Jane vẫn còn mặc nguyên chiếc áo khoác màu trắng của phòng thí nghiệm, xem ra hình như là vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm, lập tức lái xe đến thẳng ngôi biệt thự.
Vừa vào đến nhà, ánh mắt phức tạp của Jane nhìn Lâm Nhược Khê đang nằm trên ghế sô pha, sau đó mới mỉm cười xã giao với Quách Tuyết Hoa và vú Vương.
Lâm Nhược Khê sau khi dụi dụi mắt, liền đứng dậy chào Jane.
- Sao em lại đến đây.
Dương Thần đứng dậy, xem ra hắn hỏi với một thái độ ung dung.
Jane lôi từ trong túi áo ra một lọ thuốc, lắc lắc, trong đó là một dung dịch thuốc màu tím quái lạ.
- À, thuốc giải, sợ trễ sẽ mất mạng, em liền chạy ngay đến đưa cho anh, để tên nhóc kia uống vào là được.
Jane nói, sau đó đem lọ thuốc đưa cho Dương Thần.
Dương Thần đón lấy, cũng không xem nhiều, bỏ vào túi áo, tò mò hỏi:
- Giải quyết nhanh như vậy sao?
Jane hít một hơi, vuốt vuốt những sợi tóc màu hổ phách nơi trán:
- Đây là lễ tán Maria của phòng thí nghiệm Nigeria, một loại vũ khí sinh học mới chính thức được đưa vào giai đoạn thử nghiệm hồi đầu năm nay, phòng thí nghiệm có học trò của em, đã từng dùng hình thức bưu kiện để hỏi em về một số vấn đề sinh hóa hợp thành, em đại khái xem qua, khuyên giải họ không nên nghiên cứu sản xuất, tác hại của thứ này đối với loài người là có khả năng hủy diệt, nhưng xem ra họ vẫn cứ làm.
Lời đối thoại của Jane và Dương Thần, làm cho Lâm Nhược Khê và mọi người đều khó hiểu, cho nên họ đã im lặng lắng nghe mà không nói gì.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Phòng thí nghiệm Nigea? Là thứ gì vậy?
Jane giải thích:
- Cái tên này đến từ “Tín ngưỡng Nigeria”, đó là một Cơ đốc giáo kinh điển thuộc chính giáo . Nhưng phòng thí nghiệm này, được xây dựng bởi các tín đồ chính giáo của nước Nga, mục đích của họ là dùng phương thức phi thường để cứu rỗi tội lỗi của loài người, có thể nói, đây là một bọn khoa học điên loạn học thần học cuồng nhiệt.
Bởi vì chính giáo có lễ ngộ rất cao đối với thánh mẫu Maria, cho nên đây là sự kết hợp cho thứ vũ khí của sự kết tinh nghiên cứu nhiều năm của bọn họ. lấy tên là “lễ tán Maria”, nhưng một loại gien độc mà có thể thông qua không khí để phát tán, hoặc thân thể người để phân bố và truyền nhiễm huyết dịch, sau ba ngày sẽ bắt đầu phát sốt đến ói ra máu, sự hủy hoại về thần kinh khiến cho người đó chỉ biết làm hại những sinh mạng sung quanh mình, sau đó, dưới sự điên loạn, các nội tạng trong người từ từ mục rữa rồi dẫn đến tử vong.
Dương Thần trầm giọng nói:
- Cái thứ biến thái như vậy, tại sao lại xuất hiện ở Hoa Hạ?
- Em cũng muốn biết.
Jane bĩu môi nói:
- Nếu như không phải trước kia em đã xem qua quá trình hợp thành của bọn họ, nhìn thấy và cân nhắc toàn bộ quá trình nghiên cứu, cho dù với khả năng của em, không có một tháng trời cũng không thể tìm ra cách giải loại độc này, cái tên này cũng khá may mắn đấy, có thể khiến cho anh đến gặp em.
Dương Thần suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
- Jane, phòng nghiên cứu Nigeria, là ở nước Nga đúng không? Người bỏ vốn cho họ là ai vậy?
Jane lắc đầu:
- Những bí mật này, làm sao em biết được. Tốt nhất anh nên hỏi người bạn Macedonia của anh, thuộc hạ của anh ta là Mossad có thể sẽ tìm ra, nếu như mỗi năm không có sự đầu tư hơn ba tỷ Bảng Anh, thì hoàn toàn không thể nghiên cứu và sản xuất loại vũ khí này đâu, tuyệt đối không phải là nhà đầu tư tầm thường. Đúng rồi, chính phủ Nga cũng không xen vào đâu, sự khủng khiếp của loại vũ khí này, em cũng không thể diễn tả bằng lời được, nó là loại nghiên cứu phản nhân loại.
