Edit: Thiên Kết
Quách Mạn chỉ cảm thấy phía sau có một người đàn ông cầm súng đang đuổi theo bọn họ, trong tình thế nguy cấp, cái khó ló cái khôn, cô tách ra khỏi trưởng thôn, chạy về phương hướng khác, còn cố tình tạo ra tiếng động, để thu hút sự chú ý của đối phương, bảo vệ cho trưởng thôn về nhà an toàn.
Bụng một hồi quặn đau, co rút nhanh chóng, rồi lại có cảm giác ấm áp của máu tươi chảy ra, cô đưa tay lên che bụng, nhưng bước chân cũng không chậm lại, tiếp tục nhanh chóng bỏ chạy, có mấy lần lảo đảo thiếu chút nữa là ngã xuống.
“Cô không chạy thoát được đâu, haha.” Phía sau có người đột nhiên la lớn, trong lòng Quách Mạn càng sợ hơn, trong khu rừng đen như mực, cô căn bản không biết nên chạy về đâu.
“Á.”, dưới chân trơn trợt, cả người ngã xuống, cô vì bị đau mà la lên. Nhưng chỉ được một lát liền rơi vào hôn mê.
***
“Báo cáo. Cô giáo Quách Mạn đã mất tích.” Sau khi chiến dịch kết thúc, ánh mặt trời dần dần lộ diện, một chiến sĩ vội vàng báo cáo.
Lúc này, cả Lăng Bắc Triệt cùng với những người lính đặc công kia nữa là bảy người đều chạy tới, từ xa Lăng Bắc Triệt đã nghe thấy lời nói của người lính này, trong lòng vô cùng bất an, anh bước vội lên phía trước: “Tại sao lại mất tích?”, rồi lớn tiếng quát.
Lăng Bắc Triệt nghe người lính kể lại tình hình trước khi Quách Mạn mất tích, sau đó nghe được những lời bàn tán của người dân thì biết được có khả năng Quách Mạn đã bị bắt. Lăng Bắc Triệt, con người lạnh lùng, lâm nguy không loạn, vậy mà lúc này cũng trở nên luống cuống sợ hãi, thế lực của bọn chúng bị anh triệt hạ không ít, anh sợ bọn chúng sẽ trút giận lên đầu Quách Mạn.
“Báo Đen, Báo Đất. Hai người các cậu lập tức đi dò la tin tức.” Lăng Bắc Triệt mở miệng phân công.
“Rõ.”, hai người nói xong liền rời đi, sắc mặt Lăng Bắc Triệt chưa bao giờ khó coi như bây giờ, các thành viên khác trong doanh trại bộ đội đặc chủng đều hiểu, bởi vì đó là vợ của anh. Lòng da của bọn thổ phỉ kia độc ác như thế nào bọn họ đều biết: “Báo Hoang Dã, chúng em nhất định sẽ cứu chị dâu an toàn trở ra.” Báo Tuyết vỗ vỗ bả vai Lăng Bắc Triệt, nhỏ giọng an ủi.
Lăng Bắc Triệt không lên tiếng, gật đầu một cái: “Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.” Lăng Bắc Triệt nói xong, hướng về phía bên ngoài doanh trại đi tới nhìn về phương hướng của kẻ địch, trong đầu anh đều là vẻ mặt trắng bệch ngày hôm qua của Quách Mạn, trong lòng tràn ngập yêu thương.
“Sẽ không có chuyện gì, anh nhất định sẽ không để cho em gặp chuyện gì.”, anh thì thầm, trước tới giờ anh chưa từng mất khống chế như lúc này. Thì ra, bất kể anh luôn tỉnh táo như thé nào, lâm nguy có không loạn nhưng cũng sẽ có lúc mất khống chế. Giờ phút hoảng hốt, lo lắng như này làm cho anh hiểu, Quách Mạn đã không chỉ là người mà anh quan tâm, đó còn là một loại tình yêu không cách nào cắt đứt được.
Vừa nghĩ tới giờ phút này công có thể sẽ bị uất ức, hoặc có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, trái tim anh dường như bị dao cắt.
“A.”, bị nước lạnh làm cho tỉnh, Quách Mạn hét lên một tiếng rồi mở mắt, nhìn thấy mấy người mặc quần áo màu đen, thân thể cao lớn, trong tay cầm súng lục thì trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hai cánh tay của cô bị trói, treo ngược lên, nước lạnh từ trên mặt chảy xuống, bụng vẫn còn đau, cô giãy dụa nhưng không thoát được: “Tại sao các người bắt tôi?”, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn nhưng cô hoảng sợ, lớn tiếng quát.
“Ha ha.”, câu hỏi của cô làm cho mấy người đàn ông ngoại hình hung hãn này cười lạnh, một người trong đám đó tiến lên, trong tay còn cầm một con dao găm sắc bén, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên khuôn mặt cô: “Mày chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với chúng tao, chúng tao sẽ không động vào mày, nếu không….”, người đàn ông uy hiếp nói.
Quách Mạn nghĩ thầm, chỉ có ma quỷ mới phối hợp với mấy người. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, cô cảm giác không thể đối chọi lại với bọn chúng, nếu chọc bọn chúng, kết quả của bản thân…..
“Tôi là một cô gái yếu đuôi, làm sao có thể phối hợp với các người?”, cô nói năng thỏa đáng.
“Mày chỉ cần trả lời thẳng thắn mấy vấn đề của chúng tao là được.”, người đàn ông kia lạnh lùng nói, lưỡi dao lạnh lẽo vỗ vỗ lên gò má cô, Quách Mạn không dám cử động, cảm giác chỉ cần mình hơi động đật thì lưỡi dao sắc bén kia sẽ cứa vào da mặt cô.
Không cần biết cô có đồng ý hay không, đối phương đã lên tiếng.
“Tao hỏi mày, Báo Hoang Dã đội trưởng đội đặc công có quan hệ gì với mày?”, người đàn ông có bộ dáng lỗ màng hỏi nhỏ.
Trong lòng Quách Mạn căng thẳng, đầu óc bối rối, không biết tại sao bọn họ lại biết cô cùng với Lăng Bắc Triệt có quan hệ: “Quan hệ gì? Đương nhiên là bộ đội cùng nhân dân rồi. Quan hệ máu thịt.”, Quách Mạn cất giọng, vô cùng kiên định mà nói, trong đó còn mang chút ít tự hào.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa. Có người của chúng tao từng gặp gặp hai đứa mày tình tứ ở bãi đất trống.”
“Ha ha.”
“Không sai. Nhất định là có tư tình.” Những tên khác cười ồ lên, trong lòng Quách Mạn vô cùng tức giận: “Tùy các người, muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không biết anh ta.”
“Bốp.”, lời nói của cô vừa dứt, một bàn tay to lớn của đàn ông đã rơi xuống, hắn ta tát cô một cái, gương mặt cô nhất thời đau rát. Một hồi đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa đã hôn mê.
“Ông đây trước giờ không ra tay với phụ nữ, mày chính là người đầu tiên. Mau thành khẩn đem lai lịch của Báo Hoang Dã nói ra, ở doanh trại nào, mau khai rõ ràng ra. Nếu không tao sẽ một phát bắn chết mày.”, tên đàn ông kia độc ác nói, Quách Mạn chịu đựng sự bỏng rát trên khuôn mặt, tai ù, cô nuốt máu tanh trong miệng xuống.
Những tên này nhất định là muốn báo thù Lăng Bắc Triệt, cô làm sao có thể nói ra: “Tôi thật sự không biết.”, cô kiên định nói: “Anh, khụ khụ các người có giết tôi, tôi cũng không biết lai lịch của anh ta.”
“Roạt.”, lời nói của cô vừa hết, thì dao găm trên tay tên đàn ông trượt trên áo cô một cái, áo sơmi nhuộm vết bẩn vì vậy mà mở toang, làm lộ ra da thịt trắng noãn bên trong.
