Thành phố A, Nhà thờ Thánh Nhã Tư, phòng chờ cô dâu.
- Tiểu thư, đã trang điểm xong rồi!
Nghe thấy tiếng gọi của thợ trang điểm, Tô Nhan Hề mặc váy cưới thở phào nhẹ nhõm từ trên ghế nhảy xuống.
Cô mím môi đi đến chiếc gương trên sàn, nhìn mình trong chiếc váy cưới.
Làn da trắng mịn như tuyết, mặc chiếc váy cưới màu trắng, toát lên vẻ đẹp thanh cao làm lay động lòng người.
Quay một vòng tròn tại chỗ, lắc lư cái đầu, mím môi.
Hóa ra đây là dáng vẻ cô ấy khi mặc váy cưới! Thợ trang điểm thấy cô có vẻ hài lòng, xong việc và cô rời khỏi phòng chờ.
Sau khi cánh cửa phòng chờ đóng lại, đột nhiên cánh cửa lại mở ra một lần nữa, cô chỉ nhìn thấy bóng người từ từ bước vào.
- Rất đẹp, chiếc váy cưới này rất hợp với cô.
Giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng chờ, ngay lập tức cô ngẩn người nhìn người xuất hiện trong gương.
Bóng người sau chiếc gương phản qua, đôi mắt của Tô Nhan Hề lập tức mở to ra, cô đột nhiên quay lại nhìn người từ đằng sau đi tới.
Mặc dù người kia đội mũ lưỡi chai, đeo khẩu trang, mặc dù chúng tôi từ thời thơ ấu đã bị chia lìa, nhưng cô vẫn có thể nhận ra cô ta ngay lập tức.
Bởi vì họ thực sự quen nhau, họ có chung cùng một người mẹ và họ có khuôn mặt giống hệt nhau.
Tô Nhan Hề nén lại cơn giận nhanh chóng bước về phía cô ta:
- Hạ Cẩm Hề, tôi đã thay cô mặc váy cưới.
Khi nào cô sẽ trả lại mẹ cho tôi?
Đừng vội! Hạ Cẩm Hề đeo khẩu trang nhẹ nhàng quay người, như thể đang tính toán xem cách sắp xếp của phòng chờ.
- Tôi đã nói rồi thời hạn là một năm, khi tôi trở về nước, tôi sẽ tự nhiên trả lại mẹ cho cô và còn trả lại tự do cho cô.
- Dựa vào đâu tôi tin cô? Ít nhất tôi phải nhìn thấy mẹ tôi.
- Tô Nhan Hề, đừng nói điều kiện với tôi.
Bây giờ cô không có tư cách!
- Cô….
.
cô lạnh lùng như trước kia, tôi với mẹ bị đuổi gia khỏi Hạ gia, cô có thể không quan tâm không để ý, nhưng bây giờ cô thật quá đáng! Cô lại có thể bắt cóc mẹ, uy hiếp tôi, cô có còn tính người không?
Tô Nhan Hề càng nói càng tức giận, khuôn mặt nhỏ bé giận đến nỗi đỏ ửng lên:
- Hạ Cẩm Hề, Ruốt cuộc cô muốn gì ở mẹ tôi?
Ánh mắt Hạ Cẩm Hề Trầm xuống:
- Hãy yên tâm, tôi sẽ không hại bà ấy, dù sao… bà ấy cũng là mẹ tôi!
- Cô hãy im miệng đi, cô nghĩ cô đủ tư cách gọi mẹ là mẹ sao?
Tô Nhan Hề nhìn cô ta với ánh mắt coi thường, có ai vì để đạt được mục đích của mình mà đi lợi dụng mẹ đẻ của mình chứ?
Đủ rồi, Tô Nhan Hề! Giọng nói lần nữa nghẹn ngào, Hạ Cẩm Hề cực kỳ không hài lòng:
- Tôi không đến để đấu khẩu với cô, tôi đến để cảnh cáo cô, diễn tốt cái vở kịch này, nếu xảy ra bất trắc, cả đời này cô sẽ không gặp được bà ấy!
