Miệng của Vy Hiên bị nhét thứ gì đó, tay bị trói, càng vùng vẫy càng siết chặt.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi phía trước, thân hình cao to mập mạp, chen ra cả chỗ ngồi, trên mặt nở một nụ cười đắc thắng.
“Có cô rồi, tôi không tin tên tiểu tử Tập Lăng Vũ đó không đến! Hừ hừ, chỉ cần cậu ta đến, ông đây sẽ giết chết cậu ta!”
Vy Hiên nghe mà đáy lòng lạnh lẽo, âm thầm cầu nguyện, hy vọng Vũ đừng quan tâm đến cô, đừng có xuất hiện!
Thật ra kết quả, cô rất là rõ.
Sau khi nhận được điện thoại của Trình Hạo, Tập Lăng Vũ từ chối mọi sự sắp xếp cho buổi chiều, theo lời ông ta nói, lập tức một mình lái xe đến nơi đã hẹn.
Trong một khu nhà xưởng bỏ hoang, Vy Hiên bị trói vào ghế, ngồi một mình bơ vơ ngồi giữa nhà xưởng trống trải.
Cánh cửa lớn bằng sắt đã bị gỉ được đẩy ra, ánh mặt trời chiều chiếu xiên vào, anh đứng trong ánh sáng màu đỏ cam.
Vy Hiên híp mắt lại, trong lòng đầy phức tạp và bi ai không thể tả.
Cô không muốn làm tổn thương anh ta, không muốn mắc nợ anh ta, chỉ muốn thoát ra khỏi khuôn khổ ràng buộc của nhau, không còn dây dưa nữa. Nhưng mọi thứ lại đi ngược với ý nguyện, muốn thoát khỏi nó, nhưng không thể thoát được.
Nhìn thấy Vy Hiên, đôi mắt của Tập Lăng Vũ đỏ hoe!
Anh lập tức bước tới, hai má căng cứng: “Đám khốn kiếp đó có động vào em không?”
Anh vươn tay định kéo mảnh vải trong miệng cô, đột nhiên có tiếng súng ‘pằng’ một phát, giống như là nổ bên tai, lập tức khiến cho màng nhĩ đau đớn.
“Không được nhúc nhích!”
Động tác trên tay Tập Lăng Vũ dừng lại, đôi con ngươi bị bao trùm bởi sự hung tàn và lạnh lùng từng chút từng chút một rời khỏi khuôn mặt của Vy Hiên, nhìn về phía sau.
Cửa bị đóng lại, thêm vào một khóa sắt, Trình Hạo cùng vài tên thủ hạ chặn ở đó, cười lạnh nói: “Cứ đưa cô ta đi như vậy thì không được rồi.”
Tập Lăng Vũ đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn những người đối diện: “Vậy ông nói, nên làm thế nào?”
Thủ hạ chĩa súng vào Tập Lăng Vũ, Trình Hạo bước tới, cởi dây trói trên chân Vy Hiên ra, sau đó xách người cô lên, vươn tay siết cằm của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên, đối mặt với Tập Lăng Vũ.
Tập Lăng Vũ nghiến răng định lao về phía trước, nhưng lại bị thủ hạ của ông ta một chân đá vào bụng.
Vy Hiên nhìn, trong mắt toàn là lo lắng. Muốn vùng vẫy, người đàn ông đằng sau túm lấy mái tóc dài của cô, giống như là da đầu sắp bị kéo rách rồi vậy, đau đến cau mày, cổ họng phát ra một tiếng khó chịu.
“ha, cô Phạm của chúng ta đau lòng rồi à?” Trình Hạo cưỡng ép cô hướng mặt về phía Tập Lăng Vũ, một bàn tay to lớn vuốt lên mặt cô: “Thật là mịn…”
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu lên, đứng dậy, trong mắt hiện lên sát ý: “Ông đụng vào cô ấy lần nữa, tôi thề, ông sẽ không lấy được một đồng nào!”
