“Hạo... đừng... đừng mà!!” Đỗ Hân Dĩnh lao ra ngoài giống như bị điên rồi, túm lấy anh ở trước thang máy, khóc lóc cầu xin: “Hạo, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi... Van cầu anh đừng làm như vậy...”
Bắc Minh Hạo không động, ấn thang máy, lông mày nhíu chặt, bây giờ chỉ thầm nghĩ nhanh chóng trở lại bên cạnh Tuyết Chi.
“Hạo... Cho dù anh không hề yêu em, anh cũng xem phân lượng em ầm thầm theo anh nhiều năm như vậy, lưu đứa trẻ này lại có được không?” Đỗ Hân Dĩnh khóc mặt đầy nước mắt.
“Đinh”
Cửa thang máy mở ra, Bắc Minh Hạo nhấc chân muốn đi vào.
“Không!” Đỗ Hân Dĩnh xúc động nhào tới ôm lấy hai chân anh: “Hạo, đừng tàn nhẫn với em như vậy, em yêu anh như vậy, mọi thứ em làm đều là vì anh... Van cầu anh, buông tha cho con của chúng ta...”
Bắc Minh Hạo chậm rãi cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang quỳ rạp bên chân, đôi mắt nheo lại: “Hân Dĩnh, cô nên tin vào quả báo.”
Đỗ Hân Dĩnh ngẩn ra, nâng đôi mắt đầy nước mắt lên, bất lực nhìn anh.
“Cô nên trả cái giá đắt vì tất cả những chuyện mà cô đã làm với Tuyết Chi, có lẽ có một ngày, tôi cũng sẽ vì chuyện tôi làm với cô mà trả cái giá đắt...” Tạm ngừng rồi nói: “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không hối hận.”
Đẩy cô ta ra, anh đi vào thang máy.
Đỗ Hân Dĩnh giống như hóa đá ngã ngồi trên mặt đất, ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng hết, giọng nói lạnh như băng của anh truyền tới: “Cô có lẽ biết chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản. Cho nên, chạy trốn là hành vi rất ngu xuẩn.”
Cửa nháy mắt đóng lại.
Đỗ Hân Dĩnh vẫn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mãi lâu sau cũng không động đậy. Ánh mắt dại ra, không tiêu cự nhìn về phía cánh cửa thang máy đã đóng chặt, miệng thì thào nói: “Không nên như vậy... Không nên như vậy... Hạo... Sao anh có thể đối xử với em như vậy... Em đang giúp anh mà...”
Bắc Minh Hạo trong thang máy sẽ không nghe thấy những lời này, cũng chắc chắn không muốn nghe thấy.
Anh nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, đi vào trong phòng bệnh, lại bất ngờ nhìn thấy Tuyết Chi đang ngồi trên ban công: “Tuyết Chi...”Anh bước nhanh qua: “Sao em lại ngồi dậy rồi?”
Khuôn mặt Tuyết Chi tái nhợt không có một chút máu, ngồi dưới đất, giống một khúc gỗ, cơ thể run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh lại chảy dọc theo hai má.
Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Bắc Minh Hạo lập tức co rút đau đớn.
Thật sự mỉa mai, anh mới biết được cái gì là đau lòng, lại trong một ngày bị đau đớn co rút tới vô số lần. Anh không biết, trái tim mình mạnh mẽ bao nhiêu, sẽ trải qua bao nhiêu lần đau đớn như vậy!
“Tuyết Chi...”
Tuyết Chi nói: “Tôi làm sao vậy?”
Có loại cảm giác không rõ ràng luôn vây lấy cô, đó là một loại cảm giác rất mãnh liệt, đáng sợ tựa như sắp đối mặt với tử thần.
Anh ngẩn ra, lập tức nhíu mày: “Em không sao cả...”
Cô nở nụ cười, bộ dáng vô lực, khiến cho trong lòng người ta thấy đau đớn: “Bây giờ ngay cả sức để đứng tôi cũng không có, toàn cơ thể giống như bị rắn độc cắn không ngừng... Càng ngày càng đau, càng ngày càng khó có thể chịu đựng.” Ngẩng đầu, nhìn về phía anh, cặp mắt phượng xinh đẹp kia, sớm đã mất đi thần thái: “Anh biết không? Bác sĩ vừa tiêm cho tôi morphine để giảm cơn đau...”
