Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 82

/292


- Mọi người đếu biết cậu chủ út nhà họ Mặc rồi đúng không? Sau này cậu chủ sẽ thay thế vị trí của Vương Bác, trở thành phó bộ trưởng của bộ phận thiết kế, hi vọng mọi người có thể đối xử hòa đồng hỗ trợ lẫn nhau, cùng vì công ty nổ lực làm việc.

Mặc Lan đơn giản nói rõ mục đích đến đây, bỗng chốc tiếng vỗ tay vang lên.

Mặc Tây Thành vào công ty, là việc sớm muộn, chỉ là không nghĩ rằng được phân vào bộ phận thiết kế, mọi người đều rất hưng phấn, đây phải chăng là tổng tài cũng chú trọng đến bộ phận này, nên mới điều em ruột đến đây.

Đồng thời các nhân viên nữ trong công ty cũng cực kỳ phấn chấn, mỗi ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tây Thành, tốt hơn rất nhiều so với cái đầu heo Vương Bác, có thể ngày ngày được tiếp xúc thân mật với nam thần, việc tốt lành thế, phải chăng là đang mơ không?

Khoảnh khắc ấy, tiếng vỗ tay rung trời.

Đường Lạc Lạc ngớ ngẩn vỗ tay theo mọi người, lúc này mới hiểu ra vấn đề, Mặc Tây Thành đi làm rồi? Nhảy vào vị trí phó bộ trưởng bộ phận thiết kế, hiện tại bộ phận thiết kế có một người là Mặc Lan, em họ của Mặc Thiệu Đình, một người là Mặc Tây Thành, em ruột của Mặc Thiệu Đình, bản thân cô nữa, là vợ trên danh nghĩa của Mặc Thiệu Đình, ừm … rất tốt rất náo nhiệt.

Bộ phận thiết kế sắp trở thành đại bản doanh của nhà họ Mặc luôn rồi đó.

Trước đây Vương Bác bị Mặc Lan đè ép, lần này Mặc Tây Thành đến rồi, không biết có thể xé nát Mặc Lan không? Chờ đã, có phải cô xem phim cung đấu nhiều quá rồi hay không?

Mặc Tây Thành trang phục thư thái, dáng người cao thẳng, đứng bên cạnh Mặc Lan, khóe môi nở nụ cười thân thiện, đôi mắt đào hoa khẽ nhíu lại, nhìn đặc biệt mê hoặc, nghe tiếng vỗ tay của mọi người, nhẹ nhàng cúi người, tư thế cũng phóng khoáng khiêm tốn, nhìn về hướng Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, cậu ta mỉm cười:

- Sau này nhờ mọi người hỗ trợ thật nhiều nhé!

Đường Lạc Lạc ngây thơ không chú ý đến Mặc Tây Thành đang liếc mắt đưa tình với cô, đến khi Mặc Lan lại nói vài lời khách khí, Mặc Tây Thành xoay người đi vào văn phòng của Vương Bác, tìm người gọi Đường Lạc Lạc vào, con sâu ngủ trong đầu Đường Lạc Lạc mới được thức tỉnh, lật đật lật đật đi đến trước cửa văn phòng Mặc Tây Thành, gõ gõ cửa.

Nghe một tiếng “vào”, mới đẩy cửa bước vào trong.

- Phó bộ trưởng Mặc, cậu tìm tôi?

Đường Lạc Lạc thò cái đầu nhỏ vào, ngắm nhìn văn phòng của Mặc Tây Thành một vòng, những đồ đạc trước đây của Vương Bác đều dọn đi hết, cũng được sắp xếp lại một phen, tuy không di chuyển gì nhưng cơ bản đã nhã nhặn hơn nhiều, trang trí theo phong cách chủ đạo màu trắng đơn thuần cực kỳ sáng sủa, giống như Mặc Tây Thành vậy, gió xuân lùa đến mặt, khiến người khác rất thoải mái.

- Ở đây không có ai, có thể nào đừng gọi tôi già như thế không hả?

Mặc Tây Thành vừa cười vừa vẫy tay với Đường Lạc Lạc:

- Qua đây.

Đường Lạc Lạc nhảy nhót tung tăng chạy vào, đóng cửa, ngồi lên sofa phía đối diện Mặc Tây Thành, hiếu kỳ hỏi:

- Sao cậu đến đây vậy?

