Theo hướng kia, Dương Thần nhìn sang cửa hàng bánh mỳ phía bên kia đường, cạnh chiếc tủ kính lớn một dáng người duyên dáng đang đứng tràn đầy sinh khí, người con gái mặc chiếc váy ngắn màu hồng phấn, dường như đang xem có thích hương vị của chiếc bánh mỳ hay không.
Trong ánh nắng mặt trời mùa hạ, bắp chân cô gái ấy trắng tựa như tuyết, đang đi một đôi giầy bệt bằng vải giản dị, nhưng kết hợp hoàn toàn tự nhiên, khiến không ít đàn ông đi qua đều phải ghé mắt liếc nhìn.
Dương Thần thở ra một cái, có lẽ bởi vì trên mình cô gái kia đã toát ra sức ép, liếc gần một cái, không khoa trương nhưng cái tỷ lệ vóc dáng quý báu kia lại làm cho mình chú ý.
Quan sát kỹ hơn các góc độ khuôn mặt, cô gái có ngũ quan tinh xảo kết hợp tinh tế, ngay lập tức nhìn được rõ ràng.
Tiêu Chỉ Tình!
Cô ta sao lại ở chỗ này!?
Từ lần đó ở Los Angeles, bỏ cô gái thần bí bụng dạ nham hiểm này ở lại khách sạn, Dương Thần vốn nghĩ giống như trước đây, một hồi tình duyên ngắn ngủi, cũng không nghĩ nhiều sau này sẽ gặp lại.
Nhưng mắt này mở trừng trừng nhìn ả xuất hiện tại Trung Hải, Dương Thần không khỏi có chút đau đầu nhức óc.
Tiêu Chỉ Tình không giống những người phụ nữ khác, bản thân cô ta đúng là một phiền toái lớn, nếu không cũng không mang theo cái gì mà cửu âm huyền mạch, khi lưu lại tại nước Mỹ, còn dùng thủ đoạn hạ độc lừa tiền.
Lúc đầu Dương Thần không đi hỏi nội tình, chính là không muốn dính dáng đến chuyện không liên quan.
Đó là lý do vì sao Dương Thần đoạt thân thể, nhưng không chiếm lấy suy nghĩ của cô ta. Một là hai người trước giờ âm thầm suy tính cho nhau, cô ta thất bại là tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn dĩ không nói đến chuyện tình cảm. Hai là Dương Thần cũng không hi vọng những người phụ nữ của mình để ý đến sự xuất hiện của “Con nhện tinh” khó lường trước này.
Huống hồ chính mình còn giúp cô ta giải độc đầy người muốn lấy mạng cô, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không thấy còn mắc nợ cái gì.
Nhưng hiện tại, Tiêu Chỉ Tình không ngờ đột nhiên xuất hiện, Dương Thần lại nhức đầu rồi.
Nếu không may cô ta thực sự đến tìm mình, như vậy sẽ là tình cảnh như thế nào? Chính mình còn chưa ổn định được những người phụ nữ trong nhà, lại ồn ào việc này nữa, không phải muốn lấy mạng người sao?
- Ông xã, anh sao ngơ ra vậy?
An Tâm đi đến trước mặt nghi ngờ hỏi.
Dương Thần sửng sốt, cười ha ha nói:
- Này không xếp hàng à.
- Nhưng đã đến lượt anh rồi.
An Tâm híp mắt nói.
Dương Thần lúc này mới phát hiện ra, người phía trước đều đã mua vé rồi, bên dưới không ít người bất mãn với mình, còn Tiêu Chỉ Tình trong lúc mình suy nghĩ đã không thấy bóng dáng đâu!
Dương Thần bỗng toát mồ hôi lạnh, vội vàng đi lên mua 2 vé 3D đắt nhất.
An Tâm còn phát hiện ra một chút huyền cơ, đi bên cạnh cười bỡn cợt:
- Ông xã, em phát hiện ra rồi, vừa rồi đối diện có một cô gái xinh đẹp đi qua, cái bắp chân kia khiến người khác phải ngưỡng mộ, có phải là nhìn trúng người ta rồi không?
