Dương Thần hừ lạnh một tiếng, khí lực uy áp của Tiên Thiên đại viên mãn đối với mình trước đây còn có chút kiêng kị, nhưng từ bước hóa thần, lại vượt qua một lần Lôi kiếp, tiến vào cái cảnh giới huyền diệu chính mình cũng chưa hiểu rõ này, đó chẳng là cái gì cả.
Vung tay một cái, khí lực uy áp toàn bộ đại sảnh bị đánh tan thành mây khói, như chưa có gì xảy ra.
- Tôi không đến cãi nhau với các người, cũng không có hứng thú biết quy củ của các người, tôi chỉ biết là, tôi nói chuyện tử tế, các người lại ác miệng bịa đặt, cho rằng tôi dễ bắt nạt? Hay là nghĩ tôi không dám động thủ?
Dương Thần thi triển chiêu thức kia, tuy không biểu lộ công lực thật, nhưng làm cho các trưởng lão và Đường Điện Sơn sắc mặt biến đổi.
Mọi người ở đây có Tiên Thiên cảnh giới, đúng là không cảm nhận được Dương Thần có chút dao động khí lực nào, nhưng cũng không ngờ Dương Thần đã sớm đột phá, cho nên chỉ cho rằng Dương Thần luyện công pháp tà môn.
Đường Lộ Di sắc mặt thay đổi nói:
- Nghe đồn tiểu tử ngươi đã đến Tiên Thiên đại viên mãn, xem ra cũng có bản lĩnh, công lực thật thâm hậu.
Tất nhiên dù Dương Thần có lộ ra chút tài năng, những người ở đây cũng không thể thấy được cảnh giới thật của hắn.
- Nếu ngươi cho rằng có thể ở Đường môn làm càn như vậy, ngươi đã sai rồi, Đường Lộ Di cười lạnh nói:
- Đều là Tiên Thiên đại viên mãn, ta và huynh trưởng cùng ra tay, ngươi không có phần thắng.
Thấy việc đến nước này, có nguy cơ không tốt, Thái Ngưng vội đứng dậy, chắn trước mặt Dương Thần, quật cường đối đầu Đường Lộ Di nói:
- Sư phụ, sao lại không thể nói chuyện từ từ, đừng làm mọi chuyện rối lên.
Đường Lộ Di trừng mắt:
- Con bé thối này, dám trách sư phụ sao? Cũng không chịu nghĩ lại là ai nuôi lớn con, truyền võ công cho con? Giờ lại còn cùng với một tên đàn ông bát nháo không biết từ đâu ra đến cãi cùng sư phụ?
Thái Ngưng khuôn mặt xinh đẹp giận đỏ lên, có chút nước dâng lên trong mắt:
- Đệ tử không dám trách sư phụ, nhưng đệ tử không rõ, trước đó rõ ràng đã nói rồi, đệ tử mang theo Dương Thần đến, mọi người sẽ cùng tiến vào “Lầu Vạn Quyển” thảo luận, sao tự nhiên lại không thể nói chuyện tử tế, thành ra sự việc này?
Dương Thần đứng lên từ phía sau, một tay giữ chặt tay Thái Ngưng, kéo cô đến cạnh mình, không hài lòng nói:
- Em lại không nghe lời, anh cần em che chắn cho anh hả? Lại thay anh tự tiện ra mặt, anh sẽ tụt quần đánh vào mông em đó.
- Đồ vô sỉ, trước mặt mọi người còn nói những lời hạ lưu như vậy!
Đường Lộ Di đỏ mặt lên giáo huấn.
Đường Điện Sơn ở đằng kia nhìn một hồi lâu liền đứng dậy, bước đến.
- Ngưng nhi à, để sư thúc nói cho con biết…
Đường Điện Sơn sờ sờ râu cá trê, cười nói:
- Thực ra, trước khi con mang theo Dương Thần tới đây, cũng đã quyết định sẽ không cho hắn vào “Lầu Vạn Quyển”, đó không phải chỗ ai cũng vào được, nếu công pháp quan trọng nào truyền ra ngoài, đó không phải là tổn thất lớn của Hoa Hạ sao? Cậu ta mới về nước hai năm, lại có tiếng xấu là đứa con bị Dương gia vứt bỏ, sao có thể tiến vào được?
