- Đá thần gì?
Dương Thần nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ đáng thương vô tội.
Bát Nhã đặt hai tay bắt chéo trên ngực, những đường cong bị ép chặt thu hút sự chú ý, thân hình mềm mại gập xuống rồi liền bật lên, một mùi hương ngây ngất quyến rũ tỏa ra.
- Không cần giả vờ giả vịt trước mặt ta.
Khuôn mặt Bát Nhã không chút biểu cảm nói:
- Nhiều năm trước mi hầu như đã dùng sức mạnh của mình phá hủy hoàn toàn Zero, tuy rằng xem ra sức mạnh của mi không như đồn thổi, hoặc có thể trước đây mi nhờ vả được sức mạnh nào đó, số đá thần mà Zero có được trong lần tiêu diệt đó đều bị biến mất hết, tất cả các thế lực đều đi săn tìm tung tích của Zero, nhưng đều không thu hoạch được gì, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu ra rằng đá thần đã nằm hết trong tay mi, cũng chỉ có mi là kẻ hiểu rõ nhất về giá trị của đá thần...
Bát Nhã thấy Dương Thần không có phản ứng gì, hừ giọng nói:
- Nếu như mi ngoan ngoãn ở trong vương quốc của mi thì có lẽ chúng ta còn có vài phần kiêng nể, nhưng nếu mi đã cố tình kiếm chuyện trở về Hoa Hạ, hơn nữa còn bỏ qua các thủ hạ của ngươi, vậy thì đừng trách chúng ta đã hành động như thế, chúng ta không động thủ thì sớm muộn cũng có kẻ khác động thủ thôi, chỉ là bọn họ vẫn kiêng nể mi, bao gồm cả đám người nước Hoa Hạ Viêm Hoàng Thiết Lữ vô tư trung thành kia, chỉ có điều bọn chúng không nhìn xa trông rộng như bọn ta mà thôi, Minh Vương, cũng chẳng cần nghi ngờ chúng ta có đem mi thiêu rụi thành tro không, trong mắt chúng ta chỉ có Thiên Hoàng của đế quốc Nhật Bản thôi.
- Ừ...
Dương Thần vã vã vào miệng nói:
- Có thể ngươi không biết, nước Hoa Hạ hiện nay không còn chế độ phong kiến nữa rồi, ngươi nhắc đến vương với hoàng gì gì đó là có người đến bắn bỏ đấy.
- Ai chứ?
Bát Nhã nhíu mày cười bảo:
- Mi cho rằng còn có ai có thể cứu ngươi sao?
Chưa dứt lời, một trong hai tên Ninja đột nhiên ngã ngửa.
- Kẻ nào?
Bát Nhã lập tức thủ thế, không hề hoang mang nghe ngóng xung quanh.
Tên còn lại cũng không vì đồng bọn ngã xuống mà nao núng, trong tay bật lên hai lưỡi dao sáng lóe, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, ở phía đầu hẻm nhỏ một bóng đen bay đến nhẹ nhàng, nhảy trên mấy tấm chắn mưa, phong thái duyên dáng giống như đang biểu diễn.
- Cẩn thận!
Nhìn thấy điều bất thường Bát Nhã lùi một bước, vừa mới nhắc nhở một câu cũng là đã muộn rồi.
- Vút.
Một âm thanh như tiếng gió lướt rất nhỏ để có thể nghe thấy, tên Ninja còn lại cũng không kịp né tránh, trên đầu đột nhiên có một lỗ nhỏ, máu túa ra không ngừng.
Tên Ninja thượng đẳng không thể hiểu được ngã vật xuống đất, trong hẻm chỉ còn lại một mình Bát Nhã.
Bát Nhã nhìn thứ bị bắn xuống dưới chân, là một loại ám khí nhỏ bé giống như cây đinh, sắc mặt nghiêm trọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đã hạ xuống mặt đất, nói:
- Là Hoa Vũ của Viêm Hoàng Thiết Lữ sao?
Nhảy từ trên xuống là một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc áo phông đen bó sát và chiếc quần bò, đường cong đầy đặn mà không khoa trương, mái tóc dài bay phất phơ trong gió đêm nhẹ chạm vào khuôn mặt hờ hững, giống như một đóa hồng đen nở trong đêm tối.
