“Hắn muốn làm gì?”
Chứng kiến Đế Diễm cuồn cuộn thiêu đốt xung quanh Lạc Nam, mấy người Long Ngạo Hải đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.
Một lần nữa, hành động của Lạc Nam lại vượt khỏi dự kiến của bọn hắn.
Cứ tưởng rằng Lạc Nam sẽ cố gắng biện hộ, dùng lời lẽ, ngụy tạo chứng cứ các thứ để chứng minh nguồn gốc của hơn chục kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, nào ngờ hắn đột nhiên nổi lửa…
Mặc kệ sự nghi hoặc của đám người, Lạc Nam vẫn đang chăm chú…
Hắn phất tay, Diễm Tâm Đỉnh mang theo nhiệt độ khủng bố lơ lửng trước mặt…
Theo sau đó là hàng loạt nguyên liệu Đế Cấp Cực Phẩm xuất hiện…
Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, đem tất cả nguyên liệu toàn bộ ném vào Diễm Tâm Đỉnh thiêu đốt.
Bởi vì trước mặt đông đảo đám người, Hỏa Nhi không tiện xuất hiện, Lạc Nam chỉ đành dùng ý niệm điều khiển Tứ Thủ Bạch Hỏa thay mình làm việc.
Chỉ thấy hắn lấy ra dụng cụ của Luyện Khí Sư, giao cho Tứ Thủ Bạch Hỏa sử dụng…
Mà bản thân hắn cũng một tay cầm kìm cố định nguyên liệu giữa không gian, một tay cầm búa bắt đầu nện xuống.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Thanh âm va đập như tiếng kim loại ma sát vào nhau chát chúa liên tục vang lên.
“Cái này…”
Toàn trường kinh ngạc đến ngây người.
Với kiến thức của bọn hắn, đương nhiên nhận ra Lạc Nam là đang làm cái gì.
Con mẹ nó, tiểu tử này vậy mà Luyện Khí?
Hơn nữa còn dùng phương thức không giống ai.
Luyện Khí Sư là chức nghiệp không hề đơn giản, mỗi một loại nguyên liệu đều có giá trị rất cao, cho nên quá trình rèn đúc và tạo hình phải cực kỳ cẩn thận, chuyên tâm và tỉ mỉ hoàn thiện đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Đầu tiên là phải đun chảy nguyên liệu, sau đó là rèn đúc từng loại, cuối cùng là kết hợp và hòa quyện chúng nó tạo thành kiểu dáng Pháp Bảo mà bản thân mong muốn.
Còn Lạc Nam thì sao?
Một mặt hắn dùng Diễm Tâm Đỉnh để đun nóng các loại nguyên liệu, khiến chúng nó trở nên mềm dẻo hơn, dễ dàng cho công cuộc rèn đúc và tạo hình.
Một mặt khác hắn dùng đến tận sáu cánh tay, hai tay của chính hắn và bốn cánh tay của Tứ Thủ Bạch Hỏa cho quá trình luyện khí.
Nhờ vào sáu cánh tay, tốc độ luyện khí của hắn nhanh gấp ba lần so với Luyện Khí Sư bình thường.
Không…thậm chí là nhanh hơn, bởi vì ngọn lửa của Diễm Tâm Đỉnh quá mạnh, quá trình đun nóng nguyên liệu cũng được rút gọn.
Chúng nhân kinh ngạc đến ngây người…
Phải tinh thông luyện khí đến mức nào mới có thể nhất tâm tam dụng đến như vậy?
Một lần làm cả ba bước, hoàn toàn không theo quy trình bình thường…
Mà dường như cảm thấy tốc độ còn quá chậm, Lạc Nam rảnh rỗi phất tay lấy ra một tòa Gia Tốc Trận.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Gia Tốc Trận điên cuồng chuyển động, thời gian đẩy nhanh gấp 100 lần.
Trong từng khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm của chúng cường giả, Lạc Nam động tác mạnh mẽ hữu lực, tóc dài tiêu sái tung bay, Diễm Tâm Đỉnh bao trùm quanh thân, hai mắt tập trung đến cực điểm vào quá trình rèn đúc…
Mấy nữ nhìn đến ngây người…
Có câu nói nam nhân khi tập trung chính là thời điểm hắn anh tuấn nhất.
Lạc Nam lúc này cũng không ngoại lệ.
Toàn trường dường như yên tĩnh, chỉ còn thanh âm bập bùng thiêu đốt từ Đế Diễm và từng tiếng búa rèn đúc nguyên liệu liên tục vang lên, in sâu vào tâm trí của đám người.
Không biết qua bao lâu sau, tất cả nguyên liệu đã được hòa quyện cùng nhau bên trong Diễm Tâm Đỉnh, bị ngọn lửa bao trùm không thấy rõ hình dáng, nhưng Tứ Thủ Bạch Hỏa vẫn không ngừng cho tay vào trong nắn nót.
“Phù…”
Ung dung thoải mái thở dài một hơi, nhiệt độ không khí cấp tốc suy giảm, Diễm Tâm Đỉnh tiêu tán thành hư vô, Đế Diễm thu liễm về cơ thể, Gia Tốc Trận cũng ngừng hoạt động.
OÀNH!
Một luồng Đế Uy nghiền ép bốn phương, đập vào mắt tất cả là một màn không thể nào quên được.
