Vừa bị mặt trời chói chang thiêu đốt một ngày, những hạt mưa dầm vào mùa hoàng mai rả rích lại tiếp tục rơi xuống, nhỏ như kim châm, chi chít, giống như tiếng nói thì thầm muốn thổ lộ của người con gái.
Đám mây u ám bao phủ xuống, toàn bộ thành thị như là bên trong tầng cát bụi.
Sân bay quốc tế Trung Hải, ở cổng ra của trạm đến quốc tế một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay, chiếc quần đùi màu xanh lá cây thư thái, với một chiếc hành lý cá nhân như vậy chưa đến nửa giờ đã chạy ra, còn khuôn mặt cười hì hì khiến hành khách phía trước nhường cho đi qua.
Đây tất nhiên là Dương Thần vừa ngồi máy bay về vội Trung Hải, Christine cũng cẩn thận, thông qua mối quan hệ của cô, làm một tờ “Hộ chiếu giả” trả lại để đặt chuyến bay có thể đến nơi trước lúc bảy giờ sáng.
Dù là như vậy, do nguyên nhân thời tiết, đến Trung Hải cũng đã gần bảy rưỡi, khiến Dương Thần không thể không gấp gáp về nhà, sợ chậm mất Tú Trinh sớm đi đến trường thi.
Hiện giờ trong lòng của Dương Thần hoang mang rối loạn đối với việc có sấm sét, đặc biệt là cả đêm ở nước Mỹ, mây dông vẫn không chịu tan đi, cho đến sáng sớm mới đẩy mây mù ra, khiến Dương Thần lo lắng hãi hùng cả đêm.
Mặc dù biết như vậy, thời tiết đó thật ra không có liên quan nhiều đến bản thân mình, nhưng vì mục đích bảo hiểm, Dương Thần quyết định nên khiêm tốn vẫn tốt hơn, có lẽ ông trời ghen tỵ chính mình tu hành quá nhanh, liền chuẩn bị chờ cơ hội này để chém mình chăng?
Đặc biệt nghĩ đến trước đây khi đánh nhau với Poseidon, không ngờ ngu xuẩn không quan tâm đến cảm ứng trong khoảng tối tăm u ám, ép buộc đem ra tất cả sức mạnh sống chết để tranh đấu, hiện giờ nghĩ mà phát sợ.
Nếu chính mình ở trong trận đánh, không phải bị đối thủ giết chết, mà là bị thiên kiếp đánh chết, những người phụ nự trong nhà kia chẳng phải là hoàn toàn không có ô dù bảo vệ sao?
Những người ở bên cạnh quan tâm đến mình, nếu như không có cái lá chắn của bản thân mình, sớm muộn gì cũng bị kẻ thù tàn sát sạch cả, sống không bằng chết…vừa nghĩ đến điều này, Dương Thần quyết tâm, sau này hãy tỉnh táo, có lẽ không được tùy ý động thủ sẽ tốt hơn, đặc biệt là với đối thủ có cấp bậc nhất định, chu dù mình có thể thắng, cũng không phải dễ dàng có thể làm được, chẳng may tu luyện có thi triển quá nhiều, Lôi Kiếp lại đến lần nữa, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Đây cũng là nguyên do của tự bản thân Dương Thần đối với việc tu hành những chuyện ngây thơ không biết gì, nếu có thể nhắc nhở một chút với sư phụ của hắn, lúc đó có thể báo cho hắn biết thiên kiếp lẽ nào tùy tiện có thể giáng xuống được?
Nếu trước đây cơ thể Dương Thần không có sức mạnh thật sự, và trình độ của hắn đã đến sát với ranh giới của sự đột phá, cũng sẽ không bị thiên kiếp cảm nhận được.
Hiện giờ, nếu Thần Lôi Thái Thanh thứ nhất đã qua, Thần Lôi Thượng Thanh thứ hai cũng không phải ở khoảng cách chút xíu, dựa vào sự tu hành của Dương Thần, nếu không có duyên cơ lớn, cả đời này gặp Lôi Kiếp lần thứ hai, lần thứ ba cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, vốn đã luyện được môn gần như là công pháp độc môn, lại ở một thế giới với các tu sĩ với năng lực hiếm có, có thể nói, với Dương Thần những thứ này, vốn không có người nào khiến Dương Thần u mê đến nỗi tự mình dọa chính mình.
