Ma Giới – Song Tu Lâu…
Kẽo kẹt…
Đại môn bị đẩy mạnh, một thân ảnh kiều tiểu tung tăng bước vào, dáng vẻ tươi như hoa, miệng không ngớt nở nụ cười…
Nàng vừa xuất hiện, vô số khách nhân đã trừng mắt nhìn đến, lòng sinh cảm xúc phức tạp, nửa muốn động thú tính, nửa lại không nỡ.
Bởi vì nữ nhân này quá mức tà môn, rõ ràng sở hữu một thân thể nóng bỏng cực kỳ mê người, nhưng dáng người lại không quá cao, cộng thêm khuôn mặt trẻ thơ thanh thuần như tiểu nữ, sự đối lập đặc biệt đó khiến vô số người kích thích nhưng lại có cảm giác tội lỗi như kẻ biến thái động lòng với hài nhi…cảm giác này quá con mẹ nó bứt rứt.
Nàng đương nhiên chính là Dạ Ly, vị Hoa Khôi thứ bảy của Song Tu Lâu đại danh đỉnh đỉnh.
Mặc kệ ánh mắt của một đám nam nhân tục tằng, Dạ Ly nhảy nhót như chim, một đường chạy thẳng vào trong đình viện khuất phía sau đại sảnh, nơi có Trận Pháp chặt chẽ ngăn cách với bên ngoài, cũng là chỗ mà nàng cùng các tỷ muội thường trú.
Tiến vào bên trong, Dạ Ly nhìn thấy đại tổng quản Thủy Nguyệt đang ngồi thành vòng tròn với sáu nữ nhân khác, mỗi người đều là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, khí chất tuy khác nhau nhưng không ai kém ai, mỗi người mỗi vẽ như muôn hoa khoe sắc.
Dạ Ly vểnh tai lắng nghe, Thủy Nguyệt cùng sáu vị hoa khôi đang thảo luận chuyện gì đó.
“Lần này Địa Ngục Môn biến mất, tin tức về Vĩnh Hằng Thuộc Tính - Hắc Ám Vĩnh Kiếp lan khắp toàn bộ vũ trụ, gây nên vô số thế lực dốc sức điều tra, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có hiệu quả!” Thủy Nguyệt nghiêm túc hé môi nói.
“Ừm…” Đệ tứ hoa khôi – Họa Mộng cắn môi nhẹ nói:
“Mặc dù vẫn chưa có thông tin gì hữu ích về Hắc Ám Vĩnh Kiếp, nhưng hầu hết các đại thế lực trong vũ trụ đều có cường giả cao cấp trở về, bọn hắn đều là những người từng lạc trong Địa Ngục Môn không lối thoát!”
“Không sai!” Kính Hoa nhíu chặt chân mày, bờ môi diễm lệ nhẹ nhấp một ngụm rượu, ngưng trọng đáp:
“Có thêm Thiên Ma Đế trở về, nội tình của các thế lực này chắc chắn tăng lên, điều này đối với chủ nhân và Song Tu Lâu chúng ta không phải tin tức tốt a…”
Mấy nữ còn lại nhẹ gật đầu, các nàng đều là thành viên hạch tâm và trung thành của Song Tu Lâu, đương nhiên biết rõ dã tâm của chủ nhân nhà mình đối với Ma Giới.
Không sớm thì muộn, Song Tu Lâu sẽ phải đối địch với toàn bộ Ma Giới.
Việc có quá nhiều Thiên Ma Đế trở về sẽ trở thành những chướng ngại vật cực kỳ khó nhây.
“Lo lắng cái gì?”
Nghe thấy chúng nữ bàn luận một cách ngưng trọng, Dạ Ly vừa huých sáo vừa chạy đến, đưa tay đoạt lấy bình rượu trên bàn ngửa đầu tu một ngụm.
Gò má trắng nõn hiện lên hai áng mây hồng, lè lưỡi nhỏ liếm liếm môi, vô cùng đáng yêu.
“Tiểu nha đầu này hôm nay sao cao hứng quá vậy?”
Thấy biểu hiện của Dạ Ly, Thủy Nguyệt mấy nữ hai mặt nhìn nhau, cũng không có ý trách cứ nha đầu này thất lễ.
Các nàng đều mà Ma Nữ, không thích câu nệ tiểu tiết…
“Hừ, một đám Thiên Ma Đế mà thôi, có gì phải sợ? có gì phải nghiêm túc nghĩ cách như vậy?” Dạ Ly trực tiếp đặt mông ngồi lên bàn, bờ mông o ép thành hai khối tròn vo, chân bắt chéo, dương dương đắc ý.
“Nha đầu này bị sốt rồi!” Một vị Hoa Khôi che miệng cười duyên, đưa tay lên trán Dạ Ly xem có ấm đầu không.
“Ta mới không sốt, cả nhà tỷ mới sốt!” Dạ Ly khoanh tay trước ngực nói.
CỐC!
Thủy Nguyệt không nhịn được cốc mạnh lên đầu nàng.
“Sao dì Nguyệt đánh ta?” Dạ Ly lập tức nước mắt lưng tròng, rưng rưng đẫm lệ.
“Tiểu nha đầu, có rắm mau thả, đừng có nói điên nói khùng!” Thủy Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười:
“Rất nhiều Thiên Ma Đế tưởng chừng đã chết còn sống trở về, đại sự chấn kinh vũ trụ, ngươi lại nói không phải việc lớn?”