Thái Ngưng khuôn mặt trắng bệch, cô bỗng nhiên ý thức được sự tình không đơn giản như cô nghĩ.
Dương Thần ngạc nhiên nói:
- Nói vậy các người để tôi đến là có việc khác muốn nói?
- Không phải nói..
Đường Điện Sơn trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Là muốn cậu giao ra, bảo vật vốn nên thuộc về võ giới cổ Hoa Hạ.
- Tôi? Tôi thì có bảo vật gì?
Dương Thần khó hiểu.
- Hừ, còn giả bộ?
Đường Lộ Di ánh mắt như chim ưng, cười xót xa nói:
- Vân Miểu đã báo cho tôi biết, những gì cậu luyện, chính là công pháp “hướng niệm diễn sinh kinh” mà lúc đầu Thục Sơn vì Tống Thiên đi mất mà thất truyền, tất cả đã được thu nạp trong “Lầu Vạn Quyển”, chỉ có duy nhất “vãng niên diễn sinh kinh” của cậu là công pháp mạnh nhất của Thục Sơn, trước giờ chưa bao giờ xuất hiện, nếu hiện giờ xuất hiện, tất nhiên phải trả lại cho Thục Sơn, nói cách khác, phải để Đường môn giữ gìn mới là hợp lý.
Dương Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:
- Tôi còn tưởng là cái gì, không ngờ là công pháp của tôi, được, được, được…
Ba tiếng “được” hô lên, Dương Thần xem như đã hiểu ra:
- Các người thật tính toán tỉ mỉ, không cho tôi chút công pháp nào thì thôi, còn muốn cướp đi công pháp duy nhất của tôi là sao, Vân Miểu sư thái là truyền nhân của Thục Sơn còn chưa hỏi tôi, các người lại muốn thay trời hành đạo?
- Vân Miểu sư thái kia sớm đã hoàn tục, không vì kế thừa Thục Sơn mà làm bất cứ việc gì. Đường Gia Bảo chúng ta kế thừa võ đạo Thục Sơn nhất mạch, thu hồi “vãng niên diễn sinh kinh” của cậu cũng không có gì là không ổn, dù sao cũng chưa ai thấy Tống Thiên Hành chính thức nhận cậu làm đệ tử Thục Sơn, thân phận của cậu cũng là Minh Vương hải ngoại, không phải là người Hoa Hạ thuần túy, cũng chưa từng thấy lời thề trung thành của cậu, nếu không muốn bị chúng tôi phế bỏ công lực toàn thân, hãy giao thần công ra, bằng không…
Đường Điện Sơn dần dần lạnh như băng nói.
Thái Ngưng đã không nghe tiếp được nữa, dường như khó tin được những người trước mắt mình lại làm vậy, đứng cạnh Dương Thần lạnh run.
Dương Thần đưa tay vỗ vỗ lưng Thái Ngưng, ra hiệu với cô không có việc gì, tiếp tục cười nói:
- Bằng không các người sẽ động thủ sao?
- Đây là cậu nói đó, chúng tôi đã khuyên bảo thật lòng, nếu cậu không nghe…
Đường Điện Sơn ngữ điệu tăng lên:
- Vậy đừng trách người của Đường mỗ không nể cậu là trưởng tôn Dương gia, bốn đại gia tộc ở Hoa Hạ trong mắt Đường môn chúng tôi có thể thay thế Dương gia, các gia tộc mạnh Yến Kinh không ít, Đường Gia Bảo chúng tôi cũng không ngại làm xáo trộn trật tự bấy lâu nay ở Yến Kinh.
Trong phòng không khí lập tức căng thẳng vô cùng.
