Vy Hiên ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng, sững sờ nhìn người cảnh sát đứng ở bên cạnh.
“Lần sau nhớ mang theo bằng phép lái xe.” Anh ta lại chào Vy Hiên lần nữa.
Khi xoay người muốn đi, bước chân khựng lại, quay đầu nói: “Cô Phạm, cô của ngày mai, nhất định sẽ xuất sắc hơn ngày hôm nay.” Anh ta khẽ cười: “Diễn tấu của cô rất tuyệt.”
Xoay người, anh ta ngồi vào xe cảnh sát, sau đó vượt qua xe của cô.
Vy Hiên dần dần cúi đầu: “Ngày mai...”
Ngày mai, bắt đầu trở nên xa vời, ngày mai trong kù vọng của người khác, cũng đã sớm không phải là của cô nữa rồi.
Điện thoại vang lên, nhìn thấy tên trên màn hình, Vy Hiên nhắm mắt lại, khởi động xe, đạp ga, cô muốn chạy trốn.
Liên Cẩn Hành để điện thoại xuống, lông mày bất giác nhíu lại.
Cô chắc đã tan học từ lâu rồi, thế nào không nghe máy?
Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cũng bình tâm lại.
Từ sau khi cô lấy xe ở cửa hàng 4S, anh đã liên tục áp dụng các quy định, một trong những điều đó, chính là khi đang lái xe không được phép nghe điện thoại!
Liên Cẩn Hành nhàn nhạt cong môi, không ngờ, cô thật sự nhớ những gì anh nói.
Xoay người, anh trở lại phòng họp.
Hai tiếng sau, Liên Cẩn Hành bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa dặn dò mấy chi tiết quan trọng, Tiểu Tần đi đừng sau đều --- ghi lại.
Về đến phòng làm việc, anh rút điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ nào!
Liên Cẩn Hành mím chặt môi, lại ấn số gọi đi.
Anh đứng trước bàn làm việc, đầu hơi cúi xuống, điện thoại áp sát bên tai, từ đầu chí cuối đều là tiếng ‘tút tút tút’ dài vô tận... Mãi đến khi có tiếng nhắc nhở đối phương không nghe máy, anh quả quyết cúp máy, sau đó cầm áo vest và chìa khóa xe: “Tiểu Tần, tôi ra ngoài một chuyện, công việc tiếp theo, cậu thay tôi chủ trì trước, tôi rất nhanh sẽ trở về.”
“Được, tổng giám đốc Liên.”
Liên Cẩn Hành sải bước đi về phía thanh máy, lông mày nhíu lại, trong lòng thấp thoáng có dự cảm không tốt.
Cuối cùng, thang máy đến rồi, anh bước vào.
Xe chạy rất nhanh, chạy đến cửa tiểu khu nơi Vy Hiên ở, anh xuống xe, trực tiếp đi vào tiểu khu.
Anh ấn chuông cửa, bên trong lại không có âm thanh gì.
Liên Cẩn Hành hơi nhíu mày, rút điện thoại ra, gọi cho cô.
Cách một cách cửa, truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Liên Cẩn Hành tắt máy, lại ấn chuông cửa: “Vy Hiên?”
Anh có thể chắc chắn, cô ở bên trong nhưng lại không mở cửa, điều này khiến anh rất bất an lo lắng, vì thế, không suy nghĩ gì thêm anh đã gõ cửa phòng bên cạnh...
Hi Viên ngồi dựa trong góc tường, nhẹ nhàng gõ vào chiếc vòng tay, điện thoại để trên bàn, đầu tiên là tiếng nhạc chuông điên cuồng, sau đó lại không có tiếng.
Mặt của chiếc lắc tay có hình violon sáng bóng, mỗi lần kéo, thì lắc vài lần.
Cô cười, lắc thật đẹp.
Trên ban công đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó, cửa kính bị người từ ngoài kéo ra.
Vy Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đứng ở đó, chiếc áo sơ mi mỏng trên người, vẫn là trắng không tì vết. Mái tóc bị gió thổi rối, ánh mắt cũng hoảng hốt, sau khi nhìn thấy cô, lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
Anh đi vào, hai tay chống sau người, đem cửa thủy tinh kéo ra.
