Vy Hiên gật đầu liên tục, mặc dù rất khó có được ánh mắt như vậy, nhưng vẫn nói hùa theo: “Đúng vậy, nghệ thuật!”
“Ồ? Vậy sao cô cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người đàn ông thế?”
Anh vừa nói xong, mấy khách du lịch Trung Quốc bên cạnh hai người đều nghiêng đầu nhìn về phía Vy Hiên, sau đó thì che miệng cười bỏ đi.
Vy Hiên vội la lên: “Anh đừng nói lung tung, tôi không thèm nhìn nơi đó đâu!”
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, có tiếng rung động rất khẽ từ lồng ngực phát ra: “Tò mò như vậy, sau khi trở về tôi có thể cởi hết cho em xem, không thu phí.”
Vy Hiên xấu hổ lấy một tay che má: “Liên Cẩn Hành!!!”
“Dẫn em đi ăn gì đó nhé.” Anh quay đầu, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ.
Bên cạnh quảng trường Durbar có rất nhiều con đường ẩm thực, đa số là các loại thịt hải sản chiên và nướng. Vy Hiên yêu thích một loại món ăn tên là Butter Chapati, chính là một loại bánh tráng thêm mỡ bò, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mùi thơm tràn ngập khoang miệng mà lại không ngán.
Cô cắn bánh tráng, uống trà sữa, dạo bước trên những con phố của Kathmandu, nghe những lời nói địa phương thi thoảng pha thêm tiếng Anh tiếng Trung ở xung quanh, một ngày trước, cô không ngờ mình lại xảy ra xung đột kịch liệt với nhà họ Tập, sau đó lại tha hương đến nơi đất khách quê người tìm kiếm bình an. Bởi vì trước kia cô vẫn luôn chịu đựng, kiềm chế, tự mình điều chỉnh, cuối cùng là thỏa hiệp.
Thật ra, bầu trời nơi nào cũng sáng sủa giống nhau, chỉ là cô không học được cách ngẩng đầu tại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Đi mệt, cô ngồi luôn xuống ven đường, nhìn những người xa lạ đi lại trước mặt, híp mắt nói: “Tôi thích nơi này.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh, hai tay tùy tiện đặt lên đầu gối: “Người từng đến nơi này đều rất dễ bị trúng độc.” Anh cũng là một trong số đó.
Vy Hiên nghiêng đầu nhìn anh: “Cám ơn anh đi cùng tôi.”
Anh nhướng mày: “Tự tin đâu ra vậy? Không thấy tôi có việc sao?”
Vy Hiên đánh giá anh một lượt, tổng kết nói: “Trong nóng ngoài lạnh, lại còn mạnh miệng không muốn thừa nhận... Liên Cẩn Hành, thật ra anh có rất nhiều ưu điểm.”
Anh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Đừng tưởng rằng nói như vậy thì tôi sẽ tiếp nhận em, ánh mắt của tôi rất cao.”
Vy Hiên hé miệng cười, huých cùi chỏ vào người anh: “Này, không ngờ anh nói đùa cũng giống như thật lắm đấy! Nói thật, tôi vẫn cho rằng anh là tên mặt than.”
Đôi mắt màu đen của Liên Cẩn Hành tỏa sáng, hơi híp lại: “Ha ha, cuối cùng em cũng thừa nhận.”
Vy Hiên nhịn cười, vội vàng tuyên bố: “Tôi đang khen anh đấy! Dùng nhân cách của mình ra đảm bảo!”
Anh nở nụ cười qua loa cho có lệ: “Ồ? Vậy cảm ơn em.”
“Không cần khách khí!”
Quay đầu lại nhìn làn xe qua đường, xe motor đua nhau lướt qua, biểu cảm trên mặt mọi người lại vô cùng bình tĩnh, cũng không vội vàng nóng nảy, bọn họ quen thuộc loại tốc độ thong dong nhàn nhã này.
Vy Hiên thở dài một hơi, khẽ lắc lắc trà sữa trong tay: “Hờ, không biết khi nào lại có thể đến nơi này.”
Anh liếc mắt nhìn cô, lại thu hồi lạnh nhạt: “Nhìn hiện giờ em cũng không được tính là người có cuộc sống thành công, sẽ không có thứ gì ngăn cản bước chân của em.”
