Cách một ngày, ngày 8 tháng 8 âm lịch, vừa đúng lúc lập thu.
Tại nhà họ Dương ở Yến Kinh, sau khi ở cùng với Dương Công Minh một ngày, Lâm Nhược Khê đã học được rất nhiều bí quyết làm các món ăn. Vì việc này mà không nói với Dương Thần, đã khiến Dương Thần buồn bực, chỉ còn cách chơi trò chơi hơn nửa ngày với Viên Dã ở tít tận Trung Hải.
Nhưng, đang lúc người phụ nữ này đang hứng trí, định sau này khi ở Trung Hải muốn mua một nông trang cho bản thân vui chơi, thì Dương Thần nói với cô rằng máy bay đặc biệt đón hai người trước khi tổ chức hôn lễ đã đến sân bay quốc tế Yến Kinh.
Bị nhắc nhở như vậy, Lâm Nhược Khê đang chìm đắm trong cuộc sống nông thôn mới ý thức được một một việc-cô không phải đến làm nông, mà là chuẩn bị đi kết hôn.
Người phụ nữ này đột nhiên không kịp đề phòng, sửng sốt tại chỗ, khiến cho Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đều lắc đầu thở dài, đứa con dâu này thực sự có lúc lại ngây ngô như thế.
May thay, chiếc máy bay này cũng là tài sản của Dương Thần, không cần mua vé máy bay, không cần đuổi kịp máy bay, lúc nào cũng có thể đi, vì vậy thu dọn hành lý cũng không cần vội vàng.
Đợi cho một loạt công tác chuẩn bị hoàn thành xong thì cũng đã đến buổi chiều.
Cùng xuất phát, còn có Quách Tuyết Hoa sớm đã gấp rút, còn về Dương Công Minh thì vẫn như lúc trước, người già rồi nên lười vận động, chỉ cần cho ông ta nhìn video là được rồi.
Sau khi từ biệt người già, Dương Thần dẫn mẹ và vợ tới sân bay quốc tế.
Trên đường, Lâm Nhược Khê suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Ông xã, vú Vương phái người đi đón sao?
Dương Thần gật đầu:
- Yên tâm đi, vú Vương có bảo người qua đón, đến nơi rồi thì có thể gặp bà ấy.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi lần đầu tiên tò mò hỏi:
- Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?
Quách Tuyết Hoa cũng rất hăng say, ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Thần.
Dương Thần cười thần bí:
- Lên máy bay rồi thì sẽ nói cho hai người biết.
Quách Tuyết Hoa cười mắng:
- Ngay cả mẹ mà cũng mập mờ thế hả. Trước khi kết hôn cũng không biết con trai mình kết hôn ở đâu, chắc chỉ có người mẹ này.
Sau hơn một giờ đồng hồ, theo đường của những khách Vip, 3 người đi tới chỗ đăng ký vị trí cá nhân.
Dẫn đường cho 3 người đi là hai cô gái tiếp viên hàng không cử chỉ tao nhã, dịu dàng, dáng cao gầy. Mặc dù mặc bộ đồng phục màu xanh, nhưng nhìn dáng bộ thì quả thực giống như những người mẫu của Âu Mĩ.
Lâm Nhược Khê không khỏi bồn chồn trong lòng, ghé sát vào Dương Thần, hỏi nhỏ:
- Các cô kia không phải là…có quan hệ với anh đấy chứ…
Dương Thần dở khóc dở cười, giơ tay nhéo má người phụ nữ:
- Em nghĩ đi đâu vậy, các cô ấy đều là cấp dưới của anh. Lần này đặc biệt vì việc tham gia hôn lễ của anh mà trang điểm thành những cô tiếp viên hàng không đến hoan nghênh chúng ta.
- Cấp dưới của anh? Vậy các cô gái đó thực sự làm nghề gì?
Lâm Nhược Khê buồn bực hỏi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút:
- Nhớ không rõ lắm, dù sao cũng không phải là sát thủ, mà là lính đánh thuê. Ai da, dù sao cũng không là những thiếu nữ đàng hoàng, rất hoang dã, bây giờ đều là giả bộ cho cho em xem thôi.
