Trung Hải buổi sáng, tòa nhà của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, trên phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Vừa đảm nhiệm vị trí trợ lý Tổng giám đốc, Triệu Hồng Yến hôm nay mặc một bộ tây phục cổ tròn màu đen, phối cùng với chiếc váy màu đỏ tươi, ôm lấy đôi chân săn chắc, cùng với đôi tất lưới màu đen làm cho người khác không thể không ngắm nhìn, quyến rũ mê người.
Quốc Tế Ngọc Lôi cũng không yêu cầu nhân viên phải mặc đồng phục, nghiêm túc tinh tế, chỉ cần không diêm dúa cẩu thả, thì bất luận là loại thời trang gì, hoặc là ăn mặc bình thường đều có thể tùy ý phát huy.
Triệu Hồng Yến có chút cẩn thận, không dám thở mạnh, cẩn thận bê chiếc khay, đem mấy chén trà xanh, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh mấy vị cấp cao trong công ty đang ngồi trên ghế sô pha, đồng thời trên mặt cũng nở nụ cười có phần cứng ngắc.
Lâm Nhược Khê đang thảo luận với vài vị cấp cao về các dự án thu mua, hội nghị như vậy, trừ những nhân vật cầm quyền ra thì cũng chỉ có trợ lý Tổng giám đốc mới có cơ hội nghe được chút tin tức.
Quốc Tế Ngọc Lôi hiện tại trên toàn cầu có mấy vạn công nhân, ngoại trừ những lĩnh vực như quần áo thời trang, đồ cao cấp, đồ trang điểm, cũng đang tập trung khai thác các lĩnh vực khác như giải trí, du lịch, bất động sản…
Những dự án mấy tỷ, nếu như để những công ty bình thường, cho dù trong vài năm cũng chưa chắc đã làm được, nhưng ở công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, lại thường xuyên có người đi làm những dự án như vậy.
Triệu Hồng Yến trước kia chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của Phòng Quan hệ xã hội, tuy rằng là ở công ty, nhưng thực ra cơ hội để nhìn thấy Tổng giám đốc rất ít, chứ đừng nói đến có cơ hội được thấy những việc cơ mật như thế này.
Trong mấy ngày vừa thăng chức gần đây, lỗ tai vô tình hay cố ý đều có thể nghe thấy không biết bao nhiêu những con số trăm triệu, đặc biệt là, mỗi lần giúp Lâm Nhược Khê photo tài liệu, nhìn thấy trên tài liệu những kế hoạch có thể ảnh hưởng đến tương lai phát triển của công ty, hai tay Triệu Hồng Yến phát run.
Chả trách trước kia Ngô Nguyệt chỉ là một trợ lý, ở công ty lại có thể kiêu ngạo như thế, so với một số Trưởng phòng còn được Tổng giams đốc tin tưởng hơn.
Triệu Hồng Yến càng cảm thấy khâm phục sếp mình hơn. Người phụ nữ này ngoại trừ họp, thì cả ngày ở công ty nói cũng không quá 10 câu, một phụ nữ nhỏ hơn mình mấy tuổi, mà chỉ một chữ kí thôi cũng có thể xuất đầu tư một đống tài sản.
Triệu Hồng Yến cảm thấy, nếu mình có được nhiều tiền như vậy, thì không thể không vui mừng, mà là vui mừng đến phát điên lên.
Sau khi bưng trà cho mấy vị cấp cao, Triệu Hồng Yến nhẹ nhàng đi ra, cô không dám ở lâu trong phòng làm việc, tuy rằng Lâm Nhược Khê sẽ không để ý, nhưng cô cứ nghe thêm vài chữ là cảm thấy trong đầu khó chịu.
Đợi cho cửa văn phòng được đóng lại, Lưu Minh Ngọc ngồi bên tay phải của Lâm Nhược Khê cười nói:
- Mấy năm trước đều là Ngô Nguyệt làm trợ lý, đột nhiên biến thành Hồng Yến, tuy rằng đều là người quen, nhưng vẫn chưa thích ứng được.