Trong lòng Quách Mạn kinh sợ, cảm giác như mình phải đối mặt với kiếp bạn đáng sợ, trái tim vô cùng đau đớn, giờ phút này toàn thân cô vô cùng đau nhức, sống không bằng chết. Nhưng, nghĩ đến Lăng Bắc Triệt, nhưng thứ đau đớn cùng khuất nhực này cũng không tính là gì.
“Rốt cuộc có nói hay không? Mấy người anh em chúng tao đã nhịn rất lâu rồi. Xem da thịt mềm mại của mày, chắc là ở thành phố lên phải không?” Tên đàn ông bỉ ổi quan sát ngực của cô nói. Quách Mạn lúc này chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Tôi thật sự không biết.”
“Roạt.”
“A súc sinh. Đừng đụng vào tôi.”, quần áo của cô lúc này hoàn toàn bị cắt rách, áo ngực màu trắng bên trong lộ ra hoàn toàn, giày vải trên chân cũng bị rơi ra, một tên đàn ông nắm lấy được chân cô, một tên đàn ông khác cũng tiến lên muốn cởi quần cô xuống.
“Đừng, cứu mạng, cứu mạng.”, cô rống to, nước mắt vì sợ hãi mà cũng rơi xuống. Lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện nhục nhã như vậy.
“Mẹ mày. Thật đen đủi.”, tên đàn ông thấy máu trên quần lót cô thì tức giân mắng. Khi đang có hứng thú với một người phụ nữ mà thấy cảnh tượng như thế này nhất định sẽ cảm thấy mất hứng. Trong lòng Quách Mạn khẽ thở phào một cái, thiếu chút nữa cô đã quên mình vẫn còn kinh nguyệt, như vậy, những tên đàn ông này sẽ cảm thấy chán ghét? Sẽ không đụng vào cô nữa chứ?
“Pằng pằng.”
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng súng, những tên đàn ông trong này đều giật mình, vội vàng cầm súng, chạy ra bên ngoài, một tên trong đó cởi trói cho Quách Mạn, không để cho cô giãy dụa, kéo cô đi ra bên ngoài, Quách Mạn bị không chế tay, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy lưng quần của mình, cô sợ bộ dạng chật vật này sẽ bị Lăng Bắc Triệt hay chiến hữu của anh nhìn thấy…..
Trong lòng tràn đầy uất ức, chua xót cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Quách Mạn, mình không thể liên lụy đến anh ấy, dù có chết cũng không thể. Cô tự nhủ trong lòng mình như vậy, không thể để cho Lăng Bắc Triệt khó xử, anh là quân nhân, sẽ luôn lấy đại cục làm trọng, cô không thể liên lụy anh.
Cô bị kéo ra bên ngoài, ở cách đó không xa, lính đặc công đã mai phục sẵn: “Báo Hoang Dã đội đặc công. Chúng mày nghe rõ cho tao. Chúng mày muốn cô ta còn sống thì mau đầu hàng đi.”, một số tên đàn ông trong nhóm đó đã đổi súng máy, làm cho Quách Mạn kinh hãi chính là bọn chúng còn có rất nhiều người, mười mấy tên cầm súng máy canh giữ ở hàng rào.
Quách Mạn cảm thấy lực lượng của bọn chúng so với Lăng Bắc Triệt còn nhiều hơn.
Trong bụi cỏ có một bóng dáng màu ô-liu đứng lên, thân hình kia chỉ cần nhìn thoáng qua Quách Mạn cũng nhận ra đó là Lăng Bắc Triệt. Trên đầu anh mang mũ cối, trên mặt hóa trang từng vệt, trong tay cầm ống nhòm, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Chúng tao sẽ không đầu hàng. Ông đây cũng nhắc nhở chúng màu, thức thời mà đem người phụ nữ kia thả ra. Nếu không, ông đây sẽ lập tức cho chúng mày đi chầu diêm vương.” , Lăng Bắc Triệt lạnh lùng hướng về bọn chúng kiên định nói, cái giọng nói bá đạo này làm cho Quách Mạn sùng bái.
Giờ phút này, cô có chết cũng có cảm giác vinh quang.
Khi Lăng Bắc Triệt đang nói chuyện có hai người lính nhắm ngay vào tên thổ phỉ đang khống chế Quách Mạn, bọn họ chỉ sợ tên này đột nhiên manh động, sẽ làm tổn thương đến con tin.
Hai người này len lén núp sau lưng bọn thổ phỉ, tính toán dùng phương thức giương đông kích tây làm nhiễu loạn sự chú ý của bọn chúng, nhưng sau lưng bọn thổ phỉ thì rất gần gường biên giới, nếu như bọn chúng muốn sẽ rất dễ dàng trốn thoát, không thể đem bọn chúng bắt trọn một mẻ.
Giờ phút này, quan trọng nhất là giải cứu con tin, coi như hôm nay người bị bắt không phải là Quách Mạn mà chỉ là một người dân bình thường, bọn họ cũng sẽ tới cứu.
Báo Tuyết cùng Báo Đất sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì Báo Tuyết ra dấu “321”, sau đó cùng nhắm vào một tên thổ phỉ nổ súng, đồng thời hạ gục kẻ địch, chỉ trong nháy măt đã nát sọ. Lúc này trên bầu trời vang lên tiếng máy bay trực thăng.
Thừa dịp bọn thổ phỉ hoảng loạn, Quách Mạn vội vàng chạy về hướng của Lăng Bắc Triệt, Lăng Bắc Triệt cũng chạy tới, hướng về phía cô la lớn: “Cẩn thận.”, có người nhắm vào Quách Mạn mà nổ súng, thân thể Lăng Bắc Triệt chợt bay ra đem cô ôm trọn phía dưới, đồng thời anh cũng nhận lấy một khẩu súng của đồng đội, chĩa về phía kẻ địch mà nổ súng.
Một phát đạn đã tiêu diệt kẻ địch, cặp mắt sắc bén như chim ưng của Lăng Bắc Triệt toát ra vẻ lạnh lùng, những tên thổ phỉ còn lại đều đồng loạt hướng về phía biên giới mà chạy trốn.
Làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, lúc này nhìn thấy một chiến sỹ đặc công từ máy bay trực thăng nhảy dù xuống, trong ngực anh ta ôm súng trường, hướng về phía những tên thổ phỉ đang chạy thục mạng mà nổ súng.
Tôn Đại Phi.
Lăng Bắc Triệt cảm giác đó là Tôn Đại Phi, khẩu súng, cùng tư thế anh tuấn này.
Nội tâm vô cùng kích động cùng vui mừng…
“Khụ khụ”, người ở bên dưới ho khan, Lăng Bắc Triệt vội vàng lật người: “Mạn Mạn”, giọng anh run rẩy, nhìn một thân nhếch nhác, quần áo xốc xếch của Quách Mạn, anh vội vã cởi quân trang trên người, phủ lên cho cô.
“Không sợ………Không sợ.”, anh thì thào nói, đôi môi đang run rẩy.
“Đau……Đau quá….”, hô hấp của Quách Mạn yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, đẩy nước mắt, cô nhếch nhác nhìn anh, sau đó, an tâm nhắm mắt lại.
“Quách Mạn.” Lăng Bắc Triệt rống to, ôm cô vào trong ngực, đứng lên.
Lúc này, Tôn Đại Phi đã đem tất cả những tên thổ phỉ chạy trốn tiêu diệt sạch, máy bay trực thăng cũng chưa hạ cánh, Tôn Đại Phi đã nhảy lên rời đi. Lăng Bắc Triệt ôm Quách Mạn trong ngực, nhìn theo hướng máy bay rời đi, đưa tay chào kiểu quân lễ.
Trên trực thăng, Tôn Đại Phi đeo kính đen lên, không nhìn bên ngoài cửa sổ, ngồi im lặng, làm như hôm nay anh ta chưa từng tới nơi này.
***
Khi Quách Mạn tỉnh lại thì thấy xung quanh là một màu trắng mịt mờ, truyền vào mũi là mùi thuốc khử trùng, cô mở mắt thì thấy có bóng người chuyển động.
“Đồng chí, cô tỉnh rồi?” Một nữ y tá mặc quân trang, dịu dàng hỏi.
