Màn đêm buông xuống, Lâm Nhược Khê quay trở về phòng, thật cẩn thận bước vào cửa.
Ánh đèn trong phòng có chút mờ tối, Dương Thần chỉ bật một bóng đèn ở đầu giường, ngồi trên chiếc giường rộng lớn, bóng dáng như một bóng ma.
Lâm Nhược Khê bước vào phòng, Dương Thần dường như không cảm giác thấy, ngồi không nhúc nhích.
Lâm Nhược Khê trong lòng đau thương chua xót, cố gắng tìm cách làm chồng vui, dịu dàng hoi:
- Ông xã, có cần em pha cho anh một chén trà không?
Dương Thần không nhúc nhích, vẫn ngồi nguyên như vậy.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng khéo léo đi đến bên cạnh Dương Thần, ngồi xuống nói:
- Hay là em pha nước nóng cho anh để anh tắm nhé, em thấy người làm còn chuẩn bị muối tắm gì gì đó, tắm nước ấm thả lỏng một chút, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dương Thần hít một hơi nặng nề, tự giễu cười thành tiếng nói:
- Em không cần cố ý lấy lòng anh, đây là việc anh thường làm cho em, còn tự anh, anh không cần.
- Em...
Lâm Nhược Khê cố gắng cười nói:
- Em không phải cố ý, những việc này đều là những việc em nên làm mà.
Dương Thần đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống người con gái ấy nói:
- Việc em nên làm? Theo anh thấy, việc em nên làm nhất, chính là giúp anh giết chết Ninh Quốc Đống!
Lâm Nhược Khê buồn bã nói:
- Thật sự anh vẫn còn giận em.
- Anh giận em? Không, anh giận chính bản thân mình.
Dương Thần nói:
- Anh giận chính bản thân mình, làm gì vừa nãy anh phải nghe lời em nói cơ chứ?
- Lần trước ở phòng làm việc của em, anh đã buông tha Ninh Quốc Đống một lần rồi, lần này, anh lại vì một câu nói của em mà bỏ qua cho y!
- Anh biết rõ rằng lần này là để lại tai họa cho mình về sau, biết rõ quy luật nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhưng anh vẫn ngu xuẩn làm làm như vậy!
- Anh không biết anh là đầu lợn hay là bị coi thường quá mức! Anh mới là thằng ngu nên bị oán hận và chán ghét nhất!
Sau khi xả hết tức giận, Dương Thần quay đầu đi vào phòng tắm.
Bang !
Cánh cửa bị đập mạnh!
Lâm Nhược Khê không kìm nổi run rẩy thân thể mềm mại, hai hàng nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Còn Dương Thần vào bên trong phòng tắm, liền lột hết quần áo mình xuống, sau khi cởi hết thân mình, mở vòi hoa sen.
Dòng nước chảy nhanh xuống, bắn mạnh vào thân thể hắn.
Dương Thần đón lấy dòng nước, nhắm mắt lại, thở hổn hển, lửa giận trong lòng thế nào cũng khó tĩnh lại.
Đang lúc hắn trăm mối phiền muộn đau khổ, cửa phòng tắm bị mở ra.
Lâm Nhược Khê mặc một chiếc váy lụa dài, chân trần, mắt đỏ lên, trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô.
Nhưng người con gái ấy với vẻ mặt giận dữ bước vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào người đàn ông không mảnh vải che thân.
Lâm Nhược Khê căn bản không màng đến hiện trạng bây giờ của Dương Thần, cũng lờ đi Dương Thần đang tắm dưới màn nước kia.
Từng bước từng bước tiến tới bên cạnh Dương Thần, lại bước vào trong bồn tắm!
Thoáng cái, dòng nước phun ra đồng thời cũng xả xuống thân thể Lâm Nhược Khê, làm cái váy lụa dài và mái tóc mềm mượt của cô gái đều bị ướt hết.
Thế nhưng Lâm Nhược Khê hoàn toàn không thèm để ý!
- Em... em làm gì vậy.
