Vy Hiên ấn thang máy xong mới phát hiện Chu Nại Diên không đi vào cùng, cô ấy quay lại nhìn và đột nhiên kinh ngạc kêu to: “Nại Diên!"
Mặt Chu Nại Diên tái nhợt, lảo đảo. Lúc Vy Hiên kinh ngạc kêu lên, cô ta đã ngã về phía cô ấy.
Vy Hiên đúng lúc bước tới đỡ lấy cô ta: “Nại Diên?" Thấy người trong lòng mình không có chút phản ứng nào, cô ấy ngẩng đầu nhìn vào trong và gọi: "Thạch! Thạch! Anh mau ra đây, Nại Diên ngất xỉu rồi!"
Cửa lớn nhanh chóng được đẩy ra, Thạch vừa nhìn thấy người trên mặt đất thì sợ hãi, đi qua bế cô ta lên: “Đưa vào phòng trước đã!"
Hai người vội vàng bế Chu Nại Diên vào trong phòng ngủ. Lúc bọn họ đi qua phòng ngủ, Tiêu Chí Khiêm vẫn đứng đó không nhúc nhích. Trong thế giới của anh chỉ có Tuyết Chi, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. Bên cạnh có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không liên quan gì đến anh.
Sau khi đặt Chu Nại Diên lên trên giường, Vy Hiên lập tức cởi hai cúc cáo của cô ta ra, cho cô ta dễ thở, căn dặn Thạch: “Anh đi lấy cái khăn ướt tới đây!"
Thạch xoay người lấy khăn mặt đưa tới, Vy Hiên đặt khăn lạnh lên trán của cô ta. Chân mày Thạch nhíu chặt: “Tôi đi gọi Nghê Thư về!"
Anh ta đang định đi thì Vy Hiên gọi lại: “Nghê Thư vừa mới kiểm tra cho cô ta xong, nếu có vấn đề, cô ấy không thể nào không nhìn ra được. Xem ra, chắc cô ta quá mệt thôi, cứ quan sát một lát rồi tính sau."
"Cũng được, cô có thể ở lại đây chăm sóc cho cô ta không?" Ở đây đều là đàn ông, bảo bọn họ chăm sóc một người phụ nữ thì quả thật rất bất tiện.
Vy Hiên hơi khó xử: “Tối nay tôi còn có một buổi phỏng vấn, người này rất khó hẹn được." Cô ấy suy nghĩ một lát mới nói: "Chờ sau khi phỏng vấn xong, tôi sẽ lại qua."
Thạch khẽ gật đầu: “Ừ."
Vy Hiên ngồi trông ở bên giường, tiếp tục quan sát một lúc mới phát hiện hơi thở của Chu Nại Diên dần dần ổn định, sắc mặt cũng đã đỡ hơn trước, hình như ngủ rồi, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thạch thấy Vy Hiên đi ra thì vội hỏi: “Cô ta thế nào rồi?"
"Không sao, bây giờ chắc cô ta đã ngủ rồi. Nếu cô ta vẫn không tỉnh thì tối nay cũng chỉ có thể tạm thời để cô ta ở lại đây. Buổi tối, anh chuẩn bị cho cô ta chút đồ ăn nhẹ."
"Tôi biết rồi."
Vy Hiên nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi đây."
Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, người trên giường mới chậm rãi mở mắt ra.
Chu Nại Diên ngồi dậy, mặt quay về phía ngoài cửa sổ. Ngoài trời đã tối.
Thường ngày vào lúc này, cô ta đáng lẽ đang dạy thêm môn Toán cho thằng nhóc béo nhà thím Vương. Thằng bé kia vốn ngu dốt, bất kể là đề có dễ thế nào nhưng dạy bốn, năm lần vẫn không hiểu. Cô ta chẳng qua chỉ nói nó vài câu, nó liền khóc và mách lại với mẹ nó... Kết quả tiền dạy thêm hai giờ chỉ còn lại một nửa.
