Tại một phố buôn bán ở ngoại ô Trung Hải, viên gạch vuông ẩm ướt bụi màu xanh phủ lên bên cạnh con đường nhỏ bên phố, là những quán hàng nhỏ với hương khói thức ăn bay nghi ngút, trên các tấm biển xanh đỏ lòe loẹt trang trí các loại đèn Nê ông.
Vào lúc chạng vạng tối, đám đông người vội vàng tan ca, một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi cộc tay, chiếc quần lửng màu trắng, đang tìm một quán ăn nhỏ, một con đường dẫn vào bên ngoài quán món ăn cay Tứ Xuyên, vừa mới đứng một chốc, liền bước vào trong.
Đây đương nhiên là Dương Thần sau khi tan ca, chạy đến tìm Mã Quế Phương để nói về việc của Mạc Thiện Ny.
Đã trải qua nhiều ngày, Dương Thần nghĩ rằng, Mã Quế Phương tức giận cũng đã tiêu tan được gần hết, tự mình hiểu dựa vào tình cảm, hành động theo lý, tóm lại có cách để khiến mẹ vợ thỏa hiệp.
Vào bước vào cửa, lại chị Hương béo đang ấn máy tính ở quầy, giống như đang kết toán sổ sách, nhìn thấy Dương Thần bước vào, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ,
- Ồ, Dương Thần đến rồi à, đến tìm Quế Phương hả.
Dương Thần hỏi lễ phép, cười nói:
- Chị Hương, mẹ vợ của tôi đâu?
Dương Thần cũng không
nhìn thấy Mã Quế Phương ở trong quán.
- Bà ấy à, đang bận ở trong bếp, để tôi đi gọi cho.
Chị Hương nói xong đặt máy tính xuống, liền chạy vào bếp.
Dương Thần vội ngăn cô lại:
- Để tôi đi, không dám phiền chị đâu.
Chị Hương hiểu ý, nhìn hắn một cái tán thưởng, cũng không muốn nhúng tay vào.
Trong lòng Dương Thần có chút lo lắng, nhưng nét mặt vẫn mỉm cười đi vào trong bếp, trong mũi ngửi thấy mùi hỗn hợp của rau quả cá thịt, nhưng trước đây ở chợ rau đã thành thói quen, cũng không cảm thấy điều gì cả, mắt nhìn về phía người phụ nữ đang thái rau bỏ vào mâm ở bên trong cùng nhà bếp, gọi to:
- Mẹ…
Con dao đang nhặt rau trên tay Mã Quế Phương dừng lại, xoay người quay đầu lại, nhìn thấy Dương Thần, có chút phức tạp nói:
- Cậu đến đây làm gì?
- Hì hì, không có gì, gần đây, trời ẩm ướt, sợ xương cốt của mẹ không được dễ chịu, tan ca liền đến thăm.
Dương Thần lấy lòng cười nói.
- Tôi rất khỏe, cậu đi đi.
Mã Quế Phương quay đầu tiếp tục thái rau.
Dương Thần đâu có chịu đi, khẽ liếm môi:
- Cái đó… con muốn nói chuyện với mẹ về chuyện của Thiện Ny…
- Chúng ta không có gì để nói cả, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi cũng đã đi tạ tội với tổng giám đốc Lâm, sự việc đã kết thúc như vậy rồi.
Mã Quế Phương nói thẳng.
Dương Thần cười khổ:
- Sự việc làm sao có thể kết thúc được, cho dù thế nào, con sẽ không bỏ qua Thiện Ny, nếu bây giờ chỉ vì mẹ phản đối, con liền bỏ cô ấy, vậy con làm sao không có lỗi khi ban đầu cô ấy đã chọn con? Con chỉ muốn nói chuyện này một cách dễ hiểu, đợi mẹ nghe hiểu được con giải thích, sẽ tin tưởng con, con tuyệt đối sẽ không bạc đãi Thiện Ny.
Dương Thần ngạc nhiên, thái độ của Mã Quế Phương quá kiên quyết, đau đầu nắm lấy gáy, khoan thai cười nói:
- Mẹ, mẹ thật quá tuyệt tình, giữa con và Thiện Ny, đều có tổn thương quá lớn, không thể phủ nhận toàn bộ được, hãy theo dõi một thời gian xem sao?