- Được rồi, anh sẽ nhờ Mossad điều tra một chút.
Dương Thần mơ hồ cảm thấy, thứ này, các cô gái tóc vàng người Nga, cùng với Maksim của gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky, nhất định có một chút quan hệ, nhưng khi chưa có chứng cứ, thì không thể phỏng đoán được gì.
Không kiềm được, Dương Thần lại thấy hơi mắc cười, nói:
“Jane, tại sao học sinh của em lại gia nhập cái tổ chức này? Người làm thầy như em cũng không thể nói gì sao?
Jane rạng rỡ cười:
- Không phải người Hoa Hạ các anh có câu “Giáo dục không phân biệt loại người” sao, em là thầy, không phải là pháp quan, em dạy học trò, chỉ cần họ thành tâm muốn học, lại tôn kính em, đương nhiên là em sẽ dạy, còn về phần họ sau này làm anh hùng hay chó ngao, là người tốt hay người xấu, cũng không liên quan đến em.
- Không sợ sẽ có người thành công, rồi quay ra ức hiếp sư phụ sao?
Jane nháy mắt:
- Anh biết không Dương Thần, em thật sự rất thích Nghiên Bất Vấn- người Hoa Hạ các anh, nhưng…nghe nói hiện giờ ông ta đã mất tích. Trên cái thế giới này, nếu như có thứ để làm cho em thêm hứng thú về việc nghiên cứu khoa học, thì đó chính là sự tồn tại của ông ta, những người khác, học trò của em, đều không có tính khiêu chiến.
Dương Thần cảm thấy mỗi khi nói đến thành tựu khoa học của người phụ nữ này thì cô ta không đáng yêu một chút nào hết.
Xem Dương Thần và Jane nói chuyện hồi lâu, Lâm Nhược Khê cũng không mấy hiểu, chỉ cảm thấy, lúc hai người họ nói chuyện, mình không thể chen vào.
Dường như, Jane mới là người phụ nữ nói chuyện rất hợp với Dương Thần.
Không kiềm được, trong lòng Lâm Nhược Khê có chút cay đắng, có chút chua chát, còn có chút bất an!
Đột nhiên Jane đến bên Lâm Nhược Khê, có chút ngại ngùng cuối thấp đầu, nhỏ giọng:
- Cô Lâm, rất xin lỗi…
Lâm Nhược Khê giật mình, không hiểu vì sao Jane lại nói như thế.
Jane ngẩng đầu lên, buồn bã nói:
- Tôi nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz bên ngoài kia rồi, người đàn ông đó hôm qua có đến tìm tôi. Tôi biết đó là xe của hắn ta. Hắn ta cũng đến đây rồi, mà xe thì không lái đi, ngoài cửa toàn vết máu…Tôi có thể đoán rằng, đó là lời hứa của Dương Thần đối với tôi, đánh cho hắn ta rời khỏi, có đúng không.
Cách lý giải logic này, đối với khả năng của Jane mà nói thì chả cần ngẫm nghĩ cũng biết được.
Lâm Nhược Khê không ngờ rằng, tuy không có mặt ở hiện trường nhưng Jane cũng biết được mọi chuyện.
Vốn dĩ những chuyện này, nếu như Jane không nói, thì Lâm Nhược Khê sẽ trách Jane, nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt màu thạch lam khổ sở kia, người phụ nữ không kiềm nổi lại phải mềm lòng.
Lúc nãy Lâm Nhược Khê cũng nhìn thấy Maksim không phải loài người, cho nên mới nghĩ, Jane vì áp lực của gia tộc, nên mới phải lấy một tên quái vật, thật sự cảm thấy tội nghiệp.
Jane miễn cưỡng cười một cái:
- Tôi biết là Dương Thần làm thế, sẽ khiến cô hiểu lầm nhiều việc, nhưng xin cô Lâm yên tâm, tôi không có ý phá hoại tình cảm của hai người. Lúc tôi còn nhỏ, Dương Thần đã cứu mạng mẹ ruột tôi, đối với anh ta…Tôi thấy anh ta như ân nhân của mình. Nếu như cô Lâm không muốn tôi ở lại Trung Hải, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không phật lòng gì đâu…Còn về dự án khai thác nguyên liệu mới của Ngọc Lôi, tôi có thể hoàn thành cho quý công ty ở một nơi khác, tôi hy vọng, vợ chồng hai người có thể hạnh phúc, đừng vì tôi đã từ hôn vì tính bốc đồng của mình, mà trở nên nhiều nghi kỵ và tranh chấp…
- Đủ rồi!