Chỉ thấy trước mặt Lạc Nam là một kiện pháp bảo có hình Vuông đang chậm rãi xoay tròn, chính nó là thứ đang tỏa ra Đế Uy cực kỳ mạnh mẽ kia.
Pháp bảo này thuần một màu Bạch Ngọc xen lẫn ánh kim cao quý, trên thân có Ngũ Trảo Kim Long và Lôi Đình đan xen khí phách vô song lẫm liệt, dưới đáy có bốn chữ như rồng bay phượng múa “Côn Lôn Đế Thiên!”.
Lạc Nam ung dung mỉm cười, tay cầm Pháp Bảo đưa đến trước mặt Côn Lôn Nữ Hoàng, ngửa đầu gầm thét:
“Côn Lôn chúng ta là một Đế Quốc, tuy nhiên còn thiếu Ngọc Tỷ tượng trưng cho hoàng quyền!”
“Nay đệ tử tặng Nữ Hoàng sư phụ Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo – Côn Lôn Đế Hoàng Tỷ, có thể trấn áp thế gian hết thảy địch nhân!”
Tiếng quát của hắn lan tràn khắp Côn Lôn, xuyên qua không gian lan tràn khắp chốn.
“Tốt tốt tốt!”
Nữ Hoàng hai mắt tỏa sáng hài lòng nói liên tục ba chữ tốt, cao hứng đứng lên, nắm Côn Lôn Đế Hoàng Tỷ vào trong tay, uy nghi tỏa ra tứ phía.
“Nữ Hoàng vạn tuế, vạn tuế…vạn vạn tuế!”
Côn Lôn Lão Nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, sắc mặt cuồng nhiệt hô vang.
Tứ Đại Cung Nữ vội vàng quỳ gối…
Toàn bộ Côn Lôn trong khoảnh khắc này như sinh ra cảm ứng, tất cả sinh linh đồng loạt hướng về phía Côn Lôn Hoàng Cung, kính cẩn quỳ, thanh âm cuồn cuộn như sấm:
“Nữ Hoàng vạn tuế, Côn Lôn thiên thu vô kỳ!”
“Nữ Hoàng vạn tuế, Côn Lôn thiên thu vô kỳ!”
Khí thế hùng hồn mênh mông như biển, xông thẳng vân tiêu, xé tan bầu trời, hào khí chưa từng có.
“Cái này…cái này…cái này…” Long Ngạo Hải hai tay ôm đầu, sắc mặt kinh sợ nhìn lấy cảnh tượng đang diễn ra, cuối cùng chỉ thốt lên bốn chữ:
“Làm sao có thể?”
“Giả…tất cả là giả, chắc chắn là giả!” Sáu vị Thiên Đế ngơ ngác bần thần nhìn lấy bóng lưng Lạc Nam.
Hồ Ảnh Đế Nữ, Thiên Hồ Nữ Đế dùng tay ngọc che lấy môi đỏ, mắt đẹp tràn đầy dị sắc.
Châu Miên Mạn cúi thấp đầu, môi đỏ cắn chặt, viền mắt của nàng chợt đỏ hoe nhưng không ai nhìn thấy…trong lòng nàng, đã xác minh được một chuyện quan trọng.
Chúng nữ Lăng Ba, Thường Nga, Phượng Nghi…mặc dù sớm biết Lạc Nam là Thiên Khí Đế, nhưng khi chứng kiến hắn ở trước mặt mình ung dung điềm tĩnh luyện ra một kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo vẫn không thể nén cảm giác rung động trong lòng.
Mọi thứ dường như không chân thật…
Một yêu nghiệt tu vi Đại Đế có chiến lực khủng bố, nhiều lần đẩy lui Thiên Đế, truy sát và tiêu diệt Thiên Ma Đế.
Một Côn Lôn Thiếu Chủ, trưởng làng Nhất Thế, quán quân Thiếu Đế Chi Chiến.
Ở tuổi tác của hắn, tất cả những gì người ta biết về hắn đã đủ để ngạo thị quần hùng, khiến vô số người ngưỡng vọng, xem là thần tượng.
Nhưng lúc này đây, hắn lại biểu hiện ra bản thân lại là một vị Thiên Khí Đế, bằng bản lĩnh và tự tin…luyện chế thành công Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo trước mặt toàn trường, trước mặt chư vị Thiên Đế.
Hắn…còn để cho người khác sống sao?
“Chẳng trách…chẳng trách Côn Lôn Giới đột nhiên có nhiều Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo như vậy!” Thiên Hồ Nữ Đế thanh âm hoảng hốt đầy mị ý vang lên.
“Tất cả bình thân!” Côn Lôn Nữ Hoàng tay cầm Côn Lôn Đế Hoàng Tỷ, ra hiệu cho tất cả quần thần đứng lên.
Nàng đưa mắt nhìn đám người Long Ngạo Hải sắc mặt đang trắng nhợt, khẽ cười một tiếng:
“Thế nào? tự có câu trả lời rồi chứ?”
Nghe lời nói của nàng, đồng tử của bảy người co lại.
“Haizz…” Phượng Nghi Nữ Đế hết sức phối hợp thở dài một tiếng:
“Không thể ngờ Côn Lôn Thiếu Chủ vậy mà còn là một vị Thiên Khí Đế, thân phận này đã có thể cùng chúng ta ngang hàng luận giao…”
“Phượng Nghi Tộc Trưởng khách khí, một chút thiên phú mà thôi!” Lạc Nam mỉm cười chắp tay.
