Dù sao thì vẫn là ngày đi làm, Dương Thần sau khi rời khỏi sở cảnh sát, lái xe chạy thẳng đến Quốc Tế Ngọc Lôi, mặc dù kế hoạch chủ yếu mỗi ngày là mua đồ ăn sáng thất bại, nhưng là một người yêu công việc, là một nhân viến xuất sắc yêu công ty, Dương Thần cảm thấy vẫn là nên tự mình tiếp tục trò chơi đến khi tan làm mới được.
Vừa bước vào phòng làm việc của ban Quan hệ xã hội, vô số ánh mắt u oán phẫn uất đều tập trung về phía hắn, khiến hắn được một phen dựng tóc gáy.
- Các vị mỹ nữ chào buổi sáng.
Dương Thần cười cười chào hỏi, rồi đứng ngây ra ở cửa như một cái máy thiếu dầu bôi trơn.
- Hừ, người nào đó không để ý đến chị em chúng ta sống chết ra sao, vừa mới sáng sớm đã khiến chúng ta bị đói.
Trương Thái bĩu đôi môi đỏ mọng, oán giận nói.
Dương Thần sợ đám phụ nữ này thi nhau công kích, vội vàng nói:
- Tôi có thể giải thích, hôm nay gặp phải chút rắc rối.
- Rắc rối gì?
Một người đẹp không tin hỏi lại.
Dương Thần từ trước đến nay vẫn khá thành thực, mở mồm ra nói :
- Đêm qua ở quán ăn đêm dụ dỗ được một em, sau khi lên giường thì bị cảnh sát bắt, sáng sớm hôm nay vừa đi ra từ sở cảnh sát, tôi cũng không kịp ăn bữa sáng nè.
Tất cả phụ nữ ở ban Quan hệ xã hội đều có vẻ mặt đen tối, lí do này mà cũng có thể bịa được, ai tin đây?
Vài người đẹp trêu đùa:
- Khoác lác, anh chỉ háo sắc chứ sao có gan mà làm, lại còn dụ dỗ người ta lên giường với anh, chắc là khủng long chứ gì.
- Cũng không phải một lần quên mua đồ ăn sáng, rồi tiện đến muộn sao, biết anh là người có tiếng làm việc không đàng hoàng, bọn tôi tha cho anh, nhưng cũng đừng bịa ra lí do vớ vẩn như vậy.
- Anh Dương, hay là anh đến dụ dỗ em đi, để em xem em có lên giường cũng với anh không, để cho cảnh sát bắt một lần em cũng chưa vào đồn cảnh sát bao giờ.
- Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, lần sau muốn vào đồn cảnh sát,thì cứ vào cửa hàng ăn đêm, như vậy không phải xong rồi sao
Một đám phụ nữ ríu ra ríu rít với nhau, chẳng ai thèm tin cả.
Dương Thần đâm ra bực bội, nói thật mà không ai tin, đây là cái đạo lý gì vậy?
Phong ba coi như đã qua được, đợi Dương Thần ngồi vào chỗ, Triệu Hồng Yến ngồi bên cạnh nửa cười nửa không liếc nhìn hắn một cái:
- Anh bị bắt vào đồn cảnh sát thật à?
Tôi việc gì phải lừa cô chuyện như thế này làm gì, tôi còn cãi nhau với người nhà của cô gái đó mấy câu.
Triệu Hồng Yến tỏ vẻ khâm phục:
- Anh cũng đen đủi quá đi chứ, vụng trộm ở bên ngoài còn bị cảnh sát bắt, chưa từng gặp người đàn ông nào thất bại như anh.
- Em tưởng vụng trộm mà đơn giản sao?
Dương Thần không vừa lòng:
- Chi bằng lần sau em cũng thử đi vụng trộm xem sao, đừng để chồng em bắt được là được.
Triệu Hồng Yến đỏ mặt, nhìn Dương Thần với vẻ hờn dỗi:
- Nói lung tung cái gì vậy, tôi là gái nhà lành, tận sức phấn đấu cả đời vì hạnh phúc gia đình nhá.
- Lần trước không biết ai bị tôi sờ một cái, khiến phía dưới chảy cả nước thế nhỉ
Dương Thần lẩm bẩm nói.
