“Nếu anh muốn tôi đến tham dự thì tôi chắc chắn sẽ đến!” Giọng cô thay đổi phức tạp, vẻ mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn nở một nụ cười yếu ớt. “Cô Cung rất xinh đẹp, anh nên cưới cô ấy về nhà sớm hơn chứ cần gì phải đính hôn!”
Nếu lúc trước họ kết hôn chứ không phải đính hôn, có lẽ bây giờ cô không phải là người tình của Bùi Lâm Xung, mà sẽ là bà Mễ rồi!
“Vậy ngày mốt em cũng đến ha!” Mễ Kiệt nói: “Tôi cúp máy đây!”
“Được, tạm biệt!” Chỉ là một cuộc gọi đơn giản như vậy, Bùi Lâm Xung chờ cô nói xong.
“Mễ Kiệt sắp đính hôn rồi à?” Ông ta hỏi bằng giọng trầm tĩnh.
“Ừm!” Ngô Tân Tuyên gật đầu.
“Em còn yêu cậu ấy không?” Ông ta lại hỏi.
“...” Cô không trả lời, chỉ nói: “Không thể nào quay lại được nữa!”
“Tôi biết rồi!” Ông ta gật đầu rồi quay người đi ra ngoài, không nói gì thêm.
Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên, nhìn theo bóng lưng đang rời đi đó, không biết ông ta có ý gì.
Ngày hôm sau.
Tiệc đính hôn của Mễ Kiệt được tổ chức ở nhà hàng Await của anh ấy.
Các giỏ hoa lớn được đặt ở hai bên lối vào nhà hàng. Hoa tươi, bong bóng, bảng hướng dẫn, tất cả đều thể hiện được bầu không khí long trọng và sôi nổi.
Ba mẹ của Mễ Kiệt, Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh, đều đứng ở cửa để đón khách.
Tuy chỉ là tiệc đính hôn nhưng được tổ chức chẳng khác nào lễ cưới. Cô con gái duy nhất của nhà họ Cung sắp đính hôn rồi.
Vẻ mặt của Mig không được vui lắm. Mễ Kiệt mặc một bộ vest phẳng phiu, đứng ở cửa như đang chờ đợi ai đó!
Khi vừa đến nơi, Tiêu Hà Hà ngồi trong xe và nhìn vào khung cảnh bên đó. Ở ghế sau, Ngô Tân Tuyên cũng giữ một vẻ mặt rất hờ hững.
“Xuống xe thôi!” Ngô Tân Tuyên nói bằng giọng yếu ớt.
“Ờ! Được!” Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn nhìn nhau, rồi cả hai cùng xuống xe.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Tăng Ly: “Xin chào! Không ngờ chúng ta lại tụ họp ở đây, có phải nên hẹn lúc nào đó để mọi người cùng làm vài ly cho đã không?”
Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tăng Ly, và bên cạnh anh ta là Tăng Dương Dương. Họ đứng bên nhau đúng là trai tài gái sắc. Và Tăng Dương Dương cũng cười rất rực rỡ.
Tần Trọng Hàn liếc nhìn về lối vào Await ở đằng xa. “Làm vài ly cho đã cái đầu cậu đó!”
Tăng Ly không thèm để ý, chỉ cười và nói: “Hàn à, anh trốn cũng lâu lắm rồi đó. Nếu còn tiếp tục như vậy, cơ thể già nua yếu ớt này chắc không chịu nổi nữa đâu! Định khi nào mới đi làm hả?”
Tần Trọng Hàn vừa nghe đến hai chữ đi làm thì liền cau mày lại. “Đi chết đi!”
Tiêu Hà Hà cũng đột nhiên nhận ra, mấy ngày nay anh ta cứ ở suốt bên cạnh mình, hình như không đề cập đến chuyện đi làm. “Phải ha, khi nào anh sẽ đi làm?”
“Mễ Kiệt đang chờ ở cửa kìa!” Tần Trọng Hàn nhắc nhở, rồi liếc nhìn Ngô Tân Tuyên. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ấy, trong mắt đầy vẻ quan tâm.
