Tiểu Lam Tử, anh có cái gì tốt đáng để em phải hy sinh như vậy? Lão Đại vẫn xem em là anh em, là em gái.... Anh chậm rãi mở miệng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt nhòa”Thậm chí còn sai bảo em như một người đàn ông, em đi theo làm việc dưới quyền của anh, chịu không ít quở trách của anh, không ít lần bị anh phê bình! Anh lại nói, thật sự không biết mình có cái gì tốt để cho cô phải yêu như vậy.
Có lẽ tình yêu chính là như thế không có lý do cũng chẳng có nguyên nhân gì. Đối với Lam Khả mà nói, cũng chính là như vậy. Biết rõ anh còn có vợ, cô vẫn không khống chế được tình cảm của mình mà có tình cảm với anh. Nếu như không phải là bị Lục Khải Lâm phát hiện, có lẽ cô vẫn giống như trước đây yên lặng quan tâm anh.
Lão Đại tình nguyện người chết chính là mình cũng không hi vọng em bỏ mạng vì anh.” Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, đây là sự thật, loại cảm giác thiếu nợ này rất khó chịu, rất phức tạp.
Nợ em anh không có cách nào báo đáp, cho dù là em sống hay chết, Lão Đại đều sẽ chỉ nói câu này, tình cảm của em, anh không thể đáp lại! Lão Đại hối hận ban đầu không hỏi rõ ràng, không khuyên em, không điều em rời đi....Lão Đại còn có vợ, con trai con gái, Lão Đại không hy vọng bởi vì em mà đối xử với bọn họ không giống như trước đây. Em nhất định cũng nghĩ như vậy đúng không? Câu nói trong hình kia lại quay về trong đầu anh, giống như hiểu rõ thế giới nội tâm của Lam Khả.
Nếu như anh bình an thì chính là ngày nắng.
Khẳng định cô cũng không hy vọng bởi vì cô mà cả đời anh sống trong thiếu hụt với cô....
Lam Tử, nghỉ ngơi đi! Kiếp sau nhất định phải gặp một người đúng thời gian, gặp đúng người em yêu và anh ta cũng yêu em! Lão Đại sẽ từ từ quên em đi! Hít sâu một cái, anh nhìn mô đất kia trầm giọng nói, lại thở dài một hơi.
Lúc xoay người thì nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa, khóe miệng co giật bước về phía trước.
Lục Khải Lâm vẫn nhìn anh chôn những đồ đó, cổ họng nghẹn ngào, trong lòng buồn bực. Cho dù biết anh không thể điều chỉnh nhanh như vậy nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Không nhịn được vẫn tìm tới, nhìn anh đang đến gần, cặp mắt trực tiếp khóa chặt cô.
Ngược lại cô có chút luống cuống, không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cứ có cảm giác người đàn ông ở trước mắt này đã không phải là Lăng Bắc Diệp toàn tâm toàn ý yêu cô, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Bị cảm cúm đã khỏi chưa? Anh tiến lên đưa tay sờ lên trán cô, nhẹ giọng hỏi, buổi sáng lúc rời giường thì cô đã ra mồ hôi và hạ sốt nhưng không biết đã hết cảm cúm chưa.
Lục Khải Lâm không né tránh, lòng bàn tay ấm áp của anh áp vào trên trán lạnh lẽo của cô, thân thể hơi ngẩn ra Chỉ hơi nghẹt mũi thôi tốt hơn nhiều rồi. Lục Khải Lâm lạnh nhạt nói, nhiệt độ trên trán của cô bình thường, bỏ tay xuống”Đi tới bệnh viện khám một chút thì hơn. Dắt tay của cô đi tới ven đường.
Cô quay đầu liếc nhìn gò đất kia, bên trên bỏ lại bao tay màu trắng, bên cạnh để một cái xẻng, Lăng Bắc Diệp thấy cô ở đang nhìn phía sau, quay đầu nhìn cô nghĩ thầm, trong lòng cô hẳn là để ý.
Anh sẽ quên cô ấy, cô ấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, tin rằng cô ấy cũng không hy vọng nhìn thấy chúng ta vì cô ấy mà có mâu thuẫn? Lăng Bắc Diệp cũng dừng chân nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Thật sự sẽ quên sao?
Cô không thể tin lời anh nói, cô cảm thấy nếu như là cô, có người vì cô mà chết thì người đó nhất định sẽ được chôn sâu trong lòng, cả đời cũng không thể quên được. Hơn nữa người này là Lam Khả, cô cũng sẽ luôn luôn nhớ, giống như cái gai đâm vào ngực cô.
Nhìn cô lo lắng Lăng Bắc Diệp hé môi Không tin phải không? Em cảm thấy sau khi anh biết cô ấy thích anh, lại vì anh mà hy sinh thì anh sẽ thích cô ấy, yêu cô ấy ư? Lăng Bắc Diệp nhìn trời, mờ mịt hỏi.
Chỉ là áy náy mà thôi, không thể nào báo đáp, cũng không cách nào báo đáp.
Nhưng anh không cảm động sao? Ngay cả em cũng bị làm cho cảm động! Cô gầm nhẹ, âm thanh khàn khàn, chóp mũi chua xót Em hy vọng người ngăn phát súng đó là em!”
Em nói bậy bạ cái gì đó?! Cô vừa dứt lời, Lăng Bắc Hàn chợt giữ bả vai của cô, nhìn cô kích động quát”Lục Khải Lâm! Em hãy nhớ rõ cho anh! Cảm động thì cảm động, Lăng Bắc Diệp anh không phải kẻ ngốc, phân biệt được cái gì là yêu, cái gì là cảm động! Cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Anh càng không hy vọng người anh yêu vì anh mà làm như vậy! Em cũng nói , Lam Khả làm như thế là lựa chọn của bản thân cô ấy!”
Không phải nói cho thời gian để cho anh điều chỉnh sao? Tại sao bây giờ cô còn kích động hơn cả anh? Để ý ư?
Có lẽ là em cảm thấy so sánh với cô ấy, em yêu anh vĩnh viễn không sâu đậm bằng tình yêu của cô ấy, cho nên có thể....Có thể như vậy.... Lục Khải Lâm cũng cảm thấy mình mất khống chế, nên mới kích động như thế, mấy ngày nay trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Nghĩ tới mấy năm kia Lăng Bắc Diệp bị cô lạnh nhạt tổn thương, anh thường được Lam Khả chăm sóc, trong lòng cô lại đau nhói , hôm nay Lam Khả bởi vì anh mà hy sinh....
Cái này thì có cái gì để so....Không có gì có thể so sánh, chúng ta mới là người yêu nhau! Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, dắt tay của cô đi tới bên lề đường, cho dù Lam Khả có tốt hơn nữa, bỏ ra cho anh nhiều hơn nữa, người anh yêu vẫn chỉ có Lục Khải Lâm.
Điểm này sao anh có thể không hiểu!
Có câu nói của anh trong lòng cô an tâm hơn rất nhiều, đi theo bước chân của anh lên đường lớn, anh hỏi cô lấy chìa khóa, tự mình lái xe.
Lăng Bắc Diệp không lái xe về nhà mà đi bệnh viện ở gần đó, kéo cô xuống xe trực tiếp đi đăng ký lấy số, tuy cô nói không cần nhưng vẫn bị anh kéo đến khám bệnh....