Triệu Hồng Yến sao chịu được sự khiêu khích ám muội này, giơ tay lên đánh vài cái vào vai Dương Thần, đỏ mặt nói:
- Không được nhắc lại vấn đề này nữa, sau này cũng không được phép làm thế nữa. Tôi chỉ coi anh là đồng nghiệp bình thường mà thôi, không có ý nghĩ đen tối như anh đâu.
- Tâm tư xấu xa cái gì...
Dương Thần nhìn người phụ nữ đang xấu hổ bằng ánh mắt chế nhạo:
- Em nói tôi dấu đầu hở đuôi, tôi còn chưa nói em xấu hổ cái gì chứ.
Triệu Hồng Yến tức đến mức bộ ngực không ngừng phập phồng, hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, không thèm để ý đến Dương Thần.
Lúc đó Lưu Minh Ngọc mặc một bộ váy trắng, dáng người thướt tha tiến tới, mấy ngày hôm nay không cần ứng phó với sự quấy rầy của bộ trưởng Mã, khí sắc của phụ nữ ban quan hệ xã hội này xem ra có vẻ tốt hơn nhiều rồi, hồng hào nhuận sắc, khuôn mặt mỹ miều như đóa hoa Tulip.
Lưu Minh Ngọc đang cầm một tách cà phê nóng hôi hổi, dựa vào bàn làm việc của Dương Thần, bởi vì bị đè ép, khiến cho thân dưới của cô ta trở nên đầy đặn hơn, lộ ra những đường cong khoa trương.
- Dương Thần cậu cũng đừng trêu Hồng Yến nữa, cô ấy cũng chỉ là vì lo lắng cho cậu mà thôi, buổi sáng không thấy cậu đi làm, còn muốn gọi điện thoại hỏi xem cậu có xảy ra chuyện gì không, nhưng ai biết là điện thoại cậu lại tắt máy chứ.
Triệu Hồng Yến bị nói ra hết những tâm sự, không giữ được thể diện:
- Chị Minh Ngọc nói gì vậy, sao em phải lo chuyện người không có lương tâm này đến hay không đến chứ.
Trong lòng Dương Thần cũng cảm thấy ấm áp, xem ra mấy người phụ nữ ở đây thực sự quan tâm mình, cười cười nói với Hồng Yến:
- Xấu hổ cái gì chứ, quan tâm đến đồng nghiệp thì có gì không đúng.
- Ai quan tâm đến anh, ít tự kiêu đi...
Triệu Hồng Yến vờ giận dỗi trừng mặt nhìn hắn, quay người đi tiếp tục làm việc khác.
Dương Thần quay lại nhìn Lưu Minh Ngọc đang điềm tĩnh đứng bên cạnh, hỏi:
- Còn chị,có lo lắng cho tôi không?
- Tôi? Lưu Minh Ngọc đột nhiên bị hỏi như vâỵ, sắc mặt có chút không tự nhiên:
- Liên quan gì đến tôi chứ, cái bộ dạng vô lại của cậu đừng để người khác chịu thiệt thòi, thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì.
Nói xong, Lưu Minh Ngọc bước nhanh về.
Thật là biết trả vờ, Dương Thần lắc đầu, cười cười, mở máy tính, bắt đầu chơi trò chơi của mình.
Buổi trưa vẫn ăn cơm ở nhà ăn nhân viên của Quốc Tế Lôi Ngọc, ba người phụ nữ một bàn, đem cơm canh chia cho Dương Thần xong, căn bản cũng chỉ là ngồi nhìn Dương Thần ăn như sói nhai hổ nuốt, chính mình cũng chỉ ăn được mấy miếng, phần nhiều thời gian đều là ngồi nói những thứ như mĩ phẩm, thời trang, phụ nữ đúng là chẳng bao giờ hết chuyện, đặc biệt là phụ nữ làm ở công ty thời trang.
Lúc này Trương Thái mới đột nhiên đề xuất ra một vấn đề:
-Ày, sắp công bố về bộ sưu tập mùa thu rồi,các chị nói xem đến lúc đó sếp có thể xuất viện để chủ trì được không?
- Chắc là có thể.
Triệu Hồng Yến ngẫm nghĩ một chút:
- Sắp nửa tháng rồi, không phải nói sếp tiến hành trị liệu rồi sao, chắc cũng sắp kết thúc rồi.
- Nếu đến lúc đấy mà sếp vẫn không đến thì lễ công bố năm nay chắc chấn sẽ thiếu đi rất nhiều nhân vật cao cấp.