“Có chơi có chịu, lần này thật sự mở mang tầm mắt!” Châu Miên Mạn ung dung cao quý cất tiếng cười, phất tay giao cho Lạc Nam 10 quả Bàn Đào như ước định.
“Một nhánh Ngô Đồng này, hy vọng Thiếu Chủ có thể luyện thành Pháp Bảo nổi danh thiên hạ!” Phượng Nghi Nữ Đế cũng lấy ra một nhánh Ngô Đồng Thụ giao tận tay Lạc Nam.
“Khanh khách, mỹ nhân Thiên Hồ Tộc tùy ý Côn Lôn Thiếu Chủ tuyển chọn nha!” Thiên Hồ Nữ Đế cho thấy thái độ.
“Kể cả nàng cũng được sao?” Lạc Nam nháy mắt đáp lại.
Chúng nữ lập tức trừng mắt nhìn, mà Thiên Hồ Nữ Đế càng là ngây người một thoáng, gò má đỏ lên, nhẹ giọng trách mắng:
“Tiểu tử thúi không đứng đắn!”
Lạc Nam nhún nhún vai, cho nàng chừa cái tật thích trêu chọc hắn.
Nữ nhân hồ ly này tuy quyến rũ lã lơi, nhưng thực chất vẫn là hoàng hoa khuê nữ, muốn khiêu khích nam nhân lão luyện tình trường như hắn còn kém xa lắm.
Mà khi Phượng Nghi, Châu Miên Mạn và Thiên Hồ đã bày tỏ thái độ chấp nhận Lạc Nam vô tội, các nàng bèn đưa ánh mắt nhìn về phía bảy người Long Ngạo Hải.
Ý tứ rất rõ ràng, đã thua thì mau chung kèo, đừng thua nữ nhân như chúng ta, có chơi phải có chịu.
“Xem ra chúng ta thật sự hiểu lầm Côn Lôn Thiếu Chủ!” Kim Ô Tộc Trưởng đắng chát nói một tiếng.
Dù rất không đành lòng, nhưng thân là người đứng đầu của một tộc thần thú, hắn vẫn nguyện ý giao ra số Nguyên Thạch như đã hẹn.
“Lần này chúng ta thua!” Côn Bằng Tộc Trưởng thở dài, kiểm tra số Nguyên Thạch mà mình mang theo bên người.
Kiếm Trường Ca sắc mặt âm trầm bất định, Kiếm Đế Thành của hắn từ đầu đến cuối vì xung đột với thuộc hạ của Lạc Nam nên tổn thất nặng nề nhất, lúc này nếu giao ra thêm Nguyên Thạch, e rằng vài ngàn năm sau chưa chắc khôi phục…
Nghĩ đến đây, hắn quyết liệt bước lên, cười lạnh nói:
“Không thể không nói việc Lạc Nam là Thiên Khí Đế khiến chúng ta nể phục, nhưng bấy nhiêu đó còn chưa đủ chứng minh thuyết phục ngươi không liên quan đến tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp!”
“Nói rất hay!” Long Ngạo Hải vỗ vai Kiếm Trường Ca tán đồng, cười lạnh nhìn Lạc Nam:
“Chỉ bấy nhiêu đó còn chưa thể chứng minh chúng ta hiểu lầm ngươi!”
“Các ngươi muốn chiến đúng không?” Côn Lôn Nữ Hoàng giận dữ siết chặt Đế Hoàng Tỷ, giọng điệu lạnh lẽo:
“Các ngươi muốn chứng minh nguồn gốc của hơn mười kiện Pháp Bảo, hiện tại Tiểu Nam đã cho thấy hắn chính là người đã luyện hóa ra những Pháp Bảo này, các ngươi còn muốn lật lọng?”
“Đều là lão quái vật sống lâu năm, da mặt cũng dày hơn bình thường một chút a…” Thiên Hồ Nữ Đế thở dài ngao ngán.
“Mặc dù Thiên Đình và Côn Lôn Giới không mấy thân thiện, nhưng chúng ta còn chưa đến mức thua không nổi như các vị!” Châu Miên Mạn ra vẻ xem thường.
“Các vị nghe ta phân tích!” Kiếm Trường Ca lạnh lùng lên tiếng, nhìn Lạc Nam chất vấn:
“Cứ cho rằng tất cả Pháp Bảo là do ngươi luyện chế, nhưng ngươi lấy đâu ra số lượng Nguyên Liệu khổng lồ như thế?”
“Chưa kể mặc dù ngươi luyện chế Pháp Bảo tuy nhanh hơn người khác, nhưng thời gian ngắn ngũi cũng không thể luyện ra được hơn 10 kiện Pháp Bảo cho Côn Lôn như vậy chứ?”
“Nguyên liệu ta đổi từ tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Pháp Bảo ta mua thêm từ Cửa Hàng a, đâu có rảnh mà luyện…” Lạc Nam trong lòng thầm đáp.
Bất quá ngoài mặt hắn vẫn ung dung không nói lời nào.