Dương Thần đúng là có chút hơi nhượng bộ, chỉ vì tình huống này rất không bình thường.
Đôi mắt đẫm nước của Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm Dương Thần, giọng lạnh lùng chất vấn:
- Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy?
Dương Thần sửng sốt:
- Ý gì vậy.
- Em đã hạ giọng xin anh, muốn đối với anh tốt một chút để anh tha thứ cho em, chẳng lẽ anh là một người đàn ông, đến lòng dạ nhận lời xin lỗi của em cũng không có sao?
Dương Thần phức tạp nhìn cô nói:
- Em muốn nói chuyện này, có thể đợi anh tắm xong rồi hãy nói.
- Ngay bây giờ.
Bỗng nhiên giọng nói của Lâm Nhược Khê vô cùng xúc động nói:
- Anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bao nhiêu chuyện khiến người khác thất vọng đau khổ, em không phải đều tha thứ hết cho anh rồi đấy sao?
- Tại sao bây giờ em muốn anh tha thứ cho em vào lúc này, anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy?
- Anh cho rằng em là cái nợ kiếp trước của anh đúng không? Hay là anh cho rằng, hồi trước anh và em, đáng lẽ em nên tha thứ cho anh nhiều hơn nữa, mà không phải là anh thông cảm cho em!?
- Anh đã vì em, vì cuộc sống sau này của hai ta, chẳng lẽ em lại không hiểu rằng không được giúp cha con Ninh gia kia hay sao?
Dương Thần tức giận nói.
- Cho nên em đã nói lần này là lần cuối! Lần cuối anh nghe rõ không!?
Lâm Nhược Khê đau khổ gào to.
Dương Thần nhìn người con gái đang đau buồn phẫn nộ, trái tim đau nhói, không nói ra lời.
Tay Lâm Nhược Khê dường như vung quá trán, những sợi tóc ướt nhèm dính trên mặt cô.
- Em cũng có cha, cũng có anh em, mặc dù em không thừa nhận họ, họ cũng không tốt với anh, nhưng bọn họ chính xác là như vậy, không phải sao?
Lâm Nhược Khê nghẹn ngào nói:
- Anh đã bỏ qua cho Dương Liệt mấy lần rồi? Anh bỏ qua cho Tư Lệnh Dương bao nhiêu lần? Nếu bọn họ không phải là anh em của anh, không phải là cha đẻ anh, anh chẳng lẽ lại cho họ nhiều cơ hội như vậy sao!?
- Nếu không phải là bọn họ có quan hệ huyết thống với anh, thì với tính cách của anh, anh lại để bọn họ sống đến ngày hôm nay sao!?
Dương Thần kinh ngạc đứng một chỗ, hoàn toàn không nói ra lời.
Lâm Nhược Khê nhìn hắn, giọng đầy oán trách nói:
- Tại sao bây giờ đến lượt em, anh muốn em quả quyết từ bỏ tất cả.
- Cho dù họ không làm thêm lần nào nữa, chẳng lẽ em chỉ hi vọng tha thứ một lần, cũng là không thể được, anh cảm thấy như vậy là khó tha thứ lắm sao?
- Chẳng lẽ lại bởi vì, họ hàng máu mủ nhà anh, là người nhà anh, còn người nhà em đối với anh chỉ là người dưng nước lã hay sao!?
Dương Thần im lặng, vẻ mặt u sầu.
Lâm Nhược Khê chán nản nhìn hắn vài lần, cất vài tiếng cười nói:
- Xem ra là em đã quá quan trọng mình rồi, quả thực, anh có bao nhiêu người con gái, hà cớ gì phải ở lại đây mà chịu cơn giận không đâu này.
- Anh có thể chỉ mới phế một người, mà không phải là giết, cũng đã là chiếu cố cho em lắm rồi, em làm sao lại có thể hi vọng anh tha thứ cho em nữa đây...
- Thôi được, tùy anh vậy, coi như em chưa nói gì, ai nói em không có bản lĩnh lớn như anh, chỉ biết dựa vào sự che chở của anh chứ.