Đôi môi Quách Mạn tái nhợt khô nứt, sau khi ý thức hồi phục, cô mới phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện, đầu óc vô cùng mơ hồ, cổ họng thì rất khô.
“Đồng chí, đây là bệnh viện nào?”, chẳng lẽ mình đã bị đưa về Thủ đô? Lăng Bắc Triệt đâu? Quách Mạn âm thầm suy nghĩ rồi suy yếu hỏi.
“Đây là bệnh viện quân đội ở thành phố T, Trung tá Lăng nhờ tôi nói với cô, muốn cô cứ an tâm nghỉ ngơi, anh ấy sau khi xong việc sẽ tới thăm cô.” Y tá nói.
Nghe nói mình đang ở thành phố T, trong lòng Quách Mạn chợt nhẹ nhõm, vẫn còn ở Vân Nam, chưa rời khỏi đây là tốt rồi, dù thế nào thì cô cũng kiên trì muốn ở đây hoàn thành công việc dạy học. Nhớ tới những chuyện trước đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Quách Mạn ở bệnh viện một ngày, thân thể cũng hồi phục rất tốt, những đau nhức kia cũng đã biến mất, ngoại trừ kinh nguyệt vẫn còn hành hạ cô, cùng những vết thương trên cổ tay khi cử động vẫn đau. Nửa đêm, Lăng Bắc Triệt lặng lẽ bước vào phòng bệnh của cô, ngồi xuống bên cạnh giường, anh nhẹ nhàng mở đèn ở đầu giường, nhìn gương mặt thon gầy tái nhợt của cô, trong lòng anh tràn đầy đau xót.
Quách Mạn mở mắt ra, thật ra thì từ khi anh đi vào, nắm tay cô, cô đã tỉnh.
“Sao bây giờ anh mới tới.” giọng nói oán trách nho nhỏ, cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, mũi cũng trở nên ê ẩm, muốn khóc. Lăng Bắc Triệt cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi khô nẻ của cô, Quách Mạn cũng không nhịn được mà hôn đáp lại, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nghĩ tới bản thân thiếu chút nữa nhìn thấy anh mất mạng, Quách Mạn hôn anh càng sâu, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Lăng Bắc Triệt cũng giống như vậy, nhớ tới chỉ một chút xíu nữa mà mất đi cô, nụ hôn của anh càng mạnh mẽ hơn, anh ôm cô vào trong ngực, nụ hôn càng mạnh bạo hơn, Quách Mạn cảm thấy ngạc nhiên. Nước mắt rơi xuống, môi Lăng Bắc Triệt ở trên đôi môi khô nứt của Quách Mạn liếm liếm, giống như muốn làm dịu đi sự khô cằn này.
“Ưm…”, anh rốt cuộc cũng buông tha cô, ánh mắt cô mông lung nhìn anh.
Đôi tay cô chạm vào gương mặt anh: “Thật xin lỗi, thiếu chút nữa đã để cho bọn chúng thấy hết.” giọng nói Quách Mạn khàn khàn. Lăng Bắc Triệt tì trán lên trán cô: “Em nói cái này làm gì? Em cho rằng anh sẽ ghét bỏ em? Quách Mạn, em nhớ cho rõ, mặc kệ là thời điểm nào thì bảo vệ tính mạng cũng là điều quan trọng nhất.” anh trầm giọng nói.
“Người nên nói xin lỗi chính là anh…anh là chồng mà lại để cho em chịu uất ức lớn như vậy.” Lăng Bắc Triệt lên tiếng, trong lòng tràn đầy tự trách.
“Không được nói như vậy. Không phải lỗi của anh.” Quách Mạn vội vàng phải bác,
“Là anh không thể bảo vệ emh tốt, không cho em cuộc sống an nhàn, tới nơi này chịu khổ……Anh thật sự có lỗi với em.”, làm vợ một lính đặc công vốn đã vô cùng uất ức……mà cô còn phải chịu đựng nhiều như vậy.
“Lăng Bắc Triệt. Anh muốn làm cho em tức giận sao? Đây là lựa chọn của em. Gả cho anh cũng là lựa chọn của em. Em không hối hận.”, cô lạnh lùng nói, cũng không muốn anh áy náy. Làm vợ anh rất cực khổ, nhưng không phải là cô cam tâm tình nguyện sao?
Mấy ngày nay, Quách Mạn cảm giác mình còn yêu anh nhiều hơn so với lúc trẻ, khi trẻ tình yêu dành cho anh chỉ là loại tình cảm si mê của nữ sinh, căn bản không có hiểu rõ con người Lăng Bắc Triệt. Hiện tại, cô đã hiểu rõ anh, phát hiện ra anh hiện tại vô cùng đáng giá để cô yêu.
Trong lòng anh ôm chí lớn. Làm vợ của anh, cô không thể yêu cầu anh giống như những người đàn ông bình thường, yêu thương cưng chiều cô, cô chỉ mong trong lòng anh chỉ có một mình cô là đủ rồi.
Lăng Bắc Triệt nghe lời cô nói……., trong lòng lại càng yêu thương cô hơn, anh không ngừng hôn cô: “Mạn Mạn, anh yêu em.”, anh không nhịn được mà thổ lộ, lời nói vừa ra khỏi miệng, ngay cả anh cũng ngơ ngẩn. Nếu như nói, lúc trước kết hôn là vội vàng, có mục đích, hiện tại, anh đã thật sự yêu cô.
Người phụ nữ dũng cảm, lương thiện, kiên cường. Thời gian bọn họ ở chung không nhiều, nhưng cô lại dần đần đi vào lòng anh, trở thành máu thịt, sinh mệnh anh.
Sau khi cưới, cô chưa từng oán trách anh, mà chỉ có quan tâm, thấu hiểu.
Anh không hối hận khi cưới cô, mà còn cảm thấy may mắn.
Quách Mạn giật mình, ngơ ngác nhìn anh, trong con ngươi dâng lên nước mắt, đây là lần đầu tiên Lăng Bắc Triệt nói với cô ba chữ này, chân chính nghe được, rất cảm động. Cô chu miệng, không nhịn được mà khóc lên.
Nước mắt rơi xuống, Lăng Bắc Triệt giữ chặt ót cô, đau lòng cười cười: “Không được phép cảm động quá.”, anh nhỏ giọng ra lệnh, khóe miệng cũng cười.
Quách Mạn nức nở một lúc lâu rồi mới từ tỏng ngực anh ngẩng đầu lên: “Em đói rồi.”, cứ tưởng rằng cô sẽ nói lời gì đó cảm động như: “Em cũng yêu anh.”……, lại không nghĩ được cô sẽ nói như vậy, Lăng Bắc Triệt dở khó dở cười.
“Anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em.”, anh nói xong đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Sau khi anh đi, cô mừng rỡ cười ra tiếng lại sợ y tá phát hiện nên trốn vào trong chăn cười trộm. Lăng Bắc Triệt nói yêu cô, anh yêu cô thật rồi.
Điều này làm cho cô không thể không kích động.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Quách Mạn vội vàng ngồi dậy, ra vẻ bình tĩnh, Lăng Bắc Triệt đi vào mang theo một hộp cơm. Quách Mạn ngửi thấy mùi thơm liền liếm liếm môi. Lăng Bắc Triệt mang bàn cơm trên giường mở ra, đem toàn bộ thức ăn bày ra.
Có bánh bao hấp, có cháo, có thức ăn rất phong phú, hơn nữa còn là phần ăn cho hai người.
Trong phòng bệnh ấm áp, hai người ngồi trên giường bệnh ăn khuya, hết sức ấm áp.
“Há mồm, em đút cho anh ăn.” Quách Mạn múc một thìa canh, hướng về phía miệng của Lăng Bắc Triệt, anh há mồm thì một miếng bánh bao được nhét vào, anh phồng má mà nuốt xuống. Quách Mạn cười cười: “Miệng anh ghê gớm thật.”, cô tinh nghịch nói.
Lăng Bắc Triệt múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, cô há mồm nuốt xuống.
