Hiện giờ Thiên đang có nhiệm vụ rất " quan trọng " và " cao quý " đó là dẫn Mẫn đến nhà cô để gặp mặt Lam. Còn Quân thì ở nhà để thu dọn quần áo cho chuyến đi chơi Singapo bất đắc dĩ vè tấm lòng "cao cả " của Mẫn và Dung.
_Chị Thiên, Lam có thân với người lạ không ?_Trên đường đi, Mẫn hỏi chuyện
Thiên nhéo mày suy nghĩ 1 lát rồi trả lời lại.
_Không ! con bé đó rất hòa đồng, chỉ có điều nó rất hay biết sốc họng và làm tức người khác. Ai mà không hiểu tính nó, có nước nằm dài ở đường mà tức ói máu !
Mẫn nghe câu trả lời rồi cười thầm, vì cô gặp được " đồng loại "
Sau chuyến đi bộ dài, cuối cùng cả hai cũng đang đứng trước nhà của Thiên. Mẫn hơi ngạc nhiên vì nhà chị dâu mình hơi bị....nhỏ theo đúng suy nghĩ của đứa trẻ từ khi sinh ra cho đến lớn đều ở trong căn nhà rộng bằng cái sân đua xe.
Thiên mời Mẫn vào nhà. Cha mẹ cô đều đi làm cả, Ân thì đi học, còn nếu không lầm thì Lam vẫn đang ở trên phòng chơi máy tính. Thiên bảo Mẫn lên phòng gõ cửa để Lam ngạc nhiên, Mẫn cũng quá tò mò về người tên Lam này, nên cũng liều mạng lên gõ cửa phòng.
Cốc...cốc....cốc
_Ai đó ? _ Lam ở bên trong nói vọng ra
Nhưng Mẫn vẫn không trả lời, cô chỉ cười thầm
_Bị điếc hả ? ai đó ? _ Lam bực bội hét ra lần nữa.
Nhưng lần này Mẫn vẫn không trả lời, cô chỉ thầm nghĩ
" Người gì dễ bực thế ? "
Và tính kiên nhẫn của con người có hạn, Lam hỏi hai lần, hai lần đều không có ai trả lời. Lam bực bội đứng dậy khỏi ghế của mình rồi ra mở cửa.
Khi mở cửa ra, đứng trước mặt cô là 1 cô nhóc cao bằng cô, tuổi thì cũng bằng Lam theo cô đoán, vẫn còn rất " trẻ con ", mái tóc dài đến lưng vàng khè như nắng cột cao lên trong rất thanh tú và thông minh, mặc đồ y chang con trai, bụi bụi như dân đường phố. Lam có hơi ngạc nhiên vì cô nhóc này ở đâu chui ra thế ? Lam nhớ mình có bao giờ quen đứa bạn nào giống người nước ngoài thế này đâu, bạn của cha mẹ Lam cũng đâu có con như thế này !
_Cậu là....ai thế ?_ Lam chỉ tay vào cô mà hỏi
Lúc đầu, Mẫn nhìn từ đầu đến chân của Lam. Lam không có mái tóc vàng như cô, nhóc hưởng mái tóc chính gốc của Châu Á và Việt Nam, 1 mái tóc đen huyền. Tóc Lam cũng không dài bằng cô mà cụt ngủn như con trai. Áo quần không hàng hiệu như cô nhưng cũng trông rất bụi, chiều cao cũng ngang tầm cô. Nhan sắc của Lam cũng thuộc hạng " bình thường " nhưng trông rất là thông minh với trái trán " dồ " cao và rộng như thế ! Lam có vẻ như hơi cận 1 chút vì ánh mắt nhóc không được long lanh lắm !
_Chào ! tớ là Mẫn ! em gái của anh Quân và là em chồng của chị bạn ! Hai chúng ta có quan hệ đấy !_ Mẫn đưa tay ra tính bắt tay Lam nhưng....
