- Ngươi…rốt cuộc ngươi là ai.
Người đàn ông Huyết tộc thống khổ hỏi vặn lại.
Dương Thần dùng lực đè chân xuống tiếp, khiến tên áo đen kêu lên một cách thảm thiết.
Dương Thần vẻ mặt không chút biểu cảm nói:
- Là ta đang hỏi ngươi, ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất là trả lời, hoặc là, chân ta sẽ dẫm nát tim ngươi.
Trong mắt người đàn ông lộ ra vài tia dữ dằn, lộ ra những chiếc răng nanh, nhưng phát hiện ra có làm như thế thì đối với Dương Thần cũng không có chút tác dụng gì.
Người đàn ông giống người này, giống như là một ngọn núi cao không thể lay động được, một chân dẫm lên ngực, không chỉ khiến thân thể bị đè nén, mà ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Người đàn ông Huyết tộc đành lựa chọn thỏa hiệp, thu lại những chiếc răng nanh, khàn giọng nói:
- Ta tên là Mourinho.
- Tên nghe hay đấy, số hiệu của ngươi, còn thị tộc thì sao?
Dương Thần hỏi.
Trong mắt Mourinho hiện lên một chút oán hận.
- Ta không biết số hiệu của mình, cũng không biết thị tộc gì.
Dương Thần có chút ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Ngươi là dân đen của Huyết tộc? Để ta nghĩ xem nào…gọi là… CAITIFF?
- Ta vốn không thích cách xưng hô này, nhưng ngươi đã đúng.
Mourinho trầm giọng nói.
Dương Thần có chút hứng thú nói:
- Nghe nói dân đen các ngươi, là bị Huyết tộc đuổi ra ngoài, hoặc là chưa được các trưởng lão đồng ý đã bị cầm giữ biến thành Huyết tộc, sống không có nơi dựa dẫm, chắc là rất vất vả? Có phải ngươi không sống được ở châu Âu nên mới đến Hoa Hạ?
Trong mắt Mourinho có chút sợ hãi.
- Ta…là bị bắt qua đây.
- Bị bắt?
Dương Thần sửng sốt;
- Bị ai bắt?
Mourinho nhìn Dương Thần một cách kì lạ.
- Ngươi rất mạnh, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng trước khi ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như thế có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có giết ta hay không, nếu như ngươi nhất định phải giết ta trong tối nay, vậy thì ta không muốn nói nhiều nữa.
Dương Thần gãi đầu, cười nhăn nhó nói:
- Ngươi đúng là một tên Huyết tộc thông minh, được rồi, ta tạm thời sẽ không giết ngươi, nếu như người trả lời đúng câu hỏi của ta, vậy thì ta sẽ tha cho ngươi.
Vừa nói, Dương Thần vừa thả lỏng chân, cho Mourinho đứng lên.
Sức mạnh hồi phục của Huyết tốc đã làm cho Mourinho hồi phục hoàn toàn trong chốc lát, nhưng y biết có chạy cũng không có tác dụng gì, cho nên mới bình tĩnh phủ bụi trên người, ngoan ngoãn đứng yên chỗ cũ.
- Bây giờ, hãy trả lời câu hỏi của ta, ngươi bị ai bắt? Tại sao lại phải giết Triệu Hồng Yến? Lộ Dao có phải ngươi giết hay không?
Dương Thần nói.
Mourinho lập tức giật mình, giọng nói lạc đi nói:
- Ta giết Lộ Dao? Sao lại có thể như thế được, ta là vì muốn báo thù cho cô ấy.
Dương Thần ngây người:
- Ngươi nói rõ ta xem.
Mourinho cũng ý thức được gì đó, nhíu mày nói:
- Câu hỏi thứ nhất, ta không biết phải trả lời như thế nào, ta chỉ biết người bắt ta là một tên Hoa Hạ, sau khi bọn chúng đánh lén thì bị đưa đến Hoa Hạ, hơn nữa còn bị đưa đến một phòng thí nghiệm, theo ta còn có mấy Huyết tộc khác, bọn họ hình như là muốn lấy máu của Huyết tộc bọn ta, sau khi tôi bị lấy đi một lượng máu lớn trong lần đầu tiên, bọn họ tưởng rằng ta đã chết cho nên mới chôn ta dưới đất, vì thế ta mới may mắn trốn thoát.