“Hà Hà, lâu rồi không gặp!” Tăng Ly nhún nhún vai rồi chào hỏi Hà Hà.
“Chào anh Tăng! Xin chào Dương Dương!” Tiêu Hà Hà cũng chào hỏi họ.
Cuối cùng biết được Tiêu Hà Hà là người phụ nữ của Tần Trọng Hàn, thái độ của Tăng Dương Dương đối với cô đã ngay lập tức gần gũi hơn nhiều. “Hà Hà, khi nào thì đến lượt chị và anh Hàn kết hôn vậy?”
Mặt của Tiêu Hà Hà bỗng đỏ au, vì cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này!
“Vậy thì phải kêu Hàn cầu hôn trước đã chứ! Không cầu hôn thì làm sao mà kết hôn?” Tăng Ly gõ nhẹ lên đầu của Tăng Dương Dương. “Được rồi, đừng gây rắc rối nữa, chúng ta vào thôi!”
Lúc này Tăng Ly mới đi đến trước mặt Ngô Tân Tuyên, khẽ nói bằng giọng rất dịu dàng: “Tân Tuyên, cuối cùng chị cũng chịu xuống núi rồi! Có lẽ mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chị đừng tỏ vẻ bàng quan như vậy nữa. Tôi nhìn mà thấy rất sợ, cảm thấy chị sắp bị thổi bay đi luôn đó!”
“Gì chứ!” Ngô Tân Tuyên lắc đầu và phì cười, để tay lên trước bụng. Bây giờ cô đã có con rồi, đã mãn nguyện rồi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa. “Chúng ta phải chúc phúc cho Mễ Kiệt và Cung Luyến Nhi!”
Nói rồi, cô là người đầu tiên đi về phía trước.
Tất cả mọi người đều ngây ra ở đằng sau.
“Hàn à, anh thấy bây giờ Tân Tuyên có bình thường không? Sao tôi cứ cảm thấy chị ấy đã thay đổi rồi? Ánh mắt của chị ấy khi nhìn vào Mễ Kiệt chẳng khác gì nhìn vào màn hình tivi cả, tự nhiên trở thành thoảng qua như mây khói rồi à? Lẽ nào mắt của tôi hư rồi nên nhìn nhầm?” Tăng Ly khẽ lẩm bẩm.
Tần Trọng Hàn trừng mắt nhìn anh ta: “Không, mắt cậu rất được! Chị ấy đã thay đổi rồi, làm cho người ta khó đoán được!”
Nói rồi Tần Trọng Hàn nắm lấy tay Tiêu Hà Hà và đi về phía bên kia.
Sự xuất hiện của Ngô Tân Tuyên khiến cho ông bà Mễ rất ngạc nhiên.
Còn sự xuất hiện của Tiêu Hà Hà thì làm cho khuôn mặt của Mai Tây Vịnh tái mét.
“Bác trai, bác gái, con chúc mừng hai bác!” Ngô Tân Tuyên chào hỏi họ rất lễ phép, rồi đi về phía Mễ Kiệt trong ánh mắt ngạc nhiên của họ. “Mễ Kiệt, chúc mừng anh!”
Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn cũng đi đến chào hỏi ông bà Mễ. Từ đầu đến cuối, Tiêu Hà Hà không thèm nhìn Mai Tây Vịnh lấy một cái.
Vẻ mặt của Mễ Kiệt rất phức tạp, nhìn vào vẻ mặt thờ ơ của Ngô Tân Tuyên, anh ta đột nhiên có chút hối hận! Không đính hôn nữa có được không?
Quay đầu lại nhìn những nếp nhăn trên trán của ba mẹ, không biết tại sao Cung Luyến Nhi vẫn chưa đến!
Mọi người cùng đi lên lầu, khách khứa cũng đến gần đủ, chỉ chờ mỗi cô dâu.
“Tân Tuyên, chờ đã!” Mễ Kiệt đột nhiên nói với Ngô Tân Tuyên đang đi trước mặt.