Bàn tay Trình Hạo khựng lại, đôi mắt sắp híp lại thành một đường thẳng chế giễu mà quét nhìn anh: “Cậu còn tư cách gì để uy hiếp ông đây?” Nói xong, ông ta giáng một cái tát lên mặt Vy Hiên!
“Mẹ nó! Ông tìm chết!” Tập Lăng Vũ bị chọc giận rồi, anh hất hai người còn lại ra, lập tức xông tới!
Trình Hạo lập tức đặt Vy Hiên chặn trước người mình, một con dao găm kề ở cổ họng của cô: “Đừng qua đây!”
Nhìn thấy những giọt máu chảy ra từ mũi dao, Tập Lăng Vũ liền dừng lại, không dám tiến lên một bước nữa!
“Đúng rồi đó!” Thấy anh ta dừng lại, Trình Hạo cười lạnh, nháy mắt thị ý với hai thủ hạ: “Nếu cậu chủ cả Tập đã không hiểu quy củ, vậy thì cho cậu ta một bài học đi!”
Tập Lăng Vũ không màng đến hai tên đang xắn tay áo tiến lên trước, đôi con ngươi nóng bừng từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Vy Hiên!
Anh nói: “Nhắm mắt lại…đừng sợ.”
Nhìn thấy đối phương rút gậy bước tới, Vy Hiên chỉ cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập rồi, cô thở gấp, hai mắt mở to, muốn kêu cứu nhưng không phát ra thành tiếng! Kinh hoảng mà nhìn hai người đó vung gậy lên, trong lòng hét lên: “Đừng mà, đừng…”
Tập Lăng Vũ nghiến răng, nhấc hai tay lên bảo vệ đầu, cơ thể lập tức co lại như tôm trong góc tường, bảo vệ ngực và bụng…
Vy Hiên đột nhiên nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng gậy vung xuống, trái tim Vy Hiên cũng theo đó mà run lên vì đau nhói, sắc mặt tái nhợt, lông mi vì bất an mà run lên dữ dội.
“Ha ha…” Trình Hạo điên cuồng cười lên: “Đánh! Đánh mạnh cho lão tử! Ha ha…”
Tập Lăng Vũ bảo vệ đầu, nghiến răng không nói lời nào.
Vy Hiên sắp không chịu nổi sự dày vò này rồi, bất luận trong lòng hiểu rõ cô nên hận người đàn ông này như thế nào, nhưng cô vẫn không thể chịu được việc anh bị thương dù chỉ là một chút! Dù là thói quen thì cơn đau cũng sẽ đi sâu vào xương tủy.
Không màng đến con dao kề trên cổ, đầu của cô đột nhiên đập về phía sau, Trình Hạo bị đập không kịp phòng bị, lập tức bịt mũi hét lớn: “Á!”
Vy Hiên nhân cơ hội tông ông ta ra, vừa chạy được vài bước, liền bị Trình Hạo tức giận kéo lấy mái tóc dài: “Mẹ nó! Tiện nhân!”
Vy Hiên ngã xuống đất, mái tóc dài bị ông ta lôi đi vài mét, nước mắt cô trào ra vì đau đớn, tiếng kêu xé lòng như muốn xuyên thủng cổ họng cô!
Tập Lăng Vũ đỏ mắt, đột nhiên nắm lấy cây gậy trong tay một người, sau khi đột ngột rút ra, anh bật dậy từ dưới đất, chỉ hai ba phát đã đánh cho hai kẻ hung hãn ngã lăn ra đất! Ngay lập tức, hướng về phía Trình Hạo!
Trình Hạo hoảng loạn, lại kéo lấy Vy Hiên làm bia đỡ đạn: “Cậu đừng qua đây! Còn qua đây, tôi thật sự…thật sự sẽ không khách sáo với cô ta nữa!”
Bước chân Tập Lăng Vũ vẫn không ngừng, đôi mắt như muốn phun ra lửa nóng.