Bởi vì ở đây đều là những nữ nhân viên cấp cao, cho nên khi nói chuyện thoải mái một chút, kỳ thật không nghiêm túc giống như Triệu Hồng Yến tưởng tượng.
Một nữ Trưởng phòng thị trường cũng gật đầu cười nói:
- Còn không phải là phòng Quan hệ xã hội địa linh nhât kiệt, xuất hiện nhiều nhân tài được Tổng giám đốc Lâm coi trọng, trợ lý Ngô cùng với Phó tổng giám đốc Lý đi Mỹ kết hôn sinh con đẻ cái, thật đúng là không nghĩ tới, đến bây giờ tôi nhìn thấy Hồng Yến làm trợ lý cũng có chút không thích ứng.
Cầm chiếc bút Vạn Bảo Long vẫn hay dùng, Lâm Nhược Khê giống như tùy ý vẽ vài tròn trên tài liệu, lạnh nhạt nói:
- Trợ lý của tôi, không cần các vị thích ứng.
Lời này vừa thốt ra, đám người Lưu Minh Ngọc không còn gì để nói, đều tự nhiên yên tĩnh trở lại.
Từ đầu tới cuối, chỉ có Mạc Thiện Ny ngồi bên tay trái của Lâm Nhược Khê, có chút thất thần, không tham gia nói gì, tuy rằng đã trang điểm, nhưng cũng khó có thể che giấu được vẻ mệt mỏi trên đôi mắt.
Lâm Nhược Khê cũng không để ý đến cô, sau khi chỉ cho mấy người Lưu Minh Ngọc những tình tiết quan trọng cần phải xử lý, liền tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Đợi cho những nữ nhân viên cấp cao từng người rời đi, Mạc Thiện Ny cố ý chậm chạp đứng lên, đứng ở cuối.
Ôm tập tài liệu, Mạc Thiện Ny sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Lâm Nhược Khê đang cúi đầu suy nghĩ hỏi:
- Nhược Khê…
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:
- Cô có vẻ không được khỏe, nếu như áp lực công việc lớn quá, thời gian nghỉ ngơi không đủ, thì tôi có thể phê chuẩn cho cô nghỉ vài ngày. Dù sao việc thu mua mấy làng du lịch tiếp theo, cũng chủ yếu là do đám người Minh Ngọc làm, cô cũng không cần khách khí với tôi.
Mạc Thiện Ny mỉm cười lắc đầu:
- Không Phải, tôi không phải muốn xin phép nghỉ.
- Hử?
Mạc Thiện Ny cắn cắn môi, ánh mắt nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt người chị em kết nghĩa nhiều năm:
- Điện thoại của anh ấy …sao lại không gọi được.
- Ai?
Lâm Nhược Khê mặt không chút biểu cảm hỏi.
Giọng nói của Mạc Thiện Ny càng trở nên thấp hơn:
- Dương Thần…
Lâm Nhược Khê tên mặt lộ ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị:
- Phó tổng giám đốc Mạc, tôi không cho rằng, trong giờ làm, cô hỏi về đời tư của chồng tôi, không hợp lý cho lắm.
Mạc Thiện Ny trong mắt ảm đạm, thân thể mềm mại run rẩy, cố gắng áp chế cay cay nơi đầu mũi, miễn cưỡng cười nói:
- Là tôi suy xét không chu toàn, vậy…Tổng giám đốc Lâm, tôi đi làm việc đây.
Yên lặng cúi đầu tạ lỗi, Mạc Thiện Ny xoay người, hướng ra ngoài cửa đi tới.
Vừa mới đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng nói của Lâm Nhược Khê…
- Anh ấy đi Mĩ rồi, đến chỗ bạn Christine của anh ấy.
Mạc Thiện Ny bước chân khẽ dừng, khóe mắt hơi đỏ:
- Cảm ơn.
Nói xong, Mạc Thiện Ny lập tức đi ra ngoài.
Cho đến khi đi tới thang máy, Mạc Thiện Ny mới dùng tay lau khóe mắt, miệng cười đau khổ:
- Chẳng lẽ anh không dám đối diện với chúng em, thậm chí còn phải trốn ra nước ngoài sao.
