Ở bên kia bờ đại dương đồng thời xảy ra vụ án đấu súng mà cảnh sát không hiểu ra sao, Dương Thần ở trong ngôi biệt thự Trung Hải cũng nhận được tin tức của Solon gửi đến.
- Con tin đã an toàn, nếu có chỉ bảo gì khác xin chỉ thị.
Dương Thần lướt nhìn thời gian ở điện thoại, cũng cách nhau không đến mười lăm phút đồng hồ, xem ra bộ đội đặc chủng của nước Mỹ xuất thân từ sự tinh nhuệ, vẫn còn khá hiệu quả, dù sao cũng là ở địa phương của họ.
Dương Thần nhìn thấy La Thúy San đang khóc nức nở ở trên mặt đất tại nơi đó, chán ghét một hồi:
- Người của bà tôi đã phái người đi giết hết rồi, bây giờ còn có gì để nói nữa sao?
La Thúy San ngẩng đầu, ánh mắt thù hận nhìn Dương Thần như là một con rắn độc hăng hái muốn chống đối lại, nhưng bị vật cứng đè xuống dưới nham thạch, bị bóp xuống bảy tấc, khó có thể nhúc nhích được.
- Coi như cậu may mắn, là tôi đã chọn đồ ngu xuẩn đến để làm việc, cậu muốn giết cứ giết đi, nếu tôi chết, ngươi đừng nghĩ được sống yên ổn!
La Thúy San đã không còn đếm xỉa đến, đã mất mặt như vậy trước mặt Dương Thần, thậm chí không cần khống chế khiến bà ta cảm thấy chết cũng không sao cả, chỉ có điều nỗi uất hận trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn!
Quá khứ là do người phụ nữ không biết xấu hổ đó khiến mình nhận hết đau khổ, hiện giờ chính mình lại nuôi hai kẻ tiểu nhân, quả thật hận rằng không thể rút gân lột da bọn chúng!
Dương Thần cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nếu bà đã nói như vậy, xem ra bà không còn người kế nhiệm nữa, a… Thật ra từ góc độ của tôi, với bà không có thù hận gì đáng nói, chỉ có điều bà là người đàn bà độc ác, tâm địa xấu xa, hẹp hòi, để bà lại, tóm lại với những người bên cạnh tôi là một tai họa.
- Hừ, đừng nhiều lời, muốn giết thì ra tay đi.
La Thúy San khinh
thường cười nhạo nói.
Dương Thần khẽ lắc đầu.
- Giết chết bà, chỉ đem đến cho tôi phiền toái, tôi không ngu như vậy.
La Thúy San cười ha ha.
- Sớm biết cậu không đủ can đảm để ra tay với tôi! Thật là nực cười! Còn phô trương thanh thế lâu như vậy, cậu cho rằng La Thúy San tôi là một đứa trẻ chưa trải qua sự đời sao? Tôi nói cho cậu biết, Dương Thần, tôi ở chốn quan trường những người như thế nào cũng đã gặp, sự giả tạo của cậu tôi sớm đã phát hiện ra!
- Thật không?
Dương Thần phản đối,
quay đầu đi nhìn Tiết Minh Hòa, nói:
- Ngươi muốn mạng sống, hay muốn chết?
Tiết Minh Hòa vốn nghĩ chắc chắn sẽ chết, lúc đó nghe được chính miệng Dương Thần nói, không ngờ vẫn còn có tia hy vọng sống?
Mặc dù gã đã thất bại thảm hại, nhưng gã không giống trước đây, con người gã bây giờ, trong lòng gã đã có Ngô Nguyệt và đứa con nhỏ trong bụng cô!
Tiết Minh Hòa khờ khạo nhìn Ngô Nguyệt đang hôn mê trên mặt đất, trong mắt hơi ướt át…
Gã phải sống! Chỉ có sống sót, mới có thể bảo vệ người phụ nữ này, mới có thể nhìn thấy đứa con của mình!
- Tôi… ý muốn báo thù điên cuồng của tôi cũng không thể ngăn được việc tôi là người đàn ông sắp làm bố, bắt đầu có của tình thương người cha!
- Phịch!