“Khanh khách, nếu là trước đây thì ta sẽ cho rằng đó là đại sự, nhưng từ giờ trở đi…Dạ Ly ta không sợ chút nào, dù có hàng nghìn Thiên Ma Đế cũng là chuyện nhỏ!” Dạ Ly vểnh mặt lên trời cười khúc khích.
“Rốt cuộc nha đầu ngươi đang nói cái quỷ gì?” Chúng nữ rốt cuộc giận dữ.
“Ta vừa gặp Thiếu Chủ!” Dạ Ly cười hắc hắc nói.
“Thiếu Chủ?!” Chúng nữ toàn thân chấn động, hai mặt nhìn nhau.
Phải biết rằng, ở trong mắt các nàng thì Chủ Nhân và Thiếu Chủ là hai nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cực kỳ bí hiểm.
Các sự vụ và việc điều hành Song Tu Lâu đều do Thủy Nguyệt và các nàng phụ trách, chỉ khi có đại sự như kẻ địch cường đại đánh đến tận cửa thì Chủ Nhân mới xuất hiện.
Thiếu Chủ càng là thần bí hơn, lần trước biểu hiện ra chiến lực kinh người, dám nằm vùng Tru Tiên Điện rồi cướp dâu ở Ma Đình…
Sau đó còn đem một đống pháp bảo Đế Cấp phân phát cho từ trên xuống dưới Song Tu Lâu, Chủ Nhân còn chính miệng thừa nhận Thiếu Chủ còn giàu hơn cả nàng, là một phú ông chân chính.
Nha đầu Dạ Ly vậy mà gặp được Thiếu Chủ?
Kính Hoa trong mắt xuất hiện một tia hâm mộ và vô vàn hiếu kỳ, không nhịn được nói: “Muội gặp Thiếu Chủ lúc nào?”
“Gần một tuần trước!” Dạ Ly hai mắt lóe lên từng ngôi sao nhỏ nói.
“Gặp Thiếu Chủ thì sao? có liên quan gì đến việc muội xem nhẹ các Thiên Ma Đế trở về?” Một vị hoa khôi không hiểu nổi nói.
“Tỷ thì biết cái gì?” Dạ Ly trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt đương nhiên nói:
“Thiếu chủ là nhân vật kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, chỉ cần Song Tu Lâu chúng ta có Thiếu Chủ bảo kê, đừng nói là vài hàng trăm Thiên Ma Đế trở về, dù là hàng vạn Thiên Ma Đế cũng không cần phải sợ!”
Mấy nữ khóe miệng giật giật, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên xem lấy Dạ Ly.
“Thiếu Chủ mặc dù chiến lực kinh nhân, nhưng còn chưa đến mức khiến muội sùng bái như thế chứ?” Đệ nhị Hoa Khôi chép miệng hỏi.
“Haha, đó là vì Thiếu Chủ chưa biểu hiện trước mặt các tỷ!” Dạ Ly dùng ánh mắt như nhìn đám ếch ngồi đáy giếng xem đám nữ nhân.
“Mau kể từ đầu đến cuối, đừng có chọc giận ta!” Thủy Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nha đầu này cứ úp úp mở mở thật khiến người khác ngứa ngáy a.
Dạ Ly lè lưỡi, lúc này mới đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi kể lại một lần.
Từ việc Lạc Nam thi triển năm tầng Sát Vực kinh sợ chúng Ma Đế để bảo vệ một nữ nhân độ Đế Kiếp, đến việc Lạc Nam dễ dàng phát hiện ra nàng đang lẫn trốn dù có Ẩn Không Áo Choàng hỗ trợ, sau đó một tay hàng phục nàng trong gang tấc.
Tiếp theo là việc Lạc Nam tiện tay là bố trí Trận Pháp lên trên Ẩn Không Áo Choàng của nàng, giúp nàng ngay cả Thiên Đế cũng có thể qua mặt lẫn tránh.
Cuối cùng, Dạ Ly phấn chấn và sùng bái đến cực điểm:
“Thiếu Chủ quả nhiên là anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc, công nhận tài năng thiên bẩm của ta, tặng cho ta một đống tài nguyên để nghiên cứu!”
Nói xong, đôi mắt to tròn đen láy đảo qua khuôn mặt của các tỷ tỷ, hùng hùng hổ hổ nói:
“Từ giờ Dạ Ly ta đã có Thiếu Chủ chống lưng, các tỷ dám coi thường những siêu phẩm mà ta chế tạo ra sẽ bị hắn đánh nát cái mông!”
Thủy Nguyệt cùng sáu vị hoa khôi nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.
Vì sao qua lời kể của Dạ Ly, Thiếu Chủ giống như một vị thần toàn năng, không gì không làm được? hơn nữa còn giàu đến mức không có thiên lý, tùy tiện là lấy ra một đống tài nguyên Đế Cấp ban tặng?
“Không thể nào, năm tầng Sát Vực? tiểu nha đầu ngươi có khoác lác hay không?” Một vị Hoa Khôi không dám tin nói.
Sát Vực cấp bậc này thật quá khủng bố.
Ngay cả Kính Hoa cũng âm thầm nghi ngờ, lần trước chiến đấu hình như Thiếu Chủ chưa từng thi triển Sát Vực a.
“Thiếu Chủ còn là Chiến Trận Sư, tiện tay là bố trí Trận Pháp lên Pháp Bảo?” Họa Mộng che miệng, nàng cũng là Chiến Trận Sư…nhưng lần trước không có cảm nhận được khí tức Trận Văn trên người Thiếu Chủ a.