Dương Thần suy nghĩ một lát hỏi:
- Tôi thật rất ngạc nhiên, rốt cuộc là động lực nào khiến các người xuất quân đến mười cao thủ Tiên Thiên cướp đoạt “hướng niên vãng sinh kinh” của tôi, dù cho môn thần công này rất cao cấp, nhưng cũng không phải không có những loại công pháp khác có thể sánh bằng. Các người cũng không thể không biết rằng “vãng niên diễn sinh kinh” là thuật Thục Sơn truyền lại nhiều thế hệ, muốn tôi giao nộp ra, đây đúng là hành vi cướp đoạt, các người có lấy được cũng không thể luyện kịp, thậm chí chưa chắc đã hiểu được công pháp này, làm ra chuyện thiếu suy nghĩ này, hẳn là phải có nguyên nhân.
- Không cần hỏi nhiều, chỉ cần nói giao nộp hay không…?
Đường Lộ Di trên mặt biến sắc, nhưng rất nhanh chóng giọng lạnh lùng, kiên quyết hỏi.
Dương Thần nhún vai:
- Tôi là người không để ý thể diện, nhưng vẫn cần sự tôn nghiêm của đàn ông, sao có thể nói muốn đoạt lấy là tôi sẽ giao ra? Như vậy sau này trước mặt những người phụ nữ của tôi, tôi làm sao sống được? Phải không, Ngưng nhi?
Thái Ngưng vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần, sau đó bỗng nhiên chắn ngang trước mặt hắn, đối mặt với Đường Lộ Di, giọng vô cùng kiên nghị nói:
- Sư phụ, nếu mọi người cứ ép người quá đáng, Ngưng nhi dù đại nghịch bất đạo cũng sẽ cùng Dương Thần dùng chính chiêu “Mạn Thiên Hoa Vũ” mà sư phụ dạy để bảo vệ lựa chọn của chính mình.
Tuy Thái Ngưng rất tin tưởng Dương Thần, nhưng trong lòng cô cũng chỉ rõ ràng sức mạnh của đám người Đường Lộ Di và Đường Điện Sơn, chưa từng thấy công lực Tiên Thiên cảnh giới của Dương Thần, nên tóm lại là vẫn lo lắng.
- Nghịch đồ… ngươi…
Đường Lộ Di trừng mắt, tràn đầy sát khí nói:
- Ta thấy ngươi đã bị tên khốn này mê hoặc rồi, nếu đã như vậy, hôm nay ta sẽ phế đi võ công của ngươi.
Nói xong, Đường Lộ Di không nói thêm gì nữa, chỉ mở rộng bàn tay năm ngón dài nhỏ, nhanh chóng chộp về phía cổ Thái Ngưng.
Chi một trảo đơn giản như vậy, nhưng lại có sự biến hóa khôn lường, tuy rằng không dùng toàn lực, nhưng để đối phó với Thái Ngưng không hề có Tiên Thiên cảnh giới cũng là dư thừa.
Khuôn mặt Thái Ngưng trắng bệch, bối rối từ tay phóng ra hơn mười chiếc trâm hoa mai hàn tinh, định đỡ đòn của sư phụ.
Dựa vào thực lực chưa đạt đến Tiên Thiên cảnh giới của cô, muốn phản kích vốn không có khả năng.
Nhưng dù sao cũng là ám khí của tổ tông Đường môn để lại, đây lại là sư phụ của Thái Ngưng, Đường Lộ Di vung nhẹ mái tóc dài, thân mình xoay tròn, tất cả trâm hoa mai đều bị sợi tóc trắng lại.
Đồng thời tay Đường Lộ Di cũng sắp quơ được Thái Ngưng.
Thái Ngưng dường như không thể tin được, chính sư phụ của mình lại muốn nhẫn tâm hạ thủ!
Giữa lúc đó, Dương Thần đưa ra bàn tay to lớn, duỗi ra trước mặt Thái Ngưng, rồi giống như cầm đồ vật gì đó, thoải mái nắm chặt lại.