Vẻ mặt của Bắc Minh Hạo cứng lại, nhìn cô, cũng không biết nên nói gì để thoát khỏi sự hoảng loạn này.
Nhìn chằm chằm vào anh, Tuyết Chi khẽ nói: “Bắc Minh Hạo, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Dưới đôi mắt trong veo của cô, Bắc Minh Hạo siết chặt hai đấm, sau khi hít sâu một hơi, mới cố gắng bình tĩnh nói: “Em trúng độc...”
Tuyết Chi cúi đầu, im lặng ngồi trên ban công, lắng nghe bản tuyên án tử hình của anh.
Sau khi Bắc Minh Hạo nói xong, lo lắng nhìn cô, nhưng cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị. Mà tầm mắt của cô vẫn dán vào chiếc nhẫn ngón trên ngón áp út, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cơ hội sống sót... Rất mong manh, phải không?”
“Tuyết Chi, anh lập tức chuyển viện cho em, nhất định sẽ có biện pháp chữa khỏi cho em!”Bắc Minh Hạo trầm giọng nói: “Anh không cho phép em nói như vậy...”Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, anh sững lại.
“Mới lúc nãy, chúng tôi đã kết hôn... Tôi gả cho anh ấy rồi, trở thành người vợ hợp pháp của anh ấy...” Tuyết Chi siết chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út, vừa khóc vừa cười, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi: “Rõ ràng, nên rất hạnh phúc... Chúng tôi có ngôi nhà riêng của mình, mỗi ngày tôi sẽ chờ anh ấy tan làm...”
Bắc Minh Hạo thương tiếc nhìn cô, sự đau khổ còn sâu sắc hơn cả sự ghen tuông.
Ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong lồng ngực, cắn chặt răng, anh nói: “Sẽ, em vẫn sẽ hạnh phúc...”
“Không, sẽ không...” Cô khóc thương tâm, khóc đến mức toàn thân đều run rẩy: “Em căn bản không nên xuất hiện ở đây, em nên chết trong tai nạn xe đó! Nếu như vậy, em sẽ không trở về, sẽ không sau khi cho anh ấy hy vọng lại tự mình phá hủy...”
Cả cơ thể Bắc Minh Hạo chấn động, trong đầu dường như có một suy nghĩ lóe lên, bất kể anh từng đã làm gì, từng làm sai cái gì, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu “tha thứ”, giống như thật sự đã cho anh sống lại...
Anh hạ mắt, mỉm cười: “Trương Tuyết Chi, rốt cuộc ông trời phái em xuống là cứu vớt anh hay là trừng phạt anh?”
Không chậm trễ thời gian, anh lập tức lái xe đưa cô về đến cửa khu nhà.
Tuyết Chi hít sâu, đẩy cửa xuống xe.
“Tuyết Chi!” Bắc Minh Hạo bỗng nhiên gọi cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô, trịnh trọng, cố chấp: “Anh nhất định sẽ tìm ra cách cứu em! Chờ anh!”
Tuyết Chi nhẹ nhàng cười: “Ừm.”
Đây là nụ cười dịu dàng duy nhất mà cô lộ ra với anh từ khi sống lại tới nay,
Nụ cười đó, rất nhẹ, rất đẹp, giống một hạt giống đang nảy mầm trong lòng anh.
Khi Tiêu Chí Khiêm về đến nhà, đã là nửa giờ sau.
Nhìn thấy anh, Tuyết Chi bước tới bổ nhào vào lồng ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, hai má vùi vào lồng ngực anh, cắn môi, không để cho anh biết mình khóc.
Đôi môi xinh đẹp, nhẹ nhàng nhếch lên, Tiêu Chí Khiêm ôm chặt cô, để cằm để trên đỉnh đầu cô, tiếng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy: “Tuyết Chi, anh rất nhớ em.”
Cho dù chỉ xa nhau có hai giờ, cũng vẫn nhớ cô.