Dứt lời, Lâm Nhược Khê quay người, bước ra khỏi bồn tắm.
Nhưng do chân dính nước, mà nền gạch hoa lại trơn, nên cô vừa bước chân ra, không để ý lập tức bị ngã nhoài.
- A !
Trong khoảnh khắc, hai tay Dương Thần vươn ra phía trước đỡ lưng và eo nhỏ nhắn của người con gái ấy!
Không nói năng gì, Dương Thần ôm người con gái quay trở lại bồn tắm, áp sát người, lúc này hai người mặt kề mặt nhau.
Lâm Nhược Khê sau một hồi sợ chuyện không đâu, rồi lại đột ngột bị kéo vào lòng, có phần phát mộng.
Khi ngẩng đầu nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê mới phát hiện, người đàn ông lúc này đang mỉm cười với cô một cách kỳ quặc.
- Anh... anh cười đểu em sao.
Lâm Nhược Khê có chút xấu hổ nhưng lại giả vờ điềm tĩnh nói.
Dương Thần ánh mắt nhìn xuống nói:
- Hình như kích cỡ lớn hơn một chút...
Lâm Nhược Khê ban đầu có chút nghi ngờ, nhưng nhìn theo hướng nhìn của hắn, lập tức má lúm đồng tiền đỏ ửng lên.
Hóa ra, vừa nãy trong khi nói chuyện sôi nổi, toàn thân cô đã bị nước làm cho ướt sũng.
Chiếc váy sau khi bị ướt sũng, dính sát vào da thịt Lâm Nhược Khê, đặc biệt mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bộ ngực của cô, làm cho cô lộ vẻ tự hào về cặp tuyết lê ấy.
Giờ phút này sau khi bị Dương Thần ôm chặt, không chỉ là bụng dưới và các bộ phận khác, mà bộ ngực cũng bị chèn ép, toàn bộ cơ thể đều bị ép sát vào người Dương Thần.
- A ...
Lâm Nhược Khê khẽ kêu lên một tiếng, vô cùng thẹn thùng quay mặt đi phía khác
Đơn giản là, phần dưới của Dương Thần đã có phản ứng mãng liệt, một cảm giác nóng bỏng và cường tráng, chen đúng vào giữa hai chân của cô, hai chân trắng mịn mềm mại khẽ khẽ run rẩy.
- Em nói xem, vào lúc nào không vào, lại vào đúng lúc anh xấu hổ như vậy, bây giờ làm sao, thằng em nhỏ của anh không xuống được nữa rồi...
Dương Thần cười tà nói.
Lâm Nhược Khê cắn môi nói:
- Em sắp bị anh trêu cho điên tiết lên rồi, lại còn cố ý như vậy nữa.
- Em bị anh chọc tức? Đây chẳng phải là em hung hăng hơn người sao?
Dương Thần cười đau khổ.
- Anh... anh bạo lực với em! Anh ngược đãi phụ nữ!
Lâm Nhược Khê không biết tự mình đang nói cái gì nữa, phản bác một cách thiếu tự tin.
Dương Thần cũng không tranh luận với cô nhiều, cô gái này mãi mãi không biết được, chính cô ấy bây giờ đang bị ướt như chuột lột, cơ thể như ẩn như hiện, kết hợp với khuôn mặt ửng hồng xinh xắn, đúng thật quyễn rũ biết bao.
- Em nếu không đi ra ngoài, anh sẽ không kìm chế nổi mà làm đám cưới trước, sẽ hành quyết em ngay trong này đấy.
Dương Thần liếm liếm môi nói.
- A... không được!
Lâm Nhược Khê vừa nghe vậy liền nhanh chóng loạng choạng bước ra khỏi bồn tắm, bất chấp trên người vẫn còn ướt sũng chạy ra khỏi phòng tắm.
Dương Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn xuống thằng em đã “nổi trận lôi đình”, bất đắc dĩ khổ sở cười nói:
- Nhịn thêm vài ngày nữa, đến lúc đó, chúng ta sẽ dạy dỗ cho cô ấy biết thế nào là đàn ông.