- Đây không phải là nơi mà các ngươi nên đến.
Giọng nói của Hoa Vũ có chút huyền ảo, nhưng cảm xúc ẩn giấu trong đó lại rất rõ ràng, cô rất phản cảm với người phụ nữ trước mặt mình.
Bát Nhã định thần, cười khanh khách nói:
- Không ngờ Minh Vương và Viêm Hoàng Thiết Lữ lại hợp tác, không ngờ lại phái Hoa Vũ – một trong số đám Bát Bộ đến đây bảo vệ, tin tức này nếu truyền ra ngoài không biết các bang hội ở quê nhà làm nhiệm vụ duy trì hòa bình bên ngoài ở các nước khác sẽ nghĩ như thế nào, phải rồi, lẽ nào đá thần đã được giao vào tay nước Hoa Hạ?
- Thảo nào ngươi chỉ đạt được đến cấp Ninja, không thể nào thăng cấp nữa, xem ra mức độ thông minh của ngươi cũng chỉ có hạn thôi...
Dương Thần đột nhiên đứng thẳng người dậy, phủi bụi trên quần, nụ cười đầy ẩn ý:
- Nếu như ta cần sự giúp đỡ của cô ấy thì ta đã chết cách đây mười năm rồi.
- Mi sao lại...
Khuôn mặt Bát Nhã cuối cùng cũng đã biến sắc, vẻ mặt ngạc nhiên cực độ:
- Sao mi có thể đứng dậy được?
- Vẫn có thể đứng dậy được mà, vừa nãy là đùa chơi với cô thôi.
Dương Thần lại nhìn sang phía Hoa Vũ đang im lặng, nói:
- Hơn nữa nếu tôi không diễn màn kịch này, thì cô gái này không biết tới khi nào mới xuất đầu lộ diện, tôi không muốn lúc nào cũng có người bám đuôi.
Bát Nhã giận dữ đỏ mặt:
- Từ đầu mi đã biết ta đóng giả sao?
- Ban đầu ta chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì khi ngươi từ nhà vệ sinh đi ra trên đầu lưỡi không có màu vàng của nước chanh, đương nhiên ngươi có thể cho rằng khả năng quan sát của ta có chút biến thái, nhưng chẳng qua ta chỉ tình cờ nhìn thấy thôi.
Dương Thần nói tiếp:
- Sau đó ngươi lại bất ngờ đi theo hai người đàn ông lạ mặt, hơn nữa ta thấy trong mắt chúng có vẻ rất tôn kính ngươi chứ không mang vẻ gì là quan tâm thân thiết, chỉ có thể nói là khả năng diễn xuất của các người vẫn chưa đạt.
- Nên mi vẫn tiếp tục lợi dụng ta?
Bát Nhã cảm thấy vô cùng nhục nhã, đòn Dịch Dung mà cô hiểu rõ nhất lại bị tên háo sắc này nhìn xuyên thấu.
- Sai rồi, là Hội Bát Kỳ các người tự tìm phiền phức đấy chứ, ta đâu có mời các người, phải vậy không tiểu thư Hoa Vũ?
Dương Thần nháy mắt với Hoa Vũ, cô gái trẻ trung xinh đẹp này là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, là một thành viên của nhóm người Bát Bộ Bỉ Long Gia Thần Bí, cũng không thể tưởng tượng nổi, Dương Thần cảm thấy gương mặt của cô gái này rất quen.
Hoa Vũ không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi lại:
- Anh không bị trúng độc?
Dương Thần lắc đầu:
- Có, nhưng lượng chất độc chưa đủ, chưa thể hạ gục tôi.
Bát Nhã nhìn Dương Thần như nhìn một quái vật, nói một cách khó tin:
- Không thể nào, loại độc này chỉ cần một tí là đã hạ được một con voi, mi... mi là đồ quái vật...
Dương Thần cười nhe răng:
- Hiệp khách ngươi đoán đúng rồi đấy, tiếc là không thể tặng thêm điểm cho ngươi.
- Ngươi tốt nhất là để ý tới mình một chút đi.
