Liên Cẩn Hành liếc anh ta một cái, sau đó cúi đầu bận rộn: “Bên Tân Danh đã xin giấy phép xây dựng chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng trước tiên đã xin giấy phép xây dựng cho phần móng nền rồi, có thể bắt đầu thi công trước. Nhưng mà bên Danh Sáng biểu thị rằng vấn đề không lớn.” Tiểu Tần cười: “Các thủ tục trong nước luôn rất rườm rà, nhưng may mắn thay, ưu thế của đối tác đã phát huy tác dụng.”
Liên Cẩn Hành nhàn nhạt lên tiếng: “Là một xí nghiệp tư nhân, Danh Sáng đích thực rất dành công sức cho phương diện này, những rắc rối gặp phải trong quá trình xây dựng là tương đối tối thiểu, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian lãng phí không cần thiết.”
Tiểu Tần nói: “Không thể không nói, khả năng làm việc của Tập Lăng Vũ thực sự rất mạnh, hiệu quả cũng rất cao. Những việc lớn việc nhỏ bên Tân Danh, cậu ta đều xử lý rất tốt, nghe người của công ty bọn họ đánh giá, ai cũng nói là cậu ta còn có thủ đoạn hơn cả Tập Chính Hãn, là một nhân vật lợi hại.”
Liên Cẩn Hành từ từ ngước mắt lên, ánh mắt thâm sâu khó lường, khẽ híp mắt lại, anh nói: “Cậu ta sẽ là một đối tác tốt, đồng thời cũng sẽ là một đối thủ cạnh tranh đáng sợ.”
Tiểu Tần gật đầu: “Đích thực là loại cảm giác này, càng hiếm thấy là tuổi tác của cậu ta còn trẻ như vậy!”
Liên Cẩn Hành mím môi nói: “Cho nên, cậu ta càng nên thu liễm sự sắc sảo.”
Tiểu Tần cười khẽ: “Tổng giám đốc Liên, ngài đối với cậu ta hình như rất là quan tâm, không phải là vì công việc đúng chứ.”
“Trên người cậu ta có thứ mà tôi thích.”
“Ồ? là cái gì?”
Nghĩ tới người đàn ông như sói đó, Liên Cẩn Hành đặt tư liệu xuống, dựa lưng vào ghế, nói: “Có dã tâm, còn đủ tàn nhẫn.”
Đơn giản, từ góc độ của một người đàn ông nhìn một người đàn ông, Tập Lăng Vũ có rất nhiều yếu tố để thành công.
Anh ta có thể làm rõ mục tiêu của mình, vì nó mà có thể không từ thủ đoạn, chú trọng năng suất, không có quá nhiều nguyên tắc nhân từ. Nếu như Tập Chính Hãn không bảo thủ, mà có thêm hướng dẫn và lợi dụng anh ta, thì Tập Lăng Vũ sẽ trở thành vũ khí tốt nhất của ông ta. Chỉ là đáng tiếc, sau khi Tập Chính Hãn nuôi dưỡng dã tâm của anh ta, còn tặng cho anh ta cơ hội thủ tiêu chính mình.
Tiểu Tần nói: “Nói như vậy, chúng ta phải đề phòng người này một chút.”
Liên Cẩn Hành không nói gì, Tiểu Tần sau đó tiếp tục báo cáo công việc, rồi đi ra ngoài.
Liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, thuận tay cầm lên, sau khi nghịch vài vòng trong tay thì mới gọi điện thoại đi.
Điện thoại reo vài tiếng rồi mới có người nhấc máy: “Alo…”
Tuy đã rất khắc chế rồi, nhưng thanh âm của cô vẫn còn mang theo sự ngượng ngùng.
Liên Cẩn Hành trông không thể bình thường hơn: “Em dậy chưa?”
Sợ anh sẽ liên tưởng đến chỗ khác, người bên đầu dây kia trả lời rất quả quyết: “Đã dậy từ lâu rồi!”
Anh rũ mắt xuống khẽ cười, trong ngữ điệu có thêm một chút ngả ngớn nhưng không khiến người ta ghét: “Lúc đi thấy em vẫn còn ngủ say, nên không có kêu em, để em ngủ thêm chút để bổ sung thể lực.”
Người bên kia không có nói chuyện, mang máng có thể nghe được tiếng thở mạnh hơn, còn có tiếng nghiến răng ken két nữa.