Ánh đèn trong phòng có chút mờ tối, Dương Thần chỉ bật một bóng đèn ở đầu giường, ngồi trên chiếc giường rộng lớn, bóng dáng như một bóng ma.
Lâm Nhược Khê bước vào phòng, Dương Thần dường như không cảm giác thấy, ngồi không nhúc nhích.
Lâm Nhược Khê trong lòng đau thương chua xót, cố gắng tìm cách làm chồng vui, dịu dàng hoi:
- Ông xã, có cần em pha cho anh một chén trà không?
Dương Thần không nhúc nhích, vẫn ngồi nguyên như vậy.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng khéo léo đi đến bên cạnh Dương Thần, ngồi xuống nói:
- Hay là em pha nước nóng cho anh để anh tắm nhé, em thấy người làm còn chuẩn bị muối tắm gì gì đó, tắm nước ấm thả lỏng một chút, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dương Thần hít một hơi nặng nề, tự giễu cười thành tiếng nói:
- Em không cần cố ý lấy lòng anh, đây là việc anh thường làm cho em, còn tự anh, anh không cần.
- Em...
Lâm Nhược Khê cố gắng cười nói:
- Em không phải cố ý, những việc này đều là những việc em nên làm mà.
Dương Thần đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống người con gái ấy nói:
- Việc em nên làm? Theo anh thấy, việc em nên làm nhất, chính là giúp anh giết chết Ninh Quốc Đống!
Lâm Nhược Khê buồn bã nói:
- Thật sự anh vẫn còn giận em.
- Anh giận em? Không, anh giận chính bản thân mình.
Dương Thần nói:
- Anh giận chính bản thân mình, làm gì vừa nãy anh phải nghe lời em nói cơ chứ?
- Lần trước ở phòng làm việc của em, anh đã buông tha Ninh Quốc Đống một lần rồi, lần này, anh lại vì một câu nói của em mà bỏ qua cho y!
- Anh biết rõ rằng lần này là để lại tai họa cho mình về sau, biết rõ quy luật nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhưng anh vẫn ngu xuẩn làm làm như vậy!
- Anh không biết anh là đầu lợn hay là bị coi thường quá mức! Anh mới là thằng ngu nên bị oán hận và chán ghét nhất!
Sau khi xả hết tức giận, Dương Thần quay đầu đi vào phòng tắm.
Bang !
Cánh cửa bị đập mạnh!
Lâm Nhược Khê không kìm nổi run rẩy thân thể mềm mại, hai hàng nước mắt không tự chủ chảy xuống.
Còn Dương Thần vào bên trong phòng tắm, liền lột hết quần áo mình xuống, sau khi cởi hết thân mình, mở vòi hoa sen.
Dòng nước chảy nhanh xuống, bắn mạnh vào thân thể hắn.
Dương Thần đón lấy dòng nước, nhắm mắt lại, thở hổn hển, lửa giận trong lòng thế nào cũng khó tĩnh lại.
Đang lúc hắn trăm mối phiền muộn đau khổ, cửa phòng tắm bị mở ra.
Lâm Nhược Khê mặc một chiếc váy lụa dài, chân trần, mắt đỏ lên, trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô.
Nhưng người con gái ấy với vẻ mặt giận dữ bước vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào người đàn ông không mảnh vải che thân.
Lâm Nhược Khê căn bản không màng đến hiện trạng bây giờ của Dương Thần, cũng lờ đi Dương Thần đang tắm dưới màn nước kia.
Từng bước từng bước tiến tới bên cạnh Dương Thần, lại bước vào trong bồn tắm!
Thoáng cái, dòng nước phun ra đồng thời cũng xả xuống thân thể Lâm Nhược Khê, làm cái váy lụa dài và mái tóc mềm mượt của cô gái đều bị ướt hết.
Thế nhưng Lâm Nhược Khê hoàn toàn không thèm để ý!
- Em... em làm gì vậy.
Dương Thần đúng là có chút hơi nhượng bộ, chỉ vì tình huống này rất không bình thường.