Hai người cứ như vậy mà ăn trong hạnh phúc. Điều làm cho cô vui nhất chính là đêm nay Lăng Bắc Triệt không có đi. Anh chỉ đơn giản rửa mặt, rồi nằm trên giường bệnh của cô, Quách Mạn không kịp đợi chờ mà đã tiến sát vào lồng ngực anh.
Lăng Bắc Triệt ôm đầu cô sờ sờ: “Ngày mai cùng anh trở về Thủ Đô đi.” Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói. Quách Mạn nghe xong, trong lòng kinh ngạc: “Em không muốn về.”, cô mạnh mẽ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra khỏi lồng ngực anh.
“Quách Mạn, em không nghe anh sao? Anh sẽ liên hệ để bọn họ điều giáo viên nơi khác tơi đây.”
“Lăng Bắc Triệt. Tại sao anh lại ích kỷ như vậy? Giáo viên khác tới không nguy hiểm sao? Chúng ta không thể như vậy. Em hiểu anh lo lắng vì muốn tốt cho em, nhưng em cũng có chủ kiến của mình.” Quách Mạn nói, giọng nói cũng nhu hòa đi.
Lăng Bắc Triệt tức giận xoay người, không để ý đến cô nữa, Quách Mạn vội vàng ôm lấy lưng anh, cánh tay cũng vòng qua hông: “Ông xã, em biết anh yêu em, lo lắng cho em.”, cô làm nũng nói, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Lăng Bắc Triệt cũng không lên tiếng, cũng biết mình đang ích kỷ, đây vốn không phải là tác phong của anh, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô.
“Ông xã…..Anh đừng giận nữa, chưa tới tám tháng nữa em sẽ về rồi, đến lúc đó, cái gì em cũng nghe theo anh.”, Quách Mạn nặng nề nói, bàn tay từ phía sau trượt đến trước ngực anh, nhẹ nhàng sờ.
Lăng Bắc Triệt vốn đnag tức giận mà bị cô “Trêu đùa” như vậy, lửa giận lại bị dục hỏa thay thế, anh bị cấm dục quá lâu, trong nháy mắt bộc phát. Lât người một cái, quay người lại phía cô, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô hướng về phần hông của mình.
Mặt Quách Mạn bỗng đỏ lên, anh, anh…
Rắn như vậy, nóng như vậy, cô rất muốn cho anh, nhưng kinh nguyệt vẫn còn.
“Em….cái đó của em vẫn còn.”, khuôn mặt nhỏ nhăn của cô đỏ bừng mà nói, trong bóng tối, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của anh, sau khi tiếng nói của cô vừa ngừng, anh đem tay cô bỏ vào trong quần lót của mình, nói những lời mắc cỡ ở bên tai cô, sau đó, cô vụng về giúp anh xả lũ……….
Hai người thân mật ôm nhau ngủ. Một đêm này, không có tiếng súng, không có chó sủa, Quách Mạn vùi trong ngực Lăng Bắc Triệt ngủ rất ngon.
Sau khi cô mở mắt, bên cạnh đã không còn bóng dáng của anh, trong lòng Quách Mạn hoảng hốt, một cảm giác mất mát dâng lên, chỉ là, lúc cô cho rằng anh đã đi thì anh lại từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm theo một túi lớn.
Cô nhìn anh, làm nũng, chu miệng: “Em còn tưởng anh đi rồi.” oán giận nói.
Lăng Bắc Triệt cười cười, ôm cô xuống giường, mang cô đi rửa mặt, giúp cô thay quần áo mà anh mới mua, còn giúp cô làm thủ tục xuất viện, đưa cô lên xe anh.
Anh đưa cô về doanh trại trên núi, nghe Lăng Bắc Triệt nói, một đám lớn bọn buôn bán ma túy đã bị bắt cho nên tạm thời an toàn. Quách Mạn an tâm không ít, nhìn Lăng Bắc Triệt chuẩn bị cho cô bao lớn bao nhỏ đồ dùng hàng ngày cũng đồ ăn vặt, trong lòng có chút chua xót.
Thật kích động muốn lập tức trở về cùng anh, nhưng, khó khăn hơn nữa cô cũng phải kiên trì.
“Anh bận thì đi đi, không phải lo lắng cho em…..em sẽ không sao.” Quách Mạn nắm tay Lăng Bắc Triệt, nhìn gương mặt gầy gò tuấn tú của anh, dịu dang nói.
Lăng Bắc Triệt không nhịn được mà ôm cô: “Tám tháng sau trở về, đến lúc đó ở nhà sinh con cho anh. Bắc Sam cũng mang thai bốn tháng rồi.” Lăng Bắc Triệt nhìn cô chằm chằm, bá đạo nói.
“Có thật không?” Quách Mạn kinh ngạc hỏi, rồi cúi đầu, cô cũng rất muốn có con, cũng muốn có cuộc sống bình yên.
“Chưa tới tám tháng, nhất định sẽ trở về. Chúng ta cùng nhau sinh con. Cho nên nếu những đứa bé trên núi này cũng là con của chúng ta, chúng ta khẳng định cũng muốn bọn chúng có thể đọc được sách, không phải vậy sao?” Quách Mạn cười nói, nhìn hai gian phòng học cách đó không xa.
Lăng Băc Triệt cười cười: “Nếu như mọi người đều có tư tưởng giác ngộ giống em, vậy nước nhà may mắn quá rồi.” Lăng Bắc Triệt cười nói, tuy là cười giỡn, nhưng anh quả thật rất tán thưởng Quách Mạn.
Cô liếc anh một cái: “Đúng vậy. Nếu tất cả quân nhân đều ưu tú như anh, vậy thì hiện tại, em……….”, cô nói chưa xong liền giúp anh sửa sang lại quần áo, Lăng Bắc Triệt hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngay sau đó buông cô ra.
Hai người quyến luyến không rời, Quách Mạn đành phẩy tay với anh…….
***
Sau lễ mừng năm mới, trường tiểu học cũng đã xây xong, Quách Mạn tranh thủ trở về Thủ Đô một chuyến nhưng Lăng Bắc Triệt lại không được nghỉ phép, nên hai người không gặp nhau. Quách Mạn ở Thủ Đô hai ngày rồi lại trở về. Bởi vì trường học mới xây xong, lực lượng giáo viên thiếu hút nghiêm trọng, cô còn phải dạy ở đây ba tháng nữa.
Tiểu Nặc Dạ nhà Lăng Bắc Sam cũng đã được một trăm ngày, Quách Mạn mới trở về Thủ Đô, lần này thì cả người đã gầy đi rất nhiều, da cũng sạm đi. Cô nhìn tân phòng của mình cùng Lăng Bắc Triệt, đã lâu lắm không có ai ngủ, trong lòng chua xót.
Chỉ là, rốt cuộc anh cũng trở về, cả người cũng gầy còm, nhưng vẫn vui vẻ.
Trên bàn tiệc, nhìn anh mặc quân phục tiến gần, giây phút đó cô rất kích động, eo nhỏ bị anh ôm chặt, nhưng ở trước mặt mọi người lại không dám làm càn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, những người khác muốn đi gặp Tôn Đại Phi, Lăng Bắc Triệt không muốn đi theo, có mọi người là được rồi, anh còn việc quan trọng hơn, đó chính là đem Quách Mạn về nhà mà tận tình yêu thương.
“Hôm qua em có gọi điện cho anh tại sao anh không nghe?” vừa mới vào nhà, Quách Mạn đã oán giận nói: “A.” thân thể chợt bị anh ôm chặt trong lồng ngực, cô không hề phòng bị mà kinh ngạc hô lên. Lăng Bắc Triệt càn rỡ hôn xuống, hai người vội vàng mà tràn đầy kích tình.
“Anh còn chưa có tắm.” Quách Mạn vội kháng nghị, nhưng kháng nghị của cô không có hiệu quả, cái miệng nhỏ một lần nữa bị anh phủ kín. Lăng Bắc Triệt vội vàng cởi bỏ quần áo trên người, còn không kịp đi tới phòng ngủ, mà trực tiếp đè cô xuống ghế salon ở phòng khách….
Hai người củi khô gặp lửa bốc cháy, mang theo nhớ nhung của những ngày tháng qua.
