Nhìn thấy sắc mặt Đường Lạc Lạc lúc đỏ lúc trắng, xuấ hổ đến không tả được, Lâm Uyển Du cưới lên mãn nguyện, cô ta chơi đùa với móng tay mình, làm ra vẻ đại độ chúng sanh:
- Chai rượu này cả trăm triệu đó, cả trăm triệu này chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi, cái giá không thấp đâu, cô cãi lại tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô nữa đó.
Tất cả ánh mắt trong phòng VVIP, đều tập trung lên người Đường Lạc Lạc, trong những ánh mắt đó, có người khinh miệt, có người xem trò, cũng có người thương hại...
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân như bị vạch áo cho người xem lưng, uất ức và sự sỉ nhục to lớn này khiến bờ môi cô run rẫy, một từ cũng không nói ra được.
- Nhanh lên, tôi bận lắm! Không quỳ thì đền tiền đi. Đền ngay bây giờ, lấy không ra tiền thì đừng giả vờ cao thượng nữa.
Lâm Uyển Du có chút nôn nóng nói nặng lời hơn.
Đường Lạc Lạc cưỡi hổ khó xuống, không thể giải thích, cắn cắn môi, cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Lâm Uyển Du:
- Là do cô nói tôi không cầm vững chai rượu, vậy tốt, cô dám xem lại camera không?
Phòng VVIP thế này, camera là loại xoay chiều nhiều góc độ, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, rốt cuộc là ai làm bể chai rượu, xem lại camera, sẽ rõ ràng minh bạch ngay thôi.
Lâm Uyển Du nghiến răng, thấy Đường Lạc Lạc không chịu cúi đầu tạ tội, còn hết lần này đến lần khác cãi lại cô ta, cô ta đưa tay lên hướng về phía mặt Đường Lạc Lạc:
- Cô còn dám chối bay chối biến hả?
Đường Lạc Lạc định lùi về sau né tránh, nhưng hành động của Lâm Uyển Du quá đột ngột, vốn không kịp phản ứng gì, nhìn thấy cái bạt tai của Lâm Uyển Du sắp đánh lên mặt cô rồi, Đường Lạc Lạc tuyệt vọng nhắm mất lại...
Tuy nhiên, chờ một hồi lâu, gò má không có cảm giác nóng ran, Đường Lạc Lạc hồi hộp mở mắt ra, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng bên cạnh Lâm Uyển Du, đưa tay nắm lấy cổ tay Lâm Uyển Du.
Cái bạt tai của Lâm Uyển Du không thành.
Đường Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, tiếp sau đó có chút khó hiểu chớp chớp đôi mắt, tiểu ca ca.... sao lại ở cùng với nhóm con nhà giàu thế này?
Nhưng, anh là tài xế của nhà giàu, quen biết mấy người này, chắc cũng không kì lạ nhỉ....?
Lâm Uyển Du thấy Mặc Thiệu Đình xuất hiện, bỗng chốc sự hung hãn trên mặt biến mất, để lộ vẻ mặt uất ức tội nghiệp, khóe mắt rưng rưng nước mắt muốn rơi không rơi, cô ta còn kèm theo giọng nói nức nở ngã vào lòng Mặc Thiệu Đình, chỉ mũi Đường Lạc Lạc bắt đầu kể tội:
- Cô ta... cô ta ức hiếp em, làm vỡ chai rượu của em, còn mắng em chữi em! Em.... em vì bị dồn ép quá nên mới....
Đường Lạc Lạc:
- ......
Này cô gì ơi! Cô thật sự không suy nghĩ xem có nên bước vào showbiz hay không hả? Kỹ năng diễn xuất này, nếu bị mai một thì thật đáng tiếc đó!
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng đầy Lâm Uyển Du ra, ánh mắt nhìn Lâm Uyển Du mang chút lạnh lùng sâu trầm, không nói lời nào nắm lấy tay Đường Lạc Lạc, đi ra khỏi phòng VVIP.