Nhưng cô cũng không như vậy lâu, đợi thang máy vừa đến, liền giả bộ như không có chuyện gì bước vào thang máy.
“Mạc Thiện Ny, ngươi 13 tuổi một thân một mình đến thành thị lớn này, cố gắng sống sót, cho dù có nhiều cay đắng hơn nữa, ngươi sẽ không vì một gã đàn ông chỉ vì thứ tình cảm rung động, mà dễ dàng gục ngã như vậy”, Mạc Thiện Ny trong lòng khẽ yên lặng nói cho mình nghe.
Mà cô cũng không biết rằng, sau khi cô rời khỏi văn phòng, Lâm Nhược Khê nhìn thì có vẻ như không có chuyện gì, trong mắt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, cơ thể mềm đi, dựa vào sô pha ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh mắt Lâm Nhược Khê phức tạp không có tiêu điểm, miệng lẩm bẩm nói:
- Lâm Nhược Khê, ngươi không thể mềm lòng với bọn họ…không thể…
...
Cùng lúc đó, Dương Thần tại Los Angeles nước Mĩ xa xôi, cũng không biết rằng, chỉ bởi vì mình quên không mang điện thoại, làm cho những người phụ nữ ở trong nước hiểu nhầm đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng giờ phút này, hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ tình cảm của mình và Mạc Thiện Ny.
- Anh này, xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân.
Một nhân viên cảnh sát tuần tra da đen, thấy Dương Thần vừa lái xe đến đầu đường lớn liền ngăn Dương Thần lại, nghiêm túc nói.
Dương Thần bất đắc dĩ nói:
- Thật ngại quá, tôi định ra ngoài ăn cơm, nên không mang theo.
Dương Thần chính là nhập cảnh bất hợp pháp, làm gì có giấy tờ tùy thân nào.
Nhân viên cảnh sát da đen hoài nghi nhìn lướt qua một lượt:
- Nếu như vậy, tôi có đầy đủ lý do nghi ngờ anh ăn trộm chiếc xe này, mời anh theo chúng tôi về đồn để nói chuyện.
Dương Thần cười đau khổ nói:
- Anh cảnh sát, không cần phải chăm chỉ như vậy chứ, trời cũng muộn rồi, về nhà ôm vợ sinh con đi thôi.
- Yêu cầu anh không dùng những từ ngữ mang tính chất nhục mạ, nếu không tôi sẽ kiện anh tội lăng mạ người khác.
Nhân viên cảnh sát da đen trừng mắt nhìn Dương Thần, mở cửa chiếc Porsche, ra hiệu cho Dương Thần ngồi vào bên trong chiếc xe cảnh sát.
Dương Thần thầm than khổ, đây mà cũng gọi là nhục mạ sao? Cố kìm chế, rút chìa khóa, giao cho viên cảnh sát da đen, sau đó ngồi vào xe cảnh sát.
Vừa vào trong xe, viên cảnh sát da trắng lái xe cũng không nói gì, trực tiếp khởi động xe, hướng tới một chỗ đường rẽ, hướng về phía tây phóng tới.
Dương Thần an phận ngồi ở phía sau, vẻ mặt nhàm chán.
- Anh cảnh sát, tôi chưa ăn cơm tối, có cái bánh mì nào không cho tôi lót dạ.
Hai viên cảnh sát không ai nói gì, căn bản coi như không nghe thấy. Dương Thần mất hứng, cũng không nói gì nữa.
Sau khi chiếc xe cảnh sát đi qua mấy con phố, đến một cảng nhỏ, ngoại trừ mấy kho hàng, cũng không thấy bóng dáng của ai, chứ đừng nói đến đồn cảnh sát.
Dương Thần vẻ mặt buồn bực:
- Này, anh cảnh sát, các anh có phải đi lạc rồi không, đây không giống như là có đồn cảnh sát.
Lần này, gã cảnh sát da trắng rốt cuộc cũng trả lời, quay đầu lại, lộ ra chút cười nhạo:
- Thật không ngờ, từng khiến toàn thế giới nể phục, một Minh Vương cường đại, không ngờ lại có ngày hôm nay, đến kẻ địch cũng không nhận ra.