Cho rằng Lạc Nam đã đuối lý, Kiếm Trường Ca tiếp tục cất tiếng cười dài:
“Thủ đoạn của ngươi thật tinh vi, dùng tài sản lấy được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp đổi ra nguyên liệu, sau đó lại lấy nguyên liệu luyện thành Pháp Bảo nhằm qua mắt toàn vũ trụ, ngay cả chúng ta xém chút cũng bị ngươi lừa!”
“Đáng tiếc, ngươi không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của ta!”
“Khá lắm…” Lạc Nam trêu tức nhìn hắn hỏi: “Muốn ta chứng minh nguồn gốc của Pháp Bảo, bây giờ còn muốn ta chứng minh nguồn gốc của nguyên liệu phải không?”
“Đương nhiên!” Long Ngạo Hải quát nói:
“Ta cảm thấy Kiếm Trường Ca nói rất đúng, với nội tình hơn 8000 năm của Côn Lôn không thể nào có được lượng nguyên liệu hùng hậu như vậy!”
“Hơn thế nữa, ngươi còn phải chứng minh trong thời gian ngắn luyện hơn 10 kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo nữa kìa!”
Lạc Nam haha cười đáp: “Muốn chứng minh tiếp cũng được, các ngươi giao Nguyên Thạch trước đi, sau đó lại ra giá để ta tiếp tục chứng minh theo ý các ngươi!”
“Chỉ cần có đủ Nguyên Thạch, chứng minh đến sang năm cũng được!”
“Các ngươi thích chứng minh cái gì, ta sẽ chứng minh cái đó…tiền đề là có đủ Nguyên Thạch!”
Hắn vừa dứt lời, 11 luồng Thiên Đế uy áp lại một lần nữa phủ xuống.
“Chúng ta đã tin tưởng Lạc Thiếu Chủ nên không cần hắn tiếp tục chứng minh, cái giá phía sau không liên quan đến chúng ta!” Ba nữ Phượng Nghi, Thiên Hồ thản nhiên nói.
“Hừ, chúng ta sao lại thua không nổi?” Long Ngạo Hải cắn răng quát nói.
Bảy người chật vật gom góp Nguyên Thạch, hung hăng ném về phía Lạc Nam.
Lạc Nam thản nhiên tiếp nhận, khách khí chắp tay: “Đa tạ chư vị, kế tiếp nếu muốn chứng minh nguồn gốc Nguyên Liệu và thời gian Luyện Khí, xin mời giao tiếp 5 vạn khối Nguyên Thạch!”
“Ngươi…” Kiếm Trường Ca xém chút thổ huyết.
“Nếu không còn Nguyên Thạch thì mời về cho!” Nữ Hoàng phất tay trục khách:
“Chuyện hôm nay sẽ lan truyền, để xem có bao nhiêu người tin tưởng suy đoán vô căn cứ của các ngươi, để xem có bao nhiêu người vì tham lam mà dám gây hấn với Côn Lôn của trẫm!”
Sắc mặt bảy vị Thiên Đế âm trầm bất định…
Quả thật, nếu không có bằng chứng xác thực Lạc Nam chiếm đoạt tài sản Hắc Ám Vĩnh Kiếp, muốn huy động lực lượng đối phó một thế lực sở hữu 11 vị Thiên Đế như Côn Lôn là cực kỳ khó khăn, chưa kể hắn còn có quan hệ gần gũi với Tuế Nguyệt Cung nữa.
Suy cho cùng, cường giả vi tôn…nếu Côn Lôn chỉ có ba vị Nữ Thiên Đế như dự đoán ban đầu, e rằng lúc này đám người Long Ngạo Hải đã sớm cường thế trở mặt, nào rụt rè kiêng kỵ giống như bây giờ?
“Liều!” Long Ngạo Hải cắn răng nói: “Lão phu muốn xem thử, số Nguyên Liệu khổng lồ như vậy hắn rốt cuộc từ đâu mà có!”
“Chắc chắn là từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp!” Kiếm Trường Ca chém đinh chặt sắt đáp: “Các vị hãy tin ta!”
“Được!”
Đâm lao phải theo lao, mấy vị Thiên Đế còn lại chỉ đành chấp nhận.
Thế là bọn hắn lại gom góp thêm 5 vạn Nguyên Thạch, bảy người chia đều…
“Tốt lắm, ta sẽ không để chư vị phải thất vọng!” Lạc Nam tủm tỉm cười, hướng ngoài cửa hô lên:
“Vào đi!”
KẼO KẸT…
Đại môn mở ra, một thân ảnh già lão chậm rãi bước vào…
Không thèm nhìn đám người Long Ngạo Hải dù chỉ một chút, lão già này bước thẳng đến trước mặt Lạc Nam chắp tay:
“Tham kiến Thiếu Chủ!”
Toàn trường chính thức hóa đá…
Tĩnh…tĩnh lặng đến cực điểm…
Bất kể là đám người Long Ngạo Hải, Phượng Nghi, Thiên Hồ, Miên Mạn, Tứ Đại Cung Nữ hay thậm chí là Nữ Hoàng trong mắt cũng xoẹt qua một tia kinh ngạc.
Bởi vì bọn hắn nhìn ra thân phận của lão già này.
Một trong những Luyện Khí Sư hàng đầu vũ trụ, nhân vật luyện chế ra không ít Đế Binh nổi danh, từng đảm nhiệm vị trí Trưởng Lão Thiên Địa Hội.
Cuồng Khí Lão Nhân!