Một tiếng kêu lên, Tiết
Minh Hòa không chút do dự quỳ trước mặt của Dương Thần, không phải nịnh hót lấy lòng, cũng không phải ý định tình cảm giả dối, mà đó là con mắt vô cùng khẩn thiết, kiên định nhìn Dương Thần.
Dương Thần để ý tới ánh mắt của Tiết Minh Hòa nhìn Ngô Nguyệt, trong đó chan chứa tình cảm sâu nặng, khiến Dương Thần có chút cảm động.
- Ta không ngờ rằng, ngươi sẽ mang theo Ngô Nguyệt đến chỗ này với ngươi, xem ra ngươi không phải tùy tiện vui đùa với cô ấy.
Dương Thần có chút bùi ngùi.
Khuôn mặt của Tiết Minh Hòa trở nên căng thẳng, dùng sức để gật đầu.
- Lúc bắt đầu, thật sự tôi chỉ muốn vui đùa với cô ấy, lợi dụng người phụ nữ này… Nhưng, nhưng tôi nhận ra rằng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có người phụ nữ này, là toàn tâm toàn ý tốt với tôi, không cầu xin tôi chút gì báo đáp… Chỉ cần tôi nói, cô ấy đều nghe lời, chỉ cần tôi làm, cô ấy đều tin tưởng.
- Chỉ có ở trước mặt cô ấy, tôi mới cảm thấy chính mình được quý trọng, là người hoàn toàn được cần đến, cô ấy không quan tâm đến quá khứ của tôi như thế nào, chỉ quan tâm tôi có ở bên cạnh cô ấy không…
Bên cạnh, La Thúy San lên tiếng chê bai lạnh lùng:
- Giả dối, vì mạng sống, bất cứ câu nói gì cũng có thể bịa ra mù quáng, ngươi thật sự cho rằng tên tiểu tử này sẽ tha cho ngươi? Hắn không dám giết ta, nhưng không có nghĩa không dám giết ngươi.
Ánh mắt Dương Thần lạnh lẽo, giơ chân đạp một phát, một luồng khí khủng khiếp cuốn bay La Thúy San ra ngoài.
Loảng xoảng!!
Một giàn hoa và hai bình hoa ở trên đều bị thân thể của La Thúy San đập đổ, rơi xuống vỡ tan tành!
La Thúy San lao đến đập vào tường, hôn mê ngay tại chỗ!
Tiết Minh Hòa trợn mắt há hốc mồm, toàn thân hắn giật bắn mình, ý thức được, nếu Dương Thần muốn giết mình, đúng là một chuyện chỉ trong nháy mắt!
Dương Thần cũng coi như không có chuyện gì, tiếp tục nói:
- Nếu để cho ngươi sống, ngươi nghĩ sẽ làm thế nào? Ta thật sư rất lo lắng, ngươi sẽ lại đến gây phiền toái cho Nhược Khê.
Tiết Minh Hòa ngẩn người, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, dường như đang diễn ra sự đấu tranh kịch liệt trong tư tưởng, một phút đồng hồ trôi qua, mới cắn răng một cái, lắc đầu nói:
- Không đâu! Tôi cam đoan cả đời này sẽ không còn chút ý nghĩ trả thù nữa!
- Ngươi khẳng định như vậy?
Tiết Minh Hòa quay đầu nhìn Ngô Nguyệt, dòng lệ đục chảy xuống, vừa khóc vừa cười nói:
- Tôi muốn đưa người phụ nữ ngốc nghếch này đi Mỹ, đến gặp bố tôi và mọi người, tôi nghĩ, kiên nhẫn đợi cho đứa con chúng tôi ra đời… Tôi sẽ tìm một công việc đứng đắn, cố gắng kiếm tiền, để cho họ được sống tốt đẹp, tôi không hy vọng đứa con của tôi giống như cha của nó, bởi vì không có tiền, không địa vị, sẽ bị người khác ức hiếp, thậm chí vào tù…
- Đứa bé!?
Dương Thần sửng sốt
một lát, nhìn về phía Ngô Nguyệt, lại nhìn Tiết Minh Hòa:
- Ngô Nguyệt có con với ngươi sao!?