“Dạ Ly, có khi nào ngươi bị kẻ nào giả mạo Thiếu Chủ đánh lừa hay không?” Thủy Nguyệt cũng bán tính bán nghi.
“Đáng ghét!” Dạ Ly giận dữ thở phì phò, mấy nữ nhân này dám nghi ngờ khả năng của Thiếu Chủ.
Nàng không phục, bèn lấy ra Ẩn Không Áo Choàng và chiếc Nhẫn Trữ Vật mà Thiếu Chủ cho mình ném lên trên bàn.
Họa Mộng lập tức cầm lấy Ẩn Không Áo Choàng lên xem, mắt đẹp lóe lên dị sắc, kinh hô nói:
“Quả thật đã được bố trí Tiềm Hành Trận, đây là Trận Pháp sắp tiếp cận Đế Cấp Cực Phẩm!”
“Chứ sao nữa?” Dạ Ly tự đắc hưởng thụ Họa Mộng kinh ngạc.
“Muội nói Thiếu Chủ bố trí Tiềm Hành Trận này mất bao lâu thời gian?” Họa Mộng nghiêm túc hỏi.
Dạ Ly vuốt vuốt cằm, ngẫm nghĩ đáp: “Khoảng chừng mười phút…”
“Cái gì?” Họa Mộng thét lên kinh hãi.
“Sao thế?” Chúng nữ khác nhao nhao nhìn qua, các nàng không hiểu về trận pháp nên chẳng biết vì sao Họa Mộng phản ứng lớn như vậy.
“Hít!” Họa Mộng hít sâu một hơi: “Ta muốn bố trí Tiềm Hành Trận cũng mất nửa tháng mới có thể làm được, thiếu chủ lại chỉ cần mười phút?”
“Làm sao có thể…” Chúng nữ hét lên thất thanh.
“Không lẽ tạo nghệ Chiến Trận Sư của Thiếu Chủ vượt qua Họa Mộng nhiều đến thế sao?” Thủy Nguyệt thở gấp hỏi.
“Nếu đúng như lời Dạ Ly nói, Thiếu Chủ đã là Thiên Trận Đế cấp nhân vật!” Họa Mộng vẫn cảm thấy hoang đường.
Nàng không ngờ mình từng có cơ hội tiếp cận một vị Thiên Trận Đế, nhưng lại không nhìn thấy thái sơn, không biết lĩnh giáo hắn.
Nghĩ đến đây, Họa Mộng thầm trách bản thân ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng nào đâu biết rằng, lần trước khi gặp nàng…Lạc Nam đối với Trận Pháp thật sự là dốt đặc cán mai.
Hắn có thể tiến bộ khủng khiếp gần như bất khả thi như vậy về mặt Chiến Trận, tất cả là nhờ Vạn Kiếp Luân Hồi mang lại.
“Mau kiểm tra Nhẫn Trữ Vật mà thiếu chủ cho Dạ Ly!” Kính Hoa đề nghị.
Chúng nữ gật đầu, vội vàng đem các vật phẩm trong Nhẫn phóng xuất ra ngoài.
Quả nhiên, có thể trông thấy có đến vài trăm loại nguyên liệu khác biệt nhau, Tiên Dược có, Độc Dược có, Ma Dược có, ngoài ra còn những nguyên liệu ly kỳ cổ quái khác mà người ngoài nghề không thể nhận diện.
Nhưng dựa vào khí tức và năng lượng của đám nguyên liệu này, chúng nữ có thể khẳng định chúng đều là hàng Đế Cấp.
Những thứ này phần lớn là tài nguyên Lạc Nam hái từ Linh Dược Điền, cộng thêm những nguyên liệu mà hắn mang theo trên người để luyện đan khi cần thiết, giá trị không nhỏ.
Trong lúc nhất thời, từng đôi mắt ghen tị, ngưỡng mộ lập tức tụ tập đến trên thân Dạ Ly.
Nha đầu này thật sự là phúc duyên thâm hậu a, vậy mà tình cờ gặp được Thiếu Chủ, còn được ban thưởng nhiều như vậy.
“Thế nào? đã tin chưa?” Dạ Ly cười khanh khách, hận không thể lập tức ôm Thiếu Chủ hôn một trận.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên các tỷ tỷ ngưỡng mộ nàng đến như vậy.
Mấy nữ nhân nghe vậy gật đầu, các nàng không cho rằng một kẻ nào đó giả mạo Thiếu Chủ để lừa gạt Dạ Ly lại phải bỏ ra vốn liếng lớn đến như vậy ban tặng.
Chỉ có là người một nhà, cộng thêm sự giàu có và hào phóng của Thiếu Chủ mới làm được như thế.
LENG KENG…
Bất quá trong lúc chúng nữ đang ngưỡng mộ, từ trong Nhẫn Trữ Vật lại rơi ra 8 kiện vật phẩm nặng nề, chấn đến đình viện lắc lư.
Các nàng đưa mắt nhìn, phát hiện đây là tám thanh Cột Trụ cứng rắn đến cực điểm, toàn thân tràn ngập Ma Uy ngập trời khiến lòng người khiếp đảm.
“Đây là…Định Thiên Bát Trụ ?” Thủy Nguyệt và chúng nữ lập tức nhận ra lai lịch của 8 kiện vật phẩm này.
