Lúc này ngoài cửa phòng vệ sinh, một đám đàn ông mặt mũi sáng sủa đang làm hành động thô tục.
Đám người đó đang cưỡng ép muốn lôi Lục An An ra khỏi phòng vệ sinh.
Cánh cửa chắn duy nhất đã bị bọn họ đạp gãy nằm sõng soài bên cạnh.
“Cô gái, biết điều một chút, ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không một lát người chịu khổ sẽ là cô đó.”
“Đúng thế, ha, nếu cô còn tiếp tục chống đối, ông đây sẽ làm cô ngay tại nhà vệ sinh đấy.”
“Ra đây chơi với bọn này nào, cô cmn còn giả bộ cái gì.”
Bị một đám đàn ông lớn tiếng sỉ nhục, Lục An An nhắm mắt mà cắn chặt môi buộc mình tỉnh táo.
Bây giờ cô ấy sắp không chịu nổi mất rồi, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, cả người cô vô cùng khó chịu.
Tô Nhan Hề vừa chạy tới đúng lúc nghe thấy mấy câu này, lửa giận lập tức ngùn ngụt bốc lên cao vút.
Hơn nữa trước mặt cô, quần áo của Lục An An đều đã bị kéo xộc xệch không chỉnh tề, cô liền hiểu rõ đám người kia chính là đám bỏ thuốc bạn cô.
Cơn giận ùn ùn kéo đến, mắt cô nổi tơ máu, cầm thùng rác bên cạnh phi thẳng vào bọn họ, “Các người đi chết đi!!!”
Đám đàn ông nghe vậy theo bản năng tránh đi thùng rác bị tập kích ném tới, đồng loạt lùi hết ra sau.
Tô Nhan Hề nhân cơ hội chạy vào đỡ Lục An An dậy, “An An, cậu có sao không? Cố gắng kiên trì thêm chút nữa!”
Trong mơ hồ Lục An An nghe được âm thanh của bạn thân, không khỏi thả lỏng mà gấp gáp hít thở, “Cậu mà còn không tới nhanh là tớ chỉ có nước cắn lưỡi tự tử mất.”
“Không cho cậu nói bậy, tớ sẽ không để cậu xảy ra chuyện đâu.”
Cô nhìn Lục An An đang gồng mình kiềm chế lại tác dụng của thuốc mà lòng đau nhói.
Cô cùng cô ấy là bạn rất thân, từ hồi còn học mẫu giáo đã chơi với nhau.
Trừ mẹ ra, cô ấy chính là người thân nhất của cô.
“Con nhóc chết tiệt!” Mấy tên do bị trượt mà ngã ngồi trên mặt đất đầy rác hôi thối tức giận chửi mắng.
Quát một câu dường như vẫn chưa hả giận, một kẻ vừa cười nhạo vừa lên tiếng, “Chỉ dựa vào mày mà cũng đòi đưa cô ta đi? Nằm mơ à!”
Ngay sau đó không biết từ đâu trong đám người lại bắn ra một ánh nhìn soi mói Tô Nhan Hề, “Anh em, việc gì phải cáu, lại đến thêm một người đẹp nữa, quá tốt!”
“Ha ha, đúng thật, có vẻ đêm nay chúng ta có thể hưởng thụ sảng khoái rồi!”
“Hưởng thụ cái đầu các người! Một đám lưu manh! Cặn bã!” Tô Nhan Hề mắng to, chỉ ước gì có thể lao tới cùng bọn họ đánh nhau một trận.
Mấy người đàn ông nghe tiếng mắng của cô không những không nổi giận mà chỉ thờ ơ, thậm chí còn cười to vui vẻ, “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Hôm nay bọn này sẽ thật xấu xa cho các cô cùng xem nhé.”
“Ha ha ha ha…”
Đám người cười ngày càng càn rỡ ghê tởm, chúng chầm chậm tiến tới như đang bắt một thứ đồ vật quan trọng, sợ nó chạy mất.
Lục An An thấy tình huống không ổn, cau mày hỏi Tô Nhan Hề, “Hề Hề, cậu đến một mình sao?”
“Đúng vậy!” Tô Nhan Hề rất thành thật gật đầu.
Lục An An có xúc động muốn đi tìm chết! Ôi cô bạn ngốc này, “Cậu điên rồi, sao có thể đến đây một mình cơ chứ!”
Cô ấy còn tưởng rằng cô sẽ báo cảnh sát rồi mới tới.
Chỉ bằng sức lực của hai đứa con gái bọn họ làm sao đối phó lại bọn chúng cơ chứ!
Lục An An gắng sức đẩy mạnh Tô Nhan Hề, “Cậu đừng lo cho tớ! Mau chạy đi!”
Tô Nhan Hề bị đẩy lảo đảo, giật mình lập tức lắc đầu, “Không! Tớ sẽ không để một mình cậu ở lại đây đâu, muốn đi thì cùng đi!”
“Không được! Cậu không đấu lại được họ đâu, tớ không thể liên luỵ tới cậu, mau chạy đi Hề Hề!”