- Thì là ý của mẹ chứ đâu.

Mặc Tây Thành vẻ mặt như sống không còn gì vui:

- Nhưng cũng tốt, Lạc Lạc, sau này có thể thường xuyên gặp cô rồi,

Ấn tượng của Đường Lạc Lạc đối với Mặc Tây Thành luôn rất tốt, Mặc Tây Thành cũng luôn bày tỏ không khí đầy thiện ý với cô, lại là em trai của Mặc Thiệu Đình, cô cũng tự nhiên không ngần ngại:

- Đúng đó, tôi cũng rất vui, lần này trong công ty tôi có bạn rồi, nhưng, thân phận của cậu, thường ngày chơi đùa với cậu cũng không tiện, đúng là có chút đáng tiếc thật!

- Sao không tiện? Tôi thấy rất tiện mà.

Mặc Tây Thành cười, để lộ hàm răng trắng bóng, càng tỏa nắng hơn:

- Sau này cô có nhớ tôi thì cứ tùy ý vào đây, văn phòng của tôi cách văn phòng cô không xa, tôi lúc nào cũng sẵn sang cả.

Vốn dĩ cậu ta rất kháng cự sự sắp đặt của La Nhã, không hề muốn vào cái bể nước to này trong công ty, nhưng vừa nghe đến bộ phận thiết kế, lập tức nhớ ra Đường Lạc Lạc ở đây, bỗng chốc vứt bỏ hết toàn bộ tư tưởng bao bọc, vui mừng hưng phấn đến đây rồi.

Càng tiếp xúc càng dễ chiếm được cảm tình, Mặc Thiệu Đình mỗi ngày đều bận đến xoay mòng mòng, nào có được điều kiện tiện lợi như cậu ta chứ?

- Thôi vậy, không làm phiền thời gian của cậu đâu.

Đường Lạc Lạc xoay xoay trên ghế, đanh định cáo từ:

- Lần sau cậu đừng đột ngột gọi tôi nữa, đồng nghiệp sẽ nói này nọ kia đó.

Mặc Tây Thành nghĩ trong lòng còn sợ họ không nói ấy chứ! Trên mặt tỏ vẻ không quan tâm:

- Người trong sạch ắt sẽ trong sạch, đâu cần để ý mấy chuyện đó, Lạc Lạc, sau này chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau đó! Tôi có chuẩn bị quà gặp mặt cho cô này.

- Đâu cần khách sáo thế chứ!

Đường Lạc Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Tôi không biết cậu sẽ đến, nên không có chuẩn bị quà cho cậu.

- Không sao, chốc nữa tặng cho cô.

Mặc Tây Thành nụ cười tỏa nắng sáng chói, Đường Lạc Lạc tám thêm vài câu với cậu ta, mới từ văn phòng Mặc Tây Thành đi ra.

Vừa về đến văn phòng bộ phận thiết kế, một nhóm đồng nghiệp nữ bỗng ùa đến vây quanh, Đường Lạc Lạc bất giác bị bao vây, đến mức lúng túng.

- Lạc Lạc, Lạc Lạc, khi nãy cậu chủ Tây Thành nói gì với cô vậy? Vừa nhậm chức đã gọi cô vào trong, quan hệ hai người không đơn giản nha!

- Lần trước cô bị Vương Bác ức hiếp, là cậu ta giúp cô giải vây! Nói thật đi, Lạc Lạc, cậu chủ Tây Thành có phải là bạn trai của cô không?

- Wow! Hèn gì nhẫn của cô đắc đến thế, Lạc Lạc, được đàn ông như cậu chủ Tây Thành để mắt đến, chắc kiếp trước cô đã giải cứu dải ngân hà quá!

Đường Lạc Lạc cạn lời, nhóm người này đúng là thánh nhiều chuyện, cậu chuyện chiếc nhẫn lần trước của cô không biết bọn họ đã biên ra bao nhiêu phiên bản rồi, sóng gió chưa qua đi, lần này Mặc Tây Thành không biết tránh né, gây ra cho cô thêm một tin đồn, thật sự oan ức cho cô chết đi được.

- Không có, cậu chủ Tây Thành chỉ hỏi tôi một vài vấn đề về công việc thôi, thật sự không có gì cả, mọi người đừng suy nghĩ nhiều, nếu cậu chủ Tây Thành là bạn trai tôi thì tôi còn ở đây làm gì chứ? Mọi người nói đúng không?