Dương Thần nghĩa chính nói:
- Làm sao có thể? Anh đâu phải loại đàn ông nhìn một người yêu một người, cô ta có xinh đẹp nữa, với anh chẳng có quan hệ gì.
Nói xong lời này, Dương Thần cảm thấy trên mặt mình có chút không nhịn được, vội ho khan mấy tiếng làm bộ như không có chuyện gì.
An Tâm đáng yêu đảo cặp mắt, tuy rằng mình rất yêu người đàn ông này, nhưng có lúc đối diện với bộ mặt bộ dạng vô lại của đàn ông, ngoại trừ cái vẻ mặt này, cũng không có thái độ khác có thể biểu đạt.
Dương Thần trong long thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tiêu Chỉ Tình không phát hiện ra mình, có lẽ chỉ là cô ta sau khi về nước vừa lúc đi qua Trung Hải, tuỳ ý đi dạo một chút, nhưng mình lại lo nghĩ nhiều rồi.
Một buổi chiều tiếp tục qua đi, Dương Thần cùng An Tâm xem xong phim, lại đưa cô đi ăn loại kem mà cô thích.
Tuy An Tâm ăn cơm không nhiều, nhưng bắt đầu ăn kem, lại khiến Dương Thần phải kính phục.
Trong nhà hàng kem do người Pháp mở có tên là Berthilion, An Tâm vừa ăn những vị kem hoa quả màu sắc sực sỡ, vừa giới thiệu:
- Ông xã, anh đoán nhà hàng này là của ai?
Dương Thần nhìn miệng An Tâm có một vòng sữa bao quanh, cố nén cười nói:
- Không phải là em chứ?
An Tâm ngạc nhiên:
- Ông xã sao anh biết? Đây đúng là nhà hàng sau khi em về nước mở đó, nhưng là em đầu tư, còn người bạn Pháp kia kinh doanh, em chiếm 60% cổ phần.
Dương Thần cũng là tùy tiện đoán, dở khóc dở cười nói:
- Thích ăn kem như vậy? Mà trước đây chưa từng nghe em nói muốn ăn kem.
- Hì hì.
An Tâm hưng phấn nói:
- Trước đây lúc em làm tiếp viên hàng không, ở nước Pháp đã ăn kem Berthilion này, sau đó vẫn muốn ăn tiếp, nhưng Trung Hải lại không bán, nên em đã thương lượng cùng công ty họ, mở nhà hàng chi nhánh này. Thế nào? So với Haagen-Dazs gì đó hương vị đậm đà hơn chứ?
Dương Thần không có nhiều hứng thú với đồ ngọt, nhưng vẫn đón ý hùa theo gật đầu.
An Tâm mắt sáng như sao:
- Ông xã anh biết không, trước đây em đều không dám tới đây, sợ một khi mở miệng thì không dừng lại được, nhưng bây giờ anh nói tu luyện có thể làm vóc dáng bản thân không thay đổi, em không sợ nữa! Dù cho em có ăn tới bị bệnh, anh cũng có thể chữa khỏi, đúng không nào?
Dương Thần nghe đến lông mày co giật một hồi, lòng yêu mến của phụ nữ là có chủ ý như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu, cười nói:
- Em thích là được rồi.
An Tâm ăn tới khi đắc ý, trực tiếp từ một đầu bàn khác chạy đến bên Dương Thần, hôn lên mặt Dương Thần “chụt” một cái.
- Này! Cái cô yêu tinh điên, miệng vẫn còn dính đầy bơ đấy!
Dương Thần vuốt mặt mát lạnh, buồn bực nói.
An Tâm cười khanh khách:
- Bây giờ hơi thở trong miệng của em đều có hương vị của kem, ông xã có muốn thử hôn một lần không? Rất thơm ngọt nhé…
Nói xong, cô còn vô cùng mê hoặc dùng chiếc lưỡi đinh hương liếm pho mát còn rớt trên miệng, chớp chớp mắt, lông mi cong cong toát lên vẻ quyến rũ.