Lại đi đâu à? Nhìn anh vẫn không lái xe theo hướng về nhà, Lục Khải Lâm nghi hoặc hỏi.
Mua mấy bộ quần áo cho Thiên Thiên với Đóa Đóa!” Lăng Bắc Diệp nhìn cô, dịu dàng nói.
Đừng! Quần áo của hai đứa nó sắp chất thành núi rồi! Không cần! Lục Khải Lâm vội vàng nói, lại cảm thấy dường như anh có cái gì đó không thích hợp. Tại sao đột nhiên muốn mua quần áo cho bọn nhỏ?
Lăng Bắc Anh Diệp cau mày Vậy bọn nhỏ cần gì? Anh đi mua! Anh nghiêm túc nói, động tác linh hoạt đảo tay lái. Không muốn làm cô lo lắng cũng không muốn để cho mình rảnh rỗi, muốn dùng hành động nói cho cô biết, anh vẫn là anh, sẽ không bởi vì Lam Khả mà thay đổi gì hết. Thậm chí không cần thời gian điều chỉnh tránh cho cô suy nghĩ nhiều.
Nhưng Lục Khải Lâm lại phát hiện ra sự khác thường của anh”Không cần mua gì cả, đến bờ sông đi em muốn hóng gió. Con ngươi ảm đạm, cô lạnh nhạt nói, trong lòng hình như có tính toán gì đó.
Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn cô, trong lòng khẩn trương, cảm giác cô có chuyện.
Vẫn nghe lời cô đi tới bờ sông. Dọc đường đi Lục Khải Lâm không nói một lời, ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng chua xót .
Gió ở bờ sông hơi lớn, Lăng Bắc Diệp choàng cho cô chiếc áo khoác của mình, cô ôm người nhìn mặt sông gợn sóng Không bằng, trước tiên chúng ta tách ra đi. Lục Khải Lâm lầm bầm mở miệng nói.
Lời của cô nhẹ nhàng như có như không, anh hoảng hốt làm như không nghe thấy Em nói cái gì? Nhất định là vừa rồi anh nghe lầm.
Em cảm thấy hiện tại chúng ta nên tách ra thì tốt hơn, anh hãy bình tĩnh suy nghĩ một chút, trước khi chưa hoàn toàn bỏ xuống được Lam Khả thì không cần ở
cùng với em! Cô nhìn anh nghiêm túc nói, âm thanh rất lớn để anh nghe được rõ ràng.
Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn cô, trái tim co quắp cũng phiền muộn hơn.
Em nói cho anh thời gian điều chỉnh, tại sao bây giờ lại đột nhiên ép anh? Em muốn anh để xuống chuyện này thì anh sẽ cố gắng! Tại sao phải nói tách ra như vậy?! Tim Lăng Bắc Diệp bởi vì những lời này của cô mà bị tổn thương, hôm qua anh còn cảm kích sự săn sóc và thông cảm của cô, hôm nay cô lại như vậy.
Nhưng anh như vậy, ngày ngày nhớ tới cô ấy không cảm thấy có lỗi với em sao? Lục Khải Lâm lạnh lùng hỏi ngược lại, cô không muốn thấy anh vì một người phụ nữ khác mà áy náy, càng để ý hơn là trong lòng anh cất giấu một người, cho dù người đó đã chết đi, cho dù đó không phải là tình yêu....
Không phải anh nói sẽ quên sao?! Anh lớn tiếng phản bác Anh không muốn tách ra, em có biết không! Cho dù là lúc bị cô tổn thương đến nỗi thương tích đầy mình cũng chưa từng muốn tách ra, đối với anh mà nói yêu một người, có thể đi cùng với cô ấy là chuyện vui và thỏa mãn nhất.
Làm sao Lăng Bắc Diệp anh có thể vì một Lam Khả mà vứt vỏ cuộc hôn nhân không dễ dàng có được này? Cái nhà này, còn có hai đứa bé!
Anh cũng rất oán hận cô dễ dàng nói tách ra như vậy....
Em cũng muốn hít thở, trái tim của em cũng cần thời gian để thoải mái! Cô cũng phản bác, một tay che ngực của mình, nơi đó còn có một cái gai.
Vậy có cần thiết phải xa nhau không? Lục Khải Lâm, em rất tàn nhẫn! Lăng Bắc Diệp thương tâm nói.
Có lẽ vậy, nhưng mà trong lòng của em, trong tình yêu của em không cho phép dù chỉ là một chút tạp chất! Nếu như không hoàn chỉnh thì sẽ từ bỏ. Em về nhà trước, tự anh bắt xe đi. Cô lạnh nhạt nói, lúc xoay người,cũng không quên cởi áo khoác trả anh.
Lăng Bắc Diệp sững sờ đứng đó, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở bất đắc dĩ, có lẽ như vậy là sự trừng phạt với anh....Cô rốt cuộc cũng không độ lượng quan tâm như thế. Không tha thứ việc anh có ý nghĩ dù chỉ một chút với Lam Khả, áy náy cũng tốt, cảm động cũng tốt, hoài niệm cũng được....
Lục Khải Lâm lái xe, nhìn anh đứng ở bờ sông không nhúc nhích, trái tim tan nát, những ngày này cô cũng kìm nén đến mức quá khó chịu. Nước mắt không kìm được chậm rãi chảy xuống, tầm mắt mờ mịt, bóng dáng của Lăng Bắc Diệp trong kính chiếu hậu càng ngày càng mơ hồ.
Anh sẽ quên Lam Khả sao? Sẽ hoàn toàn vứt bỏ khỏi trái tim không chừa lại chút nào ư? Nếu như là cô thì cô không làm được. Anh có lẽ không sai, ba người bọn họ cũng không có lỗi, nhưng trái tim của hai người cũng không giống nhau.
Lăng Bắc Diệp làm sao cũng không ngờ được Lục Khải Lâm sẽ cho anh một dao vào thời điểm này, nói cho thời gian để anh điều chỉnh, kết quả...
Kéo thân thể lạnh lẽo đi tới bên lề đường, không bắt xe mà đi một cách mờ mịt, vết thương trong tim cũng càng ngày càng sâu thêm.
Tách ra, lúc nào cũng dễ dàng nói ra từ này!
Đêm đó anh tìm mấy người trong đội cùng đi uống rượu, mỗi khi A Tam nhắc tới chuyện của Lam Khả thì đều bị anh cắt ngang, bọn họ cũng đau lòng không ít hơn anh, A Phong càng đau lòng hơn, một mực uống rượu Đừng uống nữa, rút lui đi! Về sau đừng nhắc tới Lam Tử nữa, đừng làm cho cô ấy lo lắng! Lăng Bắc Diệp cười nhạt nói.
Lão Đại! Anh còn có nhân tính nữa không?! Lam Tử là vì…
A Phong! Lời của A Phong bị A Tam cắt ngang, Lăng Bắc Diệp cười cười A Tam, đưa cậu ấy về đi. Anh nói xong, đi tới tính tiền.
Ra khỏi quán cơm, anh nhìn chung quanh không biết nên đi đâu. Cuối cùng vẫn trở về đồn cảnh sát, nơi đó có phòng trong ký túc xá của anh, liền ngã lên giường ngủ không biết cái cô gọi là tách ra có phải là ý này không, không để anh gặp cô.