Vừa đảm nhiệm vị trí trợ lý Tổng giám đốc, Triệu Hồng Yến hôm nay mặc một bộ tây phục cổ tròn màu đen, phối cùng với chiếc váy màu đỏ tươi, ôm lấy đôi chân săn chắc, cùng với đôi tất lưới màu đen làm cho người khác không thể không ngắm nhìn, quyến rũ mê người.
Quốc Tế Ngọc Lôi cũng không yêu cầu nhân viên phải mặc đồng phục, nghiêm túc tinh tế, chỉ cần không diêm dúa cẩu thả, thì bất luận là loại thời trang gì, hoặc là ăn mặc bình thường đều có thể tùy ý phát huy.
Triệu Hồng Yến có chút cẩn thận, không dám thở mạnh, cẩn thận bê chiếc khay, đem mấy chén trà xanh, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh mấy vị cấp cao trong công ty đang ngồi trên ghế sô pha, đồng thời trên mặt cũng nở nụ cười có phần cứng ngắc.
Lâm Nhược Khê đang thảo luận với vài vị cấp cao về các dự án thu mua, hội nghị như vậy, trừ những nhân vật cầm quyền ra thì cũng chỉ có trợ lý Tổng giám đốc mới có cơ hội nghe được chút tin tức.
Quốc Tế Ngọc Lôi hiện tại trên toàn cầu có mấy vạn công nhân, ngoại trừ những lĩnh vực như quần áo thời trang, đồ cao cấp, đồ trang điểm, cũng đang tập trung khai thác các lĩnh vực khác như giải trí, du lịch, bất động sản…
Những dự án mấy tỷ, nếu như để những công ty bình thường, cho dù trong vài năm cũng chưa chắc đã làm được, nhưng ở công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, lại thường xuyên có người đi làm những dự án như vậy.
Triệu Hồng Yến trước kia chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của Phòng Quan hệ xã hội, tuy rằng là ở công ty, nhưng thực ra cơ hội để nhìn thấy Tổng giám đốc rất ít, chứ đừng nói đến có cơ hội được thấy những việc cơ mật như thế này.
Trong mấy ngày vừa thăng chức gần đây, lỗ tai vô tình hay cố ý đều có thể nghe thấy không biết bao nhiêu những con số trăm triệu, đặc biệt là, mỗi lần giúp Lâm Nhược Khê photo tài liệu, nhìn thấy trên tài liệu những kế hoạch có thể ảnh hưởng đến tương lai phát triển của công ty, hai tay Triệu Hồng Yến phát run.
Chả trách trước kia Ngô Nguyệt chỉ là một trợ lý, ở công ty lại có thể kiêu ngạo như thế, so với một số Trưởng phòng còn được Tổng giams đốc tin tưởng hơn.
Triệu Hồng Yến càng cảm thấy khâm phục sếp mình hơn. Người phụ nữ này ngoại trừ họp, thì cả ngày ở công ty nói cũng không quá 10 câu, một phụ nữ nhỏ hơn mình mấy tuổi, mà chỉ một chữ kí thôi cũng có thể xuất đầu tư một đống tài sản.
Triệu Hồng Yến cảm thấy, nếu mình có được nhiều tiền như vậy, thì không thể không vui mừng, mà là vui mừng đến phát điên lên.
Sau khi bưng trà cho mấy vị cấp cao, Triệu Hồng Yến nhẹ nhàng đi ra, cô không dám ở lâu trong phòng làm việc, tuy rằng Lâm Nhược Khê sẽ không để ý, nhưng cô cứ nghe thêm vài chữ là cảm thấy trong đầu khó chịu.
Đợi cho cửa văn phòng được đóng lại, Lưu Minh Ngọc ngồi bên tay phải của Lâm Nhược Khê cười nói:
- Mấy năm trước đều là Ngô Nguyệt làm trợ lý, đột nhiên biến thành Hồng Yến, tuy rằng đều là người quen, nhưng vẫn chưa thích ứng được.
Bởi vì ở đây đều là những nữ nhân viên cấp cao, cho nên khi nói chuyện thoải mái một chút, kỳ thật không nghiêm túc giống như Triệu Hồng Yến tưởng tượng.
