Ning Quang Diệu dường như không nghe thấy lời chế nhạo của Dương Thần, lấy bình trà từ trong tay Dương Thần sang, rót cho mình một ít, một ngụm uống cạn, sắc mặt bình tĩnh xuống.
Im lặng một hồi lâu, Ninh Quang Diệu cười chua xót nói:
- Khiến cậu chê cười rồi, tôi không ngờ, thù hận của cậu và Quốc Đống, đã đến mức gặp mặt nói chuyện cũng không được như này, là ta tính sai rồi.
- Tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi.
Dương Thần dựa vào chiếc ghế mây, ngáp dài một cái rồi nói:
- Là con trai ông có thù với tôi, hắn chưa đủ tư cách khiến tôi thù hận.
Ninh Quang Diệu cũng không tức giận, cười ôn hòa nói:
- Lần đầu gặp cậu, đã thấy cậu trẻ tuổi như vậy mà rất ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ xem ra, đúng là như vậy.
- Muốn xem người ngồi trước mắt tôi là ai.
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu gật gật đầu, nói:
- Tôi thật sự hy vọng, quan hệ giữa cậu và Quốc Đống có thể dịu đi, cho dù không thể làm bạn bè, tôi cũng không hy vọng hai người trở thành kẻ địch.
- Ninh Thủ tướng, nếu ngày ngày có người đàn ông nhớ thương vợ ông, ông có thể quan hệ tốt với hắn chứ?
Dương Thần cười hỏi lại.
Ninh Quang Diệu biến sắc, dường như gợi lên tâm sự gì, rót hai tách trà, mời hỏi:
- Ta...vẫn còn chưa hỏi đấy, người nhà cậu, đều khỏe chứ?
- Người nào?
Dương Thần cười quái dị, nhìn chằm chằm Ninh Quang Diệu hỏi.
Ánh mắt Ninh Quang Diệu không dám nhìn thẳng Dương Thần, lấy hết sức điềm tĩnh nói:
- Đương nhiên là...bố mẹ của cậu, và vợ cậu?
- Mẹ tôi sống ở Trung Hải cũng gọi là vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút phiền não, nhưng tôi biết bà thích cuộc sống hiện tại, còn về vợ tôi...công việc ngày nào cũng rất bận bịu, mặc dù cô ấy không nói, nhưng tôi biết, thực ra cô ấy sống không được thoải mái lắm.
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu ngẩn người, thốt lên:
- Nhược Khê nó có chuyện gì sao? Hay là quá mệt mỏi?
- Hình như ông rất quan tâm tới vợ tôi.
Dương Thần cười ma quái hỏi:
- Tôi nghĩ Ninh Thủ tướng và mẹ tôi có giao tình.
Ninh Quang Diệu vội cười gượng nói:
- Haha, tôi đã từng gặp đứa trẻ đó, tuổi trẻ, mà phải giữ trọng trách như vậy thật không dễ dàng, rất yêu thích cô, nên mới hỏi thăm quan tâm chút, chứ không có ý gì.
- Vậy thì phải cảm ơn sự quan tâm của Ninh Thủ tướng rồi, nếu nói Nhược Khê nhà chúng tôi sống không thoải mái lắm, cũng là do con trai yêu quý của ông hù dọa nàng thành thế đó, từ sau lúc con trai ông cầm phần bệnh án Lâm Khôn đưa cho Nhược Khê xem, Nhược Khê khó mà vui vẻ được nữa.
Dương Thần cười mà như không cười nói.
Ninh Quang Diệu tay cầm tách trà run run, gượng gạo nói:
- Chuyện đó, tôi thật là có lỗi, cũng đã gọi điện thoại giải thích rồi, cái bệnh án đó, là giả, người nhà cậu, cũng không cần để ý quá.
Ánh mắt Dương Thần lạnh xuống:
- Ninh Thủ tướng, ông biết cái bệnh án đó, là ai phát hiện ra trước sao?
- Ừ.
Ninh Quang Diệu gật gật đầu, nhìn Dương Thần khó hiểu.
