Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc, tự cửa đóng lại, Tuyết Chi lại bất an đi qua đi lại ở bên ngoài. Nghê Thư tiến lên, an ủi: "Cô yên tâm đi, ở đây nhiều người như vậy, sẽ không để Tiêu Chí Khiêm xảy ra chuyện đâu!"
Tuyết Chi cười nhưng vẻ mặt vẫn không bớt khẩn trương.
Tiêu Tuyệt và Tiêu Chí Khiêm đều không phải là người dễ bị người khác dao động. Chuyện phát triển hơi bất ngờ, làm người ta cảm thấy bất an.
Đinh Khiên canh giữ ở cửa, thỉnh thoảng áp tai ở trên cửa và nheo mắt lại, nhưng không nghe được gì cả, anh ta không nhịn được oán giận: "Hiệu quả cách âm có cần tốt như vậy không hả?"
Thạch ngược lại rất bĩnh tĩnh, gương mặt vẫn cau có, nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tuyết Chi có phần đứng ngồi không yên: “Tôi vào xem thử!"
"Chờ một lát đã." Nghê Thư lấy từ trên người ra một bình thủy tinh nhỏ màu xanh, đưa tới: “Đây là tôi dùng cỏ Nam Cực luyện ra, chỉ cần mở nắp là có thể làm cho chất lỏng bên trong tự bay ra! Cô nhớ kỹ, sau khi mở nắp thì phải lập tức ra ngoài!"
Tuyết Chi gật đầu: “Tôi biết rồi."
Cô thận trọng nhận lấy và đi vào phòng sách.
Khi đẩy cửa ra, cô thấy rõ hai người ngồi đối diện nhau nhưng không ai mở miệng, tư thế ngồi dường như cũng chưa từng thay đổi. Nếu không phải nhờ quần áo mặc trên người bọn họ, thật sự rất khó phân biệt được ai với ai.
Tuyết Chi cười gượng hai tiếng: “Tôi không có chuyện gì, muốn hỏi các ngươi uống gì thôi."
Hai người đều lắc đầu.
Thấy bọn họ không hề ra tay đánh nhau, có vẻ rất hòa bình nên Tuyết Chi cũng yên tâm: “Vậy các anh trò chuyện, tôi ra ngoài trước."
Lúc đi, cô lặng lẽ lấy cái bình ra, nhiều lần do dự nhưng vẫn mở nắp, tiện tay đặt trong góc khuất của giá sách.
So với để cho Tiêu Tuyệt tiếp nhận sự thực tàn nhẫn, không bằng để cho anh ta xem đó là một giấc mơ, một lần nữa trở về thân phận vốn có, cũng không mất đi sự công bằng giữa anh ta và Tiêu Chí Khiêm.
Sau khi đã hạ quyết tâm, cô kéo cửa ra đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng cửa, một người trong đó khẽ cười một tiếng với phong thái tao nhã, ánh mắt đầy vẻ cám dỗ: “Tôi tưởng anh sẽ chết, không ngờ mạng anh thật ra lại rất cứng đấy."
Ánh mắt người đàn ông đối diện nhìn về phía anh ta vẫn trầm tĩnh, bình thản như vậy: “Cũng vậy thôi."
"Ha ha, hình như sự tồn tại của tôi chính là để thay thế cho anh. Đó là chuyện duy nhất tôi muốn làm."
"Số phận là không công bằng, cho nên kết quả của anh không phải do tôi gây ra. Chỉ có điều số phận có lúc cũng là công bằng."
"Công bằng..." Anh ta lẩm bẩn lại từ này, trên môi càng cười tươi hơn, lại dường như ngầm có chút giễu cợt: “Từ nay về sau, có công bằng hay không cũng không quan trọng nữa." Anh ta ngước mắt nhìn người đối diện: “Anh rất may mắn đấy."
"Tôi biết."
Anh ta lại cười: “Vậy anh có biết, nếu tôi ra tay lúc này, anh căn bản sẽ không có cơ hội xuất hiện ở đây hay không?"
