Cô nghĩ cô có quyền trả giá với tôi à?
- Anh.
.
- Lúc đầu là cô đồng ý với nội gả cho tôi, cũng nên chuẩn bị trước đi chứ, nào kí tên đi.
Một cây bút rớt xuống chân của Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề hít mạnh, đưa mắt nhìn trừng trừng thẳng vào Cố Tây Thành.
Cô thật không hiểu, Hạ Cẩm Hề như thế nào lại đồng ý gả cho một tên mắt mờ hỗn đản này?
Lẽ nào là vì cứu Hạ gia? Vinh hoa phú quý quan trọng với cô ta đến thế sao?
Đến nỗi từ bỏ mẹ của mình vẫn chưa đủ, lại còn lấy hạnh phúc của cả một đời ra đánh cuộc.
- Như thế nào, cô vẫn còn ý kiến à?
Cố Tây Thành nhìn Tô Nhan Hề vẫn đang phát ngốc, vẫn không chịu kí liền không kiên nhẫn hỏi.
Tô Nhan Hề nhìn Cố Tây Thành cười lạnh, cầm tờ giấy trong tay vứt vào mặt hắn.
- Tôi chính là không muốn kí.
- Cô…
- Cố Tây Thành không phải anh lấy vợ vì muốn che giấu việc anh thích đàn ông hay sao? Anh yên tâm đi tôi sẽ không nói ra, cũng sẽ không thích anh cho nên anh không cần phải lo lắng đến thế đâu.
- Hạ Cẩm Hề.
Cố đại thiếu gia của chúng ta thật sự giận điên rồi, từ sofa bật dậy sau đó chỉ vào cô.
- Cô dám nói thêm một lần nữa!
Người phụ nữ đáng chết này, trước mặt anh ta mà dám nói anh ta thích đàn ông.
Muốn chết sao.
Anh ta có thể thành toàn cho cô.
Bàn tay nhắm vào cô lao đến.
- Anh làm gì vậy hả?
Tô Nhan Hề bị doạ đến mức nhắm mắt, nhìn bàn tay đang nắm thành quyền kia lao đến, sợ đến nỗi chỉ biết trơ mắt ra nhìn.
- Anh …anh…dừng lại đi, tôi kí còn không được hay sao?
Vút một tiếng, bàn tay sượt qua tai cô, nhưng cũng đủ để cô lạnh người.
Cố Tây Thành lạnh lẽo:
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- …
Tô Nhan Hề mặt đen lại, sao có thể gặp trúng người đàn ông đáng sợ đến như thế này, trước giờ chưa từng gặp qua người như thế này.
Nhưng cô vẫn muốn giữ chút quyền lợi cho mình.
- Để tôi kí tên, theo lời anh thì có thể, nhưng anh phải đồng ý ba chuyện với tôi.
- Nói nhiều!
- Anh không đồng ý tôi không kí.
Tô Nhan Hề cắn răng kiên quyết nói.
Cố Tây Thành lưỡng lự ba giây liền gật đầu:
- Cô nói thử xem, ba chuyện.
Gần như là thấy được một tia hi vọng, Tô Nhan Hề nhanh chóng tự tin trở lại, sau đó đưa tay ra điều kiện.
- Thứ nhất anh phải kí vào bản kế hoạch của tập đoàn Hạ thị” Như vậy thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cô ta giao cho cô.
- Không được, tôi đã nói rồi, bản kế hoạch đó không thể kí được.
Giọng điệu Cố Tây Thành rất kiên quyết, gương mặt cô liền trở nên không vui mà nhăn mày lại.
- Vậy thì tôi cũng không kí, tôi sẽ nói với bà nội là anh đe doạ tôi.
Cô đoán không sai thì điều duy nhất mà Cố Tây Thành kiêng kị chính là bà nội của anh ta.
Quả nhiên một lời vừa nói ra, gương mặt tuấn mỹ của Cố Tây Thành lập tức trầm xuống.
“Hạ Cẩm Hề, cô đừng thử thách tính kiên nhẫn của tôi.
Tô Nhan Hề hất đầu:
- Muốn kí hay không?
Cố Tây Thành nhìn cô một cái, phát hiện ra nha đầu này vốn dĩ không hề ngốc.
Có thể đưa một Hạ thị từ chỗ sắp đóng cửa có thể trở nên được như hôm nay, sự kiên nhẫn của cô là không thể xem thường được.
- Hạ Cẩm Hề, tôi có thể cho Hạ thị một khoản tiền, nhưng chỉ lần này thôi.
- Nhưng mà…
- Tôi cũng có thể khiến Hạ thị ngày mai tuyên bố phá sản.
- Ấy…được thôi.
Đã biết rõ đây là giới hạn cuối cùng của Cố Tây Thành, Tô Nhan Hề cũng không dám đấu tranh thêm.
- Chuyện thứ hai.
- Chuyện thứ hai …
Tô Nhan Hề suy nghĩ một chút sau đó mới mở miệng:
- Chúng ta sẽ sống chung trong một khoảng thời gian dài nên bắt đầu từ bây giờ, tôi ngủ giường, anh ngủ sofa.
- Hạ Cẩm Hề cô dám để bổn thiếu gia ngủ sofa?
- Tôi đi tìm bà nội.
- Chuyện thứ ba.
Uy hiếp Cố Tây Thành khiến Tô Nhan Hề thích chí, vị Cố thiếu gia này cũng không đến nỗi máu lạnh đến thế.
Cô vừa cười sau đó quay lại đã thấy gương mặt đen thùi lùi của Cố Tây Thành.
- Chuyện thứ ba tôi vẫn chưa nghĩ xong, nghĩ xong rồi tôi sẽ báo cho anh.
- Hạ Cẩm Hề, cô đùa tôi à?
Cố Tây Thành nổi khùng lên.
.
/53
|