Quách Mạn chỉ cảm thấy phía sau có một người đàn ông cầm súng đang đuổi theo bọn họ, trong tình thế nguy cấp, cái khó ló cái khôn, cô tách ra khỏi trưởng thôn, chạy về phương hướng khác, còn cố tình tạo ra tiếng động, để thu hút sự chú ý của đối phương, bảo vệ cho trưởng thôn về nhà an toàn.
Bụng một hồi quặn đau, co rút nhanh chóng, rồi lại có cảm giác ấm áp của máu tươi chảy ra, cô đưa tay lên che bụng, nhưng bước chân cũng không chậm lại, tiếp tục nhanh chóng bỏ chạy, có mấy lần lảo đảo thiếu chút nữa là ngã xuống.
“Cô không chạy thoát được đâu, haha.” Phía sau có người đột nhiên la lớn, trong lòng Quách Mạn càng sợ hơn, trong khu rừng đen như mực, cô căn bản không biết nên chạy về đâu.
“Á.”, dưới chân trơn trợt, cả người ngã xuống, cô vì bị đau mà la lên. Nhưng chỉ được một lát liền rơi vào hôn mê.
***
“Báo cáo. Cô giáo Quách Mạn đã mất tích.” Sau khi chiến dịch kết thúc, ánh mặt trời dần dần lộ diện, một chiến sĩ vội vàng báo cáo.
Lúc này, cả Lăng Bắc Triệt cùng với những người lính đặc công kia nữa là bảy người đều chạy tới, từ xa Lăng Bắc Triệt đã nghe thấy lời nói của người lính này, trong lòng vô cùng bất an, anh bước vội lên phía trước: “Tại sao lại mất tích?”, rồi lớn tiếng quát.
Lăng Bắc Triệt nghe người lính kể lại tình hình trước khi Quách Mạn mất tích, sau đó nghe được những lời bàn tán của người dân thì biết được có khả năng Quách Mạn đã bị bắt. Lăng Bắc Triệt, con người lạnh lùng, lâm nguy không loạn, vậy mà lúc này cũng trở nên luống cuống sợ hãi, thế lực của bọn chúng bị anh triệt hạ không ít, anh sợ bọn chúng sẽ trút giận lên đầu Quách Mạn.
“Báo Đen, Báo Đất. Hai người các cậu lập tức đi dò la tin tức.” Lăng Bắc Triệt mở miệng phân công.
“Rõ.”, hai người nói xong liền rời đi, sắc mặt Lăng Bắc Triệt chưa bao giờ khó coi như bây giờ, các thành viên khác trong doanh trại bộ đội đặc chủng đều hiểu, bởi vì đó là vợ của anh. Lòng da của bọn thổ phỉ kia độc ác như thế nào bọn họ đều biết: “Báo Hoang Dã, chúng em nhất định sẽ cứu chị dâu an toàn trở ra.” Báo Tuyết vỗ vỗ bả vai Lăng Bắc Triệt, nhỏ giọng an ủi.
Lăng Bắc Triệt không lên tiếng, gật đầu một cái: “Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.” Lăng Bắc Triệt nói xong, hướng về phía bên ngoài doanh trại đi tới nhìn về phương hướng của kẻ địch, trong đầu anh đều là vẻ mặt trắng bệch ngày hôm qua của Quách Mạn, trong lòng tràn ngập yêu thương.
“Sẽ không có chuyện gì, anh nhất định sẽ không để cho em gặp chuyện gì.”, anh thì thầm, trước tới giờ anh chưa từng mất khống chế như lúc này. Thì ra, bất kể anh luôn tỉnh táo như thé nào, lâm nguy có không loạn nhưng cũng sẽ có lúc mất khống chế. Giờ phút hoảng hốt, lo lắng như này làm cho anh hiểu, Quách Mạn đã không chỉ là người mà anh quan tâm, đó còn là một loại tình yêu không cách nào cắt đứt được.
Vừa nghĩ tới giờ phút này công có thể sẽ bị uất ức, hoặc có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, trái tim anh dường như bị dao cắt.
“A.”, bị nước lạnh làm cho tỉnh, Quách Mạn hét lên một tiếng rồi mở mắt, nhìn thấy mấy người mặc quần áo màu đen, thân thể cao lớn, trong tay cầm súng lục thì trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hai cánh tay của cô bị trói, treo ngược lên, nước lạnh từ trên mặt chảy xuống, bụng vẫn còn đau, cô giãy dụa nhưng không thoát được: “Tại sao các người bắt tôi?”, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn nhưng cô hoảng sợ, lớn tiếng quát.
“Ha ha.”, câu hỏi của cô làm cho mấy người đàn ông ngoại hình hung hãn này cười lạnh, một người trong đám đó tiến lên, trong tay còn cầm một con dao găm sắc bén, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên khuôn mặt cô: “Mày chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với chúng tao, chúng tao sẽ không động vào mày, nếu không….”, người đàn ông uy hiếp nói.
Quách Mạn nghĩ thầm, chỉ có ma quỷ mới phối hợp với mấy người. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, cô cảm giác không thể đối chọi lại với bọn chúng, nếu chọc bọn chúng, kết quả của bản thân…..
“Tôi là một cô gái yếu đuôi, làm sao có thể phối hợp với các người?”, cô nói năng thỏa đáng.
“Mày chỉ cần trả lời thẳng thắn mấy vấn đề của chúng tao là được.”, người đàn ông kia lạnh lùng nói, lưỡi dao lạnh lẽo vỗ vỗ lên gò má cô, Quách Mạn không dám cử động, cảm giác chỉ cần mình hơi động đật thì lưỡi dao sắc bén kia sẽ cứa vào da mặt cô.
Không cần biết cô có đồng ý hay không, đối phương đã lên tiếng.
“Tao hỏi mày, Báo Hoang Dã đội trưởng đội đặc công có quan hệ gì với mày?”, người đàn ông có bộ dáng lỗ màng hỏi nhỏ.
Trong lòng Quách Mạn căng thẳng, đầu óc bối rối, không biết tại sao bọn họ lại biết cô cùng với Lăng Bắc Triệt có quan hệ: “Quan hệ gì? Đương nhiên là bộ đội cùng nhân dân rồi. Quan hệ máu thịt.”, Quách Mạn cất giọng, vô cùng kiên định mà nói, trong đó còn mang chút ít tự hào.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa. Có người của chúng tao từng gặp gặp hai đứa mày tình tứ ở bãi đất trống.”
“Ha ha.”
“Không sai. Nhất định là có tư tình.” Những tên khác cười ồ lên, trong lòng Quách Mạn vô cùng tức giận: “Tùy các người, muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không biết anh ta.”
“Bốp.”, lời nói của cô vừa dứt, một bàn tay to lớn của đàn ông đã rơi xuống, hắn ta tát cô một cái, gương mặt cô nhất thời đau rát. Một hồi đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa đã hôn mê.
“Ông đây trước giờ không ra tay với phụ nữ, mày chính là người đầu tiên. Mau thành khẩn đem lai lịch của Báo Hoang Dã nói ra, ở doanh trại nào, mau khai rõ ràng ra. Nếu không tao sẽ một phát bắn chết mày.”, tên đàn ông kia độc ác nói, Quách Mạn chịu đựng sự bỏng rát trên khuôn mặt, tai ù, cô nuốt máu tanh trong miệng xuống.
Những tên này nhất định là muốn báo thù Lăng Bắc Triệt, cô làm sao có thể nói ra: “Tôi thật sự không biết.”, cô kiên định nói: “Anh, khụ khụ các người có giết tôi, tôi cũng không biết lai lịch của anh ta.”
“Roạt.”, lời nói của cô vừa hết, thì dao găm trên tay tên đàn ông trượt trên áo cô một cái, áo sơmi nhuộm vết bẩn vì vậy mà mở toang, làm lộ ra da thịt trắng noãn bên trong.
Trong lòng Quách Mạn kinh sợ, cảm giác như mình phải đối mặt với kiếp bạn đáng sợ, trái tim vô cùng đau đớn, giờ phút này toàn thân cô vô cùng đau nhức, sống không bằng chết. Nhưng, nghĩ đến Lăng Bắc Triệt, nhưng thứ đau đớn cùng khuất nhực này cũng không tính là gì.