***
Buổi tối anh không về nhà, Lục Khải Lâm cũng không gọi điện thoại cho anh, biết anh sẽ không xảy ra chuyện gì, xa nhau là để cho anh điều chỉnh, cũng để cho chính cô điều chỉnh. Cả đêm không chợp mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh anh đứng trước bia mộ của Lam Khả, tình cảnh lúc anh chôn di vật của Lam Khả.
Cô nghĩ, những thứ này nhất định sinh ra ảnh hưởng trong lòng anh.
Không muốn lúc cùng giường chung gối với anh mà trong lòng anh còn nghĩ đến người phụ nữ khác. Cho nên lựa chọn tách ra.
Đến đây bú sữa ha. Hoàn toàn khỏi cảm cúm, hai nhóc con cuối cùng cũng được bú sữa, cô cũng vui vẻ Nên để em gái tới trước, anh trai phải nhường cho em gái, biết không? Lục Khải Lâm cười nói, ôm lấy Đóa Đóa cho cô bé bú sữa.
Tiểu Thiên Thiên không buồn rầu hiểu chuyện khác thường, ngước mắt nhìn ma ma cho em bú sữa, cái miệng nhỏ nhắn chụt chụt phun ra nuốt vào .
Lục Khải Lâm cười lắc đầu với cậu nhóc, ngâm nga một bài hát thiếu nhi cho bọn trẻ nghe.
Lăng Bắc Diệp vào cửa thấy hình ảnh ấm áp của ba mẹ con, cô hơi kinh ngạc khi nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, Lăng Bắc Diệp đi tới bên nôi ôm Tiểu Thiên Thiên.
Cổ họng Lục Khải Lâm như bị chặn lại, anh không lên tiếng ôm Tiểu Thiên Thiên đi tới cửa sổ, tấm lưng kia nhìn có vẻ cô đơn, con ngươi hình như đang nhìn về phương xa, lại đang nghĩ tới Lam Khả sao? Lục Khải Lâm cau mày âm thầm nghĩ, trong lòng đau nhói.
Nhưng Lăng Bắc Diệp lại sợ cô ghét nhìn thấy anh nên mới đi tới cửa sổ, ngửi mùi sữa thơm trên người con trai, không suy nghĩ gì hết.
Thiên Thiên phải bú sữa rồi. Chỉ chốc lát sau cô đi tới lạnh nhạt nói, Lăng Bắc Diệp xoay người giao Thiên Thiên cho cô, thấy cô ôm con trai đi tới bên sô fa rồi cho bú sữa. Anh đi tới bên nôi của Tiểu Đóa Đóa, cúi người hôn mấy cái trên mặt con gái, có thể là bị râu của anh đâm vào, Tiểu Đóa Đóa cười Khanh khách.”
Sau khi hai nhóc đã ngủ, hai người ra khỏi phòng trẻ Anh về lấy quần áo, sau này sẽ ở lại ký túc xá của đồn cảnh sát. Anh nhìn bóng lưng của cô, chịu đựng trái tim chua xót, trầm giọng nói. Anh tôn trọng ý của cô, nhưng nếu như cô muốn ly hôn với anh, anh nhất định sẽ không đồng ý!
Được, em đi thu xếp giúp anh. Cô bình tĩnh nói rồi đi tới phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp cũng đi theo, thấy cô lấy một chiếc vali nhỏ từ trong tủ quần áo, anh chịu
đựng đau đớn chua xót trong lòng, chỉ có thể tiếp nhận. Là anh không tin lời cô nói hại Lam Khả, cũng tổn thương cô.
Có phải mang chăn đi không? Gần đây thời tiết đang lạnh, cô không biết chăn đệm ở ký túc xá của anh có đủ không.... Vừa xếp quần áo, vừa hỏi.
Không cần, anh tự mình làm! Anh tiến lên kéo cô ra, nhét loạn quần áo của mình vào trong vali, khép lại rồi xách đi. Trong lòng ít nhiều cũng hơi tức giận, giận cô tàn nhẫn với anh!
Anh đồng ý xa nhau nhưng sẽ không ly hôn, Lục Khải Lâm nếu như em cho rằng Lam Khả sẽ hủy hoại chúng ta, vậy thì tình yêu của em cũng không đủ sâu sắc! Lúc đi tới cửa, anh xoay người nhìn cô tức giận nói.
Đúng, không sâu sắc! So sánh với cô ấy thì em yêu anh không đủ sâu! Đây cũng chính là thứ em để ý! Cô kích động phản bác, trong lòng đau nhói, Lăng Bắc Diệp hừ lạnh nói cho cô biết không phải để so bì, cô lại còn ở đây để tâm vào chuyện vụn vặt của người đã chết!
Vậy thì em hãy tiếp tục so đo đi! Anh tức giận nói, xách vali ra khỏi phòng ngủ, nhìn phòng trẻ lại không đành lòng rời đi, bước vào trong phòng, đứng ở cửa nhìn căn phòng bọn họ đã tự mình trang trí, lòng tràn đầy chua xót.
Lần lượt ôm hai đứa bé một lát, sau đó anh đặt con xuống rồi rời đi.
***
Công việc vẫn bận rộn không thay đổi, Lăng Bắc Diệp sống ở đồn cảnh sát, phần lớn thời gian đều là nghiên cứu các vụ án lớn nhỏ. Thừa dịp thời gian Lục Khải Lâm đi thẩm mỹ viện, anh sẽ len lén về nhà nhìn con trai và con gái, mua cho hai nhóc con vài món đồ chơi, quần áo hay là giầy.
Đừng mua nhiều như vậy, trẻ con lớn rất nhanh, sẽ nhanh chóng không thể mặc được nữa…. Dì Tôn thầm thì, bà là người sống trong gia đình bình thường, đương nhiên sẽ cảm thấy lãng phí, nhưng chưa nói hết câu thì kịp thời dừng lại.
Lăng Bắc Diệp chỉ cười, thứ anh có thể làm cho các con ngoài những việc này thì cũng không còn gì khác. Anh cũng biết, thời gian này Lục Khải Lâm đi ra ngoài, cũng là để anh thuận lợi về nhà nhìn các con.
Chuyện của cậu và Khải Lâm tôi vẫn gạt mọi người ở nhà cũ....Cậu nói xem chuyện của hai người....Đã có hai cục cưng đáng yêu như vậy, còn có cái gì không thể giải quyết sao? Xa nhau mãi như vậy, tình cảm sẽ thật sự phai nhạt đấy! Dì Tôn ý vị sâu xa nói.
Lăng Bắc Diệp cười không lên tiếng, nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô cũng sắp về, anh phải đi.
Lái chiếc xe Jeep màu đen đi đến thầm mỹ viện cô thường hay lui tới, lặng lẽ ở trong góc nhìn cô cả người sáng lạn bước ra rồi lên xe, anh lẳng lặng nhìn một lúc lâu rồi mới rời khỏi.
Chương chình âm nhạc của đài giao thông phát một bài hát cũ, 《 bị quỷ ám》câu từ trong bài hát, đâm trúng tim anh: người khác hỏi tôi rốt cuộc em có chỗ nào tốt? Mà nhiều năm như vậy tôi vẫn không quên được?
