Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 347 - Nhận Ra Anh 2

/456


Có một số việc, thật sự người ngoài không thể chen vào được, sau khi Lục Khải Lâm xuống xe, Lục Khải Chính lấy thuốc ra hút, nhìn bóng dáng em gái đi từng bước vào trong đình viện. Nghĩ đến anh ở bên trong, trái tim Lục Khải Lâm rung động.

Cửa không khóa, ánh đèn màu vàng hắt ra, cô mới vừa tới gần cảm thấy ánh đèn này hơi chói mắt. Chớp chớp mắt rồi mới đi vào.

Người đàn ông mặc quần áo đen đưa lưng về phía cô. Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi này làm tim cô đập nhanh. Hồi tưởng lại bóng lưng ở hộp đêm ngày đó, lúc ấy đã cảm thấy chính là anh. Trong lòng có chút ê ẩm, đêm đó anh cũng hung hăng nắm cánh tay của cô, làm vết thương của cô bị rách.

Cũng ở cùng với người phụ nữ khác, suy nghĩ như vậy làm trong lòng cảm thấy không thoải mái có chút ghen tị.

Cảm giác cô đến gần, trái tim Lăng Bắc Diệp co quắp, trong tay còn đang nắm một túi tài liệu, đốt ngón tay không nhịn được mà nắm thật chặt, tim càng thêm quặn đau.

Anh A Diệp....” Cô mở miệng thì thào nói, anh vẫn còn sống tốt quá rồi. Nhưng lúc này cô không có dũng khí tiến lên ôm anh, cũng không còn tư cách đó. Một tiếng Anh A Diệp làm anh lòng chua xót, tim buồn bực.

Lăng Bắc Diệp chậm rãi xoay người, không đeo kính đen, vết sẹo đột nhiên xuất hiện trên gương mặt làm trái tim cô co quắp.

Hai người ngăn cách nhau bởi một bàn trà thủy tinh, trên bàn trà không có gì cả, Lăng Bắc Diệp để túi tài liệu màu lá cọ xuống bàn “Ly hôn đi!” Lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Mà đầu óc của cô lại bối rối ong ong, giống như có vô số con chim nhỏ đang hót, âm thanh không lớn nhưng làm cho người ta khó mà chịu được.

Hồi lâu cô mới khôi phục tri giác, ngước mắt nhìn anh mở miệng nói “Tại sao?” Lạnh nhạt hỏi ra ba chữ này, trong con ngươi lại tràn đầy khổ sở, theo lý thuyết anh cũng không biết cô bị người ta cường bạo. Nhưng tại sao anh nói muốn ly hôn?

Trái tim co quắp, anh bỏ qua sự đau đớn này “Đêm đó người cường bạo cô là tôi. Lục Khải Lâm, chúng ta kết thúc đi!” Đêm đó anh biết rõ hậu quả mình làm như vậy, nếu như cô biết người đó là anh,nhất định không thể tha thứ cho anh!

Vậy thì hoàn toàn kết thúc đi!

Anh không có tư cách sống chung với cô nữa, dù sao xa anh cô cũng sống rất tốt.

Cô giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, đầu óc càng mờ mịt hơn, khó có thể tin nổi nhìn anh, sau đó không ngừng lắc đầu “Không, anh lừa em....Không phải....Không phải....! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Tại sao anh có thể tổn thương em như vậy....” Cô thì thào nói, không chịu tin tưởng người nhục nhã cô lại chính là anh!

Câu hỏi của cô làm anh đau lòng, đúng vậy tại sao anh lại tàn nhẫn nhục nhã cô như thế? Cô là em gái Lâm Lâm của anh, là người từ nhỏ đến lớn anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay....Tại sao lại nỡ làm vậy? Nhưng chỉ có làm như vậy mới không phải nhìn thấy cô cười nói với người đàn ông khác....

Lại càng không cam tâm việc cô phớt lờ anh!

