Bất chấp là gọi điện cho Thái Ngưng, Dương Thần đột nhiên đứng dậy, vớ lấy chiếc áo sơ mi chụp lên người, chạy ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, Dương Thần lái xe, phi như bay đến câu lạc bộ Tequila. Vì đó là một câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu tương đối nổi tiếng. Trước đó đã lái xe qua đó vài lần, nên Dương Thần không cần tìm vẫn có thể đến được.
Dù sao Vi Đình Cáo là một người có thân phận, nên đương nhiên sẽ coi khinh cách uống rượu tầm thường, uống rượu cũng phải tìm một nơi tao nhã để uống.
Khi đến giờ cuộc sống về đêm bắt đầu, những ánh đèn xanh đỏ tím vàng ngập tràn đường phố, khắp nơi đều là ánh đèn neon phát sáng, các cô gái thì ăn mặc cực kỳ mát mẻ, lả lướt đi trên đường.
Dương Thần cũng không có tâm trạng đi nhìn những bộ đùi thon đẹp, những bộ ngực đẫy đà đang lồ lộ ở ngoài này. Chỉ cần không đến 15 phút là có thể đến được bãi đỗ xe.
Vừa mới chuẩn bị xuống xe, Dương Thần vừa hay nhìn thấy một chiếc xe Infiniti QX56 màu đen đang đỗ ở bãi đỗ xe.
Sau khi nhận ra đó là xe của ai, Dương Thần liền lẳng lặng đóng cửa xe lại, trốn ở trong, khóe miệng lộ ra một nụ cười tinh quái.
Mở cửa xe ra, rõ ràng là Thái Nghiên đã cởi bộ trang phục cảnh sát và thay vào đó là một chiếc áo màu đỏ tua rua, phối hợp với chiếc quần nóng bỏng màu xám bằng bông.
Cách ăn mặc của nữ cảnh sát này đã làm cho cặp đùi thon dài, thẳng tắp của cô lộ ra, tràn trề sức sống, khiến cặp mắt của bao người phải sáng lên.
Mở cửa chiếc xe sang trọng, Vi Đình Cáo mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, kết hợp với một chiếc quần bò, vẻ mặt tươi cười tự mãn, như kiểu ta đã đến đây một chuyến rồi thì sẽ làm nơi đây được nở mày nở mặt.
Sau khi Thái Nghiên xuống xe, theo bản năng nhìn xung quanh xem có Dương Thần ở đó không. Sau khi quét một lượt, không thấy bóng người nào thì trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
- Nghiên Nhi, nhìn cái gì vậy? Các cựu học sinh đều đang chờ khá sốt ruột rồi đấy.
Vi Đình Cáo vẻ mặt tao nhã nói.
- Dạ.
Thái Nghiên cười một cách miễn cưỡng, gật gật đầu, cùng với Vi Đình Cáo đi đến hướng cửa lớn của câu lạc bộ.
Bởi vì lúc trước đều là người cùng học trong trường cảnh sát, nhưng giờ đây đa số lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Bộ công an của chính phủ. Thái Nghiên cũng ngại không muốn gặp bọn họ.
Vi Đình Cáo định đưa tay ra nắm lấy tay của Thái Nghiên, nhưng Thái Nghiên lại lẳng lặng đưa tay ra trước ngực, không cho người đàn ông này có cơ hội.
Vi Đình Cáo làm bộ như không có chuyện gì, trong mắt lóe lên sự khinh thường, nhưng hắn ta không nóng vội, làm việc này còn phải kiên trì rất nhiều ngày, kiểu gì cũng có cơ hội nắm được tay của đóa hoa mà mình nhớ nhung da diết ở nước ngoài này.
Càng khó chạm đến gần được, thì thời điểm nhấm nháp được nó, vị sẽ càng ngọt.
Chỉ có điều, không đợi cho Vi Đình Cáo đi đến cửa của câu lạc bộ, đột nhiên hắn ta cảm thấy bụng mình đau âm ỉ như bị kích thích…
Vừa nãy còn tốt đẹp thì đột nhiên phát giác ra mình rất muốn đi vệ sinh.