…
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ :D
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chứng kiến Đế Diễm cuồn cuộn thiêu đốt xung quanh Lạc Nam, mấy người Long Ngạo Hải đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.
Một lần nữa, hành động của Lạc Nam lại vượt khỏi dự kiến của bọn hắn.
Cứ tưởng rằng Lạc Nam sẽ cố gắng biện hộ, dùng lời lẽ, ngụy tạo chứng cứ các thứ để chứng minh nguồn gốc của hơn chục kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, nào ngờ hắn đột nhiên nổi lửa…
Mặc kệ sự nghi hoặc của đám người, Lạc Nam vẫn đang chăm chú…
Hắn phất tay, Diễm Tâm Đỉnh mang theo nhiệt độ khủng bố lơ lửng trước mặt…
Theo sau đó là hàng loạt nguyên liệu Đế Cấp Cực Phẩm xuất hiện…
Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, đem tất cả nguyên liệu toàn bộ ném vào Diễm Tâm Đỉnh thiêu đốt.
Bởi vì trước mặt đông đảo đám người, Hỏa Nhi không tiện xuất hiện, Lạc Nam chỉ đành dùng ý niệm điều khiển Tứ Thủ Bạch Hỏa thay mình làm việc.
Chỉ thấy hắn lấy ra dụng cụ của Luyện Khí Sư, giao cho Tứ Thủ Bạch Hỏa sử dụng…
Mà bản thân hắn cũng một tay cầm kìm cố định nguyên liệu giữa không gian, một tay cầm búa bắt đầu nện xuống.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Thanh âm va đập như tiếng kim loại ma sát vào nhau chát chúa liên tục vang lên.
“Cái này…”
Toàn trường kinh ngạc đến ngây người.
Với kiến thức của bọn hắn, đương nhiên nhận ra Lạc Nam là đang làm cái gì.
Con mẹ nó, tiểu tử này vậy mà Luyện Khí?
Hơn nữa còn dùng phương thức không giống ai.
Luyện Khí Sư là chức nghiệp không hề đơn giản, mỗi một loại nguyên liệu đều có giá trị rất cao, cho nên quá trình rèn đúc và tạo hình phải cực kỳ cẩn thận, chuyên tâm và tỉ mỉ hoàn thiện đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Đầu tiên là phải đun chảy nguyên liệu, sau đó là rèn đúc từng loại, cuối cùng là kết hợp và hòa quyện chúng nó tạo thành kiểu dáng Pháp Bảo mà bản thân mong muốn.
Còn Lạc Nam thì sao?
Một mặt hắn dùng Diễm Tâm Đỉnh để đun nóng các loại nguyên liệu, khiến chúng nó trở nên mềm dẻo hơn, dễ dàng cho công cuộc rèn đúc và tạo hình.
Một mặt khác hắn dùng đến tận sáu cánh tay, hai tay của chính hắn và bốn cánh tay của Tứ Thủ Bạch Hỏa cho quá trình luyện khí.
Nhờ vào sáu cánh tay, tốc độ luyện khí của hắn nhanh gấp ba lần so với Luyện Khí Sư bình thường.
Không…thậm chí là nhanh hơn, bởi vì ngọn lửa của Diễm Tâm Đỉnh quá mạnh, quá trình đun nóng nguyên liệu cũng được rút gọn.
Chúng nhân kinh ngạc đến ngây người…
Phải tinh thông luyện khí đến mức nào mới có thể nhất tâm tam dụng đến như vậy?
Một lần làm cả ba bước, hoàn toàn không theo quy trình bình thường…
Mà dường như cảm thấy tốc độ còn quá chậm, Lạc Nam rảnh rỗi phất tay lấy ra một tòa Gia Tốc Trận.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Gia Tốc Trận điên cuồng chuyển động, thời gian đẩy nhanh gấp 100 lần.
Trong từng khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm của chúng cường giả, Lạc Nam động tác mạnh mẽ hữu lực, tóc dài tiêu sái tung bay, Diễm Tâm Đỉnh bao trùm quanh thân, hai mắt tập trung đến cực điểm vào quá trình rèn đúc…
Mấy nữ nhìn đến ngây người…
Có câu nói nam nhân khi tập trung chính là thời điểm hắn anh tuấn nhất.
Lạc Nam lúc này cũng không ngoại lệ.
Toàn trường dường như yên tĩnh, chỉ còn thanh âm bập bùng thiêu đốt từ Đế Diễm và từng tiếng búa rèn đúc nguyên liệu liên tục vang lên, in sâu vào tâm trí của đám người.
Không biết qua bao lâu sau, tất cả nguyên liệu đã được hòa quyện cùng nhau bên trong Diễm Tâm Đỉnh, bị ngọn lửa bao trùm không thấy rõ hình dáng, nhưng Tứ Thủ Bạch Hỏa vẫn không ngừng cho tay vào trong nắn nót.
“Phù…”
Ung dung thoải mái thở dài một hơi, nhiệt độ không khí cấp tốc suy giảm, Diễm Tâm Đỉnh tiêu tán thành hư vô, Đế Diễm thu liễm về cơ thể, Gia Tốc Trận cũng ngừng hoạt động.
OÀNH!
Một luồng Đế Uy nghiền ép bốn phương, đập vào mắt tất cả là một màn không thể nào quên được.