Đúng là tôi! Nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác đi thuê phòng, nên tôi muốn trả thù cô! Cứ làm như vậy, ly hôn đi chúng ta kết thúc. Cô muốn kiện tôi cũng được.” Bình nứt không sợ bể, anh lạnh nhạt nói, nhìn thấy vẻ mặt của cô vì khó có thể tin nổi mà đau khổ, trái tim không khỏi đau thắt lại.

Một người bị hủy dung, hút thuốc phiện thậm chí là một người đàn ông không có tiền đồ, còn có tư cách gì bù đắp cho người phụ nữ đã bị anh tổn thương! Anh không đứng lên, nếu như không phải bởi vì trách nhiệm với cha mẹ và các con anh đã sớm chết đi rồi.

Lăng Bắc Diệp anh…” Cô rống lên, trừng mắt nhìn anh khổ sở quát lên, âm thanh khàn khàn. Trái tim càng khổ sở, làm sao cũng không ngờ được người đêm đó hành hạ cô, nhục nhã cô, lại chính là anh!

Anh A Diệp của cô....

Lục Khải Lâm ly hôn đi, ai trong chúng ta cũng không rõ mình yêu người nào, tôi cũng không yêu cô như trong tưởng tượng của tôi. Bị quỷ ám mới nhớ mãi không quên cô, cố ý cưới cô, sau khi thực sự đạt được, cảm giác cũng không còn như vậy.” Anh bình tĩnh nói, cảm thấy mình có thể không thật sự yêu cô.

Nếu không thì đã không tổn thương cô như vậy.

Anh cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh, trước khi mất tích cô lạnh nhạt với anh như vậy, một mình anh ở đồn cảnh sát ăn cơm không đúng bữa, lúc bệnh đau bao tử phát tác sẽ nhớ tới cô, nhớ tới cô độc ác và không hiểu anh. Mang theo oán hận với cô mà rời đi.

Lời nói vô tình của anh làm lòng cô chua xót, nhìn mặt anh không chút thay đổi, con ngươi lạnh băng, đêm đó anh nói những lời thô bỉ nhục nhã cô, lúc này người đàn ông ở trước mắt giống như ma quỷ hủy hoại cô.

Cô có nên cảm thấy may mắn vì người cường bạo cô là anh không? May mắn không nổi, chỉ biết là hết rồi. Thật sự kết thúc rồi, cô hận không thể giết chết anh!

Tôi ly hôn! Tôi đồng ý ly hôn!” Cô gào to, tiến lên ngồi xổm xuống, đôi tay run rẩy hoảng loạn mở túi tài liệu, run rẩy lấy giấy tờ bên trong ra, cầm bút máy ở bên cạnh lên tìm chỗ ký tên, nhanh chóng ký tên của mình lên.

Lăng Bắc Diệp lạnh lùng nhìn một màn này, tim như bị dao cắt, trước kia chưa từng nghĩ tới sẽ buông tay cô, hôm nay....

Thật sự có một ngày như thế, có loại cảm giác trời long đất lở, hình như là tuyệt vọng. Trong nháy mắt thế giới biến thành màu đen. Khi cô viết xong chữ cuối cùng thì tờ giấy kia bị cô đâm thủng một lỗ.

Tôi chỉ muốn hai đứa bé!” Cô còn có con, không có người dàn ông tuyệt tình này thì vẫn còn các con.

Cho cô.” Nhìn cô khôi phục lại bình tĩnh đứng lên, anh lạnh nhạt nói. Cũng biết không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt.

Đêm đó tôi bị mẹ lôi đến yến tiệc, người đàn ông kia thừa dịp tôi uống say muốn....Lăng Bắc Diệp, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Lục Khải Lâm tôi không phải người đàn bà phóng túng dâm loạn như trong miệng anh nói! Tôi không đi kiện anh, coi như là bị chó điên cắn một cái! Tôi hận anh! Về sau đừng để tôi gặp lại anh!” Nhìn mặt của anh cô kiên quyết nói.