Người đối diện chỉ nhếch môi như cười nhạt: “Bất kể tôi có tìm lại quá khứ hay không, điều duy nhất có thể tôi tin chắc chính là anh không có bản lĩnh này."
Đây chính là Tiêu Chí Khiêm, nếu anh muốn nghiêm túc, chuyện anh làm, chuyện anh quyết định làm chính là định luật!
Tiêu Tuyệt thấy anh cuồng vọng lại giấu mình như vậy thì nhếch môi khẽ giễu cợt: “Vẫn là sự tự tin làm cho người ta chán ghét."
Tiêu Tuyệt nhìn anh nói với giọng đều đều: “Bây giờ, anh nói một chút về dự định của anh đi."
Tiêu Chí Khiêm cũng nghiêm túc: “Thật ra mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt, có thể quên những điều không thoải mái trước đó, một lần nữa tiếp nhận một nhận thức mới."
Tiêu Tuyệt nhướng mày, đôi mắt nheo lại chẳng khác gì mắt anh, sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái, dựa vào trên sô pha: “Tôi mệt mỏi, không muốn làm cái bóng của bất kỳ ai nữa."
"Anh chưa bao giờ là cái bóng cả."
Ánh mắt Tiêu Tuyệt thoáng hiện lên vẻ khác thường, môi cong lên: “Trong thời gian dài như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với tôi những lời này."
Trong không khí dần dần tràn ngập một mùi mát lạnh kèm theo một mùi quen thuộc.
Tiêu Tuyệt nhắm mắt lại, nói: "Anh đi ra ngoài đi, ở đây có mùi cỏ Nam Cực, hẳn là do bọn họ chuẩn bị."
Tiêu Chí Khiêm tất nhiên đã từng nghe nói về ý định của Tuyết Chi, cũng biết mục đích của bọn họ. Anh lập tức che mũi, gằn từng tiếng: "Tôi muốn nhờ anh một việc..."
Mọi người bên ngoài đang nóng nảy chờ đợi, Nghê Thư thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, cuối cùng lên tiếng: “Chúng ta vào thôi!"
Tuyết Chi bất an hỏi: “Cô xác định không có vấn đề sao?
Nghê Thư vỗ ngực một cái: “Cô tin tôi đi, nếu xảy ra chuyện gì, tôi đền Tiêu Chí Khiêm cho cô!"
Thạch đi qua và đẩy cửa ra, mùi trong phòng rất nồng. Anh ta lập tức nín thở, quả nhiên thấy hai người bên trong đều đã choáng váng ngủ ở trong sô pha.
Anh quay đầu lại, khẽ gật đầu với Tuyết Chi.
Cho đến lúc này, Tuyết Chi mới thật sự yên tâm.
...
Đã qua hai ngày vẫn không thấy có dấu hiệu Tiêu Chí Khiêm tỉnh lại.
Nhìn người vẫn nằm trên giường giống như đang ngủ say, Tuyết Chi sốt ruột: “Nghê Thư, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Vì sao anh ấy còn chưa tỉnh chứ?"
Nghê Thư ở bên cạnh đã kiểm tra xong cho anh, xua tay: “Cô đừng lo lắng, không chết được đâu."
"Cỏ Nam Cực này có hiệu quả không?" Điều Tuyết Chi lo lắng hơn chính là, nếu không có tác dụng, thật ra sẽ hoàn toàn ngược lại, tổn thương đến đầu óc của óc.
"Xin cô, cô phải tin tưởng vàokiến thức chuyên môn của tôi chứ?" Nghê Thư nói rất chắc chắn: “Anh ta chỉ choáng váng buồn ngủ thôi, không có vấn đề gì đáng ngại đâu. yên tâm chờ anh ta tỉnh lại đi! Nếu anh ta có việc gì, cô cứ đập chiêu bài của tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói một lời nào!
Tuyết Chi rất hiểu Nghê Thư, thấy cô đã nói như vậy cũng có chút an lòng.