Còn về câu hỏi thứ hai, ta đã nói rồi, Lộ Dao là người ta yêu, ta đang cố gắng biến cô ấy thành Huyết tộc, nhưng ta vừa biết được tin cô ấy bị một người phụ nữ tên là Triệu Hồng Yến sát hại, cho nên sau khi ta tìm thấy cô ta ở đồn cảnh sát, mới tìm cơ hội hút hết máu cô ta trả thù.
Dương Thần đột nhiên nhớ đến một chi tiết...Phòng thí nghiệm? Trừ phi là phòng thí nghiệm của Nghiêm Bất Vấn.
Nếu như là Nghiêm Bất Vấn? Quả thực là có khả năng, mượn máu của Huyết tộc hùng mạnh để tiến hành thực nghiệm hóa sinh, cũng chỉ có mình hắn ta là có đủ khả năng, bắt được Huyết tộc rành về ẩn nấp một cách thần không biết quỷ không hay.
Sở dĩ bắt được dân đen là vì bọn huyết tộc này không có ai quan tâm, mật đảng và ma đảng cũng không ghi chép họ vào trong sổ sách.
Thảo nào bọn người Khắc Long lại có khả năng phục hồi, biến hóa nhanh như thế, từ trước đến giờ ngoài huyết tinh ra, các vật chủng mạnh mẽ khác cũng bị bắt làm vật thí nghiệm.
Nghiêm Bất Vấn đúng là một đối thủ đáng gờm.
Dương Thần chau mày, cũng không muốn nghĩ nhiều, nói:
- Ngươi cũng quá sơ suất, sao ngươi không dùng thuật thôi miên hỏi Triệu Hồng Yến có phải là cô ta đã giết Lộ Dao, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, người giết Lộ Dao là một Huyết tộc khác, Triệu Hồng Yến vô tội.
Mourinho ngạc nhiên mở to mắt:
- Thật sao?
- Ta muốn giết ngươi thì ra tay lúc nào cũng được, ta có cần vì người đàn bà này mà nói dối ngươi không?
Dương Thần khinh thường nói.
Mourinho cẩn thận nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói:
- Ta tin ngươi, bởi vì những kẻ mạnh luôn có lòng kiêu ngạo của bản thân, ta biết sức mạnh của ta còn rất yếu, nhưng ngươi có thể tìm giúp ta tên súc sinh ấy, để ta có thể tự tay móc tim hắn, tuy rằng Lộ Dao chưa hẳn là người đàn bà của ta, nhưng cô ấy là người ta đã nhận định lựa chọn, cô ấy chính là người của ta.
Dương Thần hiếu kì nói:
- Sao ngươi lại chọn Lộ Dao? Người đàn này rõ ràng là muốn giữ mãi tuổi thanh xuân mới muốn làm một Huyết tộc.
Trong mắt Mourinho hiện lên một tia ấm áp:
- Trong khi ta lúc yếu nhất là cô ấy đã mở cửa, giữ ta lại…cô ấy không hề sợ ta, khi ta hút máu cô ấy, cô chỉ dịu dàng nhìn ta, bất luận có phải cô ấy yêu ta thật hay không, thì ít nhất, cô ấy đã cho ta sự ấm áp duy nhất trong hơn trăm năm nay.
Dương Thần thở dài, hoặc là trong con mắt loài người, quỷ hút máu chỉ là một thi thể lạnh giá, hắn ta chỉ là một tên ti tiện không bằng cả con kiến, nhưng trong cơ thể lạnh giá của người đàn ông này lại có một trái tim nồng cháy hơn rất nhiều người.
Im lặng một hồi, Dương Thần nói:
- Việc bây giờ ngươi làm, là đi tìm những tên còn ẩn nấp ở Trung Hải, các Huyết tộc khác, xét cho cùng ta không phải là Huyết tộc, chắc chắn là không nhạy cảm như ngươi, nếu như ngươi tìm không ra, vậy thì hãy nhanh chóng thông báo cho ta, ta ở biệt thự ở phía tây ngoại ô, đương nhiên, nếu như ngươi không cẩn thận mà chết đi, ta cũng sẽ tìm ra mà báo thù cho ngươi, bởi vì gã đó…đáng chết.