Song Tu Lâu của các nàng là tổ chức thu thập tình báo, đương nhiên sẽ có được thông tin của các Pháp Bảo nổi danh ở Ma Giới.
Định Thiên Bát Trụ là một trong số các Pháp Bảo đó…
Đây là pháp bảo gồm 8 thanh cột trụ Đế Cấp Thượng Phẩm tạo thành, một khi kết hợp cả 8 thanh Cột Trụ, dù là Thiên Đế cũng sẽ bị vây nhốt.
“Định Thiên Bát Trụ thuộc về nhóm huynh đệ sát thủ Bát Sát Ma Nhân, vì sao lại nằm ở đây?” Một vị Hoa Khôi khó hiểu.
“Còn sao nữa? Nhất định là đám người Bát Sát Ma Nhân không biết trời cao đất dày, dám trêu vào Thiếu Chủ để rồi bị dạy cho một bài học, ngay cả Định Thiên Bát Trụ cũng bị Thiếu Chủ tịch thu!” Dạ Ly nói ra suy đoán của mình.
“Là vậy phải không?” Kính Hoa vẫn còn thất thần.
Phải biết Bát Sát Ma Nhân là nhóm sát thủ hàng đầu, Thiên Ma Đế tầm thường cũng từng bị bọn hắn ám sát.
Thiếu Chủ thật sự lợi hại đến như vậy sao?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Định Thiên Bát Trụ nằm ở nơi này đã như minh chứng cho điều đó.
Nếu là trước đó nghe qua Dạ Ly khoác lác về sức mạnh của Thiếu Chủ, chúng nữ vẫn còn bán tính bán nghi, cho rằng nha đầu này vì quá sùng bái một người nên nói chuyện có phần phóng đại.
Thì hiện tại, khi chứng kiến Định Thiên Bát Trụ cũng bị Thiếu Chủ tùy tiện ban tặng trong đống vật phẩm, các nàng phát hiện có lẽ mình mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.
Nha đầu Dạ Ly hiểu rõ Thiếu Chủ hơn các nàng rồi…
Trong lúc nhất thời, hình tượng Thiếu Chủ trong mắt các vị mỹ nhân trở nên thần bí khó lường, những hoa khôi chưa được tiếp xúc với hắn thì âm thầm u sầu tiếc nuối, ngưỡng mộ mấy nữ Kính Hoa.
“Tính cả dì Thủy Nguyệt và Thất Đại Hoa Khôi, chúng ta vừa đủ 8 người, tương ứng với Định Thiên Bát Trụ!” Họa Mộng có điều suy nghĩ nói:
“Chẳng lẽ Thiếu Chủ muốn chúng ta sử dụng Định Thiên Bát Trụ?”
“Chắc là như vậy…” Chúng nữ mắt đẹp tỏa sáng.
Định Thiên Bát Trụ uy lực cực mạnh, không có Ma Tu nào không thích sở hữu chúng nó.
Nếu không phải Lạc Nam sở hữu Dịch Chuyển Từ Thời từ Cấm Kỵ Chi Nhãn, muốn thoát khỏi chúng nó vây nhốt cũng phải tốn không ít sức lực.
“Thiếu phu nhân U Cơ đâu? ta nghĩ nên hỏi ý kiến của nàng!” Thủy Nguyệt lên tiếng, nàng cảm thấy việc của Thiếu Chủ nên nghe theo lời khuyên của Thiếu Phu Nhân.
“Thiếu phu nhân vẫn đang bế quan!” Kính Hoa đáp.
Từ lúc Lạc Nam đi, U Cơ vẫn đang bế quan tại Song Tu Lâu, luyện hóa đám Nguyên Thạch mà hắn cho nàng, ý đồ tiếp tục đột phá tu vi.
“Vậy không làm phiền thiếu phu nhân, ta sẽ hỏi ý Chủ Nhân!”
Thủy Nguyệt biểu lộ sùng kính, lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc, bắt đầu liên lạc với Nữ Hoàng.
Rất nhanh, từ trong Truyền Âm Ngọc đã vang lên thanh âm lười biếng nhưng vô cùng cao quý:
“Là Thủy Nguyệt sao? có chuyện gì?”
“Bẩm chủ nhân! Chuyện là lần này Dạ Ly tình cờ gặp được Thiếu Chủ…” Thủy Nguyệt bèn đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại.
Bên phía Côn Lôn, Nữ Hoàng xém chút từ trên ghế ngã xuống…
Trong đầu nàng hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi: “Năm tầng Sát Vực? Thiên Trận Đế?”
Tên tiểu tử thúi đáng ghét này, rốt cuộc ẩn giấu bao sâu trước mặt nàng nha? Có xem mình là sư phụ hắn hay không đây?
Bất quá mặc dù đứng ngồi không yên, Nữ Hoàng vẫn ra vẻ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay, điềm tĩnh ung dung phân phó:
“Nếu là như vậy, các ngươi cứ việc nhận lấy Định Thiên Bát Trụ!”
“Còn Dạ Ly, từ nay về sau không cần đi thu thập tình báo nữa, tập trung nghiên cứu và theo đuổi đam mê theo ý hắn đi!”
“Hoan hô!” Dạ Ly ở bên này nhảy dựng lên trong sung sướng: “Thiếu Chủ muôn năm, Chủ Nhân vạn tuế!”
Nữ Hoàng thì cắt đứt liên lạc, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Hoàng Cung, chờ đợi tên khốn kia trở về.
