Hai người ăn xong bữa ăn khuya, trên đường về nhà, Trinh Tú yên lặng không nói năng câu gì, sau khi về đến nhà cũng vội vã chaỵ lên phòng mình, Dương Thần cũng nghĩ rằng cô mệt nên cũng không hỏi nhiều.
Vốn dĩ, Dương Thần còn định đi tìm gặp Lâm Nhược Khê nói mấy câu, không ngờ cô lại khóa cửa phòng rồi, không cho hắn cơ hội kịp phản ứng.
Cũng chẳng còn cách nào khác, Dương Thần đành phải đợi đến sáng mai, lúc Lâm Nhược Khê đi tập thể dục thôi.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới ló ở đằng đông, thành phố quốc tế Trung Hải đã nhộn nhịp hẳn lên.
Bởi vì lí do địa lý, nên khu vực biệt thự phía Tây yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng bởi vì là khu nhà giàu, nên mới sáng sớm ra cũng có không ít người đi tập thể dục, đặc biệt là mấy ông bà già, ngoài việc đi rèn luyện thân thể, ở khu này còn có không ít phong trào khác.
Xuất phát từ tính nhân bản của con người trong thiết kế, phía Đông khu biệt thự phía Tây có đào một cái hồ nhân tạo, bốn phía là các dụng cụ thể hình, sân chơi, để cho những người sống trong những khu biệt thự xa hoa sang trọng ở đây đến vui chơi, vận động.
Cây cối um tùm xanh tốt, mặt đường đổ nhựa, một bóng người thanh tú mĩ lệ chậm rãi chạy qua.
Lâm Nhược Khê mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, một chiếc quần thể thao màu xám, một đôi giày chạy bộ màu hồng phấn, giống như hai ngày trước, chạy từ nhà đến tận đây.
Con đường ven hồ có không ít người, dù đã quen với việc cô chạy qua đây, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không ít ông bà lão chỉ trỏ tò mò, cô gái này là con gái hay là con dâu nhà ai vậy?
Ba ngày đầu tiên còn có mấy người đàn ông trẻ tuổi đến tiếp cận, những người đó không phải là quản lí cấp cao thì cũng phải là những người trẻ tuổi tài cao, nhưng điều bị cô gái này lạnh lùng bỏ qua.
Những người này trong lòng không phục, đương nhiên sẽ đi điều tra lai lịch của Lâm Nhược Khê, lúc đó mới phát hiện ra, mĩ nhân đột nhiên xuất hiện đó, không ngờ lại là chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, thế nên , tất cả đều ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Không nói đến việc bây giờ người ta đã kết hôn, cho dù có là độc thân đi chăng nữa, thì đám người này cũng không dám trèo cao, chỉ là chào hỏi đơn thuần mà thôi, không chừng sau này biết đâu lại có cơ hội làm bạn, cùng hợp tác làm ăn thì sao.
Lâm Nhược Khê vốn dĩ cũng không muốn chạy đến chỗ có người, nhưng ở trong cái thành phố rộng lớn này, tìm một nơi không có người để chạy bộ, thật sự là khó khăn, huống hồ Dương Thần còn nói không khí nơi này trong lành, cái hồ này cũng rất thích hợp cho việc chạy bộ, nhưng, cũng không quản nhiều chuyện, người khác thích nhìn như thế nào thì để cho họ nhìn.
Chạy được hơn mười phút, Lâm Nhược Khê cảm thấy hơi mệt, nên giảm bớt tốc độ xuống, hay tay chống lấy hông, bắt đầu bước đi chậm rãi.
Lâm Nhược Khê cảm thấy hôm nay chạy khá mệt, dường như trong lòng có một tảng đá đang đè lên vậy, khiến cho mình không gượng dậy nổi.
Trong đầu, chỉ hiện lên hình ảnh của buổi tối tối hôm trước khi Dương Thần bỏ đi, càng đáng giận hơn là, thái độ xin lỗi với mình còn không nghiêm túc, căn bản là không thấy được thành ý ở đâu cả.
- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối, lúc nào cũng nói người ta phải rèn luyện này nọ, vậy mà mới sáng ra đã đi luyện công với Sắc Vi rồi, chẳng lẽ tôi dễ bắt nạt lắm sao?
Lâm Nhược Khê lẩm bẩm, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất.
Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một bàn tay, cầm chai nước khoáng.
- Chửi thầm cái gì đấy, có phải anh chỉ đi lo cho Sắc Vi đâu, anh mới chỉ đi có hai ba lần thôi mà.
Nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông này, Lâm Nhược Khê có đôi chút giật mình, quay đầu lại nhìn, không biết Dương Thần đã đến bên cạnh mình từ lúc nào không hay.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Bà xã, xem em kìa, uống nước đi, chảy bao nhiêu mồ hôi như thế, thời tiết cũng thật là, mới sáng sớm ra mà đã nóng như vậy rồi.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê trong chớp mắt đã trở nên lạnh lùng, cũng không cầm lấy chai nước, liếc nhìn Dương Thần một cái...
Chỉ nhìn thấy, Dương Thần đang đi một chiếc xe đạp giống như là đang đi mua đồ ăn vậy, một màu vàng quê mùa, cũng không biết là lấy được ở đâu.
- Thế nào, chiếc xe này rất đẹp phải không,
Dương Thần đắc ý nói:
- Hôm qua anh đến nơi tập thể hình để mua đấy, người bán bảo anh nên mua xe đạp leo núi, anh nói anh muốn mua một chiếc xe có thể đèo được bà xã của mình, thế nên đã mua chiếc xe này, Nhược Khê bảo bối, anh mua chiếc xe này là vì em đấy!
Nói xong, Dương Thần không quên vỗ vào chiếc bacbaga ở đằng sau.
Lời Dương Thần nói là thật, hôm qua lúc đi mua liền nghĩ ngay đến việc lấy lòng Lâm Nhược Khê, chỉ tiếc là vẫn chưa có dịp dùng đến.
Ngồi chiếc xe này?
Lâm Nhược Khê cảm thấy trừ phi mình điên thì mới đi ngồi lên chiếc xe này.
Cũng không để ý đến hắn nữa, Lâm Nhược Khê lại tiếp tục chạy.
Dương Thần cũng biết là không dễ dàng như vậy, đạp xe một cách thong thả đuổi theo, duy trì với Lâm Nhược Khê một khoảng cách ngắn.
- Nhược Khê, anh sai rồi, em đại phát từ bi tha thứ cho anh đi, mặc dù anh biết trước đây cũng có vài lần rồi, nhưng mà tình huống không giống nhau mà. Cùng lắm thì, lần sau không cần biết là xảy ra chuyện gấp gì, đều dẫn em đi cùng, tuyệt đối không để em lại một mình, được không?
Lâm Nhược Khê giống như không nghe thấy gì hết, tiếp tục chạy.
Dương Thần cũng không bỏ cuộc, tiếp tục tủm tỉm cười nói:
- Bà xã, nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ bắt đầu gọi thật to tên của em lên đấy.
Lâm Nhược Khê nghe thấy có cái gì đó là lạ, gọi? Gọi cái gì?
Lúc này, sự xuất hiện của Dương Thần đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, mọi người đều tò mò, một người thanh niên, đạp một chiếc xe đạp giống như đồ bỏ đi như thế này, rốt cuộc đang làm gì, cho dù là có theo đuổi mĩ nữ đi chăng nữa, thì cũng không nên keo kiệt như vậy chứ.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thần, ý tứ rất rõ ràng:
- Anh đừng có làm chuyện xằng bậy.