Mourinho không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, bỗng đen lập tức biến mất trên con phố.
Dương Thần hít một hơi, lúc này mới quay người lại, bước về phía người đàn bà đang trốn trong góc tường cách đó không xa.
Dương Thần đứng trước mặt Triệu Hồng Yến, từ từ ngồi xuống, áy náy nói:
- Xin lỗi, biết là đã làm cho cô sợ hãi, nhưng lúc ở đồn cảnh sát quá nhiều người, tuy rằng tôi đã phát hiện ra hắn ta, nhưng chỉ vì mong muốn có thêm nhiều đầu mối mới khiên cô bị thiệt thòi như vậy.
Triệu Hồng Yến từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt, lúc này đã đỏ hoe nói:
- Hãy nói với tôi là tôi đang nằm mơ.
Dương Thần lắc đầu:
- Không phải cô đang nằm mơ, tên giết người là một con quỷ hút máu, người vừa nãy cũng là quỷ hút máu, vừa rồi là cô bị thôi miên cho nên mới bị giá họa, chuyện chỉ đơn giản như vậy, đừng cứ nghĩ rằng những chuyện này chỉ có trong phim viễn tưởng, cô nên biết rằng, rất nhiều thường thức khoa học ở thời kì cổ đại đều là những hiện tượng kì lạ, không có gì là to tát, nhưng cô hãy yên tâm, đã có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô được an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Giọng nói của người đàn ông nghe ra rất dứt khoát, rất thành thực, khiến cho Triệu Hồng Yến đột nhiên cảm thấy, cái thế giới khó tin này chẳng là gì cả.
Triệu Hồng Yến lấy tay lau nước mắt, đột nhiên hỏi:
- Dương Thần…Anh đối với người phụ nữ nào cũng tốt như vậy sao?
Dương Thần ngẩn người một lúc, nói:
- Làm ơn, cô đừng đừa kiểu này nữa, tôi là loại đàn ông không chung tình, lúc nào cũng phải mặt dày đi xin sự tha thứ của đàn bà, làm gì có chỗ nào tốt đẹp đâu?
- Không phải.
Triệu Hồng Yến lắc đầu, hé môi cười nói:
- Ngoài đối với vợ mình ra, đối với người đàn bà khác, anh là một người đàn ông tốt.
Dương Thần xấu hổ vuốt cằm, ý của câu này, bản tính thiên sinh của hắn chẳng phải là hồ ly tinh sao, cũng không biết phải nói thế nào nữa, nhìn Triệu Hồng Yến vẫn còn ôm chặt hai chân của mình, không dám đứng dậy, vội vỗ trán nói:
- Cô mặc quần của tôi đi, đêm khuya rồi, dù sao trời cũng tối chắc cũng không bị người nhà cô phát hiện ra là cô mặc quần của đàn ông.
Vừa nói, Dương Thần liền bỏ thắt lưng , cởi chiếc quần mình đang mặc ra, đưa đến trước mặt Triệu Hồng Yến, lúc này trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Triệu Hồng Yến ngơ ngác nhìn Dương Thần cởi quần, lại nhìn chiếc quần dài của người đàn ông đứng trước mặt, sống mũi cay cay, nước mặt không kìm được lại rơi xuống.
Lúc này Dương Thần thật sự không hiểu gì:
- Cô lại làm sao nữa rồi?
- Tôi cởi quần làm cô sợ à? Trời ạ, sao cô không nói, tôi lại mặc vào vậy, cô đừng khóc nữa.
Dương Thần được một phen đau đầu, lại đứng dậy, định mặc quần vào.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hồng Yến vừa nãy còn đang ngồi, đột nhiên đứng dậy, không cần để ý đến lúc này hai người đều đang mặc độc chiếc quần lót.
Cứ như vậy cô ôm chặt lấy cổ của Dương Thần, áp sát người vào ngực Dương thần, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, bờ môi hôn điên loạn lên môi Dương Thần.