Một nữ Trưởng phòng thị trường cũng gật đầu cười nói:
- Còn không phải là phòng Quan hệ xã hội địa linh nhât kiệt, xuất hiện nhiều nhân tài được Tổng giám đốc Lâm coi trọng, trợ lý Ngô cùng với Phó tổng giám đốc Lý đi Mỹ kết hôn sinh con đẻ cái, thật đúng là không nghĩ tới, đến bây giờ tôi nhìn thấy Hồng Yến làm trợ lý cũng có chút không thích ứng.
Cầm chiếc bút Vạn Bảo Long vẫn hay dùng, Lâm Nhược Khê giống như tùy ý vẽ vài tròn trên tài liệu, lạnh nhạt nói:
- Trợ lý của tôi, không cần các vị thích ứng.
Lời này vừa thốt ra, đám người Lưu Minh Ngọc không còn gì để nói, đều tự nhiên yên tĩnh trở lại.
Từ đầu tới cuối, chỉ có Mạc Thiện Ny ngồi bên tay trái của Lâm Nhược Khê, có chút thất thần, không tham gia nói gì, tuy rằng đã trang điểm, nhưng cũng khó có thể che giấu được vẻ mệt mỏi trên đôi mắt.
Lâm Nhược Khê cũng không để ý đến cô, sau khi chỉ cho mấy người Lưu Minh Ngọc những tình tiết quan trọng cần phải xử lý, liền tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Đợi cho những nữ nhân viên cấp cao từng người rời đi, Mạc Thiện Ny cố ý chậm chạp đứng lên, đứng ở cuối.
Ôm tập tài liệu, Mạc Thiện Ny sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Lâm Nhược Khê đang cúi đầu suy nghĩ hỏi:
- Nhược Khê…
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:
- Cô có vẻ không được khỏe, nếu như áp lực công việc lớn quá, thời gian nghỉ ngơi không đủ, thì tôi có thể phê chuẩn cho cô nghỉ vài ngày. Dù sao việc thu mua mấy làng du lịch tiếp theo, cũng chủ yếu là do đám người Minh Ngọc làm, cô cũng không cần khách khí với tôi.
Mạc Thiện Ny mỉm cười lắc đầu:
- Không Phải, tôi không phải muốn xin phép nghỉ.
- Hử?
Mạc Thiện Ny cắn cắn môi, ánh mắt nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt người chị em kết nghĩa nhiều năm:
- Điện thoại của anh ấy …sao lại không gọi được.
- Ai?
Lâm Nhược Khê mặt không chút biểu cảm hỏi.
Giọng nói của Mạc Thiện Ny càng trở nên thấp hơn:
- Dương Thần…
Lâm Nhược Khê tên mặt lộ ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị:
- Phó tổng giám đốc Mạc, tôi không cho rằng, trong giờ làm, cô hỏi về đời tư của chồng tôi, không hợp lý cho lắm.
Mạc Thiện Ny trong mắt ảm đạm, thân thể mềm mại run rẩy, cố gắng áp chế cay cay nơi đầu mũi, miễn cưỡng cười nói:
- Là tôi suy xét không chu toàn, vậy…Tổng giám đốc Lâm, tôi đi làm việc đây.
Yên lặng cúi đầu tạ lỗi, Mạc Thiện Ny xoay người, hướng ra ngoài cửa đi tới.
Vừa mới đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng nói của Lâm Nhược Khê…
- Anh ấy đi Mĩ rồi, đến chỗ bạn Christine của anh ấy.
Mạc Thiện Ny bước chân khẽ dừng, khóe mắt hơi đỏ:
- Cảm ơn.
Nói xong, Mạc Thiện Ny lập tức đi ra ngoài.
Cho đến khi đi tới thang máy, Mạc Thiện Ny mới dùng tay lau khóe mắt, miệng cười đau khổ:
- Chẳng lẽ anh không dám đối diện với chúng em, thậm chí còn phải trốn ra nước ngoài sao.
