Dương Thần nhìn quanh, nói:
- Nếu Nghiêm Bất Vấn không rõ… tên Dương Liệt đâu, sao không ở lại giúp ngươi, hắn sớm đi rồi sao?
- Dương Liệt là ai? Ta sao lại không biết ai hết?
Drogba mỉm cười hỏi lại.
Dương Thần thở dài:
- Xem ra ngươi vội muốn chết, ngươi cho là bởi vì Nghiêm Bất Vấn cho ngươi chút năng lực kỳ quái mà ta không giết được ngươi?
- Không, ta không cho là như vậy.
Drogba thầm xót xa cười nói:
- Đến người vô tính có thần lực còn không là đối thủ của ngươi, ta chỉ là ma cà rồng không có tư cách là thần, sao có thể ngu ngốc chịu chết oan? Cho nên vì an toàn mà rời khỏi, ta đã tốn không ít công sức.
Dương Thần không có hứng thú nghe tiếp, từ từ bước về hướng Drogba.
- Lần trước cái tên người nhân bản kia, ta giết đến 3, 4 lần mới chết, người có thể để ta giết mấy lần đây?
Drogba vẫn không nhúc nhích cười lạnh nói:
- Minh Vương, ngươi không gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình chút sao?
Dương Thần ngẩn ra, gọi về nhà?
Dương Thần sớm đã sắp xếp đội Hải Ưng bảo vệ tốt tất cả những người quan trọng bên mình, đương nhiên bao gồm cả người nhà mình, chẳng lẽ còn có gì sơ hở?
- Tin không tùy ngươi, nếu muốn động thủ, cứ việc… nhưng ta chết thì người nhà của ngươi… ha ha.
Dương Thần do dự, xem ra tên này trốn cũng không thoát, vì thế rút điện thoại, gọi về nhà.
Điện thoại vang mấy tiếng mới có người nghe.
- A lô…
Đó là giọng Quách Tuyết Hoa, nhưng lại có chút run rẩy, mất tự nhiên.
Dương Thần lập tức nhướn mày:
- Mẹ, trong nhà làm sao vậy?
Quách Tuyết Hoa hít sâu một hơi nói:
- Dương Thần, có hai người ngoại quốc đột nhiên tiến vào, đem theo hai người bị hôn mê, sau đó bắt mẹ và Ngọc Lan, may mà Trinh Tú không ở nhà… bằng không… Rốt cuộc sao lại thế này?
Dương Thần sửng sốt, hai người bị hôn mê? Chẳng lẽ là hai người đội Hải Ưng phụ trách tình hình trong nhà bị bắt??!
Nghiêm Bất Vấn chẳng lẽ lại phái người nhân bản đến, nhưng nếu không phải người nhân bản có tư cách thần, sao lại không bị Hải Ưng phát giác, làm họ bị hôn mê?
Chẳng lẽ Nghiêm Bất Vấn thật sự tạo thành một đội quân thần tộc?
Nhìn vẻ mặt đắc ý dần của Drogba, sắc mặt Dương Thần âm u một lát, nói:
- Mẹ, bảo người kia nghe điện thoại.
Điện thoại được chuyển, một tiếng nói khiến Dương Thần kinh ngạc truyền ra.
- Minh Vương các hạ, còn nhớ rõ tôi chứ?
- Mourinho?!
Trong đầu Dương Thần hiện lên một tia sáng, nhất thời hiểu ra rất nhiều chuyện.
Lilith ở ngay đó thấy Dương Thần ngạc nhiên như thế, lại nghe đến cái tên “Mourinho” thì tràn đầy nghi hoặc.
- Đúng vậy, là tôi.
Trong điện thoại, Mourinho hưng phấn cười to:
- Thật sự phải cảm tạ anh giúp tôi tránh được cái đám quý tộc đáng ghét Camarilla, giúp tôi nhẹ nhàng đi vào nhà anh.
Dương Thần nhéo nhéo mũi:
- Ngươi hóa ra là đồng bọn với bọn chúng?
- Bingo! Chúc mừng anh trả lời đúng!
Mourinho tự đắc nói:
- Thế nào, hành động của tôi có phải vô cùng xuất sắc không? Tối qua anh dường như bị diễn xuất của tôi lừa, tôi lúc ấy chỉ muốn cười to, nhịn cười thật vất vả đó.
Dương Thần sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, dường như cả người rơi vào trong một đám mây mù.
Lilith không kìm nổi hỏi:
- Minh Vương các hạ, Mourinho kia không phải cái tên dân đen mà ngài bảo chúng tôi buông tha sao, hắn làm sao vậy?