Anh thoải mái mà bắt chéo đôi chân dài lại, một tay cầm điện thoại, khoé miệng lộ ra ý cười, đôi mắt đen láy khẽ híp lại, đột nhiên nói: “Bây giờ qua đây đi.”
“Đi tới chỗ anh á? Làm gì?”
“Không làm gì hết, muốn gặp em.” Anh điềm tĩnh nói.
Bên kia lại không có thanh âm gì, biết là cô xấu hổ, nhưng anh không cảm thấy có gì cả.
Một lúc sau, cô nói: “Thầy giáo gần đây phải dạy thêm cho em, chỉ e là một tuần tiếp theo đều sẽ vô cùng bận.”
Anh cau mày: “Lại cuộc thi à?”
Ngừng một hồi, Vy Hiên không kiềm chế được tâm trạng hưng phấn, cô kể chuyện của Quinto cho anh, sau đó nói: “Buổi diễn tấu của ngài ấy diễn ra vào tuần sau, cho nên khoảng thời gian này, em phải cố gắng luyện tập!”
Liên Cẩn Hành nghe vậy, rất lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Vì vậy, tình hình hiện tại là em sẽ dành nhiều thời gian cho cây đàn Cello của em hơn là với anh. Đúng không?”
Vy Hiên khựng lại, sau đó khẽ cười một tiếng: “Đừng có nói với em là anh đang ghen với đàn Cello…”
“Rất buồn cười?” Trong thanh âm ung dung hờ hững của anh có thể nghe ra được một tia cảnh cáo.
Vy Hiên ngừng cười ngay lập tức, thái độ chân thành: “Không chút nào hết.”
Anh hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng tuỳ ý: “Nếu như không phải nể tình nó có thể dỗ cho em vui, thì anh đã gửi nó vào bảo tàng từ lâu rồi!”
Vy Hiên: “…”
Anh hỏi: “Nếu ban ngày em bận, vậy buổi tối có phải là rảnh không?”
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Vy Hiên vang lên, đối với câu hỏi này, cô nên trả lời là phải? Hay là không phải đây?
Không đợi cô trả lời, anh lại hỏi: “Xem ra, thời gian này nhất định sẽ rất vất vả rồi.”
Vy Hiên vội vàng nói: “Đúng vậy! Sẽ vô cùng vất vả đó!”
Cô cố ý nhấn mạnh, chính là muốn ám thị anh, ban ngày mệt như vậy, ban đêm phải dùng để nghỉ ngơi! Là nghỉ ngơi mà không bị quấy rầy!
“Ò.” Anh sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, nói: “Vậy dọn đến chỗ anh là được rồi, chỗ anh ở cách học viện âm nhạc rất gần, như vậy, thời gian đi đường sẽ được tiết kiệm, em có thể tận dụng nó để nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Vy Hiên nghe xong, bị anh chọc tức đến hoá cười: “Không hổ là ngài Liên, tận dụng thời gian đầy đủ như vậy a!”
Thà bớt chút thời gian đi đường ra, cũng không định buổi tối tha cho cô như vậy!
Vy Hiên ở đầu dây bên kia đã tức đến nỗi dùng móng tay gảy gảy ống nghe, phát ra tiếng rột rột, giống như là đang biểu đạt sự bất mãn của cô vậy: “Em không muốn dọn tới nhà anh.” Cô nói: “Em cảm thấy cuộc sống một mình rất tự do, em không thèm trói mình với người khác đâu!”
Liên Cẩn Hành bị cô làm tức đến hoá cười: “Phạm Vy Hiên, em có phải là muốn chơi xong rồi đá không hả?”
Vy Hiên sững sờ: “Liên Cẩn Hành, anh lại chụp mũ lung tung cho em rồi!”
“Không phải sao?” Anh cười lạnh nói: “Em đã ngủ với anh rồi, còn muốn sống cuộc sống đơn thân? Em có thể bớt mất hứng như vậy được không?”
“...” Trả lời anh là tiếng nghiến răng.
“Em cũng đừng có nghĩ anh đê hèn như vậy, vẫn là chia phòng ngủ, chỉ cần nửa đêm em không có mò lên giường của anh, anh sẽ đụng tới em.” Lúc này, anh giống như là chủ soái có quyền khống chế tuyệt đối, điềm tĩnh ung ung, hờ hững thờ ơ.