Dương Thần trực tiếp ngắt đoạn, nghiêm nghị nói:
“Jane, anh và Lâm Nhược Khê không sao, em đừng suy nghĩ lung tung. Nếu như em đã biết hết, thì nhất định em đã biết gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky, là gia tộc người sói. Thật đáng chết…Dù có là Huyết tộc, thì anh cũng không muốn nổi nóng. Người sói à? Chẳng lẽ phải để em lấy Maksim tên quái thai đó sao? Có phải đầu óc của Catherine không được bình thường à? Sao lại đồng ý mối duyên này chứ?
Jane vội lắc đầu, cười nói:
- Đừng trách bà ấy…Thật ra mối nhân duyên này, đều là chủ ý của gia tộc Rothschild. Gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky cung cấp đầy đủ dầu mỏ, mà còn dùng giá thấp bán ra với số lượng lớn cho đầu đạn hạt nhân Russia và quân đội. Hơn nữa, em chưa tìm ra đối tượng để kết hôn, mẹ em cũng không làm chủ được, dù gì thì địa vị trong hoàng thất ở Nga của chúng em, đều dựa vào gia tộc Rothschild.
- Hồ đồ! Hôn nhân của em, bọn họ dù chỉ một chút cũng không muốn nói cho anh biết! Hiển nhiên là muốn giấu anh mà làm cho xong chuyện! Xem ra anh không ở Châu Âu hai năm, bọn họ cho rằng lời nói của anh đã không còn giá trị sao?
Dương Thần đanh mặt lại nói.
Jane có vẻ nhẹ nhàng cười nói:
- Không có gì đâu, mọi chuyện còn chưa quyết định mà, hơn nữa, em lấy Maksim cũng chỉ là hình thức thôi. Đâu nhất thiết phải có con với anh ta đâu chứ.
Dương Thần vừa nghe xong, nhíu mày nói:
- Em vậy là có ý gì, em muốn lấy hắn ta sao?
Lâm Nhược Khê cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Jane, không khỏi giật mình nhìn cô.
Jane cắn cắn môi, nói:
- Hắn ta đã theo em đến tận Trung Hải rồi, ít ra thì hắn ta cũng không xem nhẹ em, hoặc là thử hẹn hò với nhau một thời gian xem sao đã.
Nhìn Jane cười ngu ngơ mà nói ra những lời như thế, Dương Thần cảm thấy như có kim đâm vào ngực mình!
Đang định mở miệng nói gì đó, thì bên cạnh Lâm Nhược Khê đang nắm lấy tay mình!
Lâm Nhược Khê dùng lực nắm chặt tay, Dương Thần bất lực quay đầu lại.
- Sao thế, Nhược Khê.,
Dương Thần nghi hoặc nói.
Lâm Nhược Khê cười cười mà nói với Jane:
- Cách suy nghĩ này cũng hay, anh Maksim đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, tuy rằng…có thể không giống như người bình thường, nhưng quan trọng là tấm lòng, không phải sao?
Thái độ của Dương Thần đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ này muốn Jane rời khỏi Trung Hải!
Thông minh như Jane, tất nhiên là hiểu rõ ý của Lâm Nhược Khê, cô gật đầu vẻ không tự nhiên:
- Đúng vậy, nếu như không có việc gì, thì em đi đây, tạm biệt.
Nói xong, Jane bước chậm rãi ra khỏi căn biệt thự, không lâu sau, tiếng xe ngoài kia xa dần.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương theo dõi diễn biến tình hình, không hiểu đầu đuôi, theo bản năng lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này nên để bọn trẻ tự giải quyết, bèn trở lại nhà bếp.
Lâm Nhược Khê buông tay của Dương Thần ra, thở ra một hơi, giống như đang trải qua một trận chiến gian nan.
Dương Thần ngây người ra hồi lâu, bước chân vô thần hướng đến cầu thang, không nói một lời định bước lên lầu.
Nhìn thấy vẻ thiễu não của Dương Thần, lòng Lâm Nhược Khê hơi có vị đắng, nhưng ánh mắt kiên quyết, giọng quật cường:
- Em không làm sai! Em cố gắng vì gia đình mình, không có gì sai cả!
Bóng dáng của Dương Thần khựng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó, lặng lẽ tiếp tục đi lên lầu.