Anh nhếch môi cười nhạt, anh cũng không biết tại sao vẫn không thể quên được, bất luận mấy năm nay cô lạnh nhạt với anh như thế nào, tổn thương anh như thế nào, anh đều không thể buông tay. Một Lam Khả làm sao có thể ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô đây?
Cô để ý, chẳng lẽ anh là một người máu lạnh vô tình, đối mặt với cái chết của Lam Khả mà vẫn có thể thờ ơ sao ?! Chẳng lẽ quên Lam Khả, muốn quên là có thể quên ngay sao? Như Dì Tôn từng nói, một mực tách ra như vậy thì tình cảm có sâu đậm hơn nữa, lâu ngày rồi cũng sẽ phai nhạt.
Cô có con trai có con gái làm bạn, có lẽ chẳng hề cảm thấy cô đơn thậm chí còn rất hạnh phúc, để cho anh một mình sống ở bên ngoài có nhà nhưng không thể trở về, cô đơn tịch mịch....
Nếu như là muốn trừng phạt anh thì cô đã làm được, đồng thời cũng làm tim anh rét lạnh.
***
Sống ở đồn cảnh sát một tháng, Lăng Bắc Diệp gầy đúng 5kg, lúc kiểm tra sức khỏe cân trọng lượng cơ thể bị không ít thủ hạ trêu ghẹo.
Buổi tối Lục Khải Chính gọi anh, hai người cùng đi ăn cơm “Nói đi tình hình hiện tại là sao, người hai nhà đều biết rồi? Lục Khải Chính uống ly rượu, trầm giọng hỏi.
Lăng Bắc Diệp cười cười “Em đã bị mọi người thay nhau thảo phạt! Mấy ngày nay, già trẻ nhà họ Lăng đều tìm anh, anh bị mắng không ít.
Tôi đã từng nói với cậu, không nên quá áy náy! Cậu cũng làm cảnh sát nhiều năm rồi, chuyện như vậy gặp còn ít sao? Hơn nữa, cậu với đồng chí Lam Khả thật sự.... Lục Khải Chính liếc anh, lại hỏi.
Anh cười vô vị, bị tất cả mọi người đều hiểu lầm cho là vậy, cũng chỉ nhiều hơn một người Em từng nói sẽ quên Lam Khả, cô ấy nói không có khả năng, không tin tưởng muốn tách ra, không cho phép trong lòng em có tạp chất dù là một chút.
Lăng Bắc Diệp nói xong, để đũa xuống, cầm ly rượu lên lại nhấp một hớp.
Lục Khải Chính nhíu mày “Tâm tư của phụ nữ chính là tinh tế như vậy, vừa kiểu cách vừa thích sạch sẽ! Tôi sẽ về nói rõ với nó, hai đứa tiếp tục như vậy thật không phải là chuyện tốt!” Lục Khải Chính Minh hiểu tâm tư của Lăng Bắc Diệp nói.
Đừng đi, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn bỏ chuyện kia xuống được, tình cảm của em với Lam Khả thật sự chỉ giống như anh em. Em chưa bao giờ có suy nghĩ sai lệch, cho dù nói thế nào cũng là lỗi của em, không nên không tin lời của Khải Lâm.... Cũng bởi vì quá thẳng thắn vô tư, cảm thấy Lục Khải Lâm suy nghĩ như vậy là bôi nhọ tình cảm anh em của anh và Lam Khả.
Được rồi! Đừng tự trách nữa! Tin rằng lúc đó không phải là cậu ngã xuống, dù là bất kỳ đồng nghiệp nào thì Lam Khả cũng sẽ làm như vậy! Lục Khải Chính lại nói.
Lăng Bắc Diệp gật đầu, đây là điều mà sau này anh đã tổng kết ra dựa vào phong cách làm việc trước sau như một của Lam Khả, bởi vì biết cô thích anh, hơn nữa thích sâu đậm như vậy nên mới càng tự trách hơn.
Vậy hôn sự của anh là khi nào? Không dễ dàng a, kháng chiến lâu dài rốt cuộc cũng nhận được thắng lợi cuối cùng! Cạn một ly! Lăng Bắc Diệp bưng ly rượu lên, chạm vào ly của anh nói, Lục Khải Chính cười cười “Chính là thứ tư tuần sau, hôn lễ rất đơn giản, đến lúc đó cậu nhất định phải có mặt cho tôi! Lục Khải Chính trầm giọng nói.
Lăng Bắc Diệp gật đầu nói, nhất định, nhất định.
***
Vừa mới mở cửa phòng ngủ ra liền thấy Lục Khải Lâm đang mặc lễ phục, đưa tay cố hết sức kéo khóa ở sau lưng, dường như không nhìn thấy anh đi vào, anh bước nhanh đến phía trước, vươn tay kéo lên giúp cô.
Người phụ nữ trong gương búi tóc mặc một bộ lễ phục dạ hội có ống tay, trang điểm nhẹ, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô Tốt không? Anh lạnh nhạt nói, mặt không chút thay đổi. Cô vẫn xinh đẹp phóng khoáng như cũ, thậm chí còn gợi cảm hơn cả trước kia, nhìn ra được cô đã sống rất tốt.
Cũng đúng, có hai đứa bé làm bạn chắc chắn tốt.
Cô gật đầu, khoác thêm một cái áo choàng da thú rồi cầm ví dạ tiệc lên. Lăng Bắc Diệp dẫn đầu ra cửa, Dì Tôn và một người giúp việc đã thu xếp xong cho hai đứa trẻ, chỉ chốc lát sau một nhà bốn người đã lên xe.
Trong hôn lễ, hai người biểu hiện rất ân ái không giống như trong lời đồn đại là đang sống riêng.
Đừng uống rượu! Thấy cô cầm rượu đỏ lên anh ngăn cản, quả quyết cầm ly nước trái cây đưa cho cô. Tim Lục Khải Lâm nhảy nhót, tiếp nhận ý tốt của anh, nhìn mặt mũi anh gầy đi rất nhiều mà đau lòng. Không biết một tháng nay anh trải qua như thế nào, chỉ nghe nói anh vẫn liều mạng làm việc giống như trước kia....
Hơn một tháng nay ngược lại cô sống rất thoải mái tự tại, hai đứa bé chính là một đôi hài hước mỗi ngày đều có thể chọc cười làm cô vui vẻ. Thỉnh thoảng đến văn phòng xem thử, buổi chiều lúc nhàn hạ sẽ hẹn bạn bè uống trà chiều, lúc gần tối sẽ đi thẩm mỹ viện làm thuỷ liệu pháp(**), cuộc sống cũng thanh thản dễ chịu.
Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh, nhớ tới Lam Khả thì cái gai trong tim sẽ đâm đau đớn, chỉ là rất nhanh đã bị cô coi thường.
Đêm nay hai người phối hợp rất ăn ý, cho dù là ở trước mặt người bên nhà mẹ đẻ hay người bên nhà chồng, biểu hiện cũng vô cùng tự nhiên, hòa thuận giống như lúc ban đầu. Lăng Bắc Diệp thừa cơ hội này ôm cô thỏa thích, thỉnh thoảng còn hôn cô ngay trước mặt người thân và bạn bè.
Đối với anh mà nói, những phúc lợi nhỏ nhoi hơn một tháng nay không nói được với cô mấy câu, đã là ân huệ rấ lớn....