Chân khí Tiên Thiên Tiêm bạch ngọc thủ mà Đường Lộ Di vừa đánh trả lại liền bị tóm chặt, không thể tới gần Thái Ngưng nửa phân.
Vung tay một cái, khí lực uy áp toàn bộ đại sảnh bị đánh tan thành mây khói, như chưa có gì xảy ra.
- Tôi không đến cãi nhau với các người, cũng không có hứng thú biết quy củ của các người, tôi chỉ biết là, tôi nói chuyện tử tế, các người lại ác miệng bịa đặt, cho rằng tôi dễ bắt nạt? Hay là nghĩ tôi không dám động thủ?
Dương Thần thi triển chiêu thức kia, tuy không biểu lộ công lực thật, nhưng làm cho các trưởng lão và Đường Điện Sơn sắc mặt biến đổi.
Mọi người ở đây có Tiên Thiên cảnh giới, đúng là không cảm nhận được Dương Thần có chút dao động khí lực nào, nhưng cũng không ngờ Dương Thần đã sớm đột phá, cho nên chỉ cho rằng Dương Thần luyện công pháp tà môn.
Đường Lộ Di sắc mặt thay đổi nói:
- Nghe đồn tiểu tử ngươi đã đến Tiên Thiên đại viên mãn, xem ra cũng có bản lĩnh, công lực thật thâm hậu.
Tất nhiên dù Dương Thần có lộ ra chút tài năng, những người ở đây cũng không thể thấy được cảnh giới thật của hắn.
- Nếu ngươi cho rằng có thể ở Đường môn làm càn như vậy, ngươi đã sai rồi, Đường Lộ Di cười lạnh nói:
- Đều là Tiên Thiên đại viên mãn, ta và huynh trưởng cùng ra tay, ngươi không có phần thắng.
Thấy việc đến nước này, có nguy cơ không tốt, Thái Ngưng vội đứng dậy, chắn trước mặt Dương Thần, quật cường đối đầu Đường Lộ Di nói:
- Sư phụ, sao lại không thể nói chuyện từ từ, đừng làm mọi chuyện rối lên.
Đường Lộ Di trừng mắt:
- Con bé thối này, dám trách sư phụ sao? Cũng không chịu nghĩ lại là ai nuôi lớn con, truyền võ công cho con? Giờ lại còn cùng với một tên đàn ông bát nháo không biết từ đâu ra đến cãi cùng sư phụ?
Thái Ngưng khuôn mặt xinh đẹp giận đỏ lên, có chút nước dâng lên trong mắt:
- Đệ tử không dám trách sư phụ, nhưng đệ tử không rõ, trước đó rõ ràng đã nói rồi, đệ tử mang theo Dương Thần đến, mọi người sẽ cùng tiến vào “Lầu Vạn Quyển” thảo luận, sao tự nhiên lại không thể nói chuyện tử tế, thành ra sự việc này?
Dương Thần đứng lên từ phía sau, một tay giữ chặt tay Thái Ngưng, kéo cô đến cạnh mình, không hài lòng nói:
- Em lại không nghe lời, anh cần em che chắn cho anh hả? Lại thay anh tự tiện ra mặt, anh sẽ tụt quần đánh vào mông em đó.
- Đồ vô sỉ, trước mặt mọi người còn nói những lời hạ lưu như vậy!
Đường Lộ Di đỏ mặt lên giáo huấn.
Đường Điện Sơn ở đằng kia nhìn một hồi lâu liền đứng dậy, bước đến.
- Ngưng nhi à, để sư thúc nói cho con biết…
Đường Điện Sơn sờ sờ râu cá trê, cười nói:
- Thực ra, trước khi con mang theo Dương Thần tới đây, cũng đã quyết định sẽ không cho hắn vào “Lầu Vạn Quyển”, đó không phải chỗ ai cũng vào được, nếu công pháp quan trọng nào truyền ra ngoài, đó không phải là tổn thất lớn của Hoa Hạ sao? Cậu ta mới về nước hai năm, lại có tiếng xấu là đứa con bị Dương gia vứt bỏ, sao có thể tiến vào được?