Vừa vào đến nhà, ánh mắt phức tạp của Jane nhìn Lâm Nhược Khê đang nằm trên ghế sô pha, sau đó mới mỉm cười xã giao với Quách Tuyết Hoa và vú Vương.
Lâm Nhược Khê sau khi dụi dụi mắt, liền đứng dậy chào Jane.
- Sao em lại đến đây.
Dương Thần đứng dậy, xem ra hắn hỏi với một thái độ ung dung.
Jane lôi từ trong túi áo ra một lọ thuốc, lắc lắc, trong đó là một dung dịch thuốc màu tím quái lạ.
- À, thuốc giải, sợ trễ sẽ mất mạng, em liền chạy ngay đến đưa cho anh, để tên nhóc kia uống vào là được.
Jane nói, sau đó đem lọ thuốc đưa cho Dương Thần.
Dương Thần đón lấy, cũng không xem nhiều, bỏ vào túi áo, tò mò hỏi:
- Giải quyết nhanh như vậy sao?
Jane hít một hơi, vuốt vuốt những sợi tóc màu hổ phách nơi trán:
- Đây là lễ tán Maria của phòng thí nghiệm Nigeria, một loại vũ khí sinh học mới chính thức được đưa vào giai đoạn thử nghiệm hồi đầu năm nay, phòng thí nghiệm có học trò của em, đã từng dùng hình thức bưu kiện để hỏi em về một số vấn đề sinh hóa hợp thành, em đại khái xem qua, khuyên giải họ không nên nghiên cứu sản xuất, tác hại của thứ này đối với loài người là có khả năng hủy diệt, nhưng xem ra họ vẫn cứ làm.
Lời đối thoại của Jane và Dương Thần, làm cho Lâm Nhược Khê và mọi người đều khó hiểu, cho nên họ đã im lặng lắng nghe mà không nói gì.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Phòng thí nghiệm Nigea? Là thứ gì vậy?
Jane giải thích:
- Cái tên này đến từ “Tín ngưỡng Nigeria”, đó là một Cơ đốc giáo kinh điển thuộc chính giáo . Nhưng phòng thí nghiệm này, được xây dựng bởi các tín đồ chính giáo của nước Nga, mục đích của họ là dùng phương thức phi thường để cứu rỗi tội lỗi của loài người, có thể nói, đây là một bọn khoa học điên loạn học thần học cuồng nhiệt.
Bởi vì chính giáo có lễ ngộ rất cao đối với thánh mẫu Maria, cho nên đây là sự kết hợp cho thứ vũ khí của sự kết tinh nghiên cứu nhiều năm của bọn họ. lấy tên là “lễ tán Maria”, nhưng một loại gien độc mà có thể thông qua không khí để phát tán, hoặc thân thể người để phân bố và truyền nhiễm huyết dịch, sau ba ngày sẽ bắt đầu phát sốt đến ói ra máu, sự hủy hoại về thần kinh khiến cho người đó chỉ biết làm hại những sinh mạng sung quanh mình, sau đó, dưới sự điên loạn, các nội tạng trong người từ từ mục rữa rồi dẫn đến tử vong.
Dương Thần trầm giọng nói:
- Cái thứ biến thái như vậy, tại sao lại xuất hiện ở Hoa Hạ?
- Em cũng muốn biết.
Jane bĩu môi nói:
- Nếu như không phải trước kia em đã xem qua quá trình hợp thành của bọn họ, nhìn thấy và cân nhắc toàn bộ quá trình nghiên cứu, cho dù với khả năng của em, không có một tháng trời cũng không thể tìm ra cách giải loại độc này, cái tên này cũng khá may mắn đấy, có thể khiến cho anh đến gặp em.
Dương Thần suy nghĩ một lát, rồi hỏi:
- Jane, phòng nghiên cứu Nigeria, là ở nước Nga đúng không? Người bỏ vốn cho họ là ai vậy?
Jane lắc đầu:
- Những bí mật này, làm sao em biết được. Tốt nhất anh nên hỏi người bạn Macedonia của anh, thuộc hạ của anh ta là Mossad có thể sẽ tìm ra, nếu như mỗi năm không có sự đầu tư hơn ba tỷ Bảng Anh, thì hoàn toàn không thể nghiên cứu và sản xuất loại vũ khí này đâu, tuyệt đối không phải là nhà đầu tư tầm thường. Đúng rồi, chính phủ Nga cũng không xen vào đâu, sự khủng khiếp của loại vũ khí này, em cũng không thể diễn tả bằng lời được, nó là loại nghiên cứu phản nhân loại.