_Cậu bị " khìn " đấy à ? cậu là cái gì của chị tôi hay là cái gì của Quân hay Quyết gì đó thì cũng có liên quan gì đến tôi ! tôi chỉ muốn hỏi cậu 1 điều là lý do gì tôi hỏi cậu lại không trả lời ? _ Lam tự dưng quát mắng vào mặt Mẫn
Mẫn tỏ vẻ không có gì, vì cô biết chuyện này sẽ xảy ra. Vì trước kia, cô cũng đã từng làm như Lam làm bây giờ.
_Bị " khìn " ? xin lỗi tớ không sinh ra ở Việt Nam nên không biết cái đó là gì ? còn xin lỗi thêm 1 lần nữa là cậu hỏi mà không trả lời, vì tôi muốn làm cậu ngạc nhiên !
Lam khi nghe đến câu " tớ không sinh ra ở Việt Nam " thì ánh mắt cô chuyển từ trên xuống dưới của Mẫn. Có vẻ như Lam có chút hứng thú với cô nhóc này !
_Thì ra cậu là " gái nước ngoài " à ? việt kiều mới về à ! còn nhỏ như vậy mà đã làm việt kiều rồi ! vậy cậu đến đây có chuyện gì không ? nếu không có thì về dùm !
_Khoan đã ! tôi có chuyện muốn nói với cậu, thật ra.....
Chưa kịp nói hết câu thì tự dưng điện thoại phòng Lam reo lên, cô nói xin lỗi với Mẫn rồi đi đến bắt máy
_Alo ? Lam đây ! đứa nào thế ?
" Ơ ? con khỉ không hồn này ! mày ăn nói như thế với anh mày đấy à ? bắt phone lên ít nhất cũng ăn nói cho đàng hoàng chút chứ ! lỡ như là người nào thì sao ? " Và đó không ai khác là anh chàng Ân nhà Thiên.
_Gọi vào cái giờ cò ho khỉ gáy này thì chỉ có mấy thằng cà tưng cà tửng như anh mới gọi thôi ! cần gì phải lịch sự với không lịch sự !_Lam lại " tẩm độc " anh hai mình
" Mày...mày....hứ ! tao không thèm cãi với mày nữa, khiến tao mỏi miệng. Tao chỉ muốn nhờ mày 1 việc thôi, tao để quên quyển tập ở nhà, ở phòng của này đó, mày đem đến cho tao đi ! nhờ mày đó ! " Nói rồi Ân cúp máy vì không muốn nghe thêm 1 câu sốc họng vào từ miệng của Lam nữa.
Lam cũng đập cái máy 1 cái rầm rồi cầm quyển tập lên bước ra ngoài. Cô quay sang nhìn Mẫn hỏi
_Muốn đi cùng không ? cậu nói có chuyện muốn nói với tôi mà, ra ngoài nói chuyện cho tiện !
Nói rồi cả hai cùng bước xuống lầu thì thấy Thiên đã đi, cô chỉ để lại tin nhắn ở trên tờ giấy rằng :
" Xin lỗi Mẫn ! mới nảy chồng chị gọi bảo thiếu đồ, Quân muốn chị đến siêu thị cùng với cậu ấy ! nên chị phải đi ! em chơi xong với Lam rồi tự mình về nhà nhé ! xin lỗi em nhiều ! "
_Haizzz....xa chồng mới có 1 tiếng chứ nhiều nhặn gì mà nhớ hung thế cơ chứ ?_Mẫn thầm thở dài
_Cậu biết đạp xe đạp chứ ? nhà tôi có 2 chiếc, nếu không biết đi thì ở nhà ! tôi không rãnh chở cậu trên chiếc xe đạp đâu ! mắc công họ nhìn vào bảo tôi với cậu " ô môi " thì khổ !_Lam nhìn Mẫn nhăn mày hỏi
Mẫn gật đầu
_Cậu giỡn mặt với tôi đấy à ? nghĩ cái gì lại bảo tôi đây không biết đi xe đạp ! tôi đây là số 1 đấy !