Hoa Vũ giơ tay lên, trong tay nắm một khẩu súng lục ánh bạc.
Bát Nhã hiểu rõ, loại súng này không thể bắn đạn, nhưng có thể bắn ra thứ không kém hơn viên đạn, là một loại vũ khí sát thương vô thanh, là thứ mà giới sát thủ vẫn thường hay sử dụng, nhưng từ lâu đã nghe nói, Hoa Vũ của nhóm Bát Bộ xuất thân từ Đường Môn, bởi vì kế thừa thuật “Mạn Thiên Hoa Vũ” nên có biệt hiệu là “Hoa Vũ”.
Ám khí sát thương của cô, ngoại trừ dùng súng thì có thể dùng bất cứ chỗ nào trên người.
Vốn chỉ là một Hoa Vũ, mà Bát Nhã – một trong ba cao thủ Ninja thượng đẳng không việc gì lại phải sợ hãi, có khả năng liều mạng, nhưng phía sau cô ta còn có một tên nguy hiểm ngấm ngầm khó lường trước, thái độ không rõ ràng, Bát Nhã hiểu không thể tấn công.
- Muốn chạy thì chạy nhanh đi.
Dương Thần hiểu được suy nghĩ của Bát Nhã, nói như thúc giục.
Bát Nhã nhìn hắn oán hận, đứng đó mơ hồ, cuối cùng giống như một làn khói nhanh chóng biến mất.
Hoa Vũ nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi mắt như sao lóe lên, khẩu súng chuyển sang tay trái, người xoay sang bên trái, hai ám khí hình đinh vọt ra.
- Vù.
Chỉ nhìn thấy hai mũi ám khí xẹt qua như một theo một quỹ đạo, không đâm vào vách tường xi măng.
Một vài mảnh vải rách màu tím sẫm bay phất phơ rồi rơi xuống đất, Bát Nhã biến mất hoàn toàn trong con ngõ nhỏ heo hút.
- Thuật biến thân.
Hoa Vũ có chút không cam chịu thu súng về, chất vấn Dương Thần:
- Anh có khả năng giữ cô ta lại, sao lại không ra tay?
Dương Thần nhún vai:
- Tôi mà ra tay, khác nào nói tôi và các người là bạn?
- Anh là người Hoa Hạ.
Sắc mặt Hoa Vũ lạnh lùng:
- Cô ta là kẻ địch của nước chúng ta.
- Bắt cô ấy, thì càng có thêm nhiều địch.
Dương Thần nói
- Đợi lần sau cô ta xuất hiện, tô chắc chắn sẽ ra tay, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
- Đồ đàn ông hèn nhát.
Hoa Vũ khinh thường nhìn Dương Thần, xoay người bỏ đi.
Dương Thần cũng không giận dữ, chỉ đang nghĩ đến một chuyện, vội gọi lai:
- Đừng đi vội, cô rất giống một nữ sĩ quan cảnh sát, hai người có phải là chị em không?
Nói thực lòng, hắn chẳng để ý gì đến Bát Nhã, nhưng chỉ thấy cô gái Hoa vũ trước mặt thật sự rất giống Thái Nghiên.
Hoa Vũ bước đi một bước, không quay đầu lại, chỉ nói nhỏ:
- Đó là em gái tôi.
Thì ra là thế, Dương Thần cười hì hì gật đầu thì ra là hai chị em, hắn lại hỏi:
- Vậy còn Đường Đường thì sao? Cô đã cứu con bé chưa?
- Cô bé an toàn rồi, nhưng quần áo bị lột sạch, sau khi tôi báo lại cho vệ sĩ của cô bé thì đưa cho quần áo rồi, bây giờ có lẽ người ta đang đón về đấy.
Dương Thần hài lòng gật đầu:
- Cô làm việc tốt lắm, xem ra để cô theo tôi cũng tốt đấy chứ.
Nhiệm vụ của tôi thất bại rồi, sau này sẽ không đi theo anh nữa đâu, xác mấy người này lát nữa sẽ có người xử lý, anh mau đi đi.
Hoa Vũ nói xong thì bước nhanh khỏi con hẻm nhỏ.
