Sự thật đã được phơi bày, mặc dù Thủy Lưu không kể lại đầy đủ chân tướng vụ việc, nhưng qua lời nói của hắn Thủy Nương Khanh cũng đoán được phần nào…
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi xác nhận phụ thân mình đã chết trong một âm mưu to lớn, nàng vẫn không nhịn được đau nhói trong tim…
Thủy Mặc từ nhỏ đã không có tình thương của phụ thân, mẫu thân hơn ba mươi năm không có chỗ dựa, Hải Hồng Phái suy tàn, gia gia phiền não mà chết… nghĩ đến tất cả những này, Thủy Nương Khanh không nhịn được nữa, căm hận nâng lên Lôi Thương, nhắm ngay cổ Thủy Lưu, muốn đem hắn đánh thành từng mảnh…
“Khoan!” Lạc Nam cười hề hề bước đến, lột xuống chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay của Thủy Lưu cất vào trong ngực…
“Khốn kiếp…tiểu súc sinh ngươi rốt cuộc là ai?” Thủy Lưu căm hận nhìn Lạc Nam, hận không thể băm thây hắn thành vạn đoạn…
Chính kẻ này là người phá vỡ toàn bộ kế hoạch trù tính vài chục năm của hắn, chỉ cần giết Thủy Mặc và Thủy Nương Khanh cướp lấy Dị Thủy, lại bí ẩn ám sát Thủy Sương Hoa, khi đó toàn bộ Hải Hồng Phái sẽ do “Thủy Hùng” hắn cầm đầu…
“Thủy Hùng” vì đau lòng thê tử và con cái mất đi, vùi đầu vào khổ luyện, trong mười năm ngắn ngũi đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ, chinh phục băng hải tặc Cá Mập…sát nhập cả hai thế lực lại thành một, lại thêm Đông Minh Thương Hội làm chó săn…
Thử hỏi toàn bộ Hải Châu này, bao nhiêu thế lực dám đắc tội với hắn?
Kế hoạch hoàn mỹ đến cực điểm…nhưng đáng tiếc gặp phải sao chổi như Lạc Nam…
Lạc Nam lười nói nhảm với người sắp chết, thân hình phốc một cái thi triển Tốc Biến, lột xuống nhẫn trữ vật trên tay Hắc Sát trước ánh mắt oán độc của hắn…
“Nhìn cái gì? Có ý đồ với Khanh Nhi của ta? Ai cho ngươi lá gan?” Lạc Nam nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Hắc Sát, bộ dạng vô sĩ đã quay trở lại…
Phốc…
Hắc Sát toàn thân vô lực, trọng thương trước một kích của Thủy Nương Khanh khiến hắn nằm bẹp dí trên đất, bị Lạc Nam chọc giận phun ra một ngụm máu tươi…
Lạc Nam mặc kệ tên này, cùng Tiểu Sư thi triển tốc độ nhanh nhất càn quét một vòng Bảo Khố của bầy Cá Mập…
Nhìn thấy hành động cướp của trắng trợn của hắn, vô số Hải Tặc nghiến răng nghiến lợi, hận không đủ sức đem tên vô liêm sĩ này nghiền thành thịt vụn…
Thấy Lạc Nam làm xong tất cả, Thủy Nương Khanh nhàn nhạt nhìn Thủy Lưu hỏi:
“Ngươi sẳn sàng chết chưa?”
“Haha, nha đầu, ta thừa nhận lần này ta thua! Nhưng ta thua là thua ở tay tiểu súc sinh và nữ nhân thần bí này,…mà không thua Thủy Triều, không thua thằng con Thủy Hùng của hắn, không thua cháu hắn…các ngươi sở dĩ là người thắng cuối cùng, bởi các ngươi may mắn hơn ta mà thôi…”
Thủy Lưu ngửa đầu lên trời cười ha hả, không thể không thừa nhận bất kể về mưu về lực, hắn đều thuộc dạng cáo già…
“Tự hào lắm sao? từ khi ngôi vị Chủ Phái thuộc về gia gia ta, bản thân ngươi đã vĩnh viễn là người thua rồi…chính vì nhận ra bản tính mưu mô gian xảo của ngươi, mà tổ gia gia và các vị trưởng lão quá cố đã chọn gia gia của ta trở thành Chủ Phái…nếu ngay thời điểm đó người trở thành Chủ Phái là ngươi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như ngày hôm nay…” Thủy Nương Khanh cười lạnh khinh bỉ nói…
“Hoang đường, Thủy Triều sở dĩ được làm Chủ Phái là do hắn nhu nhược, được đám lão già đó thương hại mà thôi! Ta không phục!” Thủy Lưu như bị nói trúng tim đen, căm giận gầm thét…
“Mặc kệ ngươi có phục hay không, gia gia ta vẫn là người chiến thắng, vì hắn còn lưu lại hai hậu nhân là ta và Thủy Mặc, còn ngươi chỉ còn một nắm đất vàng, một cô hồn dã quỷ trên biển rộng… Chết đi!”