Lâm Uyển Du chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sâu trầm thế này của Mặc Thiệu Đình, sợ đến rùng cả mình, tiếp đó vừa ghen vừa hận trừng mắt nhìn bóng dáng hai người họ, hận đến nổi muốn giết chết Đường Lạc Lạc ngay lập tức.
Mặc Thiệu Đình và vị trí phu nhân nhà họ Mặc, vốn dĩ, đều phải là của cô ta!
Đường Phù Dung, cô là cái thá gì hả?
Dười ánh nhìn phẫn nộ của Lâm Uyển Du, Đường Lạc Lạc được Mặc Thiệu Đình kéo tay, đi thẳng ra hành lang, sắc mặt Mặc Thiệu Đình âm trầm đến đáng sợ, kéo Đường Lạc Lạc tựa hẳn lên tường, một cánh tay chống đẩy bên cạnh đầu Đường Lạc Lạc, cúi đầu ghé sát người, hơi thở đều phà hết lên cổ gáy Đường Lạc Lạc:
- Sao cô lại làm phục vụ chạy bàn ở đây hả?
Vợ của Mặc Thiệu Đình anh, lại làm phục vụ chạy bàn trong quán bar sao?
Anh đã dặn dò người làm, đưa thẻ cho Đường Lạc Lạc tùy ý cà, tiểu nha đầu này tại sao còn nghĩ vớ vẩn đến làm phục vụ chạy bàn chứ?
Vừa nãy nhìn thấy tiểu nha đầu bị một nhóm người vây lấy, suýt chút bị người khác cho ăn bạt tai, toàn thân máu huyết của anh phút chốc xông thẳng lên đỉnh đầu, chưa từng phẫn nộ và mất thần thái như thế bao giờ.
Bình thường không dễ gì bức xúc như anh, thời khắc này toàn thân đều đang bao trùm lấy bầu không khí cực kì kinh hãi, đáy mắt màu đen thẳm lấp láy, khiến Đường Lạc Lạc không kiềm được nín thở, rùng mình một cái.
- Chai rượu này cả trăm triệu đó, cả trăm triệu này chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi, cái giá không thấp đâu, cô cãi lại tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô nữa đó.
Tất cả ánh mắt trong phòng VVIP, đều tập trung lên người Đường Lạc Lạc, trong những ánh mắt đó, có người khinh miệt, có người xem trò, cũng có người thương hại...
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân như bị vạch áo cho người xem lưng, uất ức và sự sỉ nhục to lớn này khiến bờ môi cô run rẫy, một từ cũng không nói ra được.
- Nhanh lên, tôi bận lắm! Không quỳ thì đền tiền đi. Đền ngay bây giờ, lấy không ra tiền thì đừng giả vờ cao thượng nữa.
Lâm Uyển Du có chút nôn nóng nói nặng lời hơn.
Đường Lạc Lạc cưỡi hổ khó xuống, không thể giải thích, cắn cắn môi, cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Lâm Uyển Du:
- Là do cô nói tôi không cầm vững chai rượu, vậy tốt, cô dám xem lại camera không?
Phòng VVIP thế này, camera là loại xoay chiều nhiều góc độ, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, rốt cuộc là ai làm bể chai rượu, xem lại camera, sẽ rõ ràng minh bạch ngay thôi.
Lâm Uyển Du nghiến răng, thấy Đường Lạc Lạc không chịu cúi đầu tạ tội, còn hết lần này đến lần khác cãi lại cô ta, cô ta đưa tay lên hướng về phía mặt Đường Lạc Lạc:
- Cô còn dám chối bay chối biến hả?
Đường Lạc Lạc định lùi về sau né tránh, nhưng hành động của Lâm Uyển Du quá đột ngột, vốn không kịp phản ứng gì, nhìn thấy cái bạt tai của Lâm Uyển Du sắp đánh lên mặt cô rồi, Đường Lạc Lạc tuyệt vọng nhắm mất lại...