Thái Ngưng khuôn mặt trắng bệch, cô bỗng nhiên ý thức được sự tình không đơn giản như cô nghĩ.
Dương Thần ngạc nhiên nói:
- Nói vậy các người để tôi đến là có việc khác muốn nói?
- Không phải nói..
Đường Điện Sơn trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
- Là muốn cậu giao ra, bảo vật vốn nên thuộc về võ giới cổ Hoa Hạ.
- Tôi? Tôi thì có bảo vật gì?
Dương Thần khó hiểu.
- Hừ, còn giả bộ?
Đường Lộ Di ánh mắt như chim ưng, cười xót xa nói:
- Vân Miểu đã báo cho tôi biết, những gì cậu luyện, chính là công pháp “hướng niệm diễn sinh kinh” mà lúc đầu Thục Sơn vì Tống Thiên đi mất mà thất truyền, tất cả đã được thu nạp trong “Lầu Vạn Quyển”, chỉ có duy nhất “vãng niên diễn sinh kinh” của cậu là công pháp mạnh nhất của Thục Sơn, trước giờ chưa bao giờ xuất hiện, nếu hiện giờ xuất hiện, tất nhiên phải trả lại cho Thục Sơn, nói cách khác, phải để Đường môn giữ gìn mới là hợp lý.
Dương Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:
- Tôi còn tưởng là cái gì, không ngờ là công pháp của tôi, được, được, được…
Ba tiếng “được” hô lên, Dương Thần xem như đã hiểu ra:
- Các người thật tính toán tỉ mỉ, không cho tôi chút công pháp nào thì thôi, còn muốn cướp đi công pháp duy nhất của tôi là sao, Vân Miểu sư thái là truyền nhân của Thục Sơn còn chưa hỏi tôi, các người lại muốn thay trời hành đạo?
- Vân Miểu sư thái kia sớm đã hoàn tục, không vì kế thừa Thục Sơn mà làm bất cứ việc gì. Đường Gia Bảo chúng ta kế thừa võ đạo Thục Sơn nhất mạch, thu hồi “vãng niên diễn sinh kinh” của cậu cũng không có gì là không ổn, dù sao cũng chưa ai thấy Tống Thiên Hành chính thức nhận cậu làm đệ tử Thục Sơn, thân phận của cậu cũng là Minh Vương hải ngoại, không phải là người Hoa Hạ thuần túy, cũng chưa từng thấy lời thề trung thành của cậu, nếu không muốn bị chúng tôi phế bỏ công lực toàn thân, hãy giao thần công ra, bằng không…
Đường Điện Sơn dần dần lạnh như băng nói.
Thái Ngưng đã không nghe tiếp được nữa, dường như khó tin được những người trước mắt mình lại làm vậy, đứng cạnh Dương Thần lạnh run.
Dương Thần đưa tay vỗ vỗ lưng Thái Ngưng, ra hiệu với cô không có việc gì, tiếp tục cười nói:
- Bằng không các người sẽ động thủ sao?
- Đây là cậu nói đó, chúng tôi đã khuyên bảo thật lòng, nếu cậu không nghe…
Đường Điện Sơn ngữ điệu tăng lên:
- Vậy đừng trách người của Đường mỗ không nể cậu là trưởng tôn Dương gia, bốn đại gia tộc ở Hoa Hạ trong mắt Đường môn chúng tôi có thể thay thế Dương gia, các gia tộc mạnh Yến Kinh không ít, Đường Gia Bảo chúng tôi cũng không ngại làm xáo trộn trật tự bấy lâu nay ở Yến Kinh.
Trong phòng không khí lập tức căng thẳng vô cùng.