Đôi mắt đẫm nước của Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm Dương Thần, giọng lạnh lùng chất vấn:
- Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy?
Dương Thần sửng sốt:
- Ý gì vậy.
- Em đã hạ giọng xin anh, muốn đối với anh tốt một chút để anh tha thứ cho em, chẳng lẽ anh là một người đàn ông, đến lòng dạ nhận lời xin lỗi của em cũng không có sao?
Dương Thần phức tạp nhìn cô nói:
- Em muốn nói chuyện này, có thể đợi anh tắm xong rồi hãy nói.
- Ngay bây giờ.
Bỗng nhiên giọng nói của Lâm Nhược Khê vô cùng xúc động nói:
- Anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bao nhiêu chuyện khiến người khác thất vọng đau khổ, em không phải đều tha thứ hết cho anh rồi đấy sao?
- Tại sao bây giờ em muốn anh tha thứ cho em vào lúc này, anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy?
- Anh cho rằng em là cái nợ kiếp trước của anh đúng không? Hay là anh cho rằng, hồi trước anh và em, đáng lẽ em nên tha thứ cho anh nhiều hơn nữa, mà không phải là anh thông cảm cho em!?
- Anh đã vì em, vì cuộc sống sau này của hai ta, chẳng lẽ em lại không hiểu rằng không được giúp cha con Ninh gia kia hay sao?
Dương Thần tức giận nói.
- Cho nên em đã nói lần này là lần cuối! Lần cuối anh nghe rõ không!?
Lâm Nhược Khê đau khổ gào to.
Dương Thần nhìn người con gái đang đau buồn phẫn nộ, trái tim đau nhói, không nói ra lời.
Tay Lâm Nhược Khê dường như vung quá trán, những sợi tóc ướt nhèm dính trên mặt cô.
- Em cũng có cha, cũng có anh em, mặc dù em không thừa nhận họ, họ cũng không tốt với anh, nhưng bọn họ chính xác là như vậy, không phải sao?
Lâm Nhược Khê nghẹn ngào nói:
- Anh đã bỏ qua cho Dương Liệt mấy lần rồi? Anh bỏ qua cho Tư Lệnh Dương bao nhiêu lần? Nếu bọn họ không phải là anh em của anh, không phải là cha đẻ anh, anh chẳng lẽ lại cho họ nhiều cơ hội như vậy sao!?
- Nếu không phải là bọn họ có quan hệ huyết thống với anh, thì với tính cách của anh, anh lại để bọn họ sống đến ngày hôm nay sao!?
Dương Thần kinh ngạc đứng một chỗ, hoàn toàn không nói ra lời.
Lâm Nhược Khê nhìn hắn, giọng đầy oán trách nói:
- Tại sao bây giờ đến lượt em, anh muốn em quả quyết từ bỏ tất cả.
- Cho dù họ không làm thêm lần nào nữa, chẳng lẽ em chỉ hi vọng tha thứ một lần, cũng là không thể được, anh cảm thấy như vậy là khó tha thứ lắm sao?
- Chẳng lẽ lại bởi vì, họ hàng máu mủ nhà anh, là người nhà anh, còn người nhà em đối với anh chỉ là người dưng nước lã hay sao!?
Dương Thần im lặng, vẻ mặt u sầu.
Lâm Nhược Khê chán nản nhìn hắn vài lần, cất vài tiếng cười nói:
- Xem ra là em đã quá quan trọng mình rồi, quả thực, anh có bao nhiêu người con gái, hà cớ gì phải ở lại đây mà chịu cơn giận không đâu này.
- Anh có thể chỉ mới phế một người, mà không phải là giết, cũng đã là chiếu cố cho em lắm rồi, em làm sao lại có thể hi vọng anh tha thứ cho em nữa đây...
- Thôi được, tùy anh vậy, coi như em chưa nói gì, ai nói em không có bản lĩnh lớn như anh, chỉ biết dựa vào sự che chở của anh chứ.
Dứt lời, Lâm Nhược Khê quay người, bước ra khỏi bồn tắm.