- Là tôi.
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu giật mình, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ bất an.
Dương Thần thản nhiên nói:
- Hôm đó, sau khi Lâm Khôn chết, bác sĩ điều trị cho gã lúc còn sống, kêu người làm đến văn phòng làm việc của gã, tên bác sĩ họ Tiêu đó, trước mặt tôi lấy ra một bản bệnh án, trên đó thật là ghi chép về Lâm Khôn,
Lúc đó, tên bác sĩ đó còn muốn uy hiếp tôi, muốn dùng cái bệnh án đỏ bắt chẹt lấy một trăm triệu, tôi không đưa hắn tiền, chỉ là cảnh cáo, nếu để lộ ra ngoài, lập tức sẽ lấy mạng hắn.
Nhưng tôi không ngờ được, tính trăm lần, ngàn lần, không ngờ có kẻ vì muốn đối phó với tôi, mà truy ra tất cả hoàn cảnh nhà Nhược Khê, cuối cùng không biết qua những cái gì, bệnh án đó lại rơi vào tay con trai ông.
Ninh Quang Diệu nói không ra lời, lặng lẽ uống trà.
- Ninh Thủ tướng, Lâm Khôn có khả năng sinh con hay không, tôi rõ hơn ông, hơn nữa tôi có thể nói rõ với ông, năm đó nhà chúng tôi mời người giúp việc, bây giờ Vú Vương cũng đang ở nhà tôi, chứng kiến Chủ tịch Lâm Khôn kết hôn khi còn sống, đã đem những chuyện này tiết lộ với Vú Vương rồi, hôm đó ngài không gọi điện đến, chúng tôi đã biết bệnh án đó là thật...”
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu hít một hơi thật sâu, cười gượng gạo:
- Thật sao, đúng là làm người ta buồn, là ta sơ sót rồi, nhưng việc này nói ra cũng đau lòng, thôi chúng ta đừng nói tiếp nữa.
Dương Thần lắc đầu:
- Tôi còn chưa nói đến trọng điểm mà, sở dĩ hôm nay tôi nhận lời đến đây, đều là vì muốn nói cho rõ ràng.
- Chàng thanh niên, cậu muốn nói cái gì?
Trong mắt Ninh Quang Diệu lóe lên một tia nhìn sắc nhọn.
Dương Thần mặt không hề biến sắc, nghiêm túc nói:
- Hôm đó, tôi dẫn Nhược Khê lên núi nơi an táng mẹ và bà nội cô ấy dọn dẹp mộ phần, tôi nhìn thấy một chiếc Audi A8 quen quen, từ dưới chân núi rời đi, mà chiếc xe đó, đúng là chiếc xe tôi đã nhìn thấy bên ngoài đại viện quân khu, Ninh Thủ tướng, xe của ngài.
Người Ninh Quang Diệu hơi đơ ra, cười miễn cưỡng nói:
- Thật sao? Ta nghĩ là cậu nhìn nhầm rồi, ta không có đi qua nghĩa địa nào cả.
- Vậy sao? Như này xem ra, bó hoa tử kinh trên mộ mẹ vợ quá cố của tôi cũng không phải là do Thủ tướng tặng rồi?
Dương Thần cười nói.
- Đương nhiên là không phải, ha ha.
Trán Ninh Quang Diệu bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Dương Thần cười lạnh nhạt nói:
- Ninh Thủ tướng, ông vẫn còn giả bộ ngu ngốc sao, còn không nói đến thị lực của tôi, sao có thể nhận nhầm biển số xe, ông, mẹ tôi và mẹ vợ quá cố Tiết Tử Lĩnh của tôi rõ ràng là có quen biết từ thời đại học, sự thật này chẳng lẽ có thể che giấu sao?
- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì.
Ninh Quang Diệu nặng nề hỏi.
- Tôi muốn nói, dù cho ông có ngụy biện thế nào nữa, có ý định che giấu thế nào nữa, cũng không thể thay đổi được, sự thật ông là bố đẻ của Lâm Nhược Khê.