Ngô Tân Tuyên hơi khựng lại, sau đó không kìm được bước lên phía trước hai bước rồi dừng lại, quay người lại và mỉm cười, tay vẫn để yên trước bụng, như thể đang tìm kiếm một nguồn sức mạnh.
Cô biết rằng mình nên đi lên lầu ngay lập tức, nhưng có một số chuyện vẫn phải nên chấm dứt triệt để, để bản thân mình từ bỏ, cũng để người khác từ bỏ, chứ không phải mãi đứng đó mà chờ đợi như một kẻ ngốc!
Nhưng, hai chân cô giống như bị đóng đinh ở đó, cô không làm sao cất bước đi được, chỉ đứng đó và nhìn Mễ Kiệt, rồi cô mỉm cười và hỏi: “Có gì không?”
Trên mặt Mễ Kiệt đầy vẻ phức tạp và rối rắm. Đã ba mươi tuổi rồi, có lẽ anh ta không còn là một thanh niên nhiệt huyết như lúc đầu nữa, khuôn mặt đó cũng không còn non nớt nữa. Khuôn mặt đó đã từng làm cho trái tim cô rung động, đã từng làm cô nhớ nhung rất nhiều trong những ngày tháng sau đó. Nhưng bây giờ, có vẻ như thực sự đã qua rồi...
Cô đứng ngây ra ở đó, nhìn chằm chằm vào hình bóng đang tiến về phía cô, không hề chớp mắt.
Cuối cùng anh ta cũng đứng trước mặt cô, hơi thở đã từng quen thuộc nhưng nay lại xa lạ bỗng cuốn qua cô. Cô khẽ nhúc nhích đôi môi và nghe thấy mình nói: “Mễ Kiệt, vợ chưa cưới của anh đâu rồi?”
“Em thật sự muốn tôi cưới cô ấy à?” Anh ta tiến đến gần hơn, nắm lấy tay cô và kéo cô đến góc rẽ ở tầng một. Nơi này tách biệt với đám đông, không ai nhìn thấy.
Ngô Tân Tuyên ngây ra, hơi thở thơm mát của anh ta phả vào mặt cô, làm cô càng choáng váng và bối rối hơn, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ. “Mễ Kiệt, hôm nay là ngày đính hôn của anh!”
Cô thử nhắc nhở, giọng điệu rất uyển chuyển.
Mễ Kiệt đột nhiên cúi xuống, những nụ hôn cháy bỏng được in dấu xuống, trên trán cô, trên mắt cô, trên mũi cô, và cuối cùng đến trên môi cô. Cô không cử động, nhưng cảm giác này, đã bao lâu rồi không cảm nhận được?
Xa lạ biết bao!
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chỉ một giọt, lóe lên rồi biến mất, sau đó cô đẩy Mễ Kiệt ra xa. “Tôi xin lỗi, Mễ Kiệt, không thể quay lại được nữa rồi!”
“Thật sao?” Giọng anh ta khàn khàn, lộ rõ nỗi đau thương không bao giờ quên được.
“Thật! Tôi có thai rồi! Đã hơn ba tháng rồi!” Cô mỉm cười, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Nụ cười đó vô cùng rạng rỡ, nó làm chói mắt anh ta, khiến anh ta cảm thấy nhức nhối.
Anh ta lặng người đi, dù biết trong năm năm qua cô đã có người khác, không phải chỉ sống một mình, nhưng khi tận tai nghe cô nói như vậy, Mễ Kiệt vẫn rất sốc.
“Của ai?”
“Mễ Kiệt à, tôi đã yêu người khác, ba của đứa bé!” Cô nói với giọng bình thản.
Khi nói ra mấy chữ này, trái tim cô cũng rất đau đớn, cảm giác rất chân thực. Trái tim cô run lên, rất đau, rất đau. Liệu cô có đang tự gạt mình không? Cô không biết! Thật đấy!
“Em đã yêu người khác?” Mễ Kiệt lẩm bẩm lại câu này.
“Phải!” Cô mỉm cười và đi ra khỏi góc rẽ.
Nhưng anh ta đã giữ cô lại. “Những năm qua, em luôn ở bên cạnh người đàn ông đó?”