“Đứng lại! Đứng lại cho tôi!” Trình Hạo quyết tâm, đâm một nhát vào cánh tay của Vy Hiên, máu ngay lập tức tuôn ra, ngũ quan Vy Hiên đau đớn nhăn nhúm lại với nhau!
Tập Lăng Vũ dừng lại khi còn cách ông ta một hai mét, tức giận gầm lên một tiếng: “Đồ khốn kiếp! Tôi nhất định sẽ giết ông!!”
Vy Hiên đổ mồ hôi vì đau đớn, nhưng ánh mắt khi nhìn Tập Lăng Vũ lại vô cùng kiên cường.
Cô nhất định không thể để Vũ làm chuyện ngu ngốc, vì vậy bây giờ cô phải bình tĩnh!
Biết rằng chỉ cần Phạm Vy Hiên ở đây, tên tiểu tử này sẽ không dám lộn xộn, Trình Hạo cũng thả lỏng người, huênh hoang nói: “Đến đi! Không phải muốn giết tôi sao! Đến đi!”
Khớp ngón tay Tập Lăng Vũ siết chặt đến mất cả huyết sắc, hận không thể xông tới, một dao chém đứt cổ họng của tên này! Hậu quả có nghiêm trọng hơn đi nữa, anh ta cũng không quan tâm!
Trình Hạo gào lên vài tiếng, ánh mắt u ám lại nheo lại, từ trong người lấy ra một văn kiện nhàu nát ném qua: “Ký vào cái này đi!”
Tập Lăng Vũ nhìn một cái, nhặt lên, cười khẩy nói: “Ông xác định tôi ký vào cái này thì ông có thể có được công ty? Không lẽ ông không biết Trình Tương đã làm gì, cháu trai bảo bối của ông tại vì sao mà từ bỏ cổ phần sao?”
Trình Hạo trừng mắt: “Cậu rốt cuộc có ký hay không?”
Vy Hiên nhìn anh, Tập Lăng Vũ nhìn cô một cái thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc: “Ký.” Anh ta không chớp mắt lấy một cái, nhận lấy bút ký đại danh của mình lên!
Ném văn kiện cho thủ hạ của Trình Hạo, anh nói: “Tôi đã làm theo lời ông nói rồi, bây giờ có thể thả người rồi chứ!”
Trình Hạo nhìn qua văn kiện, xác định anh không có làm giả, sau khi cất vào, liền nở một nụ cười cổ quái với anh.
Một tay ông ta ôm lấy vai của Vy Hiên, một tay khác thì vòng qua eo cô, sáp đến phần cổ của cô, dùng mũi dụi dụi: “Nghe nói cô ta là người phụ nữ mà cậu đã xơi qua…”
Cơ thể Vy Hiên căng cứng, đôi mắt nhắm chặt lại.
Tập Lăng Vũ không nói chuyện, đôi con ngươi hệt như sói, ánh lên vẻ khát máu đầy thú tính.
Trình Hạo đột nhiên bóp lấy ngực của Vy Hiên, dùng sức xoa xoa vài cái với nụ cười dung tục.
“Ưm…” Vy Hiên phát ra thanh âm đau khổ.
Tập Lăng Vũ vẫn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên cổ mang máng hiện ra.
Anh cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, có gì mà hiếm lạ? Nếu muốn chơi, tôi giới thiệu vài người xinh đẹp cho ông!”
“Tôi muốn thử người này!” Trình Hạo nghiêng mặt của Vy Hiên qua, rút cục vải trong miệng cô, cúi đầu hôn lên!
Nhưng ông ta đột nhiên kêu lớn một tiếng, dùng sức đẩy cô ra, trong miệng toàn là máu, há mồm ra muốn nói gì đó, Tập Lăng Vũ lập tức xông tới, nhảy lên xô ngã ông ta, ngồi trên người ông ta, nắm đấm sắt rơi xuống mãnh liệt!
Vy Hiên phun vài ngụm nước bọt, dựa trên tường không ngừng thở hổn hển: “A Vũ…”
Tập Lăng Vũ giống như là bị điên rồi, anh nhắm chuẩn vào mặt Trình Hạo, một đấm lại một đấm.