- Tôi nói cho cậu biết, Dương Thần, không cho phép gọi tôi bằng mẹ! Tôi không có người con rể có năng lực như cậu!
Mã Quế Phương trừng
mắt.
- Tôi cho phép hai đứa bây giờ hãy cắt đứt, chính là tốt cho cả hai sau này! Tôi không cần biết bản thân cậu nghĩ thế nào, cũng không cần biết cậu rốt cuộc có trêu hoa ghẹo nguyệt không, nhưng con gái tôi, tôi có thể quản lý! Con gái tôi tuyệt đối không được phép! Cậu đi đi!
- Vâng, vâng, vậy không nói chuyện này nữa.
Da mặt của Dương Thần
cũng đủ dày, hoàn toàn mặc kệ, ưỡn mặt lên, bước đến sau lưng của Mã Quế Phương, cười tủm tỉm nói:
- Mẹ, vai của mẹ có mỏi không, để con bóp vai cho mẹ…
- Cậu tránh ra.
Mã Quế Phương quát to một tiếng, cầm dao thái rau quay người lại nhắm ngay vào sống mũi của Dương Thần!
- Dương Thần! Tôi cảnh cáo cậu! Đừng tưởng rằng lời nói ngon ngọt sẽ khiến tôi mềm lòng, chuyện này không cần bàn bạc! Trừ khi tôi chết đi, chỉ cần tôi vẫn còn hơi thở, không cho phép con gái tôi làm vợ lẽ của người khác! Cậu có nói tiếp với tôi cũng vô ích, tôi có thể tùy ý chọn một người ăn mày trên đường phố, đem con gái tôi gả đi!
Sắc mặt Dương Thần trở nên buồn bã, đối diện với một Mã Quế Phương hùng hổ khí thể, hắn bỗng nhiên nhận ra rằng toàn thân mình mạnh mẽ nhưng không làm gì được.
Đây là mẹ của người mình yêu, hơn nữa, những điều mà bà làm, đều là vì mong con gái có danh phận, hạnh phúc tràn đầy.
Vì vậy, cho dù bà ta có oán có hận nhiều với mình tóm lại Dương Thần cảm thấy chính mình đuối lý, không dám làm gì.
Mã Quế Phương không phải là An Tại Hoán, không phải là Ninh Quang Diệu, bà chỉ là một phụ nữ quê bình thường, thậm chí chữ cũng chỉ biết một vài chữ..
Tuy nhiên, chính là một nhân vật nhỏ bé như vậy, Dương Thần không dám quá đáng khiến bà nổi giận, càng không nói đến những lời nói khinh miệt không theo vai vế.
Bề trên sở dĩ vẫn là bề trên, không phải lớn tuổi hơn ngươi, không phải biết nhiều hơn người khác, mà bởi vì họ có thể vô tư bỏ ra toàn bộ công sức vì thế hệ sau.
Một người phụ nữ như vậy, trong con mắt của Dương Thần, lại đáng tôn trọng hơn nhiều so với thủ tướng Ninh Quang Diệu đó.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy buồn phiền, nhưng không dám lộ ra một chút gì thất vọng, nhưng để hắn buông tha cũng khó, lui hai bước, khẩn khoản nói:
- Con sẽ không từ bỏ đâu, nếu hôm nay mẹ vẫn giận con, vậy hôm khác con lại đến, con hi vọng mẹ sẽ tỉnh táo lại, con gái của mẹ, cũng không phải là người lựa chọn tùy tiện, không phải sao.
Thật ra cách nghĩ của Dương Thần cũng đơn giản, tức giận, vậy thì cứ giận đi, ngày nào con cũng đến, mẹ không thể ngày nào cũng tức giận được? Cho dù một ngày nào đó phanh xe cũng bị mài mòn, tính khí của con người còn có thể bền bỉ hơn phanh xe sao?
Hai mắt của Mã Quế Phương hơi đỏ lên, không nói câu nào.
Đúng lúc này, trong đại sảnh ở bên ngoài nhà bếp, bỗng nhiên vọng đến tiếng kêu to của một giọng phụ nữ:
- Mã Quế Phương! Bà ra đây!