Có đôi khi, cô ta thậm chí nghi ngờ có phải bà ta đã thông đồng với con trai béo của bà ta hay không. Nhưng cô ta có cách nào chứ? Cô ta cần tiền.
Giống như hôm nay, không cần lo lắng kiếm tiền, có thể nằm thoải mái trên chiếc giường lớn mềm mại này tuyệt đối là sự xa xỉ đối với cô ta.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp kia. Từ khí chất của cô không khó để nhìn ra được gia thế bối cảnh của cô chắc hẳn rất tốt, mới tìm được người đàn ông thích cô giống như Tiêu Chí Khiêm. Chắc cô hạnh phúc nhỉ?
... Đương nhiên là hạnh phúc rồi. Cho đến chết, người đàn ông kia vẫn không quên được cô.
Chu Nại Diên cúi đầu, nhìn xuống bụng mình.
Đây là đứa trẻ của bọn họ, là cô ta thay bọn họ sinh ra kết tinh tình yêu, máu chảy trong cơ thể cũng là của bọn họ. Có một nửa trong đó là của người phụ nữ đã mất kia.
Mắt phượng của cô ta híp lại, không biết vì sao cô ta bắt đầu cảm thấy ghét đứa bé này.
Có lẽ vì ghét sự tầm thường mình nên cô ta mới có thể chán ghét đứa trẻ khiến cô ta cảm thấy mình tầm thường này. Sau khi nó sinh ra sẽ không còn quan hệ với cô ta nữa. Sau khi đứa trẻ này lớn lên sẽ được nói cho biết, mẹ của nó là một người phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất, sẽ không ai nhắc với nó nửa lời về cô ta. Mà giá trị vất vả của cô ta cũng chỉ là chút tiền công này mà thôi.
Cô ta giống như một giọt mực rơi trên tờ giấy trắng vậy.
Cho dù cô ta đã sớm hiểu rõ những điều này nhưng cô ta không cam lòng. Cô ta muốn thay đổi tình trạng hiện nay, không muốn mình chỉ là cỗ máy. Cô ta muốn có được đứa trẻ này, có được ba của đứa trẻ, có được cuộc sống ở đây, có được... tất cả những gì trước đó của người phụ nữ kia!
Có lẽ người phụ nữ kia lựa chọn cô ta, để cô ta tới sinh ra đứa trẻ của bọn họ cũng là ý trời. Ý trời bảo cô ta xuất hiện ở đây, ý trời bảo cô ta kế thừa tất cả mọi thứ của người phụ nữ kia...
Nghĩ tới đây, cô ta cười và nằm ở trên giường, kéo chiếc chăn mềm mại qua, chuẩn bị ngủ một giấc ngủ thật ngon.
Bữa tối, Đinh Khiên đẩy cửa bước vào, thấy cô ta vẫn nằm ở trên giường thì không khỏi lo lắng. Thạch đi vào cùng: “Sao cô ta còn chưa tỉnh thế?"
Lúc này, Chu Nại Diên phát ra âm thanh giống như đang nói mớ, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt: “Tôi làm sao vậy? Sao tôi vẫn ở đây?"
Thấy cô ta không có việc gì, hai người mới yên tâm. Đinh Khiên đáp: "Cô đã ngất xỉu."
Chu Nại Diên vội vàng ngồi dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã thêm rắc rối cho các người rồi. Tôi đi đây..." Hai chân cô ta vừa chạm đất liền lảo đảo vài cái. Đinh Khiên thấy thế, vội vàng nói: "Bây giờ muộn thế này, cô cứ tạm thời ở lại đây đã."
Chu Nại Diên lúng túng: “Làm vậy... làm vậy thì thật sự ngại quá."
Thạch xoay người: “Đi ra ăn cơm."
Cô ta đi theo hai người ra ngoài, nhà ăn ngay sát phòng khách. Sau khi cô ta đi vào mới phát hiện ra, chỉ có ba người bọn họ.