Kẽo kẹt…
Đại môn bị đẩy mạnh, một thân ảnh kiều tiểu tung tăng bước vào, dáng vẻ tươi như hoa, miệng không ngớt nở nụ cười…
Nàng vừa xuất hiện, vô số khách nhân đã trừng mắt nhìn đến, lòng sinh cảm xúc phức tạp, nửa muốn động thú tính, nửa lại không nỡ.
Bởi vì nữ nhân này quá mức tà môn, rõ ràng sở hữu một thân thể nóng bỏng cực kỳ mê người, nhưng dáng người lại không quá cao, cộng thêm khuôn mặt trẻ thơ thanh thuần như tiểu nữ, sự đối lập đặc biệt đó khiến vô số người kích thích nhưng lại có cảm giác tội lỗi như kẻ biến thái động lòng với hài nhi…cảm giác này quá con mẹ nó bứt rứt.
Nàng đương nhiên chính là Dạ Ly, vị Hoa Khôi thứ bảy của Song Tu Lâu đại danh đỉnh đỉnh.
Mặc kệ ánh mắt của một đám nam nhân tục tằng, Dạ Ly nhảy nhót như chim, một đường chạy thẳng vào trong đình viện khuất phía sau đại sảnh, nơi có Trận Pháp chặt chẽ ngăn cách với bên ngoài, cũng là chỗ mà nàng cùng các tỷ muội thường trú.
Tiến vào bên trong, Dạ Ly nhìn thấy đại tổng quản Thủy Nguyệt đang ngồi thành vòng tròn với sáu nữ nhân khác, mỗi người đều là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, khí chất tuy khác nhau nhưng không ai kém ai, mỗi người mỗi vẽ như muôn hoa khoe sắc.
Dạ Ly vểnh tai lắng nghe, Thủy Nguyệt cùng sáu vị hoa khôi đang thảo luận chuyện gì đó.
“Lần này Địa Ngục Môn biến mất, tin tức về Vĩnh Hằng Thuộc Tính - Hắc Ám Vĩnh Kiếp lan khắp toàn bộ vũ trụ, gây nên vô số thế lực dốc sức điều tra, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có hiệu quả!” Thủy Nguyệt nghiêm túc hé môi nói.
“Ừm…” Đệ tứ hoa khôi – Họa Mộng cắn môi nhẹ nói:
“Mặc dù vẫn chưa có thông tin gì hữu ích về Hắc Ám Vĩnh Kiếp, nhưng hầu hết các đại thế lực trong vũ trụ đều có cường giả cao cấp trở về, bọn hắn đều là những người từng lạc trong Địa Ngục Môn không lối thoát!”
“Không sai!” Kính Hoa nhíu chặt chân mày, bờ môi diễm lệ nhẹ nhấp một ngụm rượu, ngưng trọng đáp:
“Có thêm Thiên Ma Đế trở về, nội tình của các thế lực này chắc chắn tăng lên, điều này đối với chủ nhân và Song Tu Lâu chúng ta không phải tin tức tốt a…”
Mấy nữ còn lại nhẹ gật đầu, các nàng đều là thành viên hạch tâm và trung thành của Song Tu Lâu, đương nhiên biết rõ dã tâm của chủ nhân nhà mình đối với Ma Giới.
Không sớm thì muộn, Song Tu Lâu sẽ phải đối địch với toàn bộ Ma Giới.
Việc có quá nhiều Thiên Ma Đế trở về sẽ trở thành những chướng ngại vật cực kỳ khó nhây.
“Lo lắng cái gì?”
Nghe thấy chúng nữ bàn luận một cách ngưng trọng, Dạ Ly vừa huých sáo vừa chạy đến, đưa tay đoạt lấy bình rượu trên bàn ngửa đầu tu một ngụm.
Gò má trắng nõn hiện lên hai áng mây hồng, lè lưỡi nhỏ liếm liếm môi, vô cùng đáng yêu.
“Tiểu nha đầu này hôm nay sao cao hứng quá vậy?”
Thấy biểu hiện của Dạ Ly, Thủy Nguyệt mấy nữ hai mặt nhìn nhau, cũng không có ý trách cứ nha đầu này thất lễ.
Các nàng đều mà Ma Nữ, không thích câu nệ tiểu tiết…
“Hừ, một đám Thiên Ma Đế mà thôi, có gì phải sợ? có gì phải nghiêm túc nghĩ cách như vậy?” Dạ Ly trực tiếp đặt mông ngồi lên bàn, bờ mông o ép thành hai khối tròn vo, chân bắt chéo, dương dương đắc ý.
“Nha đầu này bị sốt rồi!” Một vị Hoa Khôi che miệng cười duyên, đưa tay lên trán Dạ Ly xem có ấm đầu không.
“Ta mới không sốt, cả nhà tỷ mới sốt!” Dạ Ly khoanh tay trước ngực nói.
CỐC!
Thủy Nguyệt không nhịn được cốc mạnh lên đầu nàng.
“Sao dì Nguyệt đánh ta?” Dạ Ly lập tức nước mắt lưng tròng, rưng rưng đẫm lệ.
“Tiểu nha đầu, có rắm mau thả, đừng có nói điên nói khùng!” Thủy Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười:
“Rất nhiều Thiên Ma Đế tưởng chừng đã chết còn sống trở về, đại sự chấn kinh vũ trụ, ngươi lại nói không phải việc lớn?”