Thủy Nương Khanh gầm lên, Lôi Đình Trường Thương trong tay cắm mạnh mà xuống…
“Muốn giết Thủy Lưu ta? Thủy Triều còn không đủ tư cách, nha đầu ngươi là cái thá gì?” Thủy Lưu cười lên dữ tợn, thân thể cấp tốc phình to…
“Không ổn, lão già tự bạo!” Cơ Nhã là người đầu tiên thốt lên một tiếng, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa…
Tên Thủy Lưu này khi chết vẫn là cáo già, trong lúc trò chuyện kích thích Thủy Nương Khanh đã âm thầm tích xúc lực lượng tự bạo…
Nàng vội xé rách hư không…nắm lấy thân hình Lạc Nam biến mất…
Mà Thủy Nương Khanh cũng vội vả dừng lại công kích, tiến vào không gian đào tẩu…
“Không…….” Hắc Sát muốn nứt cả tròng mắt, hắn lúc này đã hoàn toàn vô lực để xé rách hư không rồi…
“Haha, Cá Mập Đen cũng không cần thiết tiếp tục tồn tại nữa, bồi táng cùng ta đi!”
Thủy Lưu điên cuồng cười lớn…
Vô số tên Hải Tặc còn sống sót mặt cắt không còn chút máu, có tên vãi cả ra quần…
Điên cuồng nhảy xuống biển, hy vọng mong manh sẽ sống sót…
Nhưng không…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lực lượng còn sót lại của một Luyện Hư Hậu Kỳ kinh khủng không cần nói cũng biết…
Như bom nguyên tử được kích nổ, toàn bộ sào huyệt cá mập trôn vùi trong bão Linh Lực…
“KHÔNG…”
Âm thanh thê lương thảm thiết của đám Cá Mập vang lên trước khi hóa thành tro bụi…
Chấn động liên miên không dứt, hòn đảo vỡ nát, biển cả bị chấn động hình thành từng con sóng thần, nhấn chìm toàn bộ sào huyệt của bầy Cá Mập…
Hỏa Phượng Hoàng cũng theo đó tan biến…
Tất cả chỉ còn lại biển cả mênh mông vô bờ, cùng vô số hạt bụi nhỏ lênh đênh trên biển…không gian chằng chịt các vết nư hư không đổ vỡ…
Cách đó hàng trăm trượng…
Phụt…
Lạc Nam vừa ra ngoài, không nhịn được phun một ngụm máu tươi, khí huyết uể oải…
Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh không khá hơn bao nhiêu, khóe môi rỉ máu, gương mặt tái nhợt đến cực điểm…
Hiển nhiên dù nhanh chân chạy trốn, nhưng uy lực tự bạo của Luyện Hư Hậu Kỳ chấn động đến tận hư không, các nàng vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ…
“Đa tạ!” Thủy Nương Khanh xoay người, chân thành hướng Cơ Nhã cúi đầu…
Mặc dù không biết diện mạo thật, thậm chí đối phương còn đang sử dụng diện mạo của nàng, nhưng với trí thông minh của Thủy Nương Khanh, đương nhiên biết Thủy Mặc là do nữ nhân này ra tay cứu lấy trước đó…
Lại thêm giúp nàng đánh bại Thủy Lưu, giải quyết tai họa ngập trời cho toàn bộ Hải Hồng Phái…
“Không cần thiết…ta làm tất cả cũng vì hắn mà thôi…” Cơ Nhã thản nhiên nhìn sang Lạc Nam nói…
“Bảo bối! Vất vả cho nàng!” Lạc Nam nắm lấy bàn tay của Cơ Nhã, ôn nhu vuốt ve…
“Thiếp đã bí mật giải đám quyết cao tầng của Đông Minh Thương Hội trong hai ngày đầu… đến ngày thứ ba mới thăm dò sào huyệt của lũ Cá Mập!” Cơ Nhã vuốt mái tóc mai cười nói…
Trước đó khi còn ở Thiên Cơ Điện, những việc bí ẩn ám sát như thế nàng rất có kinh nghiệm, huống hồ gì hiện tại tu vi tăng mạnh?
Mà Đông Minh Thương Hội chỉ có Hóa Thần Viên Mãn là cao nhất mà thôi…rất dễ dàng…
Qua đó có thể thấy, không phải thế lực kinh doanh nào cũng khủng bố như Đa Bảo Các…
“Ta tự hào về nàng!” Lạc Nam gật mạnh đầu…
Hắn trước đó đã phân phó nàng bí mật đến Minh Đảo ám sát người của Đông Minh Thương Hội, nhất là Đông Minh Triết cho hả giận, Cơ Nhã quả nhiên không để hắn thất vọng…
Sau đó mới bí mật thăm dò nơi giam cầm Thủy Mặc, đợi hắn tiến đến thu hút sự chú ý mới ra tay giải cứu…
Tất cả đều hết sức hoàn hảo…
“Tài sản của Đông Minh Thương Hội không ít, không gian trữ vật của thiếp không lớn, chỉ thu được một số mà thôi…” Cơ Nhã lột xuống nhẫn trữ vật trên tay đưa cho Lạc Nam…
“Không cần, nàng cứ giữ lấy ngày sau chúng ta dùng…tài nguyên của Băng Cá Mập đã đầy đủ giao cho Hải Hồng Phái!” Lạc Nam cười nói…
Cơ Nhã gật đầu, liếc mắt nhìn sang Thủy Nương Khanh đang khá lúng túng, nhìn hắn đề nghị: “Thiếp muốn trị thương!”
Nàng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, linh lực tiêu hao rất nhiều…đâu phải ai cũng có khả năng vô hạn sử dụng Linh Lực như Lạc Nam…quan trọng là chừa lại không gian riêng của hắn và Thủy Nương Khanh…
Từ ngày quyết tâm theo nam nhân này, Cơ Nhã chiều chuộng hắn đến cực điểm…cũng giống như hắn liều mạng đến U Nguyên Đại Lục cứu nàng vậy…
Chụt…
“Thưởng cho nàng!”
