Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lái xe đến công ty giải trí Ngọc Lôi, rời khỏi bao nhiêu ngày, nhân viên của công ty Ngọc Lôi thấy tổng giám đốc Dương Thần cũng không có phản ứng gì đặc biệt, dù sao việc Dương Thần thường không đi làm mọi người đều biết.
Giờ đây, đa số mọi người đều đang ngẩng cao đầu tập trung cao độ vào màn hình máy tính, Dương Thần cũng không rõ những người này đang kích động cái gì.
Đi vào trong phòng làm việc, vừa lúc nhìn thấy An Tâm rướn người trên bàn làm việc nhìn cái gì đó trên máy tính, dáng bộ rất chăm chú, mấy ngày rời khỏi rất nhiều công việc đều giao trực tiếp cho cô ấy xử lý, xem ra rất tận tuỵ.
Bên trong An Tâm mang áo sơ mi màu tím nhạt, ngoài khoác bộ váy công sở màu trắng, sắc mặt thản nhiên, khuôn mặt trái xoan dịu dàng và mịn màng, nhìn An Tâm bớt đi lả lơi, thêm vài phần mỹ miều.
Nhiều ngày không gặp tiểu yêu tinh này, giờ lại gặp mặt, khiến Dương Thần ngay lập tức tâm tư phiền muộn một mảng lớn.
- Ông xã!? Anh đã về rồi à!
An Tâm nhìn thấy Dương Thần bước vào, đôi mắt to ngập tràn niềm vui bất ngờ, buông cây bút máy trong tay, đứng dậy chạy như bay bổ nhào tới.
Một cái ôm thật chặt, Dương Thần vỗ vỗ bờ vai của An Tâm, mỉm cười nói:
- Cục cưng An Tâm, lúc anh ở Yến Kinh đã nghĩ, em sẽ chủ động nhào tới ôm lấy anh, quả hiên không khiến anh thất vọng.
An Tâm ngẩng đầu lên, chanh chua bảo:
- Nói như vậy, ở Yến Kinh anh lại ở cùng người phụ nữ khác rối.
Dương Thần cười cứng đờ, không ngờ lại lộ tẩy rồi, tuy nhiên cũng may An Tâm cũng không quá so đo tính toán mấy chuyện đó, trừng mắt nhìn, nói:
- Cho dù có ở cùng người phụ nữ khác, trong lòng anh vẫn nhớ đến em không phải sao.
An Tâm hiển nhiên rất thích, gương mặt hồng hồng liếc nhìn Dương Thần một cái.
- Xem như anh khéo ăn nói…Tuy nhiên anh đột nhiên buồn nôn như thế, em thấy khó chịu.
Dương Thần âu yếm nhéo nhéo mũi ngọc của yêu tinh An Tâm, nói:
- Trong công ty mấy ngày nay không có việc gì chứ.
An Tâm ngay tức khắc nhớ đến cái gì đó, vỗ tay một cái nói:
- Anh về thật đúng lúc, lát nữa sẽ có cuộc họp báo, làm tổng giám đốc như anh tham dự rất quan trọng, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị một chút, thông báo cho Triệu Đằng và Vương Khiết việc anh trở về.
- Cuộc họp báo? Vì sao?
Dương Thần sửng sốt, hắn muốn yên tĩnh nghĩ đến việc làm thế nào giải quyết với Lâm Nhược Khê, sao lại có công việc thật chứ?
An Tâm đặt đôi tay trắng ngần lên ngực Dương Thần, bĩu môi nói:
- Ông xã, anh thật phản ứng chậm quá đi, ngôi sao hàng đầu của công ty chúng ta, cô Lâm Huệ rạng sáng nay đã phát hành album mới trên toàn cầu rồi! Bây giờ trên mạng đều bắt đầu bùng nổ tin tức, ca khúc mới ơ bảng xếp hạng đã thành bão xoáy siêu cấp rồi, em vừa mới để ý thấy!