Vy Hiên buồn rầu nghiêng đầu: “Ngài Liên, có thể cho tôi một chút tự tin không?”
Anh nhếch mép: “Cần tôi kết luận là cuộc sống hoàn toàn thất bại lần nữa không?”
Vy Hiên cụp mắt: “Được rồi, tôi chấp nhận mình vẫn chưa được tính là thành công.”
Anh cười thành tiếng: “Có tiến bộ.”
Lúc này, điện thoại di động của Liên Cẩn Hành vang lên, anh nhận máy, là Tiểu Tần gọi đến.
“Chắc chắn muốn kết thúc hợp đồng với Nhiếp Vịnh Nhi sao?”
Anh không hề do dự đáp lời: “Ừ.”
“Nếu đối phương hỏi nguyên nhân thì sao?”
“Cô ta hiểu rõ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cúp máy, anh vừa ngước mắt đã nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Vy Hiên, cô cắn ống hút, từ tốn nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì thì đều là chuyện riêng của cô ta, anh không cảm thấy như vậy rất không công bằng với cô ta sao?” Nghĩ đến cô gái kéo đàn Cello, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ta khi nói đến ước mơ của mình, cô nói ra suy nghĩ trong đáy lòng: “Nhìn ra được cô ta thật sự rất kỳ vọng.”
Liên Cẩn Hành nhếch mép, là một nụ cười nhạt đến mức vô vị: “Chuyện riêng của cô ta liên quan đến hình tượng công ty tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp bất kỳ ai hoàn thành lý tưởng.”
Cô ngước mắt: “Nhưng anh giúp tôi.”
Liên Cẩn Hành quay đầu nhìn cô: “Em không biết nguyên nhân sao?”
Vy Hiên nhíu mày, ống hút bị cắn đến mức thay đổi hình dạng, cô thu hồi tầm mắt, ảo não nói: “Vì vậy, nhiều khi tôi cảm thấy mình rất ích kỷ.”
Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, đưa tay vuốt tóc giúp cô, cũng không thèm để ý mà nói: “Em có đặc quyền này.”
“Không.” Cô lắc đầu: “Tôi không có tư cách đối với anh như vậy.”
Ngón tay Liên Cẩn Hành cứng đờ, lập tức thu lại hết bình tĩnh: “Nếu như cảm thấy áy náy, vậy thì báo đáp tôi thật tốt.”
Vy Hiên lập tức ngẩng đầu: “Anh nói đi! Chỉ cần em có thể làm được!”
“Tôi bỏ ra, em tiếp nhận, đồng thời phải yên tâm thoải mái tiếp nhận, như vậy, cả đời này em đều thiếu nợ tôi.”
Vy Hiên ngơ ngẩn nghiêng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau cô cụp mắt: “Anh đã sớm thành công rồi.” Cô lại lập tức lắc đầu, bất bình căm tức thay anh: “Liên Cẩn Hành, tôi không tốt như vậy! Dựa vào cái gì phải yên tâm thoải mái tiếp nhận?”
Liên Cẩn Hành mím môi, dao động trong đôi mắt ngày càng gia tăng, anh chợt xoay người, nắm chặt hai vai cô, đôi mắt đen nhánh như muốn khoét ra hai cái lỗ trên khuôn mặt cô.
“Em muốn biết đáp án sao? Được, vậy tôi cho em biết là dựa vào cái gì! Chỉ dựa vào tôi nhìn thấy em, cũng không biết cách giả vờ, lúc nào cũng chần chừ phá hủy ranh giới của mình!”
Trái tim Vy Hiên như bị đập mạnh, đằng sau đôi mắt trợn to mang theo dò xét là kinh ngạc, sau đó bị phản nghịch tồn tại trong người kích thích.
Cô chợt đứng dậy: “Anh hiểu tôi bao nhiêu? Đừng cho rằng những gì mình nhìn thấy là tất cả!”
Muốn đi, tay lại bị anh bắt lấy.
“Tôi từ bên trong hủy diệt đó đi ra.” Giọng điệu của anh lại khôi phục bình thường.
Vy Hiên kinh ngạc cúi đầu nhìn anh.