Dương Thần đang định ra khỏi nhà bếp, vừa nghe thấy lập tức hơi ngây ra, là ai lại lớn giọng như vậy, còn là một giọng hung dữ như cọp!
Sắc mặt Mã Quế Phương trắng bệch, tay hơi run rẩy đặt dao thái rau trở lại thớt gỗ, tay khẽ xoa nhẹ vào tạp dề, do dự một lát, lặng lẽ đi ra.
Dương Thần đi sát theo sau, hắn ý thức được tình hình dường như không có lợi cho mẹ vợ, hình như có người muốn đến gây khó khăn cho bà, bản thân mình có thể lợi dụng cơ hội này thể hiện một chút, tranh thủ được nhiều thiện cảm.
Bước vào nhà ăn, nhìn thấy một người đàn bà chua ngoa hai tay chống nạnh, dáng người mập mạp, trên mặt kèm cái cằm ba ngấn dữ tợn, hai mắt mỏ to hùng hổ, giống như toát ra hơi lửa nóng.
Trong đó chị Hương đứng ở bên cạnh lo lắng, dường như có chút sợ hãi người phụ nữ đó, dáng điệu như muốn nói nhưng lại thôi.
Lại còn một người đàn ông trung niên hói đầu, dáng người hơi gầy, đang đứng bên cạnh người phụ nữ đó lo lắng khuyên giải:
- Bà à, bà làm cái gì vậy đó! Chúng ta đi về thôi! Đừng gây thêm náo loạn ở tiệm của nhà bà Hương nữa, đều là hàng xóm cả, còn làm gì nữa…
Phu nhân hừ một cái lạnh nhạt, trừng mắt nhìn chồng một cái, nhìn thấy Mã Quế Phương đi ra, bước lên trước một bước, lớn tiếng nói:
- Mã Quế Phương, bà thật có bản lĩnh đó!
Trên mặt của Mã Quế Phương hiện ra một nụ cười điềm đạm, bước đến trước mặt người đàn bà, hỏi:
- Thím Chu, câu này là ý gì vậy?
- Ha, bà vẫn còn mặt mũi hỏi tôi nghĩa là gì ư!?
Thím Chu đó bỗng nhiên cười ha hả, sau đó, không hề có chút dấu hiệu gì, giơ tay liền cho một cái bạt tai.
- Bốp!!
Một tiếng giòn vang, trên mặt của Mã Quế Phương hiện ra một vết đỏ, bà bụm miệng, đần người ra ở đó, có chút bị ngây người, sự thay đổi như vậy khiến những người bên cạnh chị Hương đều kinh hãi đi ra!
Dương Thần cũng không ngờ đối phương sẽ ra tay, lại suy nghĩ xem rốt cục là chuyện gì, mới không thể ngăn cản kịp, nhìn thấy Mã Quế Phương bị đánh, trong mắt đột lên nổi lên một ngọn lửa.
Không ngờ ở trước mặt mình, mẹ vợ lại bị một người đàn bà đanh đá đánh!? Chuyện này truyền đến tai của Mạc Thiện Ny, lẽ nào chẳng phải hận mình lắm sao!?
Nếu không phải là trường hợp công khai, sự việc tất nhiên có nội tình, Dương Thần cũng không thèm quan tâm đến người phụ nữ này, muốn đi lên tát hai cái đáp lễ, nhưng cuối cùng vẫn cần nén cơn tức giận lại, cất bước đến trước mặt Mã Quế Phương ngăn lại, trợn mắt nói:
- Tốt nhất bà nên nói ra nguyên cớ đến, dựa vào cái gì đánh mẹ vợ tôi, bằng không tôi sẽ đập nát mặt bà!
Dương Thần khoanh tay, người đàn bà chua ngoa hơi chút ngập ngừng, lập tức hiểu ra, cười lạnh nhạt nói:
- Được thôi, hóa ra con rể của Mã Quế Phương cũng có mặt, thế nào, muốn cho mẹ vợ ngươi không xấu hổ mà ngẩng mặt lên sao? Ngươi đánh đi! Ngươi đánh ta đi!
/1662
|