Lưu Minh Ngọc cũng có chút lo lắng, đột nhiên nhìn Dương Thần ở bàn đối diện đang ăn cắm đầu vào ăn, dở khóc dở cười nói:
- Dương Thần, cậu chí ít cũng là nhân viên của công ty, lại không quan tâm gì đến chuyện của công ty sao?
- Tôi quan tâm thì có tác dụng gì? Dương Thần thầm nghĩ, liếm liếm hạt cơm ở khóe miệng rồi cười:
- Tôi không phải là bác sĩ, tôi quan tâm thì Lâm tổng có thể sớm xuất viện à?
- Vô tâm quá đi mất.
Trương Thái lè lưỡi với bộ dạng đáng yêu:
- Vợ anh đúng là đáng thương, anh không đáng mặt làm chồng.
- Đúng vậy, lấy được vợ rồi còn đến quán ăn đêm lêu lổng, kết quả là còn bị cảnh sát bắt, công việc cũng không cố gắng, đúng là không biết cô gái ngốc nghếch nào sẽ lấy anh nữa.
Triệu Hồng Yến châm chọc.
Dương Thần cũng chẳng để bụng, cười cười, biết là các cô ấy cũng chỉ đùa thôi, không thì đã không cùng ngồi ăn cơm với mình, trong lòng đang nghĩ, tuần sau Lâm Nhược Khê chắc chắn xuất viện rồi, có rất nhiều chuyện, cũng nên nói với cô ấy một chút.
Nói chính hắn một “ông chồng” bị cảnh sát bắt, vẫn là do làm bậy với người phụ nữ bên ngoài, “cô vợ” Lâm Nhược Khê này đến một bức thư cũng chả viết cho mình, chỉ phái một luật sư giúp mình ra khỏi sở cảnh sát, có thể bình tĩnh đối đãi với chuyện chồng làm ở bên ngoài như vậy, trong giới phụ nữ, em Lâm nhà mình cũng coi như là độc nhất rồi.
Lười đến độ nghĩ đến đây cũng chẳng có tác dụng gì, Dương Thần lắc đầu định tiếp tục ăn cơm, bất giác nhìn thoáng qua, phát hiện đã nhiều hôm nay không nhìn thấy nữ trưởng bộ phận Mạc Thiện Ny đi vào nhà ăn cùng với người bên cạnh cô ta, là thư kí của Lâm Nhược Khê Ngô Nguyệt, theo sau hai người phụ nữ này còn là một đoàn người, xem ra rất giống nam nữ tinh anh.
Mạc Thiện Ny ăn mặc một bộ quần áo rất hợp thời, chiếc quần màu cà phê sang trọng và đeo một đôi giày da Ngư Tử Phong tao nhã khiến cả người toát ra một vẻ gợi gảm khiến không ít nam nhân viên nhà ăn vụng trộm nhìn cô.
Chỉ có điều, khuôn mặt xinh đẹp cuả Mạc Thiện Ny lại có vài phần mệt mỏi, đôi mày đen như bị khóa lại, nói với Ngô Nguyệt vài câu, dường như sắc mặt đượm buồn.
- Trưởng bộ phận Mạc gần đây rất đáng thương, bận việc của ban Quan hệ xã hội rồi lại còn phải lo thêm công việc của tổng giám đốc.
Trương Thái nhỏ tiếng nói:
- Ngày nào cũng họp họp họp, chúng ta ăn cơm xong rồi mới được xuống ăn.
- Cũng hết cách mà, Lâm tổng tín nhiệm nhất là trưởng ban Mạc mà, hơn nữa có nhiều công lao, ai khiến trưởng bộ phận Mạc trước kia ở ban Quan hệ xã hội mấy năm gần đây năm nào cũng có bao nhiêu lợi lộc, tôi đoán không chừng đợi Lâm tổng trở về, Trưởng bộ phận Mạc nhất định sẽ được thăng chức, đám người của ban giám đốc đều đã chấm cô ấy rồi.
Triệu Hồng Yến khâm phục nói.
Hai người đẹp nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên Lưu Minh Ngọc cười cười mà không nói gì.
Lưu Minh Ngọc nhìn hai cô gái có phần cổ quái,
- Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?