Dương Thần nghe được có cảm giác hơi mộng mị, bị An Tâm lôi đến trước màn hình máy tính, nhìn tin tức trên màn hình máy tính, mới hiểu rõ được phần nào tình hình sự việc
Album cá nhân của Tuệ Lâm, vì lấy tên “Lâm Huệ” không thích hợp tuyên truyền, nên dùng tên chữ tiếng Anh 《MissLin》làm tên album, đó cũng là vì có thể đồng bộ trên toàn thị trường.
Mà trong album, thu âm mười ca khúc bản gốc, đều có nguồn gốc từ người sáng tác âm nhạc mũi nhọn từ Hoa Hạ đến thế giới, một khi chất giọng đặc biệt của Tuệ Lâm biểu diễn, thuyết minh ra đủ loại quan niệm nghệ thuật.
Vốn Tuệ Lâm bởi vì tên tuổi đi cùng ngôi sao trước đây của công ty Ngọc Lôi, Christine, Liễu Nghiên Hi … nên tiếng lành đồn xa, giờ lại có trợ giúp của đoàn đại sư quốc tế, có thể nói toàn cầu đều chú ý đọc. Hoa Hạ rất nhiều công chúng chờ mong rất lâu, nên khi album phát hành, trên inte bắt đầu điên cuồng lùng sục.
Một vài trang web đã sớm mua quyền tuyên bố bản số, bản thân tán thưởng tiếng ca của Tuệ Lâm, bước đẩy cùng lúc khiến cư dân mạng lần đầu tiên đều có thể nghe được tiếng ca của Tuệ Lâm.
Chưa tới mấy giờ, vốn phần nhiều cho rắng Tuệ Lâm dựa vào đầu cơ để truyền danh tiếng đến cư dân mạng, đều không có chút bực bội, nhuwnga bình luận tốt trên mạng giống như thuỷ triều dâng lên bao phủ một chút âm thanh phản kháng, ca khúc mới trong tuyển tập của Tuệ Lâm chí ít khoảng chừng năm bài đứng trong top 10!
Dương Thần giờ mới hiểu, lúc nãy nhân viên công ty vì sao nhìn màn hình máy tính mà phấn khởi như thế, nỗ lực của khoảng thời gian qua đã thu được thành công lớn, tình hình như thế, biểu diễn của Tuệ Lâm không chỉ tổ chức ở Yến Kinh, phỏng chừng còn muốn mở lưu diễn nữa!
Tin tức tốt này khiến cho Dương Thần tạm thời thay đổi tâm trạng chán nản, theo như An Tâm nói, sau gọi Triệu Đẳng và Vương Khiết qua, cùng nhau bàn bạc về cuộc họp báo, đồng thời liên hệ với đoàn Yến Kinh, quyết định tại thành phố nào chuẩn bị sân khấu tổ chức biểu diễn.
Những việc này nhất định mau chóng xử lý, may sao Quốc tế Ngọc Lôi vốn có không ít nguồn tài nguyên có thể lợi dụng được, công ty con trải rộng trên toàn cầu, làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bận rộn từ buổi sáng cho đến tận chiều, đến giờ tan ca, mới tạm nghỉ ngơi được.
Dương Thần ngồi ở ghế da lớn, nhìn trên màn hình máy tính đầy tin tức liên quan dến Tuệ Lâm, cười vui mừng, nhưng lại nghĩ đến chuyện bản thân hắn phải đối mặt với Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny, đầu lại “to” ra.
Muốn gọi điện thoại về nhà hỏi thăm, xem Lâm Nhược Khê đã trở về nhà hay chưa, Dương Thần lo lắng Lâm Nhược Khê lại như mọi lần, cố ý tránh né hắn không trở về nhà, nhưng lại nghĩ lại như không, gọi hay không gọi, kết quả đều như nhau.
An Tâm chỉnh sửa lại một vài văn kiện, nhìn thất Dương Thần thất thần ngồi đó thở dài yếu ớt, liền chậm rãi tiến đến phía sau lưng Dương Thần, đôi tay mềm mại đặt lên hai bên cổ của Dương Thần mát-xa.
Dương Thần lúc này mới để ý An Tâm chưa tan ca về nhà, cười bảo:
- Cục cưng An Tâm, em cùng đã bận rộn cả một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.