Đêm đó anh mắng cô là đồ đê tiện, là người phụ nữ dâm đãng, là người phụ nữ ti tiện có lỗi với chồng mình. Những thứ kia cô đều nhớ.

Lời của cô làm trái tim anh đau đớn, con ngươi chán nản nhìn cô “Hối hận sao? Anh không cần hối hận, bởi vì anh chưa từng tin tưởng tôi! Chúng ta tiếp tục sống cùng nhau thật sự cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Lăng Bắc Diệp tôi thật sự hận anh!” Cô run rẩy cắn răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.

Đối với cô mà nói, anh đối xử với cô như vậy, không chỉ là vô tình mà là không tín nhiệm cô, chà đạp lên tôn nghiêm của cô.

Cô nói xong bước ra cửa, anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô trái tim tràn đầy hối tiếc. Cũng biết rằng anh hoàn toàn mất đi cô là anh tự tay đẩy cô ra. Lăng Bắc Diệp đáng đời mày!

Bóng dáng của cô biến mất, ngực anh chợt giống như có hàng vạn con kiến đang cắn, nỗi khổ sở không thể quen thuộc hơn ập đến, toàn thân anh run rẩy đau đớn, sắc mặt bắt đầu trắng bệch chạy vào phòng ngủ.

Cửa phòng nặng nề đóng lại, anh dựa vào cánh cửa ngồi xuống, cầm sợi dây bên cạnh lên buộc vào hai mắt cá chân, sau đó sử dụng cả răng môi buộc chặt một tay, buộc vào một móc sắt trên vách tường bên cạnh. Đem mình buộc chặt chắc chắn lại, một tay để không nắm chặt thành nắm đấm, hết sức ẩn nhẫn cơn nghiện mà người thường không thể chịu nổi này.

Ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trên người, con ngươi trợn tròn gân xanh trên trán nổi lên, cắn chặt hàm răng.

Á....” Lúc này chỉ muốn có một túi bạch phiến xuất hiện trước mặt anh, để cho anh hút đủ!

Hàm răng đang run rẩy, miệng sùi bọt mép, trong phòng u ám anh giống như đang sống trong địa ngục, không được siêu sinh.

Lục Khải Lâm lên xe của Lục Khải Chính, Lục Khải Chính còn chưa kịp mở miệng, cô đã mở miệng trước “Bọn em ly hôn rồi anh, đừng khuyên em...em sẽ không tha thứ cho anh ta.” Cô thì thào nói, mặt không chút thay đổi.

Lục Khải Chính cau mày “Lâm Lâm em, cậu ấy… cậu ấy…

Vừa muốn nói Lăng Bắc Diệp bị nghiện, nhưng cuối cùng anh không nói ra, ảo não vỗ xuống tay lái, nổ máy rời đi.

***

Lăng Bắc Diệp rời khỏi Thủ Đô, đi đâu không ai biết. Lục Khải Lâm mang theo hai đứa bé rời khỏi ngôi nhà kia, cũng không trở về nhà họ Lục mà ở lại trong căn hộ mình mua. Người hai nhà ít nhiều cũng biết được chuyện của bọn họ, thủ tục li hôn của hai người tạm thời chưa xử lý được.

Cô không biết anh đi đâu, đang làm gì, dù sao cũng chưa từng thấy anh xuất hiện ở Thủ Đô.

Thật ra thì chỉ cần anh vẫn còn sống, sống tốt là được. Thời gian trôi đi cô lại cảm thấy may mắn, người đêm đó cường bạo cô là anh. Nhưng cũng bị sự vô tình và không tin tưởng của anh tổn thương triệt để, ly hôn đi cứ như vậy....

Nhưng tại sao trái tim vẫn đau khi vô tình hay cố ý nhớ tới anh?

Lục Khải Chính thấy em gái nghĩ thoáng như vậy, một mình mang theo hai đứa nhỏ sống vẫn rất tốt cũng không nói cho cô biết Lăng Bắc Diệp một mình trốn đi để cai nghiện, huống chi, Lăng Bắc Diệp cũng không cho anh nói.