“Em không tin anh.”
Anh thấp giọng cười một cái: “Thông minh lên rồi.”
“...”
“Vy Hiên, hình như em vẫn chưa làm rõ tình hình a.” Anh vẫn bày ra cái biểu cảm nhàn nhạt, đôi con ngươi đen láy mang theo tia lười biếng và bí ẩn: “Sau này em đều phải trói cùng một chỗ với anh, cho nên thích ứng trước sẽ không có gì là không tốt cả.”
Cô tức giận: “Anh không được ép em.”
Anh bật cười: “Trên thực tế, anh được.”
Cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dạng điên tiết lên của cô ở đầu dây bên kia, Liên Cẩn Hành lại nhịn không được mà nhếch khoé miệng lên.
Anh càng ngày càng thích bộ dạng cô bị chọc giận rồi, giống như cậu nhóc mới bắt đầu biết yêu, sẽ chỉ kéo tóc đuôi ngựa của cô gái mình thích, nhưng anh không cho nó là trẻ con, mà ngược lại anh rất thích.
Dương Hoảng đẩy cửa đi ra, thấy Vy Hiên đang đứng trên hành lang trừng chằm chằm vào điện thoại của mình, ông cau mày hỏi: “Vy Hiên?”
“Ò!” Vy Hiên lập tức cất điện thoại di động, nhanh bước quay về phòng đàn, tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu nhạc phổ mà trợ lý của ngài Quinto gửi đến cùng với Dương Hoảng.
Bởi vì thời gian gấp rút, sau khi Dương Hoảng báo cáo với nhà trường, lập tức được cho những tiện nghi. Dù sao, Vy Hiên đang bổ túc tại Nhạc viện Danh Linh, cũng là học sinh của học viện, tất cả mọi thành tích mà cô đạt được đều mang ánh hào quang của Danh Linh!
Vy Hiên bước ra khỏi trường, sắc trời tối om, cô vươn vai lười biếng một cái, hoạt động cánh tay cứng ngắt của mình, đứng ở cổng chuẩn bị bắt xe.
Lúc này, chiếc Bentley màu đen dừng ở phía đối diện đã khởi động, quay đầu xe lại, dừng ở trước mặt cô.
Nghĩ đó là Liên Cẩn Hành, Vy Hiên đi tới, cửa xe mở ra, người đi xuống lại là Tiểu Tần.
“Hả, sao lại là anh?” Cô buột miệng hỏi.
Biết là mình bị chê rồi, Tiểu Tần tiến lên trước cầm lấy cây đàn Cello trong tay cô đặt vào băng ghế sau, bất lực cười nói: “Tổng giám đốc Liên phải về Tổng bộ, nên sắp xếp tôi qua đón cô Phạm.”
Vy Hiên ngồi vào trong hỏi: “Gấp như vậy à? Có chuyện gì sao?”
Tiểu Tần lái xe lên đường, đáp: “Tổng bộ gọi Tổng giám đốc Liên về, cũng không rõ nguyên nhân.”
Vy Hiên đáp một tiếng, cũng không có hỏi nhiều, nghĩ đến buổi tối không cần thảo luận chuyện dọn nhà với anh nữa, cô thật ra là nên thở phào mới phải. Nhưng trong lòng giống như là có gì bị rút đi rồi vậy, nhất thời trống rỗng đến mức có thể nghe được tiếng vang vọng của hơi thở.
Ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, cô nói: “Về nhà tôi không phải đi đường này.”
Tiểu Tần cười: “Chúng ta đi sân bay.”
Vy Hiên sững sờ.
Bảy giờ rưỡi, sân bay.
Liên Cẩn Hành nhìn người phụ nữ khuôn mặt ửng hồng, có chút thở hổn hển ở đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên, anh đưa tay vén sợi tóc trên má cô ra sau tai, nói: “Tha cho em trước, tạm thời cho phép em sống ở bên căn hộ.”
Vy Hiên bĩu môi: “Vấn đề này đợi anh về rồi thảo luận tiếp.”
Dù sao, cô cũng không có ý định thỏa hiệp.
Tiếng phát thanh vang lên, anh nhìn xuống đồng hồ, nói: “Trong thời gian anh đi vắng, có việc gì thì gọi điện cho anh, không thì đi tìm Tiểu Tần.”