Đi vào điểm xếp hàng của xe taxi ở phía cửa sân bay, bước qua mặt đất ướt sũng, sau khi Dương Thần cướp được một chiếc xe, rất nhanh hướng về nhà.
Dọc theo đường đi, lúc lúc Dương thần lại xem thời gian, nhưng dòng xe cộ trên đường từ sáng sớm đã chen chúc, có thể thấy ảnh hưởng của việc thi đại học lan đến toàn bộ Trung Hải.
Chầm chậm đi, về đến nhà không ngờ cũng đã hơn tám giờ.
Trên người của Dương Thần cũng không còn đồng Hoa Hạ để trả, sau khi để lái xe đỗ ở cửa, chạy vào trong nhà, vừa lúc Quách Tuyết Hoa từ trên lầu đi xuống, trong khi vú Vương đang cọ rửa trong bếp.
Quách Tuyết Hoa nhìn thấy con trai, mặt hiện rõ niềm vui:
- A, tiểu tử này, tại sao đột nhiên về nhà từ sáng sớm mà không gọi trước một tiếng, chúng ta đã thu dọn bữa sáng rồi.
Dương Thần không còn tâm trạng nào để ăn cơm.
- Mẹ, Trinh Tú đi thi rồi sao?
Quách Hoa Tuyết lườm hắn một cái:
- Con còn nói nữa, cho rằng con đã quên chuyện của con bé, vừa rồi Nhược Khế đã tự mình lái xe đưa đến trường để thi rồi, con về trễ rồi.
Vỗ một cái lên trán, Dương Thần buồn bực chậc miệng:
- Mẹ, tài xế taxi vẫn đứng ở ngoài chờ trả tiền, mẹ đi trả giúp con, con đi lên tầng lấy điện thoại, ít nhất cũng phải gọi điện.
Lúc này vú Vương đeo găng tay cao su đi từ trong bếp ra, có chút bất ngờ nói:
- Cậu à, cậu vừa mới về, ai, tại sao không gọi điện trước đi, con bé Trinh Tú kia tối hôm qua đều chu cái miệng nhỏ nhắn đó.
Dương Thần cười khổ, có thể tưởng tượng được bộ dạng mất mát của Trinh Tú, dù sao cũng chính mình đưa cô trở lại trường học lần nữa chạy nước rút hướng thi vào trường cao đẳng, nhưng lúc cần thiết, mình lại không ở bên cạnh cô.
Cũng không cần nói thêm gì, vội vàng chạy lên tầng.
scapthuankhiet.com
Quách Tuyết Hoa lắc đầu thở dài
- Đứa nhỏ này, vừa về đến nhà cũng không hỏi thăm bề trên một chút, mở miệng là đòi mẹ nó trả tiền xe.
Trên miệng không được vui mừng, nhưng giọng lại có chút yêu quý, đối với Quách Tuyết Hoa, Dương Thần đã lấy từ chỗ bà nhiều lắm, ngược lại khiến người mẹ trước đây không làm đủ trách nhiệm vô cùng thoải mái.
Dương Thần trở lại phòng của mình, sau khi lật điện thoại của mình ra, mới phát hiện ra điện thoại của mình đã hết pin.
Sau khi nhanh chóng nạp điện, Dương Thần mới mở điện thoại, hắn thật sự vẫn không chú ý đến số điện thoại của Lâm Nhược Khê, mới dẫn đến phải đi tìm danh bạ.
Nhưng vừa khởi động máy, Dương Thần trố mắt nhìn hơn mười cuộc điện thoại vẫn chưa nghe: toàn bộ đều là Mạc Thiện Ny.
Nhìn vào ngày tháng, đó là cuộc gọi tới khi sau khi mình đi Thái Bình Dương, bản thân mình vì hôm đó có trường hợp đột xuất mới ra ngoài, vốn trong lòng phiền muộn chưa nói được vài câu, cũng không ngờ rằng mình lại gặp phải nhiều việc như vậy, lại còn ở nước Mỹ hai ngày.