Chu Nại Diên ngồi xuống và khẽ hỏi: “Vậy... chỉ có chúng ta ăn thôi à?"
Thạch lấy thêm cơm, Đinh Khiên ngồi xuống bên cạnh cô ta, thuận miệng đáp: "Bữa tối của cậu Tiêu đều được đưa tới trong phòng của cậu ấy." Chỉ có điều thông thường lấy ra vẫn nguyên xi như lúc đầu.
"À." Chu Nại Diên cố giấu chút mất mát, ăn uống rất quy củ.
Bữa tối là do Thạch tự mình xuống bếp, anh ta nấu ăn không tệ, còn đặc biệt nấu vài món ăn thích hợp với người mang thai cho cô ta. Đinh Khiên đi tới, nói như làm nũng: "Thạch, tới bao giờ anh mới có thể chăm sóc tôi như vậy chứ? Người ta thích ăn cá, anh lại không chịu nướng, không ngờ cố ý nướng cho cô ta ăn!"
Chu Nại Diên chợt ngừng ăn, nhìn con cá đặt ở trước mặt mình: “Đây là..." Là người đàn ông lạnh lùng kia cố ý nướng cho mình sao?
Thạch thản nhiên nhìn qua Đinh Khiên: “Nếu anh mang thai con của cậu Tiêu, tôi sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày."
Đôi mày thanh tú của Đinh Khiên giật giật, cúi đầu và cơm vào miệng.
Chu Nại Diên rũ mí mắt xuống ăn tiếp, trong lòng lại rất phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có người nào đặc biệt chăm sóc cho cô ta. Hóa ra, cảm giác được người ta coi trọng lại tốt như vậy. Mà những điều này đều chỉ vì đứa bé trong bụng.
Có thể nhìn ra được thân phận của hai người này không đơn giản, người ưu tú như vậy lại chỉ là cấp dưới của Tiêu Chí Khiêm, vậy Tiêu Chí Khiêm sẽ càng không phải là người tầm thường. Ngay cả bọn họ cũng coi trọng đứa trẻ này, vậy anh nhất định cũng sẽ như vậy!
Chu Nại Diên hơi híp mắt lại, càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.
Muộn một chút, Vy Hiên gọi điện thoại tới, xác định Chu Nại Diên không có việc gì mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Theo tất cả mọi người thấy, cô ta mang thai đã làm cho Tiêu Chí Khiêm có hi vọng sống tiếp, cũng là đời sau do Tuyết Chi để lại. Cho nên, bọn họ đều vô cùng lo lắng cho đứa trẻ này.
Ăn xong bữa tối, Chu Nại Diên trở về phòng.
Cô ta tắm rửa trước, bởi vì không mang áo ngủ nên tiện tay mở tủ quần áo ra, xem có bộ quần áo nào thích hợp cho cô ta mặc tạm hay không. Cô ta không ngờ lại thấy có mấy bộ quần áo ngủ của nữ, cô ta chọn một cái rồi thay.
Khi đứng ở trước gương nhìn trái nhìn phải, bất kể kiểu dáng hay màu sắc đều khiến cô ta vô cùng yêu thích, kích thước cũng vừa vặn giống như may đo cho cô ta vậy.
Cô ta thoải mái nằm lỳ ở trên giường, bật ti vi, nhàn nhã không ngừng chuyển kênh.
Cô ta nhìn tiết mục Game show trên đài Quả Xoài, thư giãn mỉm cười. Chu Nại Diên cũng sắp quên mất mình đã bao lâu không xem chương trình trên ti vi rồi. Khi học đại học, các nữ sinh khác đều bận rộn yêu đương, mỗi ngày cô ta lại không ngừng đi học và làm thêm. Mãi đến khi quyết định lựa chọn việc mang thai hộ lương cao, cô ta mới vội vàng xin tạm nghỉ học, nhưng cô ta cũng không nhàn rỗi. Ở trong công ty, những người mang thai hộ khác có người đặc biệt chăm sóc chịu trách nhiệm về ăn uống sinh hoạt. Sau khi cô ta tiết kiệm được khoản chi phí này, vẫn phải không ngừng làm thêm kiếm tiền.
