Dương Thần không nghĩ tới, Catherine cùng Laura lại chuẩn bị chu đáo như vậy, cả quốc tịch cũng đều an bài cho Tuệ Lâm, tuy nhiên đối với bọn hắn mà nói, quốc tịch chỉ là một thứ muốn là có thể lập tức có, dù mất chút công sức. Đây coi như cũng là vì sự phát triển của Tuệ Lâm ở nước ngoài trong tương lai mà bỏ chút sức lực.
Xem ra chuyện giải quyết đã ổn, Dương Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Tuệ Lâm, đi ra khỏi cục cảnh sát.
La Thịnh thấy thế, không cam lòng cầm lấy tay La Thúy San nói: Chị ! Chị mau tìm cách ah ! Không thể để như vậy được !
La Thúy San mặc kệ đệ đệ, sắc mặt âm trầm bất định, hừ lạnh một tiếng, Vội cái gì, bọn hắn cũng sẽ không làm gì ngươi. Đúng là thành sự không có bại sự có dư.
La Thịnh nhìn chị nổi giận, cũng không dám ý kiến gì, dù sao phải coi như chưa có chuyện gì, hắn không cam lòng, nhưng cũng chỉ nghĩ trong bụng vậy thôi.
La Thúy San quay người lại, nói sau lưng Dương Thần: Dương Thần, sự tình hôm nay dừng ở đây, nhưng chuyện Quốc Đống, ta tuyệt đối sẽ đi truy cứu, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý kỹ đi.
Có việc gì thì nói với luật sư , Dương Thần căn bản chẳng muốn quay đầu lại, buông xuống một câu, liền mang theo Tuệ Lâm đi ra văn phòng.
Laura nhìn Dương Thần đi, cũng thu dọn đồ đạc, tranh thủ thời gian đuổi theo, đối với cô ấy mà nói, cái bản án này có như thế nào, căn bản không sao cả, chỉ cần Dương Thần với công tác của cô ấy không có bất mãn gì, chính là đã thành công lớn.
Trong cục cảnh sát, mọi người trầm mặc, ai cũng chưa lên tiếng ngăn trở.
Ra khỏi cục cảnh sát, bọn người Trang Phong nhìn Dương Thần mang theo Tuệ Lâm bình yên vô sự đi ra, đều nhẹ nhàng thở ra, càng cảm thấy Dương Thần bối cảnh quả thực bất phàm, vậy mà có thể chiếm được tiện nghi của thủ tướng phu nhân.
Dương Thần bảo mọi người đi về, lại quay lại phía Laura nói: Muộn rồi, ta đưa lâm tuệ tiểu thư về nhà, ngươi trở về nói cho mọi người sắp vào Hoa Hạ kia, ngày mai buổi sáng, ta sẽ đi gặp các người, hơn nữa cũng muốn tuyên bố một ít công việc, ngươi đi đi.
Laura không dám có ý kiến, khiêm tốn xoay người cúi người chào.
Tuệ Lâm nhìn Laura rời khỏi, có chút tiếc hận mà nói: Dương đại ca, em còn chưa kịp cảm tạ vị tỷ tỷ kia.
Dương Thần cười khẽ, Về sau có rất nhiều cơ hội, không chỉ cô ấy, còn có rất nhiều người từ nước ngoài đến, về sau đều sẽ phục vụ cho em, tin rằng có thể giúp cho em thời gian ngắn nhất nổi tiếng khắp thế giới, ngày mai em có thể gặp được họ.
Vậy sao... Tuệ Lâm tựa hồ có chút thất thần, ngơ ngác gật gật đầu.
Dương Thần khẽ thở dài, nói: Bà nội của em gọi điện thoại ra lệnh cho anh nhất định không để em có việc gì, anh thấy đêm nay em về nhà ngủ đi, để cho bà an tâm. Đi, lên xe anh đưa em về nhà.
Tuệ Lâm đương nhiên không ý kiến, nhu thuận theo lên xe, nói cho Dương Thần địa chỉ Lâm gia, xe liền khởi hành.
Trong màn đêm trên cao tốc ở Yến Kinh, giờ phút này dòng xe cộ đã rất thưa thớt, đèn đường sáng ngời như là vô số con đom đóm, đem đường lớn chiếu sáng giống như một mảnh đai lưng dài.
Trong xe yên tĩnh dị thường, đã 10' trôi qua, Dương Thần yên lặng lái xe, mà Tuệ Lâm thì có chút thất thần nhìn qua ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Ngọn đèn xuyên thấu qua xe kính chắn gió, chiếu vào trên khuôn mặt tinh tế của Tuệ Lâm, lông mi dài run lên một cái, giống như là có một khoảng tối vương dưới mi mắt.
Dương Thần nhíu mày, rốt cục nhịn không được nói: Nha đầu, em làm sao vậy, biểu lộ này của em nếu để cho chị em trông thấy, lại cho rằng anh ngược đãi gì em rồi.
Tuệ Lâm miễn cưỡng cười cười, Không có chuyện gì đâu, Dương đại ca, em chỉ có chút việc không nghĩ ra.