Hai người rời khỏi phòng không bao lâu, người trên giường đã chậm rãi mở hai mắt ra, trong đó hoàn toàn trầm tĩnh.
Thấy Tuyết Chi thật sự lo lắng, Nghê Thư bật cười: “Cô đấy, đừng có làm ổ ở đây mãi, tới quán bar của tôi ngồi một lát đi."
Tuyết Chi lắc đầu, cô không có tâm trạng nào để đi tới đó cả.
"Điều này lại không phải do cô quyết định." Nghê Thư mới chẳng quan tâm tới điều đó, kéo cô đi: “Nếu Tiêu Chí Khiêm tỉnh lại, thấy cô chẳng thèm cơm nước thế, không biết sẽ đau lòng tới mức nào đâu? Cô đấy, lại ngoan ngoãn đi thư giãn với tôi đi. Tôi sẽ giới thiệu mấy anh chàng đẹp trai trong quán bar cho cô, bảo đảm người nào người nấy đều cực đỉnh!"
"Có đỉnh bằng Tiêu Chí Khiêm không?"
Nghê Thư chợt nghẹn lời, sau đó trừng mắt với cô: “Cô tưởng cả thế giới chỉ có một mình Tiêu Chí Khiêm nhà cô là đẹp trai à? Cô không biết trong cánh rừng lớn chim gì cũng có sao?"
Lúc này, Trương Thịnh Hải đi qua nghe được, không nhịn được nhìn cô ta với vẻ xem thường: “Chị cũng đừng dạy hư chị tôi."
Nghê Thư tức giận tát cậu một cái: “Qua bên kia chờ, người lớn nói chuyện, nhóc con như em nói chen vào làm gì hả?"
Trương Thịnh Hải sờ sờ đầu: “Ôi, phụ nữ ở đây đều đột biến gien à? Sao người nào người nấy đều bạo lực vậy?" Cậu nói thầm vài câu liền đi.
Nghê Thư kéo Tuyết Chi đi: “Cô đừng lãng phí thời gian nữa, tôi mời cô uống rượu. À đúng rồi, gọi cả Vy Hiên nữa."
Tuyết Chi chỉ đành phải đánh tiếng với chị Điềm rồi đi theo Nghê Thư tới quán bar Huyền Sắc của cô ta.
Khi đến bên kia, Vy Hiên cũng đã tới, ba người phụ nữ ngồi ở trong góc, phục vụ lập tức đưa bia và đồ ăn vặt lên. Tuyết Chi đã vài ngày không gặp Vy Hiên, lập tức hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy.
Vy Hiên giang tay ra: “Nếu đàn ông đều dính người như vậy, tôi thà không tiếp nhận thanh mai trúc mã kia."
Nghê Thư biết cô ấy nói tới Quan Mạc, cười to: “Ha ha, giờ cô mới biết à? Quan Mạc được người của Hồng Môn gọi là tổng quản Quan, chịu trách nhiệm giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ, mặc dù là người thông minh có trách nhiệm, nhưng mỗi tội cái miệng quá nát, chuyện gì cũng lải nhải một lúc. Tôi nghe nói có một lần anh ta đi tới Đào Ngột đường, sau khi rời đi, người ta bên kia lập tức hạ lệnh cấm, thấy được Quan Mạc là sẽ cấm mọi hoạt động đấy."
Ba người trò chuyện một lát, Vy Hiên chợt nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng lên, uống cạn nửa chai bia rồi lập tức mang cameras ra: “Này, tôi đi cướp tin tức đây!"
Nghê Thư nhìn cô ấy với vẻ xem thường: “Đào tin tức mà đào được tới cả chỗ tôi à? Cô gái cô đúng là không lãng phí thời gian nhỉ!"
Vy Hiên cười: “Tôi được tiền thưởng sẽ chia cho cô một nửa."
Nghê Thư bĩu môi một cái: “Vậy còn tạm được."