Nếu Mạc Thiện Ny gọi điện nhiều như vậy, đương nhiên có chuyện gấp muốn tìm mình, nhưng đêm đó cô không có dấu hiệu gì muốn nói, điều này khiến Dương Thần có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, trước đây bởi vì câu nói của Mã Quế Phương khiến Mạc Thiện Ny trong tình cảm xuất hiện sự mờ mịt, đến giờ không có nhiều ý tưởng.
Sau trận Lôi Kiếp, tâm tình có chút thay đổi, khiến Dương Thần không nghĩ đến cái khác nữa, mặc dù giữa hai người ở cùng với nhau có chỗ khó khăn, tự mình nghĩ cách giải quyết chính là, bó buộc tình cảm chân thật lẫn nhau, khiến cho người phụ nữ đau khổ, nhưng đó là việc mà người đàn ông không nên làm.
Xin lỗi vợ, chung quy rất xin lỗi một đám những người tình, cách nghĩ này Dương Thần cảm thấy không biết xấu hổ, nhưng ai bảo bản thân mình vốn không phải là người thành thật, những ngày tiếp theo, ở nhà an phận biết nghe lời là được rồi.
Xem ra, sau khi động viên Trinh Tú thi vào cao đẳng, cần phải đi gặp lại Mã Quế Phương, cho dù bà nói cái gì, chức mẹ vợ này đã định sẵn rồi.
Nghĩ xong, Dương Thần tìm số điện thoại của Lâm Nhược Khê, lập tức gọi đi, cho dù trong điện thoại chỉ nói “cố lên”, chung quy so với không nói gì cả vẫn tốt hơn.
Điện thoại “Tút” một lúc mới thông, đang lúc Dương Thần định nói, đầu dây bên kia phát ra tiếng gào loạn cả lên.
- Rốt cục ngươi muốn thế nào?
- Muốn quỵt nợ hay là cái gì?
- Cút ra xa một chút có tin ta sẽ đánh ngươi…
Dương Thần nhíu mày, có chút dự cảm không tốt, vội lớn tiếng hỏi:
- Nhược Khê, Nhược Khê? Chuyện gì vậy?
Bên kia Lâm Nhược Khê dường như không nói được nữa, lộn xộn một lúc, mới có chút thở gấp nói:
- Tại sao đến bây giờ anh mới gọi điện tới… Em đưa Trinh Tú đến trường thi, có chuyện rồi…
Trong tiếng nói lộ ra sự bất lực và hoảng loạn, đó là mức độ gay go mà bình thường tuyệt đối không xuất hiện ở Lâm Nhược Khê.
- Chuyện gì? Nói rõ xem.
Dương Thần lo lắng hỏi.
- Bị đâm xe với người ta ở giao lộ, rõ ràng bọn họ vi phạm quy định giao thông, nhưng lại muốn em phải bồi thường, hôm nay em lại không mang tờ chi phiếu nào, đưa tiền mặt cho họ, họn nói không đủ, không cho đi…
Lâm Nhược Khê lo đến
mức phát khóc, cô không sợ việc bị đả kích ngấm ngầm trên thương trường, nhưng trong xã hội có nhiều bọn vô lại, cô là một thiên kim tiểu thư không thể chống đỡ nổi, ngược lại Trinh Tú lại có một thời gian dài bươn trải trong xã hội, giành lấy việc bảo vệ người chị như cô.
- Anh….anh mau đến đây, Trinh Tú đang chửi nhau với bọn họ, lúc này có lãng phí thời gian, cuộc thi đều không còn kịp nữa.
Đầu óc Dương Thần như nổ tung, trên thế giới này đều có những chuyện rắc rối, vừa nghĩ đến Lâm Nhược Khê mang theo Trinh Tú đang chèo chống với đám người đàn ông trên đường, trong lòng đã thấy tức giận.
Hỏi cụ thể vị trí trên giao lộ, vội vã ném cả điện thoại, quay người chạy xuống lầu.
scapthuankhiet.com
Quách Tuyết Hoa vừa mới ở bên ngoài trả xong tiền cho tài xế, nhìn thấy Dương Thần xuống lầu, chỉ cho rằng muốn ăn sáng, nhưng chưa kịp hỏi gì, Dương Thần nhanh như cơn gió chạy ra ngoài.