Anh cứ nắm tay cô như vậy, từ góc nhìn của cô, mắt anh rủ xuống, đường nét khuôn mặt được đèn đường không sáng lắm chiếu vào, được bao phủ bởi một tầng sáng mờ nhạt.
“Vì vậy, không ai hiểu em hơn tôi.” Anh nói như vậy, trong tự phụ lại lộ ra thở dài không dễ phát hiện.
Giằng co như này một lúc lâu, cô lại ngồi xuống, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi lại nóng nảy vớ vẩn rồi.” Khi nói xin lỗi, cô giống như một cô bé ngoan ngoãn.
Một bàn tay đặt lên trên đỉnh đầu cô, vỗ một cái lên đó, cũng không coi là nhẹ, khi cô vẫn còn có thể tiếp nhận được, lại vỗ thêm hai cái. Đầu Vy Hiên như lắp đạn lò xo, bị vỗ mấy cái bèn nảy mấy cái.
Cô tức giận gạt tay anh ra, nghiêng đầu lườm anh: “Không biết như vậy sẽ khiến người ta ngốc à?”
Anh nhướng mày: “Em từng thông minh hở?”
“...”
Hai tay Vy Hiên ôm đầu gối, cằm chống trên đầu gối, lấy im lặng để kháng nghị. Nhưng rõ ràng cô đã đánh giá thấp sức chịu đựng của anh, bầu không khí ngột ngạt khiến cho cổ họng của cô tắc nghẹn, đáy lòng lại càng không thể chờ đợi.
Cuối cùng, cô liếm cánh môi khô khốc hỏi: “Anh... từng xảy ra chuyện gì à?”
Liên Cẩn Hành bình tĩnh đáp một tiếng ‘ừ’, rõ ràng rất hờ hững, không đợi cô cân nhắc đặt câu hỏi, anh đã lạnh nhạt lên tiếng: “Suýt nữa giết mấy tên khốn kiếp.”
Vy Hiên ngẩn ngơ, không thể tin nổi nhìn anh.
Suýt chút nữa giết người? Liên Cẩn Hành sao? Nhưng người đàn ông chững chạc trước mắt, nhìn thế nào cũng không liên quan đến loại người giết người không thành!
“Vì sao?” Cô không nhịn được hỏi.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cái nhìn vô cùng thản nhiên, rồi thu lại tầm mắt: “Tôi từng nói chuyện Mạn Tinh rồi nhỉ.”
“Ừ.” Cô gật đầu, ký ức vẫn còn mới mẻ.
“Khi lên cấp ba, trong trường luôn có người quấy rối em ấy, nhưng không ai trong gia đình nhà cô để ý, em ấy chỉ có thể đến nói với tôi. Thế là tôi tìm học sinh nam kia, nhưng anh ta ỷ vào trong nhà có chút quan hệ, không nghe khuyên bảo.”
Vy Hiên nghe thấy, trái tim không khỏi nảy lên: “Sau đó thì sao?”
“Cảnh cáo anh ta không có hiệu quả, lại sau mấy lần quấy rối em gái tôi...” Anh ngước mắt, khóe môi lơ đãng nhếch lên, chậm rãi nói: “Tôi đánh anh ta một trận tơi bời.”
Liên Cẩn Hành giống như đang kể chuyện của người khác, ung dung tự tại, trật tự rõ ràng: “Tôi đánh anh ta rất thảm, thậm chí, tôi còn nghe thấy tiếng xương gãy...”
Mặc dù chỉ dăm ba câu, không miêu tả chi tiết cụ thể, nhưng trong đầu Vy Hiên vẫn hiện ra Liên Cẩn Hành bạo lực máu tanh kia, rõ ràng dáng vẻ đó khiến cô không chịu được mà rùng mình, bầu không khí khô nóng cũng không thể xua hết khí lạnh trong lòng cô.
“Sau này, anh ta cầu xin tôi, đồng thời thề thốt sẽ không quấy rối Mạn Tinh nữa. Tôi tin, cho rằng mình đã khiến anh ta sợ hãi thật rồi, thế là tôi bỏ qua cho anh ta. Nhưng sự thật chứng minh, đó là một quyết định sai lầm!” Ánh mắt của anh hơi thay đổi, bắt đầu trở nên tàn nhẫn, ửng đỏ chất chứa máu tanh.
