Thấy hai người kề tai nói nhỏ, hoàn toàn không để ý tới hai người già này, Sở mẹ đành phải lên tiếng hỏi lại lần nữa: "Cái này. . . . . . cậu Ân, "
Ân Dập Diễm mỉm cười: "Bác gái gọi con Dập Diễm là được rồi."
". . . . . . Được rồi, Dập Diễm, tại sao cậu thích Oa Oa nhà chúng tôi?" Sở mẹ dịch cái mông, "Ý tôi là, cậu là Tổng giám đốc, tại sao lại thích con bé?"
"Ha ha, " Ánh nhìn về phía Oa Oa, vẻ mặt anh dịu dàng."Không phải con thích cô ấy, mà là con yêu cô ấy."
"Cô ấy có lẽ đã được trời định làm vợ của con, mới có mặt trên đời này!" Anh nói như thế.
Sở Oa Oa ngượng ngùng, hận không thể chui vào khe ghế sô pha.
Trên thực tế, từ khi Sở mẹ nhìn thấy người đàn ông này, đã quan sát anh ta.
Dù Oa Oa đi đâu, làm những việc gì, ánh mắt người đàn ông này vẫn chưa từng rời khỏi con bé, giống như là. . . . . . Thế giới của anh ta, chính là con bé.
Không gì khác.
Ánh mắt của anh ta chăm chú, không bị những chuyện khác ảnh hưởng, mà ngay cả bà gọi anh ta, anh ta cũng lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, trả lời xong, ánh mắt lại nhìn Oa Oa.
Người đàn ông này. . . . . . Thật sự là rất yêu Oa Oa của bà.
Trong mắt của bà, là đúng như vậy.
Năm mươi điểm, hiện tại hẳn là có thể tăng lên tám mươi điểm rồi!
"Ăn trái cây nào!" Sở cha đột nhiên xuất hiện, cao giọng nói.
Ông đặt đĩa trái cây trong tay xuống, ngồi xuống bên vợ mình, vui tươi hớn hở nhìn ba người trong phòng.
Sở mẹ cầm một quả đào đưa cho Ân Dập Diễm: "Ừ, ăn đi, tôi cũng chưa chấp nhận cậu, còn phải nhìn xem biểu hiện của cậu mới được!"
"Dạ, bác gái yên tâm." Hai tay nhận lấy quả đào.
Hừm, thật là người đàn ông tốt a! Từ trước đến nay đàn ông rất kiêu ngạo mà cũng có lúc lễ phép như vậy.
Oa Oa chậc chậc, đột nhiên nhìn thấy, Á? nho?
Trên đĩa hoa quả, từng quả trong suốt như hạt trân châu đen lộ màu sắc mê người, trong đó cũng có một số quả nho màu xanh, như mã não, giống như ngọc bích.
Khẽ nuốt nước miếng, cố gắng nuốt hết hoa quả trong miệng. Nhìn chằm chằm vào chùm nho.
Có lẽ nghe được thanh âm cô nuốt nước miếng, Ân Dập Diễm cúi đầu, trông thấy bộ dạng cô thèm thuồng nhìn chùm nho của cô mà buồn cười. Khóe miệng cong lên, cười khẽ.
Bảo bối của anh. . . . . .
Ngón tay thon dài lấy một chùm nho trong suốt long lanh, bỏ hạt ở trong, trong lúc Oa Oa đang ngây người thì đút vào miệng cô.
"Oa, ngọt thật!" Cô nhắm mắt lại, cảm thán.
"Thật không?" anh mỉm cười, dịu dàng chết người. Lại lấy một quả, bỏ hạt, cho cô ăn." Ăn nhiều một chút."
Anh đặt cô lên trên, để cho cô ngồi thoải mái.
Nho liên tục được đút vào miệng cô, anh tự hứng hạt nho cô nhổ ra, không quan tâm đến quần áo đắt tiền của mình, giúp cô lau khô nước bên khóe miệng.
A! Có một ‘ bảo mẫu ’ miễn phí thật tốt a! Ăn cái gì cũng không phải làm.
"Lão già. . . . . ."
Sở mẹ ngạc nhiên nói, như thấy chuyện lạ.