Khó tin nhìn anh đi tới gần, giọng nói của cô phát run: “Đây là tầng 15! Anh điên rồi!”
Liên Cẩn Hành đi đến trước cô, khụy người xuống, ánh mắt sáng ngời dừng trên gương mặt của cô: “Em khóc rồi?”
Vy Hiên cúi đầu, quay mắt đi, đồng thời đưa tay cản anh lại: “Không có.”
Tay của cô, bị anh kéo ra, sau đó lại bị hai tay anh giữ má, cưỡng ép cô ngẩng đầu: “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
“Không có.” Vy Hiên lắc đầu, trong ánh mắt dịu dàng, không có vết dịu dao động.
“Vậy tại sao không mở cửa?”
“Chỉ là tạm thời không muốn gặp anh.”
Liên Cẩn Hành sững người, từ từ buông tay, Vy Hiên đứng dậy, rảo bước đi vào phòng ngủ, quay lưng nói với anh: “Em bây giờ có hơi mệt, muốn đi ngủ một lúc, anh... về trước đi.”
Liên Cẩn Hành bặm môi: “Anh sẽ không chấp nhận sự lạnh nhạt mà không có lý do như này.”
Cơ thể của Vy Hiên cứng nhắc, không quay lại: “Không phải lạnh nhạt... Chỉ là, em thật sự mệt rồi.”
Liên Cẩn Hành đi tới, đứng sau cô, khoảng cách rất gần, ánh mắt dừng trên người cô: “Phạm Vy Hiên, anh không phải một người thích làm phiền, nhưng anh càng không thích bị người khác coi như trò tiêu khiển.” Em hôm nay, phải cho anh một lời giải thích.”
Anh nói rõ ràng, Vy Hiên lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt hạ thấp, giọng nói cũng thấp: “Em đã nói rồi, cho nên... anh vẫn nên về trước đi.”
Đằng sau hồi lâu không có âm thanh, nhưng cô biết anh chưa rời khỏi.
Một lúc sau, anh nói: “Được.”
Xoay người, mở cửa ra đầu cũng không quay lại, đóng sầm cửa lại.
Vy Hiên một mình đứng trong phòng ngủ, ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, trời xám xịt, không có mây trắng, không có trăng, là một màu xám không có ý nghĩa.
Chìa tay, muốn túm lấy, nhưng cái gì cũng không bắt được. Dù là màu sắc không có ý nghĩa, cũng tuột khỏi kẽ tay.
Cô u rũ quay người, bỗng chốc sững người!
Liên Cẩn Hành đứng ở cửa, ánh mắt đen láy tìm tòi nghiên cứu, hung hăng, muốn từ trong cô tìm ra được cái gì đó.
Vy Hiên nhìn anh: “Tại sao còn chưa đi?”
“Bởi vì...” Anh dùng ánh mắt đem cô khóa chặt lại, đi về phía cô, nhàn nhạt nói: “Em không muốn anh đi.”
“Em không có.”
“Anh biết em có.”
Đợi khi anh đến gần, Vy Hiên lại muốn di dời tầm mắt, nhưng bị ánh giữ cằm: “Phạm Vy Hiên, em không giỏi nói dối.”
Vy Hiên lần này không có tránh né, ngược lại hỏi anh: “Liên Cẩn Hành. Anh hiểu em như vậy sao?”
Anh nhướn mày: “Phải.”
Vy Hiên cụp mắt xuống: “Hình như chỉ có em không hiểu bản thân.”
Thái độ khác thường của cô đã khiến Liên Cẩn Hành nhíu chặt mày: “Em có chuyện muốn nói với anh?”
Sắc mặt của Vy Hiên bỗng trở nên trắng bệch, từ biểu cảm của cô, Liên Cẩn Hành đã nhìn ra: “Có chuyện gì.”
Cô không nhìn anh, cắn chặt môi, sau một hồi giãy giụa trong lòng, cô cuối cùng cũng mở miệng: “Em và Vũ đã lên giường rồi.”
Người đàn ông đối diễn sững sờ, đôi mắt đen mở lớn, cố gắng tìm ra sơ hở nào đó. Nhưng loại khả năng này, bị cô lời tiếp theo của cô làm cho biến mất hết.