Quách Tuyết Hoa ngơ ngác đứng ở đó, cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Dương Thần lấy chiếc xe BMW của mình, vừa định lái xe ra cửa, bỗng nhiên nhìn thấy hai người phụ nữ đang khoác tay nhau, từ cổng lớn của phòng bên cạnh bước ra, vừa lúc đụng phải.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa mộc mạc Mã Quế Phương, đang muốn đi làm, Mạc Thiện Ny mặc đồng phục màu đen đang thân mật nói chuyện gì đó, nhìn thấy chiếc xe BMW chạy ra cổng, đều kinh ngạc nhìn lại.
Dương Thần nhìn thấy mẹ con họ, trong lòng mặc dù rất muốn đi lên chào một câu, hỏi rõ hôm đó Mạc Thiện Ny gọi điện có việc gì gấp, nhân tiện thể hiện một chút với Mã Quế Phương, cách “cưỡng chế” đó là không thực hiện được.
Có thể lúc đó, vấn đề của Lâm Nhược Khê và Trinh Tú hiển nhiên càng nghiêm trọng hơn, chẳng may đến chậm trường thi, chẳng may hai người phụ nữ bị ức hiếp, vậy là to chuyện, Dương Thần cũng không dám làm phiền nhiều.
Vì thế, Dương Thần không dừng xe lại, chỉ ngồi trong xe, chỉ khẽ vẫy tay về phía hai mẹ con họ, coi như chào hỏi, vội đạp chân ga, rít ga chạy về phía trường học.
Mạc Thiện Ny vừa nhìn thấy Dương Thần, vốn cảm thấy vui mừng, cô đã tưởng Dương Thần cố ý trốn tránh, nhưng hôm nay nếu trở về nhanh như vậy, hẳn là không có chuyện đó.
Kết quả, không đợi Mạc Thiện Ny bước lên phía trước nói một câu, Dương Thần lại tùy ý vẫy tay, rồi lái xe nhanh như bay đi.
Tốc độ lái xe đó, giống như cố gắng chạy nhanh để tránh né.
Đám mây u ám bao phủ xuống, toàn bộ thành thị như là bên trong tầng cát bụi.
Sân bay quốc tế Trung Hải, ở cổng ra của trạm đến quốc tế một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay, chiếc quần đùi màu xanh lá cây thư thái, với một chiếc hành lý cá nhân như vậy chưa đến nửa giờ đã chạy ra, còn khuôn mặt cười hì hì khiến hành khách phía trước nhường cho đi qua.
Đây tất nhiên là Dương Thần vừa ngồi máy bay về vội Trung Hải, Christine cũng cẩn thận, thông qua mối quan hệ của cô, làm một tờ “Hộ chiếu giả” trả lại để đặt chuyến bay có thể đến nơi trước lúc bảy giờ sáng.
Dù là như vậy, do nguyên nhân thời tiết, đến Trung Hải cũng đã gần bảy rưỡi, khiến Dương Thần không thể không gấp gáp về nhà, sợ chậm mất Tú Trinh sớm đi đến trường thi.
Hiện giờ trong lòng của Dương Thần hoang mang rối loạn đối với việc có sấm sét, đặc biệt là cả đêm ở nước Mỹ, mây dông vẫn không chịu tan đi, cho đến sáng sớm mới đẩy mây mù ra, khiến Dương Thần lo lắng hãi hùng cả đêm.
Mặc dù biết như vậy, thời tiết đó thật ra không có liên quan nhiều đến bản thân mình, nhưng vì mục đích bảo hiểm, Dương Thần quyết định nên khiêm tốn vẫn tốt hơn, có lẽ ông trời ghen tỵ chính mình tu hành quá nhanh, liền chuẩn bị chờ cơ hội này để chém mình chăng?
Đặc biệt nghĩ đến trước đây khi đánh nhau với Poseidon, không ngờ ngu xuẩn không quan tâm đến cảm ứng trong khoảng tối tăm u ám, ép buộc đem ra tất cả sức mạnh sống chết để tranh đấu, hiện giờ nghĩ mà phát sợ.