Chuyện gì không nghĩ ra, nói cho anh, đương nhiên, nếu về sự tình gì đấy của phụ nữ, thì thôi đi, anh là người da mặt mỏng, dễ thẹn thùng , Dương Thần khoác lác không biết ngượng mà nói.
Tuệ Lâm rốt cục nhịn không được bật cười, nhíu mũi ngọc, Dương đại ca không đứng đắn, khó trách chị Nhược Khuê nhìn anh sắc mặt không tốt.
Dương Thần nháy mắt cười nói: chị em gặp ai cũng lạnh lùng, anh sớm đã quen, hắc hắc, em cười, anh lại thấy thoải mái hơn rồi.
Tuệ Lâm cắn cắn môi dưới, dáng tươi cười chưa duy trì bao lâu, sâu kín mà hỏi: Dương đại ca... Em thật sự rất nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Lưu Tử San tiểu thư, cô ấy phải giúp lấy La Thịnh hại em... Cô ấy lúc ấy rõ ràng là không muốn, em cứu được cô ấy, cô ấy không phải nên đứng về phía em sao?
Dương Thần một hồi bất đắc dĩ, nha đầu kia vẫn còn vì chuyện này mà băn khoăn, Vân Miểu sư thái nói không sai, ngành giải trí có một ít quy tắc ngầm, đối với Tuệ Lâm đơn thuần mà nói, thật sự là đả kích quá lớn.
Tuy anh không phải lăn lộn ngành giải trí, nhưng có thể nói cho em một chút. Đối với Lưu Tử San mà nói, trong nội tâm cô ấy khả năng không muốn cùng La Thịnh phát sinh quan hệ, song cô ta kỳ thật cũng có ý. Dù sao, chỉ cần cùng La Thịnh quan hệ, cô ấy muốn tiến thân sẽ càng thêm dễ dàng. Ngành giải trí thật là rất tàn khốc, đặc biệt như cô ấy là minh tinh còn đang ở tuổi thanh xuân, không thừa lúc tuổi trẻ leo cao một chút, về sau sẽ lập tức bị đào thải.”
Cô ấy không giống em, có thể dùng tiếng ca chinh phục mỗi người, cô ấy chỉ là một người mẫu bình thường. Nếu như cô ấy vì nói ra sự thực, đắc tội La Thịnh, sẽ chỉ làm cô ấy chịu không ít tin đồn xấu, cuối cùng nhất bị mất tiền đồ không nói, thanh danh cũng chẳng còn. Dù sao, nếu để cho công chúng biết chuyện cô ta bị La Thịnh xâm phạm, dù là chưa thành, mọi người cũng đem cô ấy coi như là loại nữ nhân rẻ mạt. Cho nên nói, đứng tại trên lập trường của cô ấy, khó mà giúp em được, mặc dù em vì tốt cho cô ấy. Dương Thần nói.
Tuệ Lâm nhíu lại lông mày kẻ đen, cẩn thận suy nghĩ một lát, lắc đầu, Thế nhưng mà, chẳng lẽ cô ấy cứ như vậy không quan tâm đến sự trong sạch của mình sao? Chẳng lẽ vì có thể tiến thân mà...muốn đem chính mình như một kiện thương phẩm bán đi à... Cô ấy rõ ràng là một phụ nữ xinh đẹp, cho dù không đi giới văn nghệ, cũng có thể làm rất nhiều công việc khác không phải sao.
Em vẫn cảm thấy, công việc trong ngành giải trí rất thoải mái, dùng ca hát khiêu vũ, vốn để cho mọi người vui vẻ. Nhưng nếu quả thật thực ngành giải trí là như thế này, em cảm thấy quá tàn nhẫn, làm cho người ta chán ghét. Em... em sợ không tiếp tục được.
Dương Thần thở dài, có chút do dự, bỗng nhiên thay đổi tay lái, hướng phía một chỗ ngã ba xuống khỏi cao tốc.
Tuệ Lâm sững sờ, Dương đại ca, không phải đi đường này.
Biết rồi, anh đưa em đi chỗ này , Dương Thần nói.
Tuệ Lâm nghi hoặc quan sát tình huống chung quanh, cao tốc đã ở phía sau, đằng trước chính là một khu dân cư, lúc này bởi vì đêm khuya, đã không có người nào trên đường.
Không đợi Tuệ Lâm hỏi đi chỗ nào, Dương Thần chậm rãi đem xe đỗ tại một cái đèn đường bên cạnh.
Dương đại ca, nơi này là chỗ nào , Tuệ Lâm nhìn xuống, phát hiện chung quanh cũng chẳng đặc biệt gì, chỉ là một quán lầu cùng một ít cửa hàng nhỏ.
Dương Thần hạ cửa sổ xe, duỗi ngón tay chỉ đường đối diện, một cửa hàng bán khuya.
Trông thấy cái quán kia không , Dương Thần thản nhiên nói.