Trương Thái cười khúc khích:
- Chị Minh Ngọc,đợi trưởng ban Mạc thăng chức, thành phó chủ tịch, trợ lí của chủ tịch vân vân, trưởng bộ phận của bộ phận chúng ta, không phải là chị rồi sao?
- Nói lung tung cái gì vậy.
Lưu Minh Ngọc véo véo cái mặt mềm nhũn thịt của Trương Thái, mỉm cười nói:
- Chuyện này đừng có nói linh tinh
- Vốn là như vậy mà
Triệu Hồng Yến cũng tán đồng ý kiến của Trương Thái:
- Thành tích của chị Minh Ngọc mấy năm gần đây đều đứng đầu bộ phận mình, không thể để người ngoài đến làm trưởng bộ phận được, chị em chúng ta đều ủng hộ chị Minh Ngọc.
Nhìn dáng vẻ vừa vui mừng, vừa ngại ngùng của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần không nhịn được liền nói:
- Làm như mấy người là thành viên ban giám đốc không bằng ý, nói là ai thì sẽ là người đó.
- Ngậm miệng vào mà ăn cơm đi!
Ba người phụ nữ đồng thanh nói
- Ngậm miệng vào thì làm sao ăn cơm được...
Dương Thần than thở một câu rồi, rồi cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.
Đồng thời, lúc vừa mới đi qua bốn người bọn Dương Thần điện thoại của Mạc Thiện Ny đột nhiên đổ chuông, sau khi nhận điện thoại, sắc mặt thay đổi, đáp vài câu đơn giản, quay sang bọn người Ngô Nguyệt giải thích vài câu, định rời đi trước.
Quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Dương Thần đang cố gắng nuốt cơm, Mạc Thiện Ny hơi do dự một chút, đi đến bên cạnh Dương Thần nói:
- Dương Thần,đi cùng tôi đến một nơi xử lí một số chuyện.
- Hả? Nhưng tôi đang ăn cơm.
- Không chết đói là được,đây là mệnh lệnh.
Mạc Thiện Ny trừng mắt nhìn hắn, tên này là chúa lười, nhìn đâu cũng thấy tức.
Dương Thần bất đắc dĩ, nếu chỉ là cấp trên thuần túy thì không sao cả, nhưng dù sao thì cũng có giao tình lén lút, không tiện cự tuyệt, chậm rãi đứng dậy,
- Vậy được,nhưng nếu tôi đói bụng thì cô phải mua cơm cho tôi ăn đấy.
Vừa bước vào phòng làm việc của ban Quan hệ xã hội, vô số ánh mắt u oán phẫn uất đều tập trung về phía hắn, khiến hắn được một phen dựng tóc gáy.
- Các vị mỹ nữ chào buổi sáng.
Dương Thần cười cười chào hỏi, rồi đứng ngây ra ở cửa như một cái máy thiếu dầu bôi trơn.
- Hừ, người nào đó không để ý đến chị em chúng ta sống chết ra sao, vừa mới sáng sớm đã khiến chúng ta bị đói.
Trương Thái bĩu đôi môi đỏ mọng, oán giận nói.
Dương Thần sợ đám phụ nữ này thi nhau công kích, vội vàng nói:
- Tôi có thể giải thích, hôm nay gặp phải chút rắc rối.
- Rắc rối gì?
Một người đẹp không tin hỏi lại.
Dương Thần từ trước đến nay vẫn khá thành thực, mở mồm ra nói :
- Đêm qua ở quán ăn đêm dụ dỗ được một em, sau khi lên giường thì bị cảnh sát bắt, sáng sớm hôm nay vừa đi ra từ sở cảnh sát, tôi cũng không kịp ăn bữa sáng nè.
Tất cả phụ nữ ở ban Quan hệ xã hội đều có vẻ mặt đen tối, lí do này mà cũng có thể bịa được, ai tin đây?
Vài người đẹp trêu đùa:
- Khoác lác, anh chỉ háo sắc chứ sao có gan mà làm, lại còn dụ dỗ người ta lên giường với anh, chắc là khủng long chứ gì.
- Cũng không phải một lần quên mua đồ ăn sáng, rồi tiện đến muộn sao, biết anh là người có tiếng làm việc không đàng hoàng, bọn tôi tha cho anh, nhưng cũng đừng bịa ra lí do vớ vẩn như vậy.
- Anh Dương, hay là anh đến dụ dỗ em đi, để em xem em có lên giường cũng với anh không, để cho cảnh sát bắt một lần em cũng chưa vào đồn cảnh sát bao giờ.