“Rốt cuộc có nói hay không? Mấy người anh em chúng tao đã nhịn rất lâu rồi. Xem da thịt mềm mại của mày, chắc là ở thành phố lên phải không?” Tên đàn ông bỉ ổi quan sát ngực của cô nói. Quách Mạn lúc này chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Tôi thật sự không biết.”
“Roạt.”
“A súc sinh. Đừng đụng vào tôi.”, quần áo của cô lúc này hoàn toàn bị cắt rách, áo ngực màu trắng bên trong lộ ra hoàn toàn, giày vải trên chân cũng bị rơi ra, một tên đàn ông nắm lấy được chân cô, một tên đàn ông khác cũng tiến lên muốn cởi quần cô xuống.
“Đừng, cứu mạng, cứu mạng.”, cô rống to, nước mắt vì sợ hãi mà cũng rơi xuống. Lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện nhục nhã như vậy.
“Mẹ mày. Thật đen đủi.”, tên đàn ông thấy máu trên quần lót cô thì tức giân mắng. Khi đang có hứng thú với một người phụ nữ mà thấy cảnh tượng như thế này nhất định sẽ cảm thấy mất hứng. Trong lòng Quách Mạn khẽ thở phào một cái, thiếu chút nữa cô đã quên mình vẫn còn kinh nguyệt, như vậy, những tên đàn ông này sẽ cảm thấy chán ghét? Sẽ không đụng vào cô nữa chứ?
“Pằng pằng.”
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng súng, những tên đàn ông trong này đều giật mình, vội vàng cầm súng, chạy ra bên ngoài, một tên trong đó cởi trói cho Quách Mạn, không để cho cô giãy dụa, kéo cô đi ra bên ngoài, Quách Mạn bị không chế tay, nhưng vẫn cố gắng nắm lấy lưng quần của mình, cô sợ bộ dạng chật vật này sẽ bị Lăng Bắc Triệt hay chiến hữu của anh nhìn thấy…..
Trong lòng tràn đầy uất ức, chua xót cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Quách Mạn, mình không thể liên lụy đến anh ấy, dù có chết cũng không thể. Cô tự nhủ trong lòng mình như vậy, không thể để cho Lăng Bắc Triệt khó xử, anh là quân nhân, sẽ luôn lấy đại cục làm trọng, cô không thể liên lụy anh.
Cô bị kéo ra bên ngoài, ở cách đó không xa, lính đặc công đã mai phục sẵn: “Báo Hoang Dã đội đặc công. Chúng mày nghe rõ cho tao. Chúng mày muốn cô ta còn sống thì mau đầu hàng đi.”, một số tên đàn ông trong nhóm đó đã đổi súng máy, làm cho Quách Mạn kinh hãi chính là bọn chúng còn có rất nhiều người, mười mấy tên cầm súng máy canh giữ ở hàng rào.
Quách Mạn cảm thấy lực lượng của bọn chúng so với Lăng Bắc Triệt còn nhiều hơn.
Trong bụi cỏ có một bóng dáng màu ô-liu đứng lên, thân hình kia chỉ cần nhìn thoáng qua Quách Mạn cũng nhận ra đó là Lăng Bắc Triệt. Trên đầu anh mang mũ cối, trên mặt hóa trang từng vệt, trong tay cầm ống nhòm, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Chúng tao sẽ không đầu hàng. Ông đây cũng nhắc nhở chúng màu, thức thời mà đem người phụ nữ kia thả ra. Nếu không, ông đây sẽ lập tức cho chúng mày đi chầu diêm vương.” , Lăng Bắc Triệt lạnh lùng hướng về bọn chúng kiên định nói, cái giọng nói bá đạo này làm cho Quách Mạn sùng bái.
Giờ phút này, cô có chết cũng có cảm giác vinh quang.
Khi Lăng Bắc Triệt đang nói chuyện có hai người lính nhắm ngay vào tên thổ phỉ đang khống chế Quách Mạn, bọn họ chỉ sợ tên này đột nhiên manh động, sẽ làm tổn thương đến con tin.
Hai người này len lén núp sau lưng bọn thổ phỉ, tính toán dùng phương thức giương đông kích tây làm nhiễu loạn sự chú ý của bọn chúng, nhưng sau lưng bọn thổ phỉ thì rất gần gường biên giới, nếu như bọn chúng muốn sẽ rất dễ dàng trốn thoát, không thể đem bọn chúng bắt trọn một mẻ.
Giờ phút này, quan trọng nhất là giải cứu con tin, coi như hôm nay người bị bắt không phải là Quách Mạn mà chỉ là một người dân bình thường, bọn họ cũng sẽ tới cứu.
Báo Tuyết cùng Báo Đất sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì Báo Tuyết ra dấu “321”, sau đó cùng nhắm vào một tên thổ phỉ nổ súng, đồng thời hạ gục kẻ địch, chỉ trong nháy măt đã nát sọ. Lúc này trên bầu trời vang lên tiếng máy bay trực thăng.
Thừa dịp bọn thổ phỉ hoảng loạn, Quách Mạn vội vàng chạy về hướng của Lăng Bắc Triệt, Lăng Bắc Triệt cũng chạy tới, hướng về phía cô la lớn: “Cẩn thận.”, có người nhắm vào Quách Mạn mà nổ súng, thân thể Lăng Bắc Triệt chợt bay ra đem cô ôm trọn phía dưới, đồng thời anh cũng nhận lấy một khẩu súng của đồng đội, chĩa về phía kẻ địch mà nổ súng.
Một phát đạn đã tiêu diệt kẻ địch, cặp mắt sắc bén như chim ưng của Lăng Bắc Triệt toát ra vẻ lạnh lùng, những tên thổ phỉ còn lại đều đồng loạt hướng về phía biên giới mà chạy trốn.
Làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, lúc này nhìn thấy một chiến sỹ đặc công từ máy bay trực thăng nhảy dù xuống, trong ngực anh ta ôm súng trường, hướng về phía những tên thổ phỉ đang chạy thục mạng mà nổ súng.
Tôn Đại Phi.
Lăng Bắc Triệt cảm giác đó là Tôn Đại Phi, khẩu súng, cùng tư thế anh tuấn này.
Nội tâm vô cùng kích động cùng vui mừng…
“Khụ khụ”, người ở bên dưới ho khan, Lăng Bắc Triệt vội vàng lật người: “Mạn Mạn”, giọng anh run rẩy, nhìn một thân nhếch nhác, quần áo xốc xếch của Quách Mạn, anh vội vã cởi quân trang trên người, phủ lên cho cô.
“Không sợ………Không sợ.”, anh thì thào nói, đôi môi đang run rẩy.
“Đau……Đau quá….”, hô hấp của Quách Mạn yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, đẩy nước mắt, cô nhếch nhác nhìn anh, sau đó, an tâm nhắm mắt lại.
“Quách Mạn.” Lăng Bắc Triệt rống to, ôm cô vào trong ngực, đứng lên.
Lúc này, Tôn Đại Phi đã đem tất cả những tên thổ phỉ chạy trốn tiêu diệt sạch, máy bay trực thăng cũng chưa hạ cánh, Tôn Đại Phi đã nhảy lên rời đi. Lăng Bắc Triệt ôm Quách Mạn trong ngực, nhìn theo hướng máy bay rời đi, đưa tay chào kiểu quân lễ.
Trên trực thăng, Tôn Đại Phi đeo kính đen lên, không nhìn bên ngoài cửa sổ, ngồi im lặng, làm như hôm nay anh ta chưa từng tới nơi này.
***
Khi Quách Mạn tỉnh lại thì thấy xung quanh là một màu trắng mịt mờ, truyền vào mũi là mùi thuốc khử trùng, cô mở mắt thì thấy có bóng người chuyển động.
“Đồng chí, cô tỉnh rồi?” Một nữ y tá mặc quân trang, dịu dàng hỏi.