Nếu chính mình ở trong trận đánh, không phải bị đối thủ giết chết, mà là bị thiên kiếp đánh chết, những người phụ nự trong nhà kia chẳng phải là hoàn toàn không có ô dù bảo vệ sao?
Những người ở bên cạnh quan tâm đến mình, nếu như không có cái lá chắn của bản thân mình, sớm muộn gì cũng bị kẻ thù tàn sát sạch cả, sống không bằng chết…vừa nghĩ đến điều này, Dương Thần quyết tâm, sau này hãy tỉnh táo, có lẽ không được tùy ý động thủ sẽ tốt hơn, đặc biệt là với đối thủ có cấp bậc nhất định, chu dù mình có thể thắng, cũng không phải dễ dàng có thể làm được, chẳng may tu luyện có thi triển quá nhiều, Lôi Kiếp lại đến lần nữa, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Đây cũng là nguyên do của tự bản thân Dương Thần đối với việc tu hành những chuyện ngây thơ không biết gì, nếu có thể nhắc nhở một chút với sư phụ của hắn, lúc đó có thể báo cho hắn biết thiên kiếp lẽ nào tùy tiện có thể giáng xuống được?
Nếu trước đây cơ thể Dương Thần không có sức mạnh thật sự, và trình độ của hắn đã đến sát với ranh giới của sự đột phá, cũng sẽ không bị thiên kiếp cảm nhận được.
Hiện giờ, nếu Thần Lôi Thái Thanh thứ nhất đã qua, Thần Lôi Thượng Thanh thứ hai cũng không phải ở khoảng cách chút xíu, dựa vào sự tu hành của Dương Thần, nếu không có duyên cơ lớn, cả đời này gặp Lôi Kiếp lần thứ hai, lần thứ ba cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, vốn đã luyện được môn gần như là công pháp độc môn, lại ở một thế giới với các tu sĩ với năng lực hiếm có, có thể nói, với Dương Thần những thứ này, vốn không có người nào khiến Dương Thần u mê đến nỗi tự mình dọa chính mình.
Đi vào điểm xếp hàng của xe taxi ở phía cửa sân bay, bước qua mặt đất ướt sũng, sau khi Dương Thần cướp được một chiếc xe, rất nhanh hướng về nhà.
Dọc theo đường đi, lúc lúc Dương thần lại xem thời gian, nhưng dòng xe cộ trên đường từ sáng sớm đã chen chúc, có thể thấy ảnh hưởng của việc thi đại học lan đến toàn bộ Trung Hải.
Chầm chậm đi, về đến nhà không ngờ cũng đã hơn tám giờ.
Trên người của Dương Thần cũng không còn đồng Hoa Hạ để trả, sau khi để lái xe đỗ ở cửa, chạy vào trong nhà, vừa lúc Quách Tuyết Hoa từ trên lầu đi xuống, trong khi vú Vương đang cọ rửa trong bếp.
Quách Tuyết Hoa nhìn thấy con trai, mặt hiện rõ niềm vui:
- A, tiểu tử này, tại sao đột nhiên về nhà từ sáng sớm mà không gọi trước một tiếng, chúng ta đã thu dọn bữa sáng rồi.
Dương Thần không còn tâm trạng nào để ăn cơm.
- Mẹ, Trinh Tú đi thi rồi sao?
Quách Hoa Tuyết lườm hắn một cái:
- Con còn nói nữa, cho rằng con đã quên chuyện của con bé, vừa rồi Nhược Khế đã tự mình lái xe đưa đến trường để thi rồi, con về trễ rồi.
Vỗ một cái lên trán, Dương Thần buồn bực chậc miệng:
- Mẹ, tài xế taxi vẫn đứng ở ngoài chờ trả tiền, mẹ đi trả giúp con, con đi lên tầng lấy điện thoại, ít nhất cũng phải gọi điện.
Lúc này vú Vương đeo găng tay cao su đi từ trong bếp ra, có chút bất ngờ nói:
- Cậu à, cậu vừa mới về, ai, tại sao không gọi điện trước đi, con bé Trinh Tú kia tối hôm qua đều chu cái miệng nhỏ nhắn đó.