Vi Đình Cáo như choáng váng, ở chỗ bàng quang của mình đang vô cùng khó chịu, phồng lên nhanh chóng.
Ngay lập tức, Vi Đình Cáo đứng yên tại chỗ, không dám bước nửa bước, sợ không kiềm chế nỗi, nước tiểu sẽ phun ra ngoài.
- Tiền bối…Anh, anh sao vậy?
Thái Nghiên tò mò quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, môi run run của Vi Đình Cáo, hơi nghi ngờ.
Vi Đình Cáo che bụng, lấy chút khẩu khí:
- Tôi…Bụng tôi có chút khó chịu…
Thái Nghiên nhất thời không nghĩ ra được, dáng bộ vừa rồi còn như cây đón gió, mà bây giờ lại nhăn nhó như quả mướp đắng.
- Tiền bối, anh vẫn ổn chứ? Hay là anh nhanh vào nhà vệ sinh đi?
Thái Nghiên nhìn gương mặt méo xẹo của Vi Đình Cáo mà muốn phì cười, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Vi Đình Cáo nhíu mày, nhăn mặt đau khổ:
- Tôi...tôi sợ động đậy…sẽ xảy ra chuyện…
Vi Đình Cáo bắt đầu ôm lấy thân, không vặn vẹo nữa, hắn ta cảm thấy miệng cửa ở dưới sẽ không thể đóng nổi nữa.
Thậm chí, có một chút ẩm ướt bắt đầu xuất hiện ở đũng quần.
Đây là cửa chính của câu lạc bộ, một vài vị khách cứ ra ra vào vào, nhân viên bảo vệ cũng huấn luyện như những người trong quân đội, quan sát tình hình bên ngoài.
Lúc này, hai nhân viên bảo vệ mặc tây phục đã chú ý đến biểu hiện khác thường của Vi Đình Cáo, tiến lên phía trước đầy quan tâm, hỏi Vi Đình Cáo đang ăn mặc khá gọn gàng:
- Anh này, anh có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần giúp gì không?
Nhân viên bảo vệ không hỏi thì còn tốt, nhưng vừa hỏi thì Vi Đình Cáo lại cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu hoạt động nhanh hơn.
Dần dần, ngoại trừ việc bàng quang ngày càng căng ra thì cả khúc ruột cũng bắt đầu phình ra. Cảm giác có thể phun ra bất cứ lúc nào, khiến sắc mặt Vi Đình Cáo trở nên xanh mét, tròng mắt như lồi ra.
Không đợi cho hai nhân viên bảo vệ tới gần, Vi Đình Cáo liền thảng thốt kêu lên một tiếng.
- Ui da.
Một thứ chất lỏng nóng hổi trong nháy mắt trào ra ngoài, từ đũng quần Vi Đình Cáo nhanh chóng chảy dần xuống tới tận gót chân.
Giày và mặt đất bắt đầu ngập trong thứ chất lỏng đục ngầu bốc mùi khai đó, thậm chí còn bắn cả lên giày, lan dần ra xa…
Thái Nghiên ngơ ngác, cũng là con gái, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình tiểu ra quần thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, mau chóng lùi bước, sợ lan đến chân.
Hai nhân viên bảo vệ choáng váng, chuyện gì xảy ra vậy? Tên này ở trước cửa câu lạc bộ, tiểu ra quần trước mặt bao nhiêu người.
Vì tiếng động không nhỏ nên rất nhiều người qua đường khác và những vị khách của câu lạc bộ đều quay lại nhìn. Khi nhận ra rõ không ngờ lại là một người đàn ông tướng mạo khá tuấn tú tiểu ra quần, thì cả nam và nữ đều giật mình trước tiên, sau đó cười rộ lên.
- Trời ơi, hôm nay thật đáng tiền, từ khi nào mà trước cửa Tequila lại thú vị thế này?