Ngẩng đầu, cô nhìn anh: “Là em tự nguyện.”
Bất luận thế nào, tôi đều buộc phải cam tâm tình nguyện! Vũ không thể gánh theo tội danh này, nếu như Liên Cẩn Hành biết sự thật, anh tuyệt đối sẽ hủy hoại anh ta ngày lập tức.
Cho nên, cô buộc phải, cam tâm tình nguyện.
Liên Cẩn Hành một lúc sau cũng không lên tiếng, anh nghiến chặt răng, hàm bạnh ra, trở nên tức kỳ tức giận.
Dù anh không mở miệng, cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.
Bởi vì phản bội, vì tổn thương, vì sỉ nhục.
Cô đã tính đến trường hợp xấu nhất, do dự một lúc, cô nói: “Nếu như anh muốn chia tay với em...”
“Không thể nào.”
Vy Hiên sững sờ nhìn anh, anh từ từ bình tĩnh lại, giống như chưa từng nghe chuyện này, giọng nói rất nhạt, thậm chí có chút không để tâm: “Chuyện này anh tự mình tiêu hóa, nhưng chia tay, không thể.” Anh nhắc lại.
Lần này, Vy Hiên không tiếp tục bình tĩnh được nữa, cô lùi lại sau vài bước, giống như nhìn quái vật: “Em nói em đã lên giường với người đàn ông khác! Anh tại sao còn có thể chấp nhận? Anh không tức giận sao?!”
Ánh mắt của Liên Cẩn Hành khi ngước lên, giống như vừa bị cuồng phong quét qua: “Em muốn biết? Được, tôi nói cho em biết.”
Anh túm lấy cổ tay của cô, lòng tay siết chặt lại, nói từng câu từng chữ: “Lần thứ 2 em cho tôi thất bại trong đời!”
“Vậy thì đừng ở bên nhau nữa, chia tay đi, với anh với em đều tốt.” Vy Hiên đè nén sự nghẹn ngào trong lòng, nói với anh: “Nếu không, em ở trước mặt anh, vĩnh viễn đều sẽ tự ti. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, em không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người, chúng ta sẽ tốt đẹp, chúng ta sẽ có tương lai... đã không thể nữa rồi.”
Anh nhìn cô hồi lâu: “Em nói chuyện này với tôi, chính là muốn rời khỏi?”
Vy Hiên không lên tiếng.
Trên thực tế, một giây trước khi nói với anh, cô đều không có chuẩn bị tâm lý, chỉ là không lừa dối anh. Đã như thế, cô không xứng với sự tốt đẹp của anh nữa.
Anh đột nhiên nói: “Bây giờ, quyền quyết định ở trong tay em, nếu như đây là kết quả mà em muốn, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.” Ngước mắt, anh nhìn cô: “Vy Hiên, anh làm những gì anh nên làm, anh sẽ cố gắng hết sức.”
Nghi hoặc, anh hỏi: “Em còn muốn anh làm như thế nào?”
Trí lý thôi giúc cô, nói ‘phải’, nói ‘kết thúc’, nói ‘chia tay’, nói ‘không yêu nữa’... Cô há miệng, nhưng một từ cũng không nói ra được!
Không phải!
Cô không muốn kết thúc!
Cô cũng không muốn chia tay với anh!
Cô càng không thể không yêu anh!
Vy Hiên nhìn anh chân chân, nước mắt không ngừng rơi xuống, cái gì cũng không nói ra được.
Liên Cẩn Hành bước lên một bước, kéo cô vào trong lòng, để mặt của cô chôn vào trong ngực của anh, vỗ vỗ lưng của cô: “Chỉ cần em còn yêu thì anh sẽ không buông tay.”
Vy Hiên không nói gì, hai tay túm chặt áo sơ mi của anh, không phát ra tiếng khóc, nhưng lại khiến trước ngực anh ướt đẫm cả mảng.
Bàn tay để sau đầu của cô, éo cô càng chặt hơn, anh nheo mắt lại, cắn răng nói: “Từ bây giờ trở đi, quên chuyện này đi... Em vĩnh viễn sẽ chỉ có một người đàn ông là anh.”
Vy Hiên ngày hôm sau biết được tin tức Tập Chính Hãn qua đời.