Dương Thần lập tức lại bị luồng điện bên trong đốt cháy bên ngoài, không nói gì cả, ôm lấy vòng eo mềm mại của An Tâm, để cô ngồi trên đùi mình, hôn một nụ hôn thật sâu.
Thời gian thoải mái hạnh phúc trôi qua rất nhanh.
Không thể không nói, Dương Thần cảm thấy ở cùng An Tâm luôn rất vui, những người con gái ở bên cạnh mình, cô là người có tính cách hoạt bát nhất, đương nhiên sự nóng nảy của Thái Nghiên lại là một chuyện khác.
Đợi đến lúc An Tâm ăn tới no căng rồi, mới cảm thấy thoả mãn quay trở về.
An Tâm còn muốn xử lý những tài liệu quan trọng của một ngày không đi làm tích luỹ lại, mà Dương Thần đưa cô về nhà xong cũng phải quay trở về nhà mình.
Một là nói chuyện cùng với Nhược Khê, hai là kết quả của Trinh Tú tốt hay không tốt cũng nên tra rồi, dù sao đều là mình đưa cô ấy đi học, lúc nào cũng phải quan tâm.
Dương Thần thậm chí còn nghĩ, nếu Trinh Tú thi rớt rồi, liệu có phải đi cửa sau dùng quan hệ để mua cho cô một suất trúng tuyển vào một trường đại học tốt không, đúng là với người nhà thì luôn phải đặc cách phá lệ.
Vừa bước vào phòng khách, Dương Thần liền nhìn thấy bốn người phụ nữ trong nhà nhưng lại đang tụm lại ở một góc ghế sô pha vui vẻ tranh luận.
Thấy Dương Thần trở về, Quách Tuyết Hoa vội vẫy tay:
- Con trai mau lại đây! Nhà chúng ta có tin vui!
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, xem ra Trinh Tú coi như không chịu thua kém, hẳn là thi cũng không tồi, lần này chắc vui rồi.
Mà Lâm Nhược Khê cũng về nhà sớm, một mình ngồi ở chiếc ghế sô pha đơn nhìn thấy Dương Thần, ánh mắt có chút trốn tránh, nụ cười trên mặt vừa rồi cũng đã biến mất.
- Thi đỗ đại học rồi?
Dương Thần cười lên hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh Tú đỏ bừng, có vẻ rất xúc động, nhìn nước mắt trên mặt xem ra vừa khóc xong, nghe thấy câu hỏi của Dương Thần liền gật gật đầu.
Dương Thần theo thói quen nhéo nhéo mặt cô:
- Thi đỗ rồi mà còn khóc, kỳ này nếu thi không đỗ, không phải khóc xỉu đi chứ.
Trinh Tú ngượng ngùng xoa mặt, bĩu môi nói:
- Em cũng không biết làm thế nào, không kìm được phải khóc…
- Cái thằng này, nói cũng không dễ nghe một chút.
Quách Tuyết Hoa cười mắng.
- Con có biết Trinh Tú của chúng ta thi đỗ cái gì không?
Không đợi Dương Thần đoán, Quách Tuyết Hoa liền tự mình nói ra:
- Đại học Trung Hải! Chọn rồi! Bằng điểm với Đường Đường của Đường gia, trong tốp mười toàn Trung Hải!
Dương Thần có chút kinh ngạc, chính mình trước đây vì chuyện của Jane, mới có điều hiểu biết về đại học Trung Hải, không hề nghi ngờ thuộc loại danh tiếng toàn quốc, thậm chí toàn thế giới
Cô bé Đường Đường kia vốn dĩ có tư chất thiên phúc cực cao, thừa hưởng suy nghĩ thông minh của bà mẹ Đường Uyển, thuộc loại học không tốn sức, thì không ngạc nhiên, Trinh Tú dựa vào chính mình cố gắng học, không ngờ cũng có thành tích như vậy, thật sự đáng quý.