Tuyết Chi chỉ lui vào trong lồng ngực anh, gật đầu.
“Bọn họ nói, khi kết hôn nên đến gặp người nhà em.” Ngừng lại rồi nói: “Tối nay, anh sẽ đi.” Cho dù anh không nghĩ đó là việc quan trọng nhưng vì cô, anh sẽ làm.
Cô lắc đầu, lại lắc đầu: “Tiêu Chí Khiêm, tối nay, em sẽ chuyển đến chỗ anh.”
Tiêu Chí Khiêm ngây người, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy! Dung nhan tuấn mỹ lập tức hiện lên vẻ ngoài mê hoặc khiến người ta khó có thể bắt được, đôi mắt không ngừng lóe lên sự vui vẻ.
Tuyết Chi từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào anh, ánh mắt sâu thẳm của cô không thể rời khỏi anh, mỉm cười xinh đẹp với anh: “Bây giờ chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không? Không cần đi đâu cả, chỉ cần tại nhà là được... Em sẽ học nấu ăn, làm việc nhà, làm tất cả những việc mà người vợ nên làm.”
Vào giờ phút này, đôi mắt Tiêu Chí Khiêm rất sáng, anh cảm thấy mình có thể lập tức có được nhiều như vậy, đột nhiên lại thấy không quá chân thực.
Giữ chặt hai má của cô, anh nghiêm túc nhìn: “Tuyết Chi, anh không cần em làm gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”
Trong lòng chua xót tựa như nước mắt sắp trào ra, cô không biết nước mắt còn có thể nhịn được bao lâu nữa.
Cô ôm anh giống như làm nũng, nhân cơ hội đè nén nước mắt trên vành mắt vào trong, thanh âm mềm nhẹ: “Nhìn lâu rồi, sẽ chán đấy.”
Anh cười, tao nhã không gì sánh bằng: “Là em thì sẽ không.”
Ngực căng đầy, dường như sắp nứt ra rồi. Cô vội cắn môi, lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu... em rời khỏi anh thì sao?”
Cơ thể của Tiêu Chí Khiêm cứng đờ, cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt của cô, cái nhìn trở nên vô cùng sắc bén, đằng sau nó lại thấy được nỗi hoảng loạn khó che giấu, không thèm suy nghĩ đã cự tuyệt: “Không được.”
Tuyết Chi chịu đựng cơn đau nơi ngực, ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: “Đồ ngốc, nói đùa với anh thôi! Nhưng còn anh, đừng hòng nghĩ vứt bỏ em nha ~”
Nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của cô, Tiêu Chí Khiêm rốt cục nở nụ cười, bàn tay to đặt sau gáy cô, ôm cô vào trong ngực: “Tuyết Chi, em không tưởng tượng được, anh yêu em nhiều như thế nào.”
Trong lòng ngực, không có thanh âm.
Hai tay nắm chặt lấy quần áo anh, giữ tất cả những giọt nước mắt trong lòng.
Nếu có thể, rất muốn cứ như vậy chết ở trong vòng tay anh, chết ở trong lời tỏ tình dịu dàng của anh.
Nhưng cô lại trở nên tham lam, cô không muốn chết, mãi mãi không muốn buông người đàn ông này ra...
Tuyết Chi chỉ nói lại với thím Đỗ một tiếng,rồi theo Tiêu Chí Khiêm rời đi, ngay cả hành lý cũng không mang.
Đi đến đường Hằng Nguyên, vẫn là một tòa nhà cao tầng hoang vắng như trước, bây giờ nhìn qua, lại có cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Thang máy đi lên đến tầng 39, mới đi ra ngoài, đã thấy Đinh Khiên và Trương Thịnh Hải nghiêm túc đứng ở cửa, trên người mặc bộ comple màu đỏ, áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ. Vừa thấy hai người đi ra, liền đồng loạt mở miệng: “Chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ...”
Hai người biến đổi “bài hát chúc mừng sinh nhật” thành “bài hát chúc mừng kết hôn”.
Ngã người vào Tiêu Chí Khiêm, Tuyết Chi cười đến mức co rút.