Hai người Nghê Thư và Tuyết Chi tiếp tục ở lại, sau khi trò chuyện được vài câu thì quản lý quán bar lại tới, ghé vài bên tai Nghê Thư nói nhỏ vài câu, Nghê Thư vừa nghe liền vỗ bàn cái “bốp": “Khốn kiếp, anh ta tới làm gì vậy?!"
Tuyết Chi ngẩn người: “Nghê Thư, sao thế?"
Vẻ mặt Nghê Thư không dễ nhìn, đứng dậy nói: "Tuyết Chi, cô tạm thời chờ ở đây một lát, tôi đi thu dọn rác rưởi!"
Khi nói đến hai chữ "rác rưởi", cô ta cười với vẻ dữ tợn, dáng vẻ kia thật ra đã dọa cho Tuyết Chi sợ.
Nghê Thư rời đi, Tuyết Chi nhàm chán ngồi ở đó, cô không giỏi uống rượu, cũng không thích uống rượu, nghe nhạc mà trong đầu như đã tiến vào cõi thần tiên.
Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau thò tới, chợt bịt chặt miệng cô.
Tuyết Chi kinh ngạc. Sau nhiều lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cô đã trở nên nhạy bén đối với nguy hiểm từ lâu. Cả người cô nhất thời căng ra, lỗ chân lông trên người cũng mở rộng, mắt phượng trợn trừng, con ngươi còn không ngừng nở to. Cô muốn kêu cứu nhưng sức lực của người phía sau vô cùng mạnh mẽ, giữ chặt cô vào trong ngực, không được phép cô nhúc nhích.
Vị trí ở đây rất khuất, có tính bí mật tốt. Người trong quán bar đang chơi rất high, sẽ chẳng có ai chú ý tới chuyện xảy ra ở đây. Hơn nữa, tấm màn che tối màu phía sau được thả xuống để tạo ra không khí, muốn che khuất nơi này là chuyện dễ dàng.
Tuyết Chi đang liều mạng suy nghĩ xem nên làm thế nào để tự cứu mình, bên tai lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Là tôi."
Tuyết Chi nghe được giọng nói này liền kinh ngạc đến ngây người.
Bàn tay to đang bịt trên miệng chậm rãi thả ra, Tuyết Chi đờ đẫn quay người lại, quả nhiên nhìn thấy được gương mặt giống hệt với Tiêu Chí Khiêm.
Cô sốc: “Anh... anh là..."
Trong một giây khi nhìn thấy anh, Tuyết Chi không ngờ lại không thể lập tức đoán được người trước mắt rốt cuộc là ai!
Bởi vì vào giờ phút này Tiêu Chí Khiêm đáng lẽ còn ở đường Hằng Nguyên mới đúng! Mà nếu người trước mắt này là Tiêu Tuyệt nói, vì sao giọng nói của anh như vậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mình, tất cả mọi thứ của anh lại quen thuộc như thế? Lẽ nào, anh tỉnh rồi?
Tuyết Chi vừa nghĩ tới đây liền kích động kéo anh lại: “Tiêu Chí Khiêm! Là anh đúng không?"
Đối phương nhếch môi cười và bước tới nắm tay cô, cũng không nói chuyện lại kéo cô đi ra ngoài.
Tuyết Chi bị ngạc nhiên tới choáng váng đầu óc, lo lắng liên tục mấy ngày cuối cùng có thể bỏ xuống, đi theo anh ra khỏi quán bar.
Xe anh đỗ ở bên ngoài, chở Tuyết Chi rời khỏi Huyền Sắc.
Ở cửa sau của quán bar, Nghê Thư và một người đàn ông vạm vỡ mắt đang chợt mắt nhìn nhau, lại thấy có chiếc xe lướt qua, vừa nhìn thấy người ngồi ở trong xe, cô ta nhíu mày, bên môi thoáng hiện ra nụ cười kỳ lạ.