Đột nhiên Vy Hiên lên tiếng: “... Nếu như là quá khứ không vui, vậy đừng nghĩ nữa.”
Anh lắc đầu, chậm rãi gằn từng câu từng chữ: “Rất không may, là kết thúc bi thảm. Bọn họ làm tổn thương người quan trọng nhất của tôi.”
Vy Hiên nghe thấy đáy lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, giống như dây đàn căng cứng, cuối cùng cũng vì áp lực quá lớn mà đứt.
Cô chú ý đến Liên Cẩn Hành nói là ‘bọn họ’...
Thì ra, yêu thương của anh đối với Dương Mạn Tinh không chỉ là bởi vì bất hạnh khi còn bé, nhiều hơn là vì sai lầm của anh, bởi vì tự tay anh tạo lên sai lầm lớn không cách nào bù đắp!
Vy Hiên cúi đầu, từ giây phút kia hô hấp bắt đầu không thuận, cổ họng bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào, rất khó chịu.
Nghĩ đến người phụ nữ không lúc nào không tỏ ra kiên cường kia, rốt cuộc cô ấy tiếp nhận tất cả mọi việc thế nào để đi đến ngày hôm nay? Làm sao cô ấy làm được, không vứt bỏ kiêu ngạo của mình, không từ bỏ thế giới này, vẫn dùng toàn bộ nhiệt tình mà yêu một người?
Nhưng đó chính là Dương Mạn Tinh.
“Sau đó thì sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói run rẩy.
“Tôi không cách nào tha thứ cho chính mình, càng không thể nào tha thứ cho bọn họ, thế là tôi tìm được bọn họ... Tôi nhớ ngày đó, thời tiết âm u, gió thổi rất mạnh, mà tôi cầm dao theo.”
Hơi thở của Vy Hiên ngày càng nhanh hơn, cô căng thẳng nhìn anh không chớp mắt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Nhưng không biết vì sao, khi nghe anh kể lại cảnh tượng lúc ấy, vậy mà cô cũng có cảm giác xúc động – có lẽ, làm như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Cô bị suy nghĩ này của mình làm cho sợ hãi!
“Ồ? Vậy sao cô cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người đàn ông thế?”
Anh vừa nói xong, mấy khách du lịch Trung Quốc bên cạnh hai người đều nghiêng đầu nhìn về phía Vy Hiên, sau đó thì che miệng cười bỏ đi.
Vy Hiên vội la lên: “Anh đừng nói lung tung, tôi không thèm nhìn nơi đó đâu!”
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, có tiếng rung động rất khẽ từ lồng ngực phát ra: “Tò mò như vậy, sau khi trở về tôi có thể cởi hết cho em xem, không thu phí.”
Vy Hiên xấu hổ lấy một tay che má: “Liên Cẩn Hành!!!”
“Dẫn em đi ăn gì đó nhé.” Anh quay đầu, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ.
Bên cạnh quảng trường Durbar có rất nhiều con đường ẩm thực, đa số là các loại thịt hải sản chiên và nướng. Vy Hiên yêu thích một loại món ăn tên là Butter Chapati, chính là một loại bánh tráng thêm mỡ bò, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mùi thơm tràn ngập khoang miệng mà lại không ngán.
Cô cắn bánh tráng, uống trà sữa, dạo bước trên những con phố của Kathmandu, nghe những lời nói địa phương thi thoảng pha thêm tiếng Anh tiếng Trung ở xung quanh, một ngày trước, cô không ngờ mình lại xảy ra xung đột kịch liệt với nhà họ Tập, sau đó lại tha hương đến nơi đất khách quê người tìm kiếm bình an. Bởi vì trước kia cô vẫn luôn chịu đựng, kiềm chế, tự mình điều chỉnh, cuối cùng là thỏa hiệp.
Thật ra, bầu trời nơi nào cũng sáng sủa giống nhau, chỉ là cô không học được cách ngẩng đầu tại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Đi mệt, cô ngồi luôn xuống ven đường, nhìn những người xa lạ đi lại trước mặt, híp mắt nói: “Tôi thích nơi này.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh, hai tay tùy tiện đặt lên đầu gối: “Người từng đến nơi này đều rất dễ bị trúng độc.” Anh cũng là một trong số đó.
