“Bai bai, tôi là phó môn chủ! Các người cho tôi một chút mặt mũi thì chết sao? Có thể chết sao?” Quan Mạc vô cùng thất vọng.
Thạch nháy mắt với chị Điềm, chị Điềm hiểu ý, dỗ dành anh ta đi ra ngoài: “Aiya, không phải là chúng tôi sợ vị trí phó môn chủ này của cậu quá bận hay sao! Nếu như cậu rời khỏi tổng bộ, bên kia không biết sẽ loạn đến mức nào!”
Quan Mạc nghe thấy vậy, rất hưởng thụ, liền gật đầu nói: “Hóa ra là lý do này.”
Hai người đi đến cửa, cánh cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra: “Két!”
Quan Mạc va vào người ở ngoài cửa, che cái mũi bị đau do va chạm, ngước mắt lên, liền sững sờ…..
Vy Hiên vô cùng kích động bên ngoài chạy vào, cũng không quan tâm mình có đâm vào ai không, lao về phía trước túm lấy áo của Thạch: “Thạch, lần trước anh nói có chuyện gì cũng sẽ giúp tôi! Phỏng vấn của anh lần trước rất tốt, mọi người rất thích, tổng biên tập nói muốn thực hiện một chuyên đề về hắc đạo!”
Lông mày của Thạch giật giật, chưa suy nghĩ gì liền từ chối: “Không được.”
Vy Hiên chắp tay lại, nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết: “Lần nay xem như là anh cứu tôi đi!”
Thạch không nói gì, trực tiếp túm lấy đầu cô, quay về hường Quan Mạc: “Anh có thể đi rồi.”
Quan Mạc sững sờ, bước chân cũng không tự chủ được mà bước về phía trước, đi ngang qua chị Điên, sau đó đi thẳng đến trước mặt Vy Hiên, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cô, Vy Hiên bị anh ta nhìn có chút sợ hãi, cẩn thận trốn sau người Thạch, hạ giọng hỏi: “Đây cũng là người trên con đường của các anh sao?”
Thạch nhìn Vy Hiên, nhướng mày, đưa tay ra chặn anh ta lại: “Quan Mạc, còn có chuyện gì sao?”
Chị Điềm cũng có chút nghi ngờ nhìn hai người: “Quan Mạc, hai người quen nhau sao?”
Vy Hiên trực tiếp phủ nhận: “Không quen!”
Vy Hiên chạy tin tức mức mới đã liên lạc với rất nhiều người, nhưng thế giới ngầm chắc chắn chỉ giới hạn trong nhóm người Hải Thiên Đường, thà rằng cô quen biết ít đi một người cũng không muốn kết bạn thêm với một người.
Quan Mạc kiềm chế cảm xúc trầm bổng trong ngực, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cô, cô tên là gì?”
Vy Hiên sững sờ, vội vàng đưa tay ra che thẻ nhà báo trên ngực, thận trọng nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Nói xong, kéo góc áo của Thạch: “Thạch, người này là ai?”
Thạch nhíu mày: “Quan Mạc, tôi tiễn anh.”
Quan Mạc làm ngơ, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, hít mấy hơi, hỏi: “ Nếu như tôi đoán không sai, năm nay có lẽ cô 24 tuổi!”
Vy Hiên sững sờ, sau đó kéo Thạch: “Này, không phải đã từng nói tôi phỏng vấn anh không có vấn đề gì sao? Sao các anh còn muốn điều tra tôi chứ?”
Thạch không nói gì, sau đó nhìn Quan Mạc với ánh mắt nghi ngờ.
Vy Hiên không phải là người của Hồng Môn, theo lý Quan Mạc không biết cô ấy mới đúng, nhưng nhìn phản ứng của Quan Mạc, giống như đã quen Vy Hiên từ lâu.
Chị Điềm là người không thể giữ được lời nói của mình, vội vàng hỏi: “Quan Mạc, sao cậu lại quen Vy Hiên?”