- Đồ hồ ly tinh lẳng lơ, lần sau muốn vào đồn cảnh sát,thì cứ vào cửa hàng ăn đêm, như vậy không phải xong rồi sao
Một đám phụ nữ ríu ra ríu rít với nhau, chẳng ai thèm tin cả.
Dương Thần đâm ra bực bội, nói thật mà không ai tin, đây là cái đạo lý gì vậy?
Phong ba coi như đã qua được, đợi Dương Thần ngồi vào chỗ, Triệu Hồng Yến ngồi bên cạnh nửa cười nửa không liếc nhìn hắn một cái:
- Anh bị bắt vào đồn cảnh sát thật à?
Tôi việc gì phải lừa cô chuyện như thế này làm gì, tôi còn cãi nhau với người nhà của cô gái đó mấy câu.
Triệu Hồng Yến tỏ vẻ khâm phục:
- Anh cũng đen đủi quá đi chứ, vụng trộm ở bên ngoài còn bị cảnh sát bắt, chưa từng gặp người đàn ông nào thất bại như anh.
- Em tưởng vụng trộm mà đơn giản sao?
Dương Thần không vừa lòng:
- Chi bằng lần sau em cũng thử đi vụng trộm xem sao, đừng để chồng em bắt được là được.
Triệu Hồng Yến đỏ mặt, nhìn Dương Thần với vẻ hờn dỗi:
- Nói lung tung cái gì vậy, tôi là gái nhà lành, tận sức phấn đấu cả đời vì hạnh phúc gia đình nhá.
- Lần trước không biết ai bị tôi sờ một cái, khiến phía dưới chảy cả nước thế nhỉ
Dương Thần lẩm bẩm nói.
Triệu Hồng Yến sao chịu được sự khiêu khích ám muội này, giơ tay lên đánh vài cái vào vai Dương Thần, đỏ mặt nói:
- Không được nhắc lại vấn đề này nữa, sau này cũng không được phép làm thế nữa. Tôi chỉ coi anh là đồng nghiệp bình thường mà thôi, không có ý nghĩ đen tối như anh đâu.
- Tâm tư xấu xa cái gì...
Dương Thần nhìn người phụ nữ đang xấu hổ bằng ánh mắt chế nhạo:
- Em nói tôi dấu đầu hở đuôi, tôi còn chưa nói em xấu hổ cái gì chứ.
Triệu Hồng Yến tức đến mức bộ ngực không ngừng phập phồng, hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, không thèm để ý đến Dương Thần.
Lúc đó Lưu Minh Ngọc mặc một bộ váy trắng, dáng người thướt tha tiến tới, mấy ngày hôm nay không cần ứng phó với sự quấy rầy của bộ trưởng Mã, khí sắc của phụ nữ ban quan hệ xã hội này xem ra có vẻ tốt hơn nhiều rồi, hồng hào nhuận sắc, khuôn mặt mỹ miều như đóa hoa Tulip.
Lưu Minh Ngọc đang cầm một tách cà phê nóng hôi hổi, dựa vào bàn làm việc của Dương Thần, bởi vì bị đè ép, khiến cho thân dưới của cô ta trở nên đầy đặn hơn, lộ ra những đường cong khoa trương.
- Dương Thần cậu cũng đừng trêu Hồng Yến nữa, cô ấy cũng chỉ là vì lo lắng cho cậu mà thôi, buổi sáng không thấy cậu đi làm, còn muốn gọi điện thoại hỏi xem cậu có xảy ra chuyện gì không, nhưng ai biết là điện thoại cậu lại tắt máy chứ.
Triệu Hồng Yến bị nói ra hết những tâm sự, không giữ được thể diện:
- Chị Minh Ngọc nói gì vậy, sao em phải lo chuyện người không có lương tâm này đến hay không đến chứ.
Trong lòng Dương Thần cũng cảm thấy ấm áp, xem ra mấy người phụ nữ ở đây thực sự quan tâm mình, cười cười nói với Hồng Yến:
- Xấu hổ cái gì chứ, quan tâm đến đồng nghiệp thì có gì không đúng.
- Ai quan tâm đến anh, ít tự kiêu đi...
Triệu Hồng Yến vờ giận dỗi trừng mặt nhìn hắn, quay người đi tiếp tục làm việc khác.