Lạc Nam cúi đầu hôn chụt lên môi nàng, phất tay đem Cơ Nhã thu vào Linh Giới Châu…
Thủy Nương Khanh gò má hơi đỏ, bởi vì Lạc Nam đang hôn Cơ Nhã trong diện mạo của nàng…
“Nàng thật cường đại!” Dẹp bỏ xấu hổ, Thủy Nương Khanh thật lòng nói, so về khả năng vượt cấp, nàng cảm thấy mình kém Cơ Nhã rất nhiều lần…
“Haha, chính là thê tử bảo bối của ta, có thể không lợi hại sao?” Lạc Nam cười lớn rất tự hào…
Trong mắt Thủy Nương Khanh lóe lên tia khác lạ, nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Ngươi có vợ ưu tú như vậy rồi, sao còn đánh chủ ý đến ta?”
Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc đáp: “Bởi vì ta tham lam và ít kỷ, ta muốn được yêu thương chăm sóc tất cả các nàng, không thể để nam nhân khác thay ta làm được!”
Thủy Nương Khanh trái tim rung lên, nhớ lại cảnh tượng hắn từng li từng tí quan tâm nàng trên thuyền, vội vàng đổi chủ đề hỏi:
“Ngươi thấy nên làm sao với Đông Minh Thương Hội? có nên tận diệt hay không?”
Lạc Nam nhún vai, mở miệng nói: “Ta nghĩ Đông Minh Thương Hội không phải ai cũng tội ác tài trời như đám Cá Mập, nếu Hải Hồng Phái thu được thì thu…không cần thiết giết sạch…”
Thủy Nương Khanh gật đầu, sau khi trở về phái nàng sẽ cân nhắc vấn đề này…
“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Chi Nhánh [Đồ Hắc Cá Mập], ký chủ nhận được một lần triệu hoán Hồn Kỹ, một lần triệu hoán Huyết Mạch!” Âm thanh Hệ Thống vang lên trong đầu…
Lạc Nam nhếch môi, xem ra nhiệm vụ Chi Nhánh luôn dễ làm như vậy, nghĩ đến còn nhiệm vụ Sử Thi Chinh Phục Mẹ Vợ, và nhiệm vụ Huyền Thoại Ngũ Hành Thế Giới là hắn cảm thấy đau đầu…
“Nha đầu…là ngươi đó phải không?” Một âm thanh nữ nhân lo lắng quát to từ mặt biển truyền đến…
Thủy Nương Khanh và Lạc Nam nhìn xuống…
Hơn hai chục Chiến Thuyền Cá Heo tiến tới, Dì Hoa đứng trước mũi thuyền, vui khóc vừa cười phất tay…
Vô số tu sĩ của Hải Hồng Phái một mặt nghiêm nghị, bầu không khí như chuẩn bị đại chiến…
Lạc Nam và Thủy Nương Khanh nhìn nhau, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hạ mình đáp xuống…
“Mẫu thân, sao lại điều động toàn phái ra đây?” Thủy Nương Khanh cười khổ, nhìn thấy mẫu thân yêu quý của mình, cảm giác mất đi phụ thân cũng nhạt đi đôi chút…
“Chúng ta nhận thấy Chủ Phái đột ngột mất tích, phu nhân lo lắng trong lòng, quyết định mang theo lực lượng liều mạng với Băng Cá Mập…nào ngờ trên đường đến đột ngột có người mang công tử ném lên thuyền!” Phúc Bá sống mũi cay cay nói…
“Tỷ tỷ, Lạc Nam đại ca!” Thủy Mặc xấu hổ bước ra ngoài, một mặt vô tội gải gải đầu, hắn ngay cả người cứu mình là ai cũng không biết…
“Mẫu thân, những năm này khổ cho ngươi!” Thủy Nương Khanh mặc kệ mọi người khó hiểu, ôm chầm mẫu thân…
Không nhìn thấy bóng dáng “Thủy Hùng”, Thủy Sương Hoa đã đoán được phần nào kết cục, nước mắt lăn dài trên má, vùi đầu vào lòng nữ nhi khóc rống lên…
Nàng đã cam chịu quá lâu rồi…
Đám cao tầng Hải Hồng Phái ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra…
“Tiểu thư, Chủ Phái đâu rồi? ta nghĩ hắn nhịn không được nên lén rời đi cứu Công Tử phải không?” Phúc bá nhịn không được hỏi…
Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng:
“Quay về Phái rồi nói!”