“Vy Hiên, Vy Hiên….haha….’”Quan Mạc đột nhiên cười lớn, đẩy Thạch ra, giữ chặt lấy Vy Hiên đang trốn sau người anh: “Tiểu Hiên, là em! Thật sự là em! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”
Vy Hiên bị anh ta giữ chặt gần như không thể thở nổi, vỗ mạng vào anh ta: “Làm ơn, anh là ai? Xin anh đừng nhận linh tinh được không!” Nhìn Thạch với ánh mắt cầu cứu, nói với anh: “Cứu tôi ~”
Thạch trầm mặc mấy giây, sau đó mới bước lên phía trước, kéo Vy Hiên ra khỏi vòng tay của Quan Mạc: “Quan Mạc, vào trong rồi nói.”
“Được, được!” Quan Mạc kích động đi vào trong phòng.
Vy Hiên kéo Thạch, khẽ hỏi: “Này, có phải đầu óc của tên này có….”
Thạch khẽ nói: “Nghe xem anh ta nói gì trước, nó sẽ không làm hại đến cô.”
Vy Hiên sững sờ, sau đó liền nhún vai, tảng băng này đã nói không làm hại đến cô, vậy thì thử nghe xem, dù sao, làm một người lấy tin tức, cô không bài xích những câu chuyện bất ngờ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trương Thịnh Hải cùng với Ngọc Diệp đi làm phục hồi, Đinh Khiêm và tiểu Cường đang nghiên cứu phần mềm theo dõi mới ở phòng khách, thấy bọn họ quay trở lại, Đinh Khiêm tò mò hỏi: “Thạch Thạch, dẫn anh ta quay lại làm gì?”
Không cần Thạch trả lời, Quan Mạc kích động, lớn tiếng tuyên bố: “Chắc chắn tôi sẽ không đi nữa! Bởi vì….tôi tìm thấy thanh mai trúc mã của mình rồi!”
Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ vui mừng và ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, mọi người đều rất kinh ngạc, tất cả mọi người đều quay người lại nhìn chằm chằm vào cô: “Thanh mai trúc mã?”
Vy Hiên hóa đá.
Quan Mạc cúi xuống, nắm lấy hai tay của cô: “Tiểu Hiên, anh biết chính là em! Vừa nhìn là anh đã nhận ra em! Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em….tiểu Hiên, anh là anh Mạc của em…”
Vì quá kích động, Quan Mạc nói có chút không mạch lạc, Vy Hiên từ từ bình tĩnh lại, sau đó rút tay lại: “Stop!”
Cô đứng dậy, cau mày nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Hồng môn có phải rất thịnh hành việc nhận em gái một cách tùy tiện?”
Mọi người lắc đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Quan Mạc.
Quan Mạc mím môi, đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn nói chuyện một mình với tiểu Hiên.”
Mọi người rất biết điều tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại Quan Mạc và Vy Hiên.
Thạch và những người khác ở trong phòng khách nhỏ bên cạnh, cửa sổ làm bằng kính trong suốt nên có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Chỉ thấy hai người ngồi trên sofa, Quan Mạc cúi đầu, nói lảm nhảm, Vy Hiên bình tĩnh lắng nghe, những biểu cảm lại thay đổi liên tục.
Chị Điềm cắn hạt dưa: “Không ngờ chuyện này thực sự trùng hợp đến như vậy, có thể để Quan Mạc gặp được người quen ở đây!”
Đinh Khiêm chộp lấy từ trong tay của mẹ, vừa cắn vừa nói: “Ngộ nhỡ, Vy Hiên và Quan Mạc thật sự là thanh mai trúc mã, vậy thì Quan Mã không phải là người của chúng ta sao! Có người ở trong triều, sau này cũng không cần phải lo lắng chuyện của cậu chủ Tiêu bị lộ ra!”
Tiểu Cường gật đầu: “Không sai.”
Thạch đút tay vào túi quần, đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài, đôi mắt nheo lại.
Trong phòng khách, Quan Mạc cuối cùng cũng đã giải thích rõ ràng, cuối cùng còn thở dài: “Năm đó sau khi ba em xảy ra chuyện, em cũng chuyển nhà, không biết đi đâu, sau này anh được lão Hình đưa về Hồng Môn, cũng đã từng đi tìm em, nhưng, lại không có chút tin tức gì….”