Cô cầm tờ báo, dần dần hiểu ra.
Trình Tương đến công ty, đẩy cửa lớn của văn phòng tổng giám đốc ra, nhìn thấy Tập Lăng Vũ ngồi ở vị trí của chồng mình khi còn sống, lập tức phẫn nộ.
“Ai cho cậu vào đây? Đây là chỗ cậu được ngồi sao? Đừng quên, trong di chúc mà luật sư tuyên bố, đã viết rất rõ ràng, cổ phần dưới tên ông ấy đều là của Hạc Minh! Nếu như cậu không tin, có thể mời đơn xác minh di chúc, tôi bất cứ lúc nào sẽ phối hợp!”
Hai chân của Tập Lăng Vũ vắt trên bàn, nâng mí mắt lên, khóe môi cuối cùng nhếch lên đầy vẻ chế giễu, anh ta lười nhác mở miệng: “Không cần đâu, tôi đối với mấy thứ đồ chơi đó không có hứng thú.”
Trình Tương cười lạnh: “Vậy pháp luật thì sao? Cậu cũng dám coi thường?”
Tập Lăng Vũ vừa nghe câu này liền cười, bỏ hai chân xuống, cơ thể rướn về phía trước: “Pháp luật... ha ha, vậy chúng ta bây giờ nói đến cái này.”
Anh ta đứng dậy, từ trong ngực rút ra một tờ giấy, vỗ vỗ lên bàn, sau đó chuyển đến phía đối diện.
Trình Tương nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Tập Lăng Vũ nhướn mày ra hiệu bà ta đọc, Trình Tương chần chừ vài giây, cảnh giác nhìn anh ta, nhưng vẫn cầm lên. Sau khi đọc nội dung bên trên, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Nói láo! Đây quả thực là nói láo!” Bà ta tức giận xé rách tờ giấy, vứt lên bàn, trừng mắt với Tập Lăng Vũ: “Cậu vì chiếm công ty, vậy mà bắt tay với bác sĩ của gia đình hạm hãi tôi! Cậu không sợ ba cậu trên trời biết được sẽ đến tìm cậu hay sao?”
“Lần sau nhớ mang theo bằng phép lái xe.” Anh ta lại chào Vy Hiên lần nữa.
Khi xoay người muốn đi, bước chân khựng lại, quay đầu nói: “Cô Phạm, cô của ngày mai, nhất định sẽ xuất sắc hơn ngày hôm nay.” Anh ta khẽ cười: “Diễn tấu của cô rất tuyệt.”
Xoay người, anh ta ngồi vào xe cảnh sát, sau đó vượt qua xe của cô.
Vy Hiên dần dần cúi đầu: “Ngày mai...”
Ngày mai, bắt đầu trở nên xa vời, ngày mai trong kù vọng của người khác, cũng đã sớm không phải là của cô nữa rồi.
Điện thoại vang lên, nhìn thấy tên trên màn hình, Vy Hiên nhắm mắt lại, khởi động xe, đạp ga, cô muốn chạy trốn.
Liên Cẩn Hành để điện thoại xuống, lông mày bất giác nhíu lại.
Cô chắc đã tan học từ lâu rồi, thế nào không nghe máy?
Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cũng bình tâm lại.
Từ sau khi cô lấy xe ở cửa hàng 4S, anh đã liên tục áp dụng các quy định, một trong những điều đó, chính là khi đang lái xe không được phép nghe điện thoại!
Liên Cẩn Hành nhàn nhạt cong môi, không ngờ, cô thật sự nhớ những gì anh nói.
Xoay người, anh trở lại phòng họp.
Hai tiếng sau, Liên Cẩn Hành bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa dặn dò mấy chi tiết quan trọng, Tiểu Tần đi đừng sau đều --- ghi lại.
Về đến phòng làm việc, anh rút điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ nào!
Liên Cẩn Hành mím chặt môi, lại ấn số gọi đi.
Anh đứng trước bàn làm việc, đầu hơi cúi xuống, điện thoại áp sát bên tai, từ đầu chí cuối đều là tiếng ‘tút tút tút’ dài vô tận... Mãi đến khi có tiếng nhắc nhở đối phương không nghe máy, anh quả quyết cúp máy, sau đó cầm áo vest và chìa khóa xe: “Tiểu Tần, tôi ra ngoài một chuyện, công việc tiếp theo, cậu thay tôi chủ trì trước, tôi rất nhanh sẽ trở về.”
