám, nhưng quyết định của hội trưởng, Lôi Thần tôi cho rằng không ổn.
Lôi Thần hung hăng nói:
- Nếu hội trưởng muốn tôi từ chức, xin hội trưởng hãy triệu tập tất cả các đường chủ và người quản lý trong hội đến họp hội nghị quyết định, nếu phần lớn mọi người bỏ phiếu cho rằng tội của tôi phải phạt như vậy, Lôi Thần tôi cũng không còn gì để nói.
Trong đôi mắt đẹp của Sắc Vi hiện lên tia lạnh lùng.
- Lôi Thần, anh có tư cách gì mà cò kè mặc cả với Tư Đồ Sắc Vi tôi? Nếu không vì nể tình anh đã vì anh em trong hội mà đổ máu, chuyện hôm nay tôi đã có thể cho anh em anh chết trên đường rồi.
Không ai nghi ngờ lời nói của Sắc Vi lúc này, bởi vì trong mắt cô đã hiện lên sát khí.
Trần Dung vẫn căng thẳng, bất an nãy giờ, không kìm nổi, mở miệng khuyên giải:
- Chị Sắc Vi, đường chủ Lôi cũng là không hiểu rõ tình hình, có ai mà không phạm sai lầm đâu chứ, lần này chị bỏ qua cho anh ấy, anh ấy của là một trong những người đứng đầu, có không ít công lao trong hội, hơn nữa, lập tức rút một đường chủ khỏi nơi này chắc chắn sẽ làm cho các anh chị em trong hội bất an.
Nghe thấy Trần Dung biện hộ cho Lôi Thần, sắc mặt Sắc Vi cũng không tốt hơn, ngược lại còn càng thâm trầm, ánh mắt lạnh thấu xương liếc về Trần Dung nói:
- Tôi nhớ rõ không giao vị trí hội trưởng cho cô… sao cô lại còn lo lắng cho hội nhiều hơn tôi vậy?
Lời vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dung trắng bệch, khiếp sợ cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu.
Lôi Thần đứng bên kia nét mặt vẫn u ám, thấy Trần Dung nói đỡ cho mình như vậy, cũng có thoáng chút suy nghĩ.
Sắc Vi thấy Trần Dung cúi đầu, cũng không nói nhiều, quay lại nói với Lôi Thần:
- Lời tôi đã nói xong, nếu ngày mai anh em anh không rời khỏi, đừng trách Tư Đồ Sắc Vi tôi lòng lang dạ sói. Tay tôi đã lâu không nhuộm máu người của mình rồi, Lôi Thần, anh hãy suy nghĩ cho rõ.
Nói xong, Sắc Vi quay người, nói với Dương Thần đang im ắng gặm thịt:
- Ông xã, chúng ta về nhà.
Dương Thần gật gật đầu, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, trong mắt hắn, hội Hồng Kinh ra sao không là vấn đề, chỉ cần người phụ nữ của hắn bình an vô sự, những việc khác hắn lười để ý.
- Chờ đã.
Lôi Thần quát, lớn giọng nói:
- Hội trưởng, đây là cô bức tôi!
Dương Thần và Sắc Vi dừng chân, quay người lại, nhìn Lôi Thần cách đó không xa tràn đầy dứt khoát.
Chỉ thấy Lôi Thần không biết từ lúc nào đã rút trong người ra một cây súng lục, giơ cao trước mặt, họng súng đen sì ngắm thẳng vào Sắc Vi.
- Ối, là súng!
Bởi vì ở đầu đường, mặc dù lúc này đang có đám người xã hội đen tụ tập, không có ai dám đến gần, nhưng vẫn có không ít chủ quán và người đi đường ở phía xa đứng xem.
Giờ phút này nhìn thấy Lôi Thần lấy ra một khẩu súng lục thật, dân chúng thường ngày chưa từng thấy qua súng đạn thật, lập tức vôi vàng kêu to lên.
Trong lúc đó, trên đường náo loạn, những người qua đường nhanh chóng chạy trốn khắp nơi, sợ súng bắn ra sẽ mất mạng ngay.
- Lôi Thần, anh điên rồi, mau bỏ súng xuống!
Trần Dung vốn cúi đầu không dám nói lời nào cũng vội khuyên giải:
- Đường chủ Lôi, nhất định không được làm chuyện điên rồ này, đây không phải chuyện đùa!
Lôi Thần nhe răng cười độc ác, nói:
- Tôi biết không phải chuyện đùa, tiểu thư Trần, cô yên tâm, Lôi Thần tôi ghi nhận tấm lòng hôm nay cô nói giúp tôi. Việc hôm nay đã đến nước này, hội trưởng vẫn cố chấp như vậy, Lôi Thần tôi cũng không phải quả hồng nhũn để mặc người ta nắn bóp. Mấy năm nay cảm ơn công bồi dưỡng của hội trưởng, hôm nay lại phải tự tay tiễn hội trưởng đi, cũng là do cùng đường bất đắc dĩ, hội trưởng thành quỉ rồi cũng đừng đến tìm tôi.
- Anh cho là như vậy sẽ thay đổi được gì? Thật buồn cười!
Sắc Vi không chút lo lắng, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô bị súng nhắm vào, bên cạnh mình lại có Dương Thần, súng vốn không có gì đáng ngại.
