Có thể thấy, trong lòng cô luôn quan tâm bảo vệ cô bé, ánh mắt căm phẫn nhìn cha của cô bé.
“Ông căn bản không có tư cách để làm cha em ấy.
Ông đưa em ấy đến với thế giới này, lại coi sự tồn tại của em ấy là một sai lầm.
Nếu ông đã ghét em ấy như vậy, tại sao còn sinh ra em ấy? Nếu đã sinh ra em ấy, tại sao không chăm sóc tốt cho em ấy? Lương tâm của ông bị chó cắn rồi sao? Sao ông có thể đối xử tàn nhẫn với con gái mình như vậy? Chẳng lẽ ông không biết trong lòng em ấy, ông quan trọng thế nào sao?”
“Cô, cô …… đồ thần kinh!” Cha đứa bé không thể nhìn thẳng mà nói với Tô Nhan Hề: “Nó là con gái tôi.
Tôi thích đánh thích mắng thế nào là việc của tôi, không cần cô quản.
”
Nói rồi, ông ta lôi bé gái đang khóc thút thít đi.
Tô Nhan Hề đứng tại chỗ, nước mắt bất giác rơi xuống: “Các người căn bản không có tư cách để làm cha ….
.
”
“Hạ Nhan Hề, từ hôm nay trở đi mày không được mang họ Hạ, tao không có loại con gái như mày.
”
“Cùng với mẹ mày cút khỏi Hạ gia đi!”
“Mày với mẹ mày đều là đồ sao chổi!”
“Đuổi cô ta khỏi nhà Hạ gia, đừng để tôi nhìn thấy cô ta nữa ….
.
”
Đuổi cô ta khỏi Hạ gia, đuổi cô ta khỏi Hạ gia, đuổi cô ta khỏi Hạ gia!
Dường như câu chửi rủa vang đi vang lại không ngừng trong đầu Tô Nhan Hề, nước mắt cô rơi càng nhiều, hai tay ôm lấy đầu mình.
“A a ….
.
”
Nghe thấy tiếng cô hét, phát hiện ra sự bất thường của cô.
Cố Tây Thành vội bước nhanh đến phía cô, Tô Nhan Hề không muốn bị họ nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình.
Vì thế, cô chạy đi như phát điên.
“Hạ Cẩm Hề!” Cố Tây Thành lập tức chau mày, vội đuổi theo.
Tô Nhan Hề mất đi lý trí đi đâu đụng đó, đến nỗi va vào người khác cũng không hay, người xung quanh chử mắng cô cũng không để tâm.
Cho đến khi chạy ra ngoài đường, nhìn thấy chiếc xe đang tiến gần đến cô, cô mới sững người dừng chân.
Ánh đèn xe sáng chói, chói đến mức khiến mắt cô đau nhói giống như năm đó ……
Tình hình mẹ bị xe đụng phải!
“Hạ Cẩm Hề, cẩn thận!”
Khi chiếc xe sắp đụng vào Tô Nhan Hề, Cố Tây Thành kịp thời kéo cô vào bên đường, ôm chặt cô vào lòng mình.
Chiếc xe phóng nhanh lướt qua họ …….
Tư Đồ Sóc và Âu Dương Hạo từ đằng sau chạy tới đều bị màn mạo hiểm trước mắt doạ cho sợ một phen.
Hừ, lại là trò gì vậy?
Tư Đồ Sóc đúng là cạn lời.
Cố Tây Thành từ từ mở mắt, phát hiện Tô Nhan Hề an toàn trong lòng mình thì bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, anh định thần lại, định giáo huấn cô vài câu.
Thì phát hiện, cả người cô đang run rẩy.
Vốn dĩ lúc đầu muốn đẩy cô ra nhưng phút chốc khựng lại: “Hạ Cẩm Hề ….
.
”
Trải qua sự việc khi nãy, Tô Nhan Hề đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, cô vẫn không muốn dính dáng tới quá khứ của mình.
Chỉ cần là những việc liên quan đến quá khứ luôn khiến cô dễ dàng suy sụp.
“Cố Tây Thành, tôi không sao, tôi chỉ là ….
.
” Giọng cô như miễn cưỡng, vài giây sau cô buông tay Cố Tây Thành ra.
Cô cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, khi nãy đầu tôi không ổn!
Nói rồi, cô tiếp tục cúi đầu, đi về phía xe đang dừng bên đường.
Khi đi qua Tư Đồ Sóc, đầu cô cúi càng thấp hơn.
Haiz, hôm nay mất mặt quá đi.
Cố Tây Thành đang ngây người nhưng cuối cùng cũng định thần lại.
Khuôn mặt khôi ngô của anh cũng nhanh chóng tối sầm lại: “Hạ Cẩm Hề, nếu lần sau cô còn dám chạy lung tung như vậy, tôi nhất định đánh gãy chân cô!”
Tô Nhan Hề nghe thấy tiếng gào của ai đó sau lưng, xém chút là trượt ngã.
Cô che mặt, nhanh chóng bước lên xe.
Xin lỗi Cố Tây Thành, tôi thật sự không cố ý.
Tư Đồ Sóc nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Cố Tây Thành, cũng không dám đi tiếp, anh ta sờ mũi, lái chiếc xe đua của mình đi trước.
Còn về Âu Dương Hạo, chỉ có thể làm người lái xe, đích thân đưa hai người về Cố gia.
Trên đường đi, Tô Nhan Hề im lặng, Cố Tây Thành càng im lặng hơn cô.
Âu Dương Hạo cảm thấy bầu không khí vô cùng áp lực, cũng không dám lên tiếng.
.
/53
|