“Được, tổng giám đốc Liên.”
Liên Cẩn Hành sải bước đi về phía thanh máy, lông mày nhíu lại, trong lòng thấp thoáng có dự cảm không tốt.
Cuối cùng, thang máy đến rồi, anh bước vào.
Xe chạy rất nhanh, chạy đến cửa tiểu khu nơi Vy Hiên ở, anh xuống xe, trực tiếp đi vào tiểu khu.
Anh ấn chuông cửa, bên trong lại không có âm thanh gì.
Liên Cẩn Hành hơi nhíu mày, rút điện thoại ra, gọi cho cô.
Cách một cách cửa, truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Liên Cẩn Hành tắt máy, lại ấn chuông cửa: “Vy Hiên?”
Anh có thể chắc chắn, cô ở bên trong nhưng lại không mở cửa, điều này khiến anh rất bất an lo lắng, vì thế, không suy nghĩ gì thêm anh đã gõ cửa phòng bên cạnh...
Hi Viên ngồi dựa trong góc tường, nhẹ nhàng gõ vào chiếc vòng tay, điện thoại để trên bàn, đầu tiên là tiếng nhạc chuông điên cuồng, sau đó lại không có tiếng.
Mặt của chiếc lắc tay có hình violon sáng bóng, mỗi lần kéo, thì lắc vài lần.
Cô cười, lắc thật đẹp.
Trên ban công đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó, cửa kính bị người từ ngoài kéo ra.
Vy Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đứng ở đó, chiếc áo sơ mi mỏng trên người, vẫn là trắng không tì vết. Mái tóc bị gió thổi rối, ánh mắt cũng hoảng hốt, sau khi nhìn thấy cô, lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
Anh đi vào, hai tay chống sau người, đem cửa thủy tinh kéo ra.
Khó tin nhìn anh đi tới gần, giọng nói của cô phát run: “Đây là tầng 15! Anh điên rồi!”
Liên Cẩn Hành đi đến trước cô, khụy người xuống, ánh mắt sáng ngời dừng trên gương mặt của cô: “Em khóc rồi?”
Vy Hiên cúi đầu, quay mắt đi, đồng thời đưa tay cản anh lại: “Không có.”
Tay của cô, bị anh kéo ra, sau đó lại bị hai tay anh giữ má, cưỡng ép cô ngẩng đầu: “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
“Không có.” Vy Hiên lắc đầu, trong ánh mắt dịu dàng, không có vết dịu dao động.
“Vậy tại sao không mở cửa?”
“Chỉ là tạm thời không muốn gặp anh.”
Liên Cẩn Hành sững người, từ từ buông tay, Vy Hiên đứng dậy, rảo bước đi vào phòng ngủ, quay lưng nói với anh: “Em bây giờ có hơi mệt, muốn đi ngủ một lúc, anh... về trước đi.”
Liên Cẩn Hành bặm môi: “Anh sẽ không chấp nhận sự lạnh nhạt mà không có lý do như này.”
Cơ thể của Vy Hiên cứng nhắc, không quay lại: “Không phải lạnh nhạt... Chỉ là, em thật sự mệt rồi.”
Liên Cẩn Hành đi tới, đứng sau cô, khoảng cách rất gần, ánh mắt dừng trên người cô: “Phạm Vy Hiên, anh không phải một người thích làm phiền, nhưng anh càng không thích bị người khác coi như trò tiêu khiển.” Em hôm nay, phải cho anh một lời giải thích.”
Anh nói rõ ràng, Vy Hiên lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt hạ thấp, giọng nói cũng thấp: “Em đã nói rồi, cho nên... anh vẫn nên về trước đi.”
Đằng sau hồi lâu không có âm thanh, nhưng cô biết anh chưa rời khỏi.
Một lúc sau, anh nói: “Được.”
Xoay người, mở cửa ra đầu cũng không quay lại, đóng sầm cửa lại.