Nhưng cô cũng không như vậy lâu, đợi thang máy vừa đến, liền giả bộ như không có chuyện gì bước vào thang máy.
“Mạc Thiện Ny, ngươi 13 tuổi một thân một mình đến thành thị lớn này, cố gắng sống sót, cho dù có nhiều cay đắng hơn nữa, ngươi sẽ không vì một gã đàn ông chỉ vì thứ tình cảm rung động, mà dễ dàng gục ngã như vậy”, Mạc Thiện Ny trong lòng khẽ yên lặng nói cho mình nghe.
Mà cô cũng không biết rằng, sau khi cô rời khỏi văn phòng, Lâm Nhược Khê nhìn thì có vẻ như không có chuyện gì, trong mắt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, cơ thể mềm đi, dựa vào sô pha ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh mắt Lâm Nhược Khê phức tạp không có tiêu điểm, miệng lẩm bẩm nói:
- Lâm Nhược Khê, ngươi không thể mềm lòng với bọn họ…không thể…
...
Cùng lúc đó, Dương Thần tại Los Angeles nước Mĩ xa xôi, cũng không biết rằng, chỉ bởi vì mình quên không mang điện thoại, làm cho những người phụ nữ ở trong nước hiểu nhầm đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng giờ phút này, hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ tình cảm của mình và Mạc Thiện Ny.
- Anh này, xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân.
Một nhân viên cảnh sát tuần tra da đen, thấy Dương Thần vừa lái xe đến đầu đường lớn liền ngăn Dương Thần lại, nghiêm túc nói.
Dương Thần bất đắc dĩ nói:
- Thật ngại quá, tôi định ra ngoài ăn cơm, nên không mang theo.
Dương Thần chính là nhập cảnh bất hợp pháp, làm gì có giấy tờ tùy thân nào.
Nhân viên cảnh sát da đen hoài nghi nhìn lướt qua một lượt:
- Nếu như vậy, tôi có đầy đủ lý do nghi ngờ anh ăn trộm chiếc xe này, mời anh theo chúng tôi về đồn để nói chuyện.
Dương Thần cười đau khổ nói:
- Anh cảnh sát, không cần phải chăm chỉ như vậy chứ, trời cũng muộn rồi, về nhà ôm vợ sinh con đi thôi.
- Yêu cầu anh không dùng những từ ngữ mang tính chất nhục mạ, nếu không tôi sẽ kiện anh tội lăng mạ người khác.
Nhân viên cảnh sát da đen trừng mắt nhìn Dương Thần, mở cửa chiếc Porsche, ra hiệu cho Dương Thần ngồi vào bên trong chiếc xe cảnh sát.
Dương Thần thầm than khổ, đây mà cũng gọi là nhục mạ sao? Cố kìm chế, rút chìa khóa, giao cho viên cảnh sát da đen, sau đó ngồi vào xe cảnh sát.
Vừa vào trong xe, viên cảnh sát da trắng lái xe cũng không nói gì, trực tiếp khởi động xe, hướng tới một chỗ đường rẽ, hướng về phía tây phóng tới.
Dương Thần an phận ngồi ở phía sau, vẻ mặt nhàm chán.
- Anh cảnh sát, tôi chưa ăn cơm tối, có cái bánh mì nào không cho tôi lót dạ.
Hai viên cảnh sát không ai nói gì, căn bản coi như không nghe thấy. Dương Thần mất hứng, cũng không nói gì nữa.
Sau khi chiếc xe cảnh sát đi qua mấy con phố, đến một cảng nhỏ, ngoại trừ mấy kho hàng, cũng không thấy bóng dáng của ai, chứ đừng nói đến đồn cảnh sát.
Dương Thần vẻ mặt buồn bực:
- Này, anh cảnh sát, các anh có phải đi lạc rồi không, đây không giống như là có đồn cảnh sát.
Lần này, gã cảnh sát da trắng rốt cuộc cũng trả lời, quay đầu lại, lộ ra chút cười nhạo:
- Thật không ngờ, từng khiến toàn thế giới nể phục, một Minh Vương cường đại, không ngờ lại có ngày hôm nay, đến kẻ địch cũng không nhận ra.
/1662
|