Hai tên đồng bọn của Trình Hạo lập tức lao tới, một người bước tới muốn kéo anh ta ra, người còn lại cầm gậy đập vào lưng anh ta! Nhưng Tập Lăng Vũ lại hoàn toàn không để ý, hai mắt đỏ hoe đến đáng sợ!
“A Vũ!” Hai tay của Vy Hiên vẫn bị trói, cô không còn cách nào khác, chỉ đành chạy tới, dùng cơ thể tông hai người họ ra, nhắm mắt lại, che chở trên người anh ta.
Cho đến khi một cây gậy rơi xuống, cô đau đớn mà rên lên một tiếng, người đàn ông bên dưới mới giật mình thức tỉnh.
“Vy Hiên!”
Tập Lăng Vũ đứng dậy ôm lấy cô, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn nhẫn của anh rơi vào hai người kia, bọn họ nhìn anh, hoảng sợ mà lùi lại vài bước. Lại nhìn Trình Hạo nằm trên mặt đất, trên mặt đầy máu, ho khan vài tiếng, da thịt toàn thân cũng run lên, ngửa đầu qua nhổ ra hai cái răng...
Hai người trừng to mắt nhìn, ném gậy bỏ chạy không nói lời nào!
“Vy Hiên... bị thương ở chỗ nào? Mau nói cho tôi biết!” Người trong vòng tay mềm nhũn, Tập Lăng Vũ tay chân hoảng loạn, run rẩy mà cởi dây trói trên người cô.
Đôi mày Vy Hiên nhíu chặt vì đau, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Báo…báo cảnh sát!”
Xe cảnh sát hú còi mà đến
Khi cảnh sát khiêng Trình Hạo từ bên trong ra ngoài, Trác Kim Hứa khẽ sững sờ, lại nhìn qua Tập Lăng Vũ, anh ta chỉ lo lắng mà canh chừng bên người Vy Hiên, nửa bước cũng không rời.
Thật khó để tưởng tượng rằng người mới nổi trong giới bất động sản, lúc ra tay còn tàn nhẫn hơn những kẻ bắt cóc nữa.
Áp giải nghi phạm lên xe, Trác Kim Hứa bước tới trước mặt Vy Hiên: “Cô Phạm, chúng tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Vy Hiên lắc đầu: “Không cần đến bệnh viện, tôi bị thương không nặng, về nghỉ ngơi là được rồi.”
Tập Lăng Vũ lập tức lên tiếng: “Em bị thương đến cả lưng rồi, cần phải đến bệnh viện chụp phim, xác định xương không sao thì mới được!”
“Không cần.” Thái độ của Vy Hiên lúc này nhàn nhạt: “Có bị thương hay không, trong lòng tôi biết.”
“Em---”
Tập Lăng Vũ còn muốn nói gì nữa, Trác Kim Hứa giải hoà: “Vậy về cục cảnh sát rồi nói.”
Vy Hiên không nói gì, để nữ cảnh sát dìu vào xe, Tập Lăng Vũ từ đầu đến cuối cứ nhíu mày, bị Trác Kim Hứa gọi vào một chiếc xe khác.
Trên xe, Trác Kim Hứa vừa lái xe, vừa tuỳ ý nói: “Anh Tập, anh ra tay cũng quá nặng rồi nhỉ, nếu như đối phương kiện anh ngược lại tội phòng vệ quá đáng, sẽ rất phiền phức đó.”
Tập Lăng Vũ không quay đầu lại, tầm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thanh âm có hơi lạnh: “Ông ta khiếm nhã với cô ấy, tôi chưa phế ông ta, đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi.”
Trác Kim Hứa sững sờ, nhíu mày, không hỏi thêm.
Tập Lăng Vũ giống như lại hối hận rồi, quay đầu lại nói: “Có thể bảo mật không? Tôi không thể khiến cho thanh danh của cô chịu thêm hoen ố nào nữa.