Hát bài hát chúc phúc xong, hai người lại phun ruy băng khắp hành lang, lúc này mới sôi nổi qua nghênh đón Tuyết Chi. Đinh Khiên cười tủm tỉm nói: “Bà chủ, vốn dĩ ban đầu các anh em khác cũng muốn đến chúc mừng, nhưng tất cả mọi người đều bận nhiều việc, thật sự không rút thời gian đến được.”
Tuyết Chi nửa đùa nửa thật: “Không sao, chỉ cần có Tiêu Chí Khiêm là đủ rồi.”
Đinh Khiên huýt sáo, nói đùa: “Kết hôn rồi đúng là có khác mà~ đủ trực tiếp! Tôi thích!”
Trương Thịnh Hải cũng hét lên kinh ngạc: “Chị, làm ơn đi, chị rụt rè chút được không? Đừng dọa anh rể chạy mất!” Nói xong, khuôn mặt trẻ đẹp trai cười tươi như hoa đi đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, duỗi tay ra: “Anh rể ~ tiền mừng ~”
Tiêu Chí Khiêm liếc nhìn cậu giơ tay, hiểu ý, lấy quyển chi phiếu ra.
Tiêu Chí Khiêm xé một tờ: “Tùy cậu điền.”
Trương Thịnh Hải sốc rồi, cầm chi phiếu, liên tục phát ra mấy âm thanh cảm thán: “Á! A a a!” Hôn mạnh chi phiếu, học mấy cái quảng cáo, la lên: “Lần này Đào Nhi không phải lo lắng về đống đồ ăn vặt của cô ấy nữa!”
Chưa thấy ai đưa tiền mừng lại trực tiếp đưa chi phiếu, còn tùy tiện điền! Đinh Khiên nóng mắt nhìn chằm chằm, có chút ghen tị nói: “Ông chủ, anh bất công!”
Thác đi qua, lạnh như băng tát mặt cậu ta một cái: “Nhanh về phòng cậu thu dọn đồ đạc đi.”
Đinh Khiên bĩu môi ai oán: “Một người hai người đều như vậy, nếu như không muốn gặp tôi, vậy thì tôi... thì tôi phải nhượng bộ mấy người thôi!”
Bắc Minh Hạo không động, ấn thang máy, lông mày nhíu chặt, bây giờ chỉ thầm nghĩ nhanh chóng trở lại bên cạnh Tuyết Chi.
“Hạo... Cho dù anh không hề yêu em, anh cũng xem phân lượng em ầm thầm theo anh nhiều năm như vậy, lưu đứa trẻ này lại có được không?” Đỗ Hân Dĩnh khóc mặt đầy nước mắt.
“Đinh”
Cửa thang máy mở ra, Bắc Minh Hạo nhấc chân muốn đi vào.
“Không!” Đỗ Hân Dĩnh xúc động nhào tới ôm lấy hai chân anh: “Hạo, đừng tàn nhẫn với em như vậy, em yêu anh như vậy, mọi thứ em làm đều là vì anh... Van cầu anh, buông tha cho con của chúng ta...”
Bắc Minh Hạo chậm rãi cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang quỳ rạp bên chân, đôi mắt nheo lại: “Hân Dĩnh, cô nên tin vào quả báo.”
Đỗ Hân Dĩnh ngẩn ra, nâng đôi mắt đầy nước mắt lên, bất lực nhìn anh.
“Cô nên trả cái giá đắt vì tất cả những chuyện mà cô đã làm với Tuyết Chi, có lẽ có một ngày, tôi cũng sẽ vì chuyện tôi làm với cô mà trả cái giá đắt...” Tạm ngừng rồi nói: “Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không hối hận.”
Đẩy cô ta ra, anh đi vào thang máy.
Đỗ Hân Dĩnh giống như hóa đá ngã ngồi trên mặt đất, ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng hết, giọng nói lạnh như băng của anh truyền tới: “Cô có lẽ biết chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản. Cho nên, chạy trốn là hành vi rất ngu xuẩn.”
Cửa nháy mắt đóng lại.
