- Tư lệnh Dương, mau cứu mạng, tên đầy tớ này muốn tạo phản, hắn muốn tạo phản.
Lập tức có người khóc rống hét lên, chỉ cảm thấy bóng đen của sự chết chóc cuối cùng cũng đã sắp tan đi.
Dương Phá Quân nhìn Lỗ tướng quân đã tắt thở kia, lại nhìn bộ trưởng Trần đã bị bẻ chân, sự phẫn nộ trong ánh mắt lại càng sục sôi.
- Ngươi đang làm cái gì vậy? Dương gia bản tông, lại luận đến lượt ngươi coi trời bằng vung vậy sao.
Trong nhất thời, toàn khung cảnh rơi vào im lặng.
Thứ trưởng Lưu Bính Huân mặt biến sắc, tiến về phía trước cười nói:
- Tư lệnh, sao ngài lại đột nhiên trở về Yến Kinh vậy?
Dương Phá Quân nhìn là Lưu Bính Huân, mặt tối sầm lại cười nhạt:
- Thứ trưởng Lưu, lâu lắm không gặp, cục diện tiền tuyến đã ổn định, tạm thời sẽ không có trở ngại gì, tôi nghe nói trong nhà có biến, cho nên về nhà xem sao, không ngờ lại có biến cố lớn như vậy.
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Thần.
- Tư lệnh, đừng vội tức giận, tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân của nó.
Trong lòng Lưu Bính Huân vẫn một dạ hướng về Dương Thần.
Bọn người phía trung lập hay phái đối lập, tạm thời không nói bọn chúng đối lập với lợi ích của ông ta, hơn nữa trong mắt ông ta bọn người này là sâu mọt của nước cộng hòa, Dương Thần giết bọn chúng tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng là để chỉnh lý lại tâm ý của bọn chúng.
Cho nên đương nhiên ông ta sẽ nói tốt cho Dương Thần.
- Nguyên nhân?
Dương Phá Quân cười nhạt:
- Một tên tiểu tử thối chưa đủ lông đủ cánh, lại cứ tưởng ta đây là nhân vật tài giỏi lắm, lẽ nào bước vào cánh cửa kia thì thật sự có thể trở thành người của Dương gia sao?
Từ đầu đến cuối, Dương Thần đều không để ý gì đến Dương Phá Quân, coi như là bản thân không nghe thấy gì cả.
Dương Thần tiếp tục lại đứng trước máy quay, cùng vị quan viên kia “bắt tay”, tủm tỉm cười nói:
- Vị này vẫn chưa nói rốt cuộc có ủng hộ tôi không?
Vị quân viên ấy há hốc mồm, sợ hãi nhìn Dương Thần, lại rất cẩn thận nhìn về phía Dương Phá Quân, trong mắt có vài phần chột dạ nói:
- Dương tư lệnh, ngài xem…
Dương Phá Quân không thể nén giận được nữa, nhưng Dương Thần chẳng coi đấy là chuyện gì cả, cuối cùng phẫn nộ nói:
- Thả bộ trưởng Kim ra, cút, ngươi là thân phận gì chứ mà lại dám công nhiên chỉ huy người trong Dương gia chứ, ngươi còn như vậy, đừng trách ta đây trở mặt vô tình.
Cơn nóng giận lên đến tột đỉnh.
Yến Tam Nương, đứng trong góc, trong con ngươi có thần sắc mong chờ.
Đột nhiên, toàn đại sảnh lúc nãy còn tràn đầy sát khí, bây giờ lại còn nồng nặc hơn.
Toàn cơ thể Dương Thần như ngập vào trong bóng đêm, trên mặt người ấy không có chút sợ hãi, không cười, thay vào đó là sự xâm chiếm âm u lạnh giá.
- Trở mặt? Vô tình?
Khóe miệng Dương Thần khẽ cười.
- Ông muốn nói như vậy sao?
- Hứ a a a.
Tiếng kêu thảm thiết của bộ trưởng Kim nằm trong tay Dương Thần.