“Khanh khách, nếu là trước đây thì ta sẽ cho rằng đó là đại sự, nhưng từ giờ trở đi…Dạ Ly ta không sợ chút nào, dù có hàng nghìn Thiên Ma Đế cũng là chuyện nhỏ!” Dạ Ly vểnh mặt lên trời cười khúc khích.
“Rốt cuộc nha đầu ngươi đang nói cái quỷ gì?” Chúng nữ rốt cuộc giận dữ.
“Ta vừa gặp Thiếu Chủ!” Dạ Ly cười hắc hắc nói.
“Thiếu Chủ?!” Chúng nữ toàn thân chấn động, hai mặt nhìn nhau.
Phải biết rằng, ở trong mắt các nàng thì Chủ Nhân và Thiếu Chủ là hai nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cực kỳ bí hiểm.
Các sự vụ và việc điều hành Song Tu Lâu đều do Thủy Nguyệt và các nàng phụ trách, chỉ khi có đại sự như kẻ địch cường đại đánh đến tận cửa thì Chủ Nhân mới xuất hiện.
Thiếu Chủ càng là thần bí hơn, lần trước biểu hiện ra chiến lực kinh người, dám nằm vùng Tru Tiên Điện rồi cướp dâu ở Ma Đình…
Sau đó còn đem một đống pháp bảo Đế Cấp phân phát cho từ trên xuống dưới Song Tu Lâu, Chủ Nhân còn chính miệng thừa nhận Thiếu Chủ còn giàu hơn cả nàng, là một phú ông chân chính.
Nha đầu Dạ Ly vậy mà gặp được Thiếu Chủ?
Kính Hoa trong mắt xuất hiện một tia hâm mộ và vô vàn hiếu kỳ, không nhịn được nói: “Muội gặp Thiếu Chủ lúc nào?”
“Gần một tuần trước!” Dạ Ly hai mắt lóe lên từng ngôi sao nhỏ nói.
“Gặp Thiếu Chủ thì sao? có liên quan gì đến việc muội xem nhẹ các Thiên Ma Đế trở về?” Một vị hoa khôi không hiểu nổi nói.
“Tỷ thì biết cái gì?” Dạ Ly trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt đương nhiên nói:
“Thiếu chủ là nhân vật kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, chỉ cần Song Tu Lâu chúng ta có Thiếu Chủ bảo kê, đừng nói là vài hàng trăm Thiên Ma Đế trở về, dù là hàng vạn Thiên Ma Đế cũng không cần phải sợ!”
Mấy nữ khóe miệng giật giật, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên xem lấy Dạ Ly.
“Thiếu Chủ mặc dù chiến lực kinh nhân, nhưng còn chưa đến mức khiến muội sùng bái như thế chứ?” Đệ nhị Hoa Khôi chép miệng hỏi.
“Haha, đó là vì Thiếu Chủ chưa biểu hiện trước mặt các tỷ!” Dạ Ly dùng ánh mắt như nhìn đám ếch ngồi đáy giếng xem đám nữ nhân.
“Mau kể từ đầu đến cuối, đừng có chọc giận ta!” Thủy Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nha đầu này cứ úp úp mở mở thật khiến người khác ngứa ngáy a.
Dạ Ly lè lưỡi, lúc này mới đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi kể lại một lần.
Từ việc Lạc Nam thi triển năm tầng Sát Vực kinh sợ chúng Ma Đế để bảo vệ một nữ nhân độ Đế Kiếp, đến việc Lạc Nam dễ dàng phát hiện ra nàng đang lẫn trốn dù có Ẩn Không Áo Choàng hỗ trợ, sau đó một tay hàng phục nàng trong gang tấc.
Tiếp theo là việc Lạc Nam tiện tay là bố trí Trận Pháp lên trên Ẩn Không Áo Choàng của nàng, giúp nàng ngay cả Thiên Đế cũng có thể qua mặt lẫn tránh.
Cuối cùng, Dạ Ly phấn chấn và sùng bái đến cực điểm:
“Thiếu Chủ quả nhiên là anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc, công nhận tài năng thiên bẩm của ta, tặng cho ta một đống tài nguyên để nghiên cứu!”
Nói xong, đôi mắt to tròn đen láy đảo qua khuôn mặt của các tỷ tỷ, hùng hùng hổ hổ nói:
“Từ giờ Dạ Ly ta đã có Thiếu Chủ chống lưng, các tỷ dám coi thường những siêu phẩm mà ta chế tạo ra sẽ bị hắn đánh nát cái mông!”
Thủy Nguyệt cùng sáu vị hoa khôi nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.
Vì sao qua lời kể của Dạ Ly, Thiếu Chủ giống như một vị thần toàn năng, không gì không làm được? hơn nữa còn giàu đến mức không có thiên lý, tùy tiện là lấy ra một đống tài nguyên Đế Cấp ban tặng?
“Không thể nào, năm tầng Sát Vực? tiểu nha đầu ngươi có khoác lác hay không?” Một vị Hoa Khôi không dám tin nói.
Sát Vực cấp bậc này thật quá khủng bố.
Ngay cả Kính Hoa cũng âm thầm nghi ngờ, lần trước chiến đấu hình như Thiếu Chủ chưa từng thi triển Sát Vực a.
“Thiếu Chủ còn là Chiến Trận Sư, tiện tay là bố trí Trận Pháp lên Pháp Bảo?” Họa Mộng che miệng, nàng cũng là Chiến Trận Sư…nhưng lần trước không có cảm nhận được khí tức Trận Văn trên người Thiếu Chủ a.