Nhưng nghĩ đến cô gái nhiều đêm như vậy khêu đèn học này cũng có thể lý giải được.
“Không hổ là con cháu của gia tộc siêu tài phiệt Hàn Quốc, gien vẫn là có tiêu chuẩn nhất định”, Dương Thần im lặng nghĩ trong đầu.
Trinh Tú bỗng nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Khê:
- Chị Nhược Khê, sau này em tốt nghiệp, có thể đến quốc tế Ngọc Lôi làm việc không, em sẽ cố gắng học tập!
Lâm Nhược Khê sửng sốt, dường như không hiểu làm thế nào lại đột nhiên nói đến vấn đề đó, nhưng lập tức mặt giãn ra nói:
- Đương nhiên có thể, bằng của đại học Trung Hải, có thể trực tiếp nhận lời mời công tác của tổng bộ, chị vẫn còn chưa mơ được em tới.
- Ừ! Em nhất định sẽ làm việc thật tốt, báo đáp chị, em nợ chị nhiều rồi…
Trinh Tú tràn đầy tự tin, qua việc thi cử chứng mình bản thân mình, cô gái dường như đã thật sự thay da đổi thịt.
Lâm Nhược Khê than nhẹ nói:
- Con bé ngốc, sao em lại nói những lời này, cũng không phải chỉ mình chị giúp em, hơn nữa không lẽ chị vì mong em báo đáp mới cho em ở nhà sao?
- Đúng vậy.
Dương Thần chua xót nói theo.
- Cũng không biết là ai mang cô gái không tốt kia từ trên vách núi quay trở về.
Trinh Tú trống miệng nói:
- Người kia là chị Thái Nghiên, chắc chắn không phải anh Dương Thần.
- Trời… Cái con bé vong ân bội nghĩa này.
Dương Thần cười mắng, làm bộ muốn nhéo tai Trinh Tú.
Trinh Tú vội trốn sau lưng Quách Tuyết
Hoa, vừa bất mãn trách:
- Cô Quách xem, anh Dương Thần vừa ức hiếp cháu! Anh thật là xấu! Anh mấy ngày trước còn nói không gọi em là “cô gái nhỏ”!
Trong ánh nắng mặt trời mùa hạ, bắp chân cô gái ấy trắng tựa như tuyết, đang đi một đôi giầy bệt bằng vải giản dị, nhưng kết hợp hoàn toàn tự nhiên, khiến không ít đàn ông đi qua đều phải ghé mắt liếc nhìn.
Dương Thần thở ra một cái, có lẽ bởi vì trên mình cô gái kia đã toát ra sức ép, liếc gần một cái, không khoa trương nhưng cái tỷ lệ vóc dáng quý báu kia lại làm cho mình chú ý.
Quan sát kỹ hơn các góc độ khuôn mặt, cô gái có ngũ quan tinh xảo kết hợp tinh tế, ngay lập tức nhìn được rõ ràng.
Tiêu Chỉ Tình!
Cô ta sao lại ở chỗ này!?
Từ lần đó ở Los Angeles, bỏ cô gái thần bí bụng dạ nham hiểm này ở lại khách sạn, Dương Thần vốn nghĩ giống như trước đây, một hồi tình duyên ngắn ngủi, cũng không nghĩ nhiều sau này sẽ gặp lại.
Nhưng mắt này mở trừng trừng nhìn ả xuất hiện tại Trung Hải, Dương Thần không khỏi có chút đau đầu nhức óc.
Tiêu Chỉ Tình không giống những người phụ nữ khác, bản thân cô ta đúng là một phiền toái lớn, nếu không cũng không mang theo cái gì mà cửu âm huyền mạch, khi lưu lại tại nước Mỹ, còn dùng thủ đoạn hạ độc lừa tiền.
Lúc đầu Dương Thần không đi hỏi nội tình, chính là không muốn dính dáng đến chuyện không liên quan.