Lâm Nhược Khê không còn lời gì để nói, nhìn hai bóng dáng tao nhã ở phía trước, cảm thấy đầu óc rất mơ hồ.
Qua năm sáu phút, cuối cùng cũng đến vị trí đỗ máy bay.
Khi ở độ cao sáu, bảy tầng nhà, cũng gần đến trăm mét, chiếc máy bay to lớn đáng sải cánh hiện ra trước mắt, Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều há hốc mồm.
Dương Thần đi lên chiếc cầu thang được rải thảm đỏ, quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ kia vẫn chưa theo kịp, liền cười, vẫy tay không ngừng:
- Bà xã à, mẹ ơi, hai người đang ngẩn ngơ gì đấy?
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê lúc này như đần ra, như hài kịch, hé cái miệng nhỏ bé ra, biểu lộ vài phần ngờ nghệch trông rất đáng yêu.
- Đây là…A380 của hành khách?
Lâm Nhược Khê dù sao cũng thường xuyên ra nước ngoài, nên cũng có chút quen thuộc với máy bay.
Loại máy bay lớn nhất thế giới, hiếm có đầu tiên ở Hoa Hạ này, đương nhiên là cô nhận biết được.
Được coi là “Vô địch không trung”, A380 có thể chứa được số lượng hành khách lớn nhất, thậm chí có thể đạt đến con số gần 900 người, không còn gì nghi ngờ, đây chính là một chiếc máy bay khủng bố.
Chỉ nguyên lượng dầu dự trữ thì một lần có thể trữ được gần 310 nghìn lít dầu.
Nhưng bây giờ, loại máy bay lớn nhất thế giới này không ngờ lại thành chiếc máy bay chuyên dùng để chở 3 người?
Dương Thần có chút khó hiểu, nghi ngờ hỏi:
- Đúng vậy, sao em lại có dáng vẻ vậy? Hay là hình của chiếc máy bay này không đủ đẹp? Ồ, cũng chưa có cách, lại không phải là xe hôn, làm mười mấy phút là có thể rất đẹp.
Cách bố trí của máy bay tương đối phiền phức. Nếu như ở bên ngoài máy bay gắn thêm vài miếng vải lụa màu đỏ thẫm thì rất dễ xảy ra sự cố.
Xảy ra sự cố rồi thì các em, anh có thể cứu, nhưng mấy chục nhân viên làm việc ở trên thì phải nhảy dù, nhảy dù rất phiền phức, không chừng còn rơi vào khu có cá mập, lúc đó anh lại phải đi giết cá mập mất nửa ngày.
Nếu như nói phải sơn gì đó thì anh cảm thấy cũng không cần thiết đâu. Dù sao thì cũng chỉ dùng có hai lần như vậy, sau này lại cứ mang theo cái sắc màu sặc sỡ này mà bay thì thật kỳ quái.
Nghe Dương Thần giảng giải một hồi, Quách Tuyết Hoa từ giật mình cho đến khi định thần lại kéo đứa con dâu lên trước, nói:
- Nhược Khê à, chúng ta lên thôi. Quả đầu quả dưa của Dương Thần có thể được cấu tạo khá đặc biệt.
Lâm Nhược Khê nhìn người chồng vẻ mặt và cách suy luận chẳng liên quan gì đến nhau, gật gật đầu.
Nhưng, không một chút nghi ngờ, vừa mới đặt bước chân đầu tiên thì Lâm Nhược Khê đã kỳ vọng vào tất cả những thứ sau đó.
Cùng với Dương Thần đi vào trong khoang, cách bài trí để nghênh đón lại khiến cho Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa kinh ngạc một phen nữa.
Đây hoàn toàn không giống như cách bài trí của một chiếc A380 bình thường.
Căn bản là phân ra hai khoang, nhưng lại được bố trí hết thành một khoang, mà lại còn là khoang cao, làm cho toàn bộ bên trong của chiếc máy bay rộng rãi sáng sủa một cách lạ thường.
Toàn bộ giá đỡ đều làm bằng gỗ lim và da nai, khi xử lý rất tỉ mỉ, còn gắn cả pha lê và đá thạch đắt tiền nữa, không chỉ đẹp mà còn được bài trí có tính mật thiết với nhau.