Đôi môi Quách Mạn tái nhợt khô nứt, sau khi ý thức hồi phục, cô mới phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện, đầu óc vô cùng mơ hồ, cổ họng thì rất khô.
“Đồng chí, đây là bệnh viện nào?”, chẳng lẽ mình đã bị đưa về Thủ đô? Lăng Bắc Triệt đâu? Quách Mạn âm thầm suy nghĩ rồi suy yếu hỏi.
“Đây là bệnh viện quân đội ở thành phố T, Trung tá Lăng nhờ tôi nói với cô, muốn cô cứ an tâm nghỉ ngơi, anh ấy sau khi xong việc sẽ tới thăm cô.” Y tá nói.
Nghe nói mình đang ở thành phố T, trong lòng Quách Mạn chợt nhẹ nhõm, vẫn còn ở Vân Nam, chưa rời khỏi đây là tốt rồi, dù thế nào thì cô cũng kiên trì muốn ở đây hoàn thành công việc dạy học. Nhớ tới những chuyện trước đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Quách Mạn ở bệnh viện một ngày, thân thể cũng hồi phục rất tốt, những đau nhức kia cũng đã biến mất, ngoại trừ kinh nguyệt vẫn còn hành hạ cô, cùng những vết thương trên cổ tay khi cử động vẫn đau. Nửa đêm, Lăng Bắc Triệt lặng lẽ bước vào phòng bệnh của cô, ngồi xuống bên cạnh giường, anh nhẹ nhàng mở đèn ở đầu giường, nhìn gương mặt thon gầy tái nhợt của cô, trong lòng anh tràn đầy đau xót.
Quách Mạn mở mắt ra, thật ra thì từ khi anh đi vào, nắm tay cô, cô đã tỉnh.
“Sao bây giờ anh mới tới.” giọng nói oán trách nho nhỏ, cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, mũi cũng trở nên ê ẩm, muốn khóc. Lăng Bắc Triệt cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi khô nẻ của cô, Quách Mạn cũng không nhịn được mà hôn đáp lại, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nghĩ tới bản thân thiếu chút nữa nhìn thấy anh mất mạng, Quách Mạn hôn anh càng sâu, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Lăng Bắc Triệt cũng giống như vậy, nhớ tới chỉ một chút xíu nữa mà mất đi cô, nụ hôn của anh càng mạnh mẽ hơn, anh ôm cô vào trong ngực, nụ hôn càng mạnh bạo hơn, Quách Mạn cảm thấy ngạc nhiên. Nước mắt rơi xuống, môi Lăng Bắc Triệt ở trên đôi môi khô nứt của Quách Mạn liếm liếm, giống như muốn làm dịu đi sự khô cằn này.
“Ưm…”, anh rốt cuộc cũng buông tha cô, ánh mắt cô mông lung nhìn anh.
Đôi tay cô chạm vào gương mặt anh: “Thật xin lỗi, thiếu chút nữa đã để cho bọn chúng thấy hết.” giọng nói Quách Mạn khàn khàn. Lăng Bắc Triệt tì trán lên trán cô: “Em nói cái này làm gì? Em cho rằng anh sẽ ghét bỏ em? Quách Mạn, em nhớ cho rõ, mặc kệ là thời điểm nào thì bảo vệ tính mạng cũng là điều quan trọng nhất.” anh trầm giọng nói.
“Người nên nói xin lỗi chính là anh…anh là chồng mà lại để cho em chịu uất ức lớn như vậy.” Lăng Bắc Triệt lên tiếng, trong lòng tràn đầy tự trách.
“Không được nói như vậy. Không phải lỗi của anh.” Quách Mạn vội vàng phải bác,
“Là anh không thể bảo vệ emh tốt, không cho em cuộc sống an nhàn, tới nơi này chịu khổ……Anh thật sự có lỗi với em.”, làm vợ một lính đặc công vốn đã vô cùng uất ức……mà cô còn phải chịu đựng nhiều như vậy.
“Lăng Bắc Triệt. Anh muốn làm cho em tức giận sao? Đây là lựa chọn của em. Gả cho anh cũng là lựa chọn của em. Em không hối hận.”, cô lạnh lùng nói, cũng không muốn anh áy náy. Làm vợ anh rất cực khổ, nhưng không phải là cô cam tâm tình nguyện sao?
Mấy ngày nay, Quách Mạn cảm giác mình còn yêu anh nhiều hơn so với lúc trẻ, khi trẻ tình yêu dành cho anh chỉ là loại tình cảm si mê của nữ sinh, căn bản không có hiểu rõ con người Lăng Bắc Triệt. Hiện tại, cô đã hiểu rõ anh, phát hiện ra anh hiện tại vô cùng đáng giá để cô yêu.
Trong lòng anh ôm chí lớn. Làm vợ của anh, cô không thể yêu cầu anh giống như những người đàn ông bình thường, yêu thương cưng chiều cô, cô chỉ mong trong lòng anh chỉ có một mình cô là đủ rồi.
Lăng Bắc Triệt nghe lời cô nói……., trong lòng lại càng yêu thương cô hơn, anh không ngừng hôn cô: “Mạn Mạn, anh yêu em.”, anh không nhịn được mà thổ lộ, lời nói vừa ra khỏi miệng, ngay cả anh cũng ngơ ngẩn. Nếu như nói, lúc trước kết hôn là vội vàng, có mục đích, hiện tại, anh đã thật sự yêu cô.
Người phụ nữ dũng cảm, lương thiện, kiên cường. Thời gian bọn họ ở chung không nhiều, nhưng cô lại dần đần đi vào lòng anh, trở thành máu thịt, sinh mệnh anh.
Sau khi cưới, cô chưa từng oán trách anh, mà chỉ có quan tâm, thấu hiểu.
Anh không hối hận khi cưới cô, mà còn cảm thấy may mắn.
Quách Mạn giật mình, ngơ ngác nhìn anh, trong con ngươi dâng lên nước mắt, đây là lần đầu tiên Lăng Bắc Triệt nói với cô ba chữ này, chân chính nghe được, rất cảm động. Cô chu miệng, không nhịn được mà khóc lên.
Nước mắt rơi xuống, Lăng Bắc Triệt giữ chặt ót cô, đau lòng cười cười: “Không được phép cảm động quá.”, anh nhỏ giọng ra lệnh, khóe miệng cũng cười.
Quách Mạn nức nở một lúc lâu rồi mới từ tỏng ngực anh ngẩng đầu lên: “Em đói rồi.”, cứ tưởng rằng cô sẽ nói lời gì đó cảm động như: “Em cũng yêu anh.”……, lại không nghĩ được cô sẽ nói như vậy, Lăng Bắc Triệt dở khó dở cười.
“Anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em.”, anh nói xong đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Sau khi anh đi, cô mừng rỡ cười ra tiếng lại sợ y tá phát hiện nên trốn vào trong chăn cười trộm. Lăng Bắc Triệt nói yêu cô, anh yêu cô thật rồi.
Điều này làm cho cô không thể không kích động.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Quách Mạn vội vàng ngồi dậy, ra vẻ bình tĩnh, Lăng Bắc Triệt đi vào mang theo một hộp cơm. Quách Mạn ngửi thấy mùi thơm liền liếm liếm môi. Lăng Bắc Triệt mang bàn cơm trên giường mở ra, đem toàn bộ thức ăn bày ra.
Có bánh bao hấp, có cháo, có thức ăn rất phong phú, hơn nữa còn là phần ăn cho hai người.
Trong phòng bệnh ấm áp, hai người ngồi trên giường bệnh ăn khuya, hết sức ấm áp.
“Há mồm, em đút cho anh ăn.” Quách Mạn múc một thìa canh, hướng về phía miệng của Lăng Bắc Triệt, anh há mồm thì một miếng bánh bao được nhét vào, anh phồng má mà nuốt xuống. Quách Mạn cười cười: “Miệng anh ghê gớm thật.”, cô tinh nghịch nói.
Lăng Bắc Triệt múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng cô, cô há mồm nuốt xuống.