Cô nghĩ tất cả mọi thứ cần phải cắt đứt hoàn toàn, liền nói: “Đúng vậy, tối nào tôi cũng cùng với người đàn ông đó, tối nào cũng vậy!”
Cả người anh ta cứng đờ, không thể nhúc nhích được!
Cô cố hết sức gỡ tay anh ta ra rồi bước ra ngoài, nhưng không ngờ vừa đi ra liền nhìn thấy Mig, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Ngô Tân Tuyên với vẻ mặt vô cảm. “Chị thật sự đã đi theo người đàn ông khác à?”
Ngô Tân Tuyên thấy mặt Mig đã sa sầm lại. “Phải!”
“Bốp” một tiếng, trên mặt Ngô Tân Tuyên đã in một dấu tay. Cô quay mặt đi chỗ khác, cắn chặt môi, không nói bất cứ điều gì.
Mig trợn mắt nhìn cô. “Sao chị có thể đối xử với anh hai của tôi như vậy? Chị có biết anh hai yêu chị đến mức nào không? Tôi cứ tưởng hôm nay chị đến đây, hai người sẽ có thể gương vỡ lại lành. Nhưng tôi không ngờ, chị lại mang theo con của người khác đến dự tiệc đính hôn của anh hai tôi, chị đúng là quá tàn nhẫn!”
“Em cứ tiếp tục đánh chị đi, Mig à, chỉ cần em vui, thì cứ đánh tiếp đi! Chị không muốn nợ gia đình em bất cứ điều gì cả!” Năm năm trước, cô từng là vợ chưa cưới của anh ta. Năm năm sau, Cung Luyến Nhi là vợ chưa cưới của anh ta, và cô không còn là gì nữa cả!
“Chị...” Mig giơ tay lên rồi thu lại. “Tôi sẽ không đánh chị nữa. Cái tát này là chị nợ anh hai tôi!”
“Được! Bây giờ chị hết nợ rồi phải không?” Ngô Tân Tuyên không hề để tâm đến dấy tay in trên mặt, chỉ mìm cười rồi đi lên lầu!
Mig đứng ngây người ra ở đó. Một lúc sau, cô quay người lại và đi đến góc rẽ, nhìn thấy Mễ Kiệt đang vịn một tay vào tường, đôi vai run rẩy. Cô không dám đi đến, cô sợ rằng anh hai mình đang khóc!
Khóe mắt Mig cũng đỏ lên, vẫn đứng sau lưng anh ta. “Anh hai, hãy từ bỏ đi! Một cô gái đơn thuần như Cung Luyến Nhi sẽ thích hợp với anh hơn! Ngô Tân Tuyên quá phức tạp!”
Mễ Kiệt không nói gì.
Tiêu Hà Hà vẫn luôn chú ý đến Ngô Tân Tuyên, lo lắng cho cô ấy. Khi thấy cô ấy quay lại, trên mặt có thêm một dấu tay, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười. Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ lại bộ dạng của cô khi nhìn thấy những tấm hình thân mật của Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh trong căn hộ Minh Hạo ngày hôm đó, cô cũng cười như vậy!
“Tân Tuyên, mặt của chị…?” Cô kéo tay cô ấy với vẻ đau lòng.
“Không sao!” Ngô Tân Tuyên lắc đầu.
Lúc này, Mai Tây Vịnh đứng ở chỗ thang cuốn, nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Ngô Tân Tuyên, ánh mắt của bà ta vô cùng phức tạp, đặc biệt là khi nhìn thấy Ngô Tân Tuyên.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn bà ta, không có biểu cảm nào, xem ra bà ta đã ổn, sức khỏe phục hồi tốt. Còn Cung Bồi Tân xem ra cũng không tệ với bà ta, Tiêu Hà Hà nghĩ, chắc bà ta hạnh phúc lắm!
Đây chính là mẹ ruột của cô!
Một người phụ nữ khiến cô không thể nào đưa ra kết luận!
Từng đi theo Bùi Lâm Xung, rồi đi theo Tiêu Nam Bắc, bây giờ lại đi theo Cung Bồi Tân!