Chỉ thấy tay Dương Thần hơi ra sức, toàn bộ bàn tay như một khối đất dẻo quái trạng, trực tiếp biến thành một đống thịt mục nát.
- Ngươi hỗn xược, bộ trưởng Kim.
Dương Phá Quân huyết mạch sôi sục, trợn mắt hét to:
- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn tạo phản sao?
Dương Thần cười nhạt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bộ trưởng Kim, nói:
- Nếu như ông thần phục tôi, tôi sẽ không giết ông, nếu như ông còn muốn cứu viện tên kia, tôi lập tức sẽ cắt cổ ông, đúng rồi, nếu như hắn ta giúp ông, nói những lời rác rưởi mà tôi không thích nghe, tôi cũng sẽ giết ông.
Dương Thần nói xong, ánh mắt thản nhiên nhìn một lượt bọn người phe phản đối:
- Các người cũng như vậy, bây giờ các người có thể lựa chọn, là ngoan ngoãn phối hợp diễn kịch với tôi, hay là…muốn cầu cứu tên nhãi kia?
Sự uy hiếp hống hách khiến cho mọi người không dám cả thở.
Bọn hộ vệ cảnh vệ, thậm chí ngay cả bọn thân binh Dương Phá Quân đem theo cũng run sợ trong lòng.
Còn về bọn quân nhân xuất ngũ trở về của Dương gia ngoài sự sợ hãi còn có thần sắc bái phục.
Sự uy nghi trấn áp tất cả mọi người này, bọn họ đều đã phải chịu đựng mỗi khi Dương Thần nóng nảy, Dương Phá Quân và Dương Liệt thường đi lại về nhà, nhưng chưa từng thấy có được tư thế như vậy.
Chẳng trách lão nguyên tướng lại cho người trẻ tuổi này trở về nhà nhận tổ tông, là đã có ý truyền giao đại quyền, trong lòng đám thân vệ Dương gia đã có chút lĩnh ngộ.
Tuy rằng hiện giờ thế giới hòa bình, nhưng lại xảy ra chiến tranh biên giới, gần như là ngày nào cũng xảy ra. Chỉ có điều truyền thông không cho dân chúng được biết.
Bọn thân binh này của Dương gia, đều đã trải qua sự huấn luyện qua súng trường bom đạn, trở về làm lão binh trong nhà.
Đối với bọn họ mà nói, bọn quan viên đầu to này chỉ là bọn sâu mọt ăn vụng quân lương của quốc gia, có chết cũng không được nhắm mắt.
Cho nên, sự giương uy đầy bạo lực của Dương Thần, giết người một cách quyết đoán, khiến cho đám lão binh này vô cùng khâm phục.
Dương Phá Quân hít một hơi, rút súng từ tên cảnh vệ đứng ngay bên cạnh, giơ súng về phía Dương Thần.
- Mọi người không cần hoảng loạn, có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì, súc sinh, mau cút ra khỏi nhà.
Dương Phá Quân nói.
Dương Thần cười nhạo:
- Súng? Đạn? Ông thật cho rằng dùng những thứ này để đối phó với tôi mà có hiệu quả sao?
Nói xong, Dương Thần không chút do dự, giơ đầu gối lên.
“Rắc.”
Tiếng lồng ngực vỡ vụn, vị bộ trưởng Kim người cong như con tôm.
“Phụt.”
Một ngụm máu tươi phun ra, bộ trưởng Kim hai mắt trợn ngược, không thể tin được, và sau đó là tắt thở.
Lục phủ ngũ tạng tất cả như bị đè nát đến Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.
Dương Thần tiện chân đá văng một cái, đá thi thể bộ trưởng Kim về phía trợ lí lão ta, cười nhạt nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu như nói những lời tôi không thích nghe, các người tiếp tục phải chết, đây là người đầu tiên, các người còn muốn cầu cứu không?
Lần này, tất cả hi vọng đều đã nguội lạnh.
Tất cả bọn người đứng về phe đối lập, cảm thấy mình như là một con cừu non có thể bị giết bất cứ lúc nào, tùy theo sự giận dữ bất thường của Dương Thần mà chết ngay tại trận.