Dương Thần nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ đáng thương vô tội.
Bát Nhã đặt hai tay bắt chéo trên ngực, những đường cong bị ép chặt thu hút sự chú ý, thân hình mềm mại gập xuống rồi liền bật lên, một mùi hương ngây ngất quyến rũ tỏa ra.
- Không cần giả vờ giả vịt trước mặt ta.
Khuôn mặt Bát Nhã không chút biểu cảm nói:
- Nhiều năm trước mi hầu như đã dùng sức mạnh của mình phá hủy hoàn toàn Zero, tuy rằng xem ra sức mạnh của mi không như đồn thổi, hoặc có thể trước đây mi nhờ vả được sức mạnh nào đó, số đá thần mà Zero có được trong lần tiêu diệt đó đều bị biến mất hết, tất cả các thế lực đều đi săn tìm tung tích của Zero, nhưng đều không thu hoạch được gì, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu ra rằng đá thần đã nằm hết trong tay mi, cũng chỉ có mi là kẻ hiểu rõ nhất về giá trị của đá thần...
Bát Nhã thấy Dương Thần không có phản ứng gì, hừ giọng nói:
- Nếu như mi ngoan ngoãn ở trong vương quốc của mi thì có lẽ chúng ta còn có vài phần kiêng nể, nhưng nếu mi đã cố tình kiếm chuyện trở về Hoa Hạ, hơn nữa còn bỏ qua các thủ hạ của ngươi, vậy thì đừng trách chúng ta đã hành động như thế, chúng ta không động thủ thì sớm muộn cũng có kẻ khác động thủ thôi, chỉ là bọn họ vẫn kiêng nể mi, bao gồm cả đám người nước Hoa Hạ Viêm Hoàng Thiết Lữ vô tư trung thành kia, chỉ có điều bọn chúng không nhìn xa trông rộng như bọn ta mà thôi, Minh Vương, cũng chẳng cần nghi ngờ chúng ta có đem mi thiêu rụi thành tro không, trong mắt chúng ta chỉ có Thiên Hoàng của đế quốc Nhật Bản thôi.
- Ừ...
Dương Thần vã vã vào miệng nói:
- Có thể ngươi không biết, nước Hoa Hạ hiện nay không còn chế độ phong kiến nữa rồi, ngươi nhắc đến vương với hoàng gì gì đó là có người đến bắn bỏ đấy.
- Ai chứ?
Bát Nhã nhíu mày cười bảo:
- Mi cho rằng còn có ai có thể cứu ngươi sao?
Chưa dứt lời, một trong hai tên Ninja đột nhiên ngã ngửa.
- Kẻ nào?
Bát Nhã lập tức thủ thế, không hề hoang mang nghe ngóng xung quanh.
Tên còn lại cũng không vì đồng bọn ngã xuống mà nao núng, trong tay bật lên hai lưỡi dao sáng lóe, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, ở phía đầu hẻm nhỏ một bóng đen bay đến nhẹ nhàng, nhảy trên mấy tấm chắn mưa, phong thái duyên dáng giống như đang biểu diễn.
- Cẩn thận!
Nhìn thấy điều bất thường Bát Nhã lùi một bước, vừa mới nhắc nhở một câu cũng là đã muộn rồi.
- Vút.
Một âm thanh như tiếng gió lướt rất nhỏ để có thể nghe thấy, tên Ninja còn lại cũng không kịp né tránh, trên đầu đột nhiên có một lỗ nhỏ, máu túa ra không ngừng.
Tên Ninja thượng đẳng không thể hiểu được ngã vật xuống đất, trong hẻm chỉ còn lại một mình Bát Nhã.
Bát Nhã nhìn thứ bị bắn xuống dưới chân, là một loại ám khí nhỏ bé giống như cây đinh, sắc mặt nghiêm trọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đã hạ xuống mặt đất, nói:
- Là Hoa Vũ của Viêm Hoàng Thiết Lữ sao?
Nhảy từ trên xuống là một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc áo phông đen bó sát và chiếc quần bò, đường cong đầy đặn mà không khoa trương, mái tóc dài bay phất phơ trong gió đêm nhẹ chạm vào khuôn mặt hờ hững, giống như một đóa hồng đen nở trong đêm tối.