…
Một tuần sau…
Chân tướng khi được Thủy Nương Khanh công bố, không thể nghi ngờ trở thành bom tấn khiến toàn bộ cao tầng trưởng lão Hải Hồng Phái chấn động…
Đám cao tầng của Hải Hồng Phái và Thủy Nương Khanh sau khi thương nghị kỹ càng, quyết định che giấu việc Thủy Hùng thật đã chết vài chục năm trước và chuyện liên quan đến Thủy Lưu…
Dù sao việc một Chủ Phái bị người dụ dỗ ám hại, đồng thời toàn Phái để kẻ phản đồ lừa gạt hơn ba mươi năm không vẻ vang gì…
Chưa kể còn ảnh hưởng đến danh tiết của Thuỷ Sương Hoa nếu công bố sự thật, mặc dù nàng và Thủy Lưu không có chuyện gì xảy ra, nhưng miệng lưỡi thế gian khó tránh khỏi đàm tiếu không hay…
Vì thế công bố với toàn thiên hạ…, Phái Chủ Thủy Hùng vì liều mạng cứu ra công tử Thủy Mặc, hy sinh anh dũng…để đại tiểu thư Thủy Nương Khanh mạnh mẽ đàn áp thủ lĩnh băng Cá Mập là Hắc Sát…
Toàn bộ công lao còn lại quy tụ vào thân Lạc Nam, từ thủ đoạn bí ẩn có thể giải Phong Ấn đến hiên ngang anh dũng độc chiến chín tên Đường Chủ…
Trong trận đại chiến, Lạc Nam công tử tình cờ tìm thấy công pháp Thủy Hải Chân Quyết đã thất lạc từ lâu trong bảo khố, vật quy nguyên chủ…vì thời gian đã qua ngàn năm, nên chẳng ai truy cứu vì sao Thủy Hải Chân Quyết lại được tìm thấy ở sào huyệt Cá Mập nữa…
Sau cùng Hắc Sát bị ép tự bạo, chôn vùi toàn thể băng Hải Tặc khét tiếng…
Hai nhân vật chính là Thủy Lưu và Cơ Nhã không được xuất hiện trong phiên bản được công bố này…
Thông cáo vừa ra, chấn động toàn thể Hải Hồng Phái, danh tiếng Phái Chủ Thủy Hùng hy sinh vì con trai trở nên vang dội, dù chết cũng để lại một giai thoại hào hùng…
Mà Lạc Nam công tử cùng đại tiểu thư Thủy Nương Khanh trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt toàn thể Hải Hồng Phái…được vô số đệ tử hâm mộ…
Lại thêm Thủy Hải Chân Quyết tìm về, đám trưởng lão cùng đệ tử đều có quyền tu luyện, cùng số tài nguyên lớn đoạt được từ Băng Cá Mập…ngày Hải Hồng Phái mạnh mẽ trở lại không còn xa nữa…
Chuyện này không chỉ lan truyền trong Hải Hồng Phái, mà còn lấy tốc độ chóng mặt truyền khắp một vùng biển lớn…
Trong lúc nhất thời, dù hy sinh Chủ Phái, nhưng danh vọng của Hải Hồng Phái lên đến đỉnh điểm…
Cũng có vô số người bắt đầu tìm tòi thông tin về vị công tử gọi là Lạc Nam kia…
…
Tại một đình viện…
Thủy Mặc gương mặt đắng chát ngồi ở một góc, hắn không ngờ mình ba mươi năm luôn nhận giặc làm cha, ngay cả phụ thân thực sự cũng chưa từng nhìn thấy…
Thủy Sương Hoa nhẹ nhỏm toàn thân, vuốt ve một giọt nước mắt lăn dài trên má, như tự an ủi chính mình nói:
“Cái kết này đả rất mỹ mãn, Phụ thân các ngươi mặc dù không phải một Chủ Phái tốt, nhưng hắn là một người chồng…người cha tốt…nhìn thấy Hải Hồng Phái có được ngày hôm nay, tỷ muội các ngươi cũng trưởng thành, gian tặc bị diệt trừ, nhất định mỉm cười nơi chín suối rồi…”
Thủy Nương Khanh tính cách luôn rất kiên cường, qua mấy ngày đã nguôi ngoai được phần nào, nhìn Thủy Mặc nghiêm túc nói:
“Đừng để mọi người thất vọng! chức vị Phái Chủ ta tạm thời ngồi thay ngươi, ngày tiểu tử ngươi đột phá Luyện Hư, ta sẽ đem trọng trách này giao lại…”
Thủy Mặc hít sâu một hơi, kiên định gật đầu, hắn quyết định sắp tới sẽ tập trung toàn thể tinh thần vào việc tu luyện…
“Cầm lấy mà luyện, nhanh chóng đột phá Luyện Hư, không thể để Nương Khanh của ta chờ quá lâu!”
Vốn đang ngồi một bên hết sức lười biếng, Lạc Nam nhẹ ngáp một cái, ném khối ngọc bội vào đầu Thủy Mặc…
“Ai là của ngươi?” Thủy Nương Khanh liếc xéo…
Thủy Sương Hoa nín khóc mỉm cười…
“Đại ca, cái này…” Thủy Mặc một mặt khiếp sợ nhìn Ngọc Bội nồng đậm Thủy thuộc tính và vô tận kiếm khí lượn lờ trên tay, lắp ba lắp bắp…
“Một Linh Cấp Hạ Phẩm Công Pháp, có tên Thủy Kiếm Liệt Thiên Quyết! thấy được không?” Lạc Nam lơ đểnh hỏi, số tiền mua công pháp này được trích ra từ phần Điểm Danh Vọng kiếm được khi khoe trym trên biển lớn…
Ba người Thủy Sương Hoa giật bắn người, Linh Cấp Công Pháp? Mặc dù chỉ là Hạ Phẩm nhưng…
“Đại ca…quá quý giá…ta không dám…” Thủy Mặc hô hấp dồn dập…hắn đang khát khao sức mạnh, nói không động tâm chính là giả…
Mà Thủy Sương Hoa và Thủy Nương Khanh cũng khiếp sợ liếc nhau, các nàng suy đoán thân phận Lạc Nam rất khủng bố, nhưng tiện tay ném ra Linh Cấp công pháp cũng quá mức đi chứ…
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy…Vì ta xem ngươi là người nhà…nên mới tin tưởng giao công pháp cấp cao như vậy…” Lạc Nam thấy Thủy Mặc ái ngại, thản nhiên nói…