(**)“Thủy liệu pháp” là sự kết hợp của nước với một số liệu pháp tắm có tác dụng chữa bệnh, giải độc tố, giảm căng thẳng, giúp da dẻ hồng hào… đang được ưa chuộng hiện nay.
Có lẽ tình yêu chính là như thế không có lý do cũng chẳng có nguyên nhân gì. Đối với Lam Khả mà nói, cũng chính là như vậy. Biết rõ anh còn có vợ, cô vẫn không khống chế được tình cảm của mình mà có tình cảm với anh. Nếu như không phải là bị Lục Khải Lâm phát hiện, có lẽ cô vẫn giống như trước đây yên lặng quan tâm anh.
Lão Đại tình nguyện người chết chính là mình cũng không hi vọng em bỏ mạng vì anh.” Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, đây là sự thật, loại cảm giác thiếu nợ này rất khó chịu, rất phức tạp.
Nợ em anh không có cách nào báo đáp, cho dù là em sống hay chết, Lão Đại đều sẽ chỉ nói câu này, tình cảm của em, anh không thể đáp lại! Lão Đại hối hận ban đầu không hỏi rõ ràng, không khuyên em, không điều em rời đi....Lão Đại còn có vợ, con trai con gái, Lão Đại không hy vọng bởi vì em mà đối xử với bọn họ không giống như trước đây. Em nhất định cũng nghĩ như vậy đúng không? Câu nói trong hình kia lại quay về trong đầu anh, giống như hiểu rõ thế giới nội tâm của Lam Khả.
Nếu như anh bình an thì chính là ngày nắng.
Khẳng định cô cũng không hy vọng bởi vì cô mà cả đời anh sống trong thiếu hụt với cô....
Lam Tử, nghỉ ngơi đi! Kiếp sau nhất định phải gặp một người đúng thời gian, gặp đúng người em yêu và anh ta cũng yêu em! Lão Đại sẽ từ từ quên em đi! Hít sâu một cái, anh nhìn mô đất kia trầm giọng nói, lại thở dài một hơi.
Lúc xoay người thì nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa, khóe miệng co giật bước về phía trước.
Lục Khải Lâm vẫn nhìn anh chôn những đồ đó, cổ họng nghẹn ngào, trong lòng buồn bực. Cho dù biết anh không thể điều chỉnh nhanh như vậy nhưng trong lòng vẫn khó chịu. Không nhịn được vẫn tìm tới, nhìn anh đang đến gần, cặp mắt trực tiếp khóa chặt cô.
Ngược lại cô có chút luống cuống, không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cứ có cảm giác người đàn ông ở trước mắt này đã không phải là Lăng Bắc Diệp toàn tâm toàn ý yêu cô, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Bị cảm cúm đã khỏi chưa? Anh tiến lên đưa tay sờ lên trán cô, nhẹ giọng hỏi, buổi sáng lúc rời giường thì cô đã ra mồ hôi và hạ sốt nhưng không biết đã hết cảm cúm chưa.
Lục Khải Lâm không né tránh, lòng bàn tay ấm áp của anh áp vào trên trán lạnh lẽo của cô, thân thể hơi ngẩn ra Chỉ hơi nghẹt mũi thôi tốt hơn nhiều rồi. Lục Khải Lâm lạnh nhạt nói, nhiệt độ trên trán của cô bình thường, bỏ tay xuống”Đi tới bệnh viện khám một chút thì hơn. Dắt tay của cô đi tới ven đường.
Cô quay đầu liếc nhìn gò đất kia, bên trên bỏ lại bao tay màu trắng, bên cạnh để một cái xẻng, Lăng Bắc Diệp thấy cô ở đang nhìn phía sau, quay đầu nhìn cô nghĩ thầm, trong lòng cô hẳn là để ý.
Anh sẽ quên cô ấy, cô ấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, tin rằng cô ấy cũng không hy vọng nhìn thấy chúng ta vì cô ấy mà có mâu thuẫn? Lăng Bắc Diệp cũng dừng chân nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Thật sự sẽ quên sao?
Cô không thể tin lời anh nói, cô cảm thấy nếu như là cô, có người vì cô mà chết thì người đó nhất định sẽ được chôn sâu trong lòng, cả đời cũng không thể quên được. Hơn nữa người này là Lam Khả, cô cũng sẽ luôn luôn nhớ, giống như cái gai đâm vào ngực cô.
Nhìn cô lo lắng Lăng Bắc Diệp hé môi Không tin phải không? Em cảm thấy sau khi anh biết cô ấy thích anh, lại vì anh mà hy sinh thì anh sẽ thích cô ấy, yêu cô ấy ư? Lăng Bắc Diệp nhìn trời, mờ mịt hỏi.
Chỉ là áy náy mà thôi, không thể nào báo đáp, cũng không cách nào báo đáp.
Nhưng anh không cảm động sao? Ngay cả em cũng bị làm cho cảm động! Cô gầm nhẹ, âm thanh khàn khàn, chóp mũi chua xót Em hy vọng người ngăn phát súng đó là em!”
Em nói bậy bạ cái gì đó?! Cô vừa dứt lời, Lăng Bắc Hàn chợt giữ bả vai của cô, nhìn cô kích động quát”Lục Khải Lâm! Em hãy nhớ rõ cho anh! Cảm động thì cảm động, Lăng Bắc Diệp anh không phải kẻ ngốc, phân biệt được cái gì là yêu, cái gì là cảm động! Cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Anh càng không hy vọng người anh yêu vì anh mà làm như vậy! Em cũng nói , Lam Khả làm như thế là lựa chọn của bản thân cô ấy!”
Không phải nói cho thời gian để cho anh điều chỉnh sao? Tại sao bây giờ cô còn kích động hơn cả anh? Để ý ư?
Có lẽ là em cảm thấy so sánh với cô ấy, em yêu anh vĩnh viễn không sâu đậm bằng tình yêu của cô ấy, cho nên có thể....Có thể như vậy.... Lục Khải Lâm cũng cảm thấy mình mất khống chế, nên mới kích động như thế, mấy ngày nay trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Nghĩ tới mấy năm kia Lăng Bắc Diệp bị cô lạnh nhạt tổn thương, anh thường được Lam Khả chăm sóc, trong lòng cô lại đau nhói , hôm nay Lam Khả bởi vì anh mà hy sinh....
Cái này thì có cái gì để so....Không có gì có thể so sánh, chúng ta mới là người yêu nhau! Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, dắt tay của cô đi tới bên lề đường, cho dù Lam Khả có tốt hơn nữa, bỏ ra cho anh nhiều hơn nữa, người anh yêu vẫn chỉ có Lục Khải Lâm.
Điểm này sao anh có thể không hiểu!
Có câu nói của anh trong lòng cô an tâm hơn rất nhiều, đi theo bước chân của anh lên đường lớn, anh hỏi cô lấy chìa khóa, tự mình lái xe.
Lăng Bắc Diệp không lái xe về nhà mà đi bệnh viện ở gần đó, kéo cô xuống xe trực tiếp đi đăng ký lấy số, tuy cô nói không cần nhưng vẫn bị anh kéo đến khám bệnh....
Lại đi đâu à? Nhìn anh vẫn không lái xe theo hướng về nhà, Lục Khải Lâm nghi hoặc hỏi.