Vẻ mặt Dương Thần đáng thương vô cùng,
- Nhược Khê, em đừng giận nữa, nếu như bây giờ em muốn anh quỳ xuống trước mặt em cũng không có vấn đề gì hết, em đừng không để ý đến anh như vậy nữa mà.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, trong lòng mừng thầm, từ trước đến nay Dương Thần không bao giờ chịu thua mình cơ mà, cho dù là muốn lấy lòng mình, cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối như vậy, đột nhiên, lại cảm thấy vẻ mặt cầu xin của người đàn ông này rất có thành ý.
Kỳ thực cũng không phải vì chuyện này mà giận dỗi với Dương Thần, qua hơn một ngày, cũng đã tiêu đi được một phần rồi, mấu chốt là ở thái độ xin lỗi của Dương Thần khiến cô không thể chấp nhận được, cảm thấy nỗi ấm ức của mình vẫn chưa được giải quyết thỏa đáng.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê vẫn không chịu đáp lời, chép miệng, nói:
- Bà xã, nếu như em vẫn còn như vậy, thì anh chỉ có thể không cần sĩ diện nữa mà thôi.
Lâm Nhược Khê vừa nghe thấy vậy, cảm giác như là sắp xảy ra chuyện gì đó?
Không đợi cô nghĩ tiếp, bên tai đã nghe thấy tiếng Dương Thần hét to:
- Bà xã Lâm Nhược Khê!!! Anh sai rồi!!! Xin em tha thứ cho anh!!!
Tiếng hét của Dương Thần xuyên qua hàng cây cối um tùm xanh tốt, ít nhất cũng phải vang xa hàng trăm mét, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng vọng lại.
Nhất thời, tất cả già trẻ gái trai xung quanh, đều đứng ngơ ngác quya đầu nhìn lại.
Lâm Nhược Khê tức thì ngây người ra, chuyện gì đang xảy ra vậy!?
Nhưng Dương Thần còn chưa chịu thôi, tiếp tục gào lên:
- Bà xã!! Anh là lợn...
Không đợi Dương Thần nói câu tiếp theo, Lâm Nhược Khê đã dùng một bàn tay bịt kín miệng Dương Thần lại!
Cô vừa bực mình, vừa buồn cười, khuôn mặt đỏ bừng bừng, mắng xối xả:
- Anh có biết xấu hổ hay không hả! Sao lại có thể đứng ở đây mà hét lên những câu như vậy?!
Dương Thần cười ngây dại ôm lấy tay của Lâm Nhược Khê, không quên hôn lên bàn đó một cái, cười ha hả nói:
- Chỉ cần Nhược Khê bảo bối không giận anh nữa, thì anh còn cần sĩ diện làm gì nữa?
Lâm Nhược Khê bất lực thở dài,
- Đúng là khâm phục anh rồi, da mặt đã dày đến mức này rồi cơ đấy.
Mọi người xung quanh, già trẻ gái trai đều đang chỉ trỏ vào hai vợ chồng đang đứng nói chuyện.
Lâm Nhược Khê đỏ bừng mặt, hận không thể chui vào bụi cây kia mà chốn.
Dương Thần cầm lấy tay cô, khẩn thiết nói:
- Nói anh thế nào cũng không sao, Nhược Khê anh thực sự biết sai rồi mà, em không để ý đến anh, anh thực sự không còn tâm trí đâu mà đi làm chuyện khác, anh bảo đảm sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa, em cũng đừng chấp anh nữa mà.
Lâm Nhược Khê dùng sức rút bàn tay ra, ngập ngừng nói:
- Nói thì nói, túm lấy tay người ta làm gì, vốn dĩ em cũng chẳng chấp nhặt gì với anh.
- Nói như vậy, bà xã đã tha thứ cho anh rồi?
Dương Thần vui mừng ra mặt.
Lâm Nhược Khê than thở:
- Anh đã không biết xấu hổ như vậy rồi, em còn có thể giận anh được sao, nhưng mà... lần sau anh mà còn dám để em mất mặt một lần nữa, thì anh sẽ phải hối hận cả đời đấy!