Thủy Mặc nhìn công pháp trên tay, lại nhìn sang tỷ tỷ đang cắn môi ngồi đó, tròng mắt đảo quanh vài cái, thản nhiên hướng Lạc Nam cười hề hề:
“Đa tạ tỷ phu, em vợ không khách khí!”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi xác nhận phụ thân mình đã chết trong một âm mưu to lớn, nàng vẫn không nhịn được đau nhói trong tim…
Thủy Mặc từ nhỏ đã không có tình thương của phụ thân, mẫu thân hơn ba mươi năm không có chỗ dựa, Hải Hồng Phái suy tàn, gia gia phiền não mà chết… nghĩ đến tất cả những này, Thủy Nương Khanh không nhịn được nữa, căm hận nâng lên Lôi Thương, nhắm ngay cổ Thủy Lưu, muốn đem hắn đánh thành từng mảnh…
“Khoan!” Lạc Nam cười hề hề bước đến, lột xuống chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay của Thủy Lưu cất vào trong ngực…
“Khốn kiếp…tiểu súc sinh ngươi rốt cuộc là ai?” Thủy Lưu căm hận nhìn Lạc Nam, hận không thể băm thây hắn thành vạn đoạn…
Chính kẻ này là người phá vỡ toàn bộ kế hoạch trù tính vài chục năm của hắn, chỉ cần giết Thủy Mặc và Thủy Nương Khanh cướp lấy Dị Thủy, lại bí ẩn ám sát Thủy Sương Hoa, khi đó toàn bộ Hải Hồng Phái sẽ do “Thủy Hùng” hắn cầm đầu…
“Thủy Hùng” vì đau lòng thê tử và con cái mất đi, vùi đầu vào khổ luyện, trong mười năm ngắn ngũi đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ, chinh phục băng hải tặc Cá Mập…sát nhập cả hai thế lực lại thành một, lại thêm Đông Minh Thương Hội làm chó săn…
Thử hỏi toàn bộ Hải Châu này, bao nhiêu thế lực dám đắc tội với hắn?
Kế hoạch hoàn mỹ đến cực điểm…nhưng đáng tiếc gặp phải sao chổi như Lạc Nam…
Lạc Nam lười nói nhảm với người sắp chết, thân hình phốc một cái thi triển Tốc Biến, lột xuống nhẫn trữ vật trên tay Hắc Sát trước ánh mắt oán độc của hắn…
“Nhìn cái gì? Có ý đồ với Khanh Nhi của ta? Ai cho ngươi lá gan?” Lạc Nam nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Hắc Sát, bộ dạng vô sĩ đã quay trở lại…
Phốc…
Hắc Sát toàn thân vô lực, trọng thương trước một kích của Thủy Nương Khanh khiến hắn nằm bẹp dí trên đất, bị Lạc Nam chọc giận phun ra một ngụm máu tươi…
Lạc Nam mặc kệ tên này, cùng Tiểu Sư thi triển tốc độ nhanh nhất càn quét một vòng Bảo Khố của bầy Cá Mập…
Nhìn thấy hành động cướp của trắng trợn của hắn, vô số Hải Tặc nghiến răng nghiến lợi, hận không đủ sức đem tên vô liêm sĩ này nghiền thành thịt vụn…
Thấy Lạc Nam làm xong tất cả, Thủy Nương Khanh nhàn nhạt nhìn Thủy Lưu hỏi:
“Ngươi sẳn sàng chết chưa?”
“Haha, nha đầu, ta thừa nhận lần này ta thua! Nhưng ta thua là thua ở tay tiểu súc sinh và nữ nhân thần bí này,…mà không thua Thủy Triều, không thua thằng con Thủy Hùng của hắn, không thua cháu hắn…các ngươi sở dĩ là người thắng cuối cùng, bởi các ngươi may mắn hơn ta mà thôi…”
Thủy Lưu ngửa đầu lên trời cười ha hả, không thể không thừa nhận bất kể về mưu về lực, hắn đều thuộc dạng cáo già…
“Tự hào lắm sao? từ khi ngôi vị Chủ Phái thuộc về gia gia ta, bản thân ngươi đã vĩnh viễn là người thua rồi…chính vì nhận ra bản tính mưu mô gian xảo của ngươi, mà tổ gia gia và các vị trưởng lão quá cố đã chọn gia gia của ta trở thành Chủ Phái…nếu ngay thời điểm đó người trở thành Chủ Phái là ngươi, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như ngày hôm nay…” Thủy Nương Khanh cười lạnh khinh bỉ nói…
“Hoang đường, Thủy Triều sở dĩ được làm Chủ Phái là do hắn nhu nhược, được đám lão già đó thương hại mà thôi! Ta không phục!” Thủy Lưu như bị nói trúng tim đen, căm giận gầm thét…
“Mặc kệ ngươi có phục hay không, gia gia ta vẫn là người chiến thắng, vì hắn còn lưu lại hai hậu nhân là ta và Thủy Mặc, còn ngươi chỉ còn một nắm đất vàng, một cô hồn dã quỷ trên biển rộng… Chết đi!”
Thủy Nương Khanh gầm lên, Lôi Đình Trường Thương trong tay cắm mạnh mà xuống…
“Muốn giết Thủy Lưu ta? Thủy Triều còn không đủ tư cách, nha đầu ngươi là cái thá gì?” Thủy Lưu cười lên dữ tợn, thân thể cấp tốc phình to…
“Không ổn, lão già tự bạo!” Cơ Nhã là người đầu tiên thốt lên một tiếng, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa…
Tên Thủy Lưu này khi chết vẫn là cáo già, trong lúc trò chuyện kích thích Thủy Nương Khanh đã âm thầm tích xúc lực lượng tự bạo…
Nàng vội xé rách hư không…nắm lấy thân hình Lạc Nam biến mất…
Mà Thủy Nương Khanh cũng vội vả dừng lại công kích, tiến vào không gian đào tẩu…
“Không…….” Hắc Sát muốn nứt cả tròng mắt, hắn lúc này đã hoàn toàn vô lực để xé rách hư không rồi…
“Haha, Cá Mập Đen cũng không cần thiết tiếp tục tồn tại nữa, bồi táng cùng ta đi!”