Trên đỉnh chóp có treo một chiếc đèn trang trí, là chiếc đèn treo xa hoa theo phong cách châu Âu, ở không ít những khoang phụ cận còn có những bồn hoa tươi cố định được đặt ở đó.
Trên chiếc thảm Ba Tư xa hoa là đủ các loại sô pha, giường, bàn, cái gì cũng có.
Một quầy bar với đủ các loại rượu, các thiết bị điện tử như TV, máy tính có đủ cả.
Có thể nói, đây hoàn toàn là một không gian xa xỉ được chuẩn bị kỹ càng của một tư gia.
Hai hàng các cô gái chân dài với ba mươi cô tiếp viên hàng không mặc áo màu xanh, đủ các loại da màu khác nhau, sau khi cung kính cúi đầu chào Dương Thần, lập tức tiếp đón 3 người ngồi xuống.
Dương Thần nói với các cô gái đó bằng thứ ngoại ngữ mà khiến cho Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa nghe không hiểu gì, sau đó các cô gái này liền mang những thứ đồ ăn vặt, món ăn và nước ép hoa quả ấm chưa từng nhìn thấy bao giờ đến.
Sau khi những thứ mà Dương Thần thích đã được mang lên tương đối thì Dương Thần phẩy tay, các cô gái lập tức hiểu ý, rời ra ngoài đại sảnh.
Trong những đồ uống này, Dương Thần lấy ra một ly rượu màu đỏ đưa đến trước mặt Quách Tuyết Hoa, cười hì hì nói:
- Mẹ, mẹ nếm thử cái này đi, thứ rượu thảo hương do đảo Ibiza sản xuất này có mùi vị rất hợp với khẩu vị của mẹ.
Quách Tuyết Hoa lúng túng nhận lấy, tò mò ngửi thử, mắt liền sáng lên:
- Đây thực sự là rượu? Sao ngửi lại có thể thơm ngát như vậy được.
- Con lừa mẹ được sao?
Dương Thần cười nói:
- Thứ rượu này thực sự có chức năng như rượu thuốc, có thể chống lại mệt mỏi, uống nhiều chút cũng không sao.
Quách Tuyết Hoa vui vẻ gật đầu, nhấp một ngụm, vội vàng uống tiếp ngụm thứ hai.
Đôi mắt của Lâm Nhược Khê nhìn một lúc, rồi lại quay đầu nhìn Dương Thần:
- Em uống cái gì?
Dương Thần vui vẻ nói:
- Muốn uống cái gì thì uống, lúc trước anh dựa vào em để sống, lần kết hôn này, toàn bộ sẽ do anh tính tiền.
- Ai nói với anh cái đó.
Lâm Nhược Khê bĩu miệng nói:
- Anh gợi ý cho mẹ một món như vậy, em cũng muốn anh gợi ý cho em một món khác.
Dương Thần lúc này mới giật mình, xấu hổ gãi đầu, trong chỗ đồ ăn lấy ra một chén rượu bằng thủy tinh được ủ màu lục nhạt.
- Đây là ABSENTA do Địa Trung Hải sản xuất, dịch sang tiếng Hoa Hạ nên là rượu vecmut, em có thể thử một chút, anh rất thích mùi vị này.
Sau khi Lâm Nhược Khê nhận, có chút lo lắng nói:
- Em nghe nói rượu vecmut chẳng phải là loại rượu với nồng độ cồn lên đến 45, 50 độ sao? Em có say không???
- Yên tâm đi, loại rượu vecmut này không giống với những loại thông thường, nồng độ của nó chỉ khoảng 10% thôi, hơn nữa lại có thêm mật ong, mùi vị hương hồi trà nên rất nhẹ nhàng, không đắng.
Dương Thần cười nói.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới thoải mái nhấp một ngụm, quả nhiên mùi vị không sai, miệng đầy mùi hương.
- Thế nào, ông xã của em vẫn còn chút đức hạnh đấy chứ.
Dương Thần cũng cầm lấy một ly rượu vang, đắc ý nói.
- Còn được.
Lâm Nhược Khê lại uống một ngụm, giương mắt hỏi:
- Bây giờ nên nói cho chúng em biết, rốt cuộc chúng ta đi đâu.