Trong nháy mắt, thời gian như bị ngắn lại.
Ninh Quang Diệu trừng hai mắt, các mạch máu bao phủ, cơ thể run lên nhè nhẹ, Thủ tướng uy nghi có vẻ khó có thể chống đỡ.
Dương Thần giống như là tuyên một án tử hình nào đó, thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên, bất động không biểu cảm.
- Hahaha.
Ninh Quang Diệu đột nhiên cười to vài tiếng, tay chỉ vào Dương Thần nói:
- Dương Thần ơi Dương Thần, cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời không thể nói linh tinh, việc này đừng nói nữa, ta sẽ coi như cậu chưa từng nói nó.
- Sao lại không đề cập đến?
Dương Thần cười tinh quái.
- Ông nghĩ, tôi không nhắc, người khác không biết sao?
- Đủ rồi.
Ninh Quang Diệu hét một tiếng, ánh mắt giận dữ, nói:
- Tôi không muốn nói tới việc này nữa, nếu cậu không có chuyện khác muốn nói, thì lập tức đi đi.
- Tôi muốn đến thì đến, muốn đi sẽ đi, nhưng lời chắc chắn phải nói hết.
Dương Thần không nhường một bước, lạnh lùng nói:
- Tôi nói thật với ông, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, năm đó việc ông tư thông với mẹ vợ tôi, thực ra lão Chủ tịch biết rất rõ, chỉ là âm thầm, cho đến giờ cũng không vạch trần ra thôi.
Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã chứng minh rồi, năm đó bà ấy ở Trung Hải, thấy bóng dáng ông lén lút đến Trung Hải, tính theo thời gian, cũng đúng là lúc Nhược Khê ra đời.
- Tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói bậy bạ cái gì.
Ninh Quang Diệu giận dữ nói.
- Ông phủ nhận cũng vô ích, cho dù ông không thừa nhận, tôi, mẹ tôi, vú Vương, thậm chí cả những người phát giác chuyện năm đó, đều biết được chân tướng sự việc.
Dương Thần mỉm cười nói.
- Ông cho rằng chết cũng không thừa nhận là được sao? Những tấm ảnh trước khi mẹ vợ tôi sinh, tùy ý rút ra một bức chụp cùng ông, cũng có thể nói rõ nhiều vấn đề, huống hồ, đằng sau bức ảnh, thậm chí còn viết: “Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm trường giang thủy” những câu thơ như vậy, không phải là tình nhân, lẽ nào là mẹ vợ tôi yêu đơn phương sao?
Trong mắt Ninh Quang Diệu lóng lánh bi thương, kinh ngạc nói không ra lời.
- Ninh Thủ tướng, nói thật cho ông.
Dương Thần chống hai tay xuống bàn, cao giọng nói:
- Nếu như không phải là lúc đầu, tôi đã nghĩ được, ông là bố đẻ của Nhược Khê, mà nếu như Ninh Quốc Đống là anh trai cùng cha khác mẹ của Nhược Khê...ở văn phòng của Nhược Khê...tôi đã sớm giết chết Ninh Quốc Đống rồi...chỉ riêng việc hắn lấy bệnh án ra ép Nhược Khê, tôi hận không thể bẻ gãy xương tủy hắn.
Ông nghĩ con ông có thể nhảy nhót cho đến bây giờ là vì cái gì? Ông nghĩ ta chiếu cố đến Ninh gia các người? Chiếu cố ông? Cút bố đi, chỉ là tôi không muốn người phụ nữ của tôi đau lòng, ông hiểu chưa?
Ninh Quang Diệu há nửa miệng, ông ta rõ ràng là không ngờ được sự việc lúc đó đã bị Dương Thần biết hết, bên trong còn nhiều yếu tố phức tạp như vậy.
Dương Thần nói xong, gãi gãi đầu, khống chế được cảm xúc của mình, thấy Ninh Quang Diệu ngồi đơ ra đó, khẩn thiết nói:
- Ninh Thủ tướng, ông...đi gặp Nhược Khê một lần chứ.