Dương Phá Quân đứng như hóa đá, súng trong tay căn bản cũng không chút đụng đậy.
Ông ta rất muốn nổ súng, nhưng ông cũng rất rõ, nổ súng, thì cũng không giết nổi tên “ ma quỷ “ trẻ tuổi này.
Bởi vì rất lâu về trước, ông cũng đã từng thất bại.
Viên đạn phóng ra, thì cũng chỉ thể hiện sự bất lực của “phụ thân”.
Dương Thần hoàn toàn không để ý đến khẩu súng đang nhằm vào hắn, cười nham hiểm tiếp tục nói:
- Các người còn có ai, nếu như lựa chọn cái chết, vậy thì đứng ra đây, nếu như không có, vậy thì xếp hàng cùng tôi ra bắt tay.
Gần như trong chốc lát, mọi người gần như là tranh nhau đi đến cạnh Dương Thần, nở nụ cười ân cần.
Thậm chí tên bộ trưởng Trần đầu trọc chân què kia, cũng cho trợ thủ dìu đi, nở nụ cười trông còn khó coi hơn khóc vội vàng chen lên đi về phía Dương Thần.
- Dương đại thiếu gia, chúng tôi đều ủng hộ thiếu gia kế thừa đại thống Dương gia.
- Đúng vậy, Triệu gia chúng tôi tình nguyện nghe theo sự lãnh đạo của Dương Thần thiếu gia, vẫn mong thiếu gia đón nhận.
Ủy viên Triệu gần như là cầu xin nói.
- Hoa Hạ cần một người trẻ tuổi anh minh thần võ, Dương Công quả thực nhãn giới bất phàm.
- Dương Thần thiếu gia, con gái của tôi rất xinh đẹp hay là tôi giới thiệu cho cậu.
Cảnh tượng biến hóa như trong kịch khiến cho Lưu Bính Huân và những người thân thích trong Dương gia đều cười vang.
Hãnh diện nói không ra lời, trong lòng bọn họ cũng chấp nhận sự lựa chọn của Dương Công Minh.
Dương Phá Quân đứng ở ngoài của, thần thái có vẻ nặng nề, như không cam tâm, bất sỉ, như không hiểu.
Tất cả trước mắt khiến ông ta không thể tin được đây là sự thực.
Khi ông ta vội vàng trở về nhà, vốn có dự định ngăn sự việc hoang đường này xảy ra.
Nhưng hiện tai, sự xuất hiện của ông ta như là một trò cười vậy.
Không ai coi ông ta ra gì, cả những người phản đối Dương Thần, bây giờ lại đi ủng hộ Dương Thần là “ đại danh từ” cho Dương gia.
Đây chỉ là ngày đầu tiên ông ta trở về Yến Kinh.
Trong đám người phản đối, có người trước kia là học sinh của Tằng Mậu của Tằng gia, có người là thân thích của Lỗ gia, có người là chi thứ của Ninh gia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đám người này không phải là tin đồn vô căn cứ, bịa đặt.
Bọn họ vốn đem theo sự bất mãn, phẫn uất tích tụ bấy lâu với Dương Thần mà đến bới móc, vậy mà bây giờ bọn họ lại giống như một con chó bám đuôi để cầu sự thương xót.
Trước ống kính, đám quan viên như những chú hề, từng người một đóng kịch với Dương Thần, khiến cho Dương Phá Quân không thể nào đứng mà xem tiếp.
Gã vòng qua đám người trong sảnh, đến góc mà Yến Tam Nương đang đứng.
- Dì Yến, con muốn gặp cha.
Dương Phá Quân cảm thấy bắt buộc phải khiến Dương Công Minh thay đổi chủ ý.
Yến Tam Nương hình như đã có sự chuẩn bị, hé miệng nói:
- Vậy mời tư lệnh theo lão này.
Nhìn thấy Dương Phá Quân rời khỏi cùng với Yến Tam Nương, Dương Thần cũng chỉ liếc mắt, rồi lại tiếp tục “ ghi hình”.