Tiết Minh Hòa hạnh phúc nhưng chua chát cười nói:
- Tôi cũng mới biết từ hôm kia… chính vì như vậy, tôi mới cầu xin anh, xin anh đừng giết tôi… Cho dù tôi ngồi tù cũng được… Tôi chỉ không muốn, đứa con của tôi sinh ra, cũng giống cha nó…
Gã cúi đầu trước Dương Thần, nhìn xuống đất.
Suy nghĩ một lát, mới nói:
- Vậy được rồi, ngươi
thay ta làm việc này, ta sẽ suy xét tha cho ngươi.
Tiết Minh Hòa lập tức vui vẻ:
- Chuyện gì chứ!? Tôi nhất định sẽ hết sức!
Dương Thần chỉ vào góc tường nơi La Thúy San té xỉu.
- Ngươi cởi hết quần áo của người phụ nữ kia, ta muốn cho bà ta chút niềm vui bất ngờ… Tuy nhiên bởi vì người phụ nữ này đang tiểu ra quần, rất dơ bẩn, ta không muốn chạm vào bà ta…
Tiết Minh Hòa thừ người ra một hồi lâu, không ngờ Dương Thần vẫn còn muốn làm hành động “Tội ác” như vậy, nét mặt vô cùng lung túng, khẽ liếc nhìn người phụ nữ ở góc tường, lại rất do dự nhìn Ngô Nguyệt đang hôn mê ở bên ghế Sô pha…
- Không muốn làm sao?
Dương Thần nhíu mày
nói:
- Đây chính là việc để ngươi được sống.
Tiết Minh Hòa khó xử thấp giọng nói:
- Liệu có thể… để tôi ôm Nguyệt nhi lên lầu, tôi xuống sẽ giúp anh làm chuyện này…
- Ồ? Tại sao? Ngô Nguyệt đang hôn mê, lại không nhìn thấy gì, ngươi còn sợ cô ta ghen sao?
Dương Thần cười quái dị
nói.
Tiết Minh Hòa khẽ lắc đầu.
- Không phải vậy, cho dù cô ấy hôn mê, không nhìn thấy, tôi không thể nào cởi quần áo người phụ nữ khác trước mặt cô ấy… Đương nhiên, đây chỉ là lời thỉnh cầu của tôi, nếu anh bắt tôi phải làm ngay lập tức, tôi vẫn sẽ làm.
Dương Thần cao giọng mỉm cười, tiện tay vỗ tay:
- Chúc mừng ngươi, đã vượt qua thử thách.
Tiết Minh Hòa lại mơ hồ một hồi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không biết Dương Thần nói gì.
- Nếu vừa rồi, khi ta hỏi ngươi có phải muốn từ bỏ việc báo thù hay không, ngươi lập tức trả lời ta mà không cần suy nghĩ “sẽ không”, vậy lúc đó ta sẽ giết ngươi, hoàn toàn không do dự, bởi không đủ thành tâm, nếu vừa rồi ngươi lập tức đồng ý, đi lột quần áo của người phụ nữ kia, cũng không để ý đến Ngô Nguyệt, ta cũng sẽ không tha, bởi ngươi không yêu thật lòng… giờ xem ra, ngươi thật sự đã sẵn sàng làm chồng, làm cha rồi, nếu vậy, nể tình Lâm Nhược Khê, ta bỏ qua cho ngươi, dù sao, đầu sỏ gây nên chuyện này vẫn là người đàn bà ghê tởm kia.
Dương Thần nói.
Tiết Minh Hòa vui quá mà khóc, xúc động phủ phục trên mặt đất ngẩng đầu lên, liên tục “bịch bịch” cúi đầu vái mấy cái, cảm động không biết mở miệng nói gì nữa.
Dương Thần khoát tay, nói:
- Bên ngoài có rất nhiều xe, tùy ý gọi một chiếc, đưa Ngô Nguyệt rời khỏi đây đi, không cần quay về với Ngọc Lôi để nói lời tạm biệt, chỉ làm cho tâm trạng của Nhược Khê xấu đi, hơn nữa cũng không cần ngươi giả vờ làm như vậy, cố gắng làm thủ tục đi sang Mỹ đi, nếu có khó khăn, có thể liên hệ với ta, dùng hòm thư của công ty là được rồi, còn về những chuyện khác, không cần quan tâm nhiều, không cần hỏi nhiều.