Vy Hiên gật đầu, bị anh dặn dò chẳng ngại phiền phức như vậy, sẽ khiến cô dần dần hình thành một loại cảm giác dựa dẫm. Cái này rất lạ lẫm, cũng rất nguy hiểm, dựa dẫm đồng thời còn đại diện cho việc mất đi một phần cái tôi, nhưng nếu đối phương là anh, cô không kháng cự được.
Liên Cẩn Hành ngước mắt nhìn cô, trong đôi con ngươi đen như mực, có một sức nóng khiến tim cô đập nhanh hơn, Vy Hiên nhất thời ngẩn ngơ, suýt chút nữa là bị mê hoặc vào trong đó rồi. Mi tâm anh vào lúc này nhíu chặt, thần sắc trông có chút khó chịu, ngữ khí ảo não vô cùng: “Lần này kêu anh về đột ngột như vậy, lại không từ chối được.”
Nhìn anh, cô hỏi: “Vậy...khi nào về?”
Anh nhìn cô, đột nhiên lại bật cười: “Còn chưa đi mà đã mong anh về rồi?”
Vy Hiên trợn trắng mắt với anh một cái: “Không nói thì thôi.”
Đôi con ngươi đen láy bắt cô lại ngay lập tức, anh nói: “Chậm thì bốn năm ngày, nhanh thì ngày mốt.”
Vy Hiên sững sờ: “Nhanh như vậy à?”
Anh gật đầu: “Cho anh một ngày để giải quyết tất cả mọi việc, huỷ bỏ những xã giao không cần thiết, ngày mốt có thể về được rồi.”
Vy Hiên “ò” một tiếng, theo bản năng đưa tay lên vuốt tóc, chiếc vòng bạc lắc lắc lắc trước trán cô.
Tiếng phát thanh lại nhắc nhở lần nữa, Vy Hiên nói: “Đi vào đi.”
Anh nhướng mày: “Cứ đi như vậy à?”
“Chứ sao?” Vy Hiên đương nhiên là hiểu ý anh, chỉ là chỗ này có nhiều người như vậy.
Anh dứt khoác giang cánh tay ra, đợi cô chủ động sà vào lòng, tặng một cái ôm tạm biệt.
Hai má Vy Hiên đỏ bừng, nhưng cô vẫn tiến lên một bước, đôi tay cứng ngắc ôm lấy eo anh, ngập ngừng áp má vào ngực anh, vẫn có chút không quen lắm khi thân mật ở nơi công cộng.
Anh thuận thế ôm cô, hạ giọng xuống nói trên đỉnh đầu cô: “Anh sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể.”
Cô “ừm” một tiếng, cánh tay không kiềm được mà quấn lấy thật chặt.
Vào ngày đầu tiên Liên Cẩn Hành rời đi, Vy Hiên tập đàn, tập đàn, và tập đàn.
Thái độ tận tâm nghiêm túc của cô khiến Dương Hoảng rất hài lòng, hơn nữa kỹ xảo càng ngày càng thành thạo.
Ngày thứ hai sau khi Liên Cẩn Hành rời đi, luyện đàn, vẫn luyện đàn.
Chỉ là trong những ngày như vậy, có thêm một chút gì đó bận lòng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Vy Hiên lúc này mới phát hiện, ngoài thời gian tập đàn, cô dường như chỉ còn lại một việc---
Nhớ một người.
Anh không có về như kỳ hạn trông đợi, giống như là gặp phải vấn đề khó nhằn, nhưng không có nhắc đến trong điện thoại với cô.
Hầu hết các cuộc gọi của anh đều vào đêm muộn, anh nói, biết cô đang nghĩ ngơi, nhưng chỉ là muốn nghe giọng của cô mà thôi. Mỗi lần, Vy Hiên đều ôm lấy điện thoại dựa trên ban công, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, cùng anh trò chuyện vài câu không quan trọng gì.
Cô sẽ nói với anh về những khó khăn mà cô đã vượt qua, cô đã tiến bộ như thế nào, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi biểu diễn của Quinto... Anh ở bên đó, vẫn kiên nhẫn lắng nghe cho đến khi cảm thấy quá muộn, sẽ thúc giục cô đi ngủ.
Bất tri bất giác, ngày diễn ra buổi hoà nhạc đến gần.