Thật ra, cô ta rất mệt mỏi.
Cô ta mới chỉ có mười chín tuổi, cô ta không muốn phải gánh vác nhiều như vậy, chỉ là cuộc sống không phải do cô ta lựa chọn.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ta nằm ở trên giường lại ngủ thiếp đi mất.
Khi cô ta mở mắt ra thì đã là hai giờ sáng. Cô ta tắt ti vi, định đi ra ngoài rót chén nước uống.
Cô ta vừa đi vào phòng khách, lại thấy có một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, làm cô ta bị dọa tới nhạy dựng, cố dụi mắt mới nhìn rõ, không ngờ đó là Tiêu Chí Khiêm.
Cô ta ngây người, không biết mình nên phản ứng như thế nào. Nhìn dáng người gợi cảm của anh, nhịp tim cô ta lại bắt đầu không chịu sự khống chế mà tăng nhanh tốc độ. Cô ta không biết vì sao anh thích đứng ở đây, có lẽ bởi vì tầm mắt tốt chăng?
Cô ta biết đây chính là một cơ hội hiếm có, cô ta nhất định phải làm cho anh nhớ kỹ mình, hiểu rõ mình! Nhưng chút chuyện không vui buổi chiều lại khiến cô ta chùn bước.
Chu Nại Diên khẽ cắn môi, đầu tiên là đi vào phòng bếp, rót cốc nước nóng. Tiếng nước căn bản không làm anh chú ý. Anh giống như một bức tượng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm vô tận, giống như đang chờ đợi được cứu rỗi.
Cô ta cầm cái cốc và chậm rãi đi từ phía sau tới, khi đi qua anh ta, cô ta định mở miệng nói chuyện nhưng cuối cùng không có can đảm đó, đành phải chán nản về phòng. Trong chớp mắt khi cửa phòng đóng lại, cô ta đấm vào đầu mình: “Sao mày lại đần như vậy chứ? Đi tới nói với anh ta một câu đi!"
Chu Nại Diên đi qua đi lại ở trong phòng. Tối nay cô ta có thể may mắn được ở lại, nhưng ngày mai sẽ phải lập tức rời khỏi đây. Cho nên dù thế nào cô ta cũng phải làm cho Tiêu Chí Khiêm tiếp nhận mình vào tối nay!
Chu Nại Diên hạ quyết tâm và hít sâu mấy hơi rồi lập tức kéo cửa đi ra ngoài.
Người đàn ông trong phòng khách vẫn duy trì tư thế trước khi cô ta rời đi, bóng lưng đầy vẻ lạnh lùng, cô đơn từ chối người khác ngoài nghìn dặm. Dường như trong trời đất chỉ còn lại một linh hồn cao ngạo nhưng không có sự trợ giúp là anh, anh đã hoàn toàn bị người ta quên lãng.
Chu Nại Diên dè dặt đi tới, hai tay siết chặt, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Khi còn cách anh có một bước, cô ta mở miệng nhưng phải mất một lúc sau mới phát ra thành tiếng: “Ngài... Ngài Tiêu... sao ngài còn chưa ngủ vậy?"
Chu Nại Diên vừa nói xong đã hối hận. Đây không phải là nói nhảm sao? Anh ngủ rồi, còn có thể đứng ở đây được à?
Cô ta thầm buồn bực, lấy hết dũng khí buột miệng nói tiếp: “Nếu anh không ngủ được, tôi có thể nói chuyện phiếm với anh..."
Người trước mặt không có phản ứng gì, hoàn toàn xem như cô ta không tồn tại. Anh chỉ nhìn chăm chú ra ngoài, ánh mắt thâm tình lại đau khổ, chờ mong bóng dáng làm anh nhớ thương sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô đơn của anh...