_Chị Thiên, Lam có thân với người lạ không ?_Trên đường đi, Mẫn hỏi chuyện
Thiên nhéo mày suy nghĩ 1 lát rồi trả lời lại.
_Không ! con bé đó rất hòa đồng, chỉ có điều nó rất hay biết sốc họng và làm tức người khác. Ai mà không hiểu tính nó, có nước nằm dài ở đường mà tức ói máu !
Mẫn nghe câu trả lời rồi cười thầm, vì cô gặp được " đồng loại "
Sau chuyến đi bộ dài, cuối cùng cả hai cũng đang đứng trước nhà của Thiên. Mẫn hơi ngạc nhiên vì nhà chị dâu mình hơi bị....nhỏ theo đúng suy nghĩ của đứa trẻ từ khi sinh ra cho đến lớn đều ở trong căn nhà rộng bằng cái sân đua xe.
Thiên mời Mẫn vào nhà. Cha mẹ cô đều đi làm cả, Ân thì đi học, còn nếu không lầm thì Lam vẫn đang ở trên phòng chơi máy tính. Thiên bảo Mẫn lên phòng gõ cửa để Lam ngạc nhiên, Mẫn cũng quá tò mò về người tên Lam này, nên cũng liều mạng lên gõ cửa phòng.
Cốc...cốc....cốc
_Ai đó ? _ Lam ở bên trong nói vọng ra
Nhưng Mẫn vẫn không trả lời, cô chỉ cười thầm
_Bị điếc hả ? ai đó ? _ Lam bực bội hét ra lần nữa.
Nhưng lần này Mẫn vẫn không trả lời, cô chỉ thầm nghĩ
" Người gì dễ bực thế ? "
Và tính kiên nhẫn của con người có hạn, Lam hỏi hai lần, hai lần đều không có ai trả lời. Lam bực bội đứng dậy khỏi ghế của mình rồi ra mở cửa.
Khi mở cửa ra, đứng trước mặt cô là 1 cô nhóc cao bằng cô, tuổi thì cũng bằng Lam theo cô đoán, vẫn còn rất " trẻ con ", mái tóc dài đến lưng vàng khè như nắng cột cao lên trong rất thanh tú và thông minh, mặc đồ y chang con trai, bụi bụi như dân đường phố. Lam có hơi ngạc nhiên vì cô nhóc này ở đâu chui ra thế ? Lam nhớ mình có bao giờ quen đứa bạn nào giống người nước ngoài thế này đâu, bạn của cha mẹ Lam cũng đâu có con như thế này !
_Cậu là....ai thế ?_ Lam chỉ tay vào cô mà hỏi
Lúc đầu, Mẫn nhìn từ đầu đến chân của Lam. Lam không có mái tóc vàng như cô, nhóc hưởng mái tóc chính gốc của Châu Á và Việt Nam, 1 mái tóc đen huyền. Tóc Lam cũng không dài bằng cô mà cụt ngủn như con trai. Áo quần không hàng hiệu như cô nhưng cũng trông rất bụi, chiều cao cũng ngang tầm cô. Nhan sắc của Lam cũng thuộc hạng " bình thường " nhưng trông rất là thông minh với trái trán " dồ " cao và rộng như thế ! Lam có vẻ như hơi cận 1 chút vì ánh mắt nhóc không được long lanh lắm !
_Chào ! tớ là Mẫn ! em gái của anh Quân và là em chồng của chị bạn ! Hai chúng ta có quan hệ đấy !_ Mẫn đưa tay ra tính bắt tay Lam nhưng....