Dương Thần cười khổ, có thể tưởng tượng được bộ dạng mất mát của Trinh Tú, dù sao cũng chính mình đưa cô trở lại trường học lần nữa chạy nước rút hướng thi vào trường cao đẳng, nhưng lúc cần thiết, mình lại không ở bên cạnh cô.
Cũng không cần nói thêm gì, vội vàng chạy lên tầng.
scapthuankhiet.com
Quách Tuyết Hoa lắc đầu thở dài
- Đứa nhỏ này, vừa về đến nhà cũng không hỏi thăm bề trên một chút, mở miệng là đòi mẹ nó trả tiền xe.
Trên miệng không được vui mừng, nhưng giọng lại có chút yêu quý, đối với Quách Tuyết Hoa, Dương Thần đã lấy từ chỗ bà nhiều lắm, ngược lại khiến người mẹ trước đây không làm đủ trách nhiệm vô cùng thoải mái.
Dương Thần trở lại phòng của mình, sau khi lật điện thoại của mình ra, mới phát hiện ra điện thoại của mình đã hết pin.
Sau khi nhanh chóng nạp điện, Dương Thần mới mở điện thoại, hắn thật sự vẫn không chú ý đến số điện thoại của Lâm Nhược Khê, mới dẫn đến phải đi tìm danh bạ.
Nhưng vừa khởi động máy, Dương Thần trố mắt nhìn hơn mười cuộc điện thoại vẫn chưa nghe: toàn bộ đều là Mạc Thiện Ny.
Nhìn vào ngày tháng, đó là cuộc gọi tới khi sau khi mình đi Thái Bình Dương, bản thân mình vì hôm đó có trường hợp đột xuất mới ra ngoài, vốn trong lòng phiền muộn chưa nói được vài câu, cũng không ngờ rằng mình lại gặp phải nhiều việc như vậy, lại còn ở nước Mỹ hai ngày.
Nếu Mạc Thiện Ny gọi điện nhiều như vậy, đương nhiên có chuyện gấp muốn tìm mình, nhưng đêm đó cô không có dấu hiệu gì muốn nói, điều này khiến Dương Thần có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, trước đây bởi vì câu nói của Mã Quế Phương khiến Mạc Thiện Ny trong tình cảm xuất hiện sự mờ mịt, đến giờ không có nhiều ý tưởng.
Sau trận Lôi Kiếp, tâm tình có chút thay đổi, khiến Dương Thần không nghĩ đến cái khác nữa, mặc dù giữa hai người ở cùng với nhau có chỗ khó khăn, tự mình nghĩ cách giải quyết chính là, bó buộc tình cảm chân thật lẫn nhau, khiến cho người phụ nữ đau khổ, nhưng đó là việc mà người đàn ông không nên làm.
Xin lỗi vợ, chung quy rất xin lỗi một đám những người tình, cách nghĩ này Dương Thần cảm thấy không biết xấu hổ, nhưng ai bảo bản thân mình vốn không phải là người thành thật, những ngày tiếp theo, ở nhà an phận biết nghe lời là được rồi.
Xem ra, sau khi động viên Trinh Tú thi vào cao đẳng, cần phải đi gặp lại Mã Quế Phương, cho dù bà nói cái gì, chức mẹ vợ này đã định sẵn rồi.
Nghĩ xong, Dương Thần tìm số điện thoại của Lâm Nhược Khê, lập tức gọi đi, cho dù trong điện thoại chỉ nói “cố lên”, chung quy so với không nói gì cả vẫn tốt hơn.
Điện thoại “Tút” một lúc mới thông, đang lúc Dương Thần định nói, đầu dây bên kia phát ra tiếng gào loạn cả lên.
- Rốt cục ngươi muốn thế nào?
- Muốn quỵt nợ hay là cái gì?
- Cút ra xa một chút có tin ta sẽ đánh ngươi…
Dương Thần nhíu mày, có chút dự cảm không tốt, vội lớn tiếng hỏi:
- Nhược Khê, Nhược Khê? Chuyện gì vậy?