Vy Hiên một mình đứng trong phòng ngủ, ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, trời xám xịt, không có mây trắng, không có trăng, là một màu xám không có ý nghĩa.
Chìa tay, muốn túm lấy, nhưng cái gì cũng không bắt được. Dù là màu sắc không có ý nghĩa, cũng tuột khỏi kẽ tay.
Cô u rũ quay người, bỗng chốc sững người!
Liên Cẩn Hành đứng ở cửa, ánh mắt đen láy tìm tòi nghiên cứu, hung hăng, muốn từ trong cô tìm ra được cái gì đó.
Vy Hiên nhìn anh: “Tại sao còn chưa đi?”
“Bởi vì...” Anh dùng ánh mắt đem cô khóa chặt lại, đi về phía cô, nhàn nhạt nói: “Em không muốn anh đi.”
“Em không có.”
“Anh biết em có.”
Đợi khi anh đến gần, Vy Hiên lại muốn di dời tầm mắt, nhưng bị ánh giữ cằm: “Phạm Vy Hiên, em không giỏi nói dối.”
Vy Hiên lần này không có tránh né, ngược lại hỏi anh: “Liên Cẩn Hành. Anh hiểu em như vậy sao?”
Anh nhướn mày: “Phải.”
Vy Hiên cụp mắt xuống: “Hình như chỉ có em không hiểu bản thân.”
Thái độ khác thường của cô đã khiến Liên Cẩn Hành nhíu chặt mày: “Em có chuyện muốn nói với anh?”
Sắc mặt của Vy Hiên bỗng trở nên trắng bệch, từ biểu cảm của cô, Liên Cẩn Hành đã nhìn ra: “Có chuyện gì.”
Cô không nhìn anh, cắn chặt môi, sau một hồi giãy giụa trong lòng, cô cuối cùng cũng mở miệng: “Em và Vũ đã lên giường rồi.”
Người đàn ông đối diễn sững sờ, đôi mắt đen mở lớn, cố gắng tìm ra sơ hở nào đó. Nhưng loại khả năng này, bị cô lời tiếp theo của cô làm cho biến mất hết.
Ngẩng đầu, cô nhìn anh: “Là em tự nguyện.”
Bất luận thế nào, tôi đều buộc phải cam tâm tình nguyện! Vũ không thể gánh theo tội danh này, nếu như Liên Cẩn Hành biết sự thật, anh tuyệt đối sẽ hủy hoại anh ta ngày lập tức.
Cho nên, cô buộc phải, cam tâm tình nguyện.
Liên Cẩn Hành một lúc sau cũng không lên tiếng, anh nghiến chặt răng, hàm bạnh ra, trở nên tức kỳ tức giận.
Dù anh không mở miệng, cô cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.
Bởi vì phản bội, vì tổn thương, vì sỉ nhục.
Cô đã tính đến trường hợp xấu nhất, do dự một lúc, cô nói: “Nếu như anh muốn chia tay với em...”
“Không thể nào.”
Vy Hiên sững sờ nhìn anh, anh từ từ bình tĩnh lại, giống như chưa từng nghe chuyện này, giọng nói rất nhạt, thậm chí có chút không để tâm: “Chuyện này anh tự mình tiêu hóa, nhưng chia tay, không thể.” Anh nhắc lại.
Lần này, Vy Hiên không tiếp tục bình tĩnh được nữa, cô lùi lại sau vài bước, giống như nhìn quái vật: “Em nói em đã lên giường với người đàn ông khác! Anh tại sao còn có thể chấp nhận? Anh không tức giận sao?!”
Ánh mắt của Liên Cẩn Hành khi ngước lên, giống như vừa bị cuồng phong quét qua: “Em muốn biết? Được, tôi nói cho em biết.”
Anh túm lấy cổ tay của cô, lòng tay siết chặt lại, nói từng câu từng chữ: “Lần thứ 2 em cho tôi thất bại trong đời!”
“Vậy thì đừng ở bên nhau nữa, chia tay đi, với anh với em đều tốt.” Vy Hiên đè nén sự nghẹn ngào trong lòng, nói với anh: “Nếu không, em ở trước mặt anh, vĩnh viễn đều sẽ tự ti. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, em không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người, chúng ta sẽ tốt đẹp, chúng ta sẽ có tương lai... đã không thể nữa rồi.”