"Này! Cô gái à, cô rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không vậy?" Đối diện là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mặc dù gương mặt đẹp trai đến mức không thể soi mói, nhưng vẻ ngang ngược cao ngạo kia khiến cô ta nhìn thế nào cũng thấy ghét.
Tuyết Chi cười nhưng vẻ mặt vẫn không bớt khẩn trương.
Tiêu Tuyệt và Tiêu Chí Khiêm đều không phải là người dễ bị người khác dao động. Chuyện phát triển hơi bất ngờ, làm người ta cảm thấy bất an.
Đinh Khiên canh giữ ở cửa, thỉnh thoảng áp tai ở trên cửa và nheo mắt lại, nhưng không nghe được gì cả, anh ta không nhịn được oán giận: "Hiệu quả cách âm có cần tốt như vậy không hả?"
Thạch ngược lại rất bĩnh tĩnh, gương mặt vẫn cau có, nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tuyết Chi có phần đứng ngồi không yên: “Tôi vào xem thử!"
"Chờ một lát đã." Nghê Thư lấy từ trên người ra một bình thủy tinh nhỏ màu xanh, đưa tới: “Đây là tôi dùng cỏ Nam Cực luyện ra, chỉ cần mở nắp là có thể làm cho chất lỏng bên trong tự bay ra! Cô nhớ kỹ, sau khi mở nắp thì phải lập tức ra ngoài!"
Tuyết Chi gật đầu: “Tôi biết rồi."
Cô thận trọng nhận lấy và đi vào phòng sách.
Khi đẩy cửa ra, cô thấy rõ hai người ngồi đối diện nhau nhưng không ai mở miệng, tư thế ngồi dường như cũng chưa từng thay đổi. Nếu không phải nhờ quần áo mặc trên người bọn họ, thật sự rất khó phân biệt được ai với ai.
Tuyết Chi cười gượng hai tiếng: “Tôi không có chuyện gì, muốn hỏi các ngươi uống gì thôi."
Hai người đều lắc đầu.
Thấy bọn họ không hề ra tay đánh nhau, có vẻ rất hòa bình nên Tuyết Chi cũng yên tâm: “Vậy các anh trò chuyện, tôi ra ngoài trước."
Lúc đi, cô lặng lẽ lấy cái bình ra, nhiều lần do dự nhưng vẫn mở nắp, tiện tay đặt trong góc khuất của giá sách.
So với để cho Tiêu Tuyệt tiếp nhận sự thực tàn nhẫn, không bằng để cho anh ta xem đó là một giấc mơ, một lần nữa trở về thân phận vốn có, cũng không mất đi sự công bằng giữa anh ta và Tiêu Chí Khiêm.
Sau khi đã hạ quyết tâm, cô kéo cửa ra đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng cửa, một người trong đó khẽ cười một tiếng với phong thái tao nhã, ánh mắt đầy vẻ cám dỗ: “Tôi tưởng anh sẽ chết, không ngờ mạng anh thật ra lại rất cứng đấy."
Ánh mắt người đàn ông đối diện nhìn về phía anh ta vẫn trầm tĩnh, bình thản như vậy: “Cũng vậy thôi."
"Ha ha, hình như sự tồn tại của tôi chính là để thay thế cho anh. Đó là chuyện duy nhất tôi muốn làm."
"Số phận là không công bằng, cho nên kết quả của anh không phải do tôi gây ra. Chỉ có điều số phận có lúc cũng là công bằng."
"Công bằng..." Anh ta lẩm bẩn lại từ này, trên môi càng cười tươi hơn, lại dường như ngầm có chút giễu cợt: “Từ nay về sau, có công bằng hay không cũng không quan trọng nữa." Anh ta ngước mắt nhìn người đối diện: “Anh rất may mắn đấy."
"Tôi biết."
Anh ta lại cười: “Vậy anh có biết, nếu tôi ra tay lúc này, anh căn bản sẽ không có cơ hội xuất hiện ở đây hay không?"
Người đối diện chỉ nhếch môi như cười nhạt: “Bất kể tôi có tìm lại quá khứ hay không, điều duy nhất có thể tôi tin chắc chính là anh không có bản lĩnh này."