Vy Hiên nghiêng đầu nhìn anh: “Cám ơn anh đi cùng tôi.”
Anh nhướng mày: “Tự tin đâu ra vậy? Không thấy tôi có việc sao?”
Vy Hiên đánh giá anh một lượt, tổng kết nói: “Trong nóng ngoài lạnh, lại còn mạnh miệng không muốn thừa nhận... Liên Cẩn Hành, thật ra anh có rất nhiều ưu điểm.”
Anh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Đừng tưởng rằng nói như vậy thì tôi sẽ tiếp nhận em, ánh mắt của tôi rất cao.”
Vy Hiên hé miệng cười, huých cùi chỏ vào người anh: “Này, không ngờ anh nói đùa cũng giống như thật lắm đấy! Nói thật, tôi vẫn cho rằng anh là tên mặt than.”
Đôi mắt màu đen của Liên Cẩn Hành tỏa sáng, hơi híp lại: “Ha ha, cuối cùng em cũng thừa nhận.”
Vy Hiên nhịn cười, vội vàng tuyên bố: “Tôi đang khen anh đấy! Dùng nhân cách của mình ra đảm bảo!”
Anh nở nụ cười qua loa cho có lệ: “Ồ? Vậy cảm ơn em.”
“Không cần khách khí!”
Quay đầu lại nhìn làn xe qua đường, xe motor đua nhau lướt qua, biểu cảm trên mặt mọi người lại vô cùng bình tĩnh, cũng không vội vàng nóng nảy, bọn họ quen thuộc loại tốc độ thong dong nhàn nhã này.
Vy Hiên thở dài một hơi, khẽ lắc lắc trà sữa trong tay: “Hờ, không biết khi nào lại có thể đến nơi này.”
Anh liếc mắt nhìn cô, lại thu hồi lạnh nhạt: “Nhìn hiện giờ em cũng không được tính là người có cuộc sống thành công, sẽ không có thứ gì ngăn cản bước chân của em.”
Vy Hiên buồn rầu nghiêng đầu: “Ngài Liên, có thể cho tôi một chút tự tin không?”
Anh nhếch mép: “Cần tôi kết luận là cuộc sống hoàn toàn thất bại lần nữa không?”
Vy Hiên cụp mắt: “Được rồi, tôi chấp nhận mình vẫn chưa được tính là thành công.”
Anh cười thành tiếng: “Có tiến bộ.”
Lúc này, điện thoại di động của Liên Cẩn Hành vang lên, anh nhận máy, là Tiểu Tần gọi đến.
“Chắc chắn muốn kết thúc hợp đồng với Nhiếp Vịnh Nhi sao?”
Anh không hề do dự đáp lời: “Ừ.”
“Nếu đối phương hỏi nguyên nhân thì sao?”
“Cô ta hiểu rõ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cúp máy, anh vừa ngước mắt đã nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Vy Hiên, cô cắn ống hút, từ tốn nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì thì đều là chuyện riêng của cô ta, anh không cảm thấy như vậy rất không công bằng với cô ta sao?” Nghĩ đến cô gái kéo đàn Cello, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ta khi nói đến ước mơ của mình, cô nói ra suy nghĩ trong đáy lòng: “Nhìn ra được cô ta thật sự rất kỳ vọng.”
Liên Cẩn Hành nhếch mép, là một nụ cười nhạt đến mức vô vị: “Chuyện riêng của cô ta liên quan đến hình tượng công ty tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp bất kỳ ai hoàn thành lý tưởng.”
Cô ngước mắt: “Nhưng anh giúp tôi.”
Liên Cẩn Hành quay đầu nhìn cô: “Em không biết nguyên nhân sao?”
Vy Hiên nhíu mày, ống hút bị cắn đến mức thay đổi hình dạng, cô thu hồi tầm mắt, ảo não nói: “Vì vậy, nhiều khi tôi cảm thấy mình rất ích kỷ.”
Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, đưa tay vuốt tóc giúp cô, cũng không thèm để ý mà nói: “Em có đặc quyền này.”
“Không.” Cô lắc đầu: “Tôi không có tư cách đối với anh như vậy.”