- Tâm tư anh không tốt, trong nhà lại xảy ra chuyện gì à?
An Tâm hỏi.
Dương Thần đưa tay ra sau vỗ tấy mu bàn tay của An Tâm.
- Yên tâm, anh sẽ xử lý được.
An Tâm cúi người xuống phía trước, hai má nhẹ nhàng cọ vào mặt Dương Thần, dịu dàng nói:
- Anh yêu, anh biết không, lúc anh không có ở Trung Hải, em cảm thấy cả thành phố này đều hoang vắng, không thấy một bóng người…Cho nên, dù xảy ra chuyện gì thì đối với em chỉ cần có anh bên cạnh, đó chính là điều mãn nguyện nhất rồi…
Giống như làn nước mát dịu khiến Dương Thần có chút xấu hổ, bởi tinh thần tình cảm của hắn suy sụp khiến người phụ nữ của hắn cùng khổ sở theo, thật áy náy.
Dương Thần quay đầu lại cười nói:
- Được rồi, về nhà đi, anh cam đoan lập tức đứng lên giải quyết vấn đề, nếu em còn chưa chịu về, anh lại muốn bắt lấy em chơi “trò chơi văn phòng” đó …
- Xem anh thay đổi sắc mặt, em yên tâm rồi.
An Tâm cười vui, hôn lên môi Dương Thần một cái, mới vẫy vẫy tay, rời khỏi văn phòng.
Văn phòng làm việc yên tĩnh hẳn, tay của Dương Thần tự động cầm lấy con chuột, kích trên màn hình máy tính phát bài hát mới của Tuệ Lâm.
Tuy rằng trước đây nghe qua Tuệ Lâm hát ở phòng thu âm, nhưng lại muốn nghe một lần ca khúc đã chế tác hoàn thành, cảm giác lúc thưởng thức khác.
Cùng với tiếng ca kỳ ảo, giai điệu nhẹ nhàng, trong mắt Dương Thần dần dần toát ra vẻ sáng ngời…
Sau hơn nửa giờ, trong lúc Dương Thần tan ca về nhà, rất may mắn là Lâm Nhược Khê về nhà đúng giờ, còn giúp đỡ Quách Tuyết Hoa những việc đơn giản trong bếp, xem ra tâm trạng cũng không tồi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, bước vào bếp, cười nói:
- Nhược Khê bé bỏng, cố gắng thế, xem chừng không lâu nữa sẽ thành bếp trưởng của nhà rồi.
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa đều liếc nhìn Dương Thần một cái, còn Lâm Nhược Khê vẫn tiếp tục gọt vỏ khoai tây không thèm bận tâm đến Dương Thần, thậm chí động tác tay không ngừng lấy một giây.
Dương Thần giống như bị nghẹ vậy, xấu hổ quay về phòng khách, vốn tưởng tâm trạng của Lâm Nhược Khê đỡ hơn chút, nhưng bây giờ xem ra không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Dương Thần lại nghĩ đến chuyện của Tuệ Lâm, xoay người lại nói:
- Đúng rồi, cô bé Tuệ Lâm công bố Tuyển tập rồi, thị trường sôi sục cả lên, Nhược Khê em gọi điện thoại khen ngợi cô bé đi, cô bé phải bắt đầu biểu diễn rồi, cần sự cổ vũ.
Lời vừa nói xong, động tác tay của Lâm Nhược Khê thoáng ngừng đôi chút, gương mặt lanh lùng hiện lên cảm xúc phức tạp, nhưng lướt qua trong giây lát.
Dương Thần tự hắn tròng quả đắng thì phải nếm vị quả đắng thôi, Lâm Nhược Khê hiển nhiên nghe được hắn nói gì, chỉ là không nhìn hắn, ngược lại đối với việc của Tuệ Lâm có thể khiến cô ấy dao động.
Vốn còn chuẩn bị thêm một vài lời, như bây giờ thì không có cơ hội nói rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi của Lâm Nhược Khê rung lên, Lâm Nhược Khê buông củ khoai tây đang gọt dở và dụng cụ xuống, xoa xoa tay, lấy điện thoại ra xem, gương mặt lạnh lùng hiện lên sự vui mừng kín đáo, nhanh chóng nghe điện thoại.