Đỗ Hân Dĩnh vẫn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, mãi lâu sau cũng không động đậy. Ánh mắt dại ra, không tiêu cự nhìn về phía cánh cửa thang máy đã đóng chặt, miệng thì thào nói: “Không nên như vậy... Không nên như vậy... Hạo... Sao anh có thể đối xử với em như vậy... Em đang giúp anh mà...”
Bắc Minh Hạo trong thang máy sẽ không nghe thấy những lời này, cũng chắc chắn không muốn nghe thấy.
Anh nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, đi vào trong phòng bệnh, lại bất ngờ nhìn thấy Tuyết Chi đang ngồi trên ban công: “Tuyết Chi...”Anh bước nhanh qua: “Sao em lại ngồi dậy rồi?”
Khuôn mặt Tuyết Chi tái nhợt không có một chút máu, ngồi dưới đất, giống một khúc gỗ, cơ thể run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh lại chảy dọc theo hai má.
Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Bắc Minh Hạo lập tức co rút đau đớn.
Thật sự mỉa mai, anh mới biết được cái gì là đau lòng, lại trong một ngày bị đau đớn co rút tới vô số lần. Anh không biết, trái tim mình mạnh mẽ bao nhiêu, sẽ trải qua bao nhiêu lần đau đớn như vậy!
“Tuyết Chi...”
Tuyết Chi nói: “Tôi làm sao vậy?”
Có loại cảm giác không rõ ràng luôn vây lấy cô, đó là một loại cảm giác rất mãnh liệt, đáng sợ tựa như sắp đối mặt với tử thần.
Anh ngẩn ra, lập tức nhíu mày: “Em không sao cả...”
Cô nở nụ cười, bộ dáng vô lực, khiến cho trong lòng người ta thấy đau đớn: “Bây giờ ngay cả sức để đứng tôi cũng không có, toàn cơ thể giống như bị rắn độc cắn không ngừng... Càng ngày càng đau, càng ngày càng khó có thể chịu đựng.” Ngẩng đầu, nhìn về phía anh, cặp mắt phượng xinh đẹp kia, sớm đã mất đi thần thái: “Anh biết không? Bác sĩ vừa tiêm cho tôi morphine để giảm cơn đau...”
Vẻ mặt của Bắc Minh Hạo cứng lại, nhìn cô, cũng không biết nên nói gì để thoát khỏi sự hoảng loạn này.
Nhìn chằm chằm vào anh, Tuyết Chi khẽ nói: “Bắc Minh Hạo, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Dưới đôi mắt trong veo của cô, Bắc Minh Hạo siết chặt hai đấm, sau khi hít sâu một hơi, mới cố gắng bình tĩnh nói: “Em trúng độc...”
Tuyết Chi cúi đầu, im lặng ngồi trên ban công, lắng nghe bản tuyên án tử hình của anh.
Sau khi Bắc Minh Hạo nói xong, lo lắng nhìn cô, nhưng cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị. Mà tầm mắt của cô vẫn dán vào chiếc nhẫn ngón trên ngón áp út, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cơ hội sống sót... Rất mong manh, phải không?”
“Tuyết Chi, anh lập tức chuyển viện cho em, nhất định sẽ có biện pháp chữa khỏi cho em!”Bắc Minh Hạo trầm giọng nói: “Anh không cho phép em nói như vậy...”Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, anh sững lại.
“Mới lúc nãy, chúng tôi đã kết hôn... Tôi gả cho anh ấy rồi, trở thành người vợ hợp pháp của anh ấy...” Tuyết Chi siết chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út, vừa khóc vừa cười, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi: “Rõ ràng, nên rất hạnh phúc... Chúng tôi có ngôi nhà riêng của mình, mỗi ngày tôi sẽ chờ anh ấy tan làm...”
Bắc Minh Hạo thương tiếc nhìn cô, sự đau khổ còn sâu sắc hơn cả sự ghen tuông.
Ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong lồng ngực, cắn chặt răng, anh nói: “Sẽ, em vẫn sẽ hạnh phúc...”
“Không, sẽ không...” Cô khóc thương tâm, khóc đến mức toàn thân đều run rẩy: “Em căn bản không nên xuất hiện ở đây, em nên chết trong tai nạn xe đó! Nếu như vậy, em sẽ không trở về, sẽ không sau khi cho anh ấy hy vọng lại tự mình phá hủy...”
