CHƯƠNG 17
Vu Thành Nghị đã trở về được một tháng, nhìn thanh tiến độ đứng yên một chỗ, Vu Oánh Oánh có chút buồn rầu, cứ tiếp tục như vậy là không được rồi, nàng phải nghĩ biện pháp ở một mình với cữu cữu mới có cơ hội xuống tay.Một ngày nọ, Trấn Bắc Hầu nhận được thánh chỉ, ra lệnh cho ông rời kinh thành đến Trại Hắc Phong tiêu diệt thổ phỉ, thật ra thì đây chỉ là thánh chỉ nhằm che mắt người ngoài thôi, ông nhận được tin mật là trên núi Hắc Phong có cất giữ của quý do tiền triều lưu lại nên mệnh lệnh chính của ông là giải quyết sạch sẽ thổ phỉ sau đó đi tìm bảo tàng thất lạc đem về kinh thành.
Vu Thành Nghị mang theo mấy trăm nhân mã xuất phát, lại không biết được cô cháu gái của mình đã xen lẫn vào trong đám đó, tiểu cô nương tự mình dịch dung, hai cái màn thầu lớn trước ngực cũng bị nàng buộc lại thật chặt.
Từ kinh thành đi đến Trại Hắc Phong mất đến một ngày đường, Vu Oánh Oánh từ trước cho đến giờ chưa từng đi quãng đường xa đến như vậy nên chân nổi lên vài cái bọt nước, mà nàng cũng không thể đi tìm Vu Thành Nghị, nếu không khẳng định sẽ bị đưa về nhà, chỉ có đợi tới khi đến Trại Hắc Phong nàng mới có thể tới gần cữu cữu được.
Trại Hắc Phong gồm hơn hai trăm người, trong đó người già, phụ nữ và trẻ em có mấy chục, còn thổ phỉ chân chính cũng chỉ có hơn một trăm người, bị binh lính vây quanh nhiều người đều lựa chọn đầu hàng, Vu Thành Nghị không lạm sát người vô tội, ông chỉ bắt thổ phỉ còn người già, phụ nữ, trẻ em còn lại đều được thả xuống núi.
Buổi tối hôm nay, sau khi Vu Thành Nghị đã say giấc, Vu Oánh Oánh dùng hương gây mê làm mấy tên thị vệ gác cửa mê choáng rồi lén lén lút lút vào phòng cữu cữu, khi có người mò vào Vu Thành Nghị cũng tỉnh nhưng ông lại nghi ngờ, sao mùi hương lại giống như tiểu cô nương nhà mình thế.
Thấy người tiến vào trước giường, Vu Thành Nghị từ trên giường nhảy dựng lên, một tay bắt lấy cánh tay tiểu cô nương, một tay khác bóp lấy yếu hầu nàng.
"Cữu cữu, là con, Vu Oánh Oánh."
Nàng vừa nói, Vu Thành Nghị lập tức buông lỏng ra, Vu Oánh Oánh dùng sức hô hấp, vừa rồi nàng thiếu chút nữa bị cữu cữu bóp chết rồi. Vu Oánh Oánh lấy khăn tay lau khô bột phấn trên mặt, tóc cũng xõa ra.
Sắc mặt Vu Thành Nghị xanh mét, cái tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này, thiếu chút nữa con bé đã chết trong tay ông rồi, nghĩ lại liền thấy sợ.
Vu Thành Nghị rất muốn mang người trở về nhưng Vu Oánh Oánh bắt đầu khóc lóc la lối, vừa khóc vừa nháo, làm ông cũng hết cách, đành phải giữ người ở lại nhưng bắt nàng không được cách hắn nửa bước, thế này vừa lúc hợp ý nàng.
Dựa bào manh mối của Hoàng Thượng, Vu Thành Nghị ở trong một vách đá trên núi Hắc Phong tìm được một cái cơ quan, ông mở cơ quan ra liền mang theo một đội quân tiến vào sơn động.
Vốn dĩ ông chỉ muốn vào bên trong nhìn một chút, kết quả là sơn động lại nguy hiểm ngoài suy nghĩ của ông, một đội quân cuối cùng chỉ còn sót lại ông với Vu Oánh Oánh, hai người trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được lối ra, phía dưới là một con sông còn phía sau là tử lộ.
Tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn còn cơ hội sống sót, hai người liền nhảy xuống sông, Vu Thành Nghị kéo theo Vu Oánh Oánh không biết bơi, đến khi lên được bờ, ông vốn bị thương nên mất sức, nằm hôn mê trên bờ.
Vu Oánh Oánh dùng hết sức lực đặt cữu cữu ở trên lưng mình rồi kéo đi một đoạn đường, thấy phía trước có mấy gian nhà nhỏ không một bóng người nên Vu Oánh Oánh kéo ông tới, dọn dẹp lại một chút, cũng may là nhà còn tính hoàn chỉnh, không bị lọt gió vào, nàng mới kéo Vu Thành Nghị lên trên giường đất, sau đó lột hết quần áo ướt nhẹp của ông xuống.
Cuối cùng nàng dùng một trăm tích phân để đổi lấy cái bật lửa với một ít thức ăn, một cái giường cũ với chăn bông cũ nát, lại dùng thêm một trăm tích phân mua một lọ thánh dược, chữa thương cực tốt đút cho Vu Thành Nghị ăn. Nàng cũng nhặt được một ít củi, nàng dùng đá ma xát với nhau để châm lửa, ở bên cạnh nàng còn dựng lên cái giá nhỏ để treo quần áo Vu Thành Nghị lên hong khô.
Sau đó, quần áo trên người cũng bị nàng lột hết, nàng dán cơ thể mình lên nằm cùng với Vu Thành Nghị, cùng đắp chăn bông trên chiếc giường cũ, lúc này Vu Oánh Oánh rất chờ mong khi cữu cữu tỉnh lại thấy cảnh này sẽ thế nào nha.
/137
|