Không đợi Dương Thần nói chuyện, Drogba liền miệt thị nói:
- Để tôi nói cho cô biết, cô bé, tên Mourinho kia trước mắt Minh Vương vĩ đại của chúng ta diễn một vở kịch bi thương hoàn mỹ như Shakespeare, vì một người hắn yêu mà ra sức báo thù, còn làm bộ như bị người khác lợi dụng mà không biết…
Vậy mà, ngài Minh Vương của chúng ta còn tin, nói đúng ra là ai đó quá đơn thuần rồi, không ngờ lại tin tưởng tộc ma cà rồng sẽ có tình cảm với một nữ nhân ti tiện? Ha ha, ngôi sao ca nhạc Lộ Dao kia chỉ là một nô lệ máu của Mourinho thôi, đến hội trường dùng dao giết ả cũng là Mourinho, nói vì Lộ Dao báo thù cũng là hắn…
Ở trong mắt vô số người, có lẽ người phụ nữ kia là minh tinh chói sáng, nhưng trong mắt tộc ma cà rồng chúng ta, cô ta chỉ là kẻ đáng thương khát vọng trường sinh, chết đi mang cho các người chút phiền toái, đó là chết có ý nghĩa rồi…
Lilith vẻ mặt kinh dị, không dám tin nhìn Dương Thần, cô tuyệt đối không nghĩ tới Dương Thần không ngờ là bị bọn họ lợi dụng.
Dương Thần nắm chặt nắm tay, da đầu không ngừng run lên.
Chả trách có thể tránh được cảm giác của hai người đội Hải Ưng, không ngờ là ma cà rồng, cho dù là lén di chuyển hay thôi miên, đều đủ để âm thầm chiến thắng Hải Ưng, chắng có gì là lạ.
Khiến Dương Thần tức giận, không ngờ bởi một tia thiện ý của chính mình khiến cho đối phương trêu đùa?! Ngay dưới mắt để hung thủ và kẻ thù chạy mất!?
- Giờ ta có thể đi rồi chứ?
Drogba buông tay, nhếch miệng nói:
- Ta nghĩ ngài Minh Vương sẽ không vì muốn giết cái mạng nhỏ của ta mà không quản sinh mạng của người trong nhà chứ?
Kế sách của Drogba và Mourinho hiển nhiên rất chu đáo, đợi Drogba chạy xa, Mourinho cũng sẽ mang đám người Quách Tuyết Hoa chạy đi xa, chỉ cần không bị Dương Thần lập tức bắt được, dựa vào bản lĩnh của chúng, lại có Nghiêm Bất Vấn âm thầm hỗ trợ, nếu cố tình ẩn trốn, dù Lilith có dùng dụng cụ chuyên dụng truy tìm cũng không chắc có thể dò ra được.
Đồng thời, việc bắt đi Quách Tuyết Hoa và Vương Ngọc Lan rất hữu hiệu để khống chế Dương Thần.
Việc đến nước này, Dương Thần lại cúi đầu không nói lời nào.
Lilith thấy thế, khuyên:
- Ngài Minh Vương, việc đã đến nước này, để hắn sống mấy ngày đi, đối phương giảo hoạt, không phải lỗi tại ngài, đừng để người nhà bị thương tổn là tốt rồi.
Dương Thần vẫn là không phản ứng, như là lâm vào sự trầm tư nào đó.
Lilith nghĩ Dương Thần còn đang đấu tranh tư tưởng, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy lo lắng:
- Minh Vương các hạ, đừng kích động, Drogba không phải ma cả rồng bình thường, hắn là con của thân vương Rafael tộc Tzimisce, giết hắn sẽ khiến thân vương Rafael căm thù. Phụ vương tôi từng nói, thân vương Rafael của tộc Tzimisce là một vị thực lực sâu khó lường trong tam đại gia tộc của ma cà rồng, vẫn là suy nghĩ kỹ một chút được không…?
Đột nhiên Dương Thần ngẩng đầu lên.
Trong mắt Dương Thần không chút lửa giận và ảo não, chỉ là một tia bất đắc dĩ và cảm thán.
Dương Thần cười nhạt:
- Lilith, cảm ơn cô an ủi, nhưng tôi không cần, có thể là gần đây tôi cảm thấy ấm áp nên quên mất một số sinh vật vốn chính là máu lạnh.
- Ừ?
Lilith khó hiểu Dương Thần đang nói gì.