Chuyện của ba năm đó, đối với Vy Hiên mà nói, vẫn còn là một cái gai trong trái tim cô, cô mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, trong ấn tượng, thực sự có một người anh trai đối xử với cô như em gái ruột, bảo vệ cô, không để cô bị những bạn nhỏ khác bắt nạt.
Chỉ là đã qua 10 năm, khuôn mặt của người anh trai kia đã trở nên mờ nhạt, Vy Hiên liền mỉm cười: “Em nhớ ra rồi, anh Mạc, đã lâu không gặp.”
Quan Mạc kích động ôm chặt lấy cô: “Tiều Hiên, không ngờ chúng ta xa cách nhiều năm như vậy vẫn còn có thể gặp nhau ở đây, anh thật sự rất vui!!”
Vy Hiên có chút sững sờ, một lúc sau, giơ tay lên khẽ vỗ vào lưng người đàn ông.
Tuyết Chi uể oải mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng và trìu mến.
Cô sững sờ, có chút hốt hoảng.
Đôi mắt này….
Chẳng qua chính là khe hở giữa ánh mắt phượng hoàng liền biến mất, người đàn ông đối diện đã cúi xuống hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng.”
Tuyết Chi khẽ cười: “Chào buổi sáng.
Tiêu Chí Khiêm đỡ cô ngồi dậy, tiện tay đưa cho cô một cốc nước, Tuyết Chi nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, anh lại đặt về chỗ cũ.
“Tối qua ngủ thế nào?” Anh khẽ hỏi: “Nghê Thư đã từng nhắc đến, chất lượng giấc ngủ trước đây của em không được tốt, là vì lần trúng độc trước không?”
Tuyết Chi sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh nhớ lại rồi?”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, lắc đầu: “Chỉ là muốn hiểu em thêm một chút, nên, hỏi rất nhiều chuyện của em.”
Mặc dù khó có thể che giấu một chút thất vọng, nhưng nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Tuyết Chi vẫn cảm thấy ấm áp, cho dù có bị mất trí nhớ hay không, tình cảm của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi, cô nên hài lòng mới phải? Những thứ khác, có thể đi chậm lại, cô sẽ cùng anh bước đi.
Tuyết Chi đứng dậy thay quần áo, vừa mới cởi bộ độ ngủ ra, nhìn chằm chằm vào người đối diện, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn thay quần áo.” Cô nhỏ giọng nói.
Tiêu Chí Khiêm nhướng mày, đôi mắt tràn đầy sắc xuân rực rỡ, giọng nói có chút khàn: “Anh nhớ, chúng ta là vợ chồng.”
Đây là điều đầu tiên anh biết được sau khi tỉnh lại, và anh luôn nhớ đến tận bây giờ.
Tuyết Chi trừng mắt với anh, sau đó lại nói thẳng: “Em ngại không được sao?”
Tiêu Chí Khiêm bật cười, gật đầu: “Được.”
“Vậy anh còn không mau ra ngoài đi?” Khuôn mặt Tuyết Chi ửng đỏ.
Tiêu Chí Khiêm cũng không trêu cô nữa, rất phong độ quay người đi: “Anh hứa sẽ không nhìn trộm.”
Tuyết Chi mím môi, mặc dù là vợ chồng, cũng đã thân mật rất nhiều lần. Nhưng, trong khoảng thời gian này họ lại ngủ ở hai phòng riêng, bởi vì Nghê Thư đã nhắc nhở, cơ thể của Tuyết Chi quá yếu, không thích hợp để thân mật với anh, nên, Tiêu Chí Khiêm đau lòng cho cô, chủ động chuyển qua phòng sách.
Mọi người đều nói, tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ lại không thích hộ. Khuôn mặt Tuyết Chi lại đỏ lên, quay người lại nhanh chóng thay quần áo, ai biết được, lúc quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt đang cười của Tiêu Chí Khiêm. Cô liền cứng đờ, hét lên: “Tiêu Chí Khiêm! Anh chơi xấu!” Hai má ửng đỏ của cô không kiểm soát được lan xuống tận cổ.
Tiêu Chí Khiêm bước tới, xoa hai má đang ửng đỏ của cô, khẽ cười: “Thật sự rất may mắn, anh quay lại rồi.”
Đôi mắt Tuyết Chi từ từ nhắm lại, vòng tay qua eo anh, má cô dựa vào ngực anh: “Sau này không được phép rời đi nữa.”