Dương Thần quay lại nhìn Lưu Minh Ngọc đang điềm tĩnh đứng bên cạnh, hỏi:
- Còn chị,có lo lắng cho tôi không?
- Tôi? Lưu Minh Ngọc đột nhiên bị hỏi như vâỵ, sắc mặt có chút không tự nhiên:
- Liên quan gì đến tôi chứ, cái bộ dạng vô lại của cậu đừng để người khác chịu thiệt thòi, thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì.
Nói xong, Lưu Minh Ngọc bước nhanh về.
Thật là biết trả vờ, Dương Thần lắc đầu, cười cười, mở máy tính, bắt đầu chơi trò chơi của mình.
Buổi trưa vẫn ăn cơm ở nhà ăn nhân viên của Quốc Tế Lôi Ngọc, ba người phụ nữ một bàn, đem cơm canh chia cho Dương Thần xong, căn bản cũng chỉ là ngồi nhìn Dương Thần ăn như sói nhai hổ nuốt, chính mình cũng chỉ ăn được mấy miếng, phần nhiều thời gian đều là ngồi nói những thứ như mĩ phẩm, thời trang, phụ nữ đúng là chẳng bao giờ hết chuyện, đặc biệt là phụ nữ làm ở công ty thời trang.
Lúc này Trương Thái mới đột nhiên đề xuất ra một vấn đề:
-Ày, sắp công bố về bộ sưu tập mùa thu rồi,các chị nói xem đến lúc đó sếp có thể xuất viện để chủ trì được không?
- Chắc là có thể.
Triệu Hồng Yến ngẫm nghĩ một chút:
- Sắp nửa tháng rồi, không phải nói sếp tiến hành trị liệu rồi sao, chắc cũng sắp kết thúc rồi.
- Nếu đến lúc đấy mà sếp vẫn không đến thì lễ công bố năm nay chắc chấn sẽ thiếu đi rất nhiều nhân vật cao cấp.
Lưu Minh Ngọc cũng có chút lo lắng, đột nhiên nhìn Dương Thần ở bàn đối diện đang ăn cắm đầu vào ăn, dở khóc dở cười nói:
- Dương Thần, cậu chí ít cũng là nhân viên của công ty, lại không quan tâm gì đến chuyện của công ty sao?
- Tôi quan tâm thì có tác dụng gì? Dương Thần thầm nghĩ, liếm liếm hạt cơm ở khóe miệng rồi cười:
- Tôi không phải là bác sĩ, tôi quan tâm thì Lâm tổng có thể sớm xuất viện à?
- Vô tâm quá đi mất.
Trương Thái lè lưỡi với bộ dạng đáng yêu:
- Vợ anh đúng là đáng thương, anh không đáng mặt làm chồng.
- Đúng vậy, lấy được vợ rồi còn đến quán ăn đêm lêu lổng, kết quả là còn bị cảnh sát bắt, công việc cũng không cố gắng, đúng là không biết cô gái ngốc nghếch nào sẽ lấy anh nữa.
Triệu Hồng Yến châm chọc.
Dương Thần cũng chẳng để bụng, cười cười, biết là các cô ấy cũng chỉ đùa thôi, không thì đã không cùng ngồi ăn cơm với mình, trong lòng đang nghĩ, tuần sau Lâm Nhược Khê chắc chắn xuất viện rồi, có rất nhiều chuyện, cũng nên nói với cô ấy một chút.
Nói chính hắn một “ông chồng” bị cảnh sát bắt, vẫn là do làm bậy với người phụ nữ bên ngoài, “cô vợ” Lâm Nhược Khê này đến một bức thư cũng chả viết cho mình, chỉ phái một luật sư giúp mình ra khỏi sở cảnh sát, có thể bình tĩnh đối đãi với chuyện chồng làm ở bên ngoài như vậy, trong giới phụ nữ, em Lâm nhà mình cũng coi như là độc nhất rồi.
Lười đến độ nghĩ đến đây cũng chẳng có tác dụng gì, Dương Thần lắc đầu định tiếp tục ăn cơm, bất giác nhìn thoáng qua, phát hiện đã nhiều hôm nay không nhìn thấy nữ trưởng bộ phận Mạc Thiện Ny đi vào nhà ăn cùng với người bên cạnh cô ta, là thư kí của Lâm Nhược Khê Ngô Nguyệt, theo sau hai người phụ nữ này còn là một đoàn người, xem ra rất giống nam nữ tinh anh.