Mua mấy bộ quần áo cho Thiên Thiên với Đóa Đóa!” Lăng Bắc Diệp nhìn cô, dịu dàng nói.
Đừng! Quần áo của hai đứa nó sắp chất thành núi rồi! Không cần! Lục Khải Lâm vội vàng nói, lại cảm thấy dường như anh có cái gì đó không thích hợp. Tại sao đột nhiên muốn mua quần áo cho bọn nhỏ?
Lăng Bắc Anh Diệp cau mày Vậy bọn nhỏ cần gì? Anh đi mua! Anh nghiêm túc nói, động tác linh hoạt đảo tay lái. Không muốn làm cô lo lắng cũng không muốn để cho mình rảnh rỗi, muốn dùng hành động nói cho cô biết, anh vẫn là anh, sẽ không bởi vì Lam Khả mà thay đổi gì hết. Thậm chí không cần thời gian điều chỉnh tránh cho cô suy nghĩ nhiều.
Nhưng Lục Khải Lâm lại phát hiện ra sự khác thường của anh”Không cần mua gì cả, đến bờ sông đi em muốn hóng gió. Con ngươi ảm đạm, cô lạnh nhạt nói, trong lòng hình như có tính toán gì đó.
Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn cô, trong lòng khẩn trương, cảm giác cô có chuyện.
Vẫn nghe lời cô đi tới bờ sông. Dọc đường đi Lục Khải Lâm không nói một lời, ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa sổ xe, trong lòng chua xót .
Gió ở bờ sông hơi lớn, Lăng Bắc Diệp choàng cho cô chiếc áo khoác của mình, cô ôm người nhìn mặt sông gợn sóng Không bằng, trước tiên chúng ta tách ra đi. Lục Khải Lâm lầm bầm mở miệng nói.
Lời của cô nhẹ nhàng như có như không, anh hoảng hốt làm như không nghe thấy Em nói cái gì? Nhất định là vừa rồi anh nghe lầm.
Em cảm thấy hiện tại chúng ta nên tách ra thì tốt hơn, anh hãy bình tĩnh suy nghĩ một chút, trước khi chưa hoàn toàn bỏ xuống được Lam Khả thì không cần ở
cùng với em! Cô nhìn anh nghiêm túc nói, âm thanh rất lớn để anh nghe được rõ ràng.
Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn cô, trái tim co quắp cũng phiền muộn hơn.
Em nói cho anh thời gian điều chỉnh, tại sao bây giờ lại đột nhiên ép anh? Em muốn anh để xuống chuyện này thì anh sẽ cố gắng! Tại sao phải nói tách ra như vậy?! Tim Lăng Bắc Diệp bởi vì những lời này của cô mà bị tổn thương, hôm qua anh còn cảm kích sự săn sóc và thông cảm của cô, hôm nay cô lại như vậy.
Nhưng anh như vậy, ngày ngày nhớ tới cô ấy không cảm thấy có lỗi với em sao? Lục Khải Lâm lạnh lùng hỏi ngược lại, cô không muốn thấy anh vì một người phụ nữ khác mà áy náy, càng để ý hơn là trong lòng anh cất giấu một người, cho dù người đó đã chết đi, cho dù đó không phải là tình yêu....
Không phải anh nói sẽ quên sao?! Anh lớn tiếng phản bác Anh không muốn tách ra, em có biết không! Cho dù là lúc bị cô tổn thương đến nỗi thương tích đầy mình cũng chưa từng muốn tách ra, đối với anh mà nói yêu một người, có thể đi cùng với cô ấy là chuyện vui và thỏa mãn nhất.
Làm sao Lăng Bắc Diệp anh có thể vì một Lam Khả mà vứt vỏ cuộc hôn nhân không dễ dàng có được này? Cái nhà này, còn có hai đứa bé!
Anh cũng rất oán hận cô dễ dàng nói tách ra như vậy....
Em cũng muốn hít thở, trái tim của em cũng cần thời gian để thoải mái! Cô cũng phản bác, một tay che ngực của mình, nơi đó còn có một cái gai.
Vậy có cần thiết phải xa nhau không? Lục Khải Lâm, em rất tàn nhẫn! Lăng Bắc Diệp thương tâm nói.
Có lẽ vậy, nhưng mà trong lòng của em, trong tình yêu của em không cho phép dù chỉ là một chút tạp chất! Nếu như không hoàn chỉnh thì sẽ từ bỏ. Em về nhà trước, tự anh bắt xe đi. Cô lạnh nhạt nói, lúc xoay người,cũng không quên cởi áo khoác trả anh.
Lăng Bắc Diệp sững sờ đứng đó, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở bất đắc dĩ, có lẽ như vậy là sự trừng phạt với anh....Cô rốt cuộc cũng không độ lượng quan tâm như thế. Không tha thứ việc anh có ý nghĩ dù chỉ một chút với Lam Khả, áy náy cũng tốt, cảm động cũng tốt, hoài niệm cũng được....
Lục Khải Lâm lái xe, nhìn anh đứng ở bờ sông không nhúc nhích, trái tim tan nát, những ngày này cô cũng kìm nén đến mức quá khó chịu. Nước mắt không kìm được chậm rãi chảy xuống, tầm mắt mờ mịt, bóng dáng của Lăng Bắc Diệp trong kính chiếu hậu càng ngày càng mơ hồ.
Anh sẽ quên Lam Khả sao? Sẽ hoàn toàn vứt bỏ khỏi trái tim không chừa lại chút nào ư? Nếu như là cô thì cô không làm được. Anh có lẽ không sai, ba người bọn họ cũng không có lỗi, nhưng trái tim của hai người cũng không giống nhau.
Lăng Bắc Diệp làm sao cũng không ngờ được Lục Khải Lâm sẽ cho anh một dao vào thời điểm này, nói cho thời gian để anh điều chỉnh, kết quả...
Kéo thân thể lạnh lẽo đi tới bên lề đường, không bắt xe mà đi một cách mờ mịt, vết thương trong tim cũng càng ngày càng sâu thêm.
Tách ra, lúc nào cũng dễ dàng nói ra từ này!
Đêm đó anh tìm mấy người trong đội cùng đi uống rượu, mỗi khi A Tam nhắc tới chuyện của Lam Khả thì đều bị anh cắt ngang, bọn họ cũng đau lòng không ít hơn anh, A Phong càng đau lòng hơn, một mực uống rượu Đừng uống nữa, rút lui đi! Về sau đừng nhắc tới Lam Tử nữa, đừng làm cho cô ấy lo lắng! Lăng Bắc Diệp cười nhạt nói.
Lão Đại! Anh còn có nhân tính nữa không?! Lam Tử là vì…
A Phong! Lời của A Phong bị A Tam cắt ngang, Lăng Bắc Diệp cười cười A Tam, đưa cậu ấy về đi. Anh nói xong, đi tới tính tiền.
Ra khỏi quán cơm, anh nhìn chung quanh không biết nên đi đâu. Cuối cùng vẫn trở về đồn cảnh sát, nơi đó có phòng trong ký túc xá của anh, liền ngã lên giường ngủ không biết cái cô gọi là tách ra có phải là ý này không, không để anh gặp cô.
***
Buổi tối anh không về nhà, Lục Khải Lâm cũng không gọi điện thoại cho anh, biết anh sẽ không xảy ra chuyện gì, xa nhau là để cho anh điều chỉnh, cũng để cho chính cô điều chỉnh. Cả đêm không chợp mắt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh anh đứng trước bia mộ của Lam Khả, tình cảnh lúc anh chôn di vật của Lam Khả.