Cả cơ thể Bắc Minh Hạo chấn động, trong đầu dường như có một suy nghĩ lóe lên, bất kể anh từng đã làm gì, từng làm sai cái gì, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu “tha thứ”, giống như thật sự đã cho anh sống lại...
Anh hạ mắt, mỉm cười: “Trương Tuyết Chi, rốt cuộc ông trời phái em xuống là cứu vớt anh hay là trừng phạt anh?”
Không chậm trễ thời gian, anh lập tức lái xe đưa cô về đến cửa khu nhà.
Tuyết Chi hít sâu, đẩy cửa xuống xe.
“Tuyết Chi!” Bắc Minh Hạo bỗng nhiên gọi cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô, trịnh trọng, cố chấp: “Anh nhất định sẽ tìm ra cách cứu em! Chờ anh!”
Tuyết Chi nhẹ nhàng cười: “Ừm.”
Đây là nụ cười dịu dàng duy nhất mà cô lộ ra với anh từ khi sống lại tới nay,
Nụ cười đó, rất nhẹ, rất đẹp, giống một hạt giống đang nảy mầm trong lòng anh.
Khi Tiêu Chí Khiêm về đến nhà, đã là nửa giờ sau.
Nhìn thấy anh, Tuyết Chi bước tới bổ nhào vào lồng ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, hai má vùi vào lồng ngực anh, cắn môi, không để cho anh biết mình khóc.
Đôi môi xinh đẹp, nhẹ nhàng nhếch lên, Tiêu Chí Khiêm ôm chặt cô, để cằm để trên đỉnh đầu cô, tiếng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy: “Tuyết Chi, anh rất nhớ em.”
Cho dù chỉ xa nhau có hai giờ, cũng vẫn nhớ cô.
Tuyết Chi chỉ lui vào trong lồng ngực anh, gật đầu.
“Bọn họ nói, khi kết hôn nên đến gặp người nhà em.” Ngừng lại rồi nói: “Tối nay, anh sẽ đi.” Cho dù anh không nghĩ đó là việc quan trọng nhưng vì cô, anh sẽ làm.
Cô lắc đầu, lại lắc đầu: “Tiêu Chí Khiêm, tối nay, em sẽ chuyển đến chỗ anh.”
Tiêu Chí Khiêm ngây người, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy! Dung nhan tuấn mỹ lập tức hiện lên vẻ ngoài mê hoặc khiến người ta khó có thể bắt được, đôi mắt không ngừng lóe lên sự vui vẻ.
Tuyết Chi từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào anh, ánh mắt sâu thẳm của cô không thể rời khỏi anh, mỉm cười xinh đẹp với anh: “Bây giờ chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không? Không cần đi đâu cả, chỉ cần tại nhà là được... Em sẽ học nấu ăn, làm việc nhà, làm tất cả những việc mà người vợ nên làm.”
Vào giờ phút này, đôi mắt Tiêu Chí Khiêm rất sáng, anh cảm thấy mình có thể lập tức có được nhiều như vậy, đột nhiên lại thấy không quá chân thực.
Giữ chặt hai má của cô, anh nghiêm túc nhìn: “Tuyết Chi, anh không cần em làm gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”
Trong lòng chua xót tựa như nước mắt sắp trào ra, cô không biết nước mắt còn có thể nhịn được bao lâu nữa.
Cô ôm anh giống như làm nũng, nhân cơ hội đè nén nước mắt trên vành mắt vào trong, thanh âm mềm nhẹ: “Nhìn lâu rồi, sẽ chán đấy.”
Anh cười, tao nhã không gì sánh bằng: “Là em thì sẽ không.”
Ngực căng đầy, dường như sắp nứt ra rồi. Cô vội cắn môi, lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu... em rời khỏi anh thì sao?”
Cơ thể của Tiêu Chí Khiêm cứng đờ, cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt của cô, cái nhìn trở nên vô cùng sắc bén, đằng sau nó lại thấy được nỗi hoảng loạn khó che giấu, không thèm suy nghĩ đã cự tuyệt: “Không được.”