- Mẹ mẹ mẹ mẹ… Chú kia lớn thế rồi mà còn tiểu ra quần…
- Suỵt, chắc là bệnh nhân thần kinh, tâm thần trốn viện…
Những tiếng cười nhạo liên tiếp vang lên, Vi Đình Cáo hoang mang, căn bản là hắn ta không có thời gian suy nghĩ xem tất cả những việc này là gì, hắn ta chỉ hận một nỗi là lúc này không có cái lỗ nào để chui xuống.
Nhưng sự việc còn chưa kết thúc.
Khi hai nhân viên bảo vệ kia cố chịu đựng mùi khai, muốn tiến lên trước đưa Vi Đình Cáo đến chỗ khác để tránh ảnh hướng đến việc kinh doanh, thì đúng lúc này, bụng Vi Đình Cáo bắt đầu réo lên.
Hai nhân viên bảo vệ sững người lại, trong đầu cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy tiếng “Bủm bủm bủm bủm”.
Một chàng âm thanh ghê tởm vang lên.
Vi Đình Cáo hoảng loạn, cửa phía trước đã mở ra rồi, thì cửa phía sau cũng được đả thông nốt.
Lần này, không chỉ có thứ chất lỏng khai mù ở đũng quần tràn ra mà “thứ hàng tồn kho” nhão nhoét mấy ngày cũng tuồn ra hết.
Hai nhân viên bảo vệ cũng là người. Sau khi hấp tấp chạy đi, cũng không quên chửi rủa vài câu.
- Mẹ kiếp. Đúng là chó bắt chước người. Tên này là người thực vật không có tình cảm à?
- Có phải là có bệnh không, chi bằng báo cảnh sát thôi.
Vi Đình Cáo đã có ý nghĩ chết quách cho xong. Đường đường là công tử của Bộ trưởng Bộ công an-cảnh sát hình sự quốc tế, không ngờ lại không kiềm chế được việc tiểu tiện và trung tiện trước mặt bao nhiêu người.
Lại còn làm thế trước mặt người phụ nữ mà mình muốn có được nữa?
Nhưng hiển nhiên, đây không phải là lúc hắn ta có thể nghĩ tới những điều này, những người đứng xung quanh chỗ này ngày càng đông, tất cả đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ và cười ầm lên.
Vi Đình Cáo mặt cắt không còn giọt máu nhìn xung quanh, nhìn thấy Thái Nghiên đang đứng ở xa, hắn ta khổ sở van nài:
- Nghiên Nhi, Nghiên Nhi giúp tôi…
- A! Đừng qua đây.
Trong lòng Thái Nghiên thực sự đã nghĩ đến trường hợp hắn ta sẽ gây sức ép cho người khác này, chính là một kiệt tác của một số kẻ xấu, đương nhiên cũng chính là bắt đầu cùng phối hợp diễn cái trò hề này. Người phụ nữ này lộ ra khuôn mặt với vẻ sợ hãi, chạy nhanh không để cho Vi Đình Cáo đến gần.
Xung quanh có không ít những đôi nam nữ là các nhân vật nổi tiếng đều kêu gào các nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Tequila.
- Các người sao lại để xảy ra chuyện gì thế này? Sao kẻ điên rồ này lại có thể đến đây? Nơi này thối như thế này là không thể được, còn có muốn để chúng tôi vào nữa không đấy?
- Mau đưa kẻ điên rồ này đến bệnh viên ngay đi. Nhỡ nước tiểu bắn lên người yêu tôi thì biết làm thế nào?
Các nhân viên bảo vệ nghe thấy bên ngoài đang nháo nhác thì đều chạy ra, bị giám đốc câu lạc bộ vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, quát:
- Các người còn đứng lì ở đó làm gì? Mau đưa kẻ điên rồ này đến bệnh viện tâm thần đi.
- Đừng có động đến tôi. Tôi không bị tâm thần. Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế.
Vi Đình Cáo kêu to, các chất thải trong bụng không ngừng tuôn ra. “Bủm bủm”, tiếng rắm đánh không ngừng bên tai.