Dương Thần lộ ra chút tà dị cười, nói với Drogba:
- Các người biết không, các người có một sai lầm chí mạng…
Drogba thấy Dương Thần thần sắc không tầm thường, trong lòng đã buồn bực, lúc này vừa nghe vậy, lập tức nghiêm nghị, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Sai lầm gì?
Dương Thần gãi gãi tóc:
- Kỳ thật cũng không thể trách nhóm của ngươi… ta vì không để sét đánh trúng, mới cố hết sức không làm vậy… nhưng hiện tại cũng không có cách khác, đành vận dụng ít công lực vậy…
- Không hiểu gì cả, ngươi rốt cuộc đang nói gì, phô trương thanh thế? Đừng giỡn!
Drogba cười nhạo một tiếng, kéo mảnh quần áo đã nát vụn trên người, xoay người sang chỗ khác, đi nhanh đến chỗ để xe.
- Nếu ngươi dám động thủ, một khi sinh mạng của ta suy yếu quá, xuyên thấu qua dấu ấn liên hệ huyết thuật, Mourinho ngay lập tức có thể cảm nhận được, mà người nhà ngươi cũng lập tức chết, tốt lắm… ta không rảnh lãng phí thời gian với trò chơi nhàm chán của ngươi.
- Đây không pahri trò chơi…
Dương Thần thì thào nói một câu, bóng dáng theo đó biến mất!
Drogba đang đi lại trán chợt lạnh, căn bản không kịp phản ứng, một bàn tay to đã chụp lấy ngực hắn.
Dù sao thân thể Drogba so với raphael mạnh hơn nhiều, dùng cùng một lực mà không bị nổ thành từng mảnh.
Nhưng dù vậy, sinh mạng của gã cũng trong thời gian ngắn gần như đoạn tuyệt.
Lilith kinh hô một tiếng, Drogba bị đánh vặn vẹo như vậy, Mourinho sẽ ra tay với người nhà Dương Thần thì sao? Chẳng nhẽ người đàn ông này định mặc kệ mẹ đẻ?
Nhưng cô hiển nhiên đã đoán sai!
Dương Thần vừa mới đem hơn nửa người Drogba ấn xuống bùn, bóng dáng đã lại lần nữa biến mất trên bờ biển.
Gần như trong nháy mắt, ở trong biệt thư khu Tây, một bàn tay từ trong hư không hung hăng tóm lấy cổ Mourinho!
- Nếu Nghiêm Bất Vấn không rõ… tên Dương Liệt đâu, sao không ở lại giúp ngươi, hắn sớm đi rồi sao?
- Dương Liệt là ai? Ta sao lại không biết ai hết?
Drogba mỉm cười hỏi lại.
Dương Thần thở dài:
- Xem ra ngươi vội muốn chết, ngươi cho là bởi vì Nghiêm Bất Vấn cho ngươi chút năng lực kỳ quái mà ta không giết được ngươi?
- Không, ta không cho là như vậy.
Drogba thầm xót xa cười nói:
- Đến người vô tính có thần lực còn không là đối thủ của ngươi, ta chỉ là ma cà rồng không có tư cách là thần, sao có thể ngu ngốc chịu chết oan? Cho nên vì an toàn mà rời khỏi, ta đã tốn không ít công sức.
Dương Thần không có hứng thú nghe tiếp, từ từ bước về hướng Drogba.
- Lần trước cái tên người nhân bản kia, ta giết đến 3, 4 lần mới chết, người có thể để ta giết mấy lần đây?
Drogba vẫn không nhúc nhích cười lạnh nói:
- Minh Vương, ngươi không gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình chút sao?
Dương Thần ngẩn ra, gọi về nhà?
Dương Thần sớm đã sắp xếp đội Hải Ưng bảo vệ tốt tất cả những người quan trọng bên mình, đương nhiên bao gồm cả người nhà mình, chẳng lẽ còn có gì sơ hở?
- Tin không tùy ngươi, nếu muốn động thủ, cứ việc… nhưng ta chết thì người nhà của ngươi… ha ha.
Dương Thần do dự, xem ra tên này trốn cũng không thoát, vì thế rút điện thoại, gọi về nhà.
Điện thoại vang mấy tiếng mới có người nghe.
- A lô…
Đó là giọng Quách Tuyết Hoa, nhưng lại có chút run rẩy, mất tự nhiên.
Dương Thần lập tức nhướn mày:
- Mẹ, trong nhà làm sao vậy?
Quách Tuyết Hoa hít sâu một hơi nói:
- Dương Thần, có hai người ngoại quốc đột nhiên tiến vào, đem theo hai người bị hôn mê, sau đó bắt mẹ và Ngọc Lan, may mà Trinh Tú không ở nhà… bằng không… Rốt cuộc sao lại thế này?