Tuệ Lâm không hổ một thân nội công tu vi, cho dù cách khá xa, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy. Cửa hàng này chủ yếu bán thuốc lá cùng một ít tạp phẩm. Biển hiệu cũ nát rách rưới, chỉ có một phụ nữ trung niên dáng người hơi có vẻ mập mạp, hai tay ôm ngực ngồi ở cửa ra vào trên ghế đẩu, như là mệt rã rời, nhưng không dám đóng cửa sớm, mong chờ những vị khách cuối ngày.
Dương đại ca... Anh muốn mua thuốc lá sao? Em đi mua cho , Tuệ Lâm tưởng Dương Thần lên cơn nghiện thuốc, muốn cỡi dây an toàn xuống xe.
Dương Thần cười khổ, Em muốn đi đâu, anh là muốn nói cho em biết, về chuyện chủ cửa hàng này.
Hả? Tuệ Lâm động tác dừng lại, tò mò nhìn qua Dương Thần.
Dương Thần thần sắc uyển chuyển mà nói: nữ nhân ngồi ở cửa ra vào kia, kỳ thật năm trước vừa bị ung thư khoang mũi, phải làm phẫu thuật, cần gần ba năm dùng thuốc Đông y để điều trị, hơn nữa, mỗi tháng cũng phải đi bệnh viện tiến hành kiểm tra. Nhưng là, bởi vì nhà bọn họ chủ yếu kinh tế phụ thuộc vào cửa hàng này, cho nên tiền thuốc men trở thành gánh nặng rất lớn. Nữ nhân kia vì thế uống thuốc Đông y cũng ngắt quãng, không thể thường xuyên mua.
Chồng của bà ấy vốn là công nhân về hưu, nhưng thấy vợ như vậy, không chịu ngồi yên, chạy tới công trường làm việc thêm. Nhưng hai tháng trước bị tai nạn hỏng mất chân, bác sĩ nói khả năng cần giải phẫu, bởi vì xương cốt đã bị tổn thương nát bấy, nói cách khác, có thể sẽ phải cắt bỏ...
Có thể nói, gia đình này bây giờ đã nghèo lại mắc cái eo, cho nên nữ nhân kia đã trễ thế như vậy vẫn muốn ngồi làm cố, vì chính là kinh tế trong nhà đang thiếu thốn thê thảm.
Tuệ Lâm nghe đến đó, hai mắt ở bên trong đã chứa đựng nước mắt, u thanh âm nói: Bọn họ... Bọn họ quá đáng thương... Cái này... Vậy bọn họ không có con cái sao?
Dương Thần gật gật đầu, giận dữ nói: Có, bọn họ có đứa con gái, đáng được ăn mừng chính là, nữ nhi của bọn họ rất đẹp, là chuẩn người mẫu. Hơn nữa trước đó không lâu, nữ nhi của bọn hắn đã lấy được giải thưởng người mẫu cao cấp, có cơ hội tiến vào giới văn nghệ quay phim quảng cáo.
Nhưng là, nữ nhi của bọn họ sự nghiệp vừa mới cất bước, muốn kiếm tiền cũng không phải trong thời gian ngắn là được. Nhưng cha mẹ của cô ấy, đặc biệt là người cha phải phẫu thuật, đang nguy kịch, phải tận dụng mọi khả năng nhanh đạt được một khoản tiền lớn. Kết quả, người con gái đó đi ngân hàng vay, cũng không đủ, bạn bè thân thích thì đều trốn tránh, không muốn cho vay. Cho nên cuối cùng... Con gái họ gần đây quyết định, dù là bán đứng chính mình, cũng phải giúp cha mẹ có đủ được tiền phẫu thuật, tiền thuốc men...
Tuệ Lâm có chút sợ run lên, ngẫm nghĩ một lát, do dự mà hỏi: Chẳng lẽ... Dương đại ca nói là... Bọn họ là...cha mẹ Lưu Tử San?
Dương Thần cười gật gật đầu, nói: Lưu Tử San là vì cha mẹ của cô ấy có thể khỏe mạnh trở lại, mới bất đắc dĩ có ý định cùng La Thịnh phát sinh quan hệ, em cảm thấy, là trong sạch của cô ấy trọng yếu, hay là sống chết của cha mẹ của cô ấy là trọng yếu?
Tuệ Lâm sắc mặt trải qua vài phần đau đớn, cuối cùng nói khẽ: Nếu là như vậy... Lưu Tử San tiểu thư thật là một cô gái tốt, em cảm thấy được cô ấy làm vậy cũng đúng, là em trách oan cô ấy...
Đúng lúc này, từ một ngõ không xa, một nam nhân trung niên cao lớn đi tới, hướng về cửa tiệm nhỏ hô to: Lão bà ! Về nhà thôi !
Phụ nhân kia nghe vậy cao giọng đáp lại, Biết rồi ! Về trước đi !
Tuệ Lâm thính lực cũng vô cùng tốt, thanh âm lớn vậy nghe được rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, Tuệ Lâm kinh ngạc nhìn về phía Dương Thần, Dương đại ca, cái này... Đây là... Người kia là chồng của bà ấy, vậy anh nói chính là...