Lôi Thần nói:
- Có thể thay đổi gì không, hôm nay tôi cũng đã tính, không thành công cũng sẽ xả thân, các anh em ở đây đều là người thân tín tôi tin cậy nhất, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cho dù thân thủ hội trưởng đến đâu cũng không thể trốn thoát được, chắc hội trưởng cũng không nghi ngờ tôi có năng lực này, tất nhiên, nếu hội trưởng thề với trời đất, thu hồi lệnh đã ban ra, và không truy cứu sự việc hôm nay nữa, tôi trước giờ luôn tôn trọng hội trưởng, sẽ không làm khó hội trưởng.
- Anh cảm thấy tôi là loại người nói không giữ lời sao? Kỳ thực anh cũng như những người khác vẫn sợ tôi, nếu không đã sớm nổ súng, cần gì phải dông dài như vậy.
Lôi Thần mặt đỏ lên, phẫn nộ nói:
- Hội trưởng khinh người quá đáng, cứ cho là tôi có một đề nghị, hội trưởng hai năm nay một tay phát triển hội Hồng Kinh thành đại bang thống nhất ở Trung Hải, cũng coi như công thành danh toại, nên hưởng phúc rồi. Người nối nghiệp của hội trưởng, tiểu thư Trần Dung đã rất có phong độ của một đại tướng, tuy chưa bằng hội trưởng, nhưng cũng rất tiến bộ. Hơn nữa tiểu thư Trần Dung với các đường chủ quan hệ rất tốt, mọi người cũng đều ủng hộ cô ấy trở thành hội trưởng kế tiếp…
Nghe những lời này, Trần Dung trong mắt không che dấu được sự bối rối, căng thẳng cắn môi, bàng hoàng nhìn Sắc Vi, và vô tình hay cố ý liếc về phía Dương Thần vẫn im lặng không lên tiếng.
Sắc Vi cũng có thâm ý nhìn Trần Dung đánh giá, rồi nói:
- Ý anh là muốn tôi từ chức, sau đó để Dung Dung thay thế tôi?
- Không sai, dù sao nửa năm gần đây, tiểu thư Trần Dung luôn luôn tiếp xúc, xử lý toàn bộ mọi việc, cũng quản lý rất tốt, trong mắt tất cả mọi người chúng tôi, hội trưởng đã có người tốt nối nghiệp, việc chuyển giao sớm muộn gì cũng phải làm, chi bằng hiện giờ quyết đoán.
Lôi Thần trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt nói:
- Chỉ cần hội trưởng đáp ứng, mời anh em trong bang họp đại hội, sau đó từ chức, giao quyền lực trong tay cho tiểu thư Trần Dung, Lôi Thần tôi sẽ nguyện phụ tá tiểu thư Trần củng cố địa vị.
- Đủ rồi, Lôi Thần, đầu óc anh không sáng suốt đâu liên quan gì tới tôi? Mau buông súng xuống, anh ăn gan hùm sao, dám dùng súng với hội trưởng?
Trần Dung rốt cục cũng không nhịn được nữa, trong lòng sợ hãi hóa thành lửa giận, khiến cô tựa như bùng nổ.
Cô sớm đã không phải cô gái ngây thơ mới đến Trung Hải, trong gần một năm thời gian ở đây, dưới sự dạy dỗ của Sắc Vi, dù là năng lực hay khí chất của cô đều được nâng cao, đặc biệt Sắc Vi ủy quyền cho cô đến giờ là vì không cho ai xem nhẹ cô. Cô vẫn duy trì thái độ tao nhã đến lúc này, rốt cục không thể tiếp tục rụt rè nữa, lớn giọng quát lên.
Lôi Thần cũng sửng sốt, đối với gã, đề nghị vừa rồi là có lợi nhất cho Trần Dung.
Trần Dung đã được Sắc Vi bồi dưỡng thành người nối nghiệp chức vụ hội trưởng, những ngày này, lại cố gắng quan hệ tốt với các đường chủ các khu lớn, tất nhiên là hướng đến vị trí hội trưởng.
Nhưng dù sao Sắc Vi vẫn còn rất trẻ, dù thời gian gần đây cô không quá quản lý các việc hằng ngày, nhưng phải thật sự trao quyền hội trưởng, chắc phải mười mấy năm sau, không chừng đến cả mấy chục năm sau cũng nên.
Cho nên Trần Dung chắc chắn cũng rất nóng vội, ai có thể đợi đến lúc mình bảy, tám mươi tuổi mới có được vị trí mình mong muốn đây? Lúc đó cô có năng lực làm được mấy năm?
Mà hiện giờ, cũng là một thời cơ tốt, Sắc Vi lẻ loi một mình đi tới địa bàn của chính mình, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, chính mình muốn người có người, muốn súng có súng, bao vây Sắc Vi cũng không khó.
Chẳng lẽ Trần Dung e ngại Sắc Vi như vậy, việc đã nắm chắc thắng lợi cũng không dám làm? Hay là sợ nắm quyền như vậy mọi người sẽ không phục?
Lôi Thần vẫn là không nghĩ ra, bởi vì , nếu Trần Dung thay Sắc Vi nắm giữ lực lượng tinh nhuệ nhất của hội Hồng Kinh, vậy thì dù không ai ủng hộ, cô vẫn có thể có năng lực trấn áp tất cả những ai phản kháng.
Biết rõ vị trí hội trưởng hội Hồng Kinh có sức hấp dẫn lớn thế nào, lại thấy Trần Dung vì mình mà nói giúp, Lôi Thần cho rằng giúp đỡ Trần Dung nhất định sẽ rất ăn ý, nếu không phải trong lòng Trần Dung có ý kế nhiệm, sao lại mạo hiểm lúc Sắc Vi giận dữ, nói giúp cho chính mình? Không phải là cô hy vọng một vài lão đại trong bang hội đứng về phía cô sao?
/1662
|