Tiết Minh Hòa như thoát khỏi cõi chết, toàn thân đã run bần bật, vừa nói những lời cảm ơn không ngừng với Dương Thần, vừa chạy đi ôm chặt Ngô Nguyệt đang ở dưới đất lên, lui bước chạy ra ngoài.
Sau khi đợi Tiết Minh Hòa lái xe rời khỏi, Dương Thần thở dài, thế sự khó ngờ, không ngờ rằng Ngô Nguyệt lại có con với Tiết Minh Hòa.
Dựa theo huyết thống, đứa con của Ngô Nguyệt, chính là cháu trai ngoại ruột của mình và Lâm Nhược Khê, hơn nữa, không có tình cảm của người cha, có lẽ không ai có thể cảm nhận được một cách sâu sắc hơn so với chính mình, Dương Thần cũng không đành lòng để đứa nhỏ vô tội bị liên lụy.
Cũng không biết chính mình vốn mềm lòng như vậy, hay là sau khi về nước dần dần trở thành như vậy, cũng có thể là, năm đó khi tu đã không áp chế được tác dụng phụ của thần quang, đặc biệt là tâm địa xấu xa….
Tóm lại, thả cho Tiết Minh Hòa đi, Dương Thần cũng không cảm thấy hối hận.
Nhìn thấy đôi mắt hôn mê của La Thúy San, Dương Thần hướng ra cửa gọi to:
- Eydlin, vào đây!
Trong bóng đêm, một bóng dáng với thân hình nóng bỏng đi vào, Eydlin với toàn thân áo bó màu đen nhìn Dương Thần với ánh mắt tội nghiệp.
- Minh Vương các hạ, ngài sẽ không phải muốn tôi đi lột quần áo của người phụ nữ kia sao.
Eydlin cũng vừa mới đến được một lúc, ở ngoài cửa sau khi nghe xong câu nói của Dương Thần, không dám đi vào.
Dương Thần cười gian nói:
- Người ta đã chăm sóc trẻ như tuổi ba mươi, làm gì đã già, ở quán ăn đêm dứt khoát là hàng bán chạy, hơn nữa, thật hiếm khi có món hàng toàn thân với mùi nước tiểu, coo không cởi đi, lẽ nào để cho ông đây tự mình ra tay sao?
- Con tin đã an toàn, nếu có chỉ bảo gì khác xin chỉ thị.
Dương Thần lướt nhìn thời gian ở điện thoại, cũng cách nhau không đến mười lăm phút đồng hồ, xem ra bộ đội đặc chủng của nước Mỹ xuất thân từ sự tinh nhuệ, vẫn còn khá hiệu quả, dù sao cũng là ở địa phương của họ.
Dương Thần nhìn thấy La Thúy San đang khóc nức nở ở trên mặt đất tại nơi đó, chán ghét một hồi:
- Người của bà tôi đã phái người đi giết hết rồi, bây giờ còn có gì để nói nữa sao?
La Thúy San ngẩng đầu, ánh mắt thù hận nhìn Dương Thần như là một con rắn độc hăng hái muốn chống đối lại, nhưng bị vật cứng đè xuống dưới nham thạch, bị bóp xuống bảy tấc, khó có thể nhúc nhích được.
- Coi như cậu may mắn, là tôi đã chọn đồ ngu xuẩn đến để làm việc, cậu muốn giết cứ giết đi, nếu tôi chết, ngươi đừng nghĩ được sống yên ổn!
La Thúy San đã không còn đếm xỉa đến, đã mất mặt như vậy trước mặt Dương Thần, thậm chí không cần khống chế khiến bà ta cảm thấy chết cũng không sao cả, chỉ có điều nỗi uất hận trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn!
Quá khứ là do người phụ nữ không biết xấu hổ đó khiến mình nhận hết đau khổ, hiện giờ chính mình lại nuôi hai kẻ tiểu nhân, quả thật hận rằng không thể rút gân lột da bọn chúng!
Dương Thần cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nếu bà đã nói như vậy, xem ra bà không còn người kế nhiệm nữa, a… Thật ra từ góc độ của tôi, với bà không có thù hận gì đáng nói, chỉ có điều bà là người đàn bà độc ác, tâm địa xấu xa, hẹp hòi, để bà lại, tóm lại với những người bên cạnh tôi là một tai họa.