Giờ đây, đa số mọi người đều đang ngẩng cao đầu tập trung cao độ vào màn hình máy tính, Dương Thần cũng không rõ những người này đang kích động cái gì.
Đi vào trong phòng làm việc, vừa lúc nhìn thấy An Tâm rướn người trên bàn làm việc nhìn cái gì đó trên máy tính, dáng bộ rất chăm chú, mấy ngày rời khỏi rất nhiều công việc đều giao trực tiếp cho cô ấy xử lý, xem ra rất tận tuỵ.
Bên trong An Tâm mang áo sơ mi màu tím nhạt, ngoài khoác bộ váy công sở màu trắng, sắc mặt thản nhiên, khuôn mặt trái xoan dịu dàng và mịn màng, nhìn An Tâm bớt đi lả lơi, thêm vài phần mỹ miều.
Nhiều ngày không gặp tiểu yêu tinh này, giờ lại gặp mặt, khiến Dương Thần ngay lập tức tâm tư phiền muộn một mảng lớn.
- Ông xã!? Anh đã về rồi à!
An Tâm nhìn thấy Dương Thần bước vào, đôi mắt to ngập tràn niềm vui bất ngờ, buông cây bút máy trong tay, đứng dậy chạy như bay bổ nhào tới.
Một cái ôm thật chặt, Dương Thần vỗ vỗ bờ vai của An Tâm, mỉm cười nói:
- Cục cưng An Tâm, lúc anh ở Yến Kinh đã nghĩ, em sẽ chủ động nhào tới ôm lấy anh, quả hiên không khiến anh thất vọng.
An Tâm ngẩng đầu lên, chanh chua bảo:
- Nói như vậy, ở Yến Kinh anh lại ở cùng người phụ nữ khác rối.
Dương Thần cười cứng đờ, không ngờ lại lộ tẩy rồi, tuy nhiên cũng may An Tâm cũng không quá so đo tính toán mấy chuyện đó, trừng mắt nhìn, nói:
- Cho dù có ở cùng người phụ nữ khác, trong lòng anh vẫn nhớ đến em không phải sao.
An Tâm hiển nhiên rất thích, gương mặt hồng hồng liếc nhìn Dương Thần một cái.
- Xem như anh khéo ăn nói…Tuy nhiên anh đột nhiên buồn nôn như thế, em thấy khó chịu.
Dương Thần âu yếm nhéo nhéo mũi ngọc của yêu tinh An Tâm, nói:
- Trong công ty mấy ngày nay không có việc gì chứ.
An Tâm ngay tức khắc nhớ đến cái gì đó, vỗ tay một cái nói:
- Anh về thật đúng lúc, lát nữa sẽ có cuộc họp báo, làm tổng giám đốc như anh tham dự rất quan trọng, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị một chút, thông báo cho Triệu Đằng và Vương Khiết việc anh trở về.
- Cuộc họp báo? Vì sao?
Dương Thần sửng sốt, hắn muốn yên tĩnh nghĩ đến việc làm thế nào giải quyết với Lâm Nhược Khê, sao lại có công việc thật chứ?
An Tâm đặt đôi tay trắng ngần lên ngực Dương Thần, bĩu môi nói:
- Ông xã, anh thật phản ứng chậm quá đi, ngôi sao hàng đầu của công ty chúng ta, cô Lâm Huệ rạng sáng nay đã phát hành album mới trên toàn cầu rồi! Bây giờ trên mạng đều bắt đầu bùng nổ tin tức, ca khúc mới ơ bảng xếp hạng đã thành bão xoáy siêu cấp rồi, em vừa mới để ý thấy!
Dương Thần nghe được có cảm giác hơi mộng mị, bị An Tâm lôi đến trước màn hình máy tính, nhìn tin tức trên màn hình máy tính, mới hiểu rõ được phần nào tình hình sự việc
Album cá nhân của Tuệ Lâm, vì lấy tên “Lâm Huệ” không thích hợp tuyên truyền, nên dùng tên chữ tiếng Anh 《MissLin》làm tên album, đó cũng là vì có thể đồng bộ trên toàn thị trường.