Dương Thần rùng mình, nhìn ánh mắt ác nghiệt của Lâm Nhược Khê, cảm thấy rằng câu này không giống như nói đùa chút nào.
Cười khoan thai nói:
- Nhược Khê, đừng nói đáng sợ như vậy, tuyệt đối sẽ không... sẽ không như vậy đâu...
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, muốn tiếp tục chạy bộ, nhưng phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng, vì thế quay đầu lại đi về.
Dương Thần vội vàng đuổi theo, lấy từ trong túi ra một chiếc Mp3 cùng với tai nghe, nói:
- Nhược Khê, em thử cái này đi, em mua cho em đấy, gắn vào cánh tay, sau này sáng sớm vừa nghe nhạc vừa chạy bộ sẽ khiến em thỏa mái hơn.
Lâm Nhược Khê tuy rằng không có hứng thú với âm nhạc, nhưng Dương Thần nhắc đến, thì cũng miễn cưỡng giơ tay ra để Dương Thần gắn vào.
Dương Thần ân cần giống như là đang hầu hạ chủ nhân của mình vậy, tuy nhiên nhận được sự tha thứ của vợ, nên tâm trạng của hắn cũng trở nên vui vẻ hơn.
Sau khi Lâm Nhược Khê tự mình nhét tai nghe vào tai, mở máy ra, rồi cứ thế nghe.
Dương Thần cười nói:
- Bà xã, em lên xe đi, anh chở em về.
Dường như không nghe thấy, Lâm Nhược Khê vẫn chăm chú nghe nhạc phát ra từ máy.
Dương Thần tháo chiếc tai nghe xuống, nói:
- Có phải mở hơi to không, không nghe thấy anh nói à? Anh nói em lên xe anh đèo về, mua chiếc xe này vì em mà, thử một lần đi, một lần thôi mà.
Lâm Nhược Khê cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như là đứa trẻ tìm được đồ chơi tốt vậy, thế nào mình cũng phải chơi cùng anh ta mới xong, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Dương Thần, cô cũng không đành lòng cự tuyệt, vì thế gật đầu, rồi lại tiếp tục nhét tai nghe vào tai.
Vốn dĩ, Dương Thần còn định đi tìm gặp Lâm Nhược Khê nói mấy câu, không ngờ cô lại khóa cửa phòng rồi, không cho hắn cơ hội kịp phản ứng.
Cũng chẳng còn cách nào khác, Dương Thần đành phải đợi đến sáng mai, lúc Lâm Nhược Khê đi tập thể dục thôi.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới ló ở đằng đông, thành phố quốc tế Trung Hải đã nhộn nhịp hẳn lên.
Bởi vì lí do địa lý, nên khu vực biệt thự phía Tây yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng bởi vì là khu nhà giàu, nên mới sáng sớm ra cũng có không ít người đi tập thể dục, đặc biệt là mấy ông bà già, ngoài việc đi rèn luyện thân thể, ở khu này còn có không ít phong trào khác.
Xuất phát từ tính nhân bản của con người trong thiết kế, phía Đông khu biệt thự phía Tây có đào một cái hồ nhân tạo, bốn phía là các dụng cụ thể hình, sân chơi, để cho những người sống trong những khu biệt thự xa hoa sang trọng ở đây đến vui chơi, vận động.
Cây cối um tùm xanh tốt, mặt đường đổ nhựa, một bóng người thanh tú mĩ lệ chậm rãi chạy qua.
Lâm Nhược Khê mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, một chiếc quần thể thao màu xám, một đôi giày chạy bộ màu hồng phấn, giống như hai ngày trước, chạy từ nhà đến tận đây.
Con đường ven hồ có không ít người, dù đã quen với việc cô chạy qua đây, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không ít ông bà lão chỉ trỏ tò mò, cô gái này là con gái hay là con dâu nhà ai vậy?
Ba ngày đầu tiên còn có mấy người đàn ông trẻ tuổi đến tiếp cận, những người đó không phải là quản lí cấp cao thì cũng phải là những người trẻ tuổi tài cao, nhưng điều bị cô gái này lạnh lùng bỏ qua.