“Vẫn chưa, nhưng trước tiên đã xin giấy phép xây dựng cho phần móng nền rồi, có thể bắt đầu thi công trước. Nhưng mà bên Danh Sáng biểu thị rằng vấn đề không lớn.” Tiểu Tần cười: “Các thủ tục trong nước luôn rất rườm rà, nhưng may mắn thay, ưu thế của đối tác đã phát huy tác dụng.”
Liên Cẩn Hành nhàn nhạt lên tiếng: “Là một xí nghiệp tư nhân, Danh Sáng đích thực rất dành công sức cho phương diện này, những rắc rối gặp phải trong quá trình xây dựng là tương đối tối thiểu, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian lãng phí không cần thiết.”
Tiểu Tần nói: “Không thể không nói, khả năng làm việc của Tập Lăng Vũ thực sự rất mạnh, hiệu quả cũng rất cao. Những việc lớn việc nhỏ bên Tân Danh, cậu ta đều xử lý rất tốt, nghe người của công ty bọn họ đánh giá, ai cũng nói là cậu ta còn có thủ đoạn hơn cả Tập Chính Hãn, là một nhân vật lợi hại.”
Liên Cẩn Hành từ từ ngước mắt lên, ánh mắt thâm sâu khó lường, khẽ híp mắt lại, anh nói: “Cậu ta sẽ là một đối tác tốt, đồng thời cũng sẽ là một đối thủ cạnh tranh đáng sợ.”
Tiểu Tần gật đầu: “Đích thực là loại cảm giác này, càng hiếm thấy là tuổi tác của cậu ta còn trẻ như vậy!”
Liên Cẩn Hành mím môi nói: “Cho nên, cậu ta càng nên thu liễm sự sắc sảo.”
Tiểu Tần cười khẽ: “Tổng giám đốc Liên, ngài đối với cậu ta hình như rất là quan tâm, không phải là vì công việc đúng chứ.”
“Trên người cậu ta có thứ mà tôi thích.”
“Ồ? là cái gì?”
Nghĩ tới người đàn ông như sói đó, Liên Cẩn Hành đặt tư liệu xuống, dựa lưng vào ghế, nói: “Có dã tâm, còn đủ tàn nhẫn.”
Đơn giản, từ góc độ của một người đàn ông nhìn một người đàn ông, Tập Lăng Vũ có rất nhiều yếu tố để thành công.
Anh ta có thể làm rõ mục tiêu của mình, vì nó mà có thể không từ thủ đoạn, chú trọng năng suất, không có quá nhiều nguyên tắc nhân từ. Nếu như Tập Chính Hãn không bảo thủ, mà có thêm hướng dẫn và lợi dụng anh ta, thì Tập Lăng Vũ sẽ trở thành vũ khí tốt nhất của ông ta. Chỉ là đáng tiếc, sau khi Tập Chính Hãn nuôi dưỡng dã tâm của anh ta, còn tặng cho anh ta cơ hội thủ tiêu chính mình.
Tiểu Tần nói: “Nói như vậy, chúng ta phải đề phòng người này một chút.”
Liên Cẩn Hành không nói gì, Tiểu Tần sau đó tiếp tục báo cáo công việc, rồi đi ra ngoài.
Liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, thuận tay cầm lên, sau khi nghịch vài vòng trong tay thì mới gọi điện thoại đi.
Điện thoại reo vài tiếng rồi mới có người nhấc máy: “Alo…”
Tuy đã rất khắc chế rồi, nhưng thanh âm của cô vẫn còn mang theo sự ngượng ngùng.
Liên Cẩn Hành trông không thể bình thường hơn: “Em dậy chưa?”
Sợ anh sẽ liên tưởng đến chỗ khác, người bên đầu dây kia trả lời rất quả quyết: “Đã dậy từ lâu rồi!”
Anh rũ mắt xuống khẽ cười, trong ngữ điệu có thêm một chút ngả ngớn nhưng không khiến người ta ghét: “Lúc đi thấy em vẫn còn ngủ say, nên không có kêu em, để em ngủ thêm chút để bổ sung thể lực.”
Người bên kia không có nói chuyện, mang máng có thể nghe được tiếng thở mạnh hơn, còn có tiếng nghiến răng ken két nữa.