Mà trong album, thu âm mười ca khúc bản gốc, đều có nguồn gốc từ người sáng tác âm nhạc mũi nhọn từ Hoa Hạ đến thế giới, một khi chất giọng đặc biệt của Tuệ Lâm biểu diễn, thuyết minh ra đủ loại quan niệm nghệ thuật.
Vốn Tuệ Lâm bởi vì tên tuổi đi cùng ngôi sao trước đây của công ty Ngọc Lôi, Christine, Liễu Nghiên Hi … nên tiếng lành đồn xa, giờ lại có trợ giúp của đoàn đại sư quốc tế, có thể nói toàn cầu đều chú ý đọc. Hoa Hạ rất nhiều công chúng chờ mong rất lâu, nên khi album phát hành, trên inte bắt đầu điên cuồng lùng sục.
Một vài trang web đã sớm mua quyền tuyên bố bản số, bản thân tán thưởng tiếng ca của Tuệ Lâm, bước đẩy cùng lúc khiến cư dân mạng lần đầu tiên đều có thể nghe được tiếng ca của Tuệ Lâm.
Chưa tới mấy giờ, vốn phần nhiều cho rắng Tuệ Lâm dựa vào đầu cơ để truyền danh tiếng đến cư dân mạng, đều không có chút bực bội, nhuwnga bình luận tốt trên mạng giống như thuỷ triều dâng lên bao phủ một chút âm thanh phản kháng, ca khúc mới trong tuyển tập của Tuệ Lâm chí ít khoảng chừng năm bài đứng trong top 10!
Dương Thần giờ mới hiểu, lúc nãy nhân viên công ty vì sao nhìn màn hình máy tính mà phấn khởi như thế, nỗ lực của khoảng thời gian qua đã thu được thành công lớn, tình hình như thế, biểu diễn của Tuệ Lâm không chỉ tổ chức ở Yến Kinh, phỏng chừng còn muốn mở lưu diễn nữa!
Tin tức tốt này khiến cho Dương Thần tạm thời thay đổi tâm trạng chán nản, theo như An Tâm nói, sau gọi Triệu Đẳng và Vương Khiết qua, cùng nhau bàn bạc về cuộc họp báo, đồng thời liên hệ với đoàn Yến Kinh, quyết định tại thành phố nào chuẩn bị sân khấu tổ chức biểu diễn.
Những việc này nhất định mau chóng xử lý, may sao Quốc tế Ngọc Lôi vốn có không ít nguồn tài nguyên có thể lợi dụng được, công ty con trải rộng trên toàn cầu, làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bận rộn từ buổi sáng cho đến tận chiều, đến giờ tan ca, mới tạm nghỉ ngơi được.
Dương Thần ngồi ở ghế da lớn, nhìn trên màn hình máy tính đầy tin tức liên quan dến Tuệ Lâm, cười vui mừng, nhưng lại nghĩ đến chuyện bản thân hắn phải đối mặt với Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny, đầu lại “to” ra.
Muốn gọi điện thoại về nhà hỏi thăm, xem Lâm Nhược Khê đã trở về nhà hay chưa, Dương Thần lo lắng Lâm Nhược Khê lại như mọi lần, cố ý tránh né hắn không trở về nhà, nhưng lại nghĩ lại như không, gọi hay không gọi, kết quả đều như nhau.
An Tâm chỉnh sửa lại một vài văn kiện, nhìn thất Dương Thần thất thần ngồi đó thở dài yếu ớt, liền chậm rãi tiến đến phía sau lưng Dương Thần, đôi tay mềm mại đặt lên hai bên cổ của Dương Thần mát-xa.
Dương Thần lúc này mới để ý An Tâm chưa tan ca về nhà, cười bảo:
- Cục cưng An Tâm, em cùng đã bận rộn cả một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.
- Tâm tư anh không tốt, trong nhà lại xảy ra chuyện gì à?
An Tâm hỏi.
