Tô Nhan Hề hoàn toàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đây là đang diễn vở nào?
"Mọi người! "
"Chúng tôi muốn xin chữ kí của anh ấy, chị có thể giúp chúng tối không? Nhờ chị đó!"
Lúc một đám thiên sứ xinh đẹp làm nũng với mình, làm gì có ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt họ được cơ chứ?
Đáp án của Tô Nhan Hề dĩ nhiên là không thể từ chối họ được rồi, nhưng mà cô không biết là mình có nên nói cho họ biết chuyện Cố Tây Thành là chồng trên danh nghĩa của mình hay không?
Không được, cô nhớ Cố Tây Thành đã từng nói, cô không có quyền sử dụng danh nghĩa cô chủ nhà họ Cố.
Cho nên, cô không thể tùy tiện nói cho người khác biết được.
"Chị có thể giúp chúng em được không?"
"Nhờ chị giúp chúng em đi mà!"
Mỗi người đều mang theo ánh mắt mong chờ, đợi Tô Nhan Hề trả lời.
"! Được!" Cuối cùng Tô Nhan Hề cùng đành bất đắc dĩ mà đáp ứng, chỉ là trong lòng nhịn không được thầm rủa một tiếng: Cố Tây Thành, anh đúng là đồ yêu nghiệt mà.
Bác sĩ điều trị đã sớm dặn dò Cố Tây Thành đang chờ bên ngoài về tình hình của Tô Nhan Hề, đám y tá không biết thân phận của Cố Tây Thành, nhưng bác sĩ điều trị được nhận được trực tiếp từ viện trưởng lại rất rõ ràng.
Cố Tây Thành nghe bác sĩ nói Tô Nhan Hề không sao cả, biểu hiện trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi bác sĩ rời đi, Cố Tây Thành liền nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ đang sợ hãi rụt lấp ló ở cửa phòng cấp cứu.
Anh híp híp đôi mắt lại: "Hạ Cẩm Hề! Cô lén la lén lút làm gì đấy?"
Tô Nhan Hề bị phát hiện thì chu chu cái miệng nhỏ nhắn đi ra khỏi phòng cấp cứu, cái gì mà lén la lén lút? Cậu Cố thật là không biết dùng thành ngữ.
"Đã không sao thì chúng ta về thôi!" Cố Tây Thành chưa từng gặp người nào mà suốt ngày chỉ biết gây họa như cô.
"Đợi chút đã!" Tô Nhan Hề thấy Cố Tây Thành muốn đi về, vội vàng túm lấy cổ tay của anh.
"Chúng ta bây giờ vẫn chưa đi được!"
"Cô lại muốn làm cái gì?"
"Không phải tôi, là bọn họ!" Tô Nhan Hề chỉ chỉ ngón tay về phía các cô y tá đang đứng xếp thành hàng ngay cửa phòng cấp cứu.
"Hì hì, họ nói muốn xin chữ kí của anh!"
Đôi mắt của Cố Tây Thành quét về phía các cô y tá đang cúi đầu thẹn thùng đứng đối diện, lại quay lại nhìn cô gái đang chớp chớp mắt vô tội đứng trước mặt mình, gương mặt điển trai lập tức đen lại.
"Hạ Cẩm Hề, cô! "
"Anh cũng đừng có mà nổi giận với tôi, là chính anh trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện không liên quan đến tôi, cùng lắm thì tôi cũng chỉ là người được họ nhờ vả làm cầu nối mà thôi.
"
"Hạ Cẩm Hề, cô tại thích tìm chết hả?"
Lửa giận của Cố Tây Thành từ từ dâng lên, đã không cách nào để khống chế được nữa rồi, lúc này anh có cảm giác hình như mình càng ngày càng nhân từ rồi thì phải, sao mà mình lại vẫn chưa bóp chết cái đồ đáng ghét này cơ chứ!
Cô ấy mới vừa nói cái gì?
Nói mình trêu hoa ghẹo nguyệt?
Còn nói mình bị ép buộc làm cầu nối!
Thế cô ấy xem Cố Tây Thành mình là cái gì?
Là gái đứng đường hay gì?
Hạ Cẩm Hề chết tiệt!
"Anh đừng như vậy làm tôi sợ, cứ làm như thể tôi phạm vào tội ác tày trời gì không bằng, tôi là người vô tội mà!" Mặc dù trong lòng Tô Nhan Hề cảm thấy vô cùng bất bình, thế nhưng mà vì sợ ánh mắt của người nào đó cho nên nhịn không được rụt rụt cổ.
"Với lại, bọn họ cũng chỉ là xin chữ kí của anh thôi chứ cũng có xin cả người anh đâu mà lo! "
Lại còn dám ngụy biện, nói thế lại thành ra cô là người có lý rồi chứ gì, Cố Tây Thành trầm mặt xuống, túm cô đến bên cạnh mình.
Sau đó nhìn về phía các cô y tá đang đứng chờ đợi: "Vợ của tôi nói các cô muốn xin chữ kí của tôi sao?"
"Hả.
.
.
vợ, vợ anh sao?" các cô y tá đều rất bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người bọn họ, lập tức có loại cảm giác nhục nhã vì bị lừa, không hẹn mà cùng hướng anh mắt chất vấn về phía Tô Nhan Hề.
Lúc này Tô Nhan Hề chỉ có cảm giác mình không chỉ phía sau lưng mình bị thương, mà phía trước cũng bị thương, bị ánh mắt của bọn họ bắn bị thương.
"Tôi tôi! "
"Cô thật là quá đáng, sao lại phải lừa chúng tôi, có chồng đẹp trai thì giỏi lắm hả? Hừ!"
Các y tá thu hồi sự hâm mộ trong ánh mắt, tức giận bỏ đi.
Trong nháy mắt, hành lang trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn lại Cố Tây Thành và Tô Nhan Hề.
.
/53
|