Tại nhà họ Dương ở Yến Kinh, sau khi ở cùng với Dương Công Minh một ngày, Lâm Nhược Khê đã học được rất nhiều bí quyết làm các món ăn. Vì việc này mà không nói với Dương Thần, đã khiến Dương Thần buồn bực, chỉ còn cách chơi trò chơi hơn nửa ngày với Viên Dã ở tít tận Trung Hải.
Nhưng, đang lúc người phụ nữ này đang hứng trí, định sau này khi ở Trung Hải muốn mua một nông trang cho bản thân vui chơi, thì Dương Thần nói với cô rằng máy bay đặc biệt đón hai người trước khi tổ chức hôn lễ đã đến sân bay quốc tế Yến Kinh.
Bị nhắc nhở như vậy, Lâm Nhược Khê đang chìm đắm trong cuộc sống nông thôn mới ý thức được một một việc-cô không phải đến làm nông, mà là chuẩn bị đi kết hôn.
Người phụ nữ này đột nhiên không kịp đề phòng, sửng sốt tại chỗ, khiến cho Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa đều lắc đầu thở dài, đứa con dâu này thực sự có lúc lại ngây ngô như thế.
May thay, chiếc máy bay này cũng là tài sản của Dương Thần, không cần mua vé máy bay, không cần đuổi kịp máy bay, lúc nào cũng có thể đi, vì vậy thu dọn hành lý cũng không cần vội vàng.
Đợi cho một loạt công tác chuẩn bị hoàn thành xong thì cũng đã đến buổi chiều.
Cùng xuất phát, còn có Quách Tuyết Hoa sớm đã gấp rút, còn về Dương Công Minh thì vẫn như lúc trước, người già rồi nên lười vận động, chỉ cần cho ông ta nhìn video là được rồi.
Sau khi từ biệt người già, Dương Thần dẫn mẹ và vợ tới sân bay quốc tế.
Trên đường, Lâm Nhược Khê suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Ông xã, vú Vương phái người đi đón sao?
Dương Thần gật đầu:
- Yên tâm đi, vú Vương có bảo người qua đón, đến nơi rồi thì có thể gặp bà ấy.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi lần đầu tiên tò mò hỏi:
- Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?
Quách Tuyết Hoa cũng rất hăng say, ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Thần.
Dương Thần cười thần bí:
- Lên máy bay rồi thì sẽ nói cho hai người biết.
Quách Tuyết Hoa cười mắng:
- Ngay cả mẹ mà cũng mập mờ thế hả. Trước khi kết hôn cũng không biết con trai mình kết hôn ở đâu, chắc chỉ có người mẹ này.
Sau hơn một giờ đồng hồ, theo đường của những khách Vip, 3 người đi tới chỗ đăng ký vị trí cá nhân.
Dẫn đường cho 3 người đi là hai cô gái tiếp viên hàng không cử chỉ tao nhã, dịu dàng, dáng cao gầy. Mặc dù mặc bộ đồng phục màu xanh, nhưng nhìn dáng bộ thì quả thực giống như những người mẫu của Âu Mĩ.
Lâm Nhược Khê không khỏi bồn chồn trong lòng, ghé sát vào Dương Thần, hỏi nhỏ:
- Các cô kia không phải là…có quan hệ với anh đấy chứ…
Dương Thần dở khóc dở cười, giơ tay nhéo má người phụ nữ:
- Em nghĩ đi đâu vậy, các cô ấy đều là cấp dưới của anh. Lần này đặc biệt vì việc tham gia hôn lễ của anh mà trang điểm thành những cô tiếp viên hàng không đến hoan nghênh chúng ta.
- Cấp dưới của anh? Vậy các cô gái đó thực sự làm nghề gì?
Lâm Nhược Khê buồn bực hỏi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút:
- Nhớ không rõ lắm, dù sao cũng không phải là sát thủ, mà là lính đánh thuê. Ai da, dù sao cũng không là những thiếu nữ đàng hoàng, rất hoang dã, bây giờ đều là giả bộ cho cho em xem thôi.
Lâm Nhược Khê không còn lời gì để nói, nhìn hai bóng dáng tao nhã ở phía trước, cảm thấy đầu óc rất mơ hồ.