Bà không nghĩ, đường đường là một Tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, lại có thể vì một cô gái, mà làm như thế. . . . . .
Ân Dập Diễm mỉm cười: "Bác gái gọi con Dập Diễm là được rồi."
". . . . . . Được rồi, Dập Diễm, tại sao cậu thích Oa Oa nhà chúng tôi?" Sở mẹ dịch cái mông, "Ý tôi là, cậu là Tổng giám đốc, tại sao lại thích con bé?"
"Ha ha, " Ánh nhìn về phía Oa Oa, vẻ mặt anh dịu dàng."Không phải con thích cô ấy, mà là con yêu cô ấy."
"Cô ấy có lẽ đã được trời định làm vợ của con, mới có mặt trên đời này!" Anh nói như thế.
Sở Oa Oa ngượng ngùng, hận không thể chui vào khe ghế sô pha.
Trên thực tế, từ khi Sở mẹ nhìn thấy người đàn ông này, đã quan sát anh ta.
Dù Oa Oa đi đâu, làm những việc gì, ánh mắt người đàn ông này vẫn chưa từng rời khỏi con bé, giống như là. . . . . . Thế giới của anh ta, chính là con bé.
Không gì khác.
Ánh mắt của anh ta chăm chú, không bị những chuyện khác ảnh hưởng, mà ngay cả bà gọi anh ta, anh ta cũng lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, trả lời xong, ánh mắt lại nhìn Oa Oa.
Người đàn ông này. . . . . . Thật sự là rất yêu Oa Oa của bà.
Trong mắt của bà, là đúng như vậy.
Năm mươi điểm, hiện tại hẳn là có thể tăng lên tám mươi điểm rồi!
"Ăn trái cây nào!" Sở cha đột nhiên xuất hiện, cao giọng nói.
Ông đặt đĩa trái cây trong tay xuống, ngồi xuống bên vợ mình, vui tươi hớn hở nhìn ba người trong phòng.
Sở mẹ cầm một quả đào đưa cho Ân Dập Diễm: "Ừ, ăn đi, tôi cũng chưa chấp nhận cậu, còn phải nhìn xem biểu hiện của cậu mới được!"
"Dạ, bác gái yên tâm." Hai tay nhận lấy quả đào.
Hừm, thật là người đàn ông tốt a! Từ trước đến nay đàn ông rất kiêu ngạo mà cũng có lúc lễ phép như vậy.
Oa Oa chậc chậc, đột nhiên nhìn thấy, Á? nho?
Trên đĩa hoa quả, từng quả trong suốt như hạt trân châu đen lộ màu sắc mê người, trong đó cũng có một số quả nho màu xanh, như mã não, giống như ngọc bích.
Khẽ nuốt nước miếng, cố gắng nuốt hết hoa quả trong miệng. Nhìn chằm chằm vào chùm nho.
Có lẽ nghe được thanh âm cô nuốt nước miếng, Ân Dập Diễm cúi đầu, trông thấy bộ dạng cô thèm thuồng nhìn chùm nho của cô mà buồn cười. Khóe miệng cong lên, cười khẽ.
Bảo bối của anh. . . . . .
Ngón tay thon dài lấy một chùm nho trong suốt long lanh, bỏ hạt ở trong, trong lúc Oa Oa đang ngây người thì đút vào miệng cô.
"Oa, ngọt thật!" Cô nhắm mắt lại, cảm thán.
"Thật không?" anh mỉm cười, dịu dàng chết người. Lại lấy một quả, bỏ hạt, cho cô ăn." Ăn nhiều một chút."
Anh đặt cô lên trên, để cho cô ngồi thoải mái.
Nho liên tục được đút vào miệng cô, anh tự hứng hạt nho cô nhổ ra, không quan tâm đến quần áo đắt tiền của mình, giúp cô lau khô nước bên khóe miệng.
A! Có một ‘ bảo mẫu ’ miễn phí thật tốt a! Ăn cái gì cũng không phải làm.
"Lão già. . . . . ."
Sở mẹ ngạc nhiên nói, như thấy chuyện lạ.
Bà không nghĩ, đường đường là một Tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, lại có thể vì một cô gái, mà làm như thế. . . . . .
/81
|