Đôi mắt kia lập tức bao phủ một lớp nước, quyến rũ động lòng người.
Sau này….những lời nói tràn đầy sự mê hoặc như vậy, lặng lẽ đi vào trái tim sắt đá của anh, khiến anh khao khát, khiến anh…say mê.
Đưa Tuyết Chi ra khỏi phòng, phòng khách là một khung cảnh rất náo nhiệt, mọi người đều đang vây quanh dỗ dành Quan Mạc, muốn mời anh ta ăn cơm. Quan Mạc rất vui, quay đầu lại hỏi Vy Hiên muốn ăn gì.
Tuyết Chi cười hỏi: “Chuyện gì mà lại náo nhiệt như vậy?”
Chị Điềm trả lời: “Đây có thể là một chuyện rất lớn!”
“Hả?” Tuyết Chi rất hứng thú: “Nhanh nói đi, chuyện lớn gì?” Nhìn vào Quan Mạc liền sững sờ: “Vị này là…”
Quan Mạc nhìn cô từ trên xuống dưới, ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp! Đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Anh ta không thể không tự hỏi, ngay cả một người chả nói chả rằng gì như Tiêu Chí Khiêm còn có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy! Anh ta ngọc thụ lâm phong như vậy, không ngô tuấn tú như vậy sao vẫn còn độc thân?
Quả nhiên, ông trời ghen ghét với những người tài!
Anh ta phát huy sự phong độ của mình, mỉm cười giới thiệu: “Cô chắc chắn là Trương Tuyết Chi, haha, tôi là thanh mai trúc mã của Vy Hiên, Quan Mạc!”
“Thanh mai trúc mã?” Tuyết Chi ngạc nhiên, không hiểu nhìn Vy Hiên: “Vy Hiên, cậu có thanh mai trúc mã từ khi nào?”
So với sự phấn khích của Quan Mạc, Vy Hiên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lúc nãy.”
Cô không nói quá nhiều, mà quan tâm hỏi: “Còn cậu thì sao? Cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”
Thạch nháy mắt với chị Điềm, chị Điềm hiểu ý, dỗ dành anh ta đi ra ngoài: “Aiya, không phải là chúng tôi sợ vị trí phó môn chủ này của cậu quá bận hay sao! Nếu như cậu rời khỏi tổng bộ, bên kia không biết sẽ loạn đến mức nào!”
Quan Mạc nghe thấy vậy, rất hưởng thụ, liền gật đầu nói: “Hóa ra là lý do này.”
Hai người đi đến cửa, cánh cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra: “Két!”
Quan Mạc va vào người ở ngoài cửa, che cái mũi bị đau do va chạm, ngước mắt lên, liền sững sờ…..
Vy Hiên vô cùng kích động bên ngoài chạy vào, cũng không quan tâm mình có đâm vào ai không, lao về phía trước túm lấy áo của Thạch: “Thạch, lần trước anh nói có chuyện gì cũng sẽ giúp tôi! Phỏng vấn của anh lần trước rất tốt, mọi người rất thích, tổng biên tập nói muốn thực hiện một chuyên đề về hắc đạo!”
Lông mày của Thạch giật giật, chưa suy nghĩ gì liền từ chối: “Không được.”
Vy Hiên chắp tay lại, nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết: “Lần nay xem như là anh cứu tôi đi!”
Thạch không nói gì, trực tiếp túm lấy đầu cô, quay về hường Quan Mạc: “Anh có thể đi rồi.”
Quan Mạc sững sờ, bước chân cũng không tự chủ được mà bước về phía trước, đi ngang qua chị Điên, sau đó đi thẳng đến trước mặt Vy Hiên, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cô, Vy Hiên bị anh ta nhìn có chút sợ hãi, cẩn thận trốn sau người Thạch, hạ giọng hỏi: “Đây cũng là người trên con đường của các anh sao?”
Thạch nhìn Vy Hiên, nhướng mày, đưa tay ra chặn anh ta lại: “Quan Mạc, còn có chuyện gì sao?”
Chị Điềm cũng có chút nghi ngờ nhìn hai người: “Quan Mạc, hai người quen nhau sao?”