Lúc này, dường như thêm một chứng cứ vô cùng xác thực, đây chính là một tên điên từ bênh viện tâm thần chạy đến.
- Còn là cảnh sát hình sự quốc tế sao? Ha ha. Quả nhiên là kẻ điên.
Những người vây xung quanh đều cười rộ lên.
Các nhân viên bảo vệ vì miếng cơm manh áo, bất chấp mùi tanh tưởi, xông lên như ong vỡ tổ, lôi Vi Đình Cáo đi.
Nhưng Vi Đình Cáo dù sao cũng được huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp có tính quốc tế, nếu như không có vài bàn chải, cũng sẽ không đơn phương độc mã bị phái đến Hoa Hạ thực thi nhiệm vụ.
Vài nhân viên bảo vệ này mặc dù là quân nhân đã xuất ngũ, nhưng so với Vi Đình Cáo thì cũng ngơ ngác không có mấy chiêu, bị chặn đầu, không cách nào đến gần được.
Vị giám đốc câu lạc bộ kia cũng nổi giận. Đây chẳng phải là cho khách thấy nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ không có thực lực sao?
- Các người không bắt nổi cả tên điên đó. Đừng hòng được hưởng tiền lương tháng này.
Dưới áp lực của tiền bạc, các nhân viên bảo vệ nhất thời thể hiện hết tài lực.
- Bà chủ nhà hàng này không tin không thể trị được anh em nhà các người.
Vài nhân viên bảo vệ liều mạng, dùng hết những quyền đấm đá học được trong quân đội trổ ra hết, dần dần cũng tìm được cảm giác, không chế được Vi Đình Cáo.
Nhưng đúng lúc này, thứ chất thải ở đũng quần Vi Đình Cáo, vì hoạt động mạnh nên đều rớt từ trong quần ra.
Bởi vậy, Vi Đình Cáo chỉ hơi đá chân ra, thì thứ chất thải màu vàng đó từ trong quần bay ra, bốc mùi thối um.
- A!!
Tiếng một người phụ nữ hét chói cả tai, không ngờ phân của Vi Đình Cáo lại quăng lên mặt của người phụ nữ ở xa kia.
Rất nhanh sau đó, Dương Thần lái xe, phi như bay đến câu lạc bộ Tequila. Vì đó là một câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu tương đối nổi tiếng. Trước đó đã lái xe qua đó vài lần, nên Dương Thần không cần tìm vẫn có thể đến được.
Dù sao Vi Đình Cáo là một người có thân phận, nên đương nhiên sẽ coi khinh cách uống rượu tầm thường, uống rượu cũng phải tìm một nơi tao nhã để uống.
Khi đến giờ cuộc sống về đêm bắt đầu, những ánh đèn xanh đỏ tím vàng ngập tràn đường phố, khắp nơi đều là ánh đèn neon phát sáng, các cô gái thì ăn mặc cực kỳ mát mẻ, lả lướt đi trên đường.
Dương Thần cũng không có tâm trạng đi nhìn những bộ đùi thon đẹp, những bộ ngực đẫy đà đang lồ lộ ở ngoài này. Chỉ cần không đến 15 phút là có thể đến được bãi đỗ xe.
Vừa mới chuẩn bị xuống xe, Dương Thần vừa hay nhìn thấy một chiếc xe Infiniti QX56 màu đen đang đỗ ở bãi đỗ xe.
Sau khi nhận ra đó là xe của ai, Dương Thần liền lẳng lặng đóng cửa xe lại, trốn ở trong, khóe miệng lộ ra một nụ cười tinh quái.
Mở cửa xe ra, rõ ràng là Thái Nghiên đã cởi bộ trang phục cảnh sát và thay vào đó là một chiếc áo màu đỏ tua rua, phối hợp với chiếc quần nóng bỏng màu xám bằng bông.
Cách ăn mặc của nữ cảnh sát này đã làm cho cặp đùi thon dài, thẳng tắp của cô lộ ra, tràn trề sức sống, khiến cặp mắt của bao người phải sáng lên.