Im lặng một hồi lâu, Ninh Quang Diệu cười chua xót nói:
- Khiến cậu chê cười rồi, tôi không ngờ, thù hận của cậu và Quốc Đống, đã đến mức gặp mặt nói chuyện cũng không được như này, là ta tính sai rồi.
- Tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi.
Dương Thần dựa vào chiếc ghế mây, ngáp dài một cái rồi nói:
- Là con trai ông có thù với tôi, hắn chưa đủ tư cách khiến tôi thù hận.
Ninh Quang Diệu cũng không tức giận, cười ôn hòa nói:
- Lần đầu gặp cậu, đã thấy cậu trẻ tuổi như vậy mà rất ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ xem ra, đúng là như vậy.
- Muốn xem người ngồi trước mắt tôi là ai.
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu gật gật đầu, nói:
- Tôi thật sự hy vọng, quan hệ giữa cậu và Quốc Đống có thể dịu đi, cho dù không thể làm bạn bè, tôi cũng không hy vọng hai người trở thành kẻ địch.
- Ninh Thủ tướng, nếu ngày ngày có người đàn ông nhớ thương vợ ông, ông có thể quan hệ tốt với hắn chứ?
Dương Thần cười hỏi lại.
Ninh Quang Diệu biến sắc, dường như gợi lên tâm sự gì, rót hai tách trà, mời hỏi:
- Ta...vẫn còn chưa hỏi đấy, người nhà cậu, đều khỏe chứ?
- Người nào?
Dương Thần cười quái dị, nhìn chằm chằm Ninh Quang Diệu hỏi.
Ánh mắt Ninh Quang Diệu không dám nhìn thẳng Dương Thần, lấy hết sức điềm tĩnh nói:
- Đương nhiên là...bố mẹ của cậu, và vợ cậu?
- Mẹ tôi sống ở Trung Hải cũng gọi là vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút phiền não, nhưng tôi biết bà thích cuộc sống hiện tại, còn về vợ tôi...công việc ngày nào cũng rất bận bịu, mặc dù cô ấy không nói, nhưng tôi biết, thực ra cô ấy sống không được thoải mái lắm.
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu ngẩn người, thốt lên:
- Nhược Khê nó có chuyện gì sao? Hay là quá mệt mỏi?
- Hình như ông rất quan tâm tới vợ tôi.
Dương Thần cười ma quái hỏi:
- Tôi nghĩ Ninh Thủ tướng và mẹ tôi có giao tình.
Ninh Quang Diệu vội cười gượng nói:
- Haha, tôi đã từng gặp đứa trẻ đó, tuổi trẻ, mà phải giữ trọng trách như vậy thật không dễ dàng, rất yêu thích cô, nên mới hỏi thăm quan tâm chút, chứ không có ý gì.
- Vậy thì phải cảm ơn sự quan tâm của Ninh Thủ tướng rồi, nếu nói Nhược Khê nhà chúng tôi sống không thoải mái lắm, cũng là do con trai yêu quý của ông hù dọa nàng thành thế đó, từ sau lúc con trai ông cầm phần bệnh án Lâm Khôn đưa cho Nhược Khê xem, Nhược Khê khó mà vui vẻ được nữa.
Dương Thần cười mà như không cười nói.
Ninh Quang Diệu tay cầm tách trà run run, gượng gạo nói:
- Chuyện đó, tôi thật là có lỗi, cũng đã gọi điện thoại giải thích rồi, cái bệnh án đó, là giả, người nhà cậu, cũng không cần để ý quá.
Ánh mắt Dương Thần lạnh xuống:
- Ninh Thủ tướng, ông biết cái bệnh án đó, là ai phát hiện ra trước sao?
- Ừ.
Ninh Quang Diệu gật gật đầu, nhìn Dương Thần khó hiểu.
- Là tôi.
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu giật mình, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ bất an.