Qua năm sáu phút, cuối cùng cũng đến vị trí đỗ máy bay.
Khi ở độ cao sáu, bảy tầng nhà, cũng gần đến trăm mét, chiếc máy bay to lớn đáng sải cánh hiện ra trước mắt, Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều há hốc mồm.
Dương Thần đi lên chiếc cầu thang được rải thảm đỏ, quay đầu lại nhìn hai người phụ nữ kia vẫn chưa theo kịp, liền cười, vẫy tay không ngừng:
- Bà xã à, mẹ ơi, hai người đang ngẩn ngơ gì đấy?
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê lúc này như đần ra, như hài kịch, hé cái miệng nhỏ bé ra, biểu lộ vài phần ngờ nghệch trông rất đáng yêu.
- Đây là…A380 của hành khách?
Lâm Nhược Khê dù sao cũng thường xuyên ra nước ngoài, nên cũng có chút quen thuộc với máy bay.
Loại máy bay lớn nhất thế giới, hiếm có đầu tiên ở Hoa Hạ này, đương nhiên là cô nhận biết được.
Được coi là “Vô địch không trung”, A380 có thể chứa được số lượng hành khách lớn nhất, thậm chí có thể đạt đến con số gần 900 người, không còn gì nghi ngờ, đây chính là một chiếc máy bay khủng bố.
Chỉ nguyên lượng dầu dự trữ thì một lần có thể trữ được gần 310 nghìn lít dầu.
Nhưng bây giờ, loại máy bay lớn nhất thế giới này không ngờ lại thành chiếc máy bay chuyên dùng để chở 3 người?
Dương Thần có chút khó hiểu, nghi ngờ hỏi:
- Đúng vậy, sao em lại có dáng vẻ vậy? Hay là hình của chiếc máy bay này không đủ đẹp? Ồ, cũng chưa có cách, lại không phải là xe hôn, làm mười mấy phút là có thể rất đẹp.
Cách bố trí của máy bay tương đối phiền phức. Nếu như ở bên ngoài máy bay gắn thêm vài miếng vải lụa màu đỏ thẫm thì rất dễ xảy ra sự cố.
Xảy ra sự cố rồi thì các em, anh có thể cứu, nhưng mấy chục nhân viên làm việc ở trên thì phải nhảy dù, nhảy dù rất phiền phức, không chừng còn rơi vào khu có cá mập, lúc đó anh lại phải đi giết cá mập mất nửa ngày.
Nếu như nói phải sơn gì đó thì anh cảm thấy cũng không cần thiết đâu. Dù sao thì cũng chỉ dùng có hai lần như vậy, sau này lại cứ mang theo cái sắc màu sặc sỡ này mà bay thì thật kỳ quái.
Nghe Dương Thần giảng giải một hồi, Quách Tuyết Hoa từ giật mình cho đến khi định thần lại kéo đứa con dâu lên trước, nói:
- Nhược Khê à, chúng ta lên thôi. Quả đầu quả dưa của Dương Thần có thể được cấu tạo khá đặc biệt.
Lâm Nhược Khê nhìn người chồng vẻ mặt và cách suy luận chẳng liên quan gì đến nhau, gật gật đầu.
Nhưng, không một chút nghi ngờ, vừa mới đặt bước chân đầu tiên thì Lâm Nhược Khê đã kỳ vọng vào tất cả những thứ sau đó.
Cùng với Dương Thần đi vào trong khoang, cách bài trí để nghênh đón lại khiến cho Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa kinh ngạc một phen nữa.
Đây hoàn toàn không giống như cách bài trí của một chiếc A380 bình thường.
Căn bản là phân ra hai khoang, nhưng lại được bố trí hết thành một khoang, mà lại còn là khoang cao, làm cho toàn bộ bên trong của chiếc máy bay rộng rãi sáng sủa một cách lạ thường.
Toàn bộ giá đỡ đều làm bằng gỗ lim và da nai, khi xử lý rất tỉ mỉ, còn gắn cả pha lê và đá thạch đắt tiền nữa, không chỉ đẹp mà còn được bài trí có tính mật thiết với nhau.