Thủy Lưu điên cuồng cười lớn…
Vô số tên Hải Tặc còn sống sót mặt cắt không còn chút máu, có tên vãi cả ra quần…
Điên cuồng nhảy xuống biển, hy vọng mong manh sẽ sống sót…
Nhưng không…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lực lượng còn sót lại của một Luyện Hư Hậu Kỳ kinh khủng không cần nói cũng biết…
Như bom nguyên tử được kích nổ, toàn bộ sào huyệt cá mập trôn vùi trong bão Linh Lực…
“KHÔNG…”
Âm thanh thê lương thảm thiết của đám Cá Mập vang lên trước khi hóa thành tro bụi…
Chấn động liên miên không dứt, hòn đảo vỡ nát, biển cả bị chấn động hình thành từng con sóng thần, nhấn chìm toàn bộ sào huyệt của bầy Cá Mập…
Hỏa Phượng Hoàng cũng theo đó tan biến…
Tất cả chỉ còn lại biển cả mênh mông vô bờ, cùng vô số hạt bụi nhỏ lênh đênh trên biển…không gian chằng chịt các vết nư hư không đổ vỡ…
Cách đó hàng trăm trượng…
Phụt…
Lạc Nam vừa ra ngoài, không nhịn được phun một ngụm máu tươi, khí huyết uể oải…
Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh không khá hơn bao nhiêu, khóe môi rỉ máu, gương mặt tái nhợt đến cực điểm…
Hiển nhiên dù nhanh chân chạy trốn, nhưng uy lực tự bạo của Luyện Hư Hậu Kỳ chấn động đến tận hư không, các nàng vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ…
“Đa tạ!” Thủy Nương Khanh xoay người, chân thành hướng Cơ Nhã cúi đầu…
Mặc dù không biết diện mạo thật, thậm chí đối phương còn đang sử dụng diện mạo của nàng, nhưng với trí thông minh của Thủy Nương Khanh, đương nhiên biết Thủy Mặc là do nữ nhân này ra tay cứu lấy trước đó…
Lại thêm giúp nàng đánh bại Thủy Lưu, giải quyết tai họa ngập trời cho toàn bộ Hải Hồng Phái…
“Không cần thiết…ta làm tất cả cũng vì hắn mà thôi…” Cơ Nhã thản nhiên nhìn sang Lạc Nam nói…
“Bảo bối! Vất vả cho nàng!” Lạc Nam nắm lấy bàn tay của Cơ Nhã, ôn nhu vuốt ve…
“Thiếp đã bí mật giải đám quyết cao tầng của Đông Minh Thương Hội trong hai ngày đầu… đến ngày thứ ba mới thăm dò sào huyệt của lũ Cá Mập!” Cơ Nhã vuốt mái tóc mai cười nói…
Trước đó khi còn ở Thiên Cơ Điện, những việc bí ẩn ám sát như thế nàng rất có kinh nghiệm, huống hồ gì hiện tại tu vi tăng mạnh?
Mà Đông Minh Thương Hội chỉ có Hóa Thần Viên Mãn là cao nhất mà thôi…rất dễ dàng…
Qua đó có thể thấy, không phải thế lực kinh doanh nào cũng khủng bố như Đa Bảo Các…
“Ta tự hào về nàng!” Lạc Nam gật mạnh đầu…
Hắn trước đó đã phân phó nàng bí mật đến Minh Đảo ám sát người của Đông Minh Thương Hội, nhất là Đông Minh Triết cho hả giận, Cơ Nhã quả nhiên không để hắn thất vọng…
Sau đó mới bí mật thăm dò nơi giam cầm Thủy Mặc, đợi hắn tiến đến thu hút sự chú ý mới ra tay giải cứu…
Tất cả đều hết sức hoàn hảo…
“Tài sản của Đông Minh Thương Hội không ít, không gian trữ vật của thiếp không lớn, chỉ thu được một số mà thôi…” Cơ Nhã lột xuống nhẫn trữ vật trên tay đưa cho Lạc Nam…
“Không cần, nàng cứ giữ lấy ngày sau chúng ta dùng…tài nguyên của Băng Cá Mập đã đầy đủ giao cho Hải Hồng Phái!” Lạc Nam cười nói…
Cơ Nhã gật đầu, liếc mắt nhìn sang Thủy Nương Khanh đang khá lúng túng, nhìn hắn đề nghị: “Thiếp muốn trị thương!”
Nàng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, linh lực tiêu hao rất nhiều…đâu phải ai cũng có khả năng vô hạn sử dụng Linh Lực như Lạc Nam…quan trọng là chừa lại không gian riêng của hắn và Thủy Nương Khanh…
Từ ngày quyết tâm theo nam nhân này, Cơ Nhã chiều chuộng hắn đến cực điểm…cũng giống như hắn liều mạng đến U Nguyên Đại Lục cứu nàng vậy…
Chụt…
“Thưởng cho nàng!”