Hai người cứ như vậy mà ăn trong hạnh phúc. Điều làm cho cô vui nhất chính là đêm nay Lăng Bắc Triệt không có đi. Anh chỉ đơn giản rửa mặt, rồi nằm trên giường bệnh của cô, Quách Mạn không kịp đợi chờ mà đã tiến sát vào lồng ngực anh.
Lăng Bắc Triệt ôm đầu cô sờ sờ: “Ngày mai cùng anh trở về Thủ Đô đi.” Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói. Quách Mạn nghe xong, trong lòng kinh ngạc: “Em không muốn về.”, cô mạnh mẽ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra khỏi lồng ngực anh.
“Quách Mạn, em không nghe anh sao? Anh sẽ liên hệ để bọn họ điều giáo viên nơi khác tơi đây.”
“Lăng Bắc Triệt. Tại sao anh lại ích kỷ như vậy? Giáo viên khác tới không nguy hiểm sao? Chúng ta không thể như vậy. Em hiểu anh lo lắng vì muốn tốt cho em, nhưng em cũng có chủ kiến của mình.” Quách Mạn nói, giọng nói cũng nhu hòa đi.
Lăng Bắc Triệt tức giận xoay người, không để ý đến cô nữa, Quách Mạn vội vàng ôm lấy lưng anh, cánh tay cũng vòng qua hông: “Ông xã, em biết anh yêu em, lo lắng cho em.”, cô làm nũng nói, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Lăng Bắc Triệt cũng không lên tiếng, cũng biết mình đang ích kỷ, đây vốn không phải là tác phong của anh, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô.
“Ông xã…..Anh đừng giận nữa, chưa tới tám tháng nữa em sẽ về rồi, đến lúc đó, cái gì em cũng nghe theo anh.”, Quách Mạn nặng nề nói, bàn tay từ phía sau trượt đến trước ngực anh, nhẹ nhàng sờ.
Lăng Bắc Triệt vốn đnag tức giận mà bị cô “Trêu đùa” như vậy, lửa giận lại bị dục hỏa thay thế, anh bị cấm dục quá lâu, trong nháy mắt bộc phát. Lât người một cái, quay người lại phía cô, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô hướng về phần hông của mình.
Mặt Quách Mạn bỗng đỏ lên, anh, anh…
Rắn như vậy, nóng như vậy, cô rất muốn cho anh, nhưng kinh nguyệt vẫn còn.
“Em….cái đó của em vẫn còn.”, khuôn mặt nhỏ nhăn của cô đỏ bừng mà nói, trong bóng tối, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của anh, sau khi tiếng nói của cô vừa ngừng, anh đem tay cô bỏ vào trong quần lót của mình, nói những lời mắc cỡ ở bên tai cô, sau đó, cô vụng về giúp anh xả lũ……….
Hai người thân mật ôm nhau ngủ. Một đêm này, không có tiếng súng, không có chó sủa, Quách Mạn vùi trong ngực Lăng Bắc Triệt ngủ rất ngon.
Sau khi cô mở mắt, bên cạnh đã không còn bóng dáng của anh, trong lòng Quách Mạn hoảng hốt, một cảm giác mất mát dâng lên, chỉ là, lúc cô cho rằng anh đã đi thì anh lại từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm theo một túi lớn.
Cô nhìn anh, làm nũng, chu miệng: “Em còn tưởng anh đi rồi.” oán giận nói.
Lăng Bắc Triệt cười cười, ôm cô xuống giường, mang cô đi rửa mặt, giúp cô thay quần áo mà anh mới mua, còn giúp cô làm thủ tục xuất viện, đưa cô lên xe anh.
Anh đưa cô về doanh trại trên núi, nghe Lăng Bắc Triệt nói, một đám lớn bọn buôn bán ma túy đã bị bắt cho nên tạm thời an toàn. Quách Mạn an tâm không ít, nhìn Lăng Bắc Triệt chuẩn bị cho cô bao lớn bao nhỏ đồ dùng hàng ngày cũng đồ ăn vặt, trong lòng có chút chua xót.
Thật kích động muốn lập tức trở về cùng anh, nhưng, khó khăn hơn nữa cô cũng phải kiên trì.
“Anh bận thì đi đi, không phải lo lắng cho em…..em sẽ không sao.” Quách Mạn nắm tay Lăng Bắc Triệt, nhìn gương mặt gầy gò tuấn tú của anh, dịu dang nói.
Lăng Bắc Triệt không nhịn được mà ôm cô: “Tám tháng sau trở về, đến lúc đó ở nhà sinh con cho anh. Bắc Sam cũng mang thai bốn tháng rồi.” Lăng Bắc Triệt nhìn cô chằm chằm, bá đạo nói.
“Có thật không?” Quách Mạn kinh ngạc hỏi, rồi cúi đầu, cô cũng rất muốn có con, cũng muốn có cuộc sống bình yên.
“Chưa tới tám tháng, nhất định sẽ trở về. Chúng ta cùng nhau sinh con. Cho nên nếu những đứa bé trên núi này cũng là con của chúng ta, chúng ta khẳng định cũng muốn bọn chúng có thể đọc được sách, không phải vậy sao?” Quách Mạn cười nói, nhìn hai gian phòng học cách đó không xa.
Lăng Băc Triệt cười cười: “Nếu như mọi người đều có tư tưởng giác ngộ giống em, vậy nước nhà may mắn quá rồi.” Lăng Bắc Triệt cười nói, tuy là cười giỡn, nhưng anh quả thật rất tán thưởng Quách Mạn.
Cô liếc anh một cái: “Đúng vậy. Nếu tất cả quân nhân đều ưu tú như anh, vậy thì hiện tại, em……….”, cô nói chưa xong liền giúp anh sửa sang lại quần áo, Lăng Bắc Triệt hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngay sau đó buông cô ra.
Hai người quyến luyến không rời, Quách Mạn đành phẩy tay với anh…….
***
Sau lễ mừng năm mới, trường tiểu học cũng đã xây xong, Quách Mạn tranh thủ trở về Thủ Đô một chuyến nhưng Lăng Bắc Triệt lại không được nghỉ phép, nên hai người không gặp nhau. Quách Mạn ở Thủ Đô hai ngày rồi lại trở về. Bởi vì trường học mới xây xong, lực lượng giáo viên thiếu hút nghiêm trọng, cô còn phải dạy ở đây ba tháng nữa.
Tiểu Nặc Dạ nhà Lăng Bắc Sam cũng đã được một trăm ngày, Quách Mạn mới trở về Thủ Đô, lần này thì cả người đã gầy đi rất nhiều, da cũng sạm đi. Cô nhìn tân phòng của mình cùng Lăng Bắc Triệt, đã lâu lắm không có ai ngủ, trong lòng chua xót.
Chỉ là, rốt cuộc anh cũng trở về, cả người cũng gầy còm, nhưng vẫn vui vẻ.
Trên bàn tiệc, nhìn anh mặc quân phục tiến gần, giây phút đó cô rất kích động, eo nhỏ bị anh ôm chặt, nhưng ở trước mặt mọi người lại không dám làm càn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, những người khác muốn đi gặp Tôn Đại Phi, Lăng Bắc Triệt không muốn đi theo, có mọi người là được rồi, anh còn việc quan trọng hơn, đó chính là đem Quách Mạn về nhà mà tận tình yêu thương.
“Hôm qua em có gọi điện cho anh tại sao anh không nghe?” vừa mới vào nhà, Quách Mạn đã oán giận nói: “A.” thân thể chợt bị anh ôm chặt trong lồng ngực, cô không hề phòng bị mà kinh ngạc hô lên. Lăng Bắc Triệt càn rỡ hôn xuống, hai người vội vàng mà tràn đầy kích tình.
“Anh còn chưa có tắm.” Quách Mạn vội kháng nghị, nhưng kháng nghị của cô không có hiệu quả, cái miệng nhỏ một lần nữa bị anh phủ kín. Lăng Bắc Triệt vội vàng cởi bỏ quần áo trên người, còn không kịp đi tới phòng ngủ, mà trực tiếp đè cô xuống ghế salon ở phòng khách….
Hai người củi khô gặp lửa bốc cháy, mang theo nhớ nhung của những ngày tháng qua.
/456
|