Dương Thần suy nghĩ một lát hỏi:
- Tôi thật rất ngạc nhiên, rốt cuộc là động lực nào khiến các người xuất quân đến mười cao thủ Tiên Thiên cướp đoạt “hướng niên vãng sinh kinh” của tôi, dù cho môn thần công này rất cao cấp, nhưng cũng không phải không có những loại công pháp khác có thể sánh bằng. Các người cũng không thể không biết rằng “vãng niên diễn sinh kinh” là thuật Thục Sơn truyền lại nhiều thế hệ, muốn tôi giao nộp ra, đây đúng là hành vi cướp đoạt, các người có lấy được cũng không thể luyện kịp, thậm chí chưa chắc đã hiểu được công pháp này, làm ra chuyện thiếu suy nghĩ này, hẳn là phải có nguyên nhân.
- Không cần hỏi nhiều, chỉ cần nói giao nộp hay không…?
Đường Lộ Di trên mặt biến sắc, nhưng rất nhanh chóng giọng lạnh lùng, kiên quyết hỏi.
Dương Thần nhún vai:
- Tôi là người không để ý thể diện, nhưng vẫn cần sự tôn nghiêm của đàn ông, sao có thể nói muốn đoạt lấy là tôi sẽ giao ra? Như vậy sau này trước mặt những người phụ nữ của tôi, tôi làm sao sống được? Phải không, Ngưng nhi?
Thái Ngưng vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần, sau đó bỗng nhiên chắn ngang trước mặt hắn, đối mặt với Đường Lộ Di, giọng vô cùng kiên nghị nói:
- Sư phụ, nếu mọi người cứ ép người quá đáng, Ngưng nhi dù đại nghịch bất đạo cũng sẽ cùng Dương Thần dùng chính chiêu “Mạn Thiên Hoa Vũ” mà sư phụ dạy để bảo vệ lựa chọn của chính mình.
Tuy Thái Ngưng rất tin tưởng Dương Thần, nhưng trong lòng cô cũng chỉ rõ ràng sức mạnh của đám người Đường Lộ Di và Đường Điện Sơn, chưa từng thấy công lực Tiên Thiên cảnh giới của Dương Thần, nên tóm lại là vẫn lo lắng.
- Nghịch đồ… ngươi…
Đường Lộ Di trừng mắt, tràn đầy sát khí nói:
- Ta thấy ngươi đã bị tên khốn này mê hoặc rồi, nếu đã như vậy, hôm nay ta sẽ phế đi võ công của ngươi.
Nói xong, Đường Lộ Di không nói thêm gì nữa, chỉ mở rộng bàn tay năm ngón dài nhỏ, nhanh chóng chộp về phía cổ Thái Ngưng.
Chi một trảo đơn giản như vậy, nhưng lại có sự biến hóa khôn lường, tuy rằng không dùng toàn lực, nhưng để đối phó với Thái Ngưng không hề có Tiên Thiên cảnh giới cũng là dư thừa.
Khuôn mặt Thái Ngưng trắng bệch, bối rối từ tay phóng ra hơn mười chiếc trâm hoa mai hàn tinh, định đỡ đòn của sư phụ.
Dựa vào thực lực chưa đạt đến Tiên Thiên cảnh giới của cô, muốn phản kích vốn không có khả năng.
Nhưng dù sao cũng là ám khí của tổ tông Đường môn để lại, đây lại là sư phụ của Thái Ngưng, Đường Lộ Di vung nhẹ mái tóc dài, thân mình xoay tròn, tất cả trâm hoa mai đều bị sợi tóc trắng lại.
Đồng thời tay Đường Lộ Di cũng sắp quơ được Thái Ngưng.
Thái Ngưng dường như không thể tin được, chính sư phụ của mình lại muốn nhẫn tâm hạ thủ!
Giữa lúc đó, Dương Thần đưa ra bàn tay to lớn, duỗi ra trước mặt Thái Ngưng, rồi giống như cầm đồ vật gì đó, thoải mái nắm chặt lại.
Chân khí Tiên Thiên Tiêm bạch ngọc thủ mà Đường Lộ Di vừa đánh trả lại liền bị tóm chặt, không thể tới gần Thái Ngưng nửa phân.
/1662
|