Dương Thần thản nhiên nói:
- Hôm đó, sau khi Lâm Khôn chết, bác sĩ điều trị cho gã lúc còn sống, kêu người làm đến văn phòng làm việc của gã, tên bác sĩ họ Tiêu đó, trước mặt tôi lấy ra một bản bệnh án, trên đó thật là ghi chép về Lâm Khôn,
Lúc đó, tên bác sĩ đó còn muốn uy hiếp tôi, muốn dùng cái bệnh án đỏ bắt chẹt lấy một trăm triệu, tôi không đưa hắn tiền, chỉ là cảnh cáo, nếu để lộ ra ngoài, lập tức sẽ lấy mạng hắn.
Nhưng tôi không ngờ được, tính trăm lần, ngàn lần, không ngờ có kẻ vì muốn đối phó với tôi, mà truy ra tất cả hoàn cảnh nhà Nhược Khê, cuối cùng không biết qua những cái gì, bệnh án đó lại rơi vào tay con trai ông.
Ninh Quang Diệu nói không ra lời, lặng lẽ uống trà.
- Ninh Thủ tướng, Lâm Khôn có khả năng sinh con hay không, tôi rõ hơn ông, hơn nữa tôi có thể nói rõ với ông, năm đó nhà chúng tôi mời người giúp việc, bây giờ Vú Vương cũng đang ở nhà tôi, chứng kiến Chủ tịch Lâm Khôn kết hôn khi còn sống, đã đem những chuyện này tiết lộ với Vú Vương rồi, hôm đó ngài không gọi điện đến, chúng tôi đã biết bệnh án đó là thật...”
Dương Thần nói.
Ninh Quang Diệu hít một hơi thật sâu, cười gượng gạo:
- Thật sao, đúng là làm người ta buồn, là ta sơ sót rồi, nhưng việc này nói ra cũng đau lòng, thôi chúng ta đừng nói tiếp nữa.
Dương Thần lắc đầu:
- Tôi còn chưa nói đến trọng điểm mà, sở dĩ hôm nay tôi nhận lời đến đây, đều là vì muốn nói cho rõ ràng.
- Chàng thanh niên, cậu muốn nói cái gì?
Trong mắt Ninh Quang Diệu lóe lên một tia nhìn sắc nhọn.
Dương Thần mặt không hề biến sắc, nghiêm túc nói:
- Hôm đó, tôi dẫn Nhược Khê lên núi nơi an táng mẹ và bà nội cô ấy dọn dẹp mộ phần, tôi nhìn thấy một chiếc Audi A8 quen quen, từ dưới chân núi rời đi, mà chiếc xe đó, đúng là chiếc xe tôi đã nhìn thấy bên ngoài đại viện quân khu, Ninh Thủ tướng, xe của ngài.
Người Ninh Quang Diệu hơi đơ ra, cười miễn cưỡng nói:
- Thật sao? Ta nghĩ là cậu nhìn nhầm rồi, ta không có đi qua nghĩa địa nào cả.
- Vậy sao? Như này xem ra, bó hoa tử kinh trên mộ mẹ vợ quá cố của tôi cũng không phải là do Thủ tướng tặng rồi?
Dương Thần cười nói.
- Đương nhiên là không phải, ha ha.
Trán Ninh Quang Diệu bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
Dương Thần cười lạnh nhạt nói:
- Ninh Thủ tướng, ông vẫn còn giả bộ ngu ngốc sao, còn không nói đến thị lực của tôi, sao có thể nhận nhầm biển số xe, ông, mẹ tôi và mẹ vợ quá cố Tiết Tử Lĩnh của tôi rõ ràng là có quen biết từ thời đại học, sự thật này chẳng lẽ có thể che giấu sao?
- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì.
Ninh Quang Diệu nặng nề hỏi.
- Tôi muốn nói, dù cho ông có ngụy biện thế nào nữa, có ý định che giấu thế nào nữa, cũng không thể thay đổi được, sự thật ông là bố đẻ của Lâm Nhược Khê.
Trong nháy mắt, thời gian như bị ngắn lại.