Anh thoải mái mà bắt chéo đôi chân dài lại, một tay cầm điện thoại, khoé miệng lộ ra ý cười, đôi mắt đen láy khẽ híp lại, đột nhiên nói: “Bây giờ qua đây đi.”
“Đi tới chỗ anh á? Làm gì?”
“Không làm gì hết, muốn gặp em.” Anh điềm tĩnh nói.
Bên kia lại không có thanh âm gì, biết là cô xấu hổ, nhưng anh không cảm thấy có gì cả.
Một lúc sau, cô nói: “Thầy giáo gần đây phải dạy thêm cho em, chỉ e là một tuần tiếp theo đều sẽ vô cùng bận.”
Anh cau mày: “Lại cuộc thi à?”
Ngừng một hồi, Vy Hiên không kiềm chế được tâm trạng hưng phấn, cô kể chuyện của Quinto cho anh, sau đó nói: “Buổi diễn tấu của ngài ấy diễn ra vào tuần sau, cho nên khoảng thời gian này, em phải cố gắng luyện tập!”
Liên Cẩn Hành nghe vậy, rất lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Vì vậy, tình hình hiện tại là em sẽ dành nhiều thời gian cho cây đàn Cello của em hơn là với anh. Đúng không?”
Vy Hiên khựng lại, sau đó khẽ cười một tiếng: “Đừng có nói với em là anh đang ghen với đàn Cello…”
“Rất buồn cười?” Trong thanh âm ung dung hờ hững của anh có thể nghe ra được một tia cảnh cáo.
Vy Hiên ngừng cười ngay lập tức, thái độ chân thành: “Không chút nào hết.”
Anh hừ một tiếng, giọng điệu vô cùng tuỳ ý: “Nếu như không phải nể tình nó có thể dỗ cho em vui, thì anh đã gửi nó vào bảo tàng từ lâu rồi!”
Vy Hiên: “…”
Anh hỏi: “Nếu ban ngày em bận, vậy buổi tối có phải là rảnh không?”
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Vy Hiên vang lên, đối với câu hỏi này, cô nên trả lời là phải? Hay là không phải đây?
Không đợi cô trả lời, anh lại hỏi: “Xem ra, thời gian này nhất định sẽ rất vất vả rồi.”
Vy Hiên vội vàng nói: “Đúng vậy! Sẽ vô cùng vất vả đó!”
Cô cố ý nhấn mạnh, chính là muốn ám thị anh, ban ngày mệt như vậy, ban đêm phải dùng để nghỉ ngơi! Là nghỉ ngơi mà không bị quấy rầy!
“Ò.” Anh sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, nói: “Vậy dọn đến chỗ anh là được rồi, chỗ anh ở cách học viện âm nhạc rất gần, như vậy, thời gian đi đường sẽ được tiết kiệm, em có thể tận dụng nó để nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Vy Hiên nghe xong, bị anh chọc tức đến hoá cười: “Không hổ là ngài Liên, tận dụng thời gian đầy đủ như vậy a!”
Thà bớt chút thời gian đi đường ra, cũng không định buổi tối tha cho cô như vậy!
Vy Hiên ở đầu dây bên kia đã tức đến nỗi dùng móng tay gảy gảy ống nghe, phát ra tiếng rột rột, giống như là đang biểu đạt sự bất mãn của cô vậy: “Em không muốn dọn tới nhà anh.” Cô nói: “Em cảm thấy cuộc sống một mình rất tự do, em không thèm trói mình với người khác đâu!”
Liên Cẩn Hành bị cô làm tức đến hoá cười: “Phạm Vy Hiên, em có phải là muốn chơi xong rồi đá không hả?”
Vy Hiên sững sờ: “Liên Cẩn Hành, anh lại chụp mũ lung tung cho em rồi!”
“Không phải sao?” Anh cười lạnh nói: “Em đã ngủ với anh rồi, còn muốn sống cuộc sống đơn thân? Em có thể bớt mất hứng như vậy được không?”
“...” Trả lời anh là tiếng nghiến răng.
“Em cũng đừng có nghĩ anh đê hèn như vậy, vẫn là chia phòng ngủ, chỉ cần nửa đêm em không có mò lên giường của anh, anh sẽ đụng tới em.” Lúc này, anh giống như là chủ soái có quyền khống chế tuyệt đối, điềm tĩnh ung ung, hờ hững thờ ơ.