Cô mím chặt môi và mỉm cười cay đắng. “Tân Tuyên à, để em đưa chị ra ngoài hít thở một chút!”
Nếu lúc trước họ kết hôn chứ không phải đính hôn, có lẽ bây giờ cô không phải là người tình của Bùi Lâm Xung, mà sẽ là bà Mễ rồi!
“Vậy ngày mốt em cũng đến ha!” Mễ Kiệt nói: “Tôi cúp máy đây!”
“Được, tạm biệt!” Chỉ là một cuộc gọi đơn giản như vậy, Bùi Lâm Xung chờ cô nói xong.
“Mễ Kiệt sắp đính hôn rồi à?” Ông ta hỏi bằng giọng trầm tĩnh.
“Ừm!” Ngô Tân Tuyên gật đầu.
“Em còn yêu cậu ấy không?” Ông ta lại hỏi.
“...” Cô không trả lời, chỉ nói: “Không thể nào quay lại được nữa!”
“Tôi biết rồi!” Ông ta gật đầu rồi quay người đi ra ngoài, không nói gì thêm.
Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên, nhìn theo bóng lưng đang rời đi đó, không biết ông ta có ý gì.
Ngày hôm sau.
Tiệc đính hôn của Mễ Kiệt được tổ chức ở nhà hàng Await của anh ấy.
Các giỏ hoa lớn được đặt ở hai bên lối vào nhà hàng. Hoa tươi, bong bóng, bảng hướng dẫn, tất cả đều thể hiện được bầu không khí long trọng và sôi nổi.
Ba mẹ của Mễ Kiệt, Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh, đều đứng ở cửa để đón khách.
Tuy chỉ là tiệc đính hôn nhưng được tổ chức chẳng khác nào lễ cưới. Cô con gái duy nhất của nhà họ Cung sắp đính hôn rồi.
Vẻ mặt của Mig không được vui lắm. Mễ Kiệt mặc một bộ vest phẳng phiu, đứng ở cửa như đang chờ đợi ai đó!
Khi vừa đến nơi, Tiêu Hà Hà ngồi trong xe và nhìn vào khung cảnh bên đó. Ở ghế sau, Ngô Tân Tuyên cũng giữ một vẻ mặt rất hờ hững.
“Xuống xe thôi!” Ngô Tân Tuyên nói bằng giọng yếu ớt.
“Ờ! Được!” Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn nhìn nhau, rồi cả hai cùng xuống xe.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Tăng Ly: “Xin chào! Không ngờ chúng ta lại tụ họp ở đây, có phải nên hẹn lúc nào đó để mọi người cùng làm vài ly cho đã không?”
Tiêu Hà Hà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tăng Ly, và bên cạnh anh ta là Tăng Dương Dương. Họ đứng bên nhau đúng là trai tài gái sắc. Và Tăng Dương Dương cũng cười rất rực rỡ.
Tần Trọng Hàn liếc nhìn về lối vào Await ở đằng xa. “Làm vài ly cho đã cái đầu cậu đó!”
Tăng Ly không thèm để ý, chỉ cười và nói: “Hàn à, anh trốn cũng lâu lắm rồi đó. Nếu còn tiếp tục như vậy, cơ thể già nua yếu ớt này chắc không chịu nổi nữa đâu! Định khi nào mới đi làm hả?”
Tần Trọng Hàn vừa nghe đến hai chữ đi làm thì liền cau mày lại. “Đi chết đi!”
Tiêu Hà Hà cũng đột nhiên nhận ra, mấy ngày nay anh ta cứ ở suốt bên cạnh mình, hình như không đề cập đến chuyện đi làm. “Phải ha, khi nào anh sẽ đi làm?”
“Mễ Kiệt đang chờ ở cửa kìa!” Tần Trọng Hàn nhắc nhở, rồi liếc nhìn Ngô Tân Tuyên. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ấy, trong mắt đầy vẻ quan tâm.
“Hà Hà, lâu rồi không gặp!” Tăng Ly nhún nhún vai rồi chào hỏi Hà Hà.