À, bí văn rồi !” Lúc Lục Khải Chính đi vào thư phòng thì thấy bà xã đang buồn bực cào tóc, ngửa mặt lên trời kêu rên. Anh nhếch môi, tiến lên ôm cô từ phía sau “Đừng viết nữa, ngủ đi....” Cắn cắn dái tai của cô, anh nỉ non nói.

Không được! Không phải ngày mai ra ngoài đi chơi sao? Tối nay không viết xong mai làm sao cập nhật được! Đi đi…. đừng động tay động chân!” Bàn tay tà ác của người đàn ông đã mò vào trong cổ áo cô, Nhan Tịch vỗ mu bàn tay của anh, tức giận nói.

Vậy còn bao lâu nữa?” Người nào đó bất mãn, chơi chơi đùa viên trân châu trước ngực cô, vừa xoa nắn hỏi. Hiếm khi được nghỉ phép mà cô còn muốn viết văn, Lục Khải Chính rất bất mãn.

Em bí từ rồi, anh đi ra ngoài để cho em cẩn thận suy nghĩ xem viết như thế nào!

Bụp!” Chân của người đàn ông bá đạo đá vào công tắc của máy chủ, lập tức ôm người phụ nữ nhỏ bé vác về phòng ngủ. Nhan Tịch đấm đá một trận, nhưng không chống lại được sức mạnh của Lục Khải Chính, bị anh nặng nề đè ở phía dưới.

Anh thật sự không biết A Diệp đi đâu à? Bọn họ thật sự phải như vậy sao? Ông xã hay là anh giúp bọn họ đi, nếu không em không biết nên viết tiếp như thế nào…” Đang trong màn dạo đầu mà cô gái nhỏ đột nhiên nói ra hàng loạt vấn đề, Lục Khải Chính ảo não ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, bất mãn trừng mắt nhìn cô “Trước khi anh giúp bọn họ, anh phải làm cho em không xuống giường được đã!” Lục Khải Chính hừ lạnh một tiếng, eo ếch nặng nề dùng sức một cái....

Người phụ nữ động tình thét chói tai....

Nửa đêm người phụ nữ len lén ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách gọi điện thoại đi ra ngoài “Khải Lâm, là chị…

Lục Khải Lâm vẫn chưa ngủ nghe thấy âm thanh của Nhan Tịch, cau mày “Sao vậy?

Khải Lâm, vừa rồi chị nghe Lục Khải Chính nói, A Diệp cậu ấy…. cậu ấy thật ra đã bị dính nghiện rồi....Hiện tại một mình đang ở nơi khác, khổ sở cai nghiện đấy....” Nhan Tịch nhỏ giọng nói, vừa rồi là cô dùng sắc đẹp dụ dỗ Lục Khải Chính mới hỏi ra được.

Lời của Nhan Tịch làm lòng Lục Khải Lâm quặn đau, cũng không thể tin nổi, tại sao anh lại hút thuốc phiện? Anh là cảnh sát mà!

Nếu như em vẫn yêu cậu ấy thì đi tìm cậu ấy đi, cậu ấy nhất định đã vô cùng đau khổ rồi!” Nhan Tịch lại nói, thở dài trong lòng chỉ chốc lát sau cúp điện thoại. Để lại một mình Lục Khải Lâm ngơ ngác ngồi đó, trong lòng đau đớn nước mắt ào ào rơi xuống.

***

A…Hí…” Trong một căn phòng trống rỗng không có gì cả, giờ phút này Lăng Bắc Diệp đang chịu đủ hành hạ của cơ nghiện, một tay anh bị còng lại, một tay nắm chặt trên đất, ngón tay ma sát với mặt đất đến nỗi máu thịt be bét, sắc mặt trắng bệch miệng sùi bọt mép.