Mặt Chu Nại Diên tái nhợt, lảo đảo. Lúc Vy Hiên kinh ngạc kêu lên, cô ta đã ngã về phía cô ấy.
Vy Hiên đúng lúc bước tới đỡ lấy cô ta: “Nại Diên?" Thấy người trong lòng mình không có chút phản ứng nào, cô ấy ngẩng đầu nhìn vào trong và gọi: "Thạch! Thạch! Anh mau ra đây, Nại Diên ngất xỉu rồi!"
Cửa lớn nhanh chóng được đẩy ra, Thạch vừa nhìn thấy người trên mặt đất thì sợ hãi, đi qua bế cô ta lên: “Đưa vào phòng trước đã!"
Hai người vội vàng bế Chu Nại Diên vào trong phòng ngủ. Lúc bọn họ đi qua phòng ngủ, Tiêu Chí Khiêm vẫn đứng đó không nhúc nhích. Trong thế giới của anh chỉ có Tuyết Chi, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy. Bên cạnh có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không liên quan gì đến anh.
Sau khi đặt Chu Nại Diên lên trên giường, Vy Hiên lập tức cởi hai cúc cáo của cô ta ra, cho cô ta dễ thở, căn dặn Thạch: “Anh đi lấy cái khăn ướt tới đây!"
Thạch xoay người lấy khăn mặt đưa tới, Vy Hiên đặt khăn lạnh lên trán của cô ta. Chân mày Thạch nhíu chặt: “Tôi đi gọi Nghê Thư về!"
Anh ta đang định đi thì Vy Hiên gọi lại: “Nghê Thư vừa mới kiểm tra cho cô ta xong, nếu có vấn đề, cô ấy không thể nào không nhìn ra được. Xem ra, chắc cô ta quá mệt thôi, cứ quan sát một lát rồi tính sau."
"Cũng được, cô có thể ở lại đây chăm sóc cho cô ta không?" Ở đây đều là đàn ông, bảo bọn họ chăm sóc một người phụ nữ thì quả thật rất bất tiện.
Vy Hiên hơi khó xử: “Tối nay tôi còn có một buổi phỏng vấn, người này rất khó hẹn được." Cô ấy suy nghĩ một lát mới nói: "Chờ sau khi phỏng vấn xong, tôi sẽ lại qua."
Thạch khẽ gật đầu: “Ừ."
Vy Hiên ngồi trông ở bên giường, tiếp tục quan sát một lúc mới phát hiện hơi thở của Chu Nại Diên dần dần ổn định, sắc mặt cũng đã đỡ hơn trước, hình như ngủ rồi, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thạch thấy Vy Hiên đi ra thì vội hỏi: “Cô ta thế nào rồi?"
"Không sao, bây giờ chắc cô ta đã ngủ rồi. Nếu cô ta vẫn không tỉnh thì tối nay cũng chỉ có thể tạm thời để cô ta ở lại đây. Buổi tối, anh chuẩn bị cho cô ta chút đồ ăn nhẹ."
"Tôi biết rồi."
Vy Hiên nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi đây."
Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, người trên giường mới chậm rãi mở mắt ra.
Chu Nại Diên ngồi dậy, mặt quay về phía ngoài cửa sổ. Ngoài trời đã tối.
Thường ngày vào lúc này, cô ta đáng lẽ đang dạy thêm môn Toán cho thằng nhóc béo nhà thím Vương. Thằng bé kia vốn ngu dốt, bất kể là đề có dễ thế nào nhưng dạy bốn, năm lần vẫn không hiểu. Cô ta chẳng qua chỉ nói nó vài câu, nó liền khóc và mách lại với mẹ nó... Kết quả tiền dạy thêm hai giờ chỉ còn lại một nửa.
Có đôi khi, cô ta thậm chí nghi ngờ có phải bà ta đã thông đồng với con trai béo của bà ta hay không. Nhưng cô ta có cách nào chứ? Cô ta cần tiền.