Những người này trong lòng không phục, đương nhiên sẽ đi điều tra lai lịch của Lâm Nhược Khê, lúc đó mới phát hiện ra, mĩ nhân đột nhiên xuất hiện đó, không ngờ lại là chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc Tế Ngọc Lôi, thế nên , tất cả đều ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Không nói đến việc bây giờ người ta đã kết hôn, cho dù có là độc thân đi chăng nữa, thì đám người này cũng không dám trèo cao, chỉ là chào hỏi đơn thuần mà thôi, không chừng sau này biết đâu lại có cơ hội làm bạn, cùng hợp tác làm ăn thì sao.
Lâm Nhược Khê vốn dĩ cũng không muốn chạy đến chỗ có người, nhưng ở trong cái thành phố rộng lớn này, tìm một nơi không có người để chạy bộ, thật sự là khó khăn, huống hồ Dương Thần còn nói không khí nơi này trong lành, cái hồ này cũng rất thích hợp cho việc chạy bộ, nhưng, cũng không quản nhiều chuyện, người khác thích nhìn như thế nào thì để cho họ nhìn.
Chạy được hơn mười phút, Lâm Nhược Khê cảm thấy hơi mệt, nên giảm bớt tốc độ xuống, hay tay chống lấy hông, bắt đầu bước đi chậm rãi.
Lâm Nhược Khê cảm thấy hôm nay chạy khá mệt, dường như trong lòng có một tảng đá đang đè lên vậy, khiến cho mình không gượng dậy nổi.
Trong đầu, chỉ hiện lên hình ảnh của buổi tối tối hôm trước khi Dương Thần bỏ đi, càng đáng giận hơn là, thái độ xin lỗi với mình còn không nghiêm túc, căn bản là không thấy được thành ý ở đâu cả.
- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối, lúc nào cũng nói người ta phải rèn luyện này nọ, vậy mà mới sáng ra đã đi luyện công với Sắc Vi rồi, chẳng lẽ tôi dễ bắt nạt lắm sao?
Lâm Nhược Khê lẩm bẩm, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất.
Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một bàn tay, cầm chai nước khoáng.
- Chửi thầm cái gì đấy, có phải anh chỉ đi lo cho Sắc Vi đâu, anh mới chỉ đi có hai ba lần thôi mà.
Nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông này, Lâm Nhược Khê có đôi chút giật mình, quay đầu lại nhìn, không biết Dương Thần đã đến bên cạnh mình từ lúc nào không hay.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Bà xã, xem em kìa, uống nước đi, chảy bao nhiêu mồ hôi như thế, thời tiết cũng thật là, mới sáng sớm ra mà đã nóng như vậy rồi.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê trong chớp mắt đã trở nên lạnh lùng, cũng không cầm lấy chai nước, liếc nhìn Dương Thần một cái...
Chỉ nhìn thấy, Dương Thần đang đi một chiếc xe đạp giống như là đang đi mua đồ ăn vậy, một màu vàng quê mùa, cũng không biết là lấy được ở đâu.
- Thế nào, chiếc xe này rất đẹp phải không,
Dương Thần đắc ý nói:
- Hôm qua anh đến nơi tập thể hình để mua đấy, người bán bảo anh nên mua xe đạp leo núi, anh nói anh muốn mua một chiếc xe có thể đèo được bà xã của mình, thế nên đã mua chiếc xe này, Nhược Khê bảo bối, anh mua chiếc xe này là vì em đấy!
Nói xong, Dương Thần không quên vỗ vào chiếc bacbaga ở đằng sau.
Lời Dương Thần nói là thật, hôm qua lúc đi mua liền nghĩ ngay đến việc lấy lòng Lâm Nhược Khê, chỉ tiếc là vẫn chưa có dịp dùng đến.
Ngồi chiếc xe này?