Vy Hiên trực tiếp phủ nhận: “Không quen!”
Vy Hiên chạy tin tức mức mới đã liên lạc với rất nhiều người, nhưng thế giới ngầm chắc chắn chỉ giới hạn trong nhóm người Hải Thiên Đường, thà rằng cô quen biết ít đi một người cũng không muốn kết bạn thêm với một người.
Quan Mạc kiềm chế cảm xúc trầm bổng trong ngực, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cô, cô tên là gì?”
Vy Hiên sững sờ, vội vàng đưa tay ra che thẻ nhà báo trên ngực, thận trọng nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Nói xong, kéo góc áo của Thạch: “Thạch, người này là ai?”
Thạch nhíu mày: “Quan Mạc, tôi tiễn anh.”
Quan Mạc làm ngơ, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, hít mấy hơi, hỏi: “ Nếu như tôi đoán không sai, năm nay có lẽ cô 24 tuổi!”
Vy Hiên sững sờ, sau đó kéo Thạch: “Này, không phải đã từng nói tôi phỏng vấn anh không có vấn đề gì sao? Sao các anh còn muốn điều tra tôi chứ?”
Thạch không nói gì, sau đó nhìn Quan Mạc với ánh mắt nghi ngờ.
Vy Hiên không phải là người của Hồng Môn, theo lý Quan Mạc không biết cô ấy mới đúng, nhưng nhìn phản ứng của Quan Mạc, giống như đã quen Vy Hiên từ lâu.
Chị Điềm là người không thể giữ được lời nói của mình, vội vàng hỏi: “Quan Mạc, sao cậu lại quen Vy Hiên?”
“Vy Hiên, Vy Hiên….haha….’”Quan Mạc đột nhiên cười lớn, đẩy Thạch ra, giữ chặt lấy Vy Hiên đang trốn sau người anh: “Tiểu Hiên, là em! Thật sự là em! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!”
Vy Hiên bị anh ta giữ chặt gần như không thể thở nổi, vỗ mạng vào anh ta: “Làm ơn, anh là ai? Xin anh đừng nhận linh tinh được không!” Nhìn Thạch với ánh mắt cầu cứu, nói với anh: “Cứu tôi ~”
Thạch trầm mặc mấy giây, sau đó mới bước lên phía trước, kéo Vy Hiên ra khỏi vòng tay của Quan Mạc: “Quan Mạc, vào trong rồi nói.”
“Được, được!” Quan Mạc kích động đi vào trong phòng.
Vy Hiên kéo Thạch, khẽ hỏi: “Này, có phải đầu óc của tên này có….”
Thạch khẽ nói: “Nghe xem anh ta nói gì trước, nó sẽ không làm hại đến cô.”
Vy Hiên sững sờ, sau đó liền nhún vai, tảng băng này đã nói không làm hại đến cô, vậy thì thử nghe xem, dù sao, làm một người lấy tin tức, cô không bài xích những câu chuyện bất ngờ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trương Thịnh Hải cùng với Ngọc Diệp đi làm phục hồi, Đinh Khiêm và tiểu Cường đang nghiên cứu phần mềm theo dõi mới ở phòng khách, thấy bọn họ quay trở lại, Đinh Khiêm tò mò hỏi: “Thạch Thạch, dẫn anh ta quay lại làm gì?”
Không cần Thạch trả lời, Quan Mạc kích động, lớn tiếng tuyên bố: “Chắc chắn tôi sẽ không đi nữa! Bởi vì….tôi tìm thấy thanh mai trúc mã của mình rồi!”
Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ vui mừng và ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên, mọi người đều rất kinh ngạc, tất cả mọi người đều quay người lại nhìn chằm chằm vào cô: “Thanh mai trúc mã?”
Vy Hiên hóa đá.
Quan Mạc cúi xuống, nắm lấy hai tay của cô: “Tiểu Hiên, anh biết chính là em! Vừa nhìn là anh đã nhận ra em! Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em….tiểu Hiên, anh là anh Mạc của em…”
Vì quá kích động, Quan Mạc nói có chút không mạch lạc, Vy Hiên từ từ bình tĩnh lại, sau đó rút tay lại: “Stop!”