Người đàn ông Huyết tộc thống khổ hỏi vặn lại.
Dương Thần dùng lực đè chân xuống tiếp, khiến tên áo đen kêu lên một cách thảm thiết.
Dương Thần vẻ mặt không chút biểu cảm nói:
- Là ta đang hỏi ngươi, ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất là trả lời, hoặc là, chân ta sẽ dẫm nát tim ngươi.
Trong mắt người đàn ông lộ ra vài tia dữ dằn, lộ ra những chiếc răng nanh, nhưng phát hiện ra có làm như thế thì đối với Dương Thần cũng không có chút tác dụng gì.
Người đàn ông giống người này, giống như là một ngọn núi cao không thể lay động được, một chân dẫm lên ngực, không chỉ khiến thân thể bị đè nén, mà ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Người đàn ông Huyết tộc đành lựa chọn thỏa hiệp, thu lại những chiếc răng nanh, khàn giọng nói:
- Ta tên là Mourinho.
- Tên nghe hay đấy, số hiệu của ngươi, còn thị tộc thì sao?
Dương Thần hỏi.
Trong mắt Mourinho hiện lên một chút oán hận.
- Ta không biết số hiệu của mình, cũng không biết thị tộc gì.
Dương Thần có chút ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Ngươi là dân đen của Huyết tộc? Để ta nghĩ xem nào…gọi là… CAITIFF?
- Ta vốn không thích cách xưng hô này, nhưng ngươi đã đúng.
Mourinho trầm giọng nói.
Dương Thần có chút hứng thú nói:
- Nghe nói dân đen các ngươi, là bị Huyết tộc đuổi ra ngoài, hoặc là chưa được các trưởng lão đồng ý đã bị cầm giữ biến thành Huyết tộc, sống không có nơi dựa dẫm, chắc là rất vất vả? Có phải ngươi không sống được ở châu Âu nên mới đến Hoa Hạ?
Trong mắt Mourinho có chút sợ hãi.
- Ta…là bị bắt qua đây.
- Bị bắt?
Dương Thần sửng sốt;
- Bị ai bắt?
Mourinho nhìn Dương Thần một cách kì lạ.
- Ngươi rất mạnh, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng trước khi ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như thế có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có giết ta hay không, nếu như ngươi nhất định phải giết ta trong tối nay, vậy thì ta không muốn nói nhiều nữa.
Dương Thần gãi đầu, cười nhăn nhó nói:
- Ngươi đúng là một tên Huyết tộc thông minh, được rồi, ta tạm thời sẽ không giết ngươi, nếu như người trả lời đúng câu hỏi của ta, vậy thì ta sẽ tha cho ngươi.
Vừa nói, Dương Thần vừa thả lỏng chân, cho Mourinho đứng lên.
Sức mạnh hồi phục của Huyết tốc đã làm cho Mourinho hồi phục hoàn toàn trong chốc lát, nhưng y biết có chạy cũng không có tác dụng gì, cho nên mới bình tĩnh phủ bụi trên người, ngoan ngoãn đứng yên chỗ cũ.
- Bây giờ, hãy trả lời câu hỏi của ta, ngươi bị ai bắt? Tại sao lại phải giết Triệu Hồng Yến? Lộ Dao có phải ngươi giết hay không?
Dương Thần nói.
Mourinho lập tức giật mình, giọng nói lạc đi nói:
- Ta giết Lộ Dao? Sao lại có thể như thế được, ta là vì muốn báo thù cho cô ấy.
Dương Thần ngây người:
- Ngươi nói rõ ta xem.
Mourinho cũng ý thức được gì đó, nhíu mày nói:
- Câu hỏi thứ nhất, ta không biết phải trả lời như thế nào, ta chỉ biết người bắt ta là một tên Hoa Hạ, sau khi bọn chúng đánh lén thì bị đưa đến Hoa Hạ, hơn nữa còn bị đưa đến một phòng thí nghiệm, theo ta còn có mấy Huyết tộc khác, bọn họ hình như là muốn lấy máu của Huyết tộc bọn ta, sau khi tôi bị lấy đi một lượng máu lớn trong lần đầu tiên, bọn họ tưởng rằng ta đã chết cho nên mới chôn ta dưới đất, vì thế ta mới may mắn trốn thoát.