Lạc Nam cúi đầu hôn chụt lên môi nàng, phất tay đem Cơ Nhã thu vào Linh Giới Châu…
Thủy Nương Khanh gò má hơi đỏ, bởi vì Lạc Nam đang hôn Cơ Nhã trong diện mạo của nàng…
“Nàng thật cường đại!” Dẹp bỏ xấu hổ, Thủy Nương Khanh thật lòng nói, so về khả năng vượt cấp, nàng cảm thấy mình kém Cơ Nhã rất nhiều lần…
“Haha, chính là thê tử bảo bối của ta, có thể không lợi hại sao?” Lạc Nam cười lớn rất tự hào…
Trong mắt Thủy Nương Khanh lóe lên tia khác lạ, nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Ngươi có vợ ưu tú như vậy rồi, sao còn đánh chủ ý đến ta?”
Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc đáp: “Bởi vì ta tham lam và ít kỷ, ta muốn được yêu thương chăm sóc tất cả các nàng, không thể để nam nhân khác thay ta làm được!”
Thủy Nương Khanh trái tim rung lên, nhớ lại cảnh tượng hắn từng li từng tí quan tâm nàng trên thuyền, vội vàng đổi chủ đề hỏi:
“Ngươi thấy nên làm sao với Đông Minh Thương Hội? có nên tận diệt hay không?”
Lạc Nam nhún vai, mở miệng nói: “Ta nghĩ Đông Minh Thương Hội không phải ai cũng tội ác tài trời như đám Cá Mập, nếu Hải Hồng Phái thu được thì thu…không cần thiết giết sạch…”
Thủy Nương Khanh gật đầu, sau khi trở về phái nàng sẽ cân nhắc vấn đề này…
“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Chi Nhánh [Đồ Hắc Cá Mập], ký chủ nhận được một lần triệu hoán Hồn Kỹ, một lần triệu hoán Huyết Mạch!” Âm thanh Hệ Thống vang lên trong đầu…
Lạc Nam nhếch môi, xem ra nhiệm vụ Chi Nhánh luôn dễ làm như vậy, nghĩ đến còn nhiệm vụ Sử Thi Chinh Phục Mẹ Vợ, và nhiệm vụ Huyền Thoại Ngũ Hành Thế Giới là hắn cảm thấy đau đầu…
“Nha đầu…là ngươi đó phải không?” Một âm thanh nữ nhân lo lắng quát to từ mặt biển truyền đến…
Thủy Nương Khanh và Lạc Nam nhìn xuống…
Hơn hai chục Chiến Thuyền Cá Heo tiến tới, Dì Hoa đứng trước mũi thuyền, vui khóc vừa cười phất tay…
Vô số tu sĩ của Hải Hồng Phái một mặt nghiêm nghị, bầu không khí như chuẩn bị đại chiến…
Lạc Nam và Thủy Nương Khanh nhìn nhau, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hạ mình đáp xuống…
“Mẫu thân, sao lại điều động toàn phái ra đây?” Thủy Nương Khanh cười khổ, nhìn thấy mẫu thân yêu quý của mình, cảm giác mất đi phụ thân cũng nhạt đi đôi chút…
“Chúng ta nhận thấy Chủ Phái đột ngột mất tích, phu nhân lo lắng trong lòng, quyết định mang theo lực lượng liều mạng với Băng Cá Mập…nào ngờ trên đường đến đột ngột có người mang công tử ném lên thuyền!” Phúc Bá sống mũi cay cay nói…
“Tỷ tỷ, Lạc Nam đại ca!” Thủy Mặc xấu hổ bước ra ngoài, một mặt vô tội gải gải đầu, hắn ngay cả người cứu mình là ai cũng không biết…
“Mẫu thân, những năm này khổ cho ngươi!” Thủy Nương Khanh mặc kệ mọi người khó hiểu, ôm chầm mẫu thân…
Không nhìn thấy bóng dáng “Thủy Hùng”, Thủy Sương Hoa đã đoán được phần nào kết cục, nước mắt lăn dài trên má, vùi đầu vào lòng nữ nhi khóc rống lên…
Nàng đã cam chịu quá lâu rồi…
Đám cao tầng Hải Hồng Phái ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra…
“Tiểu thư, Chủ Phái đâu rồi? ta nghĩ hắn nhịn không được nên lén rời đi cứu Công Tử phải không?” Phúc bá nhịn không được hỏi…
Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng:
“Quay về Phái rồi nói!”