Tuy nhiên, chờ một hồi lâu, gò má không có cảm giác nóng ran, Đường Lạc Lạc hồi hộp mở mắt ra, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình không biết xuất hiện từ lúc nào, đang đứng bên cạnh Lâm Uyển Du, đưa tay nắm lấy cổ tay Lâm Uyển Du.
Cái bạt tai của Lâm Uyển Du không thành.
Đường Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, tiếp sau đó có chút khó hiểu chớp chớp đôi mắt, tiểu ca ca.... sao lại ở cùng với nhóm con nhà giàu thế này?
Nhưng, anh là tài xế của nhà giàu, quen biết mấy người này, chắc cũng không kì lạ nhỉ....?
Lâm Uyển Du thấy Mặc Thiệu Đình xuất hiện, bỗng chốc sự hung hãn trên mặt biến mất, để lộ vẻ mặt uất ức tội nghiệp, khóe mắt rưng rưng nước mắt muốn rơi không rơi, cô ta còn kèm theo giọng nói nức nở ngã vào lòng Mặc Thiệu Đình, chỉ mũi Đường Lạc Lạc bắt đầu kể tội:
- Cô ta... cô ta ức hiếp em, làm vỡ chai rượu của em, còn mắng em chữi em! Em.... em vì bị dồn ép quá nên mới....
Đường Lạc Lạc:
- ......
Này cô gì ơi! Cô thật sự không suy nghĩ xem có nên bước vào showbiz hay không hả? Kỹ năng diễn xuất này, nếu bị mai một thì thật đáng tiếc đó!
Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng đầy Lâm Uyển Du ra, ánh mắt nhìn Lâm Uyển Du mang chút lạnh lùng sâu trầm, không nói lời nào nắm lấy tay Đường Lạc Lạc, đi ra khỏi phòng VVIP.
Lâm Uyển Du chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sâu trầm thế này của Mặc Thiệu Đình, sợ đến rùng cả mình, tiếp đó vừa ghen vừa hận trừng mắt nhìn bóng dáng hai người họ, hận đến nổi muốn giết chết Đường Lạc Lạc ngay lập tức.
Mặc Thiệu Đình và vị trí phu nhân nhà họ Mặc, vốn dĩ, đều phải là của cô ta!
Đường Phù Dung, cô là cái thá gì hả?
Dười ánh nhìn phẫn nộ của Lâm Uyển Du, Đường Lạc Lạc được Mặc Thiệu Đình kéo tay, đi thẳng ra hành lang, sắc mặt Mặc Thiệu Đình âm trầm đến đáng sợ, kéo Đường Lạc Lạc tựa hẳn lên tường, một cánh tay chống đẩy bên cạnh đầu Đường Lạc Lạc, cúi đầu ghé sát người, hơi thở đều phà hết lên cổ gáy Đường Lạc Lạc:
- Sao cô lại làm phục vụ chạy bàn ở đây hả?
Vợ của Mặc Thiệu Đình anh, lại làm phục vụ chạy bàn trong quán bar sao?
Anh đã dặn dò người làm, đưa thẻ cho Đường Lạc Lạc tùy ý cà, tiểu nha đầu này tại sao còn nghĩ vớ vẩn đến làm phục vụ chạy bàn chứ?
Vừa nãy nhìn thấy tiểu nha đầu bị một nhóm người vây lấy, suýt chút bị người khác cho ăn bạt tai, toàn thân máu huyết của anh phút chốc xông thẳng lên đỉnh đầu, chưa từng phẫn nộ và mất thần thái như thế bao giờ.
Bình thường không dễ gì bức xúc như anh, thời khắc này toàn thân đều đang bao trùm lấy bầu không khí cực kì kinh hãi, đáy mắt màu đen thẳm lấp láy, khiến Đường Lạc Lạc không kiềm được nín thở, rùng mình một cái.
/292
|