Đây chính là Tiêu Chí Khiêm, nếu anh muốn nghiêm túc, chuyện anh làm, chuyện anh quyết định làm chính là định luật!
Tiêu Tuyệt thấy anh cuồng vọng lại giấu mình như vậy thì nhếch môi khẽ giễu cợt: “Vẫn là sự tự tin làm cho người ta chán ghét."
Tiêu Tuyệt nhìn anh nói với giọng đều đều: “Bây giờ, anh nói một chút về dự định của anh đi."
Tiêu Chí Khiêm cũng nghiêm túc: “Thật ra mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt, có thể quên những điều không thoải mái trước đó, một lần nữa tiếp nhận một nhận thức mới."
Tiêu Tuyệt nhướng mày, đôi mắt nheo lại chẳng khác gì mắt anh, sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái, dựa vào trên sô pha: “Tôi mệt mỏi, không muốn làm cái bóng của bất kỳ ai nữa."
"Anh chưa bao giờ là cái bóng cả."
Ánh mắt Tiêu Tuyệt thoáng hiện lên vẻ khác thường, môi cong lên: “Trong thời gian dài như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với tôi những lời này."
Trong không khí dần dần tràn ngập một mùi mát lạnh kèm theo một mùi quen thuộc.
Tiêu Tuyệt nhắm mắt lại, nói: "Anh đi ra ngoài đi, ở đây có mùi cỏ Nam Cực, hẳn là do bọn họ chuẩn bị."
Tiêu Chí Khiêm tất nhiên đã từng nghe nói về ý định của Tuyết Chi, cũng biết mục đích của bọn họ. Anh lập tức che mũi, gằn từng tiếng: "Tôi muốn nhờ anh một việc..."
Mọi người bên ngoài đang nóng nảy chờ đợi, Nghê Thư thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, cuối cùng lên tiếng: “Chúng ta vào thôi!"
Tuyết Chi bất an hỏi: “Cô xác định không có vấn đề sao?
Nghê Thư vỗ ngực một cái: “Cô tin tôi đi, nếu xảy ra chuyện gì, tôi đền Tiêu Chí Khiêm cho cô!"
Thạch đi qua và đẩy cửa ra, mùi trong phòng rất nồng. Anh ta lập tức nín thở, quả nhiên thấy hai người bên trong đều đã choáng váng ngủ ở trong sô pha.
Anh quay đầu lại, khẽ gật đầu với Tuyết Chi.
Cho đến lúc này, Tuyết Chi mới thật sự yên tâm.
...
Đã qua hai ngày vẫn không thấy có dấu hiệu Tiêu Chí Khiêm tỉnh lại.
Nhìn người vẫn nằm trên giường giống như đang ngủ say, Tuyết Chi sốt ruột: “Nghê Thư, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Vì sao anh ấy còn chưa tỉnh chứ?"
Nghê Thư ở bên cạnh đã kiểm tra xong cho anh, xua tay: “Cô đừng lo lắng, không chết được đâu."
"Cỏ Nam Cực này có hiệu quả không?" Điều Tuyết Chi lo lắng hơn chính là, nếu không có tác dụng, thật ra sẽ hoàn toàn ngược lại, tổn thương đến đầu óc của óc.
"Xin cô, cô phải tin tưởng vàokiến thức chuyên môn của tôi chứ?" Nghê Thư nói rất chắc chắn: “Anh ta chỉ choáng váng buồn ngủ thôi, không có vấn đề gì đáng ngại đâu. yên tâm chờ anh ta tỉnh lại đi! Nếu anh ta có việc gì, cô cứ đập chiêu bài của tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói một lời nào!
Tuyết Chi rất hiểu Nghê Thư, thấy cô đã nói như vậy cũng có chút an lòng.
Hai người rời khỏi phòng không bao lâu, người trên giường đã chậm rãi mở hai mắt ra, trong đó hoàn toàn trầm tĩnh.