- Hừ, đừng nhiều lời, muốn giết thì ra tay đi.
La Thúy San khinh
thường cười nhạo nói.
Dương Thần khẽ lắc đầu.
- Giết chết bà, chỉ đem đến cho tôi phiền toái, tôi không ngu như vậy.
La Thúy San cười ha ha.
- Sớm biết cậu không đủ can đảm để ra tay với tôi! Thật là nực cười! Còn phô trương thanh thế lâu như vậy, cậu cho rằng La Thúy San tôi là một đứa trẻ chưa trải qua sự đời sao? Tôi nói cho cậu biết, Dương Thần, tôi ở chốn quan trường những người như thế nào cũng đã gặp, sự giả tạo của cậu tôi sớm đã phát hiện ra!
- Thật không?
Dương Thần phản đối,
quay đầu đi nhìn Tiết Minh Hòa, nói:
- Ngươi muốn mạng sống, hay muốn chết?
Tiết Minh Hòa vốn nghĩ chắc chắn sẽ chết, lúc đó nghe được chính miệng Dương Thần nói, không ngờ vẫn còn có tia hy vọng sống?
Mặc dù gã đã thất bại thảm hại, nhưng gã không giống trước đây, con người gã bây giờ, trong lòng gã đã có Ngô Nguyệt và đứa con nhỏ trong bụng cô!
Tiết Minh Hòa khờ khạo nhìn Ngô Nguyệt đang hôn mê trên mặt đất, trong mắt hơi ướt át…
Gã phải sống! Chỉ có sống sót, mới có thể bảo vệ người phụ nữ này, mới có thể nhìn thấy đứa con của mình!
- Tôi… ý muốn báo thù điên cuồng của tôi cũng không thể ngăn được việc tôi là người đàn ông sắp làm bố, bắt đầu có của tình thương người cha!
- Phịch!
Một tiếng kêu lên, Tiết
Minh Hòa không chút do dự quỳ trước mặt của Dương Thần, không phải nịnh hót lấy lòng, cũng không phải ý định tình cảm giả dối, mà đó là con mắt vô cùng khẩn thiết, kiên định nhìn Dương Thần.
Dương Thần để ý tới ánh mắt của Tiết Minh Hòa nhìn Ngô Nguyệt, trong đó chan chứa tình cảm sâu nặng, khiến Dương Thần có chút cảm động.
- Ta không ngờ rằng, ngươi sẽ mang theo Ngô Nguyệt đến chỗ này với ngươi, xem ra ngươi không phải tùy tiện vui đùa với cô ấy.
Dương Thần có chút bùi ngùi.
Khuôn mặt của Tiết Minh Hòa trở nên căng thẳng, dùng sức để gật đầu.
- Lúc bắt đầu, thật sự tôi chỉ muốn vui đùa với cô ấy, lợi dụng người phụ nữ này… Nhưng, nhưng tôi nhận ra rằng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có người phụ nữ này, là toàn tâm toàn ý tốt với tôi, không cầu xin tôi chút gì báo đáp… Chỉ cần tôi nói, cô ấy đều nghe lời, chỉ cần tôi làm, cô ấy đều tin tưởng.
- Chỉ có ở trước mặt cô ấy, tôi mới cảm thấy chính mình được quý trọng, là người hoàn toàn được cần đến, cô ấy không quan tâm đến quá khứ của tôi như thế nào, chỉ quan tâm tôi có ở bên cạnh cô ấy không…
Bên cạnh, La Thúy San lên tiếng chê bai lạnh lùng:
- Giả dối, vì mạng sống, bất cứ câu nói gì cũng có thể bịa ra mù quáng, ngươi thật sự cho rằng tên tiểu tử này sẽ tha cho ngươi? Hắn không dám giết ta, nhưng không có nghĩa không dám giết ngươi.
Ánh mắt Dương Thần lạnh lẽo, giơ chân đạp một phát, một luồng khí khủng khiếp cuốn bay La Thúy San ra ngoài.
Loảng xoảng!!
Một giàn hoa và hai bình hoa ở trên đều bị thân thể của La Thúy San đập đổ, rơi xuống vỡ tan tành!
La Thúy San lao đến đập vào tường, hôn mê ngay tại chỗ!