Ninh Quang Diệu trừng hai mắt, các mạch máu bao phủ, cơ thể run lên nhè nhẹ, Thủ tướng uy nghi có vẻ khó có thể chống đỡ.
Dương Thần giống như là tuyên một án tử hình nào đó, thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên, bất động không biểu cảm.
- Hahaha.
Ninh Quang Diệu đột nhiên cười to vài tiếng, tay chỉ vào Dương Thần nói:
- Dương Thần ơi Dương Thần, cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời không thể nói linh tinh, việc này đừng nói nữa, ta sẽ coi như cậu chưa từng nói nó.
- Sao lại không đề cập đến?
Dương Thần cười tinh quái.
- Ông nghĩ, tôi không nhắc, người khác không biết sao?
- Đủ rồi.
Ninh Quang Diệu hét một tiếng, ánh mắt giận dữ, nói:
- Tôi không muốn nói tới việc này nữa, nếu cậu không có chuyện khác muốn nói, thì lập tức đi đi.
- Tôi muốn đến thì đến, muốn đi sẽ đi, nhưng lời chắc chắn phải nói hết.
Dương Thần không nhường một bước, lạnh lùng nói:
- Tôi nói thật với ông, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, năm đó việc ông tư thông với mẹ vợ tôi, thực ra lão Chủ tịch biết rất rõ, chỉ là âm thầm, cho đến giờ cũng không vạch trần ra thôi.
Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã chứng minh rồi, năm đó bà ấy ở Trung Hải, thấy bóng dáng ông lén lút đến Trung Hải, tính theo thời gian, cũng đúng là lúc Nhược Khê ra đời.
- Tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói bậy bạ cái gì.
Ninh Quang Diệu giận dữ nói.
- Ông phủ nhận cũng vô ích, cho dù ông không thừa nhận, tôi, mẹ tôi, vú Vương, thậm chí cả những người phát giác chuyện năm đó, đều biết được chân tướng sự việc.
Dương Thần mỉm cười nói.
- Ông cho rằng chết cũng không thừa nhận là được sao? Những tấm ảnh trước khi mẹ vợ tôi sinh, tùy ý rút ra một bức chụp cùng ông, cũng có thể nói rõ nhiều vấn đề, huống hồ, đằng sau bức ảnh, thậm chí còn viết: “Nhật nhật tư quân bất kiến quân, cộng ẩm trường giang thủy” những câu thơ như vậy, không phải là tình nhân, lẽ nào là mẹ vợ tôi yêu đơn phương sao?
Trong mắt Ninh Quang Diệu lóng lánh bi thương, kinh ngạc nói không ra lời.
- Ninh Thủ tướng, nói thật cho ông.
Dương Thần chống hai tay xuống bàn, cao giọng nói:
- Nếu như không phải là lúc đầu, tôi đã nghĩ được, ông là bố đẻ của Nhược Khê, mà nếu như Ninh Quốc Đống là anh trai cùng cha khác mẹ của Nhược Khê...ở văn phòng của Nhược Khê...tôi đã sớm giết chết Ninh Quốc Đống rồi...chỉ riêng việc hắn lấy bệnh án ra ép Nhược Khê, tôi hận không thể bẻ gãy xương tủy hắn.
Ông nghĩ con ông có thể nhảy nhót cho đến bây giờ là vì cái gì? Ông nghĩ ta chiếu cố đến Ninh gia các người? Chiếu cố ông? Cút bố đi, chỉ là tôi không muốn người phụ nữ của tôi đau lòng, ông hiểu chưa?
Ninh Quang Diệu há nửa miệng, ông ta rõ ràng là không ngờ được sự việc lúc đó đã bị Dương Thần biết hết, bên trong còn nhiều yếu tố phức tạp như vậy.
Dương Thần nói xong, gãi gãi đầu, khống chế được cảm xúc của mình, thấy Ninh Quang Diệu ngồi đơ ra đó, khẩn thiết nói:
- Ninh Thủ tướng, ông...đi gặp Nhược Khê một lần chứ.
/1662
|