Đó là lý do vì sao Dương Thần đoạt thân thể, nhưng không chiếm lấy suy nghĩ của cô ta. Một là hai người trước giờ âm thầm suy tính cho nhau, cô ta thất bại là tự mình chuốc lấy cực khổ, vốn dĩ không nói đến chuyện tình cảm. Hai là Dương Thần cũng không hi vọng những người phụ nữ của mình để ý đến sự xuất hiện của “Con nhện tinh” khó lường trước này.
Huống hồ chính mình còn giúp cô ta giải độc đầy người muốn lấy mạng cô, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không thấy còn mắc nợ cái gì.
Nhưng hiện tại, Tiêu Chỉ Tình không ngờ đột nhiên xuất hiện, Dương Thần lại nhức đầu rồi.
Nếu không may cô ta thực sự đến tìm mình, như vậy sẽ là tình cảnh như thế nào? Chính mình còn chưa ổn định được những người phụ nữ trong nhà, lại ồn ào việc này nữa, không phải muốn lấy mạng người sao?
- Ông xã, anh sao ngơ ra vậy?
An Tâm đi đến trước mặt nghi ngờ hỏi.
Dương Thần sửng sốt, cười ha ha nói:
- Này không xếp hàng à.
- Nhưng đã đến lượt anh rồi.
An Tâm híp mắt nói.
Dương Thần lúc này mới phát hiện ra, người phía trước đều đã mua vé rồi, bên dưới không ít người bất mãn với mình, còn Tiêu Chỉ Tình trong lúc mình suy nghĩ đã không thấy bóng dáng đâu!
Dương Thần bỗng toát mồ hôi lạnh, vội vàng đi lên mua 2 vé 3D đắt nhất.
An Tâm còn phát hiện ra một chút huyền cơ, đi bên cạnh cười bỡn cợt:
- Ông xã, em phát hiện ra rồi, vừa rồi đối diện có một cô gái xinh đẹp đi qua, cái bắp chân kia khiến người khác phải ngưỡng mộ, có phải là nhìn trúng người ta rồi không?
Dương Thần nghĩa chính nói:
- Làm sao có thể? Anh đâu phải loại đàn ông nhìn một người yêu một người, cô ta có xinh đẹp nữa, với anh chẳng có quan hệ gì.
Nói xong lời này, Dương Thần cảm thấy trên mặt mình có chút không nhịn được, vội ho khan mấy tiếng làm bộ như không có chuyện gì.
An Tâm đáng yêu đảo cặp mắt, tuy rằng mình rất yêu người đàn ông này, nhưng có lúc đối diện với bộ mặt bộ dạng vô lại của đàn ông, ngoại trừ cái vẻ mặt này, cũng không có thái độ khác có thể biểu đạt.
Dương Thần trong long thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tiêu Chỉ Tình không phát hiện ra mình, có lẽ chỉ là cô ta sau khi về nước vừa lúc đi qua Trung Hải, tuỳ ý đi dạo một chút, nhưng mình lại lo nghĩ nhiều rồi.
Một buổi chiều tiếp tục qua đi, Dương Thần cùng An Tâm xem xong phim, lại đưa cô đi ăn loại kem mà cô thích.
Tuy An Tâm ăn cơm không nhiều, nhưng bắt đầu ăn kem, lại khiến Dương Thần phải kính phục.
Trong nhà hàng kem do người Pháp mở có tên là Berthilion, An Tâm vừa ăn những vị kem hoa quả màu sắc sực sỡ, vừa giới thiệu:
- Ông xã, anh đoán nhà hàng này là của ai?
Dương Thần nhìn miệng An Tâm có một vòng sữa bao quanh, cố nén cười nói:
- Không phải là em chứ?
An Tâm ngạc nhiên:
- Ông xã sao anh biết? Đây đúng là nhà hàng sau khi em về nước mở đó, nhưng là em đầu tư, còn người bạn Pháp kia kinh doanh, em chiếm 60% cổ phần.
Dương Thần cũng là tùy tiện đoán, dở khóc dở cười nói:
- Thích ăn kem như vậy? Mà trước đây chưa từng nghe em nói muốn ăn kem.