Tiết Minh Hòa trợn mắt há hốc mồm, toàn thân hắn giật bắn mình, ý thức được, nếu Dương Thần muốn giết mình, đúng là một chuyện chỉ trong nháy mắt!
Dương Thần cũng coi như không có chuyện gì, tiếp tục nói:
- Nếu để cho ngươi sống, ngươi nghĩ sẽ làm thế nào? Ta thật sư rất lo lắng, ngươi sẽ lại đến gây phiền toái cho Nhược Khê.
Tiết Minh Hòa ngẩn người, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, dường như đang diễn ra sự đấu tranh kịch liệt trong tư tưởng, một phút đồng hồ trôi qua, mới cắn răng một cái, lắc đầu nói:
- Không đâu! Tôi cam đoan cả đời này sẽ không còn chút ý nghĩ trả thù nữa!
- Ngươi khẳng định như vậy?
Tiết Minh Hòa quay đầu nhìn Ngô Nguyệt, dòng lệ đục chảy xuống, vừa khóc vừa cười nói:
- Tôi muốn đưa người phụ nữ ngốc nghếch này đi Mỹ, đến gặp bố tôi và mọi người, tôi nghĩ, kiên nhẫn đợi cho đứa con chúng tôi ra đời… Tôi sẽ tìm một công việc đứng đắn, cố gắng kiếm tiền, để cho họ được sống tốt đẹp, tôi không hy vọng đứa con của tôi giống như cha của nó, bởi vì không có tiền, không địa vị, sẽ bị người khác ức hiếp, thậm chí vào tù…
- Đứa bé!?
Dương Thần sửng sốt
một lát, nhìn về phía Ngô Nguyệt, lại nhìn Tiết Minh Hòa:
- Ngô Nguyệt có con với ngươi sao!?
Tiết Minh Hòa hạnh phúc nhưng chua chát cười nói:
- Tôi cũng mới biết từ hôm kia… chính vì như vậy, tôi mới cầu xin anh, xin anh đừng giết tôi… Cho dù tôi ngồi tù cũng được… Tôi chỉ không muốn, đứa con của tôi sinh ra, cũng giống cha nó…
Gã cúi đầu trước Dương Thần, nhìn xuống đất.
Suy nghĩ một lát, mới nói:
- Vậy được rồi, ngươi
thay ta làm việc này, ta sẽ suy xét tha cho ngươi.
Tiết Minh Hòa lập tức vui vẻ:
- Chuyện gì chứ!? Tôi nhất định sẽ hết sức!
Dương Thần chỉ vào góc tường nơi La Thúy San té xỉu.
- Ngươi cởi hết quần áo của người phụ nữ kia, ta muốn cho bà ta chút niềm vui bất ngờ… Tuy nhiên bởi vì người phụ nữ này đang tiểu ra quần, rất dơ bẩn, ta không muốn chạm vào bà ta…
Tiết Minh Hòa thừ người ra một hồi lâu, không ngờ Dương Thần vẫn còn muốn làm hành động “Tội ác” như vậy, nét mặt vô cùng lung túng, khẽ liếc nhìn người phụ nữ ở góc tường, lại rất do dự nhìn Ngô Nguyệt đang hôn mê ở bên ghế Sô pha…
- Không muốn làm sao?
Dương Thần nhíu mày
nói:
- Đây chính là việc để ngươi được sống.
Tiết Minh Hòa khó xử thấp giọng nói:
- Liệu có thể… để tôi ôm Nguyệt nhi lên lầu, tôi xuống sẽ giúp anh làm chuyện này…
- Ồ? Tại sao? Ngô Nguyệt đang hôn mê, lại không nhìn thấy gì, ngươi còn sợ cô ta ghen sao?
Dương Thần cười quái dị
nói.
Tiết Minh Hòa khẽ lắc đầu.
- Không phải vậy, cho dù cô ấy hôn mê, không nhìn thấy, tôi không thể nào cởi quần áo người phụ nữ khác trước mặt cô ấy… Đương nhiên, đây chỉ là lời thỉnh cầu của tôi, nếu anh bắt tôi phải làm ngay lập tức, tôi vẫn sẽ làm.