Mở cửa chiếc xe sang trọng, Vi Đình Cáo mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, kết hợp với một chiếc quần bò, vẻ mặt tươi cười tự mãn, như kiểu ta đã đến đây một chuyến rồi thì sẽ làm nơi đây được nở mày nở mặt.
Sau khi Thái Nghiên xuống xe, theo bản năng nhìn xung quanh xem có Dương Thần ở đó không. Sau khi quét một lượt, không thấy bóng người nào thì trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
- Nghiên Nhi, nhìn cái gì vậy? Các cựu học sinh đều đang chờ khá sốt ruột rồi đấy.
Vi Đình Cáo vẻ mặt tao nhã nói.
- Dạ.
Thái Nghiên cười một cách miễn cưỡng, gật gật đầu, cùng với Vi Đình Cáo đi đến hướng cửa lớn của câu lạc bộ.
Bởi vì lúc trước đều là người cùng học trong trường cảnh sát, nhưng giờ đây đa số lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Bộ công an của chính phủ. Thái Nghiên cũng ngại không muốn gặp bọn họ.
Vi Đình Cáo định đưa tay ra nắm lấy tay của Thái Nghiên, nhưng Thái Nghiên lại lẳng lặng đưa tay ra trước ngực, không cho người đàn ông này có cơ hội.
Vi Đình Cáo làm bộ như không có chuyện gì, trong mắt lóe lên sự khinh thường, nhưng hắn ta không nóng vội, làm việc này còn phải kiên trì rất nhiều ngày, kiểu gì cũng có cơ hội nắm được tay của đóa hoa mà mình nhớ nhung da diết ở nước ngoài này.
Càng khó chạm đến gần được, thì thời điểm nhấm nháp được nó, vị sẽ càng ngọt.
Chỉ có điều, không đợi cho Vi Đình Cáo đi đến cửa của câu lạc bộ, đột nhiên hắn ta cảm thấy bụng mình đau âm ỉ như bị kích thích…
Vừa nãy còn tốt đẹp thì đột nhiên phát giác ra mình rất muốn đi vệ sinh.
Vi Đình Cáo như choáng váng, ở chỗ bàng quang của mình đang vô cùng khó chịu, phồng lên nhanh chóng.
Ngay lập tức, Vi Đình Cáo đứng yên tại chỗ, không dám bước nửa bước, sợ không kiềm chế nỗi, nước tiểu sẽ phun ra ngoài.
- Tiền bối…Anh, anh sao vậy?
Thái Nghiên tò mò quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, môi run run của Vi Đình Cáo, hơi nghi ngờ.
Vi Đình Cáo che bụng, lấy chút khẩu khí:
- Tôi…Bụng tôi có chút khó chịu…
Thái Nghiên nhất thời không nghĩ ra được, dáng bộ vừa rồi còn như cây đón gió, mà bây giờ lại nhăn nhó như quả mướp đắng.
- Tiền bối, anh vẫn ổn chứ? Hay là anh nhanh vào nhà vệ sinh đi?
Thái Nghiên nhìn gương mặt méo xẹo của Vi Đình Cáo mà muốn phì cười, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Vi Đình Cáo nhíu mày, nhăn mặt đau khổ:
- Tôi...tôi sợ động đậy…sẽ xảy ra chuyện…
Vi Đình Cáo bắt đầu ôm lấy thân, không vặn vẹo nữa, hắn ta cảm thấy miệng cửa ở dưới sẽ không thể đóng nổi nữa.
Thậm chí, có một chút ẩm ướt bắt đầu xuất hiện ở đũng quần.
Đây là cửa chính của câu lạc bộ, một vài vị khách cứ ra ra vào vào, nhân viên bảo vệ cũng huấn luyện như những người trong quân đội, quan sát tình hình bên ngoài.
Lúc này, hai nhân viên bảo vệ mặc tây phục đã chú ý đến biểu hiện khác thường của Vi Đình Cáo, tiến lên phía trước đầy quan tâm, hỏi Vi Đình Cáo đang ăn mặc khá gọn gàng:
- Anh này, anh có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần giúp gì không?