Dương Thần nhún vai, bĩu môi cười nói: Anh đương nhiên là gạt em rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tử San kia, đâu thể biết sự tình nhà cô ấy được.
Dương đại ca anh sao có thể như vậy ! dù là Tuệ Lâm tính tình tốt, cũng vểnh miệng bất mãn , dù sao cũng là cô ấy bị lừa đến chảy nước mắt.
Dương Thần duỗi ra ngón tay vuốt nhẹ đôi môi đang nhảu lên của Tuệ Lâm, lời nói thấm thía: Tuệ Lâm, tuy lời anh vừa nói, là lừa gạt em, Nhưng chúng ta ai cũng không biết, gia đình Lưu Tử hoàn cảnh ra sao.
Trên cái thế giới này, người với người, có ngàn vạn lần liên hệ. Nếu như vạn nhất thật sự sau lưng Lưu Tử San, có việc thực sự cần tiền như vậy?
Nhưng... Nhưng đó là giả dối... Tuệ Lâm nói.
Anh bịa chuyện kia là giả dối, Nhưng quanh chúng ta nghìn nghìn vạn vạn gia đình, khó bảo đảm không có một hộ gia đình có gia cảnh như vậy. Em ngẫm lại, vạn nhất Lưu Tử San đúng là con cái của hộ gia đình đó, em nếu như giúp cô ấy bảo trụ trong sạch, lại hại cha mẹ của cô ấy không tiền chữa bệnh, ngươi rốt cuộc là đúng hay sai?
Còn có thể bởi vì em khiến cho Lưu Tử San không cách nào tiến vào giới văn nghệ, còn làm người đại diện và thợ trang điểm của cô ấy thất nghiệp, phải chăng cũng làm cho gia đình của bọn họ lâm vào nguy cơ không chừng?
Dương Thần nhìn Tuệ Lâm ngơ ngác nói không ra lời, tiếp tục nói: Chúng ta mỗi ngày đều sẽ đụng phải các loại tình huống, sẽ có các loại lựa chọn, đương nhiên cũng biết nhìn người khác lựa chọn ra sao.
Có lẽ tại chúng ta nhìn nhận, rất nhiều người lựa chọn là sai lầm, là không nên. Nhưng chúng ta ai cũng không biết người ta sau lưng đến cùng đang ẩn dấu cái gì.
Mọi thứ, là không có đúng với sai, bởi vì, đã xảy ra, luôn luôn phát sinh lý do của nó.
Nếu như chúng ta mỗi lần lựa chọn, đều muốn cân nhắc đúng sai, đó là bất khả thi. Bởi vì, có lẽ trước mắt em là giúp đỡ người này, Nhưng sau đó, rất có thể là tổn thương càng nhiều người khác.
Tuệ Lâm im lặng hồi lâu, mới si ngốc mà hỏi: Cái này... Dương đại ca, ta nên làm như thế nào đâu bây giờ.
Dựa theo bản tâm, như hôm nay em đem La Thịnh từ trên người Lưu Tử San đá văng ra, mặc kệ em làm như vậy kết quả là ảnh hưởng gì, em vốn có một tính cách thiện lương, cái này là trọng yếu nhất , Dương Thần cười nói: Em quản không được người khác, nhưng em có thể quản tốt chính em. Có lẽ, bên trong giới văn nghệ chính xác rất nhiều cách làm người, là em không quen nhìn thấy, không thể tiếp nhận, nhưng chỉ cần em có thể kiên trì làm chính mình, như vậy, người khác như thế nào, chẳng có quan hệ gì.
Tuệ Lâm có chút xuất thần một lát, thì thào tự nói cái gì, rồi sau đó, điềm nhiên nở nụ cười.
Em biết rồi, Dương đại ca, em sẽ cố gắng tiếp tục ca hát, không quản bọn họ làm chuyện khỉ gió gì, em thích công việc này , Tuệ Lâm tin tưởng tràn đầy mà nói.
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, May mắn khích lệ em thành công, bằng không thì chị em đã bỏ ra vài tỷ, em lại không làm, vậy cũng ức chết rồi.
Tuệ Lâm đưa mắt nhìn qua Dương Thần, ngượng ngùng mà nói: Cảm ơn anh, Dương đại ca, lại để cho anh phiền lòng.
Phiền ngược lại không phiền, chính là sợ về sau không được ai đó gọi anh dễ nghe như vậy, có chút lo lắng mà thôi , Dương Thần trừng mắt nhìn nói.
Tuệ Lâm hiển nhiên rất vui vẻ, tự nhiên bổ nhào về phía trước, ôm cổ Dương Thần ôm cái, Nhưng phát hiện động tác của mình có chút xấu hổ, như thỏ con vội vàng tránh khỏi, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Dương Thần thân thể cứng ngắc, cảm giác một hương thơm ngào ngạt trên người mình đã lùi về phía sau, mang theo làn gió thơm phiêu đãng, cảm thấy trong lòng hơingứa ngáy, nhưng vẫn chưa dám suy nghĩ nhiều.
