Chỉ là, ông ta còn không có đụng vào được một sợi tóc của cô, đã bị Cố Tây Thành đạp bay ra ngoài.
"Cút!"
"Aaa! !" Tô Nhan Hề lại càng hoảng sợ hơn, trong lòng run sợ mà nhìn về phía Cố Tây Thành, sợ anh ta nổi giận lại đá mình một phát thì chết.
Vì vậy, cô vội vàng thề thốt.
"Tôi cam đoan, mỗi một câu tôi nói đều là lời nói thật, nếu như tôi nói dối, thì anh.
.
.
anh cứ báo cảnh sát bắt tôi đi!"
Cố Tây Thành ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô: "Hạ Cẩm Hề, tôi cảnh cáo cô, mặc kệ trước đây cô là người như thế nào, nhưng bây giờ cô đã là vợ của Cố Tây Thành tôi rồi, nếu để cho tôi biết được cô ở bên ngoài mất nết lăng loàn, trêu chọc những người đàn ôn khác, tôi nhất định sẽ tự tay bẻ gãy cổ của cô."
"Ah, má ơi!" Tô Nhan Hề bị hắn dọa sợ rồi, hai tay bảo vệ lấy cổ của mình.
"Anh anh anh.
.
.
Tôi, tôi, tôi là người biết điều mà!" Cho nên sẽ không làm chuyện như vậy đâu!
"Hừ, tốt nhất cô nên nhớ kỹ!"
Cố Tây Thành liếc xéo cô một cái, lúc này mới quay người trở lại xe.
Không còn cảm giác nguy hiểm nữa, bây giờ Tô Nhan Hề mới dám hô hấp bình thường.
Nhìn bóng lưng Cố Tây Thành, cô bất giác nhíu mày.
Chẳng trách, bà chị gái ích kỷ kia của mình lại muốn chạy trốn, hóa ra ở cạnh anh ta thật sự có nguy hiểm tánh mạng.
Làm sao bây giờ?
Bây giờ cô cũng rất muốn chạy trốn!
"Lên xe!" Lại là giọng nói lạnh như băng.
Tô Nhan Hề hoàn hồn, không dám lại chọc giận anh, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
Thấy gương mặt điển trai của anh ta cau có, cô bất giác rụt rụt cái cổ, sau đó định mở cửa sau.
"Tôi không phải là tài xế của cô!" Người nào đó lại lên tiếng.
Tô Nhan Hề dừng lại, lập tức kịp phản ứng, vội vàng đóng cửa sau lại rồi mở cửa trước, ngồi lên vị trí ghế phụ bên cạnh tay lái.
Nhưng mà cô ngồi đã được một lúc rồi mà Cố Tây Thành vẫn không khởi động xe.
Cô nghi hoặc quay sang nhìn anh.
.
.
Làm sao vậy?
Cố Tây Thành bỗng nhiên vươn tay đưa cho cô một vật: "Cái này là của cô sao?"
Tô Nhan Hề khẽ giật mình, nhìn về phía đồ vật trong tay của anh, là chiếc vòng tay thủy tinh phát ra ánh sáng dưới ánh đèn.
Cô theo phản xạ tự nhiên mà nhìn về phía cổ tay của mình, rõ ràng là trống trơn.
Chẳng lẽ cái vòng trên tay anh là vòng của mình sao!
Tô Nhan Hề kích động cầm lấy vòng tay: "Sao vòng tay của tôi lại ở chỗ anh vậy?"
Cố Tây Thành khơi động xe, đạp chân ga chạy đi, cũng không trả lời!
Mặc dù không có đạt được đáp án, nhưng Tô Nhan Hề vẫn nói một tiếng: "Cám ơn."
Sau đó cô đeo chiếc vòng lên tay mình: "Đây là của một người anh tặng cho tôi đấy, anh ấy nói vòng tay thủy tinh sẽ mang đến vận may cho tôi."
Cho nên, cô vẫn luôn đeo chiếc vòng tay này!
Cố Tây Thành nhìn lướt qua cô một cái: "Mấy chuyện lừa trẻ con mà cũng tin!"
Nhưng mà, chuyện đêm nay.
.
.
"Anh ấy sẽ không lừa tôi đâu!"
".
.
.
Lần này quả thật là cô nên cảm ơn anh ta đấy."
Không thể không thừa nhận, đêm nay nếu như không phải nhờ cái vòng tay này, anh cũng sẽ không phát hiện cô gặp nguy hiểm.
Tô Nhan Hề quay sang nhìn anh một cái, không rõ lắm sao anh lại nói vậy.
Nhưng mà cũng đúng là anh ấy đã sắp trở về rồi.
Anh ấy chính là Phó Bác Nhã!
Khu nhà họ Cố, ban đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng như mọi ngày.
Nhưng mà không biết vì sao, Tô Nhan Hề lại có cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Cô vội vàng tiến lên nhẹ nhàng giật giật góc áo của Cố Tây Thành: "Anh có cảm giác đêm nay có vẻ quá mức yên tĩnh hay không?"
Cố Tây Thành nhắm mắt lại cố gắng làm tâm trạng mình bình tĩnh lại, nhìn cô rõn rén như thể đi ăn trộm, nhíu mày bước sang bên cạnh một bước dài cách xa cô ra.
"Hạ Cẩm Hề, cách tôi xa một chút."
".
.
." Tô Nhan Hề mím môi nhìn anh ta, bị hành động của anh ta làm cho đau lòng, có ý gì chứ?
Cô cũng không phải ôn dịch.
Ặc, cũng đúng, nhưng mà cậu Cố đây lại khác, thế mà tự nhiên cô lại quên việc cậu cả nhà họ Cố đây không thích phụ nữ cơ chứ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Nhan Hề cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, quyết định không so đo với anh nữa..
/53
|