Trên đỉnh chóp có treo một chiếc đèn trang trí, là chiếc đèn treo xa hoa theo phong cách châu Âu, ở không ít những khoang phụ cận còn có những bồn hoa tươi cố định được đặt ở đó.
Trên chiếc thảm Ba Tư xa hoa là đủ các loại sô pha, giường, bàn, cái gì cũng có.
Một quầy bar với đủ các loại rượu, các thiết bị điện tử như TV, máy tính có đủ cả.
Có thể nói, đây hoàn toàn là một không gian xa xỉ được chuẩn bị kỹ càng của một tư gia.
Hai hàng các cô gái chân dài với ba mươi cô tiếp viên hàng không mặc áo màu xanh, đủ các loại da màu khác nhau, sau khi cung kính cúi đầu chào Dương Thần, lập tức tiếp đón 3 người ngồi xuống.
Dương Thần nói với các cô gái đó bằng thứ ngoại ngữ mà khiến cho Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa nghe không hiểu gì, sau đó các cô gái này liền mang những thứ đồ ăn vặt, món ăn và nước ép hoa quả ấm chưa từng nhìn thấy bao giờ đến.
Sau khi những thứ mà Dương Thần thích đã được mang lên tương đối thì Dương Thần phẩy tay, các cô gái lập tức hiểu ý, rời ra ngoài đại sảnh.
Trong những đồ uống này, Dương Thần lấy ra một ly rượu màu đỏ đưa đến trước mặt Quách Tuyết Hoa, cười hì hì nói:
- Mẹ, mẹ nếm thử cái này đi, thứ rượu thảo hương do đảo Ibiza sản xuất này có mùi vị rất hợp với khẩu vị của mẹ.
Quách Tuyết Hoa lúng túng nhận lấy, tò mò ngửi thử, mắt liền sáng lên:
- Đây thực sự là rượu? Sao ngửi lại có thể thơm ngát như vậy được.
- Con lừa mẹ được sao?
Dương Thần cười nói:
- Thứ rượu này thực sự có chức năng như rượu thuốc, có thể chống lại mệt mỏi, uống nhiều chút cũng không sao.
Quách Tuyết Hoa vui vẻ gật đầu, nhấp một ngụm, vội vàng uống tiếp ngụm thứ hai.
Đôi mắt của Lâm Nhược Khê nhìn một lúc, rồi lại quay đầu nhìn Dương Thần:
- Em uống cái gì?
Dương Thần vui vẻ nói:
- Muốn uống cái gì thì uống, lúc trước anh dựa vào em để sống, lần kết hôn này, toàn bộ sẽ do anh tính tiền.
- Ai nói với anh cái đó.
Lâm Nhược Khê bĩu miệng nói:
- Anh gợi ý cho mẹ một món như vậy, em cũng muốn anh gợi ý cho em một món khác.
Dương Thần lúc này mới giật mình, xấu hổ gãi đầu, trong chỗ đồ ăn lấy ra một chén rượu bằng thủy tinh được ủ màu lục nhạt.
- Đây là ABSENTA do Địa Trung Hải sản xuất, dịch sang tiếng Hoa Hạ nên là rượu vecmut, em có thể thử một chút, anh rất thích mùi vị này.
Sau khi Lâm Nhược Khê nhận, có chút lo lắng nói:
- Em nghe nói rượu vecmut chẳng phải là loại rượu với nồng độ cồn lên đến 45, 50 độ sao? Em có say không???
- Yên tâm đi, loại rượu vecmut này không giống với những loại thông thường, nồng độ của nó chỉ khoảng 10% thôi, hơn nữa lại có thêm mật ong, mùi vị hương hồi trà nên rất nhẹ nhàng, không đắng.
Dương Thần cười nói.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới thoải mái nhấp một ngụm, quả nhiên mùi vị không sai, miệng đầy mùi hương.
- Thế nào, ông xã của em vẫn còn chút đức hạnh đấy chứ.
Dương Thần cũng cầm lấy một ly rượu vang, đắc ý nói.
- Còn được.
Lâm Nhược Khê lại uống một ngụm, giương mắt hỏi:
- Bây giờ nên nói cho chúng em biết, rốt cuộc chúng ta đi đâu.
/1662
|