Lập tức có người khóc rống hét lên, chỉ cảm thấy bóng đen của sự chết chóc cuối cùng cũng đã sắp tan đi.
Dương Phá Quân nhìn Lỗ tướng quân đã tắt thở kia, lại nhìn bộ trưởng Trần đã bị bẻ chân, sự phẫn nộ trong ánh mắt lại càng sục sôi.
- Ngươi đang làm cái gì vậy? Dương gia bản tông, lại luận đến lượt ngươi coi trời bằng vung vậy sao.
Trong nhất thời, toàn khung cảnh rơi vào im lặng.
Thứ trưởng Lưu Bính Huân mặt biến sắc, tiến về phía trước cười nói:
- Tư lệnh, sao ngài lại đột nhiên trở về Yến Kinh vậy?
Dương Phá Quân nhìn là Lưu Bính Huân, mặt tối sầm lại cười nhạt:
- Thứ trưởng Lưu, lâu lắm không gặp, cục diện tiền tuyến đã ổn định, tạm thời sẽ không có trở ngại gì, tôi nghe nói trong nhà có biến, cho nên về nhà xem sao, không ngờ lại có biến cố lớn như vậy.
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dương Thần.
- Tư lệnh, đừng vội tức giận, tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân của nó.
Trong lòng Lưu Bính Huân vẫn một dạ hướng về Dương Thần.
Bọn người phía trung lập hay phái đối lập, tạm thời không nói bọn chúng đối lập với lợi ích của ông ta, hơn nữa trong mắt ông ta bọn người này là sâu mọt của nước cộng hòa, Dương Thần giết bọn chúng tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng là để chỉnh lý lại tâm ý của bọn chúng.
Cho nên đương nhiên ông ta sẽ nói tốt cho Dương Thần.
- Nguyên nhân?
Dương Phá Quân cười nhạt:
- Một tên tiểu tử thối chưa đủ lông đủ cánh, lại cứ tưởng ta đây là nhân vật tài giỏi lắm, lẽ nào bước vào cánh cửa kia thì thật sự có thể trở thành người của Dương gia sao?
Từ đầu đến cuối, Dương Thần đều không để ý gì đến Dương Phá Quân, coi như là bản thân không nghe thấy gì cả.
Dương Thần tiếp tục lại đứng trước máy quay, cùng vị quan viên kia “bắt tay”, tủm tỉm cười nói:
- Vị này vẫn chưa nói rốt cuộc có ủng hộ tôi không?
Vị quân viên ấy há hốc mồm, sợ hãi nhìn Dương Thần, lại rất cẩn thận nhìn về phía Dương Phá Quân, trong mắt có vài phần chột dạ nói:
- Dương tư lệnh, ngài xem…
Dương Phá Quân không thể nén giận được nữa, nhưng Dương Thần chẳng coi đấy là chuyện gì cả, cuối cùng phẫn nộ nói:
- Thả bộ trưởng Kim ra, cút, ngươi là thân phận gì chứ mà lại dám công nhiên chỉ huy người trong Dương gia chứ, ngươi còn như vậy, đừng trách ta đây trở mặt vô tình.
Cơn nóng giận lên đến tột đỉnh.
Yến Tam Nương, đứng trong góc, trong con ngươi có thần sắc mong chờ.
Đột nhiên, toàn đại sảnh lúc nãy còn tràn đầy sát khí, bây giờ lại còn nồng nặc hơn.
Toàn cơ thể Dương Thần như ngập vào trong bóng đêm, trên mặt người ấy không có chút sợ hãi, không cười, thay vào đó là sự xâm chiếm âm u lạnh giá.
- Trở mặt? Vô tình?
Khóe miệng Dương Thần khẽ cười.
- Ông muốn nói như vậy sao?
- Hứ a a a.
Tiếng kêu thảm thiết của bộ trưởng Kim nằm trong tay Dương Thần.
Chỉ thấy tay Dương Thần hơi ra sức, toàn bộ bàn tay như một khối đất dẻo quái trạng, trực tiếp biến thành một đống thịt mục nát.