Nhân viên bảo vệ không hỏi thì còn tốt, nhưng vừa hỏi thì Vi Đình Cáo lại cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu hoạt động nhanh hơn.
Dần dần, ngoại trừ việc bàng quang ngày càng căng ra thì cả khúc ruột cũng bắt đầu phình ra. Cảm giác có thể phun ra bất cứ lúc nào, khiến sắc mặt Vi Đình Cáo trở nên xanh mét, tròng mắt như lồi ra.
Không đợi cho hai nhân viên bảo vệ tới gần, Vi Đình Cáo liền thảng thốt kêu lên một tiếng.
- Ui da.
Một thứ chất lỏng nóng hổi trong nháy mắt trào ra ngoài, từ đũng quần Vi Đình Cáo nhanh chóng chảy dần xuống tới tận gót chân.
Giày và mặt đất bắt đầu ngập trong thứ chất lỏng đục ngầu bốc mùi khai đó, thậm chí còn bắn cả lên giày, lan dần ra xa…
Thái Nghiên ngơ ngác, cũng là con gái, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình tiểu ra quần thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, mau chóng lùi bước, sợ lan đến chân.
Hai nhân viên bảo vệ choáng váng, chuyện gì xảy ra vậy? Tên này ở trước cửa câu lạc bộ, tiểu ra quần trước mặt bao nhiêu người.
Vì tiếng động không nhỏ nên rất nhiều người qua đường khác và những vị khách của câu lạc bộ đều quay lại nhìn. Khi nhận ra rõ không ngờ lại là một người đàn ông tướng mạo khá tuấn tú tiểu ra quần, thì cả nam và nữ đều giật mình trước tiên, sau đó cười rộ lên.
- Trời ơi, hôm nay thật đáng tiền, từ khi nào mà trước cửa Tequila lại thú vị thế này?
- Mẹ mẹ mẹ mẹ… Chú kia lớn thế rồi mà còn tiểu ra quần…
- Suỵt, chắc là bệnh nhân thần kinh, tâm thần trốn viện…
Những tiếng cười nhạo liên tiếp vang lên, Vi Đình Cáo hoang mang, căn bản là hắn ta không có thời gian suy nghĩ xem tất cả những việc này là gì, hắn ta chỉ hận một nỗi là lúc này không có cái lỗ nào để chui xuống.
Nhưng sự việc còn chưa kết thúc.
Khi hai nhân viên bảo vệ kia cố chịu đựng mùi khai, muốn tiến lên trước đưa Vi Đình Cáo đến chỗ khác để tránh ảnh hướng đến việc kinh doanh, thì đúng lúc này, bụng Vi Đình Cáo bắt đầu réo lên.
Hai nhân viên bảo vệ sững người lại, trong đầu cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy tiếng “Bủm bủm bủm bủm”.
Một chàng âm thanh ghê tởm vang lên.
Vi Đình Cáo hoảng loạn, cửa phía trước đã mở ra rồi, thì cửa phía sau cũng được đả thông nốt.
Lần này, không chỉ có thứ chất lỏng khai mù ở đũng quần tràn ra mà “thứ hàng tồn kho” nhão nhoét mấy ngày cũng tuồn ra hết.
Hai nhân viên bảo vệ cũng là người. Sau khi hấp tấp chạy đi, cũng không quên chửi rủa vài câu.
- Mẹ kiếp. Đúng là chó bắt chước người. Tên này là người thực vật không có tình cảm à?
- Có phải là có bệnh không, chi bằng báo cảnh sát thôi.
Vi Đình Cáo đã có ý nghĩ chết quách cho xong. Đường đường là công tử của Bộ trưởng Bộ công an-cảnh sát hình sự quốc tế, không ngờ lại không kiềm chế được việc tiểu tiện và trung tiện trước mặt bao nhiêu người.
Lại còn làm thế trước mặt người phụ nữ mà mình muốn có được nữa?
Nhưng hiển nhiên, đây không phải là lúc hắn ta có thể nghĩ tới những điều này, những người đứng xung quanh chỗ này ngày càng đông, tất cả đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ và cười ầm lên.