Còn về câu hỏi thứ hai, ta đã nói rồi, Lộ Dao là người ta yêu, ta đang cố gắng biến cô ấy thành Huyết tộc, nhưng ta vừa biết được tin cô ấy bị một người phụ nữ tên là Triệu Hồng Yến sát hại, cho nên sau khi ta tìm thấy cô ta ở đồn cảnh sát, mới tìm cơ hội hút hết máu cô ta trả thù.
Dương Thần đột nhiên nhớ đến một chi tiết...Phòng thí nghiệm? Trừ phi là phòng thí nghiệm của Nghiêm Bất Vấn.
Nếu như là Nghiêm Bất Vấn? Quả thực là có khả năng, mượn máu của Huyết tộc hùng mạnh để tiến hành thực nghiệm hóa sinh, cũng chỉ có mình hắn ta là có đủ khả năng, bắt được Huyết tộc rành về ẩn nấp một cách thần không biết quỷ không hay.
Sở dĩ bắt được dân đen là vì bọn huyết tộc này không có ai quan tâm, mật đảng và ma đảng cũng không ghi chép họ vào trong sổ sách.
Thảo nào bọn người Khắc Long lại có khả năng phục hồi, biến hóa nhanh như thế, từ trước đến giờ ngoài huyết tinh ra, các vật chủng mạnh mẽ khác cũng bị bắt làm vật thí nghiệm.
Nghiêm Bất Vấn đúng là một đối thủ đáng gờm.
Dương Thần chau mày, cũng không muốn nghĩ nhiều, nói:
- Ngươi cũng quá sơ suất, sao ngươi không dùng thuật thôi miên hỏi Triệu Hồng Yến có phải là cô ta đã giết Lộ Dao, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, người giết Lộ Dao là một Huyết tộc khác, Triệu Hồng Yến vô tội.
Mourinho ngạc nhiên mở to mắt:
- Thật sao?
- Ta muốn giết ngươi thì ra tay lúc nào cũng được, ta có cần vì người đàn bà này mà nói dối ngươi không?
Dương Thần khinh thường nói.
Mourinho cẩn thận nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói:
- Ta tin ngươi, bởi vì những kẻ mạnh luôn có lòng kiêu ngạo của bản thân, ta biết sức mạnh của ta còn rất yếu, nhưng ngươi có thể tìm giúp ta tên súc sinh ấy, để ta có thể tự tay móc tim hắn, tuy rằng Lộ Dao chưa hẳn là người đàn bà của ta, nhưng cô ấy là người ta đã nhận định lựa chọn, cô ấy chính là người của ta.
Dương Thần hiếu kì nói:
- Sao ngươi lại chọn Lộ Dao? Người đàn này rõ ràng là muốn giữ mãi tuổi thanh xuân mới muốn làm một Huyết tộc.
Trong mắt Mourinho hiện lên một tia ấm áp:
- Trong khi ta lúc yếu nhất là cô ấy đã mở cửa, giữ ta lại…cô ấy không hề sợ ta, khi ta hút máu cô ấy, cô chỉ dịu dàng nhìn ta, bất luận có phải cô ấy yêu ta thật hay không, thì ít nhất, cô ấy đã cho ta sự ấm áp duy nhất trong hơn trăm năm nay.
Dương Thần thở dài, hoặc là trong con mắt loài người, quỷ hút máu chỉ là một thi thể lạnh giá, hắn ta chỉ là một tên ti tiện không bằng cả con kiến, nhưng trong cơ thể lạnh giá của người đàn ông này lại có một trái tim nồng cháy hơn rất nhiều người.
Im lặng một hồi, Dương Thần nói:
- Việc bây giờ ngươi làm, là đi tìm những tên còn ẩn nấp ở Trung Hải, các Huyết tộc khác, xét cho cùng ta không phải là Huyết tộc, chắc chắn là không nhạy cảm như ngươi, nếu như ngươi tìm không ra, vậy thì hãy nhanh chóng thông báo cho ta, ta ở biệt thự ở phía tây ngoại ô, đương nhiên, nếu như ngươi không cẩn thận mà chết đi, ta cũng sẽ tìm ra mà báo thù cho ngươi, bởi vì gã đó…đáng chết.