Cô nghĩ, những thứ này nhất định sinh ra ảnh hưởng trong lòng anh.
Không muốn lúc cùng giường chung gối với anh mà trong lòng anh còn nghĩ đến người phụ nữ khác. Cho nên lựa chọn tách ra.
Đến đây bú sữa ha. Hoàn toàn khỏi cảm cúm, hai nhóc con cuối cùng cũng được bú sữa, cô cũng vui vẻ Nên để em gái tới trước, anh trai phải nhường cho em gái, biết không? Lục Khải Lâm cười nói, ôm lấy Đóa Đóa cho cô bé bú sữa.
Tiểu Thiên Thiên không buồn rầu hiểu chuyện khác thường, ngước mắt nhìn ma ma cho em bú sữa, cái miệng nhỏ nhắn chụt chụt phun ra nuốt vào .
Lục Khải Lâm cười lắc đầu với cậu nhóc, ngâm nga một bài hát thiếu nhi cho bọn trẻ nghe.
Lăng Bắc Diệp vào cửa thấy hình ảnh ấm áp của ba mẹ con, cô hơi kinh ngạc khi nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, Lăng Bắc Diệp đi tới bên nôi ôm Tiểu Thiên Thiên.
Cổ họng Lục Khải Lâm như bị chặn lại, anh không lên tiếng ôm Tiểu Thiên Thiên đi tới cửa sổ, tấm lưng kia nhìn có vẻ cô đơn, con ngươi hình như đang nhìn về phương xa, lại đang nghĩ tới Lam Khả sao? Lục Khải Lâm cau mày âm thầm nghĩ, trong lòng đau nhói.
Nhưng Lăng Bắc Diệp lại sợ cô ghét nhìn thấy anh nên mới đi tới cửa sổ, ngửi mùi sữa thơm trên người con trai, không suy nghĩ gì hết.
Thiên Thiên phải bú sữa rồi. Chỉ chốc lát sau cô đi tới lạnh nhạt nói, Lăng Bắc Diệp xoay người giao Thiên Thiên cho cô, thấy cô ôm con trai đi tới bên sô fa rồi cho bú sữa. Anh đi tới bên nôi của Tiểu Đóa Đóa, cúi người hôn mấy cái trên mặt con gái, có thể là bị râu của anh đâm vào, Tiểu Đóa Đóa cười Khanh khách.”
Sau khi hai nhóc đã ngủ, hai người ra khỏi phòng trẻ Anh về lấy quần áo, sau này sẽ ở lại ký túc xá của đồn cảnh sát. Anh nhìn bóng lưng của cô, chịu đựng trái tim chua xót, trầm giọng nói. Anh tôn trọng ý của cô, nhưng nếu như cô muốn ly hôn với anh, anh nhất định sẽ không đồng ý!
Được, em đi thu xếp giúp anh. Cô bình tĩnh nói rồi đi tới phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp cũng đi theo, thấy cô lấy một chiếc vali nhỏ từ trong tủ quần áo, anh chịu
đựng đau đớn chua xót trong lòng, chỉ có thể tiếp nhận. Là anh không tin lời cô nói hại Lam Khả, cũng tổn thương cô.
Có phải mang chăn đi không? Gần đây thời tiết đang lạnh, cô không biết chăn đệm ở ký túc xá của anh có đủ không.... Vừa xếp quần áo, vừa hỏi.
Không cần, anh tự mình làm! Anh tiến lên kéo cô ra, nhét loạn quần áo của mình vào trong vali, khép lại rồi xách đi. Trong lòng ít nhiều cũng hơi tức giận, giận cô tàn nhẫn với anh!
Anh đồng ý xa nhau nhưng sẽ không ly hôn, Lục Khải Lâm nếu như em cho rằng Lam Khả sẽ hủy hoại chúng ta, vậy thì tình yêu của em cũng không đủ sâu sắc! Lúc đi tới cửa, anh xoay người nhìn cô tức giận nói.
Đúng, không sâu sắc! So sánh với cô ấy thì em yêu anh không đủ sâu! Đây cũng chính là thứ em để ý! Cô kích động phản bác, trong lòng đau nhói, Lăng Bắc Diệp hừ lạnh nói cho cô biết không phải để so bì, cô lại còn ở đây để tâm vào chuyện vụn vặt của người đã chết!
Vậy thì em hãy tiếp tục so đo đi! Anh tức giận nói, xách vali ra khỏi phòng ngủ, nhìn phòng trẻ lại không đành lòng rời đi, bước vào trong phòng, đứng ở cửa nhìn căn phòng bọn họ đã tự mình trang trí, lòng tràn đầy chua xót.
Lần lượt ôm hai đứa bé một lát, sau đó anh đặt con xuống rồi rời đi.
***
Công việc vẫn bận rộn không thay đổi, Lăng Bắc Diệp sống ở đồn cảnh sát, phần lớn thời gian đều là nghiên cứu các vụ án lớn nhỏ. Thừa dịp thời gian Lục Khải Lâm đi thẩm mỹ viện, anh sẽ len lén về nhà nhìn con trai và con gái, mua cho hai nhóc con vài món đồ chơi, quần áo hay là giầy.
Đừng mua nhiều như vậy, trẻ con lớn rất nhanh, sẽ nhanh chóng không thể mặc được nữa…. Dì Tôn thầm thì, bà là người sống trong gia đình bình thường, đương nhiên sẽ cảm thấy lãng phí, nhưng chưa nói hết câu thì kịp thời dừng lại.
Lăng Bắc Diệp chỉ cười, thứ anh có thể làm cho các con ngoài những việc này thì cũng không còn gì khác. Anh cũng biết, thời gian này Lục Khải Lâm đi ra ngoài, cũng là để anh thuận lợi về nhà nhìn các con.
Chuyện của cậu và Khải Lâm tôi vẫn gạt mọi người ở nhà cũ....Cậu nói xem chuyện của hai người....Đã có hai cục cưng đáng yêu như vậy, còn có cái gì không thể giải quyết sao? Xa nhau mãi như vậy, tình cảm sẽ thật sự phai nhạt đấy! Dì Tôn ý vị sâu xa nói.
Lăng Bắc Diệp cười không lên tiếng, nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô cũng sắp về, anh phải đi.
Lái chiếc xe Jeep màu đen đi đến thầm mỹ viện cô thường hay lui tới, lặng lẽ ở trong góc nhìn cô cả người sáng lạn bước ra rồi lên xe, anh lẳng lặng nhìn một lúc lâu rồi mới rời khỏi.
Chương chình âm nhạc của đài giao thông phát một bài hát cũ, 《 bị quỷ ám》câu từ trong bài hát, đâm trúng tim anh: người khác hỏi tôi rốt cuộc em có chỗ nào tốt? Mà nhiều năm như vậy tôi vẫn không quên được?
Anh nhếch môi cười nhạt, anh cũng không biết tại sao vẫn không thể quên được, bất luận mấy năm nay cô lạnh nhạt với anh như thế nào, tổn thương anh như thế nào, anh đều không thể buông tay. Một Lam Khả làm sao có thể ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô đây?