- Cũng đúng ha …

- Thôi giải tán giải tán, cậu chủ Tây Thành sao để mắt đến Lạc Lạc được.

Nhạc Thanh hận đến mức muốn mọi người đừng chú ý đến Đường Lạc Lạc, vội vàng xé nát tin đồn.

- Nhưng nghe nói cậu Tây Thành đào hoa lắm! Nhưng nói gì thì nói, ngựa khôn không ăn cỏ gần.

Mọi người bàn tán xôn xao đang định giải tán, trước cửa đột nhiên bước vào một nhân viên giao hàng, trên tay cầm một bó hoa hồng to đỏ rực, trên hoa còn đọng sương, mỹ lệ phát sáng, đến gần ngắm nhìn, những đóa chính giữa còn gắn những viên kim cương nhỏ trên đó, thật sự đẹp không tả nổi.

Những cô em gái trong bộ phận, bỗng chốc bị hoa hồng thu hút ánh nhìn, ai nấy đều đôi mắt phát quang, quá lãng mạn quá hiểu lòng con gái rồi được không hả?

Vả lại những viên kim cương trên đóa hoa cũng đắc đỏ cực kỳ …

- Cô Đường, đây là bó hoa hồng dành tặng cô.

Nhân viên giao hàng giao hoa đến trước mặt Đường Lạc Lạc, quay người đi ra.

Đường Lạc Lạc nhận lấy hoa, hít một hơi nhẹ, thật sự là hoa thơm ngất người, mở tấm thiệp đính kèm ra, một hàng chữ hoa mỹ tuyệt đẹp nhảy múa trước mắt: “Cô là hạt châu sa, cũng là ánh nguyệt trắng”.

Ký tên là: TT.

Mặc Tây Thành?

Đường Lạc Lạc lúc này đã hiểu được, quà ra mắt mà Mặc Tây Thành nhắc đến là gì rồi, tuy tâm ý này là tốt, nhưng hình thức tặng quà này, nội dung của tấm thiệp này, thực sự khiến người khác không khỏi liên tưởng suy nghĩ.

Quả nhiên, bó hoa hồng đỏ to này khiến văn phòng vừa mới yên ắng trở lại, phút chốc giống như ong vỡ tổ:

- Aaaa!!! Còn nói là không có quan hệ gì với cậu chủ Tây Thành, hoa cũng tặng đến tay luôn rồi, ký tên, mọi người nhìn chữ ký đi, TT! Không phải là Mặc Tây Thành sao?

- Lạc Lạc, cô đang dần bước theo xu hướng gả vào hào môn hả? Ngưỡng mộ cô quá!

- Có phải sẽ nhanh chóng không làm ở đây nữa không? Cho dù ngày nào đó trở thành phu nhân nhà họ Mặc cũng không được quên bọn tôi đâu đó!

Đường Lạc Lạc: ……

Lần này, cho dù toàn thân mọc đầy miệng cũng nói không lại nữa, nếu không phải biết được Mặc Tây Thành thích trêu đùa, chắc cô cũng nghi ngờ cậu ta là cố ý được không hả?

Tuy nhiên, Đường Lạc Lạc không ngờ đến đây đích thực là Mặc Tây Thành cố ý đó, và đây còn cách điểm kết thúc xa lắm cơ…

Chưa đầy vài phút, lại có nhân viên giao hàng bước vào, lần này quà tặng là một hộp chocolate hình con gấu to, chính giữa vài con tư thế khả ái, tay cầm tấm biển, ghép lại là ba từ “Đường Lạc Lạc”.

Đường Lạc Lạc cạn lời nhận quà, chưa kịp góp nhặt từ ngữ miễn cưỡng lấy lại tôn nghiêm, lại nhận được một đợt khủng bố mới, lần này không phải hoa tươi cũng không phải chocolate, mà là thú nhồi bông mà tất cả mọi cô gái đều yêu thích, thú nhồi bông vốn cũng không có gì, nhưng số lượng nhiều kinh người thế này, xung quanh bàn làm việc của Đường Lạc Lạc đều bị những con thú nhồi bông mềm mại xinh xắn chiếm trọn, cô ngồi bên bàn làm việc, dường như được ẩn mình vào trong luôn….