Ngón tay Liên Cẩn Hành cứng đờ, lập tức thu lại hết bình tĩnh: “Nếu như cảm thấy áy náy, vậy thì báo đáp tôi thật tốt.”
Vy Hiên lập tức ngẩng đầu: “Anh nói đi! Chỉ cần em có thể làm được!”
“Tôi bỏ ra, em tiếp nhận, đồng thời phải yên tâm thoải mái tiếp nhận, như vậy, cả đời này em đều thiếu nợ tôi.”
Vy Hiên ngơ ngẩn nghiêng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau cô cụp mắt: “Anh đã sớm thành công rồi.” Cô lại lập tức lắc đầu, bất bình căm tức thay anh: “Liên Cẩn Hành, tôi không tốt như vậy! Dựa vào cái gì phải yên tâm thoải mái tiếp nhận?”
Liên Cẩn Hành mím môi, dao động trong đôi mắt ngày càng gia tăng, anh chợt xoay người, nắm chặt hai vai cô, đôi mắt đen nhánh như muốn khoét ra hai cái lỗ trên khuôn mặt cô.
“Em muốn biết đáp án sao? Được, vậy tôi cho em biết là dựa vào cái gì! Chỉ dựa vào tôi nhìn thấy em, cũng không biết cách giả vờ, lúc nào cũng chần chừ phá hủy ranh giới của mình!”
Trái tim Vy Hiên như bị đập mạnh, đằng sau đôi mắt trợn to mang theo dò xét là kinh ngạc, sau đó bị phản nghịch tồn tại trong người kích thích.
Cô chợt đứng dậy: “Anh hiểu tôi bao nhiêu? Đừng cho rằng những gì mình nhìn thấy là tất cả!”
Muốn đi, tay lại bị anh bắt lấy.
“Tôi từ bên trong hủy diệt đó đi ra.” Giọng điệu của anh lại khôi phục bình thường.
Vy Hiên kinh ngạc cúi đầu nhìn anh.
Anh cứ nắm tay cô như vậy, từ góc nhìn của cô, mắt anh rủ xuống, đường nét khuôn mặt được đèn đường không sáng lắm chiếu vào, được bao phủ bởi một tầng sáng mờ nhạt.
“Vì vậy, không ai hiểu em hơn tôi.” Anh nói như vậy, trong tự phụ lại lộ ra thở dài không dễ phát hiện.
Giằng co như này một lúc lâu, cô lại ngồi xuống, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi lại nóng nảy vớ vẩn rồi.” Khi nói xin lỗi, cô giống như một cô bé ngoan ngoãn.
Một bàn tay đặt lên trên đỉnh đầu cô, vỗ một cái lên đó, cũng không coi là nhẹ, khi cô vẫn còn có thể tiếp nhận được, lại vỗ thêm hai cái. Đầu Vy Hiên như lắp đạn lò xo, bị vỗ mấy cái bèn nảy mấy cái.
Cô tức giận gạt tay anh ra, nghiêng đầu lườm anh: “Không biết như vậy sẽ khiến người ta ngốc à?”
Anh nhướng mày: “Em từng thông minh hở?”
“...”
Hai tay Vy Hiên ôm đầu gối, cằm chống trên đầu gối, lấy im lặng để kháng nghị. Nhưng rõ ràng cô đã đánh giá thấp sức chịu đựng của anh, bầu không khí ngột ngạt khiến cho cổ họng của cô tắc nghẹn, đáy lòng lại càng không thể chờ đợi.
Cuối cùng, cô liếm cánh môi khô khốc hỏi: “Anh... từng xảy ra chuyện gì à?”
Liên Cẩn Hành bình tĩnh đáp một tiếng ‘ừ’, rõ ràng rất hờ hững, không đợi cô cân nhắc đặt câu hỏi, anh đã lạnh nhạt lên tiếng: “Suýt nữa giết mấy tên khốn kiếp.”
Vy Hiên ngẩn ngơ, không thể tin nổi nhìn anh.
Suýt chút nữa giết người? Liên Cẩn Hành sao? Nhưng người đàn ông chững chạc trước mắt, nhìn thế nào cũng không liên quan đến loại người giết người không thành!