Mặc dù, tất cả những thứ trước đây không thoát khỏi can hệ với anh.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi phía trước, thân hình cao to mập mạp, chen ra cả chỗ ngồi, trên mặt nở một nụ cười đắc thắng.
“Có cô rồi, tôi không tin tên tiểu tử Tập Lăng Vũ đó không đến! Hừ hừ, chỉ cần cậu ta đến, ông đây sẽ giết chết cậu ta!”
Vy Hiên nghe mà đáy lòng lạnh lẽo, âm thầm cầu nguyện, hy vọng Vũ đừng quan tâm đến cô, đừng có xuất hiện!
Thật ra kết quả, cô rất là rõ.
Sau khi nhận được điện thoại của Trình Hạo, Tập Lăng Vũ từ chối mọi sự sắp xếp cho buổi chiều, theo lời ông ta nói, lập tức một mình lái xe đến nơi đã hẹn.
Trong một khu nhà xưởng bỏ hoang, Vy Hiên bị trói vào ghế, ngồi một mình bơ vơ ngồi giữa nhà xưởng trống trải.
Cánh cửa lớn bằng sắt đã bị gỉ được đẩy ra, ánh mặt trời chiều chiếu xiên vào, anh đứng trong ánh sáng màu đỏ cam.
Vy Hiên híp mắt lại, trong lòng đầy phức tạp và bi ai không thể tả.
Cô không muốn làm tổn thương anh ta, không muốn mắc nợ anh ta, chỉ muốn thoát ra khỏi khuôn khổ ràng buộc của nhau, không còn dây dưa nữa. Nhưng mọi thứ lại đi ngược với ý nguyện, muốn thoát khỏi nó, nhưng không thể thoát được.
Nhìn thấy Vy Hiên, đôi mắt của Tập Lăng Vũ đỏ hoe!
Anh lập tức bước tới, hai má căng cứng: “Đám khốn kiếp đó có động vào em không?”
Anh vươn tay định kéo mảnh vải trong miệng cô, đột nhiên có tiếng súng ‘pằng’ một phát, giống như là nổ bên tai, lập tức khiến cho màng nhĩ đau đớn.
“Không được nhúc nhích!”
Động tác trên tay Tập Lăng Vũ dừng lại, đôi con ngươi bị bao trùm bởi sự hung tàn và lạnh lùng từng chút từng chút một rời khỏi khuôn mặt của Vy Hiên, nhìn về phía sau.
Cửa bị đóng lại, thêm vào một khóa sắt, Trình Hạo cùng vài tên thủ hạ chặn ở đó, cười lạnh nói: “Cứ đưa cô ta đi như vậy thì không được rồi.”
Tập Lăng Vũ đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn những người đối diện: “Vậy ông nói, nên làm thế nào?”
Thủ hạ chĩa súng vào Tập Lăng Vũ, Trình Hạo bước tới, cởi dây trói trên chân Vy Hiên ra, sau đó xách người cô lên, vươn tay siết cằm của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên, đối mặt với Tập Lăng Vũ.
Tập Lăng Vũ nghiến răng định lao về phía trước, nhưng lại bị thủ hạ của ông ta một chân đá vào bụng.
Vy Hiên nhìn, trong mắt toàn là lo lắng. Muốn vùng vẫy, người đàn ông đằng sau túm lấy mái tóc dài của cô, giống như là da đầu sắp bị kéo rách rồi vậy, đau đến cau mày, cổ họng phát ra một tiếng khó chịu.
“ha, cô Phạm của chúng ta đau lòng rồi à?” Trình Hạo cưỡng ép cô hướng mặt về phía Tập Lăng Vũ, một bàn tay to lớn vuốt lên mặt cô: “Thật là mịn…”
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu lên, đứng dậy, trong mắt hiện lên sát ý: “Ông đụng vào cô ấy lần nữa, tôi thề, ông sẽ không lấy được một đồng nào!”