Giống như được thú nhồi bông chôn sống luôn vậy.

Không thể không nói, Mặc Tây Thành ra chiêu này, đúng là có tính toàn thuần thục, tặng những món quà không quá đắc tiền, không đến mức khiến Đường Lạc Lạc thấy áp lực, khiến cô phải hiểu lầm, vả lại đây cũng là những món cô gái nào cũng thích, rất dễ thu hút sự ngưỡng mộ từ đồng nghiệp nữ, cũng khiến Đường Lạc Lạc khó từ chối, không lẽ phải đem thú nhồi bông, hoa tươi này nọ từng món từng món vác vào văn phòng Mặc Tây Thành, trả hàng ư?

Đúng là phục sát đất.

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy khó biện minh, thôi đành để mọi người dị nghị phán đoán, ngồi tại chỗ không còn sức sống, không lâu sau, điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là tin nhắn wechat Mặc Thiệu Đình gửi hỏi thăm cô.

Tiểu ca ca: Thế nào? Có buồn ngủ lắm không? Có chịu đựng được nữa không?

Đường Lạc Lạc gửi đi một cái mặt khóc: Không có buồn ngủ lắm! Bị em trai anh phá đến mức tràn trề tinh thần.

Đánh xong hàng chữ này, không biết vì sao, cảm thấy toàn thân lạnh run, rung mình một cái, không khí xung quanh giống như được hạ nhiệt.

Lúc này, Mặc Thiệu Đình ngồi trên ghế da trong văn phòng tổng tài ở tầng thượng, khuôn mặt như lấp đầy sương hàn, không khí lạnh băng vây xung quanh, ánh mắt sắc bén lạnh băng, khiến Tần Việt đứng hía sau không kiềm được rung mình một cái, cảm nhận được không khí lạnh giống như Đường Lạc Lạc vậy.

- Lấy đoạn camera của bộ phận thiết kế dưới lầu cho tôi xem.

Mặc Thiệu Đình trầm giọng ra lệnh, trong giọng nói không giấu được sự không vui, anh đã sớm thấy được Mặc Tây Thành có tâm tư không đứng đắn, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên cậu ta đến công ty, cũng muốn xem thử cậu ta đã làm ra những trò gì.

Tần Việt nghe lệnh lấy được đoạn camera mở lên, trên màn hình to trong văn phòng tổng tài, xuất hiện hình ảnh trong văn phòng bộ phận thiết kế, trong một mảng màu sắc trắng đen xám, vị trí của Đường Lạc Lạc một mảng màu hồng phấn, cực kỳ chói mắt, trên bàn làm việc chất đầy hoa hồng đỏ và chocolate, dưới đất xung quanh còn chất đầy thú nhồi bông đếm không hết, đúng là một cảnh tượng đặc biệt kỳ lạ.

- Dùng những thứ nhỏ nhặt này lấy lòng con gái, đúng là trình độ mẫu giáo.

Mặc Thiệu Đình vừa nói ánh mắt vừa lướt qua tin sáng hãi hùng, giống như một con báo sẵn sang vồ đến cắn người vậy, lực công kích đỉnh điểm.

Tần Việt đứng sau lung nhỏ giọng hỏi:

- Có thể cậu chủ Tây thành muốn tỏ chút thiện ý với phu nhân, nhưng lại làm hơi quá! Khụ khụ!

Mặc Thiệu Đình cúi nhìn xuống, vẫy vẫy tay với Tần Việt:

- Bây giờ cậu xuống dưới …

… …

Năm phút sau, Tần Việt xuất hiện tại văn phòng của bộ phận thiết kế, đi thẳng đến vị trí của Đường Lạc Lạc, mọi người xung quanh hiếu kỳ hồi hộp nhìn theo bóng dáng của Tần Việt, có chút hoang mang, Tần Việt tuy chỉ là trợ lý, nhưng lại là trợ lý bên cạnh Tần Việt, là người thân tín bên cạnh tổng tài Mặc, thường ngày nào có khi xuất hiện ở đây chứ?

Không lẽ đến tìm cậu chủ Tây Thành, nhưng không đúng, tìm cậu chủ Tây Thành thì sao đi về phía Đường Lạc Lạc làm gì? Trong tay còn cầm thứ gì đó?

/292

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status