Mạc Thiện Ny ăn mặc một bộ quần áo rất hợp thời, chiếc quần màu cà phê sang trọng và đeo một đôi giày da Ngư Tử Phong tao nhã khiến cả người toát ra một vẻ gợi gảm khiến không ít nam nhân viên nhà ăn vụng trộm nhìn cô.
Chỉ có điều, khuôn mặt xinh đẹp cuả Mạc Thiện Ny lại có vài phần mệt mỏi, đôi mày đen như bị khóa lại, nói với Ngô Nguyệt vài câu, dường như sắc mặt đượm buồn.
- Trưởng bộ phận Mạc gần đây rất đáng thương, bận việc của ban Quan hệ xã hội rồi lại còn phải lo thêm công việc của tổng giám đốc.
Trương Thái nhỏ tiếng nói:
- Ngày nào cũng họp họp họp, chúng ta ăn cơm xong rồi mới được xuống ăn.
- Cũng hết cách mà, Lâm tổng tín nhiệm nhất là trưởng ban Mạc mà, hơn nữa có nhiều công lao, ai khiến trưởng bộ phận Mạc trước kia ở ban Quan hệ xã hội mấy năm gần đây năm nào cũng có bao nhiêu lợi lộc, tôi đoán không chừng đợi Lâm tổng trở về, Trưởng bộ phận Mạc nhất định sẽ được thăng chức, đám người của ban giám đốc đều đã chấm cô ấy rồi.
Triệu Hồng Yến khâm phục nói.
Hai người đẹp nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên Lưu Minh Ngọc cười cười mà không nói gì.
Lưu Minh Ngọc nhìn hai cô gái có phần cổ quái,
- Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?
Trương Thái cười khúc khích:
- Chị Minh Ngọc,đợi trưởng ban Mạc thăng chức, thành phó chủ tịch, trợ lí của chủ tịch vân vân, trưởng bộ phận của bộ phận chúng ta, không phải là chị rồi sao?
- Nói lung tung cái gì vậy.
Lưu Minh Ngọc véo véo cái mặt mềm nhũn thịt của Trương Thái, mỉm cười nói:
- Chuyện này đừng có nói linh tinh
- Vốn là như vậy mà
Triệu Hồng Yến cũng tán đồng ý kiến của Trương Thái:
- Thành tích của chị Minh Ngọc mấy năm gần đây đều đứng đầu bộ phận mình, không thể để người ngoài đến làm trưởng bộ phận được, chị em chúng ta đều ủng hộ chị Minh Ngọc.
Nhìn dáng vẻ vừa vui mừng, vừa ngại ngùng của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần không nhịn được liền nói:
- Làm như mấy người là thành viên ban giám đốc không bằng ý, nói là ai thì sẽ là người đó.
- Ngậm miệng vào mà ăn cơm đi!
Ba người phụ nữ đồng thanh nói
- Ngậm miệng vào thì làm sao ăn cơm được...
Dương Thần than thở một câu rồi, rồi cũng chẳng nói thêm câu nào nữa.
Đồng thời, lúc vừa mới đi qua bốn người bọn Dương Thần điện thoại của Mạc Thiện Ny đột nhiên đổ chuông, sau khi nhận điện thoại, sắc mặt thay đổi, đáp vài câu đơn giản, quay sang bọn người Ngô Nguyệt giải thích vài câu, định rời đi trước.
Quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Dương Thần đang cố gắng nuốt cơm, Mạc Thiện Ny hơi do dự một chút, đi đến bên cạnh Dương Thần nói:
- Dương Thần,đi cùng tôi đến một nơi xử lí một số chuyện.
- Hả? Nhưng tôi đang ăn cơm.
- Không chết đói là được,đây là mệnh lệnh.
Mạc Thiện Ny trừng mắt nhìn hắn, tên này là chúa lười, nhìn đâu cũng thấy tức.
Dương Thần bất đắc dĩ, nếu chỉ là cấp trên thuần túy thì không sao cả, nhưng dù sao thì cũng có giao tình lén lút, không tiện cự tuyệt, chậm rãi đứng dậy,
- Vậy được,nhưng nếu tôi đói bụng thì cô phải mua cơm cho tôi ăn đấy.
/1662
|