Chỉ thấy trước mặt Lạc Nam là một kiện pháp bảo có hình Vuông đang chậm rãi xoay tròn, chính nó là thứ đang tỏa ra Đế Uy cực kỳ mạnh mẽ kia.
Pháp bảo này thuần một màu Bạch Ngọc xen lẫn ánh kim cao quý, trên thân có Ngũ Trảo Kim Long và Lôi Đình đan xen khí phách vô song lẫm liệt, dưới đáy có bốn chữ như rồng bay phượng múa “Côn Lôn Đế Thiên!”.
Lạc Nam ung dung mỉm cười, tay cầm Pháp Bảo đưa đến trước mặt Côn Lôn Nữ Hoàng, ngửa đầu gầm thét:
“Côn Lôn chúng ta là một Đế Quốc, tuy nhiên còn thiếu Ngọc Tỷ tượng trưng cho hoàng quyền!”
“Nay đệ tử tặng Nữ Hoàng sư phụ Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo – Côn Lôn Đế Hoàng Tỷ, có thể trấn áp thế gian hết thảy địch nhân!”
Tiếng quát của hắn lan tràn khắp Côn Lôn, xuyên qua không gian lan tràn khắp chốn.
“Tốt tốt tốt!”
Nữ Hoàng hai mắt tỏa sáng hài lòng nói liên tục ba chữ tốt, cao hứng đứng lên, nắm Côn Lôn Đế Hoàng Tỷ vào trong tay, uy nghi tỏa ra tứ phía.
“Nữ Hoàng vạn tuế, vạn tuế…vạn vạn tuế!”
Côn Lôn Lão Nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, sắc mặt cuồng nhiệt hô vang.
Tứ Đại Cung Nữ vội vàng quỳ gối…
Toàn bộ Côn Lôn trong khoảnh khắc này như sinh ra cảm ứng, tất cả sinh linh đồng loạt hướng về phía Côn Lôn Hoàng Cung, kính cẩn quỳ, thanh âm cuồn cuộn như sấm:
“Nữ Hoàng vạn tuế, Côn Lôn thiên thu vô kỳ!”
“Nữ Hoàng vạn tuế, Côn Lôn thiên thu vô kỳ!”
Khí thế hùng hồn mênh mông như biển, xông thẳng vân tiêu, xé tan bầu trời, hào khí chưa từng có.
“Cái này…cái này…cái này…” Long Ngạo Hải hai tay ôm đầu, sắc mặt kinh sợ nhìn lấy cảnh tượng đang diễn ra, cuối cùng chỉ thốt lên bốn chữ:
“Làm sao có thể?”
“Giả…tất cả là giả, chắc chắn là giả!” Sáu vị Thiên Đế ngơ ngác bần thần nhìn lấy bóng lưng Lạc Nam.
Hồ Ảnh Đế Nữ, Thiên Hồ Nữ Đế dùng tay ngọc che lấy môi đỏ, mắt đẹp tràn đầy dị sắc.
Châu Miên Mạn cúi thấp đầu, môi đỏ cắn chặt, viền mắt của nàng chợt đỏ hoe nhưng không ai nhìn thấy…trong lòng nàng, đã xác minh được một chuyện quan trọng.
Chúng nữ Lăng Ba, Thường Nga, Phượng Nghi…mặc dù sớm biết Lạc Nam là Thiên Khí Đế, nhưng khi chứng kiến hắn ở trước mặt mình ung dung điềm tĩnh luyện ra một kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo vẫn không thể nén cảm giác rung động trong lòng.
Mọi thứ dường như không chân thật…
Một yêu nghiệt tu vi Đại Đế có chiến lực khủng bố, nhiều lần đẩy lui Thiên Đế, truy sát và tiêu diệt Thiên Ma Đế.
Một Côn Lôn Thiếu Chủ, trưởng làng Nhất Thế, quán quân Thiếu Đế Chi Chiến.
Ở tuổi tác của hắn, tất cả những gì người ta biết về hắn đã đủ để ngạo thị quần hùng, khiến vô số người ngưỡng vọng, xem là thần tượng.
Nhưng lúc này đây, hắn lại biểu hiện ra bản thân lại là một vị Thiên Khí Đế, bằng bản lĩnh và tự tin…luyện chế thành công Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo trước mặt toàn trường, trước mặt chư vị Thiên Đế.
Hắn…còn để cho người khác sống sao?
“Chẳng trách…chẳng trách Côn Lôn Giới đột nhiên có nhiều Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo như vậy!” Thiên Hồ Nữ Đế thanh âm hoảng hốt đầy mị ý vang lên.
“Tất cả bình thân!” Côn Lôn Nữ Hoàng tay cầm Côn Lôn Đế Hoàng Tỷ, ra hiệu cho tất cả quần thần đứng lên.
Nàng đưa mắt nhìn đám người Long Ngạo Hải sắc mặt đang trắng nhợt, khẽ cười một tiếng:
“Thế nào? tự có câu trả lời rồi chứ?”
Nghe lời nói của nàng, đồng tử của bảy người co lại.
“Haizz…” Phượng Nghi Nữ Đế hết sức phối hợp thở dài một tiếng:
“Không thể ngờ Côn Lôn Thiếu Chủ vậy mà còn là một vị Thiên Khí Đế, thân phận này đã có thể cùng chúng ta ngang hàng luận giao…”
“Phượng Nghi Tộc Trưởng khách khí, một chút thiên phú mà thôi!” Lạc Nam mỉm cười chắp tay.