- Đây không phải là nơi mà các ngươi nên đến.
Giọng nói của Hoa Vũ có chút huyền ảo, nhưng cảm xúc ẩn giấu trong đó lại rất rõ ràng, cô rất phản cảm với người phụ nữ trước mặt mình.
Bát Nhã định thần, cười khanh khách nói:
- Không ngờ Minh Vương và Viêm Hoàng Thiết Lữ lại hợp tác, không ngờ lại phái Hoa Vũ – một trong số đám Bát Bộ đến đây bảo vệ, tin tức này nếu truyền ra ngoài không biết các bang hội ở quê nhà làm nhiệm vụ duy trì hòa bình bên ngoài ở các nước khác sẽ nghĩ như thế nào, phải rồi, lẽ nào đá thần đã được giao vào tay nước Hoa Hạ?
- Thảo nào ngươi chỉ đạt được đến cấp Ninja, không thể nào thăng cấp nữa, xem ra mức độ thông minh của ngươi cũng chỉ có hạn thôi...
Dương Thần đột nhiên đứng thẳng người dậy, phủi bụi trên quần, nụ cười đầy ẩn ý:
- Nếu như ta cần sự giúp đỡ của cô ấy thì ta đã chết cách đây mười năm rồi.
- Mi sao lại...
Khuôn mặt Bát Nhã cuối cùng cũng đã biến sắc, vẻ mặt ngạc nhiên cực độ:
- Sao mi có thể đứng dậy được?
- Vẫn có thể đứng dậy được mà, vừa nãy là đùa chơi với cô thôi.
Dương Thần lại nhìn sang phía Hoa Vũ đang im lặng, nói:
- Hơn nữa nếu tôi không diễn màn kịch này, thì cô gái này không biết tới khi nào mới xuất đầu lộ diện, tôi không muốn lúc nào cũng có người bám đuôi.
Bát Nhã giận dữ đỏ mặt:
- Từ đầu mi đã biết ta đóng giả sao?
- Ban đầu ta chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì khi ngươi từ nhà vệ sinh đi ra trên đầu lưỡi không có màu vàng của nước chanh, đương nhiên ngươi có thể cho rằng khả năng quan sát của ta có chút biến thái, nhưng chẳng qua ta chỉ tình cờ nhìn thấy thôi.
Dương Thần nói tiếp:
- Sau đó ngươi lại bất ngờ đi theo hai người đàn ông lạ mặt, hơn nữa ta thấy trong mắt chúng có vẻ rất tôn kính ngươi chứ không mang vẻ gì là quan tâm thân thiết, chỉ có thể nói là khả năng diễn xuất của các người vẫn chưa đạt.
- Nên mi vẫn tiếp tục lợi dụng ta?
Bát Nhã cảm thấy vô cùng nhục nhã, đòn Dịch Dung mà cô hiểu rõ nhất lại bị tên háo sắc này nhìn xuyên thấu.
- Sai rồi, là Hội Bát Kỳ các người tự tìm phiền phức đấy chứ, ta đâu có mời các người, phải vậy không tiểu thư Hoa Vũ?
Dương Thần nháy mắt với Hoa Vũ, cô gái trẻ trung xinh đẹp này là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, là một thành viên của nhóm người Bát Bộ Bỉ Long Gia Thần Bí, cũng không thể tưởng tượng nổi, Dương Thần cảm thấy gương mặt của cô gái này rất quen.
Hoa Vũ không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi lại:
- Anh không bị trúng độc?
Dương Thần lắc đầu:
- Có, nhưng lượng chất độc chưa đủ, chưa thể hạ gục tôi.
Bát Nhã nhìn Dương Thần như nhìn một quái vật, nói một cách khó tin:
- Không thể nào, loại độc này chỉ cần một tí là đã hạ được một con voi, mi... mi là đồ quái vật...
Dương Thần cười nhe răng:
- Hiệp khách ngươi đoán đúng rồi đấy, tiếc là không thể tặng thêm điểm cho ngươi.
- Ngươi tốt nhất là để ý tới mình một chút đi.