…
Một tuần sau…
Chân tướng khi được Thủy Nương Khanh công bố, không thể nghi ngờ trở thành bom tấn khiến toàn bộ cao tầng trưởng lão Hải Hồng Phái chấn động…
Đám cao tầng của Hải Hồng Phái và Thủy Nương Khanh sau khi thương nghị kỹ càng, quyết định che giấu việc Thủy Hùng thật đã chết vài chục năm trước và chuyện liên quan đến Thủy Lưu…
Dù sao việc một Chủ Phái bị người dụ dỗ ám hại, đồng thời toàn Phái để kẻ phản đồ lừa gạt hơn ba mươi năm không vẻ vang gì…
Chưa kể còn ảnh hưởng đến danh tiết của Thuỷ Sương Hoa nếu công bố sự thật, mặc dù nàng và Thủy Lưu không có chuyện gì xảy ra, nhưng miệng lưỡi thế gian khó tránh khỏi đàm tiếu không hay…
Vì thế công bố với toàn thiên hạ…, Phái Chủ Thủy Hùng vì liều mạng cứu ra công tử Thủy Mặc, hy sinh anh dũng…để đại tiểu thư Thủy Nương Khanh mạnh mẽ đàn áp thủ lĩnh băng Cá Mập là Hắc Sát…
Toàn bộ công lao còn lại quy tụ vào thân Lạc Nam, từ thủ đoạn bí ẩn có thể giải Phong Ấn đến hiên ngang anh dũng độc chiến chín tên Đường Chủ…
Trong trận đại chiến, Lạc Nam công tử tình cờ tìm thấy công pháp Thủy Hải Chân Quyết đã thất lạc từ lâu trong bảo khố, vật quy nguyên chủ…vì thời gian đã qua ngàn năm, nên chẳng ai truy cứu vì sao Thủy Hải Chân Quyết lại được tìm thấy ở sào huyệt Cá Mập nữa…
Sau cùng Hắc Sát bị ép tự bạo, chôn vùi toàn thể băng Hải Tặc khét tiếng…
Hai nhân vật chính là Thủy Lưu và Cơ Nhã không được xuất hiện trong phiên bản được công bố này…
Thông cáo vừa ra, chấn động toàn thể Hải Hồng Phái, danh tiếng Phái Chủ Thủy Hùng hy sinh vì con trai trở nên vang dội, dù chết cũng để lại một giai thoại hào hùng…
Mà Lạc Nam công tử cùng đại tiểu thư Thủy Nương Khanh trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt toàn thể Hải Hồng Phái…được vô số đệ tử hâm mộ…
Lại thêm Thủy Hải Chân Quyết tìm về, đám trưởng lão cùng đệ tử đều có quyền tu luyện, cùng số tài nguyên lớn đoạt được từ Băng Cá Mập…ngày Hải Hồng Phái mạnh mẽ trở lại không còn xa nữa…
Chuyện này không chỉ lan truyền trong Hải Hồng Phái, mà còn lấy tốc độ chóng mặt truyền khắp một vùng biển lớn…
Trong lúc nhất thời, dù hy sinh Chủ Phái, nhưng danh vọng của Hải Hồng Phái lên đến đỉnh điểm…
Cũng có vô số người bắt đầu tìm tòi thông tin về vị công tử gọi là Lạc Nam kia…
…
Tại một đình viện…
Thủy Mặc gương mặt đắng chát ngồi ở một góc, hắn không ngờ mình ba mươi năm luôn nhận giặc làm cha, ngay cả phụ thân thực sự cũng chưa từng nhìn thấy…
Thủy Sương Hoa nhẹ nhỏm toàn thân, vuốt ve một giọt nước mắt lăn dài trên má, như tự an ủi chính mình nói:
“Cái kết này đả rất mỹ mãn, Phụ thân các ngươi mặc dù không phải một Chủ Phái tốt, nhưng hắn là một người chồng…người cha tốt…nhìn thấy Hải Hồng Phái có được ngày hôm nay, tỷ muội các ngươi cũng trưởng thành, gian tặc bị diệt trừ, nhất định mỉm cười nơi chín suối rồi…”
Thủy Nương Khanh tính cách luôn rất kiên cường, qua mấy ngày đã nguôi ngoai được phần nào, nhìn Thủy Mặc nghiêm túc nói:
“Đừng để mọi người thất vọng! chức vị Phái Chủ ta tạm thời ngồi thay ngươi, ngày tiểu tử ngươi đột phá Luyện Hư, ta sẽ đem trọng trách này giao lại…”
Thủy Mặc hít sâu một hơi, kiên định gật đầu, hắn quyết định sắp tới sẽ tập trung toàn thể tinh thần vào việc tu luyện…
“Cầm lấy mà luyện, nhanh chóng đột phá Luyện Hư, không thể để Nương Khanh của ta chờ quá lâu!”
Vốn đang ngồi một bên hết sức lười biếng, Lạc Nam nhẹ ngáp một cái, ném khối ngọc bội vào đầu Thủy Mặc…
“Ai là của ngươi?” Thủy Nương Khanh liếc xéo…
Thủy Sương Hoa nín khóc mỉm cười…
“Đại ca, cái này…” Thủy Mặc một mặt khiếp sợ nhìn Ngọc Bội nồng đậm Thủy thuộc tính và vô tận kiếm khí lượn lờ trên tay, lắp ba lắp bắp…
“Một Linh Cấp Hạ Phẩm Công Pháp, có tên Thủy Kiếm Liệt Thiên Quyết! thấy được không?” Lạc Nam lơ đểnh hỏi, số tiền mua công pháp này được trích ra từ phần Điểm Danh Vọng kiếm được khi khoe trym trên biển lớn…
Ba người Thủy Sương Hoa giật bắn người, Linh Cấp Công Pháp? Mặc dù chỉ là Hạ Phẩm nhưng…
“Đại ca…quá quý giá…ta không dám…” Thủy Mặc hô hấp dồn dập…hắn đang khát khao sức mạnh, nói không động tâm chính là giả…
Mà Thủy Sương Hoa và Thủy Nương Khanh cũng khiếp sợ liếc nhau, các nàng suy đoán thân phận Lạc Nam rất khủng bố, nhưng tiện tay ném ra Linh Cấp công pháp cũng quá mức đi chứ…
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy…Vì ta xem ngươi là người nhà…nên mới tin tưởng giao công pháp cấp cao như vậy…” Lạc Nam thấy Thủy Mặc ái ngại, thản nhiên nói…
Thủy Mặc nhìn công pháp trên tay, lại nhìn sang tỷ tỷ đang cắn môi ngồi đó, tròng mắt đảo quanh vài cái, thản nhiên hướng Lạc Nam cười hề hề:
“Đa tạ tỷ phu, em vợ không khách khí!”
/2381
|