- Ngươi hỗn xược, bộ trưởng Kim.
Dương Phá Quân huyết mạch sôi sục, trợn mắt hét to:
- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn tạo phản sao?
Dương Thần cười nhạt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn bộ trưởng Kim, nói:
- Nếu như ông thần phục tôi, tôi sẽ không giết ông, nếu như ông còn muốn cứu viện tên kia, tôi lập tức sẽ cắt cổ ông, đúng rồi, nếu như hắn ta giúp ông, nói những lời rác rưởi mà tôi không thích nghe, tôi cũng sẽ giết ông.
Dương Thần nói xong, ánh mắt thản nhiên nhìn một lượt bọn người phe phản đối:
- Các người cũng như vậy, bây giờ các người có thể lựa chọn, là ngoan ngoãn phối hợp diễn kịch với tôi, hay là…muốn cầu cứu tên nhãi kia?
Sự uy hiếp hống hách khiến cho mọi người không dám cả thở.
Bọn hộ vệ cảnh vệ, thậm chí ngay cả bọn thân binh Dương Phá Quân đem theo cũng run sợ trong lòng.
Còn về bọn quân nhân xuất ngũ trở về của Dương gia ngoài sự sợ hãi còn có thần sắc bái phục.
Sự uy nghi trấn áp tất cả mọi người này, bọn họ đều đã phải chịu đựng mỗi khi Dương Thần nóng nảy, Dương Phá Quân và Dương Liệt thường đi lại về nhà, nhưng chưa từng thấy có được tư thế như vậy.
Chẳng trách lão nguyên tướng lại cho người trẻ tuổi này trở về nhà nhận tổ tông, là đã có ý truyền giao đại quyền, trong lòng đám thân vệ Dương gia đã có chút lĩnh ngộ.
Tuy rằng hiện giờ thế giới hòa bình, nhưng lại xảy ra chiến tranh biên giới, gần như là ngày nào cũng xảy ra. Chỉ có điều truyền thông không cho dân chúng được biết.
Bọn thân binh này của Dương gia, đều đã trải qua sự huấn luyện qua súng trường bom đạn, trở về làm lão binh trong nhà.
Đối với bọn họ mà nói, bọn quan viên đầu to này chỉ là bọn sâu mọt ăn vụng quân lương của quốc gia, có chết cũng không được nhắm mắt.
Cho nên, sự giương uy đầy bạo lực của Dương Thần, giết người một cách quyết đoán, khiến cho đám lão binh này vô cùng khâm phục.
Dương Phá Quân hít một hơi, rút súng từ tên cảnh vệ đứng ngay bên cạnh, giơ súng về phía Dương Thần.
- Mọi người không cần hoảng loạn, có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì, súc sinh, mau cút ra khỏi nhà.
Dương Phá Quân nói.
Dương Thần cười nhạo:
- Súng? Đạn? Ông thật cho rằng dùng những thứ này để đối phó với tôi mà có hiệu quả sao?
Nói xong, Dương Thần không chút do dự, giơ đầu gối lên.
“Rắc.”
Tiếng lồng ngực vỡ vụn, vị bộ trưởng Kim người cong như con tôm.
“Phụt.”
Một ngụm máu tươi phun ra, bộ trưởng Kim hai mắt trợn ngược, không thể tin được, và sau đó là tắt thở.
Lục phủ ngũ tạng tất cả như bị đè nát đến Đại La thần tiên cũng không cứu nổi.
Dương Thần tiện chân đá văng một cái, đá thi thể bộ trưởng Kim về phía trợ lí lão ta, cười nhạt nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu như nói những lời tôi không thích nghe, các người tiếp tục phải chết, đây là người đầu tiên, các người còn muốn cầu cứu không?
Lần này, tất cả hi vọng đều đã nguội lạnh.
Tất cả bọn người đứng về phe đối lập, cảm thấy mình như là một con cừu non có thể bị giết bất cứ lúc nào, tùy theo sự giận dữ bất thường của Dương Thần mà chết ngay tại trận.