Cô đứng dậy, cau mày nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Hồng môn có phải rất thịnh hành việc nhận em gái một cách tùy tiện?”
Mọi người lắc đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Quan Mạc.
Quan Mạc mím môi, đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn nói chuyện một mình với tiểu Hiên.”
Mọi người rất biết điều tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại Quan Mạc và Vy Hiên.
Thạch và những người khác ở trong phòng khách nhỏ bên cạnh, cửa sổ làm bằng kính trong suốt nên có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Chỉ thấy hai người ngồi trên sofa, Quan Mạc cúi đầu, nói lảm nhảm, Vy Hiên bình tĩnh lắng nghe, những biểu cảm lại thay đổi liên tục.
Chị Điềm cắn hạt dưa: “Không ngờ chuyện này thực sự trùng hợp đến như vậy, có thể để Quan Mạc gặp được người quen ở đây!”
Đinh Khiêm chộp lấy từ trong tay của mẹ, vừa cắn vừa nói: “Ngộ nhỡ, Vy Hiên và Quan Mạc thật sự là thanh mai trúc mã, vậy thì Quan Mã không phải là người của chúng ta sao! Có người ở trong triều, sau này cũng không cần phải lo lắng chuyện của cậu chủ Tiêu bị lộ ra!”
Tiểu Cường gật đầu: “Không sai.”
Thạch đút tay vào túi quần, đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào hai người bên ngoài, đôi mắt nheo lại.
Trong phòng khách, Quan Mạc cuối cùng cũng đã giải thích rõ ràng, cuối cùng còn thở dài: “Năm đó sau khi ba em xảy ra chuyện, em cũng chuyển nhà, không biết đi đâu, sau này anh được lão Hình đưa về Hồng Môn, cũng đã từng đi tìm em, nhưng, lại không có chút tin tức gì….”
Chuyện của ba năm đó, đối với Vy Hiên mà nói, vẫn còn là một cái gai trong trái tim cô, cô mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, trong ấn tượng, thực sự có một người anh trai đối xử với cô như em gái ruột, bảo vệ cô, không để cô bị những bạn nhỏ khác bắt nạt.
Chỉ là đã qua 10 năm, khuôn mặt của người anh trai kia đã trở nên mờ nhạt, Vy Hiên liền mỉm cười: “Em nhớ ra rồi, anh Mạc, đã lâu không gặp.”
Quan Mạc kích động ôm chặt lấy cô: “Tiều Hiên, không ngờ chúng ta xa cách nhiều năm như vậy vẫn còn có thể gặp nhau ở đây, anh thật sự rất vui!!”
Vy Hiên có chút sững sờ, một lúc sau, giơ tay lên khẽ vỗ vào lưng người đàn ông.
Tuyết Chi uể oải mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng và trìu mến.
Cô sững sờ, có chút hốt hoảng.
Đôi mắt này….
Chẳng qua chính là khe hở giữa ánh mắt phượng hoàng liền biến mất, người đàn ông đối diện đã cúi xuống hôn lên trán cô: “Chào buổi sáng.”
Tuyết Chi khẽ cười: “Chào buổi sáng.
Tiêu Chí Khiêm đỡ cô ngồi dậy, tiện tay đưa cho cô một cốc nước, Tuyết Chi nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, anh lại đặt về chỗ cũ.
“Tối qua ngủ thế nào?” Anh khẽ hỏi: “Nghê Thư đã từng nhắc đến, chất lượng giấc ngủ trước đây của em không được tốt, là vì lần trúng độc trước không?”
Tuyết Chi sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh nhớ lại rồi?”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, lắc đầu: “Chỉ là muốn hiểu em thêm một chút, nên, hỏi rất nhiều chuyện của em.”
Mặc dù khó có thể che giấu một chút thất vọng, nhưng nghe thấy anh nói vậy, trong lòng Tuyết Chi vẫn cảm thấy ấm áp, cho dù có bị mất trí nhớ hay không, tình cảm của anh dành cho cô không bao giờ thay đổi, cô nên hài lòng mới phải? Những thứ khác, có thể đi chậm lại, cô sẽ cùng anh bước đi.