Nhưng do chân dính nước, mà nền gạch hoa lại trơn, nên cô vừa bước chân ra, không để ý lập tức bị ngã nhoài.
- A !
Trong khoảnh khắc, hai tay Dương Thần vươn ra phía trước đỡ lưng và eo nhỏ nhắn của người con gái ấy!
Không nói năng gì, Dương Thần ôm người con gái quay trở lại bồn tắm, áp sát người, lúc này hai người mặt kề mặt nhau.
Lâm Nhược Khê sau một hồi sợ chuyện không đâu, rồi lại đột ngột bị kéo vào lòng, có phần phát mộng.
Khi ngẩng đầu nhìn Dương Thần, Lâm Nhược Khê mới phát hiện, người đàn ông lúc này đang mỉm cười với cô một cách kỳ quặc.
- Anh... anh cười đểu em sao.
Lâm Nhược Khê có chút xấu hổ nhưng lại giả vờ điềm tĩnh nói.
Dương Thần ánh mắt nhìn xuống nói:
- Hình như kích cỡ lớn hơn một chút...
Lâm Nhược Khê ban đầu có chút nghi ngờ, nhưng nhìn theo hướng nhìn của hắn, lập tức má lúm đồng tiền đỏ ửng lên.
Hóa ra, vừa nãy trong khi nói chuyện sôi nổi, toàn thân cô đã bị nước làm cho ướt sũng.
Chiếc váy sau khi bị ướt sũng, dính sát vào da thịt Lâm Nhược Khê, đặc biệt mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bộ ngực của cô, làm cho cô lộ vẻ tự hào về cặp tuyết lê ấy.
Giờ phút này sau khi bị Dương Thần ôm chặt, không chỉ là bụng dưới và các bộ phận khác, mà bộ ngực cũng bị chèn ép, toàn bộ cơ thể đều bị ép sát vào người Dương Thần.
- A ...
Lâm Nhược Khê khẽ kêu lên một tiếng, vô cùng thẹn thùng quay mặt đi phía khác
Đơn giản là, phần dưới của Dương Thần đã có phản ứng mãng liệt, một cảm giác nóng bỏng và cường tráng, chen đúng vào giữa hai chân của cô, hai chân trắng mịn mềm mại khẽ khẽ run rẩy.
- Em nói xem, vào lúc nào không vào, lại vào đúng lúc anh xấu hổ như vậy, bây giờ làm sao, thằng em nhỏ của anh không xuống được nữa rồi...
Dương Thần cười tà nói.
Lâm Nhược Khê cắn môi nói:
- Em sắp bị anh trêu cho điên tiết lên rồi, lại còn cố ý như vậy nữa.
- Em bị anh chọc tức? Đây chẳng phải là em hung hăng hơn người sao?
Dương Thần cười đau khổ.
- Anh... anh bạo lực với em! Anh ngược đãi phụ nữ!
Lâm Nhược Khê không biết tự mình đang nói cái gì nữa, phản bác một cách thiếu tự tin.
Dương Thần cũng không tranh luận với cô nhiều, cô gái này mãi mãi không biết được, chính cô ấy bây giờ đang bị ướt như chuột lột, cơ thể như ẩn như hiện, kết hợp với khuôn mặt ửng hồng xinh xắn, đúng thật quyễn rũ biết bao.
- Em nếu không đi ra ngoài, anh sẽ không kìm chế nổi mà làm đám cưới trước, sẽ hành quyết em ngay trong này đấy.
Dương Thần liếm liếm môi nói.
- A... không được!
Lâm Nhược Khê vừa nghe vậy liền nhanh chóng loạng choạng bước ra khỏi bồn tắm, bất chấp trên người vẫn còn ướt sũng chạy ra khỏi phòng tắm.
Dương Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn xuống thằng em đã “nổi trận lôi đình”, bất đắc dĩ khổ sở cười nói:
- Nhịn thêm vài ngày nữa, đến lúc đó, chúng ta sẽ dạy dỗ cho cô ấy biết thế nào là đàn ông.
/1662
|