Giống như hôm nay, không cần lo lắng kiếm tiền, có thể nằm thoải mái trên chiếc giường lớn mềm mại này tuyệt đối là sự xa xỉ đối với cô ta.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp kia. Từ khí chất của cô không khó để nhìn ra được gia thế bối cảnh của cô chắc hẳn rất tốt, mới tìm được người đàn ông thích cô giống như Tiêu Chí Khiêm. Chắc cô hạnh phúc nhỉ?
... Đương nhiên là hạnh phúc rồi. Cho đến chết, người đàn ông kia vẫn không quên được cô.
Chu Nại Diên cúi đầu, nhìn xuống bụng mình.
Đây là đứa trẻ của bọn họ, là cô ta thay bọn họ sinh ra kết tinh tình yêu, máu chảy trong cơ thể cũng là của bọn họ. Có một nửa trong đó là của người phụ nữ đã mất kia.
Mắt phượng của cô ta híp lại, không biết vì sao cô ta bắt đầu cảm thấy ghét đứa bé này.
Có lẽ vì ghét sự tầm thường mình nên cô ta mới có thể chán ghét đứa trẻ khiến cô ta cảm thấy mình tầm thường này. Sau khi nó sinh ra sẽ không còn quan hệ với cô ta nữa. Sau khi đứa trẻ này lớn lên sẽ được nói cho biết, mẹ của nó là một người phụ nữ xinh đẹp lại có khí chất, sẽ không ai nhắc với nó nửa lời về cô ta. Mà giá trị vất vả của cô ta cũng chỉ là chút tiền công này mà thôi.
Cô ta giống như một giọt mực rơi trên tờ giấy trắng vậy.
Cho dù cô ta đã sớm hiểu rõ những điều này nhưng cô ta không cam lòng. Cô ta muốn thay đổi tình trạng hiện nay, không muốn mình chỉ là cỗ máy. Cô ta muốn có được đứa trẻ này, có được ba của đứa trẻ, có được cuộc sống ở đây, có được... tất cả những gì trước đó của người phụ nữ kia!
Có lẽ người phụ nữ kia lựa chọn cô ta, để cô ta tới sinh ra đứa trẻ của bọn họ cũng là ý trời. Ý trời bảo cô ta xuất hiện ở đây, ý trời bảo cô ta kế thừa tất cả mọi thứ của người phụ nữ kia...
Nghĩ tới đây, cô ta cười và nằm ở trên giường, kéo chiếc chăn mềm mại qua, chuẩn bị ngủ một giấc ngủ thật ngon.
Bữa tối, Đinh Khiên đẩy cửa bước vào, thấy cô ta vẫn nằm ở trên giường thì không khỏi lo lắng. Thạch đi vào cùng: “Sao cô ta còn chưa tỉnh thế?"
Lúc này, Chu Nại Diên phát ra âm thanh giống như đang nói mớ, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt: “Tôi làm sao vậy? Sao tôi vẫn ở đây?"
Thấy cô ta không có việc gì, hai người mới yên tâm. Đinh Khiên đáp: "Cô đã ngất xỉu."
Chu Nại Diên vội vàng ngồi dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã thêm rắc rối cho các người rồi. Tôi đi đây..." Hai chân cô ta vừa chạm đất liền lảo đảo vài cái. Đinh Khiên thấy thế, vội vàng nói: "Bây giờ muộn thế này, cô cứ tạm thời ở lại đây đã."
Chu Nại Diên lúng túng: “Làm vậy... làm vậy thì thật sự ngại quá."
Thạch xoay người: “Đi ra ăn cơm."
Cô ta đi theo hai người ra ngoài, nhà ăn ngay sát phòng khách. Sau khi cô ta đi vào mới phát hiện ra, chỉ có ba người bọn họ.
Chu Nại Diên ngồi xuống và khẽ hỏi: “Vậy... chỉ có chúng ta ăn thôi à?"