Anh nhìn cô hồi lâu: “Em nói chuyện này với tôi, chính là muốn rời khỏi?”
Vy Hiên không lên tiếng.
Trên thực tế, một giây trước khi nói với anh, cô đều không có chuẩn bị tâm lý, chỉ là không lừa dối anh. Đã như thế, cô không xứng với sự tốt đẹp của anh nữa.
Anh đột nhiên nói: “Bây giờ, quyền quyết định ở trong tay em, nếu như đây là kết quả mà em muốn, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.” Ngước mắt, anh nhìn cô: “Vy Hiên, anh làm những gì anh nên làm, anh sẽ cố gắng hết sức.”
Nghi hoặc, anh hỏi: “Em còn muốn anh làm như thế nào?”
Trí lý thôi giúc cô, nói ‘phải’, nói ‘kết thúc’, nói ‘chia tay’, nói ‘không yêu nữa’... Cô há miệng, nhưng một từ cũng không nói ra được!
Không phải!
Cô không muốn kết thúc!
Cô cũng không muốn chia tay với anh!
Cô càng không thể không yêu anh!
Vy Hiên nhìn anh chân chân, nước mắt không ngừng rơi xuống, cái gì cũng không nói ra được.
Liên Cẩn Hành bước lên một bước, kéo cô vào trong lòng, để mặt của cô chôn vào trong ngực của anh, vỗ vỗ lưng của cô: “Chỉ cần em còn yêu thì anh sẽ không buông tay.”
Vy Hiên không nói gì, hai tay túm chặt áo sơ mi của anh, không phát ra tiếng khóc, nhưng lại khiến trước ngực anh ướt đẫm cả mảng.
Bàn tay để sau đầu của cô, éo cô càng chặt hơn, anh nheo mắt lại, cắn răng nói: “Từ bây giờ trở đi, quên chuyện này đi... Em vĩnh viễn sẽ chỉ có một người đàn ông là anh.”
Vy Hiên ngày hôm sau biết được tin tức Tập Chính Hãn qua đời.
Cô cầm tờ báo, dần dần hiểu ra.
Trình Tương đến công ty, đẩy cửa lớn của văn phòng tổng giám đốc ra, nhìn thấy Tập Lăng Vũ ngồi ở vị trí của chồng mình khi còn sống, lập tức phẫn nộ.
“Ai cho cậu vào đây? Đây là chỗ cậu được ngồi sao? Đừng quên, trong di chúc mà luật sư tuyên bố, đã viết rất rõ ràng, cổ phần dưới tên ông ấy đều là của Hạc Minh! Nếu như cậu không tin, có thể mời đơn xác minh di chúc, tôi bất cứ lúc nào sẽ phối hợp!”
Hai chân của Tập Lăng Vũ vắt trên bàn, nâng mí mắt lên, khóe môi cuối cùng nhếch lên đầy vẻ chế giễu, anh ta lười nhác mở miệng: “Không cần đâu, tôi đối với mấy thứ đồ chơi đó không có hứng thú.”
Trình Tương cười lạnh: “Vậy pháp luật thì sao? Cậu cũng dám coi thường?”
Tập Lăng Vũ vừa nghe câu này liền cười, bỏ hai chân xuống, cơ thể rướn về phía trước: “Pháp luật... ha ha, vậy chúng ta bây giờ nói đến cái này.”
Anh ta đứng dậy, từ trong ngực rút ra một tờ giấy, vỗ vỗ lên bàn, sau đó chuyển đến phía đối diện.
Trình Tương nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Tập Lăng Vũ nhướn mày ra hiệu bà ta đọc, Trình Tương chần chừ vài giây, cảnh giác nhìn anh ta, nhưng vẫn cầm lên. Sau khi đọc nội dung bên trên, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Nói láo! Đây quả thực là nói láo!” Bà ta tức giận xé rách tờ giấy, vứt lên bàn, trừng mắt với Tập Lăng Vũ: “Cậu vì chiếm công ty, vậy mà bắt tay với bác sĩ của gia đình hạm hãi tôi! Cậu không sợ ba cậu trên trời biết được sẽ đến tìm cậu hay sao?”
/480
|