Con Dâu Hoàng Gia

Chương 83 - Chương 83

/83


Trong Vọng Tinh Bão Nguyệt Các, Chân thị đang hỏi nữ nhi, Trong mộng của con, có từng mơ thấy Tưởng thị mang thai sinh con này nọ không? Nàng ta cũng sẽ mang thai sao? Nhi tử hay nữ nhi?

Trong mộng và hiện tại không giống nhau. Phượng Loan uyển chuyển giải thích, Ở trong mộng, Tưởng Trắc phi phải hai năm sau mới có thể tiến vào phủ Đoan Vương, mang thai cũng tương đối trễ. Nàng lắc lắc đầu, Vài năm gần đây con cũng không rõ ràng.

Như vậy à. Chân thị có hơi thất vọng.

Không có chuyện gì đâu, mẫu thân. Phượng Loan an ủi bà: Bất kể như thế nào, con đã giành trước người khác, lại được an tâm ở nhà dưỡng thai. Bất kể là nam hay nữ, nhiều con cái, luôn sẽ tăng thêm phân lượng, huống hồ..., Tiêu Đạc nhìn trúng con cũng không phải bởi vì hài tử.

Dã tâm của hắn, đã bị khiêu khích hiển hiện ra.

Nhưng hắn đi con đường kia, sẽ không dám công khai ra, Mục gia càng không có khả năng hỗ trợ cho hắn, nếu hắn muốn nhanh hơn, nhanh gọn, vững vàng, cũng chỉ có thể dựa vào Phượng gia và Ly Ấp Trưởng công chúa, Tương thân vương, ôm thật chặt mấy cây đại thụ này! Cho nên trước khi hắn trèo lên đế vị, cho dù không sủng ái mình, cũng phải đặt mình lên trên hương án thờ phụng.

Về phần sau khi hắn đăng cơ, lúc này còn gần mười năm thời gian đủ để bản thân mình kế hoạch rồi.

Những ngày sau đó, có hơi yên bình.

Ngay vào thời điểm cuối tháng, tiền tuyến tám trăm dặm cấp báo đưa đến Kinh Thành, Thái tử thân chinh Tây Lương đại thắng! Nghe nói Thành vương Tiêu Trạm có chút anh dũng, không chỉ đi theo bên người Thái tử bày mưu tính kế, phân tích tình thế, thậm chí còn tự mình lãnh binh xuất chiến, đánh thắng trận một cách đạp đẽ! Hoàng thượng nghe xong cực kỳ vui mừng, tự tay viết thư đưa đi tiền tuyến hài lòng khen hai nhi tử.

Tiêu Đạc đối với chuyện này biểu hiện cực kì bình tĩnh, ở trong cung cùng Hoàng đế và lũ triều thần, các huynh đệ cùng nhau cao hứng, ngày thường tại Binh bộ cũng thật sự cần cù, không có tí ti tâm tình chập chờn.

So sánh với An Vương ra ngoài uống rượu mua vui, Túc Vương hơi có chút miễn cưỡng tươi cười, Đoan Vương Điện hạ biểu hiện càng được Hoàng đế tán thưởng, lén cùng tâm phúc trọng thần nói: Hai năm qua lão Lục trưởng thành chững chạc không ít, bảo trì bình thản.

Tiêu Đạc không biết Hoàng đế đối với chính mình khích lệ, bất quá tiến vào gặp Hoàng đế, luôn được ôn hòa hỏi nhiều thêm vài câu, thậm chí ngay cả Phượng Loan ở nhà mẹ đẻ sinh sản, giọng điệu vẫn mềm mỏng nói: Tiểu thư công hầu phủ đệ, chính là quá yếu ớt. Dù sao tốt xấu gì thì sinh nở hoàng tự quan trọng hơn, đến khi sanh xong, nên trở về Vương phủ sớm một chút đi thôi.

---- hắn cẩn thận, cảm nhận được thánh ý vi diệu biến hóa trong đó.

Đề nghị và sách lược của Phượng Uyên quả nhiên hữu hiệu.

Bởi vì ấn tượng đối với Phượng gia càng ngày càng tốt, khó tránh được nghĩ đến Kiều Kiều Hồng nhan họa thủy kia, thật sự là chịu thua, lần nào bị nàng chống đối nổi trận lôi đình, cuối cùng đều là mình tìm bậc thang leo xuống trước. Tiểu bại hoại! Nha đầu hư hỏng! Tiêu Đạc hung hăng mắng thầm vài câu trong lòng, hạ quyết tâm lần sau không thể mềm lòng nữa.

Chờ đến lúc đi Phượng gia, gặp mặt, thấy gương mặt đẹp như họa, quyến rũ như nước kia, tiếp tục nghe giọng nói thanh thúy như chim vàng anh xuất cốc, cơn tức lập tức bị dập tắt. Lại nhìn vùng bụng nhô cao của nàng, nghĩ tới bên trong đang mang thai hai đứa bé của mình, làm sao còn tức giận nữa? Chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại đến chảy ra nước.

Phượng Loan thấy hắn mang gương mặt lạnh lùng tiến vào, bộ dáng muốn cãi nhau, ở lại một hồi trong nháy mắt thì dịu xuống.

Trong lòng không khỏi cười nhạo, Đoan Vương Điện hạ đang luyện tập biến sắc mặt sao? Chỉ không dám nói ra.

Tiêu Đạc thấy cặp mắt sáng của nàng chớp lóe, hơi liếc mắt hỏi: Nha đầu hư hỏng, lại đang có ý đồ xấu gì đó? Có phải hay không ở trong lòng đang mắng bổn vương.

Phượng Loan tỏ vẻ kinh ngạc, Ôi chao, làm sao chàng biết?

Ồ! Tiêu Đạc làm bộ tức giận, tiến lên giữ mặt nàng, Hừ hừ, hôm nay liền bấm một lỗ trên mặt nàng, nhìn xem về sau nàng còn dám oán thầm bổn vương hay không!

Phượng Loan cười hì hì nói: Thì ra Đoan Vương Điện hạ thích trên mặt có lỗ, ôi trời ơi, hôm nay ta mới biết được đó.

Nói hưu nói vượn! Tiêu Đạc buồn cười nói: Ai nói ta thích có lỗ hả? Thích nàng sao?

Chàng không thích ta? Phượng Loan nhíu nhíu mày, vẻ mặt không hiểu, Vậy chàng cứ nhìn chằm chằm ta là sao? Còn sờ mặt ta? Nàng vuốt vuốt bụng, Cục cưng ngoan, cha của các ngươi là một người nói dối.

Nàng mới là kẻ nói dối! Tiêu Đạc oán hận lấy ngón tay chỉ nàng, buông lỏng tay ra, suy cho cùng là không thể nào bấm thật, đùa sao, bầu bĩnh mủm mĩm, trắng như tuyết vậy thì mình sao mà nỡ? Bóp một cái có dấu đỏ đã thấy đau lòng.

Phượng Loan lười biếng duỗi thắt lưng, hờn dỗi: Ôi cha, hiện tại ta càng ngày càng nặng nề rồi nha.

Nàng xuống đất, khẽ xoay một vòng ở trong phòng.

Tiêu Đạc vội vàng đến đỡ nàng, Nàng làm gì vậy?

Phượng Loan làm một tư thế kiều mỵ, cười hỏi: Váy mới của ta có đẹp hay không?

Đẹp, đẹp. Tiêu Đạc lo lắng nàng đang mang thai, vội

/83

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status