- Hì hì.
An Tâm hưng phấn nói:
- Trước đây lúc em làm tiếp viên hàng không, ở nước Pháp đã ăn kem Berthilion này, sau đó vẫn muốn ăn tiếp, nhưng Trung Hải lại không bán, nên em đã thương lượng cùng công ty họ, mở nhà hàng chi nhánh này. Thế nào? So với Haagen-Dazs gì đó hương vị đậm đà hơn chứ?
Dương Thần không có nhiều hứng thú với đồ ngọt, nhưng vẫn đón ý hùa theo gật đầu.
An Tâm mắt sáng như sao:
- Ông xã anh biết không, trước đây em đều không dám tới đây, sợ một khi mở miệng thì không dừng lại được, nhưng bây giờ anh nói tu luyện có thể làm vóc dáng bản thân không thay đổi, em không sợ nữa! Dù cho em có ăn tới bị bệnh, anh cũng có thể chữa khỏi, đúng không nào?
Dương Thần nghe đến lông mày co giật một hồi, lòng yêu mến của phụ nữ là có chủ ý như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu, cười nói:
- Em thích là được rồi.
An Tâm ăn tới khi đắc ý, trực tiếp từ một đầu bàn khác chạy đến bên Dương Thần, hôn lên mặt Dương Thần “chụt” một cái.
- Này! Cái cô yêu tinh điên, miệng vẫn còn dính đầy bơ đấy!
Dương Thần vuốt mặt mát lạnh, buồn bực nói.
An Tâm cười khanh khách:
- Bây giờ hơi thở trong miệng của em đều có hương vị của kem, ông xã có muốn thử hôn một lần không? Rất thơm ngọt nhé…
Nói xong, cô còn vô cùng mê hoặc dùng chiếc lưỡi đinh hương liếm pho mát còn rớt trên miệng, chớp chớp mắt, lông mi cong cong toát lên vẻ quyến rũ.
Dương Thần lập tức lại bị luồng điện bên trong đốt cháy bên ngoài, không nói gì cả, ôm lấy vòng eo mềm mại của An Tâm, để cô ngồi trên đùi mình, hôn một nụ hôn thật sâu.
Thời gian thoải mái hạnh phúc trôi qua rất nhanh.
Không thể không nói, Dương Thần cảm thấy ở cùng An Tâm luôn rất vui, những người con gái ở bên cạnh mình, cô là người có tính cách hoạt bát nhất, đương nhiên sự nóng nảy của Thái Nghiên lại là một chuyện khác.
Đợi đến lúc An Tâm ăn tới no căng rồi, mới cảm thấy thoả mãn quay trở về.
An Tâm còn muốn xử lý những tài liệu quan trọng của một ngày không đi làm tích luỹ lại, mà Dương Thần đưa cô về nhà xong cũng phải quay trở về nhà mình.
Một là nói chuyện cùng với Nhược Khê, hai là kết quả của Trinh Tú tốt hay không tốt cũng nên tra rồi, dù sao đều là mình đưa cô ấy đi học, lúc nào cũng phải quan tâm.
Dương Thần thậm chí còn nghĩ, nếu Trinh Tú thi rớt rồi, liệu có phải đi cửa sau dùng quan hệ để mua cho cô một suất trúng tuyển vào một trường đại học tốt không, đúng là với người nhà thì luôn phải đặc cách phá lệ.
Vừa bước vào phòng khách, Dương Thần liền nhìn thấy bốn người phụ nữ trong nhà nhưng lại đang tụm lại ở một góc ghế sô pha vui vẻ tranh luận.
Thấy Dương Thần trở về, Quách Tuyết Hoa vội vẫy tay:
- Con trai mau lại đây! Nhà chúng ta có tin vui!
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, xem ra Trinh Tú coi như không chịu thua kém, hẳn là thi cũng không tồi, lần này chắc vui rồi.