Vi Đình Cáo mặt cắt không còn giọt máu nhìn xung quanh, nhìn thấy Thái Nghiên đang đứng ở xa, hắn ta khổ sở van nài:
- Nghiên Nhi, Nghiên Nhi giúp tôi…
- A! Đừng qua đây.
Trong lòng Thái Nghiên thực sự đã nghĩ đến trường hợp hắn ta sẽ gây sức ép cho người khác này, chính là một kiệt tác của một số kẻ xấu, đương nhiên cũng chính là bắt đầu cùng phối hợp diễn cái trò hề này. Người phụ nữ này lộ ra khuôn mặt với vẻ sợ hãi, chạy nhanh không để cho Vi Đình Cáo đến gần.
Xung quanh có không ít những đôi nam nữ là các nhân vật nổi tiếng đều kêu gào các nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Tequila.
- Các người sao lại để xảy ra chuyện gì thế này? Sao kẻ điên rồ này lại có thể đến đây? Nơi này thối như thế này là không thể được, còn có muốn để chúng tôi vào nữa không đấy?
- Mau đưa kẻ điên rồ này đến bệnh viên ngay đi. Nhỡ nước tiểu bắn lên người yêu tôi thì biết làm thế nào?
Các nhân viên bảo vệ nghe thấy bên ngoài đang nháo nhác thì đều chạy ra, bị giám đốc câu lạc bộ vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, quát:
- Các người còn đứng lì ở đó làm gì? Mau đưa kẻ điên rồ này đến bệnh viện tâm thần đi.
- Đừng có động đến tôi. Tôi không bị tâm thần. Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế.
Vi Đình Cáo kêu to, các chất thải trong bụng không ngừng tuôn ra. “Bủm bủm”, tiếng rắm đánh không ngừng bên tai.
Lúc này, dường như thêm một chứng cứ vô cùng xác thực, đây chính là một tên điên từ bênh viện tâm thần chạy đến.
- Còn là cảnh sát hình sự quốc tế sao? Ha ha. Quả nhiên là kẻ điên.
Những người vây xung quanh đều cười rộ lên.
Các nhân viên bảo vệ vì miếng cơm manh áo, bất chấp mùi tanh tưởi, xông lên như ong vỡ tổ, lôi Vi Đình Cáo đi.
Nhưng Vi Đình Cáo dù sao cũng được huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp có tính quốc tế, nếu như không có vài bàn chải, cũng sẽ không đơn phương độc mã bị phái đến Hoa Hạ thực thi nhiệm vụ.
Vài nhân viên bảo vệ này mặc dù là quân nhân đã xuất ngũ, nhưng so với Vi Đình Cáo thì cũng ngơ ngác không có mấy chiêu, bị chặn đầu, không cách nào đến gần được.
Vị giám đốc câu lạc bộ kia cũng nổi giận. Đây chẳng phải là cho khách thấy nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ không có thực lực sao?
- Các người không bắt nổi cả tên điên đó. Đừng hòng được hưởng tiền lương tháng này.
Dưới áp lực của tiền bạc, các nhân viên bảo vệ nhất thời thể hiện hết tài lực.
- Bà chủ nhà hàng này không tin không thể trị được anh em nhà các người.
Vài nhân viên bảo vệ liều mạng, dùng hết những quyền đấm đá học được trong quân đội trổ ra hết, dần dần cũng tìm được cảm giác, không chế được Vi Đình Cáo.
Nhưng đúng lúc này, thứ chất thải ở đũng quần Vi Đình Cáo, vì hoạt động mạnh nên đều rớt từ trong quần ra.
Bởi vậy, Vi Đình Cáo chỉ hơi đá chân ra, thì thứ chất thải màu vàng đó từ trong quần bay ra, bốc mùi thối um.
- A!!
Tiếng một người phụ nữ hét chói cả tai, không ngờ phân của Vi Đình Cáo lại quăng lên mặt của người phụ nữ ở xa kia.
/1662
|