Có người sẽ từ chối ý tốt của người khác nhanh như vậy sao?
Nhưng mà quyết định của Tô Nhan Hề lại ngoài ý muốn lấy lòng được Cố Tây Thành đang trong cơn giận.
Là cô chủ nhà họ Cố, có ý thức tự giác như vậy là tốt.
Sao có thể nếu rảnh rỗi không có việc gì thì liền chạy tới quán bar được, còn ra thể thống gì chứ!
Một số phương diện, Cậu chủ Cố nhà chúng ta vô cùng gia trưởng.
Vẻ mặt anh dịu đi mấy phần, đôi mắt thâm thuý quét đến Tô Nhan Hề, “Mau chóng về nhà đi.”
“A…” Tô Nhan Hề hiển nhiên không quá nguyện ý, cô còn còn muốn đi gặp An An mà.
Nhưng lúc nhìn tới gương mặt tuấn tú kia lại thoáng cái có xu hướng âm độ, lời nói từ chối sắp ra tới miệng lập tức bị nuốt trở về.
“...!biết rồi!”
“Về thì về!” Nói xong cô quay người chuẩn bị đi xuống tầng.
Chỉ là vừa đi được hai bước liền nhìn thấy đám khốn nạn kia đang quỳ gối ở cầu thang, Tô Nhan Hề vô thức hơi sợ hãi lùi lại nửa bước không cẩn thận đụng trúng Cố Tây Thành.
Anh theo phản xạ ôm lấy cô vào lòng, theo ánh mắt của cô nhìn thấy mấy tên đàn ông kia.
Thế là đôi mắt vốn đã trấn tĩnh bây giờ lại dấy lên ngọn lửa.
Mộ Liêm Xuyên thấy vậy vội vàng chạy tới, “Chị dâu, chị muốn xử lý bọn họ như thế nào?”
Bọn họ đắc tội Tô Nhan Hề, vậy nên để cho cô quyết định, không thể nào tốt hơn được! Không may để cho Cố lão đại ra mặt thì Cung Tước của Mộ Liêm Xuyên sẽ bị phá huỷ mất.
Nghĩ tới đây, anh ta nhịn không được run rẩy khoé miệng.
Tô Nhan Hề chớp chớp hai mắt, lập tức bị khơi dậy hứng thú.
Ánh mắt long lanh dời từ người Mộ Liêm Xuyên về đối diện Cố Tây Thành.
“Tuỳ Tôi xử lý!? Tôi có thể chứ!?”
Anh bị dáng vẻ chờ mong của cô làm cho ngây ngẩn, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu ngay lập tức.
“Có thể!”
“Yay! Tốt quá đi!” Tô Nhan Hề nghe được lời đáp ứng từ anh, ý cười tròn nháy mắt lan ra cả gương mặt, ác ma nhỏ trong lòng rục rịch xuất chiêu.
Đám người cặn bã này, cô phải đem toàn bộ khuất nhục ban nãy trả lại hết cho bọn họ!
Mộ Liêm Xuyên nhìn cô hào hứng vô cùng, bất giác cả người run bắn.
Vừa rồi rõ ràng cảm thấy cô là một chị dâu như thỏ trắng, làm sao đột nhiên cảm thấy…
“Vậy thì chị dâu, chị muốn xử lý như thế nào? Chị chỉ cần nói một tiếng, đàn em phía dưới chắc chắn sẽ làm đâu ra đấy.”
“Không cần!” Tô Nhan Hề vung tay lên, cực kì có dáng vẻ của chị lớn, “Vừa rồi bọn họ đem tôi cùng An An ức hiếp đến thảm như vậy, suýt nữa xuống chào hỏi Diêm Vương.
Bây giờ tôi dù thế nào cũng phải trả lại đủ mới được, chính mình tự tay giải quyết là được rồi.
Cho nên không phiền cậu động thủ đâu.
Ha ha ha ha…”
Cô phải suy nghĩ thật kĩ, để đám người này đau tới không còn ý chí trả thù hay đi bắt nạt ai khác nữa.
Cố Tây Thành cùng Mộ Liêm Xuyên cùng nhau nhìn coi cười đến âm hiểm, không tự chủ cùng nhìn nhau một cái sửng sốt.
Anh phản ứng lại trước, khoé miệng đã hơi câu lên từ khi nào, cô nhóc này, đầu óc có bình thường không đây!?
Một đám đàn ông đang quỳ trên mặt đất nhìn rồi nghe mà rợn cả tóc gáy, ước gì có thể lập tức chạy trốn, nhưng mà bọn họ không dám.
Bởi vì họ biết, cho dù bây giờ chạy thoát, thì đợi đến lúc bị bắt trở lại, chỉ sợ sẽ càng thảm hơn gấp trăm lần.
Cung Tước, phòng VIP.
Tô Nhan Hề theo sau Cố Tây Thành cùng đi vào, Lục An An đã tỉnh, chỉ là cả người vẫn còn suy yếu nằm trên ghế sofa.
Khi cô ấy thấy Tô Nhan Hề xuất hiện, tinh thần lúc này mới tỉnh táo lại không ít.
“Hề Hề, cậu không bị thương chứ?”
Tô Nhan Hề thấy cô ấy muốn ngồi dậy liền vội vàng chạy đến đỡ lấy.
“Tớ không sao, Cố Tây Thành đã kịp cứu tớ rồi.”
Lục An An cực kì cảm kích nhìn về phía anh, “Cậu Cố, thật sự rất cảm ơn anh!”
Lần này là cô ấy liên luỵ Hề Hề, nếu Cố Tây Thành không xuất hiện, quả thật không dám nghĩ tới hậu quả về sau.
Cố Tây Thành gật đầu một cái xem như đáp lại rồi yên lặng ngồi ở ghế sofa cách đó không xa.
Thật ra mà nói anh cũng không thể lý giải nổi hành động hôm nay của chính mình.
Chỉ có thể kiếm cớ là đàn ông nhìn thấy sự việc như vậy thì không thể đứng ngoài không để ý.
Cấp dưới của Mộ Liêm Xuyên đem mấy tên kia vào phòng, chúng rụt rè sợ hãi ngồi xổm trong góc tường.
Lục An An nhìn thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó đầy căm ghét, “Những người này…”
“Đừng sợ, bây giờ là lúc chúng ta trả thù.” Tô Nhan Hề nắm chặt lấy tay cô ấy an ủi.
“Thù vừa rồi, bây giờ chúng ta đòi lại gấp mười!”
“Cậu nói…”
Lục An An ánh mắt không xác định nhìn về phía Tô Nhan Hề, khuôn mặt đang tái nhợt nghe xong mang theo một chút giảo hoạt.
Tô Nhan thản nhiên cười, gật đầu với cô bạn..
/53
|