Dương Thần sửng sốt, hai người bị hôn mê? Chẳng lẽ là hai người đội Hải Ưng phụ trách tình hình trong nhà bị bắt??!
Nghiêm Bất Vấn chẳng lẽ lại phái người nhân bản đến, nhưng nếu không phải người nhân bản có tư cách thần, sao lại không bị Hải Ưng phát giác, làm họ bị hôn mê?
Chẳng lẽ Nghiêm Bất Vấn thật sự tạo thành một đội quân thần tộc?
Nhìn vẻ mặt đắc ý dần của Drogba, sắc mặt Dương Thần âm u một lát, nói:
- Mẹ, bảo người kia nghe điện thoại.
Điện thoại được chuyển, một tiếng nói khiến Dương Thần kinh ngạc truyền ra.
- Minh Vương các hạ, còn nhớ rõ tôi chứ?
- Mourinho?!
Trong đầu Dương Thần hiện lên một tia sáng, nhất thời hiểu ra rất nhiều chuyện.
Lilith ở ngay đó thấy Dương Thần ngạc nhiên như thế, lại nghe đến cái tên “Mourinho” thì tràn đầy nghi hoặc.
- Đúng vậy, là tôi.
Trong điện thoại, Mourinho hưng phấn cười to:
- Thật sự phải cảm tạ anh giúp tôi tránh được cái đám quý tộc đáng ghét Camarilla, giúp tôi nhẹ nhàng đi vào nhà anh.
Dương Thần nhéo nhéo mũi:
- Ngươi hóa ra là đồng bọn với bọn chúng?
- Bingo! Chúc mừng anh trả lời đúng!
Mourinho tự đắc nói:
- Thế nào, hành động của tôi có phải vô cùng xuất sắc không? Tối qua anh dường như bị diễn xuất của tôi lừa, tôi lúc ấy chỉ muốn cười to, nhịn cười thật vất vả đó.
Dương Thần sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, dường như cả người rơi vào trong một đám mây mù.
Lilith không kìm nổi hỏi:
- Minh Vương các hạ, Mourinho kia không phải cái tên dân đen mà ngài bảo chúng tôi buông tha sao, hắn làm sao vậy?
Không đợi Dương Thần nói chuyện, Drogba liền miệt thị nói:
- Để tôi nói cho cô biết, cô bé, tên Mourinho kia trước mắt Minh Vương vĩ đại của chúng ta diễn một vở kịch bi thương hoàn mỹ như Shakespeare, vì một người hắn yêu mà ra sức báo thù, còn làm bộ như bị người khác lợi dụng mà không biết…
Vậy mà, ngài Minh Vương của chúng ta còn tin, nói đúng ra là ai đó quá đơn thuần rồi, không ngờ lại tin tưởng tộc ma cà rồng sẽ có tình cảm với một nữ nhân ti tiện? Ha ha, ngôi sao ca nhạc Lộ Dao kia chỉ là một nô lệ máu của Mourinho thôi, đến hội trường dùng dao giết ả cũng là Mourinho, nói vì Lộ Dao báo thù cũng là hắn…
Ở trong mắt vô số người, có lẽ người phụ nữ kia là minh tinh chói sáng, nhưng trong mắt tộc ma cà rồng chúng ta, cô ta chỉ là kẻ đáng thương khát vọng trường sinh, chết đi mang cho các người chút phiền toái, đó là chết có ý nghĩa rồi…
Lilith vẻ mặt kinh dị, không dám tin nhìn Dương Thần, cô tuyệt đối không nghĩ tới Dương Thần không ngờ là bị bọn họ lợi dụng.
Dương Thần nắm chặt nắm tay, da đầu không ngừng run lên.
Chả trách có thể tránh được cảm giác của hai người đội Hải Ưng, không ngờ là ma cà rồng, cho dù là lén di chuyển hay thôi miên, đều đủ để âm thầm chiến thắng Hải Ưng, chắng có gì là lạ.
Khiến Dương Thần tức giận, không ngờ bởi một tia thiện ý của chính mình khiến cho đối phương trêu đùa?! Ngay dưới mắt để hung thủ và kẻ thù chạy mất!?
- Giờ ta có thể đi rồi chứ?
Drogba buông tay, nhếch miệng nói:
- Ta nghĩ ngài Minh Vương sẽ không vì muốn giết cái mạng nhỏ của ta mà không quản sinh mạng của người trong nhà chứ?