Thấy Tuyết Chi thật sự lo lắng, Nghê Thư bật cười: “Cô đấy, đừng có làm ổ ở đây mãi, tới quán bar của tôi ngồi một lát đi."
Tuyết Chi lắc đầu, cô không có tâm trạng nào để đi tới đó cả.
"Điều này lại không phải do cô quyết định." Nghê Thư mới chẳng quan tâm tới điều đó, kéo cô đi: “Nếu Tiêu Chí Khiêm tỉnh lại, thấy cô chẳng thèm cơm nước thế, không biết sẽ đau lòng tới mức nào đâu? Cô đấy, lại ngoan ngoãn đi thư giãn với tôi đi. Tôi sẽ giới thiệu mấy anh chàng đẹp trai trong quán bar cho cô, bảo đảm người nào người nấy đều cực đỉnh!"
"Có đỉnh bằng Tiêu Chí Khiêm không?"
Nghê Thư chợt nghẹn lời, sau đó trừng mắt với cô: “Cô tưởng cả thế giới chỉ có một mình Tiêu Chí Khiêm nhà cô là đẹp trai à? Cô không biết trong cánh rừng lớn chim gì cũng có sao?"
Lúc này, Trương Thịnh Hải đi qua nghe được, không nhịn được nhìn cô ta với vẻ xem thường: “Chị cũng đừng dạy hư chị tôi."
Nghê Thư tức giận tát cậu một cái: “Qua bên kia chờ, người lớn nói chuyện, nhóc con như em nói chen vào làm gì hả?"
Trương Thịnh Hải sờ sờ đầu: “Ôi, phụ nữ ở đây đều đột biến gien à? Sao người nào người nấy đều bạo lực vậy?" Cậu nói thầm vài câu liền đi.
Nghê Thư kéo Tuyết Chi đi: “Cô đừng lãng phí thời gian nữa, tôi mời cô uống rượu. À đúng rồi, gọi cả Vy Hiên nữa."
Tuyết Chi chỉ đành phải đánh tiếng với chị Điềm rồi đi theo Nghê Thư tới quán bar Huyền Sắc của cô ta.
Khi đến bên kia, Vy Hiên cũng đã tới, ba người phụ nữ ngồi ở trong góc, phục vụ lập tức đưa bia và đồ ăn vặt lên. Tuyết Chi đã vài ngày không gặp Vy Hiên, lập tức hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy.
Vy Hiên giang tay ra: “Nếu đàn ông đều dính người như vậy, tôi thà không tiếp nhận thanh mai trúc mã kia."
Nghê Thư biết cô ấy nói tới Quan Mạc, cười to: “Ha ha, giờ cô mới biết à? Quan Mạc được người của Hồng Môn gọi là tổng quản Quan, chịu trách nhiệm giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ, mặc dù là người thông minh có trách nhiệm, nhưng mỗi tội cái miệng quá nát, chuyện gì cũng lải nhải một lúc. Tôi nghe nói có một lần anh ta đi tới Đào Ngột đường, sau khi rời đi, người ta bên kia lập tức hạ lệnh cấm, thấy được Quan Mạc là sẽ cấm mọi hoạt động đấy."
Ba người trò chuyện một lát, Vy Hiên chợt nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng lên, uống cạn nửa chai bia rồi lập tức mang cameras ra: “Này, tôi đi cướp tin tức đây!"
Nghê Thư nhìn cô ấy với vẻ xem thường: “Đào tin tức mà đào được tới cả chỗ tôi à? Cô gái cô đúng là không lãng phí thời gian nhỉ!"
Vy Hiên cười: “Tôi được tiền thưởng sẽ chia cho cô một nửa."
Nghê Thư bĩu môi một cái: “Vậy còn tạm được."
Hai người Nghê Thư và Tuyết Chi tiếp tục ở lại, sau khi trò chuyện được vài câu thì quản lý quán bar lại tới, ghé vài bên tai Nghê Thư nói nhỏ vài câu, Nghê Thư vừa nghe liền vỗ bàn cái “bốp": “Khốn kiếp, anh ta tới làm gì vậy?!"