Cảm giác mình dường như sắp chết đi, toàn thân co quắp, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn không có lý trí, không có năng lực suy tính, một tay hung hăng nắm trên mặt đất, mười ngón tay đau đớn bứt rứt dường như lại có thể làm cho anh dễ chịu hơn rất nhiều.

A… Lâm Lâm… Đóa Đóa… Thiên Thiên....” Đấu tranh với ma quỷ trong cơ thể, anh khổ sở kêu tên của bọn họ, nước mắt chảy xuống. Trong đầu cũng tưởng tượng ra hình ảnh cuộc sống hạnh phúc của bọn họ, cảm thấy mình giống như là tội phạm sống trong địa ngục đang kéo dài hơi tàn.

Từng giọt mồ hôi lớn từ trên vết sẹo kia rơi xuống, anh khổ sở kêu rên, âm thanh kia thê lương cuối cùng hôn mê bất tỉnh....

Anh, anh nói cho em biết, anh ấy ở đâu?!” Lục Khải Lâm tìm Lục Khải Chính hỏi. Chỉ biết anh cả nhất định biết anh ở đâu, tìm rất nhiều cuộn phim liên quan đến cai nghiện, nhìn những người bị cơn nghiện hành hạ khổ sở không chịu nổi, cô lại nhớ tới Lăng Bắc Diệp khó nhịn được đau lòng.

Lục Khải Chính ngước mắt nhìn cô “Em xác định vẫn để ý tới cậu ấy?” Hy vọng cô không phải vì thương hại Lăng Bắc Diệp mà đi tìm cậu ta, nếu như vậy Lăng Bắc Diệp cũng không cần.

Anh! Làm sao có thể không quan tâm? Anh nói cho em biết đi, mặc kệ kết cục như thế nào, em chỉ muốn yêu thương anh ấy thật sự một lần....” Đây cũng là thứ cô từng tiếc nuối, cũng là thứ cô nợ anh, Lục Khải Lâm run giọng nói, Lục Khải Chính yên tâm gật đầu.

Lục Khải Lâm đưa hai đứa nhỏ cho mẹ chồng chăm sóc, còn mình thì mang hành lý theo anh cả Lục Khải Chính đi tìm Lăng Bắc Diệp.

Anh và Lão Lăng đã khuyên cậu ấy đến trại cai nghiện nhưng cậu ấy không đi. Em cũng biết lòng tự trọng của cậu ấy, trại cai nghiện không khác gì ngồi tù cả!” Dọc đường đi Lục Khải Chính vừa lái xe vừa nói.

Cô gật đầu “Vậy anh ấy có thể dựa vào bản thân để cai nghiện không?”

Thời gian cậu ấy hút thuốc phiện không dài lắm, cái này phải dựa vào ý chí của cậu ấy, lúc cơn nghiện phát tác cậu ấy sẽ mất lý trí, Lâm Lâm tốt nhất khi cậu ấy lên cơn nghiện em hãy khóa cậu ấy lại, nếu không sẽ làm em bị thương!” Lục Khải Chính lại nói.

Cô gật đầu, giờ phút này cô chỉ muốn nhìn thấy anh càng sớm càng tốt.

Sau khi Lục Khải Chính đặt hành lý của cô xuống, chỉ một căn biệt thự nhỏ cách đó không xa, để cho cô tự mình đi tìm anh.

Cô xách theo hành lý đi về phía căn biệt thự gần núi kề sông, không khí trong núi trong lành cảnh sắc hợp lòng người, là một nơi đi nghỉ rất tốt. Xách theo vali, trước khi đến được biệt thự thì đầu đã đầy mồ hôi, vẫn chưa đến gần đã thấy một người đàn ông áo đen ngồi bên bờ hồ xanh biếc cách đó không xa....

Lòng chua xót, đứng ở đó có chút luống cuống, không biết lát nữa gặp anh thì nên nói thế nào.

Một con cá chép không to không nhỏ được câu lên, lúc người đàn ông ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy người phụ nữ xách vali đứng đối diện với hồ....

/456

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status