Kế sách của Drogba và Mourinho hiển nhiên rất chu đáo, đợi Drogba chạy xa, Mourinho cũng sẽ mang đám người Quách Tuyết Hoa chạy đi xa, chỉ cần không bị Dương Thần lập tức bắt được, dựa vào bản lĩnh của chúng, lại có Nghiêm Bất Vấn âm thầm hỗ trợ, nếu cố tình ẩn trốn, dù Lilith có dùng dụng cụ chuyên dụng truy tìm cũng không chắc có thể dò ra được.
Đồng thời, việc bắt đi Quách Tuyết Hoa và Vương Ngọc Lan rất hữu hiệu để khống chế Dương Thần.
Việc đến nước này, Dương Thần lại cúi đầu không nói lời nào.
Lilith thấy thế, khuyên:
- Ngài Minh Vương, việc đã đến nước này, để hắn sống mấy ngày đi, đối phương giảo hoạt, không phải lỗi tại ngài, đừng để người nhà bị thương tổn là tốt rồi.
Dương Thần vẫn là không phản ứng, như là lâm vào sự trầm tư nào đó.
Lilith nghĩ Dương Thần còn đang đấu tranh tư tưởng, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy lo lắng:
- Minh Vương các hạ, đừng kích động, Drogba không phải ma cả rồng bình thường, hắn là con của thân vương Rafael tộc Tzimisce, giết hắn sẽ khiến thân vương Rafael căm thù. Phụ vương tôi từng nói, thân vương Rafael của tộc Tzimisce là một vị thực lực sâu khó lường trong tam đại gia tộc của ma cà rồng, vẫn là suy nghĩ kỹ một chút được không…?
Đột nhiên Dương Thần ngẩng đầu lên.
Trong mắt Dương Thần không chút lửa giận và ảo não, chỉ là một tia bất đắc dĩ và cảm thán.
Dương Thần cười nhạt:
- Lilith, cảm ơn cô an ủi, nhưng tôi không cần, có thể là gần đây tôi cảm thấy ấm áp nên quên mất một số sinh vật vốn chính là máu lạnh.
- Ừ?
Lilith khó hiểu Dương Thần đang nói gì.
Dương Thần lộ ra chút tà dị cười, nói với Drogba:
- Các người biết không, các người có một sai lầm chí mạng…
Drogba thấy Dương Thần thần sắc không tầm thường, trong lòng đã buồn bực, lúc này vừa nghe vậy, lập tức nghiêm nghị, theo bản năng hỏi ngược lại:
- Sai lầm gì?
Dương Thần gãi gãi tóc:
- Kỳ thật cũng không thể trách nhóm của ngươi… ta vì không để sét đánh trúng, mới cố hết sức không làm vậy… nhưng hiện tại cũng không có cách khác, đành vận dụng ít công lực vậy…
- Không hiểu gì cả, ngươi rốt cuộc đang nói gì, phô trương thanh thế? Đừng giỡn!
Drogba cười nhạo một tiếng, kéo mảnh quần áo đã nát vụn trên người, xoay người sang chỗ khác, đi nhanh đến chỗ để xe.
- Nếu ngươi dám động thủ, một khi sinh mạng của ta suy yếu quá, xuyên thấu qua dấu ấn liên hệ huyết thuật, Mourinho ngay lập tức có thể cảm nhận được, mà người nhà ngươi cũng lập tức chết, tốt lắm… ta không rảnh lãng phí thời gian với trò chơi nhàm chán của ngươi.
- Đây không pahri trò chơi…
Dương Thần thì thào nói một câu, bóng dáng theo đó biến mất!
Drogba đang đi lại trán chợt lạnh, căn bản không kịp phản ứng, một bàn tay to đã chụp lấy ngực hắn.
Dù sao thân thể Drogba so với raphael mạnh hơn nhiều, dùng cùng một lực mà không bị nổ thành từng mảnh.
Nhưng dù vậy, sinh mạng của gã cũng trong thời gian ngắn gần như đoạn tuyệt.
Lilith kinh hô một tiếng, Drogba bị đánh vặn vẹo như vậy, Mourinho sẽ ra tay với người nhà Dương Thần thì sao? Chẳng nhẽ người đàn ông này định mặc kệ mẹ đẻ?
Nhưng cô hiển nhiên đã đoán sai!
Dương Thần vừa mới đem hơn nửa người Drogba ấn xuống bùn, bóng dáng đã lại lần nữa biến mất trên bờ biển.
Gần như trong nháy mắt, ở trong biệt thư khu Tây, một bàn tay từ trong hư không hung hăng tóm lấy cổ Mourinho!
/1662
|