- Được rồi, anh sẽ nhờ Mossad điều tra một chút.
Dương Thần mơ hồ cảm thấy, thứ này, các cô gái tóc vàng người Nga, cùng với Maksim của gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky, nhất định có một chút quan hệ, nhưng khi chưa có chứng cứ, thì không thể phỏng đoán được gì.
Không kiềm được, Dương Thần lại thấy hơi mắc cười, nói:
“Jane, tại sao học sinh của em lại gia nhập cái tổ chức này? Người làm thầy như em cũng không thể nói gì sao?
Jane rạng rỡ cười:
- Không phải người Hoa Hạ các anh có câu “Giáo dục không phân biệt loại người” sao, em là thầy, không phải là pháp quan, em dạy học trò, chỉ cần họ thành tâm muốn học, lại tôn kính em, đương nhiên là em sẽ dạy, còn về phần họ sau này làm anh hùng hay chó ngao, là người tốt hay người xấu, cũng không liên quan đến em.
- Không sợ sẽ có người thành công, rồi quay ra ức hiếp sư phụ sao?
Jane nháy mắt:
- Anh biết không Dương Thần, em thật sự rất thích Nghiên Bất Vấn- người Hoa Hạ các anh, nhưng…nghe nói hiện giờ ông ta đã mất tích. Trên cái thế giới này, nếu như có thứ để làm cho em thêm hứng thú về việc nghiên cứu khoa học, thì đó chính là sự tồn tại của ông ta, những người khác, học trò của em, đều không có tính khiêu chiến.
Dương Thần cảm thấy mỗi khi nói đến thành tựu khoa học của người phụ nữ này thì cô ta không đáng yêu một chút nào hết.
Xem Dương Thần và Jane nói chuyện hồi lâu, Lâm Nhược Khê cũng không mấy hiểu, chỉ cảm thấy, lúc hai người họ nói chuyện, mình không thể chen vào.
Dường như, Jane mới là người phụ nữ nói chuyện rất hợp với Dương Thần.
Không kiềm được, trong lòng Lâm Nhược Khê có chút cay đắng, có chút chua chát, còn có chút bất an!
Đột nhiên Jane đến bên Lâm Nhược Khê, có chút ngại ngùng cuối thấp đầu, nhỏ giọng:
- Cô Lâm, rất xin lỗi…
Lâm Nhược Khê giật mình, không hiểu vì sao Jane lại nói như thế.
Jane ngẩng đầu lên, buồn bã nói:
- Tôi nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz bên ngoài kia rồi, người đàn ông đó hôm qua có đến tìm tôi. Tôi biết đó là xe của hắn ta. Hắn ta cũng đến đây rồi, mà xe thì không lái đi, ngoài cửa toàn vết máu…Tôi có thể đoán rằng, đó là lời hứa của Dương Thần đối với tôi, đánh cho hắn ta rời khỏi, có đúng không.
Cách lý giải logic này, đối với khả năng của Jane mà nói thì chả cần ngẫm nghĩ cũng biết được.
Lâm Nhược Khê không ngờ rằng, tuy không có mặt ở hiện trường nhưng Jane cũng biết được mọi chuyện.
Vốn dĩ những chuyện này, nếu như Jane không nói, thì Lâm Nhược Khê sẽ trách Jane, nhưng lúc này, nhìn vào đôi mắt màu thạch lam khổ sở kia, người phụ nữ không kiềm nổi lại phải mềm lòng.
Lúc nãy Lâm Nhược Khê cũng nhìn thấy Maksim không phải loài người, cho nên mới nghĩ, Jane vì áp lực của gia tộc, nên mới phải lấy một tên quái vật, thật sự cảm thấy tội nghiệp.
Jane miễn cưỡng cười một cái:
- Tôi biết là Dương Thần làm thế, sẽ khiến cô hiểu lầm nhiều việc, nhưng xin cô Lâm yên tâm, tôi không có ý phá hoại tình cảm của hai người. Lúc tôi còn nhỏ, Dương Thần đã cứu mạng mẹ ruột tôi, đối với anh ta…Tôi thấy anh ta như ân nhân của mình. Nếu như cô Lâm không muốn tôi ở lại Trung Hải, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không phật lòng gì đâu…Còn về dự án khai thác nguyên liệu mới của Ngọc Lôi, tôi có thể hoàn thành cho quý công ty ở một nơi khác, tôi hy vọng, vợ chồng hai người có thể hạnh phúc, đừng vì tôi đã từ hôn vì tính bốc đồng của mình, mà trở nên nhiều nghi kỵ và tranh chấp…
- Đủ rồi!