Lâm Nhược Khê cảm thấy trừ phi mình điên thì mới đi ngồi lên chiếc xe này.
Cũng không để ý đến hắn nữa, Lâm Nhược Khê lại tiếp tục chạy.
Dương Thần cũng biết là không dễ dàng như vậy, đạp xe một cách thong thả đuổi theo, duy trì với Lâm Nhược Khê một khoảng cách ngắn.
- Nhược Khê, anh sai rồi, em đại phát từ bi tha thứ cho anh đi, mặc dù anh biết trước đây cũng có vài lần rồi, nhưng mà tình huống không giống nhau mà. Cùng lắm thì, lần sau không cần biết là xảy ra chuyện gấp gì, đều dẫn em đi cùng, tuyệt đối không để em lại một mình, được không?
Lâm Nhược Khê giống như không nghe thấy gì hết, tiếp tục chạy.
Dương Thần cũng không bỏ cuộc, tiếp tục tủm tỉm cười nói:
- Bà xã, nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ bắt đầu gọi thật to tên của em lên đấy.
Lâm Nhược Khê nghe thấy có cái gì đó là lạ, gọi? Gọi cái gì?
Lúc này, sự xuất hiện của Dương Thần đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, mọi người đều tò mò, một người thanh niên, đạp một chiếc xe đạp giống như đồ bỏ đi như thế này, rốt cuộc đang làm gì, cho dù là có theo đuổi mĩ nữ đi chăng nữa, thì cũng không nên keo kiệt như vậy chứ.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thần, ý tứ rất rõ ràng:
- Anh đừng có làm chuyện xằng bậy.
Vẻ mặt Dương Thần đáng thương vô cùng,
- Nhược Khê, em đừng giận nữa, nếu như bây giờ em muốn anh quỳ xuống trước mặt em cũng không có vấn đề gì hết, em đừng không để ý đến anh như vậy nữa mà.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, trong lòng mừng thầm, từ trước đến nay Dương Thần không bao giờ chịu thua mình cơ mà, cho dù là muốn lấy lòng mình, cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối như vậy, đột nhiên, lại cảm thấy vẻ mặt cầu xin của người đàn ông này rất có thành ý.
Kỳ thực cũng không phải vì chuyện này mà giận dỗi với Dương Thần, qua hơn một ngày, cũng đã tiêu đi được một phần rồi, mấu chốt là ở thái độ xin lỗi của Dương Thần khiến cô không thể chấp nhận được, cảm thấy nỗi ấm ức của mình vẫn chưa được giải quyết thỏa đáng.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê vẫn không chịu đáp lời, chép miệng, nói:
- Bà xã, nếu như em vẫn còn như vậy, thì anh chỉ có thể không cần sĩ diện nữa mà thôi.
Lâm Nhược Khê vừa nghe thấy vậy, cảm giác như là sắp xảy ra chuyện gì đó?
Không đợi cô nghĩ tiếp, bên tai đã nghe thấy tiếng Dương Thần hét to:
- Bà xã Lâm Nhược Khê!!! Anh sai rồi!!! Xin em tha thứ cho anh!!!
Tiếng hét của Dương Thần xuyên qua hàng cây cối um tùm xanh tốt, ít nhất cũng phải vang xa hàng trăm mét, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng vọng lại.
Nhất thời, tất cả già trẻ gái trai xung quanh, đều đứng ngơ ngác quya đầu nhìn lại.
Lâm Nhược Khê tức thì ngây người ra, chuyện gì đang xảy ra vậy!?
Nhưng Dương Thần còn chưa chịu thôi, tiếp tục gào lên:
- Bà xã!! Anh là lợn...
Không đợi Dương Thần nói câu tiếp theo, Lâm Nhược Khê đã dùng một bàn tay bịt kín miệng Dương Thần lại!
Cô vừa bực mình, vừa buồn cười, khuôn mặt đỏ bừng bừng, mắng xối xả:
- Anh có biết xấu hổ hay không hả! Sao lại có thể đứng ở đây mà hét lên những câu như vậy?!