Dương Thần cao giọng mỉm cười, tiện tay vỗ tay:
- Chúc mừng ngươi, đã vượt qua thử thách.
Tiết Minh Hòa lại mơ hồ một hồi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không biết Dương Thần nói gì.
- Nếu vừa rồi, khi ta hỏi ngươi có phải muốn từ bỏ việc báo thù hay không, ngươi lập tức trả lời ta mà không cần suy nghĩ “sẽ không”, vậy lúc đó ta sẽ giết ngươi, hoàn toàn không do dự, bởi không đủ thành tâm, nếu vừa rồi ngươi lập tức đồng ý, đi lột quần áo của người phụ nữ kia, cũng không để ý đến Ngô Nguyệt, ta cũng sẽ không tha, bởi ngươi không yêu thật lòng… giờ xem ra, ngươi thật sự đã sẵn sàng làm chồng, làm cha rồi, nếu vậy, nể tình Lâm Nhược Khê, ta bỏ qua cho ngươi, dù sao, đầu sỏ gây nên chuyện này vẫn là người đàn bà ghê tởm kia.
Dương Thần nói.
Tiết Minh Hòa vui quá mà khóc, xúc động phủ phục trên mặt đất ngẩng đầu lên, liên tục “bịch bịch” cúi đầu vái mấy cái, cảm động không biết mở miệng nói gì nữa.
Dương Thần khoát tay, nói:
- Bên ngoài có rất nhiều xe, tùy ý gọi một chiếc, đưa Ngô Nguyệt rời khỏi đây đi, không cần quay về với Ngọc Lôi để nói lời tạm biệt, chỉ làm cho tâm trạng của Nhược Khê xấu đi, hơn nữa cũng không cần ngươi giả vờ làm như vậy, cố gắng làm thủ tục đi sang Mỹ đi, nếu có khó khăn, có thể liên hệ với ta, dùng hòm thư của công ty là được rồi, còn về những chuyện khác, không cần quan tâm nhiều, không cần hỏi nhiều.
Tiết Minh Hòa như thoát khỏi cõi chết, toàn thân đã run bần bật, vừa nói những lời cảm ơn không ngừng với Dương Thần, vừa chạy đi ôm chặt Ngô Nguyệt đang ở dưới đất lên, lui bước chạy ra ngoài.
Sau khi đợi Tiết Minh Hòa lái xe rời khỏi, Dương Thần thở dài, thế sự khó ngờ, không ngờ rằng Ngô Nguyệt lại có con với Tiết Minh Hòa.
Dựa theo huyết thống, đứa con của Ngô Nguyệt, chính là cháu trai ngoại ruột của mình và Lâm Nhược Khê, hơn nữa, không có tình cảm của người cha, có lẽ không ai có thể cảm nhận được một cách sâu sắc hơn so với chính mình, Dương Thần cũng không đành lòng để đứa nhỏ vô tội bị liên lụy.
Cũng không biết chính mình vốn mềm lòng như vậy, hay là sau khi về nước dần dần trở thành như vậy, cũng có thể là, năm đó khi tu đã không áp chế được tác dụng phụ của thần quang, đặc biệt là tâm địa xấu xa….
Tóm lại, thả cho Tiết Minh Hòa đi, Dương Thần cũng không cảm thấy hối hận.
Nhìn thấy đôi mắt hôn mê của La Thúy San, Dương Thần hướng ra cửa gọi to:
- Eydlin, vào đây!
Trong bóng đêm, một bóng dáng với thân hình nóng bỏng đi vào, Eydlin với toàn thân áo bó màu đen nhìn Dương Thần với ánh mắt tội nghiệp.
- Minh Vương các hạ, ngài sẽ không phải muốn tôi đi lột quần áo của người phụ nữ kia sao.
Eydlin cũng vừa mới đến được một lúc, ở ngoài cửa sau khi nghe xong câu nói của Dương Thần, không dám đi vào.
Dương Thần cười gian nói:
- Người ta đã chăm sóc trẻ như tuổi ba mươi, làm gì đã già, ở quán ăn đêm dứt khoát là hàng bán chạy, hơn nữa, thật hiếm khi có món hàng toàn thân với mùi nước tiểu, coo không cởi đi, lẽ nào để cho ông đây tự mình ra tay sao?
/1662
|