Tuyết Chi ngẩn người: “Nghê Thư, sao thế?"
Vẻ mặt Nghê Thư không dễ nhìn, đứng dậy nói: "Tuyết Chi, cô tạm thời chờ ở đây một lát, tôi đi thu dọn rác rưởi!"
Khi nói đến hai chữ "rác rưởi", cô ta cười với vẻ dữ tợn, dáng vẻ kia thật ra đã dọa cho Tuyết Chi sợ.
Nghê Thư rời đi, Tuyết Chi nhàm chán ngồi ở đó, cô không giỏi uống rượu, cũng không thích uống rượu, nghe nhạc mà trong đầu như đã tiến vào cõi thần tiên.
Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau thò tới, chợt bịt chặt miệng cô.
Tuyết Chi kinh ngạc. Sau nhiều lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cô đã trở nên nhạy bén đối với nguy hiểm từ lâu. Cả người cô nhất thời căng ra, lỗ chân lông trên người cũng mở rộng, mắt phượng trợn trừng, con ngươi còn không ngừng nở to. Cô muốn kêu cứu nhưng sức lực của người phía sau vô cùng mạnh mẽ, giữ chặt cô vào trong ngực, không được phép cô nhúc nhích.
Vị trí ở đây rất khuất, có tính bí mật tốt. Người trong quán bar đang chơi rất high, sẽ chẳng có ai chú ý tới chuyện xảy ra ở đây. Hơn nữa, tấm màn che tối màu phía sau được thả xuống để tạo ra không khí, muốn che khuất nơi này là chuyện dễ dàng.
Tuyết Chi đang liều mạng suy nghĩ xem nên làm thế nào để tự cứu mình, bên tai lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Là tôi."
Tuyết Chi nghe được giọng nói này liền kinh ngạc đến ngây người.
Bàn tay to đang bịt trên miệng chậm rãi thả ra, Tuyết Chi đờ đẫn quay người lại, quả nhiên nhìn thấy được gương mặt giống hệt với Tiêu Chí Khiêm.
Cô sốc: “Anh... anh là..."
Trong một giây khi nhìn thấy anh, Tuyết Chi không ngờ lại không thể lập tức đoán được người trước mắt rốt cuộc là ai!
Bởi vì vào giờ phút này Tiêu Chí Khiêm đáng lẽ còn ở đường Hằng Nguyên mới đúng! Mà nếu người trước mắt này là Tiêu Tuyệt nói, vì sao giọng nói của anh như vậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mình, tất cả mọi thứ của anh lại quen thuộc như thế? Lẽ nào, anh tỉnh rồi?
Tuyết Chi vừa nghĩ tới đây liền kích động kéo anh lại: “Tiêu Chí Khiêm! Là anh đúng không?"
Đối phương nhếch môi cười và bước tới nắm tay cô, cũng không nói chuyện lại kéo cô đi ra ngoài.
Tuyết Chi bị ngạc nhiên tới choáng váng đầu óc, lo lắng liên tục mấy ngày cuối cùng có thể bỏ xuống, đi theo anh ra khỏi quán bar.
Xe anh đỗ ở bên ngoài, chở Tuyết Chi rời khỏi Huyền Sắc.
Ở cửa sau của quán bar, Nghê Thư và một người đàn ông vạm vỡ mắt đang chợt mắt nhìn nhau, lại thấy có chiếc xe lướt qua, vừa nhìn thấy người ngồi ở trong xe, cô ta nhíu mày, bên môi thoáng hiện ra nụ cười kỳ lạ.
"Này! Cô gái à, cô rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không vậy?" Đối diện là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mặc dù gương mặt đẹp trai đến mức không thể soi mói, nhưng vẻ ngang ngược cao ngạo kia khiến cô ta nhìn thế nào cũng thấy ghét.
/480
|