Dương Thần đưa tay ra sau vỗ tấy mu bàn tay của An Tâm.
- Yên tâm, anh sẽ xử lý được.
An Tâm cúi người xuống phía trước, hai má nhẹ nhàng cọ vào mặt Dương Thần, dịu dàng nói:
- Anh yêu, anh biết không, lúc anh không có ở Trung Hải, em cảm thấy cả thành phố này đều hoang vắng, không thấy một bóng người…Cho nên, dù xảy ra chuyện gì thì đối với em chỉ cần có anh bên cạnh, đó chính là điều mãn nguyện nhất rồi…
Giống như làn nước mát dịu khiến Dương Thần có chút xấu hổ, bởi tinh thần tình cảm của hắn suy sụp khiến người phụ nữ của hắn cùng khổ sở theo, thật áy náy.
Dương Thần quay đầu lại cười nói:
- Được rồi, về nhà đi, anh cam đoan lập tức đứng lên giải quyết vấn đề, nếu em còn chưa chịu về, anh lại muốn bắt lấy em chơi “trò chơi văn phòng” đó …
- Xem anh thay đổi sắc mặt, em yên tâm rồi.
An Tâm cười vui, hôn lên môi Dương Thần một cái, mới vẫy vẫy tay, rời khỏi văn phòng.
Văn phòng làm việc yên tĩnh hẳn, tay của Dương Thần tự động cầm lấy con chuột, kích trên màn hình máy tính phát bài hát mới của Tuệ Lâm.
Tuy rằng trước đây nghe qua Tuệ Lâm hát ở phòng thu âm, nhưng lại muốn nghe một lần ca khúc đã chế tác hoàn thành, cảm giác lúc thưởng thức khác.
Cùng với tiếng ca kỳ ảo, giai điệu nhẹ nhàng, trong mắt Dương Thần dần dần toát ra vẻ sáng ngời…
Sau hơn nửa giờ, trong lúc Dương Thần tan ca về nhà, rất may mắn là Lâm Nhược Khê về nhà đúng giờ, còn giúp đỡ Quách Tuyết Hoa những việc đơn giản trong bếp, xem ra tâm trạng cũng không tồi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, bước vào bếp, cười nói:
- Nhược Khê bé bỏng, cố gắng thế, xem chừng không lâu nữa sẽ thành bếp trưởng của nhà rồi.
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa đều liếc nhìn Dương Thần một cái, còn Lâm Nhược Khê vẫn tiếp tục gọt vỏ khoai tây không thèm bận tâm đến Dương Thần, thậm chí động tác tay không ngừng lấy một giây.
Dương Thần giống như bị nghẹ vậy, xấu hổ quay về phòng khách, vốn tưởng tâm trạng của Lâm Nhược Khê đỡ hơn chút, nhưng bây giờ xem ra không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Dương Thần lại nghĩ đến chuyện của Tuệ Lâm, xoay người lại nói:
- Đúng rồi, cô bé Tuệ Lâm công bố Tuyển tập rồi, thị trường sôi sục cả lên, Nhược Khê em gọi điện thoại khen ngợi cô bé đi, cô bé phải bắt đầu biểu diễn rồi, cần sự cổ vũ.
Lời vừa nói xong, động tác tay của Lâm Nhược Khê thoáng ngừng đôi chút, gương mặt lanh lùng hiện lên cảm xúc phức tạp, nhưng lướt qua trong giây lát.
Dương Thần tự hắn tròng quả đắng thì phải nếm vị quả đắng thôi, Lâm Nhược Khê hiển nhiên nghe được hắn nói gì, chỉ là không nhìn hắn, ngược lại đối với việc của Tuệ Lâm có thể khiến cô ấy dao động.
Vốn còn chuẩn bị thêm một vài lời, như bây giờ thì không có cơ hội nói rồi.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi của Lâm Nhược Khê rung lên, Lâm Nhược Khê buông củ khoai tây đang gọt dở và dụng cụ xuống, xoa xoa tay, lấy điện thoại ra xem, gương mặt lạnh lùng hiện lên sự vui mừng kín đáo, nhanh chóng nghe điện thoại.
/1662
|