Thạch lấy thêm cơm, Đinh Khiên ngồi xuống bên cạnh cô ta, thuận miệng đáp: "Bữa tối của cậu Tiêu đều được đưa tới trong phòng của cậu ấy." Chỉ có điều thông thường lấy ra vẫn nguyên xi như lúc đầu.
"À." Chu Nại Diên cố giấu chút mất mát, ăn uống rất quy củ.
Bữa tối là do Thạch tự mình xuống bếp, anh ta nấu ăn không tệ, còn đặc biệt nấu vài món ăn thích hợp với người mang thai cho cô ta. Đinh Khiên đi tới, nói như làm nũng: "Thạch, tới bao giờ anh mới có thể chăm sóc tôi như vậy chứ? Người ta thích ăn cá, anh lại không chịu nướng, không ngờ cố ý nướng cho cô ta ăn!"
Chu Nại Diên chợt ngừng ăn, nhìn con cá đặt ở trước mặt mình: “Đây là..." Là người đàn ông lạnh lùng kia cố ý nướng cho mình sao?
Thạch thản nhiên nhìn qua Đinh Khiên: “Nếu anh mang thai con của cậu Tiêu, tôi sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày."
Đôi mày thanh tú của Đinh Khiên giật giật, cúi đầu và cơm vào miệng.
Chu Nại Diên rũ mí mắt xuống ăn tiếp, trong lòng lại rất phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có người nào đặc biệt chăm sóc cho cô ta. Hóa ra, cảm giác được người ta coi trọng lại tốt như vậy. Mà những điều này đều chỉ vì đứa bé trong bụng.
Có thể nhìn ra được thân phận của hai người này không đơn giản, người ưu tú như vậy lại chỉ là cấp dưới của Tiêu Chí Khiêm, vậy Tiêu Chí Khiêm sẽ càng không phải là người tầm thường. Ngay cả bọn họ cũng coi trọng đứa trẻ này, vậy anh nhất định cũng sẽ như vậy!
Chu Nại Diên hơi híp mắt lại, càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.
Muộn một chút, Vy Hiên gọi điện thoại tới, xác định Chu Nại Diên không có việc gì mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Theo tất cả mọi người thấy, cô ta mang thai đã làm cho Tiêu Chí Khiêm có hi vọng sống tiếp, cũng là đời sau do Tuyết Chi để lại. Cho nên, bọn họ đều vô cùng lo lắng cho đứa trẻ này.
Ăn xong bữa tối, Chu Nại Diên trở về phòng.
Cô ta tắm rửa trước, bởi vì không mang áo ngủ nên tiện tay mở tủ quần áo ra, xem có bộ quần áo nào thích hợp cho cô ta mặc tạm hay không. Cô ta không ngờ lại thấy có mấy bộ quần áo ngủ của nữ, cô ta chọn một cái rồi thay.
Khi đứng ở trước gương nhìn trái nhìn phải, bất kể kiểu dáng hay màu sắc đều khiến cô ta vô cùng yêu thích, kích thước cũng vừa vặn giống như may đo cho cô ta vậy.
Cô ta thoải mái nằm lỳ ở trên giường, bật ti vi, nhàn nhã không ngừng chuyển kênh.
Cô ta nhìn tiết mục Game show trên đài Quả Xoài, thư giãn mỉm cười. Chu Nại Diên cũng sắp quên mất mình đã bao lâu không xem chương trình trên ti vi rồi. Khi học đại học, các nữ sinh khác đều bận rộn yêu đương, mỗi ngày cô ta lại không ngừng đi học và làm thêm. Mãi đến khi quyết định lựa chọn việc mang thai hộ lương cao, cô ta mới vội vàng xin tạm nghỉ học, nhưng cô ta cũng không nhàn rỗi. Ở trong công ty, những người mang thai hộ khác có người đặc biệt chăm sóc chịu trách nhiệm về ăn uống sinh hoạt. Sau khi cô ta tiết kiệm được khoản chi phí này, vẫn phải không ngừng làm thêm kiếm tiền.