“Dạ Ly, có khi nào ngươi bị kẻ nào giả mạo Thiếu Chủ đánh lừa hay không?” Thủy Nguyệt cũng bán tính bán nghi.
“Đáng ghét!” Dạ Ly giận dữ thở phì phò, mấy nữ nhân này dám nghi ngờ khả năng của Thiếu Chủ.
Nàng không phục, bèn lấy ra Ẩn Không Áo Choàng và chiếc Nhẫn Trữ Vật mà Thiếu Chủ cho mình ném lên trên bàn.
Họa Mộng lập tức cầm lấy Ẩn Không Áo Choàng lên xem, mắt đẹp lóe lên dị sắc, kinh hô nói:
“Quả thật đã được bố trí Tiềm Hành Trận, đây là Trận Pháp sắp tiếp cận Đế Cấp Cực Phẩm!”
“Chứ sao nữa?” Dạ Ly tự đắc hưởng thụ Họa Mộng kinh ngạc.
“Muội nói Thiếu Chủ bố trí Tiềm Hành Trận này mất bao lâu thời gian?” Họa Mộng nghiêm túc hỏi.
Dạ Ly vuốt vuốt cằm, ngẫm nghĩ đáp: “Khoảng chừng mười phút…”
“Cái gì?” Họa Mộng thét lên kinh hãi.
“Sao thế?” Chúng nữ khác nhao nhao nhìn qua, các nàng không hiểu về trận pháp nên chẳng biết vì sao Họa Mộng phản ứng lớn như vậy.
“Hít!” Họa Mộng hít sâu một hơi: “Ta muốn bố trí Tiềm Hành Trận cũng mất nửa tháng mới có thể làm được, thiếu chủ lại chỉ cần mười phút?”
“Làm sao có thể…” Chúng nữ hét lên thất thanh.
“Không lẽ tạo nghệ Chiến Trận Sư của Thiếu Chủ vượt qua Họa Mộng nhiều đến thế sao?” Thủy Nguyệt thở gấp hỏi.
“Nếu đúng như lời Dạ Ly nói, Thiếu Chủ đã là Thiên Trận Đế cấp nhân vật!” Họa Mộng vẫn cảm thấy hoang đường.
Nàng không ngờ mình từng có cơ hội tiếp cận một vị Thiên Trận Đế, nhưng lại không nhìn thấy thái sơn, không biết lĩnh giáo hắn.
Nghĩ đến đây, Họa Mộng thầm trách bản thân ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng nào đâu biết rằng, lần trước khi gặp nàng…Lạc Nam đối với Trận Pháp thật sự là dốt đặc cán mai.
Hắn có thể tiến bộ khủng khiếp gần như bất khả thi như vậy về mặt Chiến Trận, tất cả là nhờ Vạn Kiếp Luân Hồi mang lại.
“Mau kiểm tra Nhẫn Trữ Vật mà thiếu chủ cho Dạ Ly!” Kính Hoa đề nghị.
Chúng nữ gật đầu, vội vàng đem các vật phẩm trong Nhẫn phóng xuất ra ngoài.
Quả nhiên, có thể trông thấy có đến vài trăm loại nguyên liệu khác biệt nhau, Tiên Dược có, Độc Dược có, Ma Dược có, ngoài ra còn những nguyên liệu ly kỳ cổ quái khác mà người ngoài nghề không thể nhận diện.
Nhưng dựa vào khí tức và năng lượng của đám nguyên liệu này, chúng nữ có thể khẳng định chúng đều là hàng Đế Cấp.
Những thứ này phần lớn là tài nguyên Lạc Nam hái từ Linh Dược Điền, cộng thêm những nguyên liệu mà hắn mang theo trên người để luyện đan khi cần thiết, giá trị không nhỏ.
Trong lúc nhất thời, từng đôi mắt ghen tị, ngưỡng mộ lập tức tụ tập đến trên thân Dạ Ly.
Nha đầu này thật sự là phúc duyên thâm hậu a, vậy mà tình cờ gặp được Thiếu Chủ, còn được ban thưởng nhiều như vậy.
“Thế nào? đã tin chưa?” Dạ Ly cười khanh khách, hận không thể lập tức ôm Thiếu Chủ hôn một trận.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên các tỷ tỷ ngưỡng mộ nàng đến như vậy.
Mấy nữ nhân nghe vậy gật đầu, các nàng không cho rằng một kẻ nào đó giả mạo Thiếu Chủ để lừa gạt Dạ Ly lại phải bỏ ra vốn liếng lớn đến như vậy ban tặng.
Chỉ có là người một nhà, cộng thêm sự giàu có và hào phóng của Thiếu Chủ mới làm được như thế.
LENG KENG…
Bất quá trong lúc chúng nữ đang ngưỡng mộ, từ trong Nhẫn Trữ Vật lại rơi ra 8 kiện vật phẩm nặng nề, chấn đến đình viện lắc lư.
Các nàng đưa mắt nhìn, phát hiện đây là tám thanh Cột Trụ cứng rắn đến cực điểm, toàn thân tràn ngập Ma Uy ngập trời khiến lòng người khiếp đảm.
“Đây là…Định Thiên Bát Trụ ?” Thủy Nguyệt và chúng nữ lập tức nhận ra lai lịch của 8 kiện vật phẩm này.