Tuyết Chi đứng dậy thay quần áo, vừa mới cởi bộ độ ngủ ra, nhìn chằm chằm vào người đối diện, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn thay quần áo.” Cô nhỏ giọng nói.
Tiêu Chí Khiêm nhướng mày, đôi mắt tràn đầy sắc xuân rực rỡ, giọng nói có chút khàn: “Anh nhớ, chúng ta là vợ chồng.”
Đây là điều đầu tiên anh biết được sau khi tỉnh lại, và anh luôn nhớ đến tận bây giờ.
Tuyết Chi trừng mắt với anh, sau đó lại nói thẳng: “Em ngại không được sao?”
Tiêu Chí Khiêm bật cười, gật đầu: “Được.”
“Vậy anh còn không mau ra ngoài đi?” Khuôn mặt Tuyết Chi ửng đỏ.
Tiêu Chí Khiêm cũng không trêu cô nữa, rất phong độ quay người đi: “Anh hứa sẽ không nhìn trộm.”
Tuyết Chi mím môi, mặc dù là vợ chồng, cũng đã thân mật rất nhiều lần. Nhưng, trong khoảng thời gian này họ lại ngủ ở hai phòng riêng, bởi vì Nghê Thư đã nhắc nhở, cơ thể của Tuyết Chi quá yếu, không thích hợp để thân mật với anh, nên, Tiêu Chí Khiêm đau lòng cho cô, chủ động chuyển qua phòng sách.
Mọi người đều nói, tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ lại không thích hộ. Khuôn mặt Tuyết Chi lại đỏ lên, quay người lại nhanh chóng thay quần áo, ai biết được, lúc quay người lại, liền bắt gặp ánh mắt đang cười của Tiêu Chí Khiêm. Cô liền cứng đờ, hét lên: “Tiêu Chí Khiêm! Anh chơi xấu!” Hai má ửng đỏ của cô không kiểm soát được lan xuống tận cổ.
Tiêu Chí Khiêm bước tới, xoa hai má đang ửng đỏ của cô, khẽ cười: “Thật sự rất may mắn, anh quay lại rồi.”
Đôi mắt Tuyết Chi từ từ nhắm lại, vòng tay qua eo anh, má cô dựa vào ngực anh: “Sau này không được phép rời đi nữa.”
Đôi mắt kia lập tức bao phủ một lớp nước, quyến rũ động lòng người.
Sau này….những lời nói tràn đầy sự mê hoặc như vậy, lặng lẽ đi vào trái tim sắt đá của anh, khiến anh khao khát, khiến anh…say mê.
Đưa Tuyết Chi ra khỏi phòng, phòng khách là một khung cảnh rất náo nhiệt, mọi người đều đang vây quanh dỗ dành Quan Mạc, muốn mời anh ta ăn cơm. Quan Mạc rất vui, quay đầu lại hỏi Vy Hiên muốn ăn gì.
Tuyết Chi cười hỏi: “Chuyện gì mà lại náo nhiệt như vậy?”
Chị Điềm trả lời: “Đây có thể là một chuyện rất lớn!”
“Hả?” Tuyết Chi rất hứng thú: “Nhanh nói đi, chuyện lớn gì?” Nhìn vào Quan Mạc liền sững sờ: “Vị này là…”
Quan Mạc nhìn cô từ trên xuống dưới, ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp! Đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Anh ta không thể không tự hỏi, ngay cả một người chả nói chả rằng gì như Tiêu Chí Khiêm còn có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy! Anh ta ngọc thụ lâm phong như vậy, không ngô tuấn tú như vậy sao vẫn còn độc thân?
Quả nhiên, ông trời ghen ghét với những người tài!
Anh ta phát huy sự phong độ của mình, mỉm cười giới thiệu: “Cô chắc chắn là Trương Tuyết Chi, haha, tôi là thanh mai trúc mã của Vy Hiên, Quan Mạc!”
“Thanh mai trúc mã?” Tuyết Chi ngạc nhiên, không hiểu nhìn Vy Hiên: “Vy Hiên, cậu có thanh mai trúc mã từ khi nào?”
So với sự phấn khích của Quan Mạc, Vy Hiên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lúc nãy.”
Cô không nói quá nhiều, mà quan tâm hỏi: “Còn cậu thì sao? Cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”
/480
|