Tuyết Chi chịu đựng cơn đau nơi ngực, ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: “Đồ ngốc, nói đùa với anh thôi! Nhưng còn anh, đừng hòng nghĩ vứt bỏ em nha ~”
Nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của cô, Tiêu Chí Khiêm rốt cục nở nụ cười, bàn tay to đặt sau gáy cô, ôm cô vào trong ngực: “Tuyết Chi, em không tưởng tượng được, anh yêu em nhiều như thế nào.”
Trong lòng ngực, không có thanh âm.
Hai tay nắm chặt lấy quần áo anh, giữ tất cả những giọt nước mắt trong lòng.
Nếu có thể, rất muốn cứ như vậy chết ở trong vòng tay anh, chết ở trong lời tỏ tình dịu dàng của anh.
Nhưng cô lại trở nên tham lam, cô không muốn chết, mãi mãi không muốn buông người đàn ông này ra...
Tuyết Chi chỉ nói lại với thím Đỗ một tiếng,rồi theo Tiêu Chí Khiêm rời đi, ngay cả hành lý cũng không mang.
Đi đến đường Hằng Nguyên, vẫn là một tòa nhà cao tầng hoang vắng như trước, bây giờ nhìn qua, lại có cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Thang máy đi lên đến tầng 39, mới đi ra ngoài, đã thấy Đinh Khiên và Trương Thịnh Hải nghiêm túc đứng ở cửa, trên người mặc bộ comple màu đỏ, áo sơ mi trắng, cà vạt đỏ. Vừa thấy hai người đi ra, liền đồng loạt mở miệng: “Chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ, chúc hai người kết hôn vui vẻ...”
Hai người biến đổi “bài hát chúc mừng sinh nhật” thành “bài hát chúc mừng kết hôn”.
Ngã người vào Tiêu Chí Khiêm, Tuyết Chi cười đến mức co rút.
Hát bài hát chúc phúc xong, hai người lại phun ruy băng khắp hành lang, lúc này mới sôi nổi qua nghênh đón Tuyết Chi. Đinh Khiên cười tủm tỉm nói: “Bà chủ, vốn dĩ ban đầu các anh em khác cũng muốn đến chúc mừng, nhưng tất cả mọi người đều bận nhiều việc, thật sự không rút thời gian đến được.”
Tuyết Chi nửa đùa nửa thật: “Không sao, chỉ cần có Tiêu Chí Khiêm là đủ rồi.”
Đinh Khiên huýt sáo, nói đùa: “Kết hôn rồi đúng là có khác mà~ đủ trực tiếp! Tôi thích!”
Trương Thịnh Hải cũng hét lên kinh ngạc: “Chị, làm ơn đi, chị rụt rè chút được không? Đừng dọa anh rể chạy mất!” Nói xong, khuôn mặt trẻ đẹp trai cười tươi như hoa đi đến trước mặt Tiêu Chí Khiêm, duỗi tay ra: “Anh rể ~ tiền mừng ~”
Tiêu Chí Khiêm liếc nhìn cậu giơ tay, hiểu ý, lấy quyển chi phiếu ra.
Tiêu Chí Khiêm xé một tờ: “Tùy cậu điền.”
Trương Thịnh Hải sốc rồi, cầm chi phiếu, liên tục phát ra mấy âm thanh cảm thán: “Á! A a a!” Hôn mạnh chi phiếu, học mấy cái quảng cáo, la lên: “Lần này Đào Nhi không phải lo lắng về đống đồ ăn vặt của cô ấy nữa!”
Chưa thấy ai đưa tiền mừng lại trực tiếp đưa chi phiếu, còn tùy tiện điền! Đinh Khiên nóng mắt nhìn chằm chằm, có chút ghen tị nói: “Ông chủ, anh bất công!”
Thác đi qua, lạnh như băng tát mặt cậu ta một cái: “Nhanh về phòng cậu thu dọn đồ đạc đi.”
Đinh Khiên bĩu môi ai oán: “Một người hai người đều như vậy, nếu như không muốn gặp tôi, vậy thì tôi... thì tôi phải nhượng bộ mấy người thôi!”
/480
|