“Chào anh Tăng! Xin chào Dương Dương!” Tiêu Hà Hà cũng chào hỏi họ.
Cuối cùng biết được Tiêu Hà Hà là người phụ nữ của Tần Trọng Hàn, thái độ của Tăng Dương Dương đối với cô đã ngay lập tức gần gũi hơn nhiều. “Hà Hà, khi nào thì đến lượt chị và anh Hàn kết hôn vậy?”
Mặt của Tiêu Hà Hà bỗng đỏ au, vì cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này!
“Vậy thì phải kêu Hàn cầu hôn trước đã chứ! Không cầu hôn thì làm sao mà kết hôn?” Tăng Ly gõ nhẹ lên đầu của Tăng Dương Dương. “Được rồi, đừng gây rắc rối nữa, chúng ta vào thôi!”
Lúc này Tăng Ly mới đi đến trước mặt Ngô Tân Tuyên, khẽ nói bằng giọng rất dịu dàng: “Tân Tuyên, cuối cùng chị cũng chịu xuống núi rồi! Có lẽ mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chị đừng tỏ vẻ bàng quan như vậy nữa. Tôi nhìn mà thấy rất sợ, cảm thấy chị sắp bị thổi bay đi luôn đó!”
“Gì chứ!” Ngô Tân Tuyên lắc đầu và phì cười, để tay lên trước bụng. Bây giờ cô đã có con rồi, đã mãn nguyện rồi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa. “Chúng ta phải chúc phúc cho Mễ Kiệt và Cung Luyến Nhi!”
Nói rồi, cô là người đầu tiên đi về phía trước.
Tất cả mọi người đều ngây ra ở đằng sau.
“Hàn à, anh thấy bây giờ Tân Tuyên có bình thường không? Sao tôi cứ cảm thấy chị ấy đã thay đổi rồi? Ánh mắt của chị ấy khi nhìn vào Mễ Kiệt chẳng khác gì nhìn vào màn hình tivi cả, tự nhiên trở thành thoảng qua như mây khói rồi à? Lẽ nào mắt của tôi hư rồi nên nhìn nhầm?” Tăng Ly khẽ lẩm bẩm.
Tần Trọng Hàn trừng mắt nhìn anh ta: “Không, mắt cậu rất được! Chị ấy đã thay đổi rồi, làm cho người ta khó đoán được!”
Nói rồi Tần Trọng Hàn nắm lấy tay Tiêu Hà Hà và đi về phía bên kia.
Sự xuất hiện của Ngô Tân Tuyên khiến cho ông bà Mễ rất ngạc nhiên.
Còn sự xuất hiện của Tiêu Hà Hà thì làm cho khuôn mặt của Mai Tây Vịnh tái mét.
“Bác trai, bác gái, con chúc mừng hai bác!” Ngô Tân Tuyên chào hỏi họ rất lễ phép, rồi đi về phía Mễ Kiệt trong ánh mắt ngạc nhiên của họ. “Mễ Kiệt, chúc mừng anh!”
Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn cũng đi đến chào hỏi ông bà Mễ. Từ đầu đến cuối, Tiêu Hà Hà không thèm nhìn Mai Tây Vịnh lấy một cái.
Vẻ mặt của Mễ Kiệt rất phức tạp, nhìn vào vẻ mặt thờ ơ của Ngô Tân Tuyên, anh ta đột nhiên có chút hối hận! Không đính hôn nữa có được không?
Quay đầu lại nhìn những nếp nhăn trên trán của ba mẹ, không biết tại sao Cung Luyến Nhi vẫn chưa đến!
Mọi người cùng đi lên lầu, khách khứa cũng đến gần đủ, chỉ chờ mỗi cô dâu.
“Tân Tuyên, chờ đã!” Mễ Kiệt đột nhiên nói với Ngô Tân Tuyên đang đi trước mặt.
Ngô Tân Tuyên hơi khựng lại, sau đó không kìm được bước lên phía trước hai bước rồi dừng lại, quay người lại và mỉm cười, tay vẫn để yên trước bụng, như thể đang tìm kiếm một nguồn sức mạnh.