“Em không tin anh.”
Anh thấp giọng cười một cái: “Thông minh lên rồi.”
“...”
“Vy Hiên, hình như em vẫn chưa làm rõ tình hình a.” Anh vẫn bày ra cái biểu cảm nhàn nhạt, đôi con ngươi đen láy mang theo tia lười biếng và bí ẩn: “Sau này em đều phải trói cùng một chỗ với anh, cho nên thích ứng trước sẽ không có gì là không tốt cả.”
Cô tức giận: “Anh không được ép em.”
Anh bật cười: “Trên thực tế, anh được.”
Cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dạng điên tiết lên của cô ở đầu dây bên kia, Liên Cẩn Hành lại nhịn không được mà nhếch khoé miệng lên.
Anh càng ngày càng thích bộ dạng cô bị chọc giận rồi, giống như cậu nhóc mới bắt đầu biết yêu, sẽ chỉ kéo tóc đuôi ngựa của cô gái mình thích, nhưng anh không cho nó là trẻ con, mà ngược lại anh rất thích.
Dương Hoảng đẩy cửa đi ra, thấy Vy Hiên đang đứng trên hành lang trừng chằm chằm vào điện thoại của mình, ông cau mày hỏi: “Vy Hiên?”
“Ò!” Vy Hiên lập tức cất điện thoại di động, nhanh bước quay về phòng đàn, tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu nhạc phổ mà trợ lý của ngài Quinto gửi đến cùng với Dương Hoảng.
Bởi vì thời gian gấp rút, sau khi Dương Hoảng báo cáo với nhà trường, lập tức được cho những tiện nghi. Dù sao, Vy Hiên đang bổ túc tại Nhạc viện Danh Linh, cũng là học sinh của học viện, tất cả mọi thành tích mà cô đạt được đều mang ánh hào quang của Danh Linh!
Vy Hiên bước ra khỏi trường, sắc trời tối om, cô vươn vai lười biếng một cái, hoạt động cánh tay cứng ngắt của mình, đứng ở cổng chuẩn bị bắt xe.
Lúc này, chiếc Bentley màu đen dừng ở phía đối diện đã khởi động, quay đầu xe lại, dừng ở trước mặt cô.
Nghĩ đó là Liên Cẩn Hành, Vy Hiên đi tới, cửa xe mở ra, người đi xuống lại là Tiểu Tần.
“Hả, sao lại là anh?” Cô buột miệng hỏi.
Biết là mình bị chê rồi, Tiểu Tần tiến lên trước cầm lấy cây đàn Cello trong tay cô đặt vào băng ghế sau, bất lực cười nói: “Tổng giám đốc Liên phải về Tổng bộ, nên sắp xếp tôi qua đón cô Phạm.”
Vy Hiên ngồi vào trong hỏi: “Gấp như vậy à? Có chuyện gì sao?”
Tiểu Tần lái xe lên đường, đáp: “Tổng bộ gọi Tổng giám đốc Liên về, cũng không rõ nguyên nhân.”
Vy Hiên đáp một tiếng, cũng không có hỏi nhiều, nghĩ đến buổi tối không cần thảo luận chuyện dọn nhà với anh nữa, cô thật ra là nên thở phào mới phải. Nhưng trong lòng giống như là có gì bị rút đi rồi vậy, nhất thời trống rỗng đến mức có thể nghe được tiếng vang vọng của hơi thở.
Ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, cô nói: “Về nhà tôi không phải đi đường này.”
Tiểu Tần cười: “Chúng ta đi sân bay.”
Vy Hiên sững sờ.
Bảy giờ rưỡi, sân bay.
Liên Cẩn Hành nhìn người phụ nữ khuôn mặt ửng hồng, có chút thở hổn hển ở đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên, anh đưa tay vén sợi tóc trên má cô ra sau tai, nói: “Tha cho em trước, tạm thời cho phép em sống ở bên căn hộ.”
Vy Hiên bĩu môi: “Vấn đề này đợi anh về rồi thảo luận tiếp.”
Dù sao, cô cũng không có ý định thỏa hiệp.
Tiếng phát thanh vang lên, anh nhìn xuống đồng hồ, nói: “Trong thời gian anh đi vắng, có việc gì thì gọi điện cho anh, không thì đi tìm Tiểu Tần.”