“Không muốn! Tớ sao có thể để cậu lại, chúng ta phải cùng đi!”
Tô Nhan Hề vô cùng cố chấp, cô làm sao có thể làm ra chuyện bỏ mặc bạn mình.
Nếu như vậy thì ngay từ đầu cô đã không tới đây.
Cô ôm lấy Lục An An, hai người lùi dần về phía sau.
Mấy tên đàn ông nhìn dáng vẻ của cô càng cười chế giễu.
“Các ngươi đừng tranh sống tranh chết với nhau nữa! Hôm nay ai cũng đừng hòng đi ra được đây!”
“Đúng thế, trừ phi hai cô em có thể hầu hạ tốt các ông đây, may ra còn có cơ hội.”
“Ha ha ha…”
“Cút đi! Một lũ khốn nạn các người!” Tô Nhan Hề ánh mắt đề phòng căng thẳng nhìn chằm chằm đám người đang thu hẹp khoảng cách.
Đúng lúc này, ngoài hành lang có bóng người lướt qua.
Cô cắn răng, liều mạng thử kêu, “Cứu với! Các anh cứu chúng tôi với…”
Ai ngờ mấy người kia thế nhưng nghe xong, cái chân đang định bước vào lập tức rút trở lại, xoay người chạy đi.
“Này! Các anh đừng đi chứ!” Tô Nhan Hề mở lớn đôi mắt, không thể tin được họ có thể lạnh lùng thấy chết không cứu mà đi như vậy.
Lục An An giữ chặt tay cô, dùng sức lắc đầu, “Đừng hét nữa, vô dụng cả thôi, bọn họ không dám đắc tội với mấy người này đâu.”
Làm sao có thể có ai tốt bụng tới nỗi tự nhiên nhảy vào giúp các cô cơ chứ?
“Biết thế thì tốt! Các ngươi đừng vùng vẫy vô ích nữa!” Trong đám người có một tên đàn ông đắc ý nói.
Sau đó gã quay ra phân phó người bên cạnh, “Đưa chúng về phòng VIP của chúng ta đi, ở nhà vệ sinh này thật mất hứng.”
Những người còn lại gật đầu, không tiếp tục dài dòng nữa mà bắt đầu tiến lên phía trước.
Tô Nhan Hề thấy vậy mặt liền tái mét, ôm Lục An An vội vã lùi lại.
“Các người đừng qua đây!”
“Hừ, lắm lời, thế hai ngươi tự mình qua với ông đây đi.”
“Mơ tưởng!” Lục An An như dùng hết sức của toàn thân thể mà đẩy hai tên tiến tới gần các cô vào đám người kia làm họ mất cảnh giác ngã dúi vào nhau.
Ngay lập tức cô ấy nắm tay Tề Nhan Hề chạy đi, “Hề Hề chúng ta đi mau!”
Lục An An dẫn Tề Nhan Hề chạy xuyên qua mấy dãy hành lang, cô ấy gần như đã nhịn đến cực hạn, đôi chân loạng choạng suýt ngã.
May mắn thay có Tề Nhan Hề bên cạnh đỡ lấy, “An An, cậu sao rồi? Có ổn không?”
“...! tớ không sao!” Trong thân thể cô ấy bây giờ là khí nóng bay tán loạn cực kì bức bối khó chịu.
Nhưng Nhan Hề còn ở đây, Lục An An không muốn mình làm liên luỵ tới cô.
“Chúng ta mau chạy xuống dưới rồi đi ra khỏi Cung Tước, tới lúc đó sẽ không sao đâu, cậu cố lên một chút nữa.”
“Không được, Hề Hề, dưới tầng có người của bọn họ.”
“A?” Tô Nhan Hề bắt đầu luống cuống, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng sự nguy hiểm tột cùng các cô đang phải đối mặt, cả lưng đều ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh, “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lục An An cau mày, “Trên tầng, chúng ta mau lên đó, có lẽ sẽ chịu đựng được lâu hơn, nhanh nào!”
Thừa dịp bọn họ chưa đuổi tới, hai người vội vàng chạy lên tầng trên.
Quán bar này là một toàn nhà riêng nên cũng không quá cao, chỉ có bốn tầng, họ rất nhanh đã chạy lên tới tầng thượng.
Hai người muốn tìm chỗ để nấp tạm đi nhưng tầng thượng quá trống trải, chỉ cần nhìn một cái liền thấy hết toàn bộ bố cục.
“Tụi mình làm gì tiếp được đây!?” Tề Nhan Hề tuyệt vọng, gió trên tầng cao thổi đến khiến cô dù không lạnh vẫn run lẩy bẩy.
Cô quay sang nhìn Lục An An, lại thấy cô ấy đột nhiên ngã xuống làm cô cuống quýt đỡ lấy.
“An An, An An…”
“Tớ…” cô ấy cảm thấy ý thức của mình đang dần chạy mất, cố gắng mở to mắt nhưng mọi thứ xung quanh đều là từng vòng xoáy tròn tròn.
Lục An An không chịu được nữa rồi..
/53
|