Dương Thần cười ngây dại ôm lấy tay của Lâm Nhược Khê, không quên hôn lên bàn đó một cái, cười ha hả nói:
- Chỉ cần Nhược Khê bảo bối không giận anh nữa, thì anh còn cần sĩ diện làm gì nữa?
Lâm Nhược Khê bất lực thở dài,
- Đúng là khâm phục anh rồi, da mặt đã dày đến mức này rồi cơ đấy.
Mọi người xung quanh, già trẻ gái trai đều đang chỉ trỏ vào hai vợ chồng đang đứng nói chuyện.
Lâm Nhược Khê đỏ bừng mặt, hận không thể chui vào bụi cây kia mà chốn.
Dương Thần cầm lấy tay cô, khẩn thiết nói:
- Nói anh thế nào cũng không sao, Nhược Khê anh thực sự biết sai rồi mà, em không để ý đến anh, anh thực sự không còn tâm trí đâu mà đi làm chuyện khác, anh bảo đảm sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa, em cũng đừng chấp anh nữa mà.
Lâm Nhược Khê dùng sức rút bàn tay ra, ngập ngừng nói:
- Nói thì nói, túm lấy tay người ta làm gì, vốn dĩ em cũng chẳng chấp nhặt gì với anh.
- Nói như vậy, bà xã đã tha thứ cho anh rồi?
Dương Thần vui mừng ra mặt.
Lâm Nhược Khê than thở:
- Anh đã không biết xấu hổ như vậy rồi, em còn có thể giận anh được sao, nhưng mà... lần sau anh mà còn dám để em mất mặt một lần nữa, thì anh sẽ phải hối hận cả đời đấy!
Dương Thần rùng mình, nhìn ánh mắt ác nghiệt của Lâm Nhược Khê, cảm thấy rằng câu này không giống như nói đùa chút nào.
Cười khoan thai nói:
- Nhược Khê, đừng nói đáng sợ như vậy, tuyệt đối sẽ không... sẽ không như vậy đâu...
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, muốn tiếp tục chạy bộ, nhưng phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng, vì thế quay đầu lại đi về.
Dương Thần vội vàng đuổi theo, lấy từ trong túi ra một chiếc Mp3 cùng với tai nghe, nói:
- Nhược Khê, em thử cái này đi, em mua cho em đấy, gắn vào cánh tay, sau này sáng sớm vừa nghe nhạc vừa chạy bộ sẽ khiến em thỏa mái hơn.
Lâm Nhược Khê tuy rằng không có hứng thú với âm nhạc, nhưng Dương Thần nhắc đến, thì cũng miễn cưỡng giơ tay ra để Dương Thần gắn vào.
Dương Thần ân cần giống như là đang hầu hạ chủ nhân của mình vậy, tuy nhiên nhận được sự tha thứ của vợ, nên tâm trạng của hắn cũng trở nên vui vẻ hơn.
Sau khi Lâm Nhược Khê tự mình nhét tai nghe vào tai, mở máy ra, rồi cứ thế nghe.
Dương Thần cười nói:
- Bà xã, em lên xe đi, anh chở em về.
Dường như không nghe thấy, Lâm Nhược Khê vẫn chăm chú nghe nhạc phát ra từ máy.
Dương Thần tháo chiếc tai nghe xuống, nói:
- Có phải mở hơi to không, không nghe thấy anh nói à? Anh nói em lên xe anh đèo về, mua chiếc xe này vì em mà, thử một lần đi, một lần thôi mà.
Lâm Nhược Khê cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như là đứa trẻ tìm được đồ chơi tốt vậy, thế nào mình cũng phải chơi cùng anh ta mới xong, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Dương Thần, cô cũng không đành lòng cự tuyệt, vì thế gật đầu, rồi lại tiếp tục nhét tai nghe vào tai.
/1662
|