Dương Thần trực tiếp ngắt đoạn, nghiêm nghị nói:
“Jane, anh và Lâm Nhược Khê không sao, em đừng suy nghĩ lung tung. Nếu như em đã biết hết, thì nhất định em đã biết gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky, là gia tộc người sói. Thật đáng chết…Dù có là Huyết tộc, thì anh cũng không muốn nổi nóng. Người sói à? Chẳng lẽ phải để em lấy Maksim tên quái thai đó sao? Có phải đầu óc của Catherine không được bình thường à? Sao lại đồng ý mối duyên này chứ?
Jane vội lắc đầu, cười nói:
- Đừng trách bà ấy…Thật ra mối nhân duyên này, đều là chủ ý của gia tộc Rothschild. Gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky cung cấp đầy đủ dầu mỏ, mà còn dùng giá thấp bán ra với số lượng lớn cho đầu đạn hạt nhân Russia và quân đội. Hơn nữa, em chưa tìm ra đối tượng để kết hôn, mẹ em cũng không làm chủ được, dù gì thì địa vị trong hoàng thất ở Nga của chúng em, đều dựa vào gia tộc Rothschild.
- Hồ đồ! Hôn nhân của em, bọn họ dù chỉ một chút cũng không muốn nói cho anh biết! Hiển nhiên là muốn giấu anh mà làm cho xong chuyện! Xem ra anh không ở Châu Âu hai năm, bọn họ cho rằng lời nói của anh đã không còn giá trị sao?
Dương Thần đanh mặt lại nói.
Jane có vẻ nhẹ nhàng cười nói:
- Không có gì đâu, mọi chuyện còn chưa quyết định mà, hơn nữa, em lấy Maksim cũng chỉ là hình thức thôi. Đâu nhất thiết phải có con với anh ta đâu chứ.
Dương Thần vừa nghe xong, nhíu mày nói:
- Em vậy là có ý gì, em muốn lấy hắn ta sao?
Lâm Nhược Khê cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Jane, không khỏi giật mình nhìn cô.
Jane cắn cắn môi, nói:
- Hắn ta đã theo em đến tận Trung Hải rồi, ít ra thì hắn ta cũng không xem nhẹ em, hoặc là thử hẹn hò với nhau một thời gian xem sao đã.
Nhìn Jane cười ngu ngơ mà nói ra những lời như thế, Dương Thần cảm thấy như có kim đâm vào ngực mình!
Đang định mở miệng nói gì đó, thì bên cạnh Lâm Nhược Khê đang nắm lấy tay mình!
Lâm Nhược Khê dùng lực nắm chặt tay, Dương Thần bất lực quay đầu lại.
- Sao thế, Nhược Khê.,
Dương Thần nghi hoặc nói.
Lâm Nhược Khê cười cười mà nói với Jane:
- Cách suy nghĩ này cũng hay, anh Maksim đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, tuy rằng…có thể không giống như người bình thường, nhưng quan trọng là tấm lòng, không phải sao?
Thái độ của Dương Thần đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ này muốn Jane rời khỏi Trung Hải!
Thông minh như Jane, tất nhiên là hiểu rõ ý của Lâm Nhược Khê, cô gật đầu vẻ không tự nhiên:
- Đúng vậy, nếu như không có việc gì, thì em đi đây, tạm biệt.
Nói xong, Jane bước chậm rãi ra khỏi căn biệt thự, không lâu sau, tiếng xe ngoài kia xa dần.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương theo dõi diễn biến tình hình, không hiểu đầu đuôi, theo bản năng lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này nên để bọn trẻ tự giải quyết, bèn trở lại nhà bếp.
Lâm Nhược Khê buông tay của Dương Thần ra, thở ra một hơi, giống như đang trải qua một trận chiến gian nan.
Dương Thần ngây người ra hồi lâu, bước chân vô thần hướng đến cầu thang, không nói một lời định bước lên lầu.
Nhìn thấy vẻ thiễu não của Dương Thần, lòng Lâm Nhược Khê hơi có vị đắng, nhưng ánh mắt kiên quyết, giọng quật cường:
- Em không làm sai! Em cố gắng vì gia đình mình, không có gì sai cả!
Bóng dáng của Dương Thần khựng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó, lặng lẽ tiếp tục đi lên lầu.
/1662
|