Bàn tay Trình Hạo khựng lại, đôi mắt sắp híp lại thành một đường thẳng chế giễu mà quét nhìn anh: “Cậu còn tư cách gì để uy hiếp ông đây?” Nói xong, ông ta giáng một cái tát lên mặt Vy Hiên!
“Mẹ nó! Ông tìm chết!” Tập Lăng Vũ bị chọc giận rồi, anh hất hai người còn lại ra, lập tức xông tới!
Trình Hạo lập tức đặt Vy Hiên chặn trước người mình, một con dao găm kề ở cổ họng của cô: “Đừng qua đây!”
Nhìn thấy những giọt máu chảy ra từ mũi dao, Tập Lăng Vũ liền dừng lại, không dám tiến lên một bước nữa!
“Đúng rồi đó!” Thấy anh ta dừng lại, Trình Hạo cười lạnh, nháy mắt thị ý với hai thủ hạ: “Nếu cậu chủ cả Tập đã không hiểu quy củ, vậy thì cho cậu ta một bài học đi!”
Tập Lăng Vũ không màng đến hai tên đang xắn tay áo tiến lên trước, đôi con ngươi nóng bừng từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Vy Hiên!
Anh nói: “Nhắm mắt lại…đừng sợ.”
Nhìn thấy đối phương rút gậy bước tới, Vy Hiên chỉ cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập rồi, cô thở gấp, hai mắt mở to, muốn kêu cứu nhưng không phát ra thành tiếng! Kinh hoảng mà nhìn hai người đó vung gậy lên, trong lòng hét lên: “Đừng mà, đừng…”
Tập Lăng Vũ nghiến răng, nhấc hai tay lên bảo vệ đầu, cơ thể lập tức co lại như tôm trong góc tường, bảo vệ ngực và bụng…
Vy Hiên đột nhiên nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng gậy vung xuống, trái tim Vy Hiên cũng theo đó mà run lên vì đau nhói, sắc mặt tái nhợt, lông mi vì bất an mà run lên dữ dội.
“Ha ha…” Trình Hạo điên cuồng cười lên: “Đánh! Đánh mạnh cho lão tử! Ha ha…”
Tập Lăng Vũ bảo vệ đầu, nghiến răng không nói lời nào.
Vy Hiên sắp không chịu nổi sự dày vò này rồi, bất luận trong lòng hiểu rõ cô nên hận người đàn ông này như thế nào, nhưng cô vẫn không thể chịu được việc anh bị thương dù chỉ là một chút! Dù là thói quen thì cơn đau cũng sẽ đi sâu vào xương tủy.
Không màng đến con dao kề trên cổ, đầu của cô đột nhiên đập về phía sau, Trình Hạo bị đập không kịp phòng bị, lập tức bịt mũi hét lớn: “Á!”
Vy Hiên nhân cơ hội tông ông ta ra, vừa chạy được vài bước, liền bị Trình Hạo tức giận kéo lấy mái tóc dài: “Mẹ nó! Tiện nhân!”
Vy Hiên ngã xuống đất, mái tóc dài bị ông ta lôi đi vài mét, nước mắt cô trào ra vì đau đớn, tiếng kêu xé lòng như muốn xuyên thủng cổ họng cô!
Tập Lăng Vũ đỏ mắt, đột nhiên nắm lấy cây gậy trong tay một người, sau khi đột ngột rút ra, anh bật dậy từ dưới đất, chỉ hai ba phát đã đánh cho hai kẻ hung hãn ngã lăn ra đất! Ngay lập tức, hướng về phía Trình Hạo!
Trình Hạo hoảng loạn, lại kéo lấy Vy Hiên làm bia đỡ đạn: “Cậu đừng qua đây! Còn qua đây, tôi thật sự…thật sự sẽ không khách sáo với cô ta nữa!”
Bước chân Tập Lăng Vũ vẫn không ngừng, đôi mắt như muốn phun ra lửa nóng.
“Đứng lại! Đứng lại cho tôi!” Trình Hạo quyết tâm, đâm một nhát vào cánh tay của Vy Hiên, máu ngay lập tức tuôn ra, ngũ quan Vy Hiên đau đớn nhăn nhúm lại với nhau!
