Buổi sáng ra khỏi nhà như bình thường, không khí sớm mai vẫn trong lành trước sau như một. Hai ngày sau sinh nhật không biết vì sao cảm thấy có khoảng cách với Trần Cẩm, cho nên lúc đi qua sân bóng rổ công đoàn không gặp cậu ấy. Như thường lệ, Thành Minh vòng qua hồ nhân tạo rồi chạy về, lúc ngang qua hồ, anh nhìn về phía xa. Quanh hồ là bãi cỏ, tầm mắt chỉ thấy một màu xanh ngát khiến người ta thanh thản thoải mái.
Anh chạy về nhà, dừng lại ở trước sân, rút chìa khóa mở hộp thư lấy nhật báo. Một tấm thiệp đặt trên báo, phía trên chỉ ghi hai chữ, “Quay đầu.”
Anh phản xạ có điều kiện quay đầu lại, một cô gái duyên dáng đứng giữa gió xuân. Cô mặc một bộ váy liền màu trắng, khoác một chiếc áo dệt màu xanh, có vẻ mong manh. Thành Minh khó tin, “Thiên Vũ?”
“Em quay về là đến thăm anh đầu tiên.” Nét cười của Thiên Vũ vẫn như xưa, ôn hòa mà trong vắt, “Có mời em vào ngồi không đấy?”
“Đương nhiên.” Suy nghĩ của Thành Minh hơi chậm chạp, nhưng vẫn nở nụ cười, thoạt nhìn có vẻ cứng ngắc, cũng hơi ngốc nghếch. Anh mở cửa, dường như vẫn còn nằm mơ, hoàn toàn không rõ có chuyện gì đang xảy ra.
Thiên Vũ quen thuộc đi dạo một vòng quanh nhà.
“Không thay đổi chút nào cả.” Cô có phần cảm khái. Trước đây cô thường đến nhà anh chơi, có rất nhiều quyển sách do cả hai cùng chọn mua, đĩa nhạc cũng luân phiên nhau nghe. Cô hay được mời ở lại nhà anh ăn cơm, có thể nói, mẹ của anh còn hiểu biết khẩu vị của cô hơn mẹ ruột.
“Uống gì nào? Cola? Sữa chua? Hay là…”
“Cola.” Thiên Vũ ngắt lời anh. Thành Minh liệt kê một loạt tên gọi đồ uống trước tủ lạnh, Thiên Vũ không nhịn được nói, “Em toàn uống Cola ở nhà anh mà.” Nghe có vẻ chua xót.
“À…” Thành Minh đưa Cola cho cô, đứng nghệt một bên, đột nhiên cảm thấy hơi nhụt chí. Do dự một lát, rốt cuộc nói, “Em có muốn đến thư phòng xem thử không? Hai chậu cây em tặng vẫn còn sống.”
Thiên Vũ không ngờ được, vui vẻ gật đầu, cô trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi, “Anh có biết vì sao em tặng anh hai chậu hoa này không?”
“Quà sinh nhật chứ còn sao nữa?”
Thiên Vũ cười nhẹ lắc đầu, “Chọn hai chậu hoa này là có ngụ ý.” Cô đứng lên, “Lát nữa anh đi học phải không? Em đi trước đây.” Đi tới cửa, tựa như nhớ đến điều gì, cô quay đầu nói, “Ngày Tết vui vẻ.” Nụ cười nhàn nhạt, gió thoạt nổi, mặt nước gợn sóng ánh long lanh.