Bên kia Lâm Nhược Khê dường như không nói được nữa, lộn xộn một lúc, mới có chút thở gấp nói:
- Tại sao đến bây giờ anh mới gọi điện tới… Em đưa Trinh Tú đến trường thi, có chuyện rồi…
Trong tiếng nói lộ ra sự bất lực và hoảng loạn, đó là mức độ gay go mà bình thường tuyệt đối không xuất hiện ở Lâm Nhược Khê.
- Chuyện gì? Nói rõ xem.
Dương Thần lo lắng hỏi.
- Bị đâm xe với người ta ở giao lộ, rõ ràng bọn họ vi phạm quy định giao thông, nhưng lại muốn em phải bồi thường, hôm nay em lại không mang tờ chi phiếu nào, đưa tiền mặt cho họ, họn nói không đủ, không cho đi…
Lâm Nhược Khê lo đến
mức phát khóc, cô không sợ việc bị đả kích ngấm ngầm trên thương trường, nhưng trong xã hội có nhiều bọn vô lại, cô là một thiên kim tiểu thư không thể chống đỡ nổi, ngược lại Trinh Tú lại có một thời gian dài bươn trải trong xã hội, giành lấy việc bảo vệ người chị như cô.
- Anh….anh mau đến đây, Trinh Tú đang chửi nhau với bọn họ, lúc này có lãng phí thời gian, cuộc thi đều không còn kịp nữa.
Đầu óc Dương Thần như nổ tung, trên thế giới này đều có những chuyện rắc rối, vừa nghĩ đến Lâm Nhược Khê mang theo Trinh Tú đang chèo chống với đám người đàn ông trên đường, trong lòng đã thấy tức giận.
Hỏi cụ thể vị trí trên giao lộ, vội vã ném cả điện thoại, quay người chạy xuống lầu.
scapthuankhiet.com
Quách Tuyết Hoa vừa mới ở bên ngoài trả xong tiền cho tài xế, nhìn thấy Dương Thần xuống lầu, chỉ cho rằng muốn ăn sáng, nhưng chưa kịp hỏi gì, Dương Thần nhanh như cơn gió chạy ra ngoài.
Quách Tuyết Hoa ngơ ngác đứng ở đó, cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Dương Thần lấy chiếc xe BMW của mình, vừa định lái xe ra cửa, bỗng nhiên nhìn thấy hai người phụ nữ đang khoác tay nhau, từ cổng lớn của phòng bên cạnh bước ra, vừa lúc đụng phải.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa mộc mạc Mã Quế Phương, đang muốn đi làm, Mạc Thiện Ny mặc đồng phục màu đen đang thân mật nói chuyện gì đó, nhìn thấy chiếc xe BMW chạy ra cổng, đều kinh ngạc nhìn lại.
Dương Thần nhìn thấy mẹ con họ, trong lòng mặc dù rất muốn đi lên chào một câu, hỏi rõ hôm đó Mạc Thiện Ny gọi điện có việc gì gấp, nhân tiện thể hiện một chút với Mã Quế Phương, cách “cưỡng chế” đó là không thực hiện được.
Có thể lúc đó, vấn đề của Lâm Nhược Khê và Trinh Tú hiển nhiên càng nghiêm trọng hơn, chẳng may đến chậm trường thi, chẳng may hai người phụ nữ bị ức hiếp, vậy là to chuyện, Dương Thần cũng không dám làm phiền nhiều.
Vì thế, Dương Thần không dừng xe lại, chỉ ngồi trong xe, chỉ khẽ vẫy tay về phía hai mẹ con họ, coi như chào hỏi, vội đạp chân ga, rít ga chạy về phía trường học.
Mạc Thiện Ny vừa nhìn thấy Dương Thần, vốn cảm thấy vui mừng, cô đã tưởng Dương Thần cố ý trốn tránh, nhưng hôm nay nếu trở về nhanh như vậy, hẳn là không có chuyện đó.
Kết quả, không đợi Mạc Thiện Ny bước lên phía trước nói một câu, Dương Thần lại tùy ý vẫy tay, rồi lái xe nhanh như bay đi.
Tốc độ lái xe đó, giống như cố gắng chạy nhanh để tránh né.
/1662
|