Song Tu Lâu của các nàng là tổ chức thu thập tình báo, đương nhiên sẽ có được thông tin của các Pháp Bảo nổi danh ở Ma Giới.
Định Thiên Bát Trụ là một trong số các Pháp Bảo đó…
Đây là pháp bảo gồm 8 thanh cột trụ Đế Cấp Thượng Phẩm tạo thành, một khi kết hợp cả 8 thanh Cột Trụ, dù là Thiên Đế cũng sẽ bị vây nhốt.
“Định Thiên Bát Trụ thuộc về nhóm huynh đệ sát thủ Bát Sát Ma Nhân, vì sao lại nằm ở đây?” Một vị Hoa Khôi khó hiểu.
“Còn sao nữa? Nhất định là đám người Bát Sát Ma Nhân không biết trời cao đất dày, dám trêu vào Thiếu Chủ để rồi bị dạy cho một bài học, ngay cả Định Thiên Bát Trụ cũng bị Thiếu Chủ tịch thu!” Dạ Ly nói ra suy đoán của mình.
“Là vậy phải không?” Kính Hoa vẫn còn thất thần.
Phải biết Bát Sát Ma Nhân là nhóm sát thủ hàng đầu, Thiên Ma Đế tầm thường cũng từng bị bọn hắn ám sát.
Thiếu Chủ thật sự lợi hại đến như vậy sao?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Định Thiên Bát Trụ nằm ở nơi này đã như minh chứng cho điều đó.
Nếu là trước đó nghe qua Dạ Ly khoác lác về sức mạnh của Thiếu Chủ, chúng nữ vẫn còn bán tính bán nghi, cho rằng nha đầu này vì quá sùng bái một người nên nói chuyện có phần phóng đại.
Thì hiện tại, khi chứng kiến Định Thiên Bát Trụ cũng bị Thiếu Chủ tùy tiện ban tặng trong đống vật phẩm, các nàng phát hiện có lẽ mình mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.
Nha đầu Dạ Ly hiểu rõ Thiếu Chủ hơn các nàng rồi…
Trong lúc nhất thời, hình tượng Thiếu Chủ trong mắt các vị mỹ nhân trở nên thần bí khó lường, những hoa khôi chưa được tiếp xúc với hắn thì âm thầm u sầu tiếc nuối, ngưỡng mộ mấy nữ Kính Hoa.
“Tính cả dì Thủy Nguyệt và Thất Đại Hoa Khôi, chúng ta vừa đủ 8 người, tương ứng với Định Thiên Bát Trụ!” Họa Mộng có điều suy nghĩ nói:
“Chẳng lẽ Thiếu Chủ muốn chúng ta sử dụng Định Thiên Bát Trụ?”
“Chắc là như vậy…” Chúng nữ mắt đẹp tỏa sáng.
Định Thiên Bát Trụ uy lực cực mạnh, không có Ma Tu nào không thích sở hữu chúng nó.
Nếu không phải Lạc Nam sở hữu Dịch Chuyển Từ Thời từ Cấm Kỵ Chi Nhãn, muốn thoát khỏi chúng nó vây nhốt cũng phải tốn không ít sức lực.
“Thiếu phu nhân U Cơ đâu? ta nghĩ nên hỏi ý kiến của nàng!” Thủy Nguyệt lên tiếng, nàng cảm thấy việc của Thiếu Chủ nên nghe theo lời khuyên của Thiếu Phu Nhân.
“Thiếu phu nhân vẫn đang bế quan!” Kính Hoa đáp.
Từ lúc Lạc Nam đi, U Cơ vẫn đang bế quan tại Song Tu Lâu, luyện hóa đám Nguyên Thạch mà hắn cho nàng, ý đồ tiếp tục đột phá tu vi.
“Vậy không làm phiền thiếu phu nhân, ta sẽ hỏi ý Chủ Nhân!”
Thủy Nguyệt biểu lộ sùng kính, lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc, bắt đầu liên lạc với Nữ Hoàng.
Rất nhanh, từ trong Truyền Âm Ngọc đã vang lên thanh âm lười biếng nhưng vô cùng cao quý:
“Là Thủy Nguyệt sao? có chuyện gì?”
“Bẩm chủ nhân! Chuyện là lần này Dạ Ly tình cờ gặp được Thiếu Chủ…” Thủy Nguyệt bèn đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại.
Bên phía Côn Lôn, Nữ Hoàng xém chút từ trên ghế ngã xuống…
Trong đầu nàng hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi: “Năm tầng Sát Vực? Thiên Trận Đế?”
Tên tiểu tử thúi đáng ghét này, rốt cuộc ẩn giấu bao sâu trước mặt nàng nha? Có xem mình là sư phụ hắn hay không đây?
Bất quá mặc dù đứng ngồi không yên, Nữ Hoàng vẫn ra vẻ mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay, điềm tĩnh ung dung phân phó:
“Nếu là như vậy, các ngươi cứ việc nhận lấy Định Thiên Bát Trụ!”
“Còn Dạ Ly, từ nay về sau không cần đi thu thập tình báo nữa, tập trung nghiên cứu và theo đuổi đam mê theo ý hắn đi!”
“Hoan hô!” Dạ Ly ở bên này nhảy dựng lên trong sung sướng: “Thiếu Chủ muôn năm, Chủ Nhân vạn tuế!”
Nữ Hoàng thì cắt đứt liên lạc, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Hoàng Cung, chờ đợi tên khốn kia trở về.
/2381
|