- Cô dám!!!
- Tốt nhất cô không nên cho tôi cơ hội để thử! Nếu không cô sẽ biết tôi dám hay không, tất nhiên, hậu quả là cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
- Hạ Cẩm Hề, cô thật bỉ ổi!
Tô Nhan Hề cảm thấy mình tức đến nỗi sắp nổ tung, người đứng trước mặt cô sao có thể là chị gái của mình được? Sao có thể là con gái của mẹ?
Hạ Cẩm Hề vẫn thờ ơ, chủ động sửa lại váy cưới cho Tô Nhan Hề, vốn dĩ váy cưới thuộc về cô ta, nghĩ về điều này, ánh mắt lóe lên nỗi oán hận tột cùng.
- Tô Nhan Hề, cô nghe cho rõ, nếu cô phá hủy kế hoạch của tôi, tôi sẽ làm điều hèn hạ hơn, đến lúc đó tôi đưa mẹ đến một thế giới khác, cách xa cô ngàn dặm, cô không bao giờ có thể tìm thấy, hoặc tôi sẽ để bà ấy được giải thoát sớm hơn, không cần tiếp tục sống trong đau khổ!
- Không thể nào, Hạ Cẩm Hề cô bị điên rồi sao? Cô không thể làm thế được!
Tô Cẩm Hề mặt tái nhợt, đưa tay nắm chặt lấy tay cô ta.
Hạ Cẩm Hề rất vui khi thấy phản ứng của cô ấy, miệng cô ta nhếch lên, với nụ cười nhạt, cô ấy vẫn rất nhút nhát và sợ hãi như vậy.
- Những gì tôi sẽ làm phụ thuộc vào biểu hiện của cô.
Nếu ngoan ngoãn kết hôn vào Cố gia, dốc sức bảo vệ Hạ Thị, tôi sẽ nhanh chóng để cô gặp bà ấy, nếu không!
- Tôi đã hứa với cô! Cái gì tôi cũng có thể hứa với cô, nhưng cô không được làm hại mẹ.
Tô Nhan Hề cắm chặt môi, trong ánh mắt đầy nỗi oán giận, nhưng cuối cùng đành giả vờ bất lực.
Cô muốn tặng cô ta một cái tát, nhưng cô không dám, mẹ đang ở trong tay cô ta, bất luận thế nào, cô không thể để mẹ gặp nguy hiểm, những hậu quả như vậy, cô thực sự không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, cô đã mạnh dạn ngẩng đầu lên và nói một câu:
- Hạ Cẩm Hề tôi có thể hứa bất cứ điều gì, nhưng tôi cảnh báo cô, nếu mẹ tôi gặp bất trắc, tôi đã trực tiếp hủy hoại tất cả mọi thứ của Hạ gia.
Cô nói được làm được!
Hạ Cẩm Hề có chút thấp thỏm, không ngờ cô ấy lại biết nói như vậy, có chút lặng lại.
Quyết định hoán đổi thân phận có thực sự đúng không?
Trái tim bắt đầu có một số nghi ngờ, nhưng bất luận thế nào cô cũng đã đồng ý rồi sao?
dong dong…
Đột nhiên, tiếng chuông nhà thờ reo lên, tuyên bố đám cưới sắp bắt đầu.
Theo tiếng chuông vang lên, trái tim của Tô Nhan Hề cũng đập lên, cô sẽ trở thành kẻ nói dối rồi.
- Trò chơi này sắp bắt đầu, tôi cũng rời khỏi đây, Tô Nhan Hề bây giờ tôi sẽ đưa thân phân tôi cho cô, tốt hơn hết cô đừng để tôi thất vọng.
Hạ Cẩm Hề Sau khi nói xong, cười nhạt một cái và quay người ra đi.
Trong nháy mắt, phòng chờ chỉ còn lại một mình Tô Nhan Hề.
.
/53
|