Dương Phá Quân đứng như hóa đá, súng trong tay căn bản cũng không chút đụng đậy.
Ông ta rất muốn nổ súng, nhưng ông cũng rất rõ, nổ súng, thì cũng không giết nổi tên “ ma quỷ “ trẻ tuổi này.
Bởi vì rất lâu về trước, ông cũng đã từng thất bại.
Viên đạn phóng ra, thì cũng chỉ thể hiện sự bất lực của “phụ thân”.
Dương Thần hoàn toàn không để ý đến khẩu súng đang nhằm vào hắn, cười nham hiểm tiếp tục nói:
- Các người còn có ai, nếu như lựa chọn cái chết, vậy thì đứng ra đây, nếu như không có, vậy thì xếp hàng cùng tôi ra bắt tay.
Gần như trong chốc lát, mọi người gần như là tranh nhau đi đến cạnh Dương Thần, nở nụ cười ân cần.
Thậm chí tên bộ trưởng Trần đầu trọc chân què kia, cũng cho trợ thủ dìu đi, nở nụ cười trông còn khó coi hơn khóc vội vàng chen lên đi về phía Dương Thần.
- Dương đại thiếu gia, chúng tôi đều ủng hộ thiếu gia kế thừa đại thống Dương gia.
- Đúng vậy, Triệu gia chúng tôi tình nguyện nghe theo sự lãnh đạo của Dương Thần thiếu gia, vẫn mong thiếu gia đón nhận.
Ủy viên Triệu gần như là cầu xin nói.
- Hoa Hạ cần một người trẻ tuổi anh minh thần võ, Dương Công quả thực nhãn giới bất phàm.
- Dương Thần thiếu gia, con gái của tôi rất xinh đẹp hay là tôi giới thiệu cho cậu.
Cảnh tượng biến hóa như trong kịch khiến cho Lưu Bính Huân và những người thân thích trong Dương gia đều cười vang.
Hãnh diện nói không ra lời, trong lòng bọn họ cũng chấp nhận sự lựa chọn của Dương Công Minh.
Dương Phá Quân đứng ở ngoài của, thần thái có vẻ nặng nề, như không cam tâm, bất sỉ, như không hiểu.
Tất cả trước mắt khiến ông ta không thể tin được đây là sự thực.
Khi ông ta vội vàng trở về nhà, vốn có dự định ngăn sự việc hoang đường này xảy ra.
Nhưng hiện tai, sự xuất hiện của ông ta như là một trò cười vậy.
Không ai coi ông ta ra gì, cả những người phản đối Dương Thần, bây giờ lại đi ủng hộ Dương Thần là “ đại danh từ” cho Dương gia.
Đây chỉ là ngày đầu tiên ông ta trở về Yến Kinh.
Trong đám người phản đối, có người trước kia là học sinh của Tằng Mậu của Tằng gia, có người là thân thích của Lỗ gia, có người là chi thứ của Ninh gia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đám người này không phải là tin đồn vô căn cứ, bịa đặt.
Bọn họ vốn đem theo sự bất mãn, phẫn uất tích tụ bấy lâu với Dương Thần mà đến bới móc, vậy mà bây giờ bọn họ lại giống như một con chó bám đuôi để cầu sự thương xót.
Trước ống kính, đám quan viên như những chú hề, từng người một đóng kịch với Dương Thần, khiến cho Dương Phá Quân không thể nào đứng mà xem tiếp.
Gã vòng qua đám người trong sảnh, đến góc mà Yến Tam Nương đang đứng.
- Dì Yến, con muốn gặp cha.
Dương Phá Quân cảm thấy bắt buộc phải khiến Dương Công Minh thay đổi chủ ý.
Yến Tam Nương hình như đã có sự chuẩn bị, hé miệng nói:
- Vậy mời tư lệnh theo lão này.
Nhìn thấy Dương Phá Quân rời khỏi cùng với Yến Tam Nương, Dương Thần cũng chỉ liếc mắt, rồi lại tiếp tục “ ghi hình”.
/1662
|