Nhìn bóng dáng của cô gái, lần đầu tiên Thành Minh nghiêm túc nghiền ngẫm tâm trạng của bản thân. Là mất mát sao, hay là ngạc nhiên, hoặc là căng thẳng. Anh không thể phân rõ. Tri kỷ là vị trí anh dành cho Thiên Vũ. Sáu năm trước là thế, sáu năm sau, vẫn thế sao? Hồi trước vì không thể cho Tô Hiểu một đáp án, anh thuận miệng đưa ra một kết luận không thể suy suyển. Anh không hề sắp đặt trước rằng cô sẽ trở thành tri kỷ của mình, khi anh ý thức được có một cô gái thân thiết với mình nhường ấy, Thiên Vũ đã được đặt ở vị trí đó
Anh chạy về nhà, dừng lại ở trước sân, rút chìa khóa mở hộp thư lấy nhật báo. Một tấm thiệp đặt trên báo, phía trên chỉ ghi hai chữ, “Quay đầu.”
Anh phản xạ có điều kiện quay đầu lại, một cô gái duyên dáng đứng giữa gió xuân. Cô mặc một bộ váy liền màu trắng, khoác một chiếc áo dệt màu xanh, có vẻ mong manh. Thành Minh khó tin, “Thiên Vũ?”
“Em quay về là đến thăm anh đầu tiên.” Nét cười của Thiên Vũ vẫn như xưa, ôn hòa mà trong vắt, “Có mời em vào ngồi không đấy?”
“Đương nhiên.” Suy nghĩ của Thành Minh hơi chậm chạp, nhưng vẫn nở nụ cười, thoạt nhìn có vẻ cứng ngắc, cũng hơi ngốc nghếch. Anh mở cửa, dường như vẫn còn nằm mơ, hoàn toàn không rõ có chuyện gì đang xảy ra.
Thiên Vũ quen thuộc đi dạo một vòng quanh nhà.
“Không thay đổi chút nào cả.” Cô có phần cảm khái. Trước đây cô thường đến nhà anh chơi, có rất nhiều quyển sách do cả hai cùng chọn mua, đĩa nhạc cũng luân phiên nhau nghe. Cô hay được mời ở lại nhà anh ăn cơm, có thể nói, mẹ của anh còn hiểu biết khẩu vị của cô hơn mẹ ruột.
“Uống gì nào? Cola? Sữa chua? Hay là…”
“Cola.” Thiên Vũ ngắt lời anh. Thành Minh liệt kê một loạt tên gọi đồ uống trước tủ lạnh, Thiên Vũ không nhịn được nói, “Em toàn uống Cola ở nhà anh mà.” Nghe có vẻ chua xót.
“À…” Thành Minh đưa Cola cho cô, đứng nghệt một bên, đột nhiên cảm thấy hơi nhụt chí. Do dự một lát, rốt cuộc nói, “Em có muốn đến thư phòng xem thử không? Hai chậu cây em tặng vẫn còn sống.”
Thiên Vũ không ngờ được, vui vẻ gật đầu, cô trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi, “Anh có biết vì sao em tặng anh hai chậu hoa này không?”
“Quà sinh nhật chứ còn sao nữa?”
Thiên Vũ cười nhẹ lắc đầu, “Chọn hai chậu hoa này là có ngụ ý.” Cô đứng lên, “Lát nữa anh đi học phải không? Em đi trước đây.” Đi tới cửa, tựa như nhớ đến điều gì, cô quay đầu nói, “Ngày Tết vui vẻ.” Nụ cười nhàn nhạt, gió thoạt nổi, mặt nước gợn sóng ánh long lanh.
Nhìn bóng dáng của cô gái, lần đầu tiên Thành Minh nghiêm túc nghiền ngẫm tâm trạng của bản thân. Là mất mát sao, hay là ngạc nhiên, hoặc là căng thẳng. Anh không thể phân rõ. Tri kỷ là vị trí anh dành cho Thiên Vũ. Sáu năm trước là thế, sáu năm sau, vẫn thế sao? Hồi trước vì không thể cho Tô Hiểu một đáp án, anh thuận miệng đưa ra một kết luận không thể suy suyển. Anh không hề sắp đặt trước rằng cô sẽ trở thành tri kỷ của mình, khi anh ý thức được có một cô gái thân thiết với mình nhường ấy, Thiên Vũ đã được đặt ở vị trí đó
/6
|