Cô biết rằng mình nên đi lên lầu ngay lập tức, nhưng có một số chuyện vẫn phải nên chấm dứt triệt để, để bản thân mình từ bỏ, cũng để người khác từ bỏ, chứ không phải mãi đứng đó mà chờ đợi như một kẻ ngốc!
Nhưng, hai chân cô giống như bị đóng đinh ở đó, cô không làm sao cất bước đi được, chỉ đứng đó và nhìn Mễ Kiệt, rồi cô mỉm cười và hỏi: “Có gì không?”
Trên mặt Mễ Kiệt đầy vẻ phức tạp và rối rắm. Đã ba mươi tuổi rồi, có lẽ anh ta không còn là một thanh niên nhiệt huyết như lúc đầu nữa, khuôn mặt đó cũng không còn non nớt nữa. Khuôn mặt đó đã từng làm cho trái tim cô rung động, đã từng làm cô nhớ nhung rất nhiều trong những ngày tháng sau đó. Nhưng bây giờ, có vẻ như thực sự đã qua rồi...
Cô đứng ngây ra ở đó, nhìn chằm chằm vào hình bóng đang tiến về phía cô, không hề chớp mắt.
Cuối cùng anh ta cũng đứng trước mặt cô, hơi thở đã từng quen thuộc nhưng nay lại xa lạ bỗng cuốn qua cô. Cô khẽ nhúc nhích đôi môi và nghe thấy mình nói: “Mễ Kiệt, vợ chưa cưới của anh đâu rồi?”
“Em thật sự muốn tôi cưới cô ấy à?” Anh ta tiến đến gần hơn, nắm lấy tay cô và kéo cô đến góc rẽ ở tầng một. Nơi này tách biệt với đám đông, không ai nhìn thấy.
Ngô Tân Tuyên ngây ra, hơi thở thơm mát của anh ta phả vào mặt cô, làm cô càng choáng váng và bối rối hơn, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ. “Mễ Kiệt, hôm nay là ngày đính hôn của anh!”
Cô thử nhắc nhở, giọng điệu rất uyển chuyển.
Mễ Kiệt đột nhiên cúi xuống, những nụ hôn cháy bỏng được in dấu xuống, trên trán cô, trên mắt cô, trên mũi cô, và cuối cùng đến trên môi cô. Cô không cử động, nhưng cảm giác này, đã bao lâu rồi không cảm nhận được?
Xa lạ biết bao!
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chỉ một giọt, lóe lên rồi biến mất, sau đó cô đẩy Mễ Kiệt ra xa. “Tôi xin lỗi, Mễ Kiệt, không thể quay lại được nữa rồi!”
“Thật sao?” Giọng anh ta khàn khàn, lộ rõ nỗi đau thương không bao giờ quên được.
“Thật! Tôi có thai rồi! Đã hơn ba tháng rồi!” Cô mỉm cười, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Nụ cười đó vô cùng rạng rỡ, nó làm chói mắt anh ta, khiến anh ta cảm thấy nhức nhối.
Anh ta lặng người đi, dù biết trong năm năm qua cô đã có người khác, không phải chỉ sống một mình, nhưng khi tận tai nghe cô nói như vậy, Mễ Kiệt vẫn rất sốc.
“Của ai?”
“Mễ Kiệt à, tôi đã yêu người khác, ba của đứa bé!” Cô nói với giọng bình thản.
Khi nói ra mấy chữ này, trái tim cô cũng rất đau đớn, cảm giác rất chân thực. Trái tim cô run lên, rất đau, rất đau. Liệu cô có đang tự gạt mình không? Cô không biết! Thật đấy!
“Em đã yêu người khác?” Mễ Kiệt lẩm bẩm lại câu này.
“Phải!” Cô mỉm cười và đi ra khỏi góc rẽ.
Nhưng anh ta đã giữ cô lại. “Những năm qua, em luôn ở bên cạnh người đàn ông đó?”
Cô nghĩ tất cả mọi thứ cần phải cắt đứt hoàn toàn, liền nói: “Đúng vậy, tối nào tôi cũng cùng với người đàn ông đó, tối nào cũng vậy!”