“Có chơi có chịu, lần này thật sự mở mang tầm mắt!” Châu Miên Mạn ung dung cao quý cất tiếng cười, phất tay giao cho Lạc Nam 10 quả Bàn Đào như ước định.
“Một nhánh Ngô Đồng này, hy vọng Thiếu Chủ có thể luyện thành Pháp Bảo nổi danh thiên hạ!” Phượng Nghi Nữ Đế cũng lấy ra một nhánh Ngô Đồng Thụ giao tận tay Lạc Nam.
“Khanh khách, mỹ nhân Thiên Hồ Tộc tùy ý Côn Lôn Thiếu Chủ tuyển chọn nha!” Thiên Hồ Nữ Đế cho thấy thái độ.
“Kể cả nàng cũng được sao?” Lạc Nam nháy mắt đáp lại.
Chúng nữ lập tức trừng mắt nhìn, mà Thiên Hồ Nữ Đế càng là ngây người một thoáng, gò má đỏ lên, nhẹ giọng trách mắng:
“Tiểu tử thúi không đứng đắn!”
Lạc Nam nhún nhún vai, cho nàng chừa cái tật thích trêu chọc hắn.
Nữ nhân hồ ly này tuy quyến rũ lã lơi, nhưng thực chất vẫn là hoàng hoa khuê nữ, muốn khiêu khích nam nhân lão luyện tình trường như hắn còn kém xa lắm.
Mà khi Phượng Nghi, Châu Miên Mạn và Thiên Hồ đã bày tỏ thái độ chấp nhận Lạc Nam vô tội, các nàng bèn đưa ánh mắt nhìn về phía bảy người Long Ngạo Hải.
Ý tứ rất rõ ràng, đã thua thì mau chung kèo, đừng thua nữ nhân như chúng ta, có chơi phải có chịu.
“Xem ra chúng ta thật sự hiểu lầm Côn Lôn Thiếu Chủ!” Kim Ô Tộc Trưởng đắng chát nói một tiếng.
Dù rất không đành lòng, nhưng thân là người đứng đầu của một tộc thần thú, hắn vẫn nguyện ý giao ra số Nguyên Thạch như đã hẹn.
“Lần này chúng ta thua!” Côn Bằng Tộc Trưởng thở dài, kiểm tra số Nguyên Thạch mà mình mang theo bên người.
Kiếm Trường Ca sắc mặt âm trầm bất định, Kiếm Đế Thành của hắn từ đầu đến cuối vì xung đột với thuộc hạ của Lạc Nam nên tổn thất nặng nề nhất, lúc này nếu giao ra thêm Nguyên Thạch, e rằng vài ngàn năm sau chưa chắc khôi phục…
Nghĩ đến đây, hắn quyết liệt bước lên, cười lạnh nói:
“Không thể không nói việc Lạc Nam là Thiên Khí Đế khiến chúng ta nể phục, nhưng bấy nhiêu đó còn chưa đủ chứng minh thuyết phục ngươi không liên quan đến tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp!”
“Nói rất hay!” Long Ngạo Hải vỗ vai Kiếm Trường Ca tán đồng, cười lạnh nhìn Lạc Nam:
“Chỉ bấy nhiêu đó còn chưa thể chứng minh chúng ta hiểu lầm ngươi!”
“Các ngươi muốn chiến đúng không?” Côn Lôn Nữ Hoàng giận dữ siết chặt Đế Hoàng Tỷ, giọng điệu lạnh lẽo:
“Các ngươi muốn chứng minh nguồn gốc của hơn mười kiện Pháp Bảo, hiện tại Tiểu Nam đã cho thấy hắn chính là người đã luyện hóa ra những Pháp Bảo này, các ngươi còn muốn lật lọng?”
“Đều là lão quái vật sống lâu năm, da mặt cũng dày hơn bình thường một chút a…” Thiên Hồ Nữ Đế thở dài ngao ngán.
“Mặc dù Thiên Đình và Côn Lôn Giới không mấy thân thiện, nhưng chúng ta còn chưa đến mức thua không nổi như các vị!” Châu Miên Mạn ra vẻ xem thường.
“Các vị nghe ta phân tích!” Kiếm Trường Ca lạnh lùng lên tiếng, nhìn Lạc Nam chất vấn:
“Cứ cho rằng tất cả Pháp Bảo là do ngươi luyện chế, nhưng ngươi lấy đâu ra số lượng Nguyên Liệu khổng lồ như thế?”
“Chưa kể mặc dù ngươi luyện chế Pháp Bảo tuy nhanh hơn người khác, nhưng thời gian ngắn ngũi cũng không thể luyện ra được hơn 10 kiện Pháp Bảo cho Côn Lôn như vậy chứ?”
“Nguyên liệu ta đổi từ tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Pháp Bảo ta mua thêm từ Cửa Hàng a, đâu có rảnh mà luyện…” Lạc Nam trong lòng thầm đáp.
Bất quá ngoài mặt hắn vẫn ung dung không nói lời nào.