Hoa Vũ giơ tay lên, trong tay nắm một khẩu súng lục ánh bạc.
Bát Nhã hiểu rõ, loại súng này không thể bắn đạn, nhưng có thể bắn ra thứ không kém hơn viên đạn, là một loại vũ khí sát thương vô thanh, là thứ mà giới sát thủ vẫn thường hay sử dụng, nhưng từ lâu đã nghe nói, Hoa Vũ của nhóm Bát Bộ xuất thân từ Đường Môn, bởi vì kế thừa thuật “Mạn Thiên Hoa Vũ” nên có biệt hiệu là “Hoa Vũ”.
Ám khí sát thương của cô, ngoại trừ dùng súng thì có thể dùng bất cứ chỗ nào trên người.
Vốn chỉ là một Hoa Vũ, mà Bát Nhã – một trong ba cao thủ Ninja thượng đẳng không việc gì lại phải sợ hãi, có khả năng liều mạng, nhưng phía sau cô ta còn có một tên nguy hiểm ngấm ngầm khó lường trước, thái độ không rõ ràng, Bát Nhã hiểu không thể tấn công.
- Muốn chạy thì chạy nhanh đi.
Dương Thần hiểu được suy nghĩ của Bát Nhã, nói như thúc giục.
Bát Nhã nhìn hắn oán hận, đứng đó mơ hồ, cuối cùng giống như một làn khói nhanh chóng biến mất.
Hoa Vũ nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi mắt như sao lóe lên, khẩu súng chuyển sang tay trái, người xoay sang bên trái, hai ám khí hình đinh vọt ra.
- Vù.
Chỉ nhìn thấy hai mũi ám khí xẹt qua như một theo một quỹ đạo, không đâm vào vách tường xi măng.
Một vài mảnh vải rách màu tím sẫm bay phất phơ rồi rơi xuống đất, Bát Nhã biến mất hoàn toàn trong con ngõ nhỏ heo hút.
- Thuật biến thân.
Hoa Vũ có chút không cam chịu thu súng về, chất vấn Dương Thần:
- Anh có khả năng giữ cô ta lại, sao lại không ra tay?
Dương Thần nhún vai:
- Tôi mà ra tay, khác nào nói tôi và các người là bạn?
- Anh là người Hoa Hạ.
Sắc mặt Hoa Vũ lạnh lùng:
- Cô ta là kẻ địch của nước chúng ta.
- Bắt cô ấy, thì càng có thêm nhiều địch.
Dương Thần nói
- Đợi lần sau cô ta xuất hiện, tô chắc chắn sẽ ra tay, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
- Đồ đàn ông hèn nhát.
Hoa Vũ khinh thường nhìn Dương Thần, xoay người bỏ đi.
Dương Thần cũng không giận dữ, chỉ đang nghĩ đến một chuyện, vội gọi lai:
- Đừng đi vội, cô rất giống một nữ sĩ quan cảnh sát, hai người có phải là chị em không?
Nói thực lòng, hắn chẳng để ý gì đến Bát Nhã, nhưng chỉ thấy cô gái Hoa vũ trước mặt thật sự rất giống Thái Nghiên.
Hoa Vũ bước đi một bước, không quay đầu lại, chỉ nói nhỏ:
- Đó là em gái tôi.
Thì ra là thế, Dương Thần cười hì hì gật đầu thì ra là hai chị em, hắn lại hỏi:
- Vậy còn Đường Đường thì sao? Cô đã cứu con bé chưa?
- Cô bé an toàn rồi, nhưng quần áo bị lột sạch, sau khi tôi báo lại cho vệ sĩ của cô bé thì đưa cho quần áo rồi, bây giờ có lẽ người ta đang đón về đấy.
Dương Thần hài lòng gật đầu:
- Cô làm việc tốt lắm, xem ra để cô theo tôi cũng tốt đấy chứ.
Nhiệm vụ của tôi thất bại rồi, sau này sẽ không đi theo anh nữa đâu, xác mấy người này lát nữa sẽ có người xử lý, anh mau đi đi.
Hoa Vũ nói xong thì bước nhanh khỏi con hẻm nhỏ.
/1662
|