Mourinho không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, bỗng đen lập tức biến mất trên con phố.
Dương Thần hít một hơi, lúc này mới quay người lại, bước về phía người đàn bà đang trốn trong góc tường cách đó không xa.
Dương Thần đứng trước mặt Triệu Hồng Yến, từ từ ngồi xuống, áy náy nói:
- Xin lỗi, biết là đã làm cho cô sợ hãi, nhưng lúc ở đồn cảnh sát quá nhiều người, tuy rằng tôi đã phát hiện ra hắn ta, nhưng chỉ vì mong muốn có thêm nhiều đầu mối mới khiên cô bị thiệt thòi như vậy.
Triệu Hồng Yến từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt, lúc này đã đỏ hoe nói:
- Hãy nói với tôi là tôi đang nằm mơ.
Dương Thần lắc đầu:
- Không phải cô đang nằm mơ, tên giết người là một con quỷ hút máu, người vừa nãy cũng là quỷ hút máu, vừa rồi là cô bị thôi miên cho nên mới bị giá họa, chuyện chỉ đơn giản như vậy, đừng cứ nghĩ rằng những chuyện này chỉ có trong phim viễn tưởng, cô nên biết rằng, rất nhiều thường thức khoa học ở thời kì cổ đại đều là những hiện tượng kì lạ, không có gì là to tát, nhưng cô hãy yên tâm, đã có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô được an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Giọng nói của người đàn ông nghe ra rất dứt khoát, rất thành thực, khiến cho Triệu Hồng Yến đột nhiên cảm thấy, cái thế giới khó tin này chẳng là gì cả.
Triệu Hồng Yến lấy tay lau nước mắt, đột nhiên hỏi:
- Dương Thần…Anh đối với người phụ nữ nào cũng tốt như vậy sao?
Dương Thần ngẩn người một lúc, nói:
- Làm ơn, cô đừng đừa kiểu này nữa, tôi là loại đàn ông không chung tình, lúc nào cũng phải mặt dày đi xin sự tha thứ của đàn bà, làm gì có chỗ nào tốt đẹp đâu?
- Không phải.
Triệu Hồng Yến lắc đầu, hé môi cười nói:
- Ngoài đối với vợ mình ra, đối với người đàn bà khác, anh là một người đàn ông tốt.
Dương Thần xấu hổ vuốt cằm, ý của câu này, bản tính thiên sinh của hắn chẳng phải là hồ ly tinh sao, cũng không biết phải nói thế nào nữa, nhìn Triệu Hồng Yến vẫn còn ôm chặt hai chân của mình, không dám đứng dậy, vội vỗ trán nói:
- Cô mặc quần của tôi đi, đêm khuya rồi, dù sao trời cũng tối chắc cũng không bị người nhà cô phát hiện ra là cô mặc quần của đàn ông.
Vừa nói, Dương Thần liền bỏ thắt lưng , cởi chiếc quần mình đang mặc ra, đưa đến trước mặt Triệu Hồng Yến, lúc này trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
Triệu Hồng Yến ngơ ngác nhìn Dương Thần cởi quần, lại nhìn chiếc quần dài của người đàn ông đứng trước mặt, sống mũi cay cay, nước mặt không kìm được lại rơi xuống.
Lúc này Dương Thần thật sự không hiểu gì:
- Cô lại làm sao nữa rồi?
- Tôi cởi quần làm cô sợ à? Trời ạ, sao cô không nói, tôi lại mặc vào vậy, cô đừng khóc nữa.
Dương Thần được một phen đau đầu, lại đứng dậy, định mặc quần vào.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hồng Yến vừa nãy còn đang ngồi, đột nhiên đứng dậy, không cần để ý đến lúc này hai người đều đang mặc độc chiếc quần lót.
Cứ như vậy cô ôm chặt lấy cổ của Dương Thần, áp sát người vào ngực Dương thần, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, bờ môi hôn điên loạn lên môi Dương Thần.
/1662
|