Cho rằng Lạc Nam đã đuối lý, Kiếm Trường Ca tiếp tục cất tiếng cười dài:
“Thủ đoạn của ngươi thật tinh vi, dùng tài sản lấy được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp đổi ra nguyên liệu, sau đó lại lấy nguyên liệu luyện thành Pháp Bảo nhằm qua mắt toàn vũ trụ, ngay cả chúng ta xém chút cũng bị ngươi lừa!”
“Đáng tiếc, ngươi không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của ta!”
“Khá lắm…” Lạc Nam trêu tức nhìn hắn hỏi: “Muốn ta chứng minh nguồn gốc của Pháp Bảo, bây giờ còn muốn ta chứng minh nguồn gốc của nguyên liệu phải không?”
“Đương nhiên!” Long Ngạo Hải quát nói:
“Ta cảm thấy Kiếm Trường Ca nói rất đúng, với nội tình hơn 8000 năm của Côn Lôn không thể nào có được lượng nguyên liệu hùng hậu như vậy!”
“Hơn thế nữa, ngươi còn phải chứng minh trong thời gian ngắn luyện hơn 10 kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo nữa kìa!”
Lạc Nam haha cười đáp: “Muốn chứng minh tiếp cũng được, các ngươi giao Nguyên Thạch trước đi, sau đó lại ra giá để ta tiếp tục chứng minh theo ý các ngươi!”
“Chỉ cần có đủ Nguyên Thạch, chứng minh đến sang năm cũng được!”
“Các ngươi thích chứng minh cái gì, ta sẽ chứng minh cái đó…tiền đề là có đủ Nguyên Thạch!”
Hắn vừa dứt lời, 11 luồng Thiên Đế uy áp lại một lần nữa phủ xuống.
“Chúng ta đã tin tưởng Lạc Thiếu Chủ nên không cần hắn tiếp tục chứng minh, cái giá phía sau không liên quan đến chúng ta!” Ba nữ Phượng Nghi, Thiên Hồ thản nhiên nói.
“Hừ, chúng ta sao lại thua không nổi?” Long Ngạo Hải cắn răng quát nói.
Bảy người chật vật gom góp Nguyên Thạch, hung hăng ném về phía Lạc Nam.
Lạc Nam thản nhiên tiếp nhận, khách khí chắp tay: “Đa tạ chư vị, kế tiếp nếu muốn chứng minh nguồn gốc Nguyên Liệu và thời gian Luyện Khí, xin mời giao tiếp 5 vạn khối Nguyên Thạch!”
“Ngươi…” Kiếm Trường Ca xém chút thổ huyết.
“Nếu không còn Nguyên Thạch thì mời về cho!” Nữ Hoàng phất tay trục khách:
“Chuyện hôm nay sẽ lan truyền, để xem có bao nhiêu người tin tưởng suy đoán vô căn cứ của các ngươi, để xem có bao nhiêu người vì tham lam mà dám gây hấn với Côn Lôn của trẫm!”
Sắc mặt bảy vị Thiên Đế âm trầm bất định…
Quả thật, nếu không có bằng chứng xác thực Lạc Nam chiếm đoạt tài sản Hắc Ám Vĩnh Kiếp, muốn huy động lực lượng đối phó một thế lực sở hữu 11 vị Thiên Đế như Côn Lôn là cực kỳ khó khăn, chưa kể hắn còn có quan hệ gần gũi với Tuế Nguyệt Cung nữa.
Suy cho cùng, cường giả vi tôn…nếu Côn Lôn chỉ có ba vị Nữ Thiên Đế như dự đoán ban đầu, e rằng lúc này đám người Long Ngạo Hải đã sớm cường thế trở mặt, nào rụt rè kiêng kỵ giống như bây giờ?
“Liều!” Long Ngạo Hải cắn răng nói: “Lão phu muốn xem thử, số Nguyên Liệu khổng lồ như vậy hắn rốt cuộc từ đâu mà có!”
“Chắc chắn là từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp!” Kiếm Trường Ca chém đinh chặt sắt đáp: “Các vị hãy tin ta!”
“Được!”
Đâm lao phải theo lao, mấy vị Thiên Đế còn lại chỉ đành chấp nhận.
Thế là bọn hắn lại gom góp thêm 5 vạn Nguyên Thạch, bảy người chia đều…
“Tốt lắm, ta sẽ không để chư vị phải thất vọng!” Lạc Nam tủm tỉm cười, hướng ngoài cửa hô lên:
“Vào đi!”
KẼO KẸT…
Đại môn mở ra, một thân ảnh già lão chậm rãi bước vào…
Không thèm nhìn đám người Long Ngạo Hải dù chỉ một chút, lão già này bước thẳng đến trước mặt Lạc Nam chắp tay:
“Tham kiến Thiếu Chủ!”
Toàn trường chính thức hóa đá…
Tĩnh…tĩnh lặng đến cực điểm…
Bất kể là đám người Long Ngạo Hải, Phượng Nghi, Thiên Hồ, Miên Mạn, Tứ Đại Cung Nữ hay thậm chí là Nữ Hoàng trong mắt cũng xoẹt qua một tia kinh ngạc.
Bởi vì bọn hắn nhìn ra thân phận của lão già này.
Một trong những Luyện Khí Sư hàng đầu vũ trụ, nhân vật luyện chế ra không ít Đế Binh nổi danh, từng đảm nhiệm vị trí Trưởng Lão Thiên Địa Hội.
Cuồng Khí Lão Nhân!
…
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ :D
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
/2381
|