Mà Lâm Nhược Khê cũng về nhà sớm, một mình ngồi ở chiếc ghế sô pha đơn nhìn thấy Dương Thần, ánh mắt có chút trốn tránh, nụ cười trên mặt vừa rồi cũng đã biến mất.
- Thi đỗ đại học rồi?
Dương Thần cười lên hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh Tú đỏ bừng, có vẻ rất xúc động, nhìn nước mắt trên mặt xem ra vừa khóc xong, nghe thấy câu hỏi của Dương Thần liền gật gật đầu.
Dương Thần theo thói quen nhéo nhéo mặt cô:
- Thi đỗ rồi mà còn khóc, kỳ này nếu thi không đỗ, không phải khóc xỉu đi chứ.
Trinh Tú ngượng ngùng xoa mặt, bĩu môi nói:
- Em cũng không biết làm thế nào, không kìm được phải khóc…
- Cái thằng này, nói cũng không dễ nghe một chút.
Quách Tuyết Hoa cười mắng.
- Con có biết Trinh Tú của chúng ta thi đỗ cái gì không?
Không đợi Dương Thần đoán, Quách Tuyết Hoa liền tự mình nói ra:
- Đại học Trung Hải! Chọn rồi! Bằng điểm với Đường Đường của Đường gia, trong tốp mười toàn Trung Hải!
Dương Thần có chút kinh ngạc, chính mình trước đây vì chuyện của Jane, mới có điều hiểu biết về đại học Trung Hải, không hề nghi ngờ thuộc loại danh tiếng toàn quốc, thậm chí toàn thế giới
Cô bé Đường Đường kia vốn dĩ có tư chất thiên phúc cực cao, thừa hưởng suy nghĩ thông minh của bà mẹ Đường Uyển, thuộc loại học không tốn sức, thì không ngạc nhiên, Trinh Tú dựa vào chính mình cố gắng học, không ngờ cũng có thành tích như vậy, thật sự đáng quý.
Nhưng nghĩ đến cô gái nhiều đêm như vậy khêu đèn học này cũng có thể lý giải được.
“Không hổ là con cháu của gia tộc siêu tài phiệt Hàn Quốc, gien vẫn là có tiêu chuẩn nhất định”, Dương Thần im lặng nghĩ trong đầu.
Trinh Tú bỗng nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Khê:
- Chị Nhược Khê, sau này em tốt nghiệp, có thể đến quốc tế Ngọc Lôi làm việc không, em sẽ cố gắng học tập!
Lâm Nhược Khê sửng sốt, dường như không hiểu làm thế nào lại đột nhiên nói đến vấn đề đó, nhưng lập tức mặt giãn ra nói:
- Đương nhiên có thể, bằng của đại học Trung Hải, có thể trực tiếp nhận lời mời công tác của tổng bộ, chị vẫn còn chưa mơ được em tới.
- Ừ! Em nhất định sẽ làm việc thật tốt, báo đáp chị, em nợ chị nhiều rồi…
Trinh Tú tràn đầy tự tin, qua việc thi cử chứng mình bản thân mình, cô gái dường như đã thật sự thay da đổi thịt.
Lâm Nhược Khê than nhẹ nói:
- Con bé ngốc, sao em lại nói những lời này, cũng không phải chỉ mình chị giúp em, hơn nữa không lẽ chị vì mong em báo đáp mới cho em ở nhà sao?
- Đúng vậy.
Dương Thần chua xót nói theo.
- Cũng không biết là ai mang cô gái không tốt kia từ trên vách núi quay trở về.
Trinh Tú trống miệng nói:
- Người kia là chị Thái Nghiên, chắc chắn không phải anh Dương Thần.
- Trời… Cái con bé vong ân bội nghĩa này.
Dương Thần cười mắng, làm bộ muốn nhéo tai Trinh Tú.
Trinh Tú vội trốn sau lưng Quách Tuyết
Hoa, vừa bất mãn trách:
- Cô Quách xem, anh Dương Thần vừa ức hiếp cháu! Anh thật là xấu! Anh mấy ngày trước còn nói không gọi em là “cô gái nhỏ”!
/1662
|