Tập Lăng Vũ dừng lại khi còn cách ông ta một hai mét, tức giận gầm lên một tiếng: “Đồ khốn kiếp! Tôi nhất định sẽ giết ông!!”
Vy Hiên đổ mồ hôi vì đau đớn, nhưng ánh mắt khi nhìn Tập Lăng Vũ lại vô cùng kiên cường.
Cô nhất định không thể để Vũ làm chuyện ngu ngốc, vì vậy bây giờ cô phải bình tĩnh!
Biết rằng chỉ cần Phạm Vy Hiên ở đây, tên tiểu tử này sẽ không dám lộn xộn, Trình Hạo cũng thả lỏng người, huênh hoang nói: “Đến đi! Không phải muốn giết tôi sao! Đến đi!”
Khớp ngón tay Tập Lăng Vũ siết chặt đến mất cả huyết sắc, hận không thể xông tới, một dao chém đứt cổ họng của tên này! Hậu quả có nghiêm trọng hơn đi nữa, anh ta cũng không quan tâm!
Trình Hạo gào lên vài tiếng, ánh mắt u ám lại nheo lại, từ trong người lấy ra một văn kiện nhàu nát ném qua: “Ký vào cái này đi!”
Tập Lăng Vũ nhìn một cái, nhặt lên, cười khẩy nói: “Ông xác định tôi ký vào cái này thì ông có thể có được công ty? Không lẽ ông không biết Trình Tương đã làm gì, cháu trai bảo bối của ông tại vì sao mà từ bỏ cổ phần sao?”
Trình Hạo trừng mắt: “Cậu rốt cuộc có ký hay không?”
Vy Hiên nhìn anh, Tập Lăng Vũ nhìn cô một cái thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc: “Ký.” Anh ta không chớp mắt lấy một cái, nhận lấy bút ký đại danh của mình lên!
Ném văn kiện cho thủ hạ của Trình Hạo, anh nói: “Tôi đã làm theo lời ông nói rồi, bây giờ có thể thả người rồi chứ!”
Trình Hạo nhìn qua văn kiện, xác định anh không có làm giả, sau khi cất vào, liền nở một nụ cười cổ quái với anh.
Một tay ông ta ôm lấy vai của Vy Hiên, một tay khác thì vòng qua eo cô, sáp đến phần cổ của cô, dùng mũi dụi dụi: “Nghe nói cô ta là người phụ nữ mà cậu đã xơi qua…”
Cơ thể Vy Hiên căng cứng, đôi mắt nhắm chặt lại.
Tập Lăng Vũ không nói chuyện, đôi con ngươi hệt như sói, ánh lên vẻ khát máu đầy thú tính.
Trình Hạo đột nhiên bóp lấy ngực của Vy Hiên, dùng sức xoa xoa vài cái với nụ cười dung tục.
“Ưm…” Vy Hiên phát ra thanh âm đau khổ.
Tập Lăng Vũ vẫn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên cổ mang máng hiện ra.
Anh cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, có gì mà hiếm lạ? Nếu muốn chơi, tôi giới thiệu vài người xinh đẹp cho ông!”
“Tôi muốn thử người này!” Trình Hạo nghiêng mặt của Vy Hiên qua, rút cục vải trong miệng cô, cúi đầu hôn lên!
Nhưng ông ta đột nhiên kêu lớn một tiếng, dùng sức đẩy cô ra, trong miệng toàn là máu, há mồm ra muốn nói gì đó, Tập Lăng Vũ lập tức xông tới, nhảy lên xô ngã ông ta, ngồi trên người ông ta, nắm đấm sắt rơi xuống mãnh liệt!
Vy Hiên phun vài ngụm nước bọt, dựa trên tường không ngừng thở hổn hển: “A Vũ…”
Tập Lăng Vũ giống như là bị điên rồi, anh nhắm chuẩn vào mặt Trình Hạo, một đấm lại một đấm.