Cái này... Em suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta mau trở về, về muộn lại khiến bà nội em lo lắng anh đem em lừa bán đi mất , Dương Thần nói.
Xem ra chuyện giải quyết đã ổn, Dương Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Tuệ Lâm, đi ra khỏi cục cảnh sát.
La Thịnh thấy thế, không cam lòng cầm lấy tay La Thúy San nói: Chị ! Chị mau tìm cách ah ! Không thể để như vậy được !
La Thúy San mặc kệ đệ đệ, sắc mặt âm trầm bất định, hừ lạnh một tiếng, Vội cái gì, bọn hắn cũng sẽ không làm gì ngươi. Đúng là thành sự không có bại sự có dư.
La Thịnh nhìn chị nổi giận, cũng không dám ý kiến gì, dù sao phải coi như chưa có chuyện gì, hắn không cam lòng, nhưng cũng chỉ nghĩ trong bụng vậy thôi.
La Thúy San quay người lại, nói sau lưng Dương Thần: Dương Thần, sự tình hôm nay dừng ở đây, nhưng chuyện Quốc Đống, ta tuyệt đối sẽ đi truy cứu, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý kỹ đi.
Có việc gì thì nói với luật sư , Dương Thần căn bản chẳng muốn quay đầu lại, buông xuống một câu, liền mang theo Tuệ Lâm đi ra văn phòng.
Laura nhìn Dương Thần đi, cũng thu dọn đồ đạc, tranh thủ thời gian đuổi theo, đối với cô ấy mà nói, cái bản án này có như thế nào, căn bản không sao cả, chỉ cần Dương Thần với công tác của cô ấy không có bất mãn gì, chính là đã thành công lớn.
Trong cục cảnh sát, mọi người trầm mặc, ai cũng chưa lên tiếng ngăn trở.
Ra khỏi cục cảnh sát, bọn người Trang Phong nhìn Dương Thần mang theo Tuệ Lâm bình yên vô sự đi ra, đều nhẹ nhàng thở ra, càng cảm thấy Dương Thần bối cảnh quả thực bất phàm, vậy mà có thể chiếm được tiện nghi của thủ tướng phu nhân.
Dương Thần bảo mọi người đi về, lại quay lại phía Laura nói: Muộn rồi, ta đưa lâm tuệ tiểu thư về nhà, ngươi trở về nói cho mọi người sắp vào Hoa Hạ kia, ngày mai buổi sáng, ta sẽ đi gặp các người, hơn nữa cũng muốn tuyên bố một ít công việc, ngươi đi đi.
Laura không dám có ý kiến, khiêm tốn xoay người cúi người chào.
Tuệ Lâm nhìn Laura rời khỏi, có chút tiếc hận mà nói: Dương đại ca, em còn chưa kịp cảm tạ vị tỷ tỷ kia.
Dương Thần cười khẽ, Về sau có rất nhiều cơ hội, không chỉ cô ấy, còn có rất nhiều người từ nước ngoài đến, về sau đều sẽ phục vụ cho em, tin rằng có thể giúp cho em thời gian ngắn nhất nổi tiếng khắp thế giới, ngày mai em có thể gặp được họ.
Vậy sao... Tuệ Lâm tựa hồ có chút thất thần, ngơ ngác gật gật đầu.
Dương Thần khẽ thở dài, nói: Bà nội của em gọi điện thoại ra lệnh cho anh nhất định không để em có việc gì, anh thấy đêm nay em về nhà ngủ đi, để cho bà an tâm. Đi, lên xe anh đưa em về nhà.
Tuệ Lâm đương nhiên không ý kiến, nhu thuận theo lên xe, nói cho Dương Thần địa chỉ Lâm gia, xe liền khởi hành.
Trong màn đêm trên cao tốc ở Yến Kinh, giờ phút này dòng xe cộ đã rất thưa thớt, đèn đường sáng ngời như là vô số con đom đóm, đem đường lớn chiếu sáng giống như một mảnh đai lưng dài.
Trong xe yên tĩnh dị thường, đã 10' trôi qua, Dương Thần yên lặng lái xe, mà Tuệ Lâm thì có chút thất thần nhìn qua ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Ngọn đèn xuyên thấu qua xe kính chắn gió, chiếu vào trên khuôn mặt tinh tế của Tuệ Lâm, lông mi dài run lên một cái, giống như là có một khoảng tối vương dưới mi mắt.
Dương Thần nhíu mày, rốt cục nhịn không được nói: Nha đầu, em làm sao vậy, biểu lộ này của em nếu để cho chị em trông thấy, lại cho rằng anh ngược đãi gì em rồi.
Tuệ Lâm miễn cưỡng cười cười, Không có chuyện gì đâu, Dương đại ca, em chỉ có chút việc không nghĩ ra.
Chuyện gì không nghĩ ra, nói cho anh, đương nhiên, nếu về sự tình gì đấy của phụ nữ, thì thôi đi, anh là người da mặt mỏng, dễ thẹn thùng , Dương Thần khoác lác không biết ngượng mà nói.
Tuệ Lâm rốt cục nhịn không được bật cười, nhíu mũi ngọc, Dương đại ca không đứng đắn, khó trách chị Nhược Khuê nhìn anh sắc mặt không tốt.
Dương Thần nháy mắt cười nói: chị em gặp ai cũng lạnh lùng, anh sớm đã quen, hắc hắc, em cười, anh lại thấy thoải mái hơn rồi.
Tuệ Lâm cắn cắn môi dưới, dáng tươi cười chưa duy trì bao lâu, sâu kín mà hỏi: Dương đại ca... Em thật sự rất nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì Lưu Tử San tiểu thư, cô ấy phải giúp lấy La Thịnh hại em... Cô ấy lúc ấy rõ ràng là không muốn, em cứu được cô ấy, cô ấy không phải nên đứng về phía em sao?
Dương Thần một hồi bất đắc dĩ, nha đầu kia vẫn còn vì chuyện này mà băn khoăn, Vân Miểu sư thái nói không sai, ngành giải trí có một ít quy tắc ngầm, đối với Tuệ Lâm đơn thuần mà nói, thật sự là đả kích quá lớn.
Tuy anh không phải lăn lộn ngành giải trí, nhưng có thể nói cho em một chút. Đối với Lưu Tử San mà nói, trong nội tâm cô ấy khả năng không muốn cùng La Thịnh phát sinh quan hệ, song cô ta kỳ thật cũng có ý. Dù sao, chỉ cần cùng La Thịnh quan hệ, cô ấy muốn tiến thân sẽ càng thêm dễ dàng. Ngành giải trí thật là rất tàn khốc, đặc biệt như cô ấy là minh tinh còn đang ở tuổi thanh xuân, không thừa lúc tuổi trẻ leo cao một chút, về sau sẽ lập tức bị đào thải.”
Cô ấy không giống em, có thể dùng tiếng ca chinh phục mỗi người, cô ấy chỉ là một người mẫu bình thường. Nếu như cô ấy vì nói ra sự thực, đắc tội La Thịnh, sẽ chỉ làm cô ấy chịu không ít tin đồn xấu, cuối cùng nhất bị mất tiền đồ không nói, thanh danh cũng chẳng còn. Dù sao, nếu để cho công chúng biết chuyện cô ta bị La Thịnh xâm phạm, dù là chưa thành, mọi người cũng đem cô ấy coi như là loại nữ nhân rẻ mạt. Cho nên nói, đứng tại trên lập trường của cô ấy, khó mà giúp em được, mặc dù em vì tốt cho cô ấy. Dương Thần nói.
Tuệ Lâm nhíu lại lông mày kẻ đen, cẩn thận suy nghĩ một lát, lắc đầu, Thế nhưng mà, chẳng lẽ cô ấy cứ như vậy không quan tâm đến sự trong sạch của mình sao? Chẳng lẽ vì có thể tiến thân mà...muốn đem chính mình như một kiện thương phẩm bán đi à... Cô ấy rõ ràng là một phụ nữ xinh đẹp, cho dù không đi giới văn nghệ, cũng có thể làm rất nhiều công việc khác không phải sao.
Em vẫn cảm thấy, công việc trong ngành giải trí rất thoải mái, dùng ca hát khiêu vũ, vốn để cho mọi người vui vẻ. Nhưng nếu quả thật thực ngành giải trí là như thế này, em cảm thấy quá tàn nhẫn, làm cho người ta chán ghét. Em... em sợ không tiếp tục được.
Dương Thần thở dài, có chút do dự, bỗng nhiên thay đổi tay lái, hướng phía một chỗ ngã ba xuống khỏi cao tốc.
Tuệ Lâm sững sờ, Dương đại ca, không phải đi đường này.
Biết rồi, anh đưa em đi chỗ này , Dương Thần nói.
Tuệ Lâm nghi hoặc quan sát tình huống chung quanh, cao tốc đã ở phía sau, đằng trước chính là một khu dân cư, lúc này bởi vì đêm khuya, đã không có người nào trên đường.
Không đợi Tuệ Lâm hỏi đi chỗ nào, Dương Thần chậm rãi đem xe đỗ tại một cái đèn đường bên cạnh.
Dương đại ca, nơi này là chỗ nào , Tuệ Lâm nhìn xuống, phát hiện chung quanh cũng chẳng đặc biệt gì, chỉ là một quán lầu cùng một ít cửa hàng nhỏ.
Dương Thần hạ cửa sổ xe, duỗi ngón tay chỉ đường đối diện, một cửa hàng bán khuya.
Trông thấy cái quán kia không , Dương Thần thản nhiên nói.
Tuệ Lâm không hổ một thân nội công tu vi, cho dù cách khá xa, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy. Cửa hàng này chủ yếu bán thuốc lá cùng một ít tạp phẩm. Biển hiệu cũ nát rách rưới, chỉ có một phụ nữ trung niên dáng người hơi có vẻ mập mạp, hai tay ôm ngực ngồi ở cửa ra vào trên ghế đẩu, như là mệt rã rời, nhưng không dám đóng cửa sớm, mong chờ những vị khách cuối ngày.
Dương đại ca... Anh muốn mua thuốc lá sao? Em đi mua cho , Tuệ Lâm tưởng Dương Thần lên cơn nghiện thuốc, muốn cỡi dây an toàn xuống xe.
Dương Thần cười khổ, Em muốn đi đâu, anh là muốn nói cho em biết, về chuyện chủ cửa hàng này.
Hả? Tuệ Lâm động tác dừng lại, tò mò nhìn qua Dương Thần.
Dương Thần thần sắc uyển chuyển mà nói: nữ nhân ngồi ở cửa ra vào kia, kỳ thật năm trước vừa bị ung thư khoang mũi, phải làm phẫu thuật, cần gần ba năm dùng thuốc Đông y để điều trị, hơn nữa, mỗi tháng cũng phải đi bệnh viện tiến hành kiểm tra. Nhưng là, bởi vì nhà bọn họ chủ yếu kinh tế phụ thuộc vào cửa hàng này, cho nên tiền thuốc men trở thành gánh nặng rất lớn. Nữ nhân kia vì thế uống thuốc Đông y cũng ngắt quãng, không thể thường xuyên mua.
Chồng của bà ấy vốn là công nhân về hưu, nhưng thấy vợ như vậy, không chịu ngồi yên, chạy tới công trường làm việc thêm. Nhưng hai tháng trước bị tai nạn hỏng mất chân, bác sĩ nói khả năng cần giải phẫu, bởi vì xương cốt đã bị tổn thương nát bấy, nói cách khác, có thể sẽ phải cắt bỏ...
Có thể nói, gia đình này bây giờ đã nghèo lại mắc cái eo, cho nên nữ nhân kia đã trễ thế như vậy vẫn muốn ngồi làm cố, vì chính là kinh tế trong nhà đang thiếu thốn thê thảm.
Tuệ Lâm nghe đến đó, hai mắt ở bên trong đã chứa đựng nước mắt, u thanh âm nói: Bọn họ... Bọn họ quá đáng thương... Cái này... Vậy bọn họ không có con cái sao?
Dương Thần gật gật đầu, giận dữ nói: Có, bọn họ có đứa con gái, đáng được ăn mừng chính là, nữ nhi của bọn họ rất đẹp, là chuẩn người mẫu. Hơn nữa trước đó không lâu, nữ nhi của bọn hắn đã lấy được giải thưởng người mẫu cao cấp, có cơ hội tiến vào giới văn nghệ quay phim quảng cáo.
Nhưng là, nữ nhi của bọn họ sự nghiệp vừa mới cất bước, muốn kiếm tiền cũng không phải trong thời gian ngắn là được. Nhưng cha mẹ của cô ấy, đặc biệt là người cha phải phẫu thuật, đang nguy kịch, phải tận dụng mọi khả năng nhanh đạt được một khoản tiền lớn. Kết quả, người con gái đó đi ngân hàng vay, cũng không đủ, bạn bè thân thích thì đều trốn tránh, không muốn cho vay. Cho nên cuối cùng... Con gái họ gần đây quyết định, dù là bán đứng chính mình, cũng phải giúp cha mẹ có đủ được tiền phẫu thuật, tiền thuốc men...
Tuệ Lâm có chút sợ run lên, ngẫm nghĩ một lát, do dự mà hỏi: Chẳng lẽ... Dương đại ca nói là... Bọn họ là...cha mẹ Lưu Tử San?
Dương Thần cười gật gật đầu, nói: Lưu Tử San là vì cha mẹ của cô ấy có thể khỏe mạnh trở lại, mới bất đắc dĩ có ý định cùng La Thịnh phát sinh quan hệ, em cảm thấy, là trong sạch của cô ấy trọng yếu, hay là sống chết của cha mẹ của cô ấy là trọng yếu?
Tuệ Lâm sắc mặt trải qua vài phần đau đớn, cuối cùng nói khẽ: Nếu là như vậy... Lưu Tử San tiểu thư thật là một cô gái tốt, em cảm thấy được cô ấy làm vậy cũng đúng, là em trách oan cô ấy...
Đúng lúc này, từ một ngõ không xa, một nam nhân trung niên cao lớn đi tới, hướng về cửa tiệm nhỏ hô to: Lão bà ! Về nhà thôi !
Phụ nhân kia nghe vậy cao giọng đáp lại, Biết rồi ! Về trước đi !
Tuệ Lâm thính lực cũng vô cùng tốt, thanh âm lớn vậy nghe được rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, Tuệ Lâm kinh ngạc nhìn về phía Dương Thần, Dương đại ca, cái này... Đây là... Người kia là chồng của bà ấy, vậy anh nói chính là...
Dương Thần nhún vai, bĩu môi cười nói: Anh đương nhiên là gạt em rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tử San kia, đâu thể biết sự tình nhà cô ấy được.
Dương đại ca anh sao có thể như vậy ! dù là Tuệ Lâm tính tình tốt, cũng vểnh miệng bất mãn , dù sao cũng là cô ấy bị lừa đến chảy nước mắt.
Dương Thần duỗi ra ngón tay vuốt nhẹ đôi môi đang nhảu lên của Tuệ Lâm, lời nói thấm thía: Tuệ Lâm, tuy lời anh vừa nói, là lừa gạt em, Nhưng chúng ta ai cũng không biết, gia đình Lưu Tử hoàn cảnh ra sao.
Trên cái thế giới này, người với người, có ngàn vạn lần liên hệ. Nếu như vạn nhất thật sự sau lưng Lưu Tử San, có việc thực sự cần tiền như vậy?
Nhưng... Nhưng đó là giả dối... Tuệ Lâm nói.
Anh bịa chuyện kia là giả dối, Nhưng quanh chúng ta nghìn nghìn vạn vạn gia đình, khó bảo đảm không có một hộ gia đình có gia cảnh như vậy. Em ngẫm lại, vạn nhất Lưu Tử San đúng là con cái của hộ gia đình đó, em nếu như giúp cô ấy bảo trụ trong sạch, lại hại cha mẹ của cô ấy không tiền chữa bệnh, ngươi rốt cuộc là đúng hay sai?
Còn có thể bởi vì em khiến cho Lưu Tử San không cách nào tiến vào giới văn nghệ, còn làm người đại diện và thợ trang điểm của cô ấy thất nghiệp, phải chăng cũng làm cho gia đình của bọn họ lâm vào nguy cơ không chừng?
Dương Thần nhìn Tuệ Lâm ngơ ngác nói không ra lời, tiếp tục nói: Chúng ta mỗi ngày đều sẽ đụng phải các loại tình huống, sẽ có các loại lựa chọn, đương nhiên cũng biết nhìn người khác lựa chọn ra sao.
Có lẽ tại chúng ta nhìn nhận, rất nhiều người lựa chọn là sai lầm, là không nên. Nhưng chúng ta ai cũng không biết người ta sau lưng đến cùng đang ẩn dấu cái gì.
Mọi thứ, là không có đúng với sai, bởi vì, đã xảy ra, luôn luôn phát sinh lý do của nó.
Nếu như chúng ta mỗi lần lựa chọn, đều muốn cân nhắc đúng sai, đó là bất khả thi. Bởi vì, có lẽ trước mắt em là giúp đỡ người này, Nhưng sau đó, rất có thể là tổn thương càng nhiều người khác.
Tuệ Lâm im lặng hồi lâu, mới si ngốc mà hỏi: Cái này... Dương đại ca, ta nên làm như thế nào đâu bây giờ.
Dựa theo bản tâm, như hôm nay em đem La Thịnh từ trên người Lưu Tử San đá văng ra, mặc kệ em làm như vậy kết quả là ảnh hưởng gì, em vốn có một tính cách thiện lương, cái này là trọng yếu nhất , Dương Thần cười nói: Em quản không được người khác, nhưng em có thể quản tốt chính em. Có lẽ, bên trong giới văn nghệ chính xác rất nhiều cách làm người, là em không quen nhìn thấy, không thể tiếp nhận, nhưng chỉ cần em có thể kiên trì làm chính mình, như vậy, người khác như thế nào, chẳng có quan hệ gì.
Tuệ Lâm có chút xuất thần một lát, thì thào tự nói cái gì, rồi sau đó, điềm nhiên nở nụ cười.
Em biết rồi, Dương đại ca, em sẽ cố gắng tiếp tục ca hát, không quản bọn họ làm chuyện khỉ gió gì, em thích công việc này , Tuệ Lâm tin tưởng tràn đầy mà nói.
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, May mắn khích lệ em thành công, bằng không thì chị em đã bỏ ra vài tỷ, em lại không làm, vậy cũng ức chết rồi.
Tuệ Lâm đưa mắt nhìn qua Dương Thần, ngượng ngùng mà nói: Cảm ơn anh, Dương đại ca, lại để cho anh phiền lòng.
Phiền ngược lại không phiền, chính là sợ về sau không được ai đó gọi anh dễ nghe như vậy, có chút lo lắng mà thôi , Dương Thần trừng mắt nhìn nói.
Tuệ Lâm hiển nhiên rất vui vẻ, tự nhiên bổ nhào về phía trước, ôm cổ Dương Thần ôm cái, Nhưng phát hiện động tác của mình có chút xấu hổ, như thỏ con vội vàng tránh khỏi, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Dương Thần thân thể cứng ngắc, cảm giác một hương thơm ngào ngạt trên người mình đã lùi về phía sau, mang theo làn gió thơm phiêu đãng, cảm thấy trong lòng hơingứa ngáy, nhưng vẫn chưa dám suy nghĩ nhiều.
Cái này... Em suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta mau trở về, về muộn lại khiến bà nội em lo lắng anh đem em lừa bán đi mất , Dương Thần nói.
/1662
|