Thật ra, cô ta rất mệt mỏi.
Cô ta mới chỉ có mười chín tuổi, cô ta không muốn phải gánh vác nhiều như vậy, chỉ là cuộc sống không phải do cô ta lựa chọn.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ta nằm ở trên giường lại ngủ thiếp đi mất.
Khi cô ta mở mắt ra thì đã là hai giờ sáng. Cô ta tắt ti vi, định đi ra ngoài rót chén nước uống.
Cô ta vừa đi vào phòng khách, lại thấy có một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, làm cô ta bị dọa tới nhạy dựng, cố dụi mắt mới nhìn rõ, không ngờ đó là Tiêu Chí Khiêm.
Cô ta ngây người, không biết mình nên phản ứng như thế nào. Nhìn dáng người gợi cảm của anh, nhịp tim cô ta lại bắt đầu không chịu sự khống chế mà tăng nhanh tốc độ. Cô ta không biết vì sao anh thích đứng ở đây, có lẽ bởi vì tầm mắt tốt chăng?
Cô ta biết đây chính là một cơ hội hiếm có, cô ta nhất định phải làm cho anh nhớ kỹ mình, hiểu rõ mình! Nhưng chút chuyện không vui buổi chiều lại khiến cô ta chùn bước.
Chu Nại Diên khẽ cắn môi, đầu tiên là đi vào phòng bếp, rót cốc nước nóng. Tiếng nước căn bản không làm anh chú ý. Anh giống như một bức tượng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm vô tận, giống như đang chờ đợi được cứu rỗi.
Cô ta cầm cái cốc và chậm rãi đi từ phía sau tới, khi đi qua anh ta, cô ta định mở miệng nói chuyện nhưng cuối cùng không có can đảm đó, đành phải chán nản về phòng. Trong chớp mắt khi cửa phòng đóng lại, cô ta đấm vào đầu mình: “Sao mày lại đần như vậy chứ? Đi tới nói với anh ta một câu đi!"
Chu Nại Diên đi qua đi lại ở trong phòng. Tối nay cô ta có thể may mắn được ở lại, nhưng ngày mai sẽ phải lập tức rời khỏi đây. Cho nên dù thế nào cô ta cũng phải làm cho Tiêu Chí Khiêm tiếp nhận mình vào tối nay!
Chu Nại Diên hạ quyết tâm và hít sâu mấy hơi rồi lập tức kéo cửa đi ra ngoài.
Người đàn ông trong phòng khách vẫn duy trì tư thế trước khi cô ta rời đi, bóng lưng đầy vẻ lạnh lùng, cô đơn từ chối người khác ngoài nghìn dặm. Dường như trong trời đất chỉ còn lại một linh hồn cao ngạo nhưng không có sự trợ giúp là anh, anh đã hoàn toàn bị người ta quên lãng.
Chu Nại Diên dè dặt đi tới, hai tay siết chặt, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Khi còn cách anh có một bước, cô ta mở miệng nhưng phải mất một lúc sau mới phát ra thành tiếng: “Ngài... Ngài Tiêu... sao ngài còn chưa ngủ vậy?"
Chu Nại Diên vừa nói xong đã hối hận. Đây không phải là nói nhảm sao? Anh ngủ rồi, còn có thể đứng ở đây được à?
Cô ta thầm buồn bực, lấy hết dũng khí buột miệng nói tiếp: “Nếu anh không ngủ được, tôi có thể nói chuyện phiếm với anh..."
Người trước mặt không có phản ứng gì, hoàn toàn xem như cô ta không tồn tại. Anh chỉ nhìn chăm chú ra ngoài, ánh mắt thâm tình lại đau khổ, chờ mong bóng dáng làm anh nhớ thương sẽ xuất hiện trong tầm mắt cô đơn của anh...
/480
|