“Vì sao?” Cô không nhịn được hỏi.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cái nhìn vô cùng thản nhiên, rồi thu lại tầm mắt: “Tôi từng nói chuyện Mạn Tinh rồi nhỉ.”
“Ừ.” Cô gật đầu, ký ức vẫn còn mới mẻ.
“Khi lên cấp ba, trong trường luôn có người quấy rối em ấy, nhưng không ai trong gia đình nhà cô để ý, em ấy chỉ có thể đến nói với tôi. Thế là tôi tìm học sinh nam kia, nhưng anh ta ỷ vào trong nhà có chút quan hệ, không nghe khuyên bảo.”
Vy Hiên nghe thấy, trái tim không khỏi nảy lên: “Sau đó thì sao?”
“Cảnh cáo anh ta không có hiệu quả, lại sau mấy lần quấy rối em gái tôi...” Anh ngước mắt, khóe môi lơ đãng nhếch lên, chậm rãi nói: “Tôi đánh anh ta một trận tơi bời.”
Liên Cẩn Hành giống như đang kể chuyện của người khác, ung dung tự tại, trật tự rõ ràng: “Tôi đánh anh ta rất thảm, thậm chí, tôi còn nghe thấy tiếng xương gãy...”
Mặc dù chỉ dăm ba câu, không miêu tả chi tiết cụ thể, nhưng trong đầu Vy Hiên vẫn hiện ra Liên Cẩn Hành bạo lực máu tanh kia, rõ ràng dáng vẻ đó khiến cô không chịu được mà rùng mình, bầu không khí khô nóng cũng không thể xua hết khí lạnh trong lòng cô.
“Sau này, anh ta cầu xin tôi, đồng thời thề thốt sẽ không quấy rối Mạn Tinh nữa. Tôi tin, cho rằng mình đã khiến anh ta sợ hãi thật rồi, thế là tôi bỏ qua cho anh ta. Nhưng sự thật chứng minh, đó là một quyết định sai lầm!” Ánh mắt của anh hơi thay đổi, bắt đầu trở nên tàn nhẫn, ửng đỏ chất chứa máu tanh.
Đột nhiên Vy Hiên lên tiếng: “... Nếu như là quá khứ không vui, vậy đừng nghĩ nữa.”
Anh lắc đầu, chậm rãi gằn từng câu từng chữ: “Rất không may, là kết thúc bi thảm. Bọn họ làm tổn thương người quan trọng nhất của tôi.”
Vy Hiên nghe thấy đáy lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, giống như dây đàn căng cứng, cuối cùng cũng vì áp lực quá lớn mà đứt.
Cô chú ý đến Liên Cẩn Hành nói là ‘bọn họ’...
Thì ra, yêu thương của anh đối với Dương Mạn Tinh không chỉ là bởi vì bất hạnh khi còn bé, nhiều hơn là vì sai lầm của anh, bởi vì tự tay anh tạo lên sai lầm lớn không cách nào bù đắp!
Vy Hiên cúi đầu, từ giây phút kia hô hấp bắt đầu không thuận, cổ họng bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào, rất khó chịu.
Nghĩ đến người phụ nữ không lúc nào không tỏ ra kiên cường kia, rốt cuộc cô ấy tiếp nhận tất cả mọi việc thế nào để đi đến ngày hôm nay? Làm sao cô ấy làm được, không vứt bỏ kiêu ngạo của mình, không từ bỏ thế giới này, vẫn dùng toàn bộ nhiệt tình mà yêu một người?
Nhưng đó chính là Dương Mạn Tinh.
“Sau đó thì sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói run rẩy.
“Tôi không cách nào tha thứ cho chính mình, càng không thể nào tha thứ cho bọn họ, thế là tôi tìm được bọn họ... Tôi nhớ ngày đó, thời tiết âm u, gió thổi rất mạnh, mà tôi cầm dao theo.”
Hơi thở của Vy Hiên ngày càng nhanh hơn, cô căng thẳng nhìn anh không chớp mắt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Nhưng không biết vì sao, khi nghe anh kể lại cảnh tượng lúc ấy, vậy mà cô cũng có cảm giác xúc động – có lẽ, làm như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Cô bị suy nghĩ này của mình làm cho sợ hãi!
/480
|