_Cậu bị " khìn " đấy à ? cậu là cái gì của chị tôi hay là cái gì của Quân hay Quyết gì đó thì cũng có liên quan gì đến tôi ! tôi chỉ muốn hỏi cậu 1 điều là lý do gì tôi hỏi cậu lại không trả lời ? _ Lam tự dưng quát mắng vào mặt Mẫn
Mẫn tỏ vẻ không có gì, vì cô biết chuyện này sẽ xảy ra. Vì trước kia, cô cũng đã từng làm như Lam làm bây giờ.
_Bị " khìn " ? xin lỗi tớ không sinh ra ở Việt Nam nên không biết cái đó là gì ? còn xin lỗi thêm 1 lần nữa là cậu hỏi mà không trả lời, vì tôi muốn làm cậu ngạc nhiên !
Lam khi nghe đến câu " tớ không sinh ra ở Việt Nam " thì ánh mắt cô chuyển từ trên xuống dưới của Mẫn. Có vẻ như Lam có chút hứng thú với cô nhóc này !
_Thì ra cậu là " gái nước ngoài " à ? việt kiều mới về à ! còn nhỏ như vậy mà đã làm việt kiều rồi ! vậy cậu đến đây có chuyện gì không ? nếu không có thì về dùm !
_Khoan đã ! tôi có chuyện muốn nói với cậu, thật ra.....
Chưa kịp nói hết câu thì tự dưng điện thoại phòng Lam reo lên, cô nói xin lỗi với Mẫn rồi đi đến bắt máy
_Alo ? Lam đây ! đứa nào thế ?
" Ơ ? con khỉ không hồn này ! mày ăn nói như thế với anh mày đấy à ? bắt phone lên ít nhất cũng ăn nói cho đàng hoàng chút chứ ! lỡ như là người nào thì sao ? " Và đó không ai khác là anh chàng Ân nhà Thiên.
_Gọi vào cái giờ cò ho khỉ gáy này thì chỉ có mấy thằng cà tưng cà tửng như anh mới gọi thôi ! cần gì phải lịch sự với không lịch sự !_Lam lại " tẩm độc " anh hai mình
" Mày...mày....hứ ! tao không thèm cãi với mày nữa, khiến tao mỏi miệng. Tao chỉ muốn nhờ mày 1 việc thôi, tao để quên quyển tập ở nhà, ở phòng của này đó, mày đem đến cho tao đi ! nhờ mày đó ! " Nói rồi Ân cúp máy vì không muốn nghe thêm 1 câu sốc họng vào từ miệng của Lam nữa.
Lam cũng đập cái máy 1 cái rầm rồi cầm quyển tập lên bước ra ngoài. Cô quay sang nhìn Mẫn hỏi
_Muốn đi cùng không ? cậu nói có chuyện muốn nói với tôi mà, ra ngoài nói chuyện cho tiện !
Nói rồi cả hai cùng bước xuống lầu thì thấy Thiên đã đi, cô chỉ để lại tin nhắn ở trên tờ giấy rằng :
" Xin lỗi Mẫn ! mới nảy chồng chị gọi bảo thiếu đồ, Quân muốn chị đến siêu thị cùng với cậu ấy ! nên chị phải đi ! em chơi xong với Lam rồi tự mình về nhà nhé ! xin lỗi em nhiều ! "
_Haizzz....xa chồng mới có 1 tiếng chứ nhiều nhặn gì mà nhớ hung thế cơ chứ ?_Mẫn thầm thở dài
_Cậu biết đạp xe đạp chứ ? nhà tôi có 2 chiếc, nếu không biết đi thì ở nhà ! tôi không rãnh chở cậu trên chiếc xe đạp đâu ! mắc công họ nhìn vào bảo tôi với cậu " ô môi " thì khổ !_Lam nhìn Mẫn nhăn mày hỏi
Mẫn gật đầu
_Cậu giỡn mặt với tôi đấy à ? nghĩ cái gì lại bảo tôi đây không biết đi xe đạp ! tôi đây là số 1 đấy !
/55
|