Cả người anh ta cứng đờ, không thể nhúc nhích được!
Cô cố hết sức gỡ tay anh ta ra rồi bước ra ngoài, nhưng không ngờ vừa đi ra liền nhìn thấy Mig, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Ngô Tân Tuyên với vẻ mặt vô cảm. “Chị thật sự đã đi theo người đàn ông khác à?”
Ngô Tân Tuyên thấy mặt Mig đã sa sầm lại. “Phải!”
“Bốp” một tiếng, trên mặt Ngô Tân Tuyên đã in một dấu tay. Cô quay mặt đi chỗ khác, cắn chặt môi, không nói bất cứ điều gì.
Mig trợn mắt nhìn cô. “Sao chị có thể đối xử với anh hai của tôi như vậy? Chị có biết anh hai yêu chị đến mức nào không? Tôi cứ tưởng hôm nay chị đến đây, hai người sẽ có thể gương vỡ lại lành. Nhưng tôi không ngờ, chị lại mang theo con của người khác đến dự tiệc đính hôn của anh hai tôi, chị đúng là quá tàn nhẫn!”
“Em cứ tiếp tục đánh chị đi, Mig à, chỉ cần em vui, thì cứ đánh tiếp đi! Chị không muốn nợ gia đình em bất cứ điều gì cả!” Năm năm trước, cô từng là vợ chưa cưới của anh ta. Năm năm sau, Cung Luyến Nhi là vợ chưa cưới của anh ta, và cô không còn là gì nữa cả!
“Chị...” Mig giơ tay lên rồi thu lại. “Tôi sẽ không đánh chị nữa. Cái tát này là chị nợ anh hai tôi!”
“Được! Bây giờ chị hết nợ rồi phải không?” Ngô Tân Tuyên không hề để tâm đến dấy tay in trên mặt, chỉ mìm cười rồi đi lên lầu!
Mig đứng ngây người ra ở đó. Một lúc sau, cô quay người lại và đi đến góc rẽ, nhìn thấy Mễ Kiệt đang vịn một tay vào tường, đôi vai run rẩy. Cô không dám đi đến, cô sợ rằng anh hai mình đang khóc!
Khóe mắt Mig cũng đỏ lên, vẫn đứng sau lưng anh ta. “Anh hai, hãy từ bỏ đi! Một cô gái đơn thuần như Cung Luyến Nhi sẽ thích hợp với anh hơn! Ngô Tân Tuyên quá phức tạp!”
Mễ Kiệt không nói gì.
Tiêu Hà Hà vẫn luôn chú ý đến Ngô Tân Tuyên, lo lắng cho cô ấy. Khi thấy cô ấy quay lại, trên mặt có thêm một dấu tay, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười. Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ lại bộ dạng của cô khi nhìn thấy những tấm hình thân mật của Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh trong căn hộ Minh Hạo ngày hôm đó, cô cũng cười như vậy!
“Tân Tuyên, mặt của chị…?” Cô kéo tay cô ấy với vẻ đau lòng.
“Không sao!” Ngô Tân Tuyên lắc đầu.
Lúc này, Mai Tây Vịnh đứng ở chỗ thang cuốn, nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Ngô Tân Tuyên, ánh mắt của bà ta vô cùng phức tạp, đặc biệt là khi nhìn thấy Ngô Tân Tuyên.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn bà ta, không có biểu cảm nào, xem ra bà ta đã ổn, sức khỏe phục hồi tốt. Còn Cung Bồi Tân xem ra cũng không tệ với bà ta, Tiêu Hà Hà nghĩ, chắc bà ta hạnh phúc lắm!
Đây chính là mẹ ruột của cô!
Một người phụ nữ khiến cô không thể nào đưa ra kết luận!
Từng đi theo Bùi Lâm Xung, rồi đi theo Tiêu Nam Bắc, bây giờ lại đi theo Cung Bồi Tân!
Cô mím chặt môi và mỉm cười cay đắng. “Tân Tuyên à, để em đưa chị ra ngoài hít thở một chút!”
/216
|