Hai tên đồng bọn của Trình Hạo lập tức lao tới, một người bước tới muốn kéo anh ta ra, người còn lại cầm gậy đập vào lưng anh ta! Nhưng Tập Lăng Vũ lại hoàn toàn không để ý, hai mắt đỏ hoe đến đáng sợ!
“A Vũ!” Hai tay của Vy Hiên vẫn bị trói, cô không còn cách nào khác, chỉ đành chạy tới, dùng cơ thể tông hai người họ ra, nhắm mắt lại, che chở trên người anh ta.
Cho đến khi một cây gậy rơi xuống, cô đau đớn mà rên lên một tiếng, người đàn ông bên dưới mới giật mình thức tỉnh.
“Vy Hiên!”
Tập Lăng Vũ đứng dậy ôm lấy cô, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn nhẫn của anh rơi vào hai người kia, bọn họ nhìn anh, hoảng sợ mà lùi lại vài bước. Lại nhìn Trình Hạo nằm trên mặt đất, trên mặt đầy máu, ho khan vài tiếng, da thịt toàn thân cũng run lên, ngửa đầu qua nhổ ra hai cái răng...
Hai người trừng to mắt nhìn, ném gậy bỏ chạy không nói lời nào!
“Vy Hiên... bị thương ở chỗ nào? Mau nói cho tôi biết!” Người trong vòng tay mềm nhũn, Tập Lăng Vũ tay chân hoảng loạn, run rẩy mà cởi dây trói trên người cô.
Đôi mày Vy Hiên nhíu chặt vì đau, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Báo…báo cảnh sát!”
Xe cảnh sát hú còi mà đến
Khi cảnh sát khiêng Trình Hạo từ bên trong ra ngoài, Trác Kim Hứa khẽ sững sờ, lại nhìn qua Tập Lăng Vũ, anh ta chỉ lo lắng mà canh chừng bên người Vy Hiên, nửa bước cũng không rời.
Thật khó để tưởng tượng rằng người mới nổi trong giới bất động sản, lúc ra tay còn tàn nhẫn hơn những kẻ bắt cóc nữa.
Áp giải nghi phạm lên xe, Trác Kim Hứa bước tới trước mặt Vy Hiên: “Cô Phạm, chúng tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Vy Hiên lắc đầu: “Không cần đến bệnh viện, tôi bị thương không nặng, về nghỉ ngơi là được rồi.”
Tập Lăng Vũ lập tức lên tiếng: “Em bị thương đến cả lưng rồi, cần phải đến bệnh viện chụp phim, xác định xương không sao thì mới được!”
“Không cần.” Thái độ của Vy Hiên lúc này nhàn nhạt: “Có bị thương hay không, trong lòng tôi biết.”
“Em---”
Tập Lăng Vũ còn muốn nói gì nữa, Trác Kim Hứa giải hoà: “Vậy về cục cảnh sát rồi nói.”
Vy Hiên không nói gì, để nữ cảnh sát dìu vào xe, Tập Lăng Vũ từ đầu đến cuối cứ nhíu mày, bị Trác Kim Hứa gọi vào một chiếc xe khác.
Trên xe, Trác Kim Hứa vừa lái xe, vừa tuỳ ý nói: “Anh Tập, anh ra tay cũng quá nặng rồi nhỉ, nếu như đối phương kiện anh ngược lại tội phòng vệ quá đáng, sẽ rất phiền phức đó.”
Tập Lăng Vũ không quay đầu lại, tầm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thanh âm có hơi lạnh: “Ông ta khiếm nhã với cô ấy, tôi chưa phế ông ta, đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi.”
Trác Kim Hứa sững sờ, nhíu mày, không hỏi thêm.
Tập Lăng Vũ giống như lại hối hận rồi, quay đầu lại nói: “Có thể bảo mật không? Tôi không thể khiến cho thanh danh của cô chịu thêm hoen ố nào nữa.
Mặc dù, tất cả những thứ trước đây không thoát khỏi can hệ với anh.
/480
|