Vy Hiên gật đầu, bị anh dặn dò chẳng ngại phiền phức như vậy, sẽ khiến cô dần dần hình thành một loại cảm giác dựa dẫm. Cái này rất lạ lẫm, cũng rất nguy hiểm, dựa dẫm đồng thời còn đại diện cho việc mất đi một phần cái tôi, nhưng nếu đối phương là anh, cô không kháng cự được.
Liên Cẩn Hành ngước mắt nhìn cô, trong đôi con ngươi đen như mực, có một sức nóng khiến tim cô đập nhanh hơn, Vy Hiên nhất thời ngẩn ngơ, suýt chút nữa là bị mê hoặc vào trong đó rồi. Mi tâm anh vào lúc này nhíu chặt, thần sắc trông có chút khó chịu, ngữ khí ảo não vô cùng: “Lần này kêu anh về đột ngột như vậy, lại không từ chối được.”
Nhìn anh, cô hỏi: “Vậy...khi nào về?”
Anh nhìn cô, đột nhiên lại bật cười: “Còn chưa đi mà đã mong anh về rồi?”
Vy Hiên trợn trắng mắt với anh một cái: “Không nói thì thôi.”
Đôi con ngươi đen láy bắt cô lại ngay lập tức, anh nói: “Chậm thì bốn năm ngày, nhanh thì ngày mốt.”
Vy Hiên sững sờ: “Nhanh như vậy à?”
Anh gật đầu: “Cho anh một ngày để giải quyết tất cả mọi việc, huỷ bỏ những xã giao không cần thiết, ngày mốt có thể về được rồi.”
Vy Hiên “ò” một tiếng, theo bản năng đưa tay lên vuốt tóc, chiếc vòng bạc lắc lắc lắc trước trán cô.
Tiếng phát thanh lại nhắc nhở lần nữa, Vy Hiên nói: “Đi vào đi.”
Anh nhướng mày: “Cứ đi như vậy à?”
“Chứ sao?” Vy Hiên đương nhiên là hiểu ý anh, chỉ là chỗ này có nhiều người như vậy.
Anh dứt khoác giang cánh tay ra, đợi cô chủ động sà vào lòng, tặng một cái ôm tạm biệt.
Hai má Vy Hiên đỏ bừng, nhưng cô vẫn tiến lên một bước, đôi tay cứng ngắc ôm lấy eo anh, ngập ngừng áp má vào ngực anh, vẫn có chút không quen lắm khi thân mật ở nơi công cộng.
Anh thuận thế ôm cô, hạ giọng xuống nói trên đỉnh đầu cô: “Anh sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể.”
Cô “ừm” một tiếng, cánh tay không kiềm được mà quấn lấy thật chặt.
Vào ngày đầu tiên Liên Cẩn Hành rời đi, Vy Hiên tập đàn, tập đàn, và tập đàn.
Thái độ tận tâm nghiêm túc của cô khiến Dương Hoảng rất hài lòng, hơn nữa kỹ xảo càng ngày càng thành thạo.
Ngày thứ hai sau khi Liên Cẩn Hành rời đi, luyện đàn, vẫn luyện đàn.
Chỉ là trong những ngày như vậy, có thêm một chút gì đó bận lòng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Vy Hiên lúc này mới phát hiện, ngoài thời gian tập đàn, cô dường như chỉ còn lại một việc---
Nhớ một người.
Anh không có về như kỳ hạn trông đợi, giống như là gặp phải vấn đề khó nhằn, nhưng không có nhắc đến trong điện thoại với cô.
Hầu hết các cuộc gọi của anh đều vào đêm muộn, anh nói, biết cô đang nghĩ ngơi, nhưng chỉ là muốn nghe giọng của cô mà thôi. Mỗi lần, Vy Hiên đều ôm lấy điện thoại dựa trên ban công, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, cùng anh trò chuyện vài câu không quan trọng gì.
Cô sẽ nói với anh về những khó khăn mà cô đã vượt qua, cô đã tiến bộ như thế nào, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi biểu diễn của Quinto... Anh ở bên đó, vẫn kiên nhẫn lắng nghe cho đến khi cảm thấy quá muộn, sẽ thúc giục cô đi ngủ.
Bất tri bất giác, ngày diễn ra buổi hoà nhạc đến gần.
/480
|