Cô để ý, chẳng lẽ anh là một người máu lạnh vô tình, đối mặt với cái chết của Lam Khả mà vẫn có thể thờ ơ sao ?! Chẳng lẽ quên Lam Khả, muốn quên là có thể quên ngay sao? Như Dì Tôn từng nói, một mực tách ra như vậy thì tình cảm có sâu đậm hơn nữa, lâu ngày rồi cũng sẽ phai nhạt.
Cô có con trai có con gái làm bạn, có lẽ chẳng hề cảm thấy cô đơn thậm chí còn rất hạnh phúc, để cho anh một mình sống ở bên ngoài có nhà nhưng không thể trở về, cô đơn tịch mịch....
Nếu như là muốn trừng phạt anh thì cô đã làm được, đồng thời cũng làm tim anh rét lạnh.
***
Sống ở đồn cảnh sát một tháng, Lăng Bắc Diệp gầy đúng 5kg, lúc kiểm tra sức khỏe cân trọng lượng cơ thể bị không ít thủ hạ trêu ghẹo.
Buổi tối Lục Khải Chính gọi anh, hai người cùng đi ăn cơm “Nói đi tình hình hiện tại là sao, người hai nhà đều biết rồi? Lục Khải Chính uống ly rượu, trầm giọng hỏi.
Lăng Bắc Diệp cười cười “Em đã bị mọi người thay nhau thảo phạt! Mấy ngày nay, già trẻ nhà họ Lăng đều tìm anh, anh bị mắng không ít.
Tôi đã từng nói với cậu, không nên quá áy náy! Cậu cũng làm cảnh sát nhiều năm rồi, chuyện như vậy gặp còn ít sao? Hơn nữa, cậu với đồng chí Lam Khả thật sự.... Lục Khải Chính liếc anh, lại hỏi.
Anh cười vô vị, bị tất cả mọi người đều hiểu lầm cho là vậy, cũng chỉ nhiều hơn một người Em từng nói sẽ quên Lam Khả, cô ấy nói không có khả năng, không tin tưởng muốn tách ra, không cho phép trong lòng em có tạp chất dù là một chút.
Lăng Bắc Diệp nói xong, để đũa xuống, cầm ly rượu lên lại nhấp một hớp.
Lục Khải Chính nhíu mày “Tâm tư của phụ nữ chính là tinh tế như vậy, vừa kiểu cách vừa thích sạch sẽ! Tôi sẽ về nói rõ với nó, hai đứa tiếp tục như vậy thật không phải là chuyện tốt!” Lục Khải Chính Minh hiểu tâm tư của Lăng Bắc Diệp nói.
Đừng đi, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn bỏ chuyện kia xuống được, tình cảm của em với Lam Khả thật sự chỉ giống như anh em. Em chưa bao giờ có suy nghĩ sai lệch, cho dù nói thế nào cũng là lỗi của em, không nên không tin lời của Khải Lâm.... Cũng bởi vì quá thẳng thắn vô tư, cảm thấy Lục Khải Lâm suy nghĩ như vậy là bôi nhọ tình cảm anh em của anh và Lam Khả.
Được rồi! Đừng tự trách nữa! Tin rằng lúc đó không phải là cậu ngã xuống, dù là bất kỳ đồng nghiệp nào thì Lam Khả cũng sẽ làm như vậy! Lục Khải Chính lại nói.
Lăng Bắc Diệp gật đầu, đây là điều mà sau này anh đã tổng kết ra dựa vào phong cách làm việc trước sau như một của Lam Khả, bởi vì biết cô thích anh, hơn nữa thích sâu đậm như vậy nên mới càng tự trách hơn.
Vậy hôn sự của anh là khi nào? Không dễ dàng a, kháng chiến lâu dài rốt cuộc cũng nhận được thắng lợi cuối cùng! Cạn một ly! Lăng Bắc Diệp bưng ly rượu lên, chạm vào ly của anh nói, Lục Khải Chính cười cười “Chính là thứ tư tuần sau, hôn lễ rất đơn giản, đến lúc đó cậu nhất định phải có mặt cho tôi! Lục Khải Chính trầm giọng nói.
Lăng Bắc Diệp gật đầu nói, nhất định, nhất định.
***
Vừa mới mở cửa phòng ngủ ra liền thấy Lục Khải Lâm đang mặc lễ phục, đưa tay cố hết sức kéo khóa ở sau lưng, dường như không nhìn thấy anh đi vào, anh bước nhanh đến phía trước, vươn tay kéo lên giúp cô.
Người phụ nữ trong gương búi tóc mặc một bộ lễ phục dạ hội có ống tay, trang điểm nhẹ, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô Tốt không? Anh lạnh nhạt nói, mặt không chút thay đổi. Cô vẫn xinh đẹp phóng khoáng như cũ, thậm chí còn gợi cảm hơn cả trước kia, nhìn ra được cô đã sống rất tốt.
Cũng đúng, có hai đứa bé làm bạn chắc chắn tốt.
Cô gật đầu, khoác thêm một cái áo choàng da thú rồi cầm ví dạ tiệc lên. Lăng Bắc Diệp dẫn đầu ra cửa, Dì Tôn và một người giúp việc đã thu xếp xong cho hai đứa trẻ, chỉ chốc lát sau một nhà bốn người đã lên xe.
Trong hôn lễ, hai người biểu hiện rất ân ái không giống như trong lời đồn đại là đang sống riêng.
Đừng uống rượu! Thấy cô cầm rượu đỏ lên anh ngăn cản, quả quyết cầm ly nước trái cây đưa cho cô. Tim Lục Khải Lâm nhảy nhót, tiếp nhận ý tốt của anh, nhìn mặt mũi anh gầy đi rất nhiều mà đau lòng. Không biết một tháng nay anh trải qua như thế nào, chỉ nghe nói anh vẫn liều mạng làm việc giống như trước kia....
Hơn một tháng nay ngược lại cô sống rất thoải mái tự tại, hai đứa bé chính là một đôi hài hước mỗi ngày đều có thể chọc cười làm cô vui vẻ. Thỉnh thoảng đến văn phòng xem thử, buổi chiều lúc nhàn hạ sẽ hẹn bạn bè uống trà chiều, lúc gần tối sẽ đi thẩm mỹ viện làm thuỷ liệu pháp(**), cuộc sống cũng thanh thản dễ chịu.
Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới anh, nhớ tới Lam Khả thì cái gai trong tim sẽ đâm đau đớn, chỉ là rất nhanh đã bị cô coi thường.
Đêm nay hai người phối hợp rất ăn ý, cho dù là ở trước mặt người bên nhà mẹ đẻ hay người bên nhà chồng, biểu hiện cũng vô cùng tự nhiên, hòa thuận giống như lúc ban đầu. Lăng Bắc Diệp thừa cơ hội này ôm cô thỏa thích, thỉnh thoảng còn hôn cô ngay trước mặt người thân và bạn bè.
Đối với anh mà nói, những phúc lợi nhỏ nhoi hơn một tháng nay không nói được với cô mấy câu, đã là ân huệ rấ lớn....
(**)“Thủy liệu pháp” là sự kết hợp của nước với một số liệu pháp tắm có tác dụng chữa bệnh, giải độc tố